Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 21
Sáng sớm, sương mờ tan đi.
Ánh nắng ở phía đông tỏa ra ánh sáng lờ mờ, ánh đèn neon cũng dần mờ nhạt.
Hơn bảy giờ, trong một căn biệt thự bốn tầng, màn cửa đóng kín.
Không để một tia sáng nào chiếu vào, giống như vẫn còn đêm tối.
Trên sô pha, Quảng Dã cong lưng ngồi đó, khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử trước mặt, thao tác tay trên tay cầm chơi game của anh rất nhanh.
Đôi mắt đen láy, hẹp dài của nam sinh phản chiếu ánh sáng của màn hình, vẫn âm trầm, lạnh lùng như vậy, sóng mũi với đường cong tuyệt đẹp, xuống chút nữa chính là cái cằm rắn rỏi, ngũ quan sắc nét, lạnh lùng.
Kẻ địch trong trò chơi đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Trên màn hình hiện lên đặc hiệu thông báo chiến thắng.
Rốt cuộc cũng qua được màn đã kẹt bấy lâu.
Nhưng âm thanh ù ù trong tai vẫn cứ không dứt.
Quảng Dã cau mày, tắt máy trò chơi, ném tay cầm chơi game sang một bên, anh quơ lấy bao thuốc lá trên bàn trà nhưng lại dừng lại.
Anh đã hút vài điếu.
Nhưng sự nóng nảy trong lòng trước sau gì cũng không thể giảm bớt được.
Sau đó Quảng Dã ngã người trên sô pha, khẽ xoa tai của mình, nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện lên nội dung cuộc nói chuyện điện thoại giữa anh với Tống Thịnh Lan tối hôm qua, còn có cả dáng vẻ tranh luận với anh của Tang Lê.
Cho nên rốt cuộc ai mới là người mật báo.
Tìm không ra đáp án, Quảng Dã phiền chán mở hai mắt ra, cuối cùng đứng dậy cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Qua một lúc sau, anh tắm xong bước ra ngoài.
Anh mặc đại một cái áo tay ngắn và quần đùi, đi đến trước sô pha, đưa tay cầm di động lên, phát hiện có một tin nhắn của Tống Thịnh Lan vừa gửi đến không lâu: [Hôm nay con cẩn thận trước khi mẹ trở về, nếu con thật sự chọc giận Lê Lê để con bé đi mất, mẹ chắc chắn sẽ tìm con tính sổ.]
Anh xùy một tiếng, dùng đầu lưỡi đẩy đẩy quai hàm, sau một lúc lâu mới đi ra khỏi phòng.
Giờ phút này căn biệt thự rất yên tĩnh, ánh nắng chiếu thẳng vào trong phòng, nhóm người giúp việc người thì bận tưới hoa, người lại quét dọn vệ sinh, ai nấy đều tự làm công việc của mình.
Quản gia nhìn thấy anh đi đến, kinh ngạc: “Tiểu Dã, chào buổi sáng…”
Quảng Dã hạ giọng đáp lời, đi tới, quản gia hiếm lắm mới thấy anh dậy sớm như vậy: “Hiện tại tôi sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu nhé?”
Thấy anh không trả lời, khuôn mặt nhăn nhó nhìn về phía hộp thuốc mà bà đang cầm trong tay, quản gia thấy vậy thì giải thích: “Cô Tang Lê bị cảm, tôi tìm ít thuốc cho cô bé.”
Tầm mắt anh chợt khựng lại.
“Cảm?”
“Vâng, tối hôm qua không biết cô bé về nhà như thế nào, trên người vừa bẩn vừa ướt, cô bé nói là bị mắc mưa, tôi mới vừa tới phòng cô bé xem tình hình như thế nào mới phát hiện giọng cô bé hơi khàn, nên mới muốn lấy cho cô bé ít thuốc uống.”
Trong đầu Quảng Dã hiện lên vết thương trên đầu gối của cô mà anh nhìn thấy tối qua.
Bị mắc mưa mà đầu gối có thể thành như vậy sao?
“Không phải ngày nào cậu ta cũng được bác Trương đưa đón sao?”
Anh làm bộ như tùy ý hỏi.
“Cô Tang Lê không muốn làm phiền tài xế, mỗi ngày đều tự ngồi xe buýt đi ra ngoài.”
Quảng Dã im lặng vài giây, xoay người, mở miệng, giọng điệu không thể hiện cảm xúc gì: “Gọi bác sĩ gia đình lại đây.”
“Hả?” Quản gia sửng sốt.
Chàng trai liếc mắt nhìn: “Không nghe thấy sao?”
“Không, để tôi đi liên hệ ngay.”
Mặt trời mọc ở phía tây à? Vậy mà thiếu gia lại quan tâm đến loại chuyện thế này? Không phải tối hôm qua hai người còn cãi nhau sao…
Quản gia kinh ngạc nói thầm, nghe lời đi gọi điện thoại.
Cả một đêm, Tang Lê cũng không ngủ được.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Tống Thịnh Lan xong, cô nằm lên giường, cơ thể cảm thấy mệt mỏi, rã rời không muốn nhúc nhích gì cả, nhưng chuyện cô cãi nhau với Quảng Dã còn có cuộc gặp gỡ tối nay ở cổng trường đã khiến lòng dạ cô vô cùng rối bời.
Nửa tỉnh nửa mê, cô nằm mơ thấy rất nhiều chuyện.
Cô mơ thấy cô trở về sống ở nhà mợ, mợ nói bà ta không muốn nuôi dưỡng đứa gánh nặng là cô, chán ghét đuổi cô đi, cô lại mơ thấy cô trở về cái đêm mẹ mất, cô ở trước giường bệnh cầm tay mẹ, cầu xin mẹ đừng bỏ cô lại…
Tang Lê tỉnh dậy trong nước mắt, gối đầu đã thấm ướt một mảng.
Nằm ở trên giường, cô cuộn người lại, tay cô nắm chặt mặt dây chuyền hình hoa lê trên cổ.
Cô mơ mơ màng màng ngủ đến sáng sớm, sau khi tỉnh dậy cô cảm thấy cổ họng mình rất đau, đoán chừng chén canh gừng kia cũng không ngăn được bệnh cảm kéo tới, vừa lúc quản gia đến phòng cô xem thử, thấy vậy liền nói sẽ lấy thuốc cho cô ngay.
Quản gia đi rồi, Tang Lê chống người ngồi dậy, tựa thân vào thành giường.
Giờ phút này bên ngoài cửa sổ sát đất đã không còn vẻ âm u khi trời mưa của tối hôm qua, sắc trời sáng sủa, mấy đám mây trắng như kẹo bông trôi lững lờ trên bầu trời xanh.
Trời quang mây tạnh, nhưng hình như chỉ có thời tiết là trở nên tốt hơn mà thôi…
Tiếng đập cửa vang lên kéo Tang Lê thoát ra khỏi luồng suy nghĩ của bản thân, quản gia đẩy cửa đi vào: “Cô Tang Lê, bác đã gọi cho bác sĩ gia đình, chờ một chút bác sĩ sẽ đến đây khám bệnh cho cháu.”
Chỉ là bệnh vặt không cần làm phiền đến nhiều người như vậy, Tang Lê vội vàng từ chối, nhưng mà quản gia lại lo lắng cho tình trạng của cô, cố ý làm như thế nên cô cũng không có cách nào từ chối nữa.
Qua một lúc sau, bác sĩ đã đến, tiến hành khám bệnh cho cô: “Cảm nhẹ, uống thuốc là sẽ khỏe lại thôi, phải ăn mặc phù hợp với thời tiết, chú ý đừng để bị cảm lại nữa.”
Tang Lê nhẹ giọng đáp lời.
Bác sĩ kê đơn thuốc, Tang Lê đứng dậy tính đi rửa mặt, quản gia chú ý thấy tư thế đi đứng của cô hơi loạng choạng, mới nhìn thấy trên đầu gối cô có dán một miếng băng gạc rướm máu, kêu ai ôi một tiếng: “Cô bé, đầu gối cháu làm sao vậy?”
“Dạ…”
Cô không muốn để mọi người lo lắng, chỉ nhẹ giọng nói dối: “Chỉ là không cẩn thận nên bị ngã thôi ạ.”
“Ôi trời, hèn chi tối hôm qua bác thấy cả người cháu đều dính bẩn cả, sao lại không nói với bác tiếng nào thế?”
Quản gia thấy vậy, lại gọi bác sĩ lại đây giúp cô xử lý miệng vết thương.
Bác sĩ đi rồi, quản gia mang bữa sáng đến cho cô, dịu dàng nói: “Cô bé, nghỉ ngơi cho tốt, cần cái gì cứ nói với dì Triệu.”
Tang Lê nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất cảm động.
Thật ra thói quen sớm nhất mà cô đã hình thành từ khi còn nhỏ chính là kiên cường, bởi vì bên cạnh cô đã không còn ai để cô dựa vào nữa.
Cô nhớ rất rõ khi còn bé cô rất gầy, thể chất lại kém, trước kia khi ở nhà mợ, bởi vì đi khám bệnh ở bệnh viện rất phiền toái hơn nữa lại còn tốn nhiều tiền, cho nên mỗi lần cô bị bệnh, mợ đều tự cho cô uống thuốc, có thể không cần đưa cô đi khám bệnh thì sẽ không đưa cô đi.
Khi học tiểu học, có lần cô bị sốt, lúc ấy cô uống thuốc khá lâu nhưng vẫn mãi không hết bệnh, quả thật là khó chịu không chịu nổi, suýt chút nữa là sốt đến mức ngất xỉu, mợ đành phải đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ phê bình mợ không chú ý, tí nữa là chậm trễ trong việc chữa bệnh rồi, sau đó Tang Lê ở lại bệnh viện truyền dịch cả một ngày, mợ vừa thúc giục Tang Tĩnh đem tiền tới vừa hùng hổ mắng cô phiền toái.
Chuyện như vậy có rất nhiều, cho nên Tang Lê đều thầm nghĩ việc của mình thì chính mình làm, cô không muốn phải nhìn sắc mặt của người khác, hoặc là thiếu nợ nhân tình.
Hiện tại cô vào đây ở, không chỉ Tống Thịnh Lan mà tất cả dì giúp việc dường như đều xem cô là người trong nhà, không hề xem thường cô.
Quản gia rời đi, một mình Tang Lê từ từ ăn bữa sáng và uống thuốc.
Người vẫn như cũ vẫn không vực dậy tinh thần nổi.
Nhưng cô không thể để mình tiếp tục xuống tinh thần như vậy nữa, sẽ ảnh hưởng đến việc học tập.
Kiềm nén mọi suy nghĩ lại, Tang Lê cầm cặp xách qua, mở khóa kéo, lấy bài tập ra. …
Cả một buổi sáng, cô cố gắng vực dậy tinh thần, tập trung vào việc học tập.
Giữa trưa ngủ một giấc, cô tỉnh lại đi đến trước bàn học rót một ly nước, phát hiện trong ấm nước trống không.
Cô cầm ấm nước, kéo thân người đi ra ngoài, đi đến phòng khách bên ngoài.
Sau buổi trưa, ánh nắng mang màu da cam, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn lát gạch men trên mặt đất, bóng râm di động.
Cô đứng hứng nước đến ngẩn người, trên cầu thang đột nhiên có tiếng động vang lên.
Cô quay đầu lại, giống như là cảnh chiếu lại trong phim điện ảnh, bóng dáng Quảng Dã lại tiến vào tầm nhìn của cô lần nữa.
Đồng thời Quảng Dã cũng nhìn thấy cô, ánh mắt của hai người chạm vào nhau giữa không trung…
Bốn phía im lặng, chỉ còn lại tiếng hoạt động của đồng hồ trên vách tường.
Tí tách. Ký ức tối hôm qua tua lại như một cuốn phim. Không đến một giây, Tang Lê im lặng cụp mắt, cầm lấy ấm nước, xoay người rời đi.
Nghiễm nhiên là bộ dạng thờ ơ, tránh đi.
Con người Quảng Dã dường như càng sâu hơn.
Ở cửa biệt thự, bác Trương đã lái xe tới chờ ở trước, rất nhanh Quảng Dã đã đi ra, bác Trương mở cửa xe ở vị trí phó lái, nam sinh nhấc đôi chân dài bước lên ngồi vào trong.
Bác Trương lên xe, cài dây an toàn: “Hôm qua trời mưa, vừa hay hôm nay đến ngọn núi xem thử có cần tu sửa gì không.”
Chiếc xe được lái ra khỏi khu biệt thự.
Bác Trương đánh tay lái, thoáng nhìn sang vẻ mặt âm trầm lạnh lùng của Quảng Dã.
Không cần đoán bác ấy cũng biết nguyên nhân là gì.
Bác ấy mở miệng an ủi: “Tiểu Dã, đừng tức giận, tổng giám đốc Tống chỉ khóa xe cháu tạm thời thôi, bà ấy sao có thể không để cháu chạm vào mô tô được, cũng chỉ vì lo lắng cho an toàn của cháu thôi. Nếu không thì đợi lát nữa chạy đến chỗ trống trải bác đạp ga tăng tốc, để cho cháu hóng gió giải sầu?”
Quảng Dã nhíu đôi lông mày lại, vài giây sau anh thốt ra vài lời từ trong cổ họng: “Không hoàn toàn là chuyện khóa xe.”
“Hả? Vậy còn chuyện gì thế?”
Quảng Dã hạ cửa kính xe xuống, để mặc cho gió thổi vào người, tầm mắt lại nhìn về phía xa xa.
Ánh nắng ở phía đông tỏa ra ánh sáng lờ mờ, ánh đèn neon cũng dần mờ nhạt.
Hơn bảy giờ, trong một căn biệt thự bốn tầng, màn cửa đóng kín.
Không để một tia sáng nào chiếu vào, giống như vẫn còn đêm tối.
Trên sô pha, Quảng Dã cong lưng ngồi đó, khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử trước mặt, thao tác tay trên tay cầm chơi game của anh rất nhanh.
Đôi mắt đen láy, hẹp dài của nam sinh phản chiếu ánh sáng của màn hình, vẫn âm trầm, lạnh lùng như vậy, sóng mũi với đường cong tuyệt đẹp, xuống chút nữa chính là cái cằm rắn rỏi, ngũ quan sắc nét, lạnh lùng.
Kẻ địch trong trò chơi đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Trên màn hình hiện lên đặc hiệu thông báo chiến thắng.
Rốt cuộc cũng qua được màn đã kẹt bấy lâu.
Nhưng âm thanh ù ù trong tai vẫn cứ không dứt.
Quảng Dã cau mày, tắt máy trò chơi, ném tay cầm chơi game sang một bên, anh quơ lấy bao thuốc lá trên bàn trà nhưng lại dừng lại.
Anh đã hút vài điếu.
Nhưng sự nóng nảy trong lòng trước sau gì cũng không thể giảm bớt được.
Sau đó Quảng Dã ngã người trên sô pha, khẽ xoa tai của mình, nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện lên nội dung cuộc nói chuyện điện thoại giữa anh với Tống Thịnh Lan tối hôm qua, còn có cả dáng vẻ tranh luận với anh của Tang Lê.
Cho nên rốt cuộc ai mới là người mật báo.
Tìm không ra đáp án, Quảng Dã phiền chán mở hai mắt ra, cuối cùng đứng dậy cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Qua một lúc sau, anh tắm xong bước ra ngoài.
Anh mặc đại một cái áo tay ngắn và quần đùi, đi đến trước sô pha, đưa tay cầm di động lên, phát hiện có một tin nhắn của Tống Thịnh Lan vừa gửi đến không lâu: [Hôm nay con cẩn thận trước khi mẹ trở về, nếu con thật sự chọc giận Lê Lê để con bé đi mất, mẹ chắc chắn sẽ tìm con tính sổ.]
Anh xùy một tiếng, dùng đầu lưỡi đẩy đẩy quai hàm, sau một lúc lâu mới đi ra khỏi phòng.
Giờ phút này căn biệt thự rất yên tĩnh, ánh nắng chiếu thẳng vào trong phòng, nhóm người giúp việc người thì bận tưới hoa, người lại quét dọn vệ sinh, ai nấy đều tự làm công việc của mình.
Quản gia nhìn thấy anh đi đến, kinh ngạc: “Tiểu Dã, chào buổi sáng…”
Quảng Dã hạ giọng đáp lời, đi tới, quản gia hiếm lắm mới thấy anh dậy sớm như vậy: “Hiện tại tôi sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu nhé?”
Thấy anh không trả lời, khuôn mặt nhăn nhó nhìn về phía hộp thuốc mà bà đang cầm trong tay, quản gia thấy vậy thì giải thích: “Cô Tang Lê bị cảm, tôi tìm ít thuốc cho cô bé.”
Tầm mắt anh chợt khựng lại.
“Cảm?”
“Vâng, tối hôm qua không biết cô bé về nhà như thế nào, trên người vừa bẩn vừa ướt, cô bé nói là bị mắc mưa, tôi mới vừa tới phòng cô bé xem tình hình như thế nào mới phát hiện giọng cô bé hơi khàn, nên mới muốn lấy cho cô bé ít thuốc uống.”
Trong đầu Quảng Dã hiện lên vết thương trên đầu gối của cô mà anh nhìn thấy tối qua.
Bị mắc mưa mà đầu gối có thể thành như vậy sao?
“Không phải ngày nào cậu ta cũng được bác Trương đưa đón sao?”
Anh làm bộ như tùy ý hỏi.
“Cô Tang Lê không muốn làm phiền tài xế, mỗi ngày đều tự ngồi xe buýt đi ra ngoài.”
Quảng Dã im lặng vài giây, xoay người, mở miệng, giọng điệu không thể hiện cảm xúc gì: “Gọi bác sĩ gia đình lại đây.”
“Hả?” Quản gia sửng sốt.
Chàng trai liếc mắt nhìn: “Không nghe thấy sao?”
“Không, để tôi đi liên hệ ngay.”
Mặt trời mọc ở phía tây à? Vậy mà thiếu gia lại quan tâm đến loại chuyện thế này? Không phải tối hôm qua hai người còn cãi nhau sao…
Quản gia kinh ngạc nói thầm, nghe lời đi gọi điện thoại.
Cả một đêm, Tang Lê cũng không ngủ được.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Tống Thịnh Lan xong, cô nằm lên giường, cơ thể cảm thấy mệt mỏi, rã rời không muốn nhúc nhích gì cả, nhưng chuyện cô cãi nhau với Quảng Dã còn có cuộc gặp gỡ tối nay ở cổng trường đã khiến lòng dạ cô vô cùng rối bời.
Nửa tỉnh nửa mê, cô nằm mơ thấy rất nhiều chuyện.
Cô mơ thấy cô trở về sống ở nhà mợ, mợ nói bà ta không muốn nuôi dưỡng đứa gánh nặng là cô, chán ghét đuổi cô đi, cô lại mơ thấy cô trở về cái đêm mẹ mất, cô ở trước giường bệnh cầm tay mẹ, cầu xin mẹ đừng bỏ cô lại…
Tang Lê tỉnh dậy trong nước mắt, gối đầu đã thấm ướt một mảng.
Nằm ở trên giường, cô cuộn người lại, tay cô nắm chặt mặt dây chuyền hình hoa lê trên cổ.
Cô mơ mơ màng màng ngủ đến sáng sớm, sau khi tỉnh dậy cô cảm thấy cổ họng mình rất đau, đoán chừng chén canh gừng kia cũng không ngăn được bệnh cảm kéo tới, vừa lúc quản gia đến phòng cô xem thử, thấy vậy liền nói sẽ lấy thuốc cho cô ngay.
Quản gia đi rồi, Tang Lê chống người ngồi dậy, tựa thân vào thành giường.
Giờ phút này bên ngoài cửa sổ sát đất đã không còn vẻ âm u khi trời mưa của tối hôm qua, sắc trời sáng sủa, mấy đám mây trắng như kẹo bông trôi lững lờ trên bầu trời xanh.
Trời quang mây tạnh, nhưng hình như chỉ có thời tiết là trở nên tốt hơn mà thôi…
Tiếng đập cửa vang lên kéo Tang Lê thoát ra khỏi luồng suy nghĩ của bản thân, quản gia đẩy cửa đi vào: “Cô Tang Lê, bác đã gọi cho bác sĩ gia đình, chờ một chút bác sĩ sẽ đến đây khám bệnh cho cháu.”
Chỉ là bệnh vặt không cần làm phiền đến nhiều người như vậy, Tang Lê vội vàng từ chối, nhưng mà quản gia lại lo lắng cho tình trạng của cô, cố ý làm như thế nên cô cũng không có cách nào từ chối nữa.
Qua một lúc sau, bác sĩ đã đến, tiến hành khám bệnh cho cô: “Cảm nhẹ, uống thuốc là sẽ khỏe lại thôi, phải ăn mặc phù hợp với thời tiết, chú ý đừng để bị cảm lại nữa.”
Tang Lê nhẹ giọng đáp lời.
Bác sĩ kê đơn thuốc, Tang Lê đứng dậy tính đi rửa mặt, quản gia chú ý thấy tư thế đi đứng của cô hơi loạng choạng, mới nhìn thấy trên đầu gối cô có dán một miếng băng gạc rướm máu, kêu ai ôi một tiếng: “Cô bé, đầu gối cháu làm sao vậy?”
“Dạ…”
Cô không muốn để mọi người lo lắng, chỉ nhẹ giọng nói dối: “Chỉ là không cẩn thận nên bị ngã thôi ạ.”
“Ôi trời, hèn chi tối hôm qua bác thấy cả người cháu đều dính bẩn cả, sao lại không nói với bác tiếng nào thế?”
Quản gia thấy vậy, lại gọi bác sĩ lại đây giúp cô xử lý miệng vết thương.
Bác sĩ đi rồi, quản gia mang bữa sáng đến cho cô, dịu dàng nói: “Cô bé, nghỉ ngơi cho tốt, cần cái gì cứ nói với dì Triệu.”
Tang Lê nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất cảm động.
Thật ra thói quen sớm nhất mà cô đã hình thành từ khi còn nhỏ chính là kiên cường, bởi vì bên cạnh cô đã không còn ai để cô dựa vào nữa.
Cô nhớ rất rõ khi còn bé cô rất gầy, thể chất lại kém, trước kia khi ở nhà mợ, bởi vì đi khám bệnh ở bệnh viện rất phiền toái hơn nữa lại còn tốn nhiều tiền, cho nên mỗi lần cô bị bệnh, mợ đều tự cho cô uống thuốc, có thể không cần đưa cô đi khám bệnh thì sẽ không đưa cô đi.
Khi học tiểu học, có lần cô bị sốt, lúc ấy cô uống thuốc khá lâu nhưng vẫn mãi không hết bệnh, quả thật là khó chịu không chịu nổi, suýt chút nữa là sốt đến mức ngất xỉu, mợ đành phải đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ phê bình mợ không chú ý, tí nữa là chậm trễ trong việc chữa bệnh rồi, sau đó Tang Lê ở lại bệnh viện truyền dịch cả một ngày, mợ vừa thúc giục Tang Tĩnh đem tiền tới vừa hùng hổ mắng cô phiền toái.
Chuyện như vậy có rất nhiều, cho nên Tang Lê đều thầm nghĩ việc của mình thì chính mình làm, cô không muốn phải nhìn sắc mặt của người khác, hoặc là thiếu nợ nhân tình.
Hiện tại cô vào đây ở, không chỉ Tống Thịnh Lan mà tất cả dì giúp việc dường như đều xem cô là người trong nhà, không hề xem thường cô.
Quản gia rời đi, một mình Tang Lê từ từ ăn bữa sáng và uống thuốc.
Người vẫn như cũ vẫn không vực dậy tinh thần nổi.
Nhưng cô không thể để mình tiếp tục xuống tinh thần như vậy nữa, sẽ ảnh hưởng đến việc học tập.
Kiềm nén mọi suy nghĩ lại, Tang Lê cầm cặp xách qua, mở khóa kéo, lấy bài tập ra. …
Cả một buổi sáng, cô cố gắng vực dậy tinh thần, tập trung vào việc học tập.
Giữa trưa ngủ một giấc, cô tỉnh lại đi đến trước bàn học rót một ly nước, phát hiện trong ấm nước trống không.
Cô cầm ấm nước, kéo thân người đi ra ngoài, đi đến phòng khách bên ngoài.
Sau buổi trưa, ánh nắng mang màu da cam, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn lát gạch men trên mặt đất, bóng râm di động.
Cô đứng hứng nước đến ngẩn người, trên cầu thang đột nhiên có tiếng động vang lên.
Cô quay đầu lại, giống như là cảnh chiếu lại trong phim điện ảnh, bóng dáng Quảng Dã lại tiến vào tầm nhìn của cô lần nữa.
Đồng thời Quảng Dã cũng nhìn thấy cô, ánh mắt của hai người chạm vào nhau giữa không trung…
Bốn phía im lặng, chỉ còn lại tiếng hoạt động của đồng hồ trên vách tường.
Tí tách. Ký ức tối hôm qua tua lại như một cuốn phim. Không đến một giây, Tang Lê im lặng cụp mắt, cầm lấy ấm nước, xoay người rời đi.
Nghiễm nhiên là bộ dạng thờ ơ, tránh đi.
Con người Quảng Dã dường như càng sâu hơn.
Ở cửa biệt thự, bác Trương đã lái xe tới chờ ở trước, rất nhanh Quảng Dã đã đi ra, bác Trương mở cửa xe ở vị trí phó lái, nam sinh nhấc đôi chân dài bước lên ngồi vào trong.
Bác Trương lên xe, cài dây an toàn: “Hôm qua trời mưa, vừa hay hôm nay đến ngọn núi xem thử có cần tu sửa gì không.”
Chiếc xe được lái ra khỏi khu biệt thự.
Bác Trương đánh tay lái, thoáng nhìn sang vẻ mặt âm trầm lạnh lùng của Quảng Dã.
Không cần đoán bác ấy cũng biết nguyên nhân là gì.
Bác ấy mở miệng an ủi: “Tiểu Dã, đừng tức giận, tổng giám đốc Tống chỉ khóa xe cháu tạm thời thôi, bà ấy sao có thể không để cháu chạm vào mô tô được, cũng chỉ vì lo lắng cho an toàn của cháu thôi. Nếu không thì đợi lát nữa chạy đến chỗ trống trải bác đạp ga tăng tốc, để cho cháu hóng gió giải sầu?”
Quảng Dã nhíu đôi lông mày lại, vài giây sau anh thốt ra vài lời từ trong cổ họng: “Không hoàn toàn là chuyện khóa xe.”
“Hả? Vậy còn chuyện gì thế?”
Quảng Dã hạ cửa kính xe xuống, để mặc cho gió thổi vào người, tầm mắt lại nhìn về phía xa xa.