Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 165
Quảng Dã sửng sốt khi nghe Tang Lê nói: "Song sinh sao…”
“Đúng vậy, sáng nay em không đi mua sắm mà đến bệnh viện kiểm tra, siêu âm màu thấy hai phôi thai, bác sĩ nói em mang thai đôi.”
Khả năng mang thai đôi là rất nhỏ, bất ngờ trong bất ngờ.
Tang Lê cũng hoàn toàn không ngờ tới, cô đưa kết quả siêu âm màu cho Quảng Dã xem.
Anh nhìn kết quả siêu âm, trái tim run lên, kinh ngạc đến mức không thể diễn tả được cảm xúc.
“Khi mới biết mình có thai, em rất hoảng sợ, cảm thấy đứa bé này đến một cách rất bất ngờ. Bác sĩ nói do em đã uống rượu nên không chắc chắn 100% sức khỏe của thai nhi có bị ảnh hưởng hay không, cho nên nhất thời em đã nghĩ đến việc bỏ đi, nhưng những ngày qua nghĩ đi nghĩ lại, em vẫn không nỡ. Đứa trẻ này đến sớm hơn kế hoạch dự kiến của chúng ta một năm, nhưng chúng ta cũng không nhất thiết phải làm theo kế hoạch, lẽ nào, đến sớm hơn so với kế hoạch thì phải phá thai sao? Đây là máu thịt của em, em không nỡ.”
Tang Lê nói, khi Tang Tĩnh mang thai cô, kiểm tra biết cô là con gái, dù biết ba ruột thích con trai hơn con gái nhưng bà ấy vẫn không nỡ phá thai.
Tang Lê biết tình yêu của mẹ dành cho cô, bây giờ cô cũng có thể tự mình trải nghiệm tình mẫu tử đó.
“Sáng nay không biết tại sao, em rất muốn đến bệnh viện để kiểm tra lần nữa. Bác sĩ siêu âm màu cho em và nói thai nhi đã có tim thai và cực thai. Khi nhìn thấy hai đứa bé như vậy trong bụng mình, em đã quyết định sinh chúng ra, dù có phải thai đôi hay không, em cũng sẽ không từ bỏ đứa trẻ này.”
Tang Lê nhìn Quảng Dã: “Quảng Dã, đêm qua em nhìn thấy anh nửa đêm không ngủ, ngồi ở bên ngoài xem kết quả kiểm tra của em, em biết anh cực kì muốn giữ lại đứa nhỏ này, nhưng lại không ép buộc em. Nếu như em thật sự muốn phá thai, chắc chắn anh sẽ vô cùng đau lòng.”
Mối quan hệ của họ cũng không dễ dàng gì, Quảng Dã yêu cô như vậy, cô không nỡ để anh đau lòng.
Hơn nữa việc phá thai sẽ gây ảnh hưởng đến cơ thể cô.
Cô và Quảng Dã đang ở độ tuổi thích hợp, không có áp lực tài chính, trong tình huống không cần thiết thì tại sao phải phá thai chứ.
Tang Lê nói: “Em muốn đặt cược một trận, rằng hai đứa trẻ này sẽ khỏe mạnh. Em cảm thấy rằng mang thai ngoài ý muốn như vậy, lại còn là thai đôi, đây chính là định mệnh. Em không muốn tước đoạt quyền được xuất hiện trên thế giới này của bọn trẻ, hơn nữa đây là con của em và anh.”
Trước đây được ở bên anh là mong muốn xa vời của cô, bây giờ họ đã kết hôn và có con, cô càng muốn trân trọng điều đó hơn.
Tang Lê bắt gặp ánh mắt Quảng Dã, ánh mắt có chút ấm áp, cô cong môi: “Quảng Dã, chúng ta giữ hai đứa bé lại nhé?”
Quảng Dã nghe xong, trong lòng nóng lên, anh ôm cô vào lòng, ánh mắt ấm áp, khàn giọng nói: "Được."
Bàn tay anh ôm lấy đầu cô, đáy mắt đỏ lên: “Chúng ta sẽ cùng nhau làm cha mẹ, cùng bọn trẻ lớn lên, anh tin bọn trẻ sẽ được sinh ra khỏe mạnh.”
Tang Lê mỉm cười gật đầu, Quảng Dã hôn cô một cách dồn dập, tràn ngập yêu thương dịu dàng.
Tang Lê rơi nước mắt, cô giơ tay lên, không nhịn được ôm lấy cổ anh.
Sau nụ hôn dịu dàng đó, Quảng Dã từ từ dừng lại, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô, anh nhìn cô: “Còn cuộc thi mà em muốn tham gia thì sao?”
Cô mím môi: “Vậy thì đợi đến kì tiếp theo rồi tham gia cũng được, sau này vẫn còn có cơ hội, em còn trẻ mà, em cũng đã hỏi ý kiến bác sĩ rồi, chỉ cần cẩn thận một chút, hàng ngày vẫn có thể tập múa đơn giản, một số giáo viên dạy múa trước đây của em nói rằng có rất nhiều vũ công có thể tiếp tục múa sau khi mang thai”
Nhiều vũ công chuyên nghiệp vẫn tiếp tục tập luyện dù đang mang thai, vì đã tập múa nhiều năm và hiểu rất rõ cơ thể mình, chỉ cần tập luyện ở cường độ thấp trong khả năng chịu đựng của cơ thể thì thông thường không có vấn đề gì và không cần quá lo lắng.
Quảng Dã nghe cô nói như vậy cũng tôn trọng suy nghĩ của cô.
Anh cẩn thận xem xét kết quả siêu âm màu, như muốn xác nhận lại tin vui này một lần nữa, Tang Lê không khỏi bật cười: “Mang thai đôi có phải là vô cùng bất ngờ không?”
"Thật sự là không thể ngờ tới."
Quảng Dã cong môi: "Anh khiến em mang thai mới một lần mà đã là sinh đôi."
Người này vô cùng đắc ý, Tang Lê cười lớn mắng: “Vui mừng là bắt đầu khoe khang”
Quảng Dã nghĩ đến điều gì đó liền xoa đầu cô: "Vậy thì em sẽ càng vất vả hơn"
Người mẹ mang thai 9 tháng 10 ngày đã không dễ dàng gì, huống hồ lại còn là thai đôi, Quảng Dã vui mừng nhưng cũng đau lòng.
Tang Lê bĩu môi tự hào: “Vậy thì anh phải đối xử tốt với em, làm gì cũng phải nghe theo lời em, không được khiến em không vui”
“Ừm, tiểu tổ tông.”
Quảng Dã nhếch môi: “Bình thường anh cưng chiều em vẫn chưa đủ sao?”
Tang Lê nhướng mày: “Vậy hiện tại em là quốc bảo cực kì quan trọng.”
Nụ cười của anh càng sâu hơn: "Đúng vậy, em là quan trọng nhất."
Quyết định có con, cả hai người đều rất hạnh phúc, Quảng Dã cảm thấy sự căng thẳng trong lòng mấy ngày qua cuối cùng cũng được cởi bỏ. Tang Lê nói rằng anh có thể chính thức nói chuyện này với Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, Quảng Dã đã gọi điện cho họ và bảo buổi trưa hai người sẽ về ăn cơm.
Buổi trưa, Tang Lê và Quảng Dã báo tin vui này trên bàn ăn, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy khi nghe tin đều sửng sốt: "Cái gì, Lê Lê đang mang thai?!"
“Là mang thai đôi?!”
Tang Lê mỉm cười gật đầu, đưa phiếu kiểm tra cho hai trưởng bối xem, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy suýt chút nữa kích động đến không thở nổi, cười vui vẻ: "Mấy ngày trước không phải nói vẫn đang kế hoạch sao, hoá ra đã có rồi à?! Tại sao tụi con không nói sớm chứ?!"
"Hôm đó đã kiểm tra rồi, nhưng con và Lê Lê do dự không biết nên giữ hay không nên nhất thời chưa nói cho ba mẹ biết, hôm nay sau khi kiểm tra mới biết là thai đôi."
Quảng Dã nói vốn dĩ trong năm nay Tang Lê có rất nhiều dự định, sắp xếp trong công việc, hôm đó Tang Lê uống rượu nên không biết có ảnh hưởng đến thai nhi hay không nên mới không nói gì. Nhưng bây giờ cả hai đã quyết định giữ lại đứa trẻ.
Tống Thịnh Lan nói uống một ít rượu bình thường cũng không có vấn đề gì: “Tiếp theo hãy khám thai cẩn thận, các con đừng lo lắng quá.”
Quảng Minh Huy vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, ba cũng nghe nói xung quanh có người mang thai đã uống rượu nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến đứa trẻ, chuyện này nhất định có xác suất."
Tay Tang Lê được Quảng Dã nắm lấy, cô nhìn anh, mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ, bọn con cũng hy vọng không sao.”
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là một tin vui, Tống Thịnh Lan dặn dò con trai: “Tiểu Dã, con phải chăm sóc Lê Lê thật tốt, đặc biệt là trong mấy tháng đầu, mang thai đôi càng vất vả hơn, con phải gác công việc của mình sang một bên. Nếu con không chăm sóc được Lê Lê thì hai đứa hãy chuyển về đây.”
“Không sao ạ, con có thể lo được.”
"Vậy hãy sắp xếp một đầu bếp đến chỗ các con để nấu ăn cho Lê Lê mỗi ngày.."
Tống Thịnh Lan ôm lấy Tang Lê, dặn dò cô những chuyện cần chú ý khi mang thai. Quảng Dã ở bên cạnh nghe, bất lực mỉm cười: “Mẹ cũng chỉ mới sinh một đứa con thôi, làm như mẹ rất có kinh nghiệm vậy”
Mọi người cười lớn, Tống Thịnh Lan cười mắng anh: “Chính là vì mẹ sinh ra một đứa con không nghe lời đó, lần này Lê Lê không được, nhưng Lê Lê ngoan như vậy, gen di truyền của con bé có lẽ sẽ tốt thôi"
Còn nói ra những lời này, không hổ là mẹ ruột.
Tang Lê nhìn Quảng Dã, không khỏi mỉm cười: "Không sao ạ, Quảng Dã cũng rất tốt ạ."
Không nhất định là bé Lê con, Tiểu Quảng Dã cũng nhất định sẽ rất dễ thương.
Sau bữa ăn, Tống Thịnh Lan gọi điện cho Phạm Mạn Chi, nói cho bà ấy biết chuyện Tang Lê mang thai.
Bà lão ở đầu dây bên kia biết được mình sắp lên chức cụ nội, lại còn là cụ nội của hai chắt.
Bà ấy cười rạng rỡ nói đúng là chuyện tốt, cũng nói rằng sẽ đến thăm Tang Lê.
Nhưng Tang Lê bảo bà ấy hãy chú ý đến sức khỏe, đi đường rất vất vả nên bà ấy mới không đến.
Phạm Mạn Chi bảo Tang Lê hãy nghỉ ngơi thật tốt, cần gì thì cứ nói với bà ấy bất cứ lúc nào.
Không lâu sau, mọi người trong nhà họ Quảng đều biết tin tức của Tang Lê, mọi người đều
gửi lời chúc phúc và quan tâm, Tang Lê vẫn rất ngại ngùng.
Buổi chiều, Quảng Dã đưa Tang Lê về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhàn nhã nhắn tin vào nhóm chat của tiểu đội Phất Nhanh: [Tối nay tôi đãi, mọi người hãy chọn địa điểm đi.]
Mỗi lần Quảng Dã đề nghị chiêu đãi thì nhất định là xảy ra chuyện lớn, vài người nhảy ra hỏi có chuyện gì, Quảng Dã nói có tin vui, mọi người đều nghi ngờ, Dụ Niệm Niệm đã là một người mẹ nên lập tức đoán ra: [Có phải là Lê Lê mang thai rồi không?]
Quảng Dã: [ừ]
Quảng Dã vuốt nhẹ tay cô gái nằm bên cạnh, nhàn nhã hỏi: “Bây giờ có thể nói cho đám bạn đó biết chuyện này rồi đúng không?”
Tang Lê cười: “Anh vui mừng đến mức không chịu nổi nữa sao?”
Anh nhướng mày hỏi: “Có tin vui thì tại sao không chia sẻ với họ chứ?”
Tang Lê mỉm cười.
Bỏ đi, chỉ cần anh vui vẻ là được, dù sao thì bạn bè cũng nên biết.
Trong nhóm mọi người thấy Quảng Dã thừa nhận, kích động lần lượt nhận mình là cha nuôi, mẹ nuôi, Dụ Niệm Niệm vui vẻ nói sau này Đậu Đậu có bạn chơi cùng rồi. Trong khi ở bên kia Giản Thư Nhiên và Nhiếp Văn đã thả suốt ba tháng rồi nhưng vẫn chưa động tĩnh gì vô cùng sửng sốt: [???! Cái gì, Tang Lê có thai rồi ư?!]
Quảng Dã: [Đúng vậy.]
Anh còn chậm rãi nói thêm một câu: [Còn là thai đôi.]
???
Nhiếp Văn: [Ôi trời ơi, mang thai đôi??!]
Quảng Dã ừm đáp lại, mọi người hưng phấn hét lên, mừng thay cho bọn họ.
Trong đầu Nhiếp Văn bùng nổ một sự bối rối, mẹ kiếp, đây là vận may gì vậy chứ?!
Một lúc sau, Quảng Dã nhận được tin nhắn riêng từ Nhiếp Văn: [Cậu và Tang Lê chuẩn bị mang thai như thế nào vậy?]
Nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng không chịu nổi phải tìm đến xin lời khuyên.
Quảng Dã: [Tôi đâu có chuẩn bị gì, chỉ là một bất ngờ đơn thuần.]
.... Có thể mang thai đôi mà không cần chuẩn bị gì sao?!! Đây là loại may mắn gì vậy?!
Nhiếp Văn hoàn toàn sững người.
Có điều, chuyện mang thai cũng không thể cưỡng cầu, ngoại trừ phải chuẩn bị về phần con người thì cần thả lỏng, thuận theo tự nhiên là được. Quảng Dã an ủi như vậy, nhưng Nhiếp Văn vẫn rất buồn bực, cậu ta quay người lại ôm lấy Giản Thư Nhiên: “Vợ ơi, chúng ta vẫn cần phải cố gắng hơn”
Giản Thư Nhiên đỏ mặt: “Bình thường anh không đủ cố gắng sao, eo của em sắp gãy luôn rồi…”
Quảng Dã đắc ý trong nhóm xong, anh đặt điện thoại di động xuống, ôm Tang Lê vào lòng, cô nhìn anh, nhếch khóe môi lên: “Hai đứa bé này có thể là ý trời, có những lúc chúng đã muốn đến thì không thể nào ngăn cản được.”
Quảng Dã hôn lên lông mày của cô, ánh mắt dịu dàng nói: "Đúng vậy."
Nếu đã đến rồi thì hãy vui mừng chào đón chúng. Họ có thể cùng nhau nắm tay nhau bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời và chào đón những niềm hạnh phúc khác.
Hai người ở nhà hai ngày vì trạng thái sức khoẻ Tang Lê vẫn khá tốt.
Vài ngày sau, Tang Lê và Quảng Dã đáp chuyến bay đến Đài Thông. Suốt dọc đường đi, Quảng Dã bảo vệ và chăm sóc cô vô cùng cẩn thận, sợ cô va đập vào đâu đó khiến Tang Lê dở khóc dở cười.
Cô bảo anh không cần quá căng thẳng, con trong bụng không mỏng manh yếu đuối như anh tưởng tượng đâu.
Về đến trong núi, Liên Vũ Châu cũng đã biết chuyện Tang Lê có thai. Bà ấy vô cùng vui mừng, muốn thịt gà thịt vịt để bồi bổ cho cô.
Từ Hiểu và Trương Tinh cũng đến thăm Tang Lê, Từ Hiểu đã sinh Áo Bông Nhỏ được một khoảng thời gian rồi.
Biết tin Tang Lê có thai, Từ Hiểu vui vẻ chia sẻ bí quyết và kiến thức trong thời gian mang thai với cô, hai người bạn thân thậm chí dành ba ngày ba đêm để trò chuyện vẫn không đủ.
Tang Lê bế em bé của Từ Hiểu và Trương Tinh, trái tim bị sự đáng yêu đó đánh gục.
Cô không ngừng tưởng tượng ra dáng vẻ hai đứa con của mình trông như thế nào, tâm trạng hoàn toàn khác với trước khi mang thai.
Lúc đầu thực sự hoảng sợ và không dám chấp nhận, bây giờ cô đã dần chấp nhận và càng ngày càng mong chờ.
Buổi tối nằm trên giường cùng Quảng Dã, cô nghĩ đến điều gì đó, bắt đầu ghen tị, áp sát vào trong lòng anh: “Quảng Dã, em nghĩ nếu chúng ta không quay lại với nhau, anh có con với người khác, em chắc chắn sẽ khóc lóc buồn thảm đến chết mất, vậy thì lúc đó em sẽ xoá bỏ anh và sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”
Quảng Dã:???
“Em lại bắt đầu tự biên tự diễn à?”
Tang Lê ranh mãnh nhướng mày, Quảng Dã quay người lại, bịt chặt đôi môi đỏ mọng của cô lại, trừng phạt cướp lấy hơi thở của cô, khiến mặt cô đỏ bừng anh mới dừng lại, anh nhìn cô bằng ánh mắt thiêu đốt: “Ngoài em ra, anh đâu muốn có con với cô gái nào khác chứ?”
Gò má Tang Lê đỏ bừng, đôi mắt hình quả hạnh cong lên: "Khách quan mà nói, có người đẹp hơn em sao? Có người có nhân cách tốt hơn em sao? Có người ưu tú hơn em sao?"
"Không thể khách quan nổi, chỉ có thể chủ quan. Chủ quan có nghĩa là trong mắt anh chỉ có thể nhìn thấy em."
Tang Lê cong đôi môi đỏ mọng, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Quảng Dã giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, bây giờ nó vẫn rất phẳng, nhưng bằng cảm nhận của trái tim, anh có thể cảm nhận được có hai sinh linh nhỏ bé đang thai nghén bên trong, trái tim Quảng Dã như mềm nhũn ra, cụp mắt xuống nói: “Lê Lê, anh chưa biết làm thế nào để trở thành một người cha tốt, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức. Anh sẽ đồng hành cùng các con chúng ta lớn lên thật tốt để chúng không trở thành dáng vẻ xấu xa của anh như trước đây khi lớn lên."
Nghe vậy, Tang Lê lắc đầu, hôn lên tại trái của anh, sống mũi hơi cay cay: "Không có gì không tốt cả... Quảng Dã, cho dù là anh lúc đó hay anh bây giờ, chỉ cần là anh thì em đều yêu."
“Đúng vậy, sáng nay em không đi mua sắm mà đến bệnh viện kiểm tra, siêu âm màu thấy hai phôi thai, bác sĩ nói em mang thai đôi.”
Khả năng mang thai đôi là rất nhỏ, bất ngờ trong bất ngờ.
Tang Lê cũng hoàn toàn không ngờ tới, cô đưa kết quả siêu âm màu cho Quảng Dã xem.
Anh nhìn kết quả siêu âm, trái tim run lên, kinh ngạc đến mức không thể diễn tả được cảm xúc.
“Khi mới biết mình có thai, em rất hoảng sợ, cảm thấy đứa bé này đến một cách rất bất ngờ. Bác sĩ nói do em đã uống rượu nên không chắc chắn 100% sức khỏe của thai nhi có bị ảnh hưởng hay không, cho nên nhất thời em đã nghĩ đến việc bỏ đi, nhưng những ngày qua nghĩ đi nghĩ lại, em vẫn không nỡ. Đứa trẻ này đến sớm hơn kế hoạch dự kiến của chúng ta một năm, nhưng chúng ta cũng không nhất thiết phải làm theo kế hoạch, lẽ nào, đến sớm hơn so với kế hoạch thì phải phá thai sao? Đây là máu thịt của em, em không nỡ.”
Tang Lê nói, khi Tang Tĩnh mang thai cô, kiểm tra biết cô là con gái, dù biết ba ruột thích con trai hơn con gái nhưng bà ấy vẫn không nỡ phá thai.
Tang Lê biết tình yêu của mẹ dành cho cô, bây giờ cô cũng có thể tự mình trải nghiệm tình mẫu tử đó.
“Sáng nay không biết tại sao, em rất muốn đến bệnh viện để kiểm tra lần nữa. Bác sĩ siêu âm màu cho em và nói thai nhi đã có tim thai và cực thai. Khi nhìn thấy hai đứa bé như vậy trong bụng mình, em đã quyết định sinh chúng ra, dù có phải thai đôi hay không, em cũng sẽ không từ bỏ đứa trẻ này.”
Tang Lê nhìn Quảng Dã: “Quảng Dã, đêm qua em nhìn thấy anh nửa đêm không ngủ, ngồi ở bên ngoài xem kết quả kiểm tra của em, em biết anh cực kì muốn giữ lại đứa nhỏ này, nhưng lại không ép buộc em. Nếu như em thật sự muốn phá thai, chắc chắn anh sẽ vô cùng đau lòng.”
Mối quan hệ của họ cũng không dễ dàng gì, Quảng Dã yêu cô như vậy, cô không nỡ để anh đau lòng.
Hơn nữa việc phá thai sẽ gây ảnh hưởng đến cơ thể cô.
Cô và Quảng Dã đang ở độ tuổi thích hợp, không có áp lực tài chính, trong tình huống không cần thiết thì tại sao phải phá thai chứ.
Tang Lê nói: “Em muốn đặt cược một trận, rằng hai đứa trẻ này sẽ khỏe mạnh. Em cảm thấy rằng mang thai ngoài ý muốn như vậy, lại còn là thai đôi, đây chính là định mệnh. Em không muốn tước đoạt quyền được xuất hiện trên thế giới này của bọn trẻ, hơn nữa đây là con của em và anh.”
Trước đây được ở bên anh là mong muốn xa vời của cô, bây giờ họ đã kết hôn và có con, cô càng muốn trân trọng điều đó hơn.
Tang Lê bắt gặp ánh mắt Quảng Dã, ánh mắt có chút ấm áp, cô cong môi: “Quảng Dã, chúng ta giữ hai đứa bé lại nhé?”
Quảng Dã nghe xong, trong lòng nóng lên, anh ôm cô vào lòng, ánh mắt ấm áp, khàn giọng nói: "Được."
Bàn tay anh ôm lấy đầu cô, đáy mắt đỏ lên: “Chúng ta sẽ cùng nhau làm cha mẹ, cùng bọn trẻ lớn lên, anh tin bọn trẻ sẽ được sinh ra khỏe mạnh.”
Tang Lê mỉm cười gật đầu, Quảng Dã hôn cô một cách dồn dập, tràn ngập yêu thương dịu dàng.
Tang Lê rơi nước mắt, cô giơ tay lên, không nhịn được ôm lấy cổ anh.
Sau nụ hôn dịu dàng đó, Quảng Dã từ từ dừng lại, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô, anh nhìn cô: “Còn cuộc thi mà em muốn tham gia thì sao?”
Cô mím môi: “Vậy thì đợi đến kì tiếp theo rồi tham gia cũng được, sau này vẫn còn có cơ hội, em còn trẻ mà, em cũng đã hỏi ý kiến bác sĩ rồi, chỉ cần cẩn thận một chút, hàng ngày vẫn có thể tập múa đơn giản, một số giáo viên dạy múa trước đây của em nói rằng có rất nhiều vũ công có thể tiếp tục múa sau khi mang thai”
Nhiều vũ công chuyên nghiệp vẫn tiếp tục tập luyện dù đang mang thai, vì đã tập múa nhiều năm và hiểu rất rõ cơ thể mình, chỉ cần tập luyện ở cường độ thấp trong khả năng chịu đựng của cơ thể thì thông thường không có vấn đề gì và không cần quá lo lắng.
Quảng Dã nghe cô nói như vậy cũng tôn trọng suy nghĩ của cô.
Anh cẩn thận xem xét kết quả siêu âm màu, như muốn xác nhận lại tin vui này một lần nữa, Tang Lê không khỏi bật cười: “Mang thai đôi có phải là vô cùng bất ngờ không?”
"Thật sự là không thể ngờ tới."
Quảng Dã cong môi: "Anh khiến em mang thai mới một lần mà đã là sinh đôi."
Người này vô cùng đắc ý, Tang Lê cười lớn mắng: “Vui mừng là bắt đầu khoe khang”
Quảng Dã nghĩ đến điều gì đó liền xoa đầu cô: "Vậy thì em sẽ càng vất vả hơn"
Người mẹ mang thai 9 tháng 10 ngày đã không dễ dàng gì, huống hồ lại còn là thai đôi, Quảng Dã vui mừng nhưng cũng đau lòng.
Tang Lê bĩu môi tự hào: “Vậy thì anh phải đối xử tốt với em, làm gì cũng phải nghe theo lời em, không được khiến em không vui”
“Ừm, tiểu tổ tông.”
Quảng Dã nhếch môi: “Bình thường anh cưng chiều em vẫn chưa đủ sao?”
Tang Lê nhướng mày: “Vậy hiện tại em là quốc bảo cực kì quan trọng.”
Nụ cười của anh càng sâu hơn: "Đúng vậy, em là quan trọng nhất."
Quyết định có con, cả hai người đều rất hạnh phúc, Quảng Dã cảm thấy sự căng thẳng trong lòng mấy ngày qua cuối cùng cũng được cởi bỏ. Tang Lê nói rằng anh có thể chính thức nói chuyện này với Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, Quảng Dã đã gọi điện cho họ và bảo buổi trưa hai người sẽ về ăn cơm.
Buổi trưa, Tang Lê và Quảng Dã báo tin vui này trên bàn ăn, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy khi nghe tin đều sửng sốt: "Cái gì, Lê Lê đang mang thai?!"
“Là mang thai đôi?!”
Tang Lê mỉm cười gật đầu, đưa phiếu kiểm tra cho hai trưởng bối xem, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy suýt chút nữa kích động đến không thở nổi, cười vui vẻ: "Mấy ngày trước không phải nói vẫn đang kế hoạch sao, hoá ra đã có rồi à?! Tại sao tụi con không nói sớm chứ?!"
"Hôm đó đã kiểm tra rồi, nhưng con và Lê Lê do dự không biết nên giữ hay không nên nhất thời chưa nói cho ba mẹ biết, hôm nay sau khi kiểm tra mới biết là thai đôi."
Quảng Dã nói vốn dĩ trong năm nay Tang Lê có rất nhiều dự định, sắp xếp trong công việc, hôm đó Tang Lê uống rượu nên không biết có ảnh hưởng đến thai nhi hay không nên mới không nói gì. Nhưng bây giờ cả hai đã quyết định giữ lại đứa trẻ.
Tống Thịnh Lan nói uống một ít rượu bình thường cũng không có vấn đề gì: “Tiếp theo hãy khám thai cẩn thận, các con đừng lo lắng quá.”
Quảng Minh Huy vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, ba cũng nghe nói xung quanh có người mang thai đã uống rượu nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến đứa trẻ, chuyện này nhất định có xác suất."
Tay Tang Lê được Quảng Dã nắm lấy, cô nhìn anh, mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ, bọn con cũng hy vọng không sao.”
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là một tin vui, Tống Thịnh Lan dặn dò con trai: “Tiểu Dã, con phải chăm sóc Lê Lê thật tốt, đặc biệt là trong mấy tháng đầu, mang thai đôi càng vất vả hơn, con phải gác công việc của mình sang một bên. Nếu con không chăm sóc được Lê Lê thì hai đứa hãy chuyển về đây.”
“Không sao ạ, con có thể lo được.”
"Vậy hãy sắp xếp một đầu bếp đến chỗ các con để nấu ăn cho Lê Lê mỗi ngày.."
Tống Thịnh Lan ôm lấy Tang Lê, dặn dò cô những chuyện cần chú ý khi mang thai. Quảng Dã ở bên cạnh nghe, bất lực mỉm cười: “Mẹ cũng chỉ mới sinh một đứa con thôi, làm như mẹ rất có kinh nghiệm vậy”
Mọi người cười lớn, Tống Thịnh Lan cười mắng anh: “Chính là vì mẹ sinh ra một đứa con không nghe lời đó, lần này Lê Lê không được, nhưng Lê Lê ngoan như vậy, gen di truyền của con bé có lẽ sẽ tốt thôi"
Còn nói ra những lời này, không hổ là mẹ ruột.
Tang Lê nhìn Quảng Dã, không khỏi mỉm cười: "Không sao ạ, Quảng Dã cũng rất tốt ạ."
Không nhất định là bé Lê con, Tiểu Quảng Dã cũng nhất định sẽ rất dễ thương.
Sau bữa ăn, Tống Thịnh Lan gọi điện cho Phạm Mạn Chi, nói cho bà ấy biết chuyện Tang Lê mang thai.
Bà lão ở đầu dây bên kia biết được mình sắp lên chức cụ nội, lại còn là cụ nội của hai chắt.
Bà ấy cười rạng rỡ nói đúng là chuyện tốt, cũng nói rằng sẽ đến thăm Tang Lê.
Nhưng Tang Lê bảo bà ấy hãy chú ý đến sức khỏe, đi đường rất vất vả nên bà ấy mới không đến.
Phạm Mạn Chi bảo Tang Lê hãy nghỉ ngơi thật tốt, cần gì thì cứ nói với bà ấy bất cứ lúc nào.
Không lâu sau, mọi người trong nhà họ Quảng đều biết tin tức của Tang Lê, mọi người đều
gửi lời chúc phúc và quan tâm, Tang Lê vẫn rất ngại ngùng.
Buổi chiều, Quảng Dã đưa Tang Lê về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhàn nhã nhắn tin vào nhóm chat của tiểu đội Phất Nhanh: [Tối nay tôi đãi, mọi người hãy chọn địa điểm đi.]
Mỗi lần Quảng Dã đề nghị chiêu đãi thì nhất định là xảy ra chuyện lớn, vài người nhảy ra hỏi có chuyện gì, Quảng Dã nói có tin vui, mọi người đều nghi ngờ, Dụ Niệm Niệm đã là một người mẹ nên lập tức đoán ra: [Có phải là Lê Lê mang thai rồi không?]
Quảng Dã: [ừ]
Quảng Dã vuốt nhẹ tay cô gái nằm bên cạnh, nhàn nhã hỏi: “Bây giờ có thể nói cho đám bạn đó biết chuyện này rồi đúng không?”
Tang Lê cười: “Anh vui mừng đến mức không chịu nổi nữa sao?”
Anh nhướng mày hỏi: “Có tin vui thì tại sao không chia sẻ với họ chứ?”
Tang Lê mỉm cười.
Bỏ đi, chỉ cần anh vui vẻ là được, dù sao thì bạn bè cũng nên biết.
Trong nhóm mọi người thấy Quảng Dã thừa nhận, kích động lần lượt nhận mình là cha nuôi, mẹ nuôi, Dụ Niệm Niệm vui vẻ nói sau này Đậu Đậu có bạn chơi cùng rồi. Trong khi ở bên kia Giản Thư Nhiên và Nhiếp Văn đã thả suốt ba tháng rồi nhưng vẫn chưa động tĩnh gì vô cùng sửng sốt: [???! Cái gì, Tang Lê có thai rồi ư?!]
Quảng Dã: [Đúng vậy.]
Anh còn chậm rãi nói thêm một câu: [Còn là thai đôi.]
???
Nhiếp Văn: [Ôi trời ơi, mang thai đôi??!]
Quảng Dã ừm đáp lại, mọi người hưng phấn hét lên, mừng thay cho bọn họ.
Trong đầu Nhiếp Văn bùng nổ một sự bối rối, mẹ kiếp, đây là vận may gì vậy chứ?!
Một lúc sau, Quảng Dã nhận được tin nhắn riêng từ Nhiếp Văn: [Cậu và Tang Lê chuẩn bị mang thai như thế nào vậy?]
Nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng không chịu nổi phải tìm đến xin lời khuyên.
Quảng Dã: [Tôi đâu có chuẩn bị gì, chỉ là một bất ngờ đơn thuần.]
.... Có thể mang thai đôi mà không cần chuẩn bị gì sao?!! Đây là loại may mắn gì vậy?!
Nhiếp Văn hoàn toàn sững người.
Có điều, chuyện mang thai cũng không thể cưỡng cầu, ngoại trừ phải chuẩn bị về phần con người thì cần thả lỏng, thuận theo tự nhiên là được. Quảng Dã an ủi như vậy, nhưng Nhiếp Văn vẫn rất buồn bực, cậu ta quay người lại ôm lấy Giản Thư Nhiên: “Vợ ơi, chúng ta vẫn cần phải cố gắng hơn”
Giản Thư Nhiên đỏ mặt: “Bình thường anh không đủ cố gắng sao, eo của em sắp gãy luôn rồi…”
Quảng Dã đắc ý trong nhóm xong, anh đặt điện thoại di động xuống, ôm Tang Lê vào lòng, cô nhìn anh, nhếch khóe môi lên: “Hai đứa bé này có thể là ý trời, có những lúc chúng đã muốn đến thì không thể nào ngăn cản được.”
Quảng Dã hôn lên lông mày của cô, ánh mắt dịu dàng nói: "Đúng vậy."
Nếu đã đến rồi thì hãy vui mừng chào đón chúng. Họ có thể cùng nhau nắm tay nhau bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời và chào đón những niềm hạnh phúc khác.
Hai người ở nhà hai ngày vì trạng thái sức khoẻ Tang Lê vẫn khá tốt.
Vài ngày sau, Tang Lê và Quảng Dã đáp chuyến bay đến Đài Thông. Suốt dọc đường đi, Quảng Dã bảo vệ và chăm sóc cô vô cùng cẩn thận, sợ cô va đập vào đâu đó khiến Tang Lê dở khóc dở cười.
Cô bảo anh không cần quá căng thẳng, con trong bụng không mỏng manh yếu đuối như anh tưởng tượng đâu.
Về đến trong núi, Liên Vũ Châu cũng đã biết chuyện Tang Lê có thai. Bà ấy vô cùng vui mừng, muốn thịt gà thịt vịt để bồi bổ cho cô.
Từ Hiểu và Trương Tinh cũng đến thăm Tang Lê, Từ Hiểu đã sinh Áo Bông Nhỏ được một khoảng thời gian rồi.
Biết tin Tang Lê có thai, Từ Hiểu vui vẻ chia sẻ bí quyết và kiến thức trong thời gian mang thai với cô, hai người bạn thân thậm chí dành ba ngày ba đêm để trò chuyện vẫn không đủ.
Tang Lê bế em bé của Từ Hiểu và Trương Tinh, trái tim bị sự đáng yêu đó đánh gục.
Cô không ngừng tưởng tượng ra dáng vẻ hai đứa con của mình trông như thế nào, tâm trạng hoàn toàn khác với trước khi mang thai.
Lúc đầu thực sự hoảng sợ và không dám chấp nhận, bây giờ cô đã dần chấp nhận và càng ngày càng mong chờ.
Buổi tối nằm trên giường cùng Quảng Dã, cô nghĩ đến điều gì đó, bắt đầu ghen tị, áp sát vào trong lòng anh: “Quảng Dã, em nghĩ nếu chúng ta không quay lại với nhau, anh có con với người khác, em chắc chắn sẽ khóc lóc buồn thảm đến chết mất, vậy thì lúc đó em sẽ xoá bỏ anh và sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”
Quảng Dã:???
“Em lại bắt đầu tự biên tự diễn à?”
Tang Lê ranh mãnh nhướng mày, Quảng Dã quay người lại, bịt chặt đôi môi đỏ mọng của cô lại, trừng phạt cướp lấy hơi thở của cô, khiến mặt cô đỏ bừng anh mới dừng lại, anh nhìn cô bằng ánh mắt thiêu đốt: “Ngoài em ra, anh đâu muốn có con với cô gái nào khác chứ?”
Gò má Tang Lê đỏ bừng, đôi mắt hình quả hạnh cong lên: "Khách quan mà nói, có người đẹp hơn em sao? Có người có nhân cách tốt hơn em sao? Có người ưu tú hơn em sao?"
"Không thể khách quan nổi, chỉ có thể chủ quan. Chủ quan có nghĩa là trong mắt anh chỉ có thể nhìn thấy em."
Tang Lê cong đôi môi đỏ mọng, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Quảng Dã giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, bây giờ nó vẫn rất phẳng, nhưng bằng cảm nhận của trái tim, anh có thể cảm nhận được có hai sinh linh nhỏ bé đang thai nghén bên trong, trái tim Quảng Dã như mềm nhũn ra, cụp mắt xuống nói: “Lê Lê, anh chưa biết làm thế nào để trở thành một người cha tốt, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức. Anh sẽ đồng hành cùng các con chúng ta lớn lên thật tốt để chúng không trở thành dáng vẻ xấu xa của anh như trước đây khi lớn lên."
Nghe vậy, Tang Lê lắc đầu, hôn lên tại trái của anh, sống mũi hơi cay cay: "Không có gì không tốt cả... Quảng Dã, cho dù là anh lúc đó hay anh bây giờ, chỉ cần là anh thì em đều yêu."