Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 26
Tầm chiều tối Dụ Niệm Niệm và ba bạn học nam khác đi đến cổng trường, trên đường đi cô ấy kể cho bọn họ nghe chuyện hôm nay mấy người bọn họ đi tìm giáo viên chủ nhiệm để giải quyết vấn đề của hai bên trong văn phòng.
Dụ Niệm Niệm nói nhóm Trạm Thiến Tuyết kiêu căng như thế là do trong nhà có thế lực, họ không sợ chuyện này đến tai giáo viên chủ nhiệm lớp bên kia, tất cả những chuyện họ gây ra đều bị áp xuống.
Dụ Niệm Niệm tức giận đến đổ mồ hôi dùng tay quạt ra gió, Trương Bác Dương lấy khăn đưa cô ấy: "Niệm Niệm, cậu... cậu đừng tức giận."
"Tớ có thể không tức được chắc?"
Dụ Niệm Niệm tức giận đá văng viên đá nhỏ bên chân mình: "Vốn dĩ tớ còn muốn làm anh hùng cứu Lê Lê ra khỏi nước sôi biển lửa, nhưng tớ phát hiện hóa ra mình chỉ là một người nhỏ bé."
Trương Bác Dương nghĩ ra một kế hoạch khác: "Nếu giáo viên không xử lý... phụ huynh thì... thì... thì được nhỉ? Để ba mẹ Tang Lê vào giải quyết?"
"Được đó, nhưng ba mẹ Lê Lê đang ở nơi khác, hình như cậu ấy được gửi sang nhà dì, cậu ấy ngại nói cho dì vì sẽ gây thêm phiền phức nên bây giờ không muốn nói cho người nhà biết, cậu nói đi vì sao Tang Lê lại ngoan như vậy cơ chứ?"
Dụ Niệm Niệm nói, cô ấy không ngờ người có liên quan đang ở đây.
Khi Quảng Dã nghe vậy, đôi mắt hiện lên sự trầm ngâm.
Đi đến cổng trường, Dụ Niệm Niệm không còn sức nói chuyện nữa, cô ấy tạm biệt bọn họ nói mình đi ăn cơm, Trương Bác Dương bảo sẽ đi cùng cô ấy, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Hai chàng trai khác đã đi đến xe, Nhiếp Văn vẫn còn đắm chìm trong lời nói của Dụ Niệm Niệm, cậu ta thở dài: "Tang Lê khổ thật đấy, tôi nói gì là cái đó đến, hồi trước cậu ấy yếu đuối không biết phản kháng như thế là kiểu người dễ bị bắt nạt nhất."
Những hình ảnh từng bị người khác chà đạp dưới chân hiện lên trong đầu. Cùng lúc dứt lời bên tai, mí mắt Quảng Dã cụp xuống, anh đảo mắt nhìn cậu ta: "Vậy cậu thấy cậu ấy nên phản kháng như thế nào?"
Quảng Dã xoay người rời đi, Nhiếp Văn nghe vậy đột nhiên nghẹn lại không biết nói gì.
…
..
Bầu trời trở nên ảm đạm, hoàng hôn đã phai đi.
Trong lớp học yên tĩnh chỉ có mấy học sinh ở lại làm bài tập, Tang Lê pha xong nước màu, một mình cầm miếng vải lau sạch bảng khô.
An Triết đưa cho cô hình vẽ mẫu có một chiếc xe lửa hơi nước, trừ cái này ra còn có thứ quan trọng khác là đóa hoa vẽ trên khung bảng viết, không quá khó nhưng tốn rất nhiều thời gian.
Khi vẽ đến chỗ cao cô phải cẩn thận dẫm lên trên ghế, đầu gối đứng đến phát đau.
Một tiếng sau cô mới vẽ xong.
Đặt nét vẽ cuối cùng xuống, bàn tay cô đã dính đủ loại màu sắc rực rỡ, quần áo cũng lấm lem vết bẩn.
Cô dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán rồi nhìn lại toàn bộ bảng đen, có cảm giác mệt mỏi khi qua nó nhưng khá có thành tựu.
Trở về sau khi rửa sạch tay, Tang Lê thu dọn cặp sách ra khỏi lớp. Buổi tối về đến nhà đã hơn 6 giờ.
Tống Thịnh Lan còn đang ở tập đoàn, cô ăn xong bữa tối một mình sau đó ra vườn sau đi dạo.
Tang Lê ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sự việc xảy ra trong cả ngày hôm nay hiện lên trong đầu. Mặc kệ quá khứ hay hiện tại, có lẽ cô chỉ có thể lựa chọn chịu đựng...
Tang Lê chớp mắt lấy điện thoại ra mở số của Liên Vũ Châu, nhưng tay cô lại dừng trên nút bấm gọi. Cuối cùng cô tắt điện thoại và dập tắt những cảm xúc cuồn cuộn trong đáy lòng.
…
..
Tối hôm nay Tang Lê học đến một giờ sáng.
Tuy rằng có nhiều chuyện xảy ra như vậy, nhưng cô biết không thể để những chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, cô không thể bị đánh bại được.
Sáng sớm hôm sau vì quá buồn ngủ nên cô nằm trên giường thêm một lúc nữa, so sánh với ngày thường thì muộn tận mười lăm phút, cũng may có bác Trương đưa cô ra ngoài.
Đến gần 7 giờ cô mới tới trường học.
Cô đi vào trong trường, có một giọng nữ ở phía sau vang lên: "Lê Lê!"
Quay đầu lại nhìn, thì ra là Dụ Niệm Niệm.
Đúng lúc này Dụ Niệm Niệm mua bữa sáng ở nhà ăn đi tới đây, cô ấy vui vẻ chạy đến chỗ Tang Lê nắm lấy cánh tay cô: "Lê Lê, sao hôm nay cậu đến muộn thế?"
Tang Lê cong mi nói: "Tớ ngủ nướng."
"Ha ha ha chắc chắn là cậu thức đêm, có quầng thâm mắt luôn rồi kìa, tớ cũng vậy, tối hôm qua viết mấy bài thi vật lý thôi mà đến tận 12 giờ…"
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy âm thanh con trai nói đùa ở đằng sau, bọn họ quay đầu nhìn lại thấy một đám con trai đang lôi lôi kéo kéo nhau.
Người bắt mắt nhất trong số đó đương nhiên là Quảng Dã đi ở giữa.
Trùng hợp thật, tất cả mọi người đều gặp nhau ở dưới tầng.
"Này, hai người đằng trước!"
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương chào hỏi bọn họ, Tang Lê nhìn thấy Quảng Dã nâng mí mắt lên, ánh mắt của anh rơi xuống người cô.
Đối diện với ánh mắt của anh, trái tim cô khẽ rung động nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Mấy nam sinh kia xô đẩy ồn ào không biết họ đang nói cái gì, Trương Bác Dương đang đi ở phía sau mà tai đỏ lên đi về phía trước, cậu ấy cầm túi quà trong tay đưa cho Dụ Niệm Niệm, ngại ngùng cười: "Niệm Niệm, sinh… sinh nhật vui vẻ!"
Tiếng ồn ào vang lên làm toàn bộ khuôn mặt Trương Bác Dương đỏ bừng, cậu ấy quay đầu lại nói bọn họ đừng ồn ào nữa, Dụ Niệm Niệm cười nhận lấy: "Cảm ơn, cậu vẫn còn nhớ sinh nhật của tớ sao?"
Trương Bác Dương cười: "Đương nhiên nhớ… nhớ rõ mà, tớ còn mua cho cậu một món quà khác, tối nay sẽ đưa… cho cậu."
Nhiếp Văn cười: "Có hai món quà luôn cơ á, người nào đó tốt bụng thật đấy, nhưng tại sao đến sinh nhật tôi lại không thấy cậu đưa một món nào hết vậy?"
Mấy nam sinh khác đều cười lên khi nghe vậy, Trương Bác Dương đen mặt lôi bọn họ đi.
Dụ Niệm Niệm cười thu ánh mắt lại, cô ấy kéo Tang Lê tiếp tục đi về phía trước, Tang Lê ngạc nhiên hỏi: "Niệm Niệm, hôm nay là sinh nhật cậu sao? Sinh nhật vui vẻ, tớ không biết chuyện này."
Dụ Niệm Niệm cong môi: "Không phải do cậu mà, tớ chưa nói cho cậu biết, hôm nay là ngày sinh nhật của tớ theo dương lịch, người nhà tổ chức cho tớ theo âm lịch cơ…"
Hai người đi đến bàn học, Tang Lê ngồi vào chỗ sau đó lấy bài tập trong cặp ra.
Quảng Dã, Trương Bác Dương và Nhiếp Văn đi vào từ cửa sau, Trương Bác Dương quay đầu nhìn bảng đen, thuận miệng hỏi Tang Lê: "Lê Lê, cậu... hôm qua cậu không vẽ lại báo bảng sao?"
"Không vẽ cái gì..."
Tang Lê khó hiểu quay đầu lại, sau đó lập tức ngây người.
Một tấm bảng đen lớn đã bị lau sạch sẽ, không có hình vẽ nào trên đó cả.
"Báo bảng tớ vẽ đâu?"
Tang Lê đứng dậy, kinh ngạc nói ra tiếng.
Lần này Tang Lê không kiểm soát được âm lượng, Quảng Dã đang dựa vào ghế đằng sau uống nước khẽ ngước mắt lên nhìn cô.
Tối hôm qua Trương Bác Dương đi tham gia lớp huấn luyện hóa học nên không đến tiết tự học buổi tối, cậu ấy không hiểu đã có chuyện gì: "Gì... chuyện gì vậy?"
Tang Lê: "Tối hôm qua trước khi về tớ đã vẽ lại hết những thứ kia, là ai xóa tranh của tớ vậy hả?!"
Dụ Niệm Niệm quay đầu nhìn, cô ấy cũng sửng sốt theo: "Ơ, tối hôm qua tớ đến lớp còn khen tranh cậu vẽ rất đẹp, ai lau vậy, là ai trực nhật?"
Dụ Niệm Niệm nhìn bảng phân công vệ sinh trên bảng đen, cô ấy nhìn thấy một cái tên.
Trạm Thiến Tuyết. Như một phản xạ có điều kiện, Dụ Niệm Niệm vô thức nói: "Lê Lê, chắc chắn lại là do Trạm Thiến Tuyết làm!"
Tang Lê lập tức đi hỏi lớp phó lao động, lớp phó lao động nói công việc lau bảng đen được phân công cho Trạm Thiến Tuyết.
Tang Lê nghe vậy trái tim khẽ run lên, cảm giác nghẹn thở nổi lên trong cổ họng.
Tại sao chứ, tại sao cô ta lại làm như thế hết lần này đến lần khác, cô đã nghĩ Trạm Thiến Tuyến có thể buông tha cho cô để cô yên tâm học tập, tại sao bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định đó…
Tang Lê nhìn Trạm Thiến Tuyết đang ngồi trên chỗ ngồi của cô ta, bên cạnh là mấy người Kha Phỉ nói nói cười cười, cuối cùng cô không thể nhịn được nữa đi đến.
Dụ Niệm Niệm cũng đi với cô, họ đi đến trước bàn Trạm Thiến Tuyết, giọng nói của Tang Lê không nhỏ vào thẳng vấn đề: "Báo bảng phía sau lớp là do cậu lau à?"
Cả lớp đột nhiên trở nên im lặng, tất cả mọi người đều nhìn sang đây tò mò đánh giá chuyện này.
Trạm Thiến Tuyến ngước mắt lên nhìn Tang Lê: "Cậu đang nói gì vậy?"
"Cậu còn giả vờ? Ngày hôm qua tổng vệ sinh cậu nhận nhiệm vụ lau bảng, báo bảng là do cậu lau phải không?"
Trạm Thiến Tuyết nghịch móng tay, vui vẻ gật đầu: "Là tôi lau đấy, có chuyện gì à? Không phải trường học yêu cầu vẽ lại báo bảng mới sao, tôi lau cái cũ đi rồi."
Tang Lê hít sâu một hơi: "Tôi mới vẽ xong nó hôm qua."
"Ơ."
Trạm Thiến Tuyết ngẩn người: "Ngại quá, tôi tưởng cũ nên lau mất rồi."
"Cậu tưởng cũ sao?"
Tang Lê cười: "Cậu không nhìn bảng à? Hơn nữa sau khi vẽ xong hình bảng đen vẫn còn nhiều chỗ trống, cậu không để ý sao?"
"Tôi tưởng hôm qua ai đó lau hộ một ít chứ, làm sao tôi biết được, hôm nay tổng vệ sinh mà các cậu không nói cho tôi biết trước thì đương nhiên tôi phải lau hết rồi."
Trạm Thiến Tuyết áy náy cong môi nhìn Tang Lê: "Tôi cũng ngại lắm đấy Tang Lê, chỉ là thứ 6 mới kiểm tra lận mà, cậu vẽ thêm lần nữa trong hôm nay đi được không?"
Dụ Niệm Niệm bực bội nói: "Vấn đề ở đây không phải là không kịp à? Trạm Thiến Tuyết, cậu không thấy xấu hổ sao, cậu cố ý thì có!"
Trạm Thiến Tuyết cười lạnh: "Cậu nói ai không biết xấu hổ? Xung quanh có nhiều người nghe như thế, cậu đang vu khống ai đấy hả? Cậu có chứng cứ không mà bảo tôi cố ý."
Năm nay thiết bị giám sát trong lớp vẫn chưa chiếu được vào góc chết, bảng đen đằng sau là điểm mù nên thiết bị giám sát không chiếu tới được.
Những người lớp đều ở đây, họ im lặng không nói gì, không khí cực kỳ căng thẳng.
Ở ghế thứ tư hàng ghế sau, Quảng Dã đang nghịch bật lửa, yên lặng nhìn bọn họ với đôi mắt đen không thấy được cảm xúc.
Kha Phỉ bên cạnh Trạm Thiến Tuyết, còn có mấy cô gái khác ở bên cạnh trên mặt cũng viết lên chữ kiêu ngạo.
Dụ Niệm Niệm tức đến run rẩy cả người, cô ấy quay đầu lại nhìn Lư Hạ Dương ở hàng ghế sau: "Lớp trưởng, cậu không quản lý việc này à? Trạm Thiến Tuyết ngang nhiên nhắm vào Tang Lê, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến tiến độ báo bảng của chúng ta, còn Hứa Minh Hạnh nữa, cậu là nhóm trưởng của báo bảng mà sao không đứng ra nói vài câu?!"
Khi bị gọi tên sắc mặt Hứa Minh Hạnh hơi xấu hổ, không nói lên lời: "Tôi..."
Trạm Thiến Tuyết chắp tay trước ngực, nhướng mắt nhìn sang Lư Hạ Dương: "Lớp trưởng, từ trước đến nay cậu luôn là người công bằng, có lẽ sẽ không bảo vệ một bên khi chưa có bằng chứng đúng không?"
Lư Hạ Dương phải nhận ánh mắt của mọi người chiếu vào, cậu ấy nhìn Trạm Thiến Tuyết rồi nhìn Tang Lê, yết hầu khẽ động vài giây sau đó mới bình tĩnh nói: "Chuyện này... tôi không hiểu lắm đâu, các cậu đừng cãi nhau nữa, có vấn đề gì thì đợi lát nữa giáo viên chủ nhiệm đến giải quyết."
Dụ Niệm Niệm: "Cậu không hiểu rõ cái gì cơ, nguyên nhân của chuyện này còn chưa rõ ràng à?"
Hạ Lư Dương trầm giọng nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu tiết buổi sáng đã."
Dụ Niệm Niệm còn muốn nói gì đó nhưng tay đã bị Tang Lê nắm lấy.
Dù đã biết trước kết quả nhưng lông mi Tang Lê vẫn run lên, cô lắc đầu ý bảo cô ấy đừng nói nữa, cô không muốn cô ấy dính vào vũng nước đục này.
Tiếng chuông học sáng vang lên, Tang Lê và Dụ Niệm Niệm đi về chỗ ngồi, Lư Hạ Dương đã đi tới hỏi: "Tang Lê, cậu không sao chứ?"
Tang Lê rũ mắt không nói gì, Lư Hạ Dương nhỏ giọng an ủi cô: "Bây giờ cậu đừng lo lắng, nếu là do bọn họ cố ý thì chắc chắn giáo viên chủ nhiệm sẽ xử lý công bằng."
Hứa Minh Hạnh cũng đi tới dịu dàng nói với Tang Lê: "Chuyện kia… Tranh bị lau thì lau, không sao cả, đến lúc đó chúng ta cùng nhau vẽ lại một bức khác là được."
Dụ Niệm Niệm: "Đây là chuyện một bức tranh à!"
"Niệm Niệm, bây giờ cậu bình tĩnh một chút, đợi lát nữa giáo viên trực ban tới kiểm tra chúng ta còn ấm ĩ như vậy sẽ bị trừ điểm, dạo này đang đánh giá lớp học văn minh của trường đấy."
Lư Hạ Dương khuyên nhủ: "Bây giờ các cậu ngồi xuống học đã."
Sau khi Lư Hạ Dương an ủi vài câu, cậu ấy và Hứa Minh Hạnh quay lại chỗ ngồi.
Tang Lê ngồi xuống từ từ lấy sách vở ở trong cặp sách ra.
"Dòng sông lớn chảy về phía đông, sóng cuốn trôi hết bao nhiêu anh hùng hào kiệt nơi xưa…"
Tiếng đọc sách sớm trong lớp vang lên.
Chuyện vừa rồi giống như bị người ta ném ra sau đầu.
Tang Lê cúi đầu xuống nhìn vào sách vở.
Hốc mắt đỏ ửng của cô đã lọt vào trong mắt chàng trai ở hàng ghế sau.
Quảng Dã dựa lưng vào ghế, sống lưng anh cong thành một độ cung hoàn hảo, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn cô.
Vài giây sau anh nhìn vào mắt Trương Bác Dương rồi nói: "Cầm giúp tôi xô nước ở sau cửa vào đây."
"Hả?"
Trương Bác Dương thấy Quảng Dã không nói nữa, cậu ấy mới đứng dậy cố gắng cầm xô nước nhấc tới bên cạnh chỗ ngồi, còn khó hiểu hỏi: “Này… Đây là nước sáng nay bọn họ dùng để tổng vệ sinh nên đã bẩn rồi, cậu lấy nước này… Làm gì?”
Quảng Dã nhai kẹo bạc hà lười biếng đứng dậy: "Rửa sạch rác."
"????"
Quảng Dã hơi cúi người xuống, bàn tay anh nắm lấy mép xô xách lên rồi đi về phía trước.
Xung quanh có rất nhiều người nhìn về phía anh.
Đột nhiên bọn họ nhìn thấy Quảng Dã lười biếng đi lên trước bàn của Trạm Thiến Tuyết và Kha Phỉ, giây tiếp theo cánh tay dài giơ lên, anh đột ngột giơ tay ném xô nước lên bàn cô ta.
Rầm!!
Hai người Trạm Thiến Tuyết và Kha Phỉ đang âm thầm bật cười vì đã dạy dỗ được Tang Lê, bỗng nhiên một xô nước bẩn lớn đổ xuống văng tung tóe trên mặt của họ, đôi mắt cũng bị dính đầy nước.
"A!!!!"
Trạm Thiến Tuyết và Kha Phỉ đột ngột không kịp phòng ngừa che mặt lại, cô ta đứng lên hét chói tai lùi về phía sau.
Xô nước lớn đổ ập ra, tiếng nước chảy ào ào khiến mặt bàn và những đồ dùng học tập trên bàn trở nên ướt sũng trong nháy mắt, chảy xuống cặp sách và người của họ rồi tí tách rơi xuống sàn nhà.
Xung quanh có mấy cô gái chơi ở bên cạnh cũng bị nước bắn lên, quần áo sạch sẽ trên người ngay lập tức bị bẩn, tiếng hét chói tai vang lên hết lần này đến lần khác.
Cả lớp khiếp sợ ồ lên.
Đây là tình huống gì???!!!
Cả bàn ngập trong nước bẩn.
Quảng Dã cắn chặt quai hàm dưới, ánh mắt hung hăng nham hiểm cúi đầu nhìn Trạm Thiến Tuyết, khí chất phản nghịch vô cùng phô trương, lạnh lùng nói: "Thích dọn vệ sinh lắm phải không? Thấy thế nào?"
Dụ Niệm Niệm nói nhóm Trạm Thiến Tuyết kiêu căng như thế là do trong nhà có thế lực, họ không sợ chuyện này đến tai giáo viên chủ nhiệm lớp bên kia, tất cả những chuyện họ gây ra đều bị áp xuống.
Dụ Niệm Niệm tức giận đến đổ mồ hôi dùng tay quạt ra gió, Trương Bác Dương lấy khăn đưa cô ấy: "Niệm Niệm, cậu... cậu đừng tức giận."
"Tớ có thể không tức được chắc?"
Dụ Niệm Niệm tức giận đá văng viên đá nhỏ bên chân mình: "Vốn dĩ tớ còn muốn làm anh hùng cứu Lê Lê ra khỏi nước sôi biển lửa, nhưng tớ phát hiện hóa ra mình chỉ là một người nhỏ bé."
Trương Bác Dương nghĩ ra một kế hoạch khác: "Nếu giáo viên không xử lý... phụ huynh thì... thì... thì được nhỉ? Để ba mẹ Tang Lê vào giải quyết?"
"Được đó, nhưng ba mẹ Lê Lê đang ở nơi khác, hình như cậu ấy được gửi sang nhà dì, cậu ấy ngại nói cho dì vì sẽ gây thêm phiền phức nên bây giờ không muốn nói cho người nhà biết, cậu nói đi vì sao Tang Lê lại ngoan như vậy cơ chứ?"
Dụ Niệm Niệm nói, cô ấy không ngờ người có liên quan đang ở đây.
Khi Quảng Dã nghe vậy, đôi mắt hiện lên sự trầm ngâm.
Đi đến cổng trường, Dụ Niệm Niệm không còn sức nói chuyện nữa, cô ấy tạm biệt bọn họ nói mình đi ăn cơm, Trương Bác Dương bảo sẽ đi cùng cô ấy, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Hai chàng trai khác đã đi đến xe, Nhiếp Văn vẫn còn đắm chìm trong lời nói của Dụ Niệm Niệm, cậu ta thở dài: "Tang Lê khổ thật đấy, tôi nói gì là cái đó đến, hồi trước cậu ấy yếu đuối không biết phản kháng như thế là kiểu người dễ bị bắt nạt nhất."
Những hình ảnh từng bị người khác chà đạp dưới chân hiện lên trong đầu. Cùng lúc dứt lời bên tai, mí mắt Quảng Dã cụp xuống, anh đảo mắt nhìn cậu ta: "Vậy cậu thấy cậu ấy nên phản kháng như thế nào?"
Quảng Dã xoay người rời đi, Nhiếp Văn nghe vậy đột nhiên nghẹn lại không biết nói gì.
…
..
Bầu trời trở nên ảm đạm, hoàng hôn đã phai đi.
Trong lớp học yên tĩnh chỉ có mấy học sinh ở lại làm bài tập, Tang Lê pha xong nước màu, một mình cầm miếng vải lau sạch bảng khô.
An Triết đưa cho cô hình vẽ mẫu có một chiếc xe lửa hơi nước, trừ cái này ra còn có thứ quan trọng khác là đóa hoa vẽ trên khung bảng viết, không quá khó nhưng tốn rất nhiều thời gian.
Khi vẽ đến chỗ cao cô phải cẩn thận dẫm lên trên ghế, đầu gối đứng đến phát đau.
Một tiếng sau cô mới vẽ xong.
Đặt nét vẽ cuối cùng xuống, bàn tay cô đã dính đủ loại màu sắc rực rỡ, quần áo cũng lấm lem vết bẩn.
Cô dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán rồi nhìn lại toàn bộ bảng đen, có cảm giác mệt mỏi khi qua nó nhưng khá có thành tựu.
Trở về sau khi rửa sạch tay, Tang Lê thu dọn cặp sách ra khỏi lớp. Buổi tối về đến nhà đã hơn 6 giờ.
Tống Thịnh Lan còn đang ở tập đoàn, cô ăn xong bữa tối một mình sau đó ra vườn sau đi dạo.
Tang Lê ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sự việc xảy ra trong cả ngày hôm nay hiện lên trong đầu. Mặc kệ quá khứ hay hiện tại, có lẽ cô chỉ có thể lựa chọn chịu đựng...
Tang Lê chớp mắt lấy điện thoại ra mở số của Liên Vũ Châu, nhưng tay cô lại dừng trên nút bấm gọi. Cuối cùng cô tắt điện thoại và dập tắt những cảm xúc cuồn cuộn trong đáy lòng.
…
..
Tối hôm nay Tang Lê học đến một giờ sáng.
Tuy rằng có nhiều chuyện xảy ra như vậy, nhưng cô biết không thể để những chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, cô không thể bị đánh bại được.
Sáng sớm hôm sau vì quá buồn ngủ nên cô nằm trên giường thêm một lúc nữa, so sánh với ngày thường thì muộn tận mười lăm phút, cũng may có bác Trương đưa cô ra ngoài.
Đến gần 7 giờ cô mới tới trường học.
Cô đi vào trong trường, có một giọng nữ ở phía sau vang lên: "Lê Lê!"
Quay đầu lại nhìn, thì ra là Dụ Niệm Niệm.
Đúng lúc này Dụ Niệm Niệm mua bữa sáng ở nhà ăn đi tới đây, cô ấy vui vẻ chạy đến chỗ Tang Lê nắm lấy cánh tay cô: "Lê Lê, sao hôm nay cậu đến muộn thế?"
Tang Lê cong mi nói: "Tớ ngủ nướng."
"Ha ha ha chắc chắn là cậu thức đêm, có quầng thâm mắt luôn rồi kìa, tớ cũng vậy, tối hôm qua viết mấy bài thi vật lý thôi mà đến tận 12 giờ…"
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy âm thanh con trai nói đùa ở đằng sau, bọn họ quay đầu nhìn lại thấy một đám con trai đang lôi lôi kéo kéo nhau.
Người bắt mắt nhất trong số đó đương nhiên là Quảng Dã đi ở giữa.
Trùng hợp thật, tất cả mọi người đều gặp nhau ở dưới tầng.
"Này, hai người đằng trước!"
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương chào hỏi bọn họ, Tang Lê nhìn thấy Quảng Dã nâng mí mắt lên, ánh mắt của anh rơi xuống người cô.
Đối diện với ánh mắt của anh, trái tim cô khẽ rung động nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Mấy nam sinh kia xô đẩy ồn ào không biết họ đang nói cái gì, Trương Bác Dương đang đi ở phía sau mà tai đỏ lên đi về phía trước, cậu ấy cầm túi quà trong tay đưa cho Dụ Niệm Niệm, ngại ngùng cười: "Niệm Niệm, sinh… sinh nhật vui vẻ!"
Tiếng ồn ào vang lên làm toàn bộ khuôn mặt Trương Bác Dương đỏ bừng, cậu ấy quay đầu lại nói bọn họ đừng ồn ào nữa, Dụ Niệm Niệm cười nhận lấy: "Cảm ơn, cậu vẫn còn nhớ sinh nhật của tớ sao?"
Trương Bác Dương cười: "Đương nhiên nhớ… nhớ rõ mà, tớ còn mua cho cậu một món quà khác, tối nay sẽ đưa… cho cậu."
Nhiếp Văn cười: "Có hai món quà luôn cơ á, người nào đó tốt bụng thật đấy, nhưng tại sao đến sinh nhật tôi lại không thấy cậu đưa một món nào hết vậy?"
Mấy nam sinh khác đều cười lên khi nghe vậy, Trương Bác Dương đen mặt lôi bọn họ đi.
Dụ Niệm Niệm cười thu ánh mắt lại, cô ấy kéo Tang Lê tiếp tục đi về phía trước, Tang Lê ngạc nhiên hỏi: "Niệm Niệm, hôm nay là sinh nhật cậu sao? Sinh nhật vui vẻ, tớ không biết chuyện này."
Dụ Niệm Niệm cong môi: "Không phải do cậu mà, tớ chưa nói cho cậu biết, hôm nay là ngày sinh nhật của tớ theo dương lịch, người nhà tổ chức cho tớ theo âm lịch cơ…"
Hai người đi đến bàn học, Tang Lê ngồi vào chỗ sau đó lấy bài tập trong cặp ra.
Quảng Dã, Trương Bác Dương và Nhiếp Văn đi vào từ cửa sau, Trương Bác Dương quay đầu nhìn bảng đen, thuận miệng hỏi Tang Lê: "Lê Lê, cậu... hôm qua cậu không vẽ lại báo bảng sao?"
"Không vẽ cái gì..."
Tang Lê khó hiểu quay đầu lại, sau đó lập tức ngây người.
Một tấm bảng đen lớn đã bị lau sạch sẽ, không có hình vẽ nào trên đó cả.
"Báo bảng tớ vẽ đâu?"
Tang Lê đứng dậy, kinh ngạc nói ra tiếng.
Lần này Tang Lê không kiểm soát được âm lượng, Quảng Dã đang dựa vào ghế đằng sau uống nước khẽ ngước mắt lên nhìn cô.
Tối hôm qua Trương Bác Dương đi tham gia lớp huấn luyện hóa học nên không đến tiết tự học buổi tối, cậu ấy không hiểu đã có chuyện gì: "Gì... chuyện gì vậy?"
Tang Lê: "Tối hôm qua trước khi về tớ đã vẽ lại hết những thứ kia, là ai xóa tranh của tớ vậy hả?!"
Dụ Niệm Niệm quay đầu nhìn, cô ấy cũng sửng sốt theo: "Ơ, tối hôm qua tớ đến lớp còn khen tranh cậu vẽ rất đẹp, ai lau vậy, là ai trực nhật?"
Dụ Niệm Niệm nhìn bảng phân công vệ sinh trên bảng đen, cô ấy nhìn thấy một cái tên.
Trạm Thiến Tuyết. Như một phản xạ có điều kiện, Dụ Niệm Niệm vô thức nói: "Lê Lê, chắc chắn lại là do Trạm Thiến Tuyết làm!"
Tang Lê lập tức đi hỏi lớp phó lao động, lớp phó lao động nói công việc lau bảng đen được phân công cho Trạm Thiến Tuyết.
Tang Lê nghe vậy trái tim khẽ run lên, cảm giác nghẹn thở nổi lên trong cổ họng.
Tại sao chứ, tại sao cô ta lại làm như thế hết lần này đến lần khác, cô đã nghĩ Trạm Thiến Tuyến có thể buông tha cho cô để cô yên tâm học tập, tại sao bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định đó…
Tang Lê nhìn Trạm Thiến Tuyết đang ngồi trên chỗ ngồi của cô ta, bên cạnh là mấy người Kha Phỉ nói nói cười cười, cuối cùng cô không thể nhịn được nữa đi đến.
Dụ Niệm Niệm cũng đi với cô, họ đi đến trước bàn Trạm Thiến Tuyết, giọng nói của Tang Lê không nhỏ vào thẳng vấn đề: "Báo bảng phía sau lớp là do cậu lau à?"
Cả lớp đột nhiên trở nên im lặng, tất cả mọi người đều nhìn sang đây tò mò đánh giá chuyện này.
Trạm Thiến Tuyến ngước mắt lên nhìn Tang Lê: "Cậu đang nói gì vậy?"
"Cậu còn giả vờ? Ngày hôm qua tổng vệ sinh cậu nhận nhiệm vụ lau bảng, báo bảng là do cậu lau phải không?"
Trạm Thiến Tuyết nghịch móng tay, vui vẻ gật đầu: "Là tôi lau đấy, có chuyện gì à? Không phải trường học yêu cầu vẽ lại báo bảng mới sao, tôi lau cái cũ đi rồi."
Tang Lê hít sâu một hơi: "Tôi mới vẽ xong nó hôm qua."
"Ơ."
Trạm Thiến Tuyết ngẩn người: "Ngại quá, tôi tưởng cũ nên lau mất rồi."
"Cậu tưởng cũ sao?"
Tang Lê cười: "Cậu không nhìn bảng à? Hơn nữa sau khi vẽ xong hình bảng đen vẫn còn nhiều chỗ trống, cậu không để ý sao?"
"Tôi tưởng hôm qua ai đó lau hộ một ít chứ, làm sao tôi biết được, hôm nay tổng vệ sinh mà các cậu không nói cho tôi biết trước thì đương nhiên tôi phải lau hết rồi."
Trạm Thiến Tuyết áy náy cong môi nhìn Tang Lê: "Tôi cũng ngại lắm đấy Tang Lê, chỉ là thứ 6 mới kiểm tra lận mà, cậu vẽ thêm lần nữa trong hôm nay đi được không?"
Dụ Niệm Niệm bực bội nói: "Vấn đề ở đây không phải là không kịp à? Trạm Thiến Tuyết, cậu không thấy xấu hổ sao, cậu cố ý thì có!"
Trạm Thiến Tuyết cười lạnh: "Cậu nói ai không biết xấu hổ? Xung quanh có nhiều người nghe như thế, cậu đang vu khống ai đấy hả? Cậu có chứng cứ không mà bảo tôi cố ý."
Năm nay thiết bị giám sát trong lớp vẫn chưa chiếu được vào góc chết, bảng đen đằng sau là điểm mù nên thiết bị giám sát không chiếu tới được.
Những người lớp đều ở đây, họ im lặng không nói gì, không khí cực kỳ căng thẳng.
Ở ghế thứ tư hàng ghế sau, Quảng Dã đang nghịch bật lửa, yên lặng nhìn bọn họ với đôi mắt đen không thấy được cảm xúc.
Kha Phỉ bên cạnh Trạm Thiến Tuyết, còn có mấy cô gái khác ở bên cạnh trên mặt cũng viết lên chữ kiêu ngạo.
Dụ Niệm Niệm tức đến run rẩy cả người, cô ấy quay đầu lại nhìn Lư Hạ Dương ở hàng ghế sau: "Lớp trưởng, cậu không quản lý việc này à? Trạm Thiến Tuyết ngang nhiên nhắm vào Tang Lê, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến tiến độ báo bảng của chúng ta, còn Hứa Minh Hạnh nữa, cậu là nhóm trưởng của báo bảng mà sao không đứng ra nói vài câu?!"
Khi bị gọi tên sắc mặt Hứa Minh Hạnh hơi xấu hổ, không nói lên lời: "Tôi..."
Trạm Thiến Tuyết chắp tay trước ngực, nhướng mắt nhìn sang Lư Hạ Dương: "Lớp trưởng, từ trước đến nay cậu luôn là người công bằng, có lẽ sẽ không bảo vệ một bên khi chưa có bằng chứng đúng không?"
Lư Hạ Dương phải nhận ánh mắt của mọi người chiếu vào, cậu ấy nhìn Trạm Thiến Tuyết rồi nhìn Tang Lê, yết hầu khẽ động vài giây sau đó mới bình tĩnh nói: "Chuyện này... tôi không hiểu lắm đâu, các cậu đừng cãi nhau nữa, có vấn đề gì thì đợi lát nữa giáo viên chủ nhiệm đến giải quyết."
Dụ Niệm Niệm: "Cậu không hiểu rõ cái gì cơ, nguyên nhân của chuyện này còn chưa rõ ràng à?"
Hạ Lư Dương trầm giọng nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu tiết buổi sáng đã."
Dụ Niệm Niệm còn muốn nói gì đó nhưng tay đã bị Tang Lê nắm lấy.
Dù đã biết trước kết quả nhưng lông mi Tang Lê vẫn run lên, cô lắc đầu ý bảo cô ấy đừng nói nữa, cô không muốn cô ấy dính vào vũng nước đục này.
Tiếng chuông học sáng vang lên, Tang Lê và Dụ Niệm Niệm đi về chỗ ngồi, Lư Hạ Dương đã đi tới hỏi: "Tang Lê, cậu không sao chứ?"
Tang Lê rũ mắt không nói gì, Lư Hạ Dương nhỏ giọng an ủi cô: "Bây giờ cậu đừng lo lắng, nếu là do bọn họ cố ý thì chắc chắn giáo viên chủ nhiệm sẽ xử lý công bằng."
Hứa Minh Hạnh cũng đi tới dịu dàng nói với Tang Lê: "Chuyện kia… Tranh bị lau thì lau, không sao cả, đến lúc đó chúng ta cùng nhau vẽ lại một bức khác là được."
Dụ Niệm Niệm: "Đây là chuyện một bức tranh à!"
"Niệm Niệm, bây giờ cậu bình tĩnh một chút, đợi lát nữa giáo viên trực ban tới kiểm tra chúng ta còn ấm ĩ như vậy sẽ bị trừ điểm, dạo này đang đánh giá lớp học văn minh của trường đấy."
Lư Hạ Dương khuyên nhủ: "Bây giờ các cậu ngồi xuống học đã."
Sau khi Lư Hạ Dương an ủi vài câu, cậu ấy và Hứa Minh Hạnh quay lại chỗ ngồi.
Tang Lê ngồi xuống từ từ lấy sách vở ở trong cặp sách ra.
"Dòng sông lớn chảy về phía đông, sóng cuốn trôi hết bao nhiêu anh hùng hào kiệt nơi xưa…"
Tiếng đọc sách sớm trong lớp vang lên.
Chuyện vừa rồi giống như bị người ta ném ra sau đầu.
Tang Lê cúi đầu xuống nhìn vào sách vở.
Hốc mắt đỏ ửng của cô đã lọt vào trong mắt chàng trai ở hàng ghế sau.
Quảng Dã dựa lưng vào ghế, sống lưng anh cong thành một độ cung hoàn hảo, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn cô.
Vài giây sau anh nhìn vào mắt Trương Bác Dương rồi nói: "Cầm giúp tôi xô nước ở sau cửa vào đây."
"Hả?"
Trương Bác Dương thấy Quảng Dã không nói nữa, cậu ấy mới đứng dậy cố gắng cầm xô nước nhấc tới bên cạnh chỗ ngồi, còn khó hiểu hỏi: “Này… Đây là nước sáng nay bọn họ dùng để tổng vệ sinh nên đã bẩn rồi, cậu lấy nước này… Làm gì?”
Quảng Dã nhai kẹo bạc hà lười biếng đứng dậy: "Rửa sạch rác."
"????"
Quảng Dã hơi cúi người xuống, bàn tay anh nắm lấy mép xô xách lên rồi đi về phía trước.
Xung quanh có rất nhiều người nhìn về phía anh.
Đột nhiên bọn họ nhìn thấy Quảng Dã lười biếng đi lên trước bàn của Trạm Thiến Tuyết và Kha Phỉ, giây tiếp theo cánh tay dài giơ lên, anh đột ngột giơ tay ném xô nước lên bàn cô ta.
Rầm!!
Hai người Trạm Thiến Tuyết và Kha Phỉ đang âm thầm bật cười vì đã dạy dỗ được Tang Lê, bỗng nhiên một xô nước bẩn lớn đổ xuống văng tung tóe trên mặt của họ, đôi mắt cũng bị dính đầy nước.
"A!!!!"
Trạm Thiến Tuyết và Kha Phỉ đột ngột không kịp phòng ngừa che mặt lại, cô ta đứng lên hét chói tai lùi về phía sau.
Xô nước lớn đổ ập ra, tiếng nước chảy ào ào khiến mặt bàn và những đồ dùng học tập trên bàn trở nên ướt sũng trong nháy mắt, chảy xuống cặp sách và người của họ rồi tí tách rơi xuống sàn nhà.
Xung quanh có mấy cô gái chơi ở bên cạnh cũng bị nước bắn lên, quần áo sạch sẽ trên người ngay lập tức bị bẩn, tiếng hét chói tai vang lên hết lần này đến lần khác.
Cả lớp khiếp sợ ồ lên.
Đây là tình huống gì???!!!
Cả bàn ngập trong nước bẩn.
Quảng Dã cắn chặt quai hàm dưới, ánh mắt hung hăng nham hiểm cúi đầu nhìn Trạm Thiến Tuyết, khí chất phản nghịch vô cùng phô trương, lạnh lùng nói: "Thích dọn vệ sinh lắm phải không? Thấy thế nào?"