Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 123
Tang Lê ngày đêm đều nghĩ về anh, khoảng thời gian này những áp lực và đau khổ đè nén như bị bộc phát, hốc mắt cô không thể kiềm chế được sự chua xót, nước mắt tràn ra.
Cô không ngờ rằng anh sẽ đến…
Cô còn tưởng rằng, anh tuyệt đối sẽ không còn quan tâm cô nữa…
Anh nhìn thấy cô khóc nên tưởng rằng cô đang bị đau, trong lòng cũng cảm thấy đau theo: “Đừng khóc nữa, chúng ta lập tức đi tới bệnh viện.”
Cô được Quảng Dã bế lên, hơi thở mát lạnh quen thuộc trên người anh cùng với nhiệt độ cơ thể như trở thành một tấm chăn dày bao bọc lấy cô, đem đến cho cô cảm giác an toàn vô cùng.
Vẫn giống như trước đây, chỉ cần có anh ở đó, cô không phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
Cô dựa vào vòng tay anh, cả trái tim cô như trùng xuống.
Quảng Dã bảo Giản Thư Nhiên thu dọn đồ dùng giúp Tang Lê, còn anh ôm lấy cô nhanh chóng đi xuống dưới lầu.
Quảng Dã cảm thấy Tang Lê ở trong lòng anh nhẹ như một chú mèo con, cô vốn dĩ là người có khung xương nhỏ, vì thế cho dù mặc quần áo mùa đông thì cô vẫn trông mảnh mai giống như một món đồ sứ bất cứ lúc nào cũng sẽ bị vỡ.
Quảng Dã nhíu chặt mày, sắc mặt trầm xuống.
Xem ra lúc đó anh đã uổng công vỗ béo rồi.
Mấy năm nay ở nước ngoài, cô rốt cuộc làm cái quái gì vậy.
Anh không dễ dàng gì mới có thể nuôi cô mập thêm một chút, giờ lại gầy thành như thế này, dạ dày lại mắc bệnh nghiêm trọng như thế này, rốt cuộc ở nước ngoài cô bị làm sao vậy.
Xuống đến dưới nhà, sau khi Giản Thư Nhiên mở cửa sau xe ra xong, Quảng Dã cúi người bế Tang Lê vào bên trong, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Còn có thể chịu đựng được không?”
Tang Lê nhẹ nhàng gật đầu.
“Từ đây tới bệnh viện chỉ mất năm phút thôi, rất nhanh.”
Giản Thư Nhiên lên xe ngồi bên cạnh Tang Lê, Quảng Dã lên xe khởi động chiếc Maybach.
Trên đường đi, Giản Thư Nhiên đưa nước cho Tang Lê, chăm sóc cô, cảm xúc của Tang Lê dần dần dịu xuống, Quảng Dã gọi điện thoại đến bệnh viện để sắp xếp mọi việc trước.
Rất nhanh bọn họ đã đến bệnh viện, đã có bác sĩ chuyên khoa đang đợi ở đó đưa bọn họ đến phòng cấp cứu, bác sĩ sau khi hiểu xong tình huống thì đưa Tang Lê đi nội soi dạ dày.
Sau khi nội soi dạ dày xong, sau một lúc kết quả kiểm tra có bác sĩ nhìn: “Cô bị đau mấy ngày rồi?”
“Ba bốn ngày gì đó rồi…”
“Đã đau lâu như vậy rồi sao lại không đến khám sớm chứ? Chậm thêm mấy ngày lại càng thêm nghiêm trọng, một cô gái còn trẻ như thế này mà dạ dày lại thành như thế này, quá xem nhẹ sức khỏe rồi đó.”
Tang Lê cảm nhận được người đàn ông bên cạnh cúi xuống nhìn cô, cô không hiểu sao lại có cảm giác như một đứa trẻ làm chuyện sai trái, ngoan ngoãn gật đầu.
“Đây là do niêm mạc dạ dày của cô bị tổn thương dẫn tới viêm dạ dày mãn tính, chắc phải bị bệnh trong một khoảng thời gian dài rồi đó chứ, chỉ có dạ dày của cô có vấn đề còn các chỗ khác đều không làm sao, bình thường cô có sử dụng thuốc gì có tính kích thích gì dẫn đến tổn thương niêm mạc dạ dày không?”
Tang Lê nắm chặt tay, mơ hồ nói: “Chỉ là có lúc uống một ít thuốc để có thể ngủ được…”
“Có những loại thuốc tác dụng phụ rất mạnh, sẽ giảm đi mất các yếu tố bảo vệ niêm mạc dạ dày, làm tổn hại đến các màng chắn của niêm mạc dạ dày hơn nữa còn thêm vào việc thường xuyên mất ngủ, ăn uống không điều độ, tinh thần căng thẳng kéo dài, môi trường làm việc mệt mỏi cũng có thể gây tổn hại đến sức khỏe của niêm mạc dạ dày.”
Từng từ từng câu bác sĩ nói như đâm thẳng vào tình trạng của Tang Lê, trong lòng cô đến một câu cũng không dám nói.
“May mà tình hình không quá nghiêm trọng, tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô, tốt nhất là tối nay nên nhập viện truyền dịch để loại bỏ tình trạng viêm. Sức khỏe luôn luôn phải đặt nên hàng đầu, đừng vì công việc mà không quan tâm sức khỏe như vậy sẽ mất nhiều hơn được đó.”
Bác sĩ cằn nhằn xong thì liếc nhìn Quảng Dã đang ở bên cạnh: “Bình thường bạn trai cũng nên quan tâm chăm sóc nhiều hơn, không phải đợi đến lúc bệnh đau dạ dày của người ta phát tác rồi mới vội vàng hoảng sợ chạy tới đây, phải nên sớm coi trọng có biết không?”
Lúc nãy Quảng Dã đưa Tang Lê đến đây, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể thấy được anh đã lo lắng như thế nào.
Hai má Tang Lê đỏ ứng khi nghe thấy điều này, cô muốn giải thích, nhưng cô nghe thấy người đàn ông bên cạnh trả lời cũng không nói gì thêm.
Cái người này sao lại không phản bác chứ…
Quên đi, phản bác hình như cũng xấu hổ...
Gương mặt trắng nõn của Tang Lê càng thêm đỏ ửng.
Sau khi lấy xong kết quả, Quảng Dã đi làm thủ tục nhập viện, Giản Thư Nhiên ở lại bên cạnh Tang Lê, yên lặng cười: “Chị Tang Lê, em cảm thấy anh A Dã vẫn còn rất quan tâm chị đó, chị nhìn xem đến bác sĩ cũng nhìn ra anh ấy rất sốt ruột.”
Mặt Tang Lê càng nóng: “Có lẽ là vì nể mặt em thôi…”
“Không có chuyện đó đâu, em gọi anh ấy tùy tiện đến chăm sóc một cô gái anh ấy sẽ đồng ý sao? Anh A Dã đối với các cô gái khác tính tình như thế nào thì chị không phải không biết sao?”
Nếu không phải anh cho phép, căn bản sẽ không có cô gái nào có thể tới gần anh, từ lúc học cấp ba đã như vậy rồi.
Một lúc sau Quảng Dã quay lại, anh nói với Tang Lê: “Ngày mai sắp xếp cho cậu kiểm tra sức khỏe toàn diện.”
Tang Lê sửng sốt: “Không cần phải phiền toái như vậy đâu…”
“Cậu vẫn muốn đêm hôm được người ta đưa tới bệnh viện sao?”
“...”
Người đàn ông tính cách mạnh mẽ, mỗi khi anh muốn quản cô, cô đều không thể trốn thoát.
Tang Lê thở dài, cô chỉ có thể đồng ý, sau khi y tá đến, cô chỉ có thể đến phòng bệnh để truyền dịch trước.
Chỉ còn Giản Thư Nhiên và Quảng Dã ở bên ngoài.
Giọng nói của người đàn ông nhàn nhạt: “Sao em và cô ấy lại liên lạc lại được với nhau.”
Giản Thư Nhiên phồng má, cô ấy nói thật: “Mấy ngày trước em đến công ty, tình cờ gặp chị Tang Lê ở dưới lầu, vì vậy em có cùng chị ấy nói chuyện mấy câu, nhưng sau đó anh Nhiếp Viễn đến, mắng chị Tang Lê một trận, em sợ chị ấy sẽ cảm thấy không vui nên tối nay em tới tìm chị ấy nói chuyện.”
Lông mày Quảng Dã nhíu lại: “Nhiếp Văn nói gì với cô ấy?”
“Anh Nhiếp Văn chỉ là bất bình thay anh, anh ấy… nhắc lại chuyện năm đó anh vì chị Tang Lê rời đi mà tinh thần sa sút, anh ấy bảo chị Tang Lê lần này trở về đừng có tới quấy rầy anh, đỡ khiến cho lòng anh càng thêm khó chịu.”
Giản Thư Nhiên quay mặt ra nhìn anh: “Anh A Dã, em nghĩ chị Tang Lê trước đây nhất định thích anh, mặc dù chị ấy không thừa nhận, nhưng trong lòng anh hẳn là có thể cảm nhận được, đúng không?”
Quảng Dã không lên tiếng.
“Chị Tang Lê rất hướng nội, nhưng em cảm thấy trước đây ở trước mặt anh chị ấy vô cùng thích cười, cũng vô cùng thoải mái, đấy thật ra mới là dáng vẻ của chị ấy, nhưng hiện tại sau khi về nước, em không hiểu tại sao lại cảm thấy chị ấy thay đổi rồi, tính cách càng trở nên kìm nén, không còn dáng vẻ vui vẻ hoạt bát như trước đây nữa, mặc dù mấy năm nay chị ấy sống tươi sáng huy hoàng nhưng có vẻ như là sống không có vui vẻ gì.”
Quảng Dã dựa vào tường, đôi mắt đen láy rũ xuống bị ngọn đèn sợi đốt trên đầu làm mờ đi, anh nghĩ đến bộ dạng của cô trong khoảng thời gian này, trong lòng anh như bị bao bọc bởi một tấm lưới nặng nề.
Giản Thư Nhiên nhìn anh, khóe môi cong lên, ngập ngừng nói: “Hơn nữa, em cảm thấy chị Tang Lê bây giờ vẫn còn tình cảm với anh, ít nhất, chị ấy hoàn toàn không bài xích anh, hai người nói không chừng vẫn còn có thể quay lại, vậy thì bây giờ em khuyên anh, đến lúc đó em có thể chính là bà mối của hai người đó nha.”
Quảng Dã bị cô ấy chọc cười: “Tuổi còn nhỏ như thế mà cũng có nhiều ý tưởng quá nhỉ?”
“Em cũng học tới năm tư đại học rồi, còn nhỏ cái gì nữa…”
Giản Thư Nhiên cảm thấy xấu hổ khi lại làm bóng đèn, nói rằng về nhà trước, bảo Quảng Dã ở lại chăm sóc Tang Lê, cô ấy nhận được tin nhắn của Nhiếp Văn, đối phương nói sắp đến bệnh viện rồi.
“Anh Nhiếp Văn đến đón em.”
Quảng Dã nhìn cô ấy đầy ẩn ý: “Gần đây em có chuyện gì cũng tới tìm cậu ấy nhỉ?”
Giản Thư Nhiên đỏ mặt, siết chặt túi xách của mình: “Không phải bây giờ anh đang rất bận sao, em cũng ngại không dám suốt ngày đến tìm anh mà.”
“Đừng lấy cái này làm lá chắn.”
Giản Thư Nhiên hạ khóe môi, định nhanh chóng trốn đi: “Anh ơi em đi đây.”
Giản Thư Nhiên đi vào chào hỏi Tang Lê một tiếng, Tang Lê bảo cô ấy không cần lo lắng cứ về nhà trước đi, Giản Thư Nhiên đi ra khỏi phòng bệnh, thế nhưng lại bị Quảng Dã gọi lại.
Giọng người đàn ông lạnh lùng: “Nói với Nhiếp Văn, im miệng vào đi, đừng có đến tìm Tang Lê nói linh tinh nữa.”
Tang Lê là người như thế nào, không đến lượt bất kỳ ai nói.
Đi ra khỏi bệnh viện, cô ấy lên xe của Nhiếp Văn.
“Cái gì?! Anh bị A Dã nói như vậy sao?! Con mẹ nó, anh là đang thay cậu ấy nói chuyện thế mà cậu ấy lại còn trách anh sao?! Cậu ấy đang bảo vệ Tang Lê sao?!”
Trong xe, nghe thấy những lời nói nguyên bản mà Giản Thư Nhiên truyền đạt lại, Nhiếp Văn như muốn nổ tung.
Giản Thư Nhiên nhìn cậu ta, không nói nên lời: “Anh nói là vì muốn tốt cho anh A Dã nhưng anh có biết trong lòng anh ấy muốn gì sao? Nếu như chị Tang Lê và anh ấy thật sự không thể ở bên nhau nữa thì anh ấy mới thực sự cảm thấy khó chịu đó anh hiểu không?”
Nhiếp Văn nghẹn lời.
“Hơn nữa cho dù anh vì muốn tốt cho anh A Dã, nhưng đây là chuyện riêng của anh ấy và chị Tang Lê, chúng ta là người ngoài cũng không có tư cách tham gia vào quá nhiều, anh A Dã cũng không có đến tìm chị Tang Lê nói cái gì, anh dựa vào đâu mà lại mắng chị Tang Lê? Nói chuyện khó nghe như vậy chứ.”
Lời nói của Giản Thư Nhiên giống như đổ một xô nước lạnh lên người Nhiếp Văn.
Nhiếp Văn cũng biết hôm đó nói những lời như vậy thật sự đã làm tổn thương Tang Lê, trong lòng cũng không vui: “Anh chỉ tức giận vì lúc đó cậu ta đã làm như vậy.”
“Chị Tang Lê là người như thế nào, anh còn tiếp xúc với chị ấy nhiều hơn em, anh thật sự cảm thấy chị ấy là người lạnh lùng tuyệt tình sao? Sáu người các anh chơi với nhau vui như vậy mà ngay cả các anh cũng không tin chị ấy sao?”
Nhiếp Văn không nói nên lời.
Sáu người bọn họ căn bản ngày nào cũng ở cùng nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đọc sách, cùng nhau đi chơi, ban đầu tính cách Tang Lê hướng nội lại đề phòng, đến mãi sau mới dần dần mở lòng vui vẻ, nói với bọn họ về chuyện ba mẹ của cô, đưa bọn họ về quê của cô, những dấu tích của tình bạn ngày một bền chặt ấy không thể nào xóa nhòa.
Nhiếp Văn nghĩ một lúc, đột nhiên nhận ra có gì đó không thích hợp: “Không đúng, Giản Thư Nhiên, em bây giờ còn biết giáo huấn người khác nữa sao?”
Giản Thư Nhiên: “Sao nào, em nói có gì không đúng sao?”
“... Đúng đúng đúng.”
Nhiếp Văn không biết làm sao với cô ấy.
“Anh Nhiếp Văn, nếu anh thật sự muốn tốt cho anh A Dã, thì anh đừng ngại khuyên nhủ anh ấy nhiều vào, đừng có suốt ngày khẩu thị tâm phi như vậy nữa.”
Cứ như vậy thì Tang Lê thật sự chạy mất chỉ có ở đó mà tiếc thôi.
Nhiếp Văn cười khúc khích: “Em thật sự rất hiểu cậu ấy.”
-
Bên ngoài không trăng cũng không sao.
Ở phía bên kia trong bệnh viện, Tang Lê đang truyền nước, sau một lúc Quảng Dã đẩy cửa đi vào, khi cô nhìn thấy anh, ánh mắt gợn sóng.
Cô hỏi: “Nhiên Nhiên đi rồi à?”
“Ừm.”
Anh ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, sau khi y tá rời đi, chỉ có hai người trong phòng.
Không gian yên lặng, bầu không khí như mạch nước ngầm dần khởi động.
Tang Lê cử động, không nói chuyện, Quảng Dã ngước mắt lên nhìn cô, cổ họng như nghẹn lại, anh hơi cứng nhắc nói: “Dạ dày của cậu đã đỡ hơn chưa, còn đau không?”
Cô lắc đầu: “Tốt hơn rồi, không còn đau lắm.”
Anh nghĩ đến những gì vừa nãy bác sĩ vừa nói, nhưng anh không ngờ cô lại gây sức ép cho chính mình thành ra như vậy: “Cậu ở nước ngoài tập múa cái kiểu gì vậy, đến cơm cũng không cần ăn sao?”
Tang Lê: “...”
“Không ăn cơm cũng không ngủ, cậu định múa mấy năm?”
Thật ra cơ thể của cô không hoàn toàn vì múa mà ốm thành như này…
Cô cúi mặt xuống không nói, Quảng Dã nhìn cô như vậy thì nói chậm lại: “Ngủ hay không, nằm xuống ngủ một lúc đi.”
“Còn cậu thì sao…”
“Tôi ở ngay đây.”
“Sẽ không làm lỡ dở công việc của cậu đó chứ…”
Nghĩ đến Quý Hoài, trong lòng Quảng Dã không vui, nhẹ giọng hỏi: “Vậy sao cậu lại không gọi người khác đến chăm sóc?”
Cô mím đôi môi đỏ mọng: “Tôi không thể gọi ai khác…”
Chủ yếu là vì cô không nỡ để anh đi.
Hai người đều đang thăm dò nhau.
Quảng Dã mở mắt ra: “Tôi ra xe lấy ipad.”
“Được…”
Sau khi anh rời đi, Tang Lê miễn cưỡng thu hồi ánh mắt nằm xuống.
Mấy ngày qua, cô ngày nào cũng bị mất ngủ, sống cuộc sống ngây ngốc vô tri, nhưng tối nay ngay khi Quảng Dã xuất hiện, một người gần như sắp chết đuối như cô đột nhiên được vớt lên bờ, như lại được sống lại thêm lần nữa.
Cô nghĩ đến những gì Giản Thư Nhiên vừa nói, trong lòng lại bị khuấy động.
Cô choáng váng, vẫn còn không dám tin.
Cô biết Quảng Dã không phải là người lạnh lùng, anh tối nay đối với cô như vậy không phải là chỉ vì niệm tình cũ mà sinh ra lòng đồng cảm chứ? Giống như lúc đó khi anh vẫn còn chưa thích cô, anh sẽ đá ghế khi cô bị say nắng, không ngồi yên khi cô bị bắt nạt trong quán trà sữa.
Nhưng mà… liệu có lẽ nào thật sự có một chút khả năng…
Anh vẫn chưa quên cô?
Liệu những ảo tưởng tươi đẹp kia không còn là những kỳ vọng xa vời của cô, chuyện cũ của hai người họ có một chút hy vọng tiếp tục…
Nếu mà như vậy, vậy thì tốt biết bao…
Tang Lê nhắm mắt lại, hốc mắt ươn ướt.
Tất cả những suy tư đều ở trong bóng tối bắt đầu khởi động chuyển động không ngừng.
Cô không ngờ rằng anh sẽ đến…
Cô còn tưởng rằng, anh tuyệt đối sẽ không còn quan tâm cô nữa…
Anh nhìn thấy cô khóc nên tưởng rằng cô đang bị đau, trong lòng cũng cảm thấy đau theo: “Đừng khóc nữa, chúng ta lập tức đi tới bệnh viện.”
Cô được Quảng Dã bế lên, hơi thở mát lạnh quen thuộc trên người anh cùng với nhiệt độ cơ thể như trở thành một tấm chăn dày bao bọc lấy cô, đem đến cho cô cảm giác an toàn vô cùng.
Vẫn giống như trước đây, chỉ cần có anh ở đó, cô không phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
Cô dựa vào vòng tay anh, cả trái tim cô như trùng xuống.
Quảng Dã bảo Giản Thư Nhiên thu dọn đồ dùng giúp Tang Lê, còn anh ôm lấy cô nhanh chóng đi xuống dưới lầu.
Quảng Dã cảm thấy Tang Lê ở trong lòng anh nhẹ như một chú mèo con, cô vốn dĩ là người có khung xương nhỏ, vì thế cho dù mặc quần áo mùa đông thì cô vẫn trông mảnh mai giống như một món đồ sứ bất cứ lúc nào cũng sẽ bị vỡ.
Quảng Dã nhíu chặt mày, sắc mặt trầm xuống.
Xem ra lúc đó anh đã uổng công vỗ béo rồi.
Mấy năm nay ở nước ngoài, cô rốt cuộc làm cái quái gì vậy.
Anh không dễ dàng gì mới có thể nuôi cô mập thêm một chút, giờ lại gầy thành như thế này, dạ dày lại mắc bệnh nghiêm trọng như thế này, rốt cuộc ở nước ngoài cô bị làm sao vậy.
Xuống đến dưới nhà, sau khi Giản Thư Nhiên mở cửa sau xe ra xong, Quảng Dã cúi người bế Tang Lê vào bên trong, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Còn có thể chịu đựng được không?”
Tang Lê nhẹ nhàng gật đầu.
“Từ đây tới bệnh viện chỉ mất năm phút thôi, rất nhanh.”
Giản Thư Nhiên lên xe ngồi bên cạnh Tang Lê, Quảng Dã lên xe khởi động chiếc Maybach.
Trên đường đi, Giản Thư Nhiên đưa nước cho Tang Lê, chăm sóc cô, cảm xúc của Tang Lê dần dần dịu xuống, Quảng Dã gọi điện thoại đến bệnh viện để sắp xếp mọi việc trước.
Rất nhanh bọn họ đã đến bệnh viện, đã có bác sĩ chuyên khoa đang đợi ở đó đưa bọn họ đến phòng cấp cứu, bác sĩ sau khi hiểu xong tình huống thì đưa Tang Lê đi nội soi dạ dày.
Sau khi nội soi dạ dày xong, sau một lúc kết quả kiểm tra có bác sĩ nhìn: “Cô bị đau mấy ngày rồi?”
“Ba bốn ngày gì đó rồi…”
“Đã đau lâu như vậy rồi sao lại không đến khám sớm chứ? Chậm thêm mấy ngày lại càng thêm nghiêm trọng, một cô gái còn trẻ như thế này mà dạ dày lại thành như thế này, quá xem nhẹ sức khỏe rồi đó.”
Tang Lê cảm nhận được người đàn ông bên cạnh cúi xuống nhìn cô, cô không hiểu sao lại có cảm giác như một đứa trẻ làm chuyện sai trái, ngoan ngoãn gật đầu.
“Đây là do niêm mạc dạ dày của cô bị tổn thương dẫn tới viêm dạ dày mãn tính, chắc phải bị bệnh trong một khoảng thời gian dài rồi đó chứ, chỉ có dạ dày của cô có vấn đề còn các chỗ khác đều không làm sao, bình thường cô có sử dụng thuốc gì có tính kích thích gì dẫn đến tổn thương niêm mạc dạ dày không?”
Tang Lê nắm chặt tay, mơ hồ nói: “Chỉ là có lúc uống một ít thuốc để có thể ngủ được…”
“Có những loại thuốc tác dụng phụ rất mạnh, sẽ giảm đi mất các yếu tố bảo vệ niêm mạc dạ dày, làm tổn hại đến các màng chắn của niêm mạc dạ dày hơn nữa còn thêm vào việc thường xuyên mất ngủ, ăn uống không điều độ, tinh thần căng thẳng kéo dài, môi trường làm việc mệt mỏi cũng có thể gây tổn hại đến sức khỏe của niêm mạc dạ dày.”
Từng từ từng câu bác sĩ nói như đâm thẳng vào tình trạng của Tang Lê, trong lòng cô đến một câu cũng không dám nói.
“May mà tình hình không quá nghiêm trọng, tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô, tốt nhất là tối nay nên nhập viện truyền dịch để loại bỏ tình trạng viêm. Sức khỏe luôn luôn phải đặt nên hàng đầu, đừng vì công việc mà không quan tâm sức khỏe như vậy sẽ mất nhiều hơn được đó.”
Bác sĩ cằn nhằn xong thì liếc nhìn Quảng Dã đang ở bên cạnh: “Bình thường bạn trai cũng nên quan tâm chăm sóc nhiều hơn, không phải đợi đến lúc bệnh đau dạ dày của người ta phát tác rồi mới vội vàng hoảng sợ chạy tới đây, phải nên sớm coi trọng có biết không?”
Lúc nãy Quảng Dã đưa Tang Lê đến đây, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể thấy được anh đã lo lắng như thế nào.
Hai má Tang Lê đỏ ứng khi nghe thấy điều này, cô muốn giải thích, nhưng cô nghe thấy người đàn ông bên cạnh trả lời cũng không nói gì thêm.
Cái người này sao lại không phản bác chứ…
Quên đi, phản bác hình như cũng xấu hổ...
Gương mặt trắng nõn của Tang Lê càng thêm đỏ ửng.
Sau khi lấy xong kết quả, Quảng Dã đi làm thủ tục nhập viện, Giản Thư Nhiên ở lại bên cạnh Tang Lê, yên lặng cười: “Chị Tang Lê, em cảm thấy anh A Dã vẫn còn rất quan tâm chị đó, chị nhìn xem đến bác sĩ cũng nhìn ra anh ấy rất sốt ruột.”
Mặt Tang Lê càng nóng: “Có lẽ là vì nể mặt em thôi…”
“Không có chuyện đó đâu, em gọi anh ấy tùy tiện đến chăm sóc một cô gái anh ấy sẽ đồng ý sao? Anh A Dã đối với các cô gái khác tính tình như thế nào thì chị không phải không biết sao?”
Nếu không phải anh cho phép, căn bản sẽ không có cô gái nào có thể tới gần anh, từ lúc học cấp ba đã như vậy rồi.
Một lúc sau Quảng Dã quay lại, anh nói với Tang Lê: “Ngày mai sắp xếp cho cậu kiểm tra sức khỏe toàn diện.”
Tang Lê sửng sốt: “Không cần phải phiền toái như vậy đâu…”
“Cậu vẫn muốn đêm hôm được người ta đưa tới bệnh viện sao?”
“...”
Người đàn ông tính cách mạnh mẽ, mỗi khi anh muốn quản cô, cô đều không thể trốn thoát.
Tang Lê thở dài, cô chỉ có thể đồng ý, sau khi y tá đến, cô chỉ có thể đến phòng bệnh để truyền dịch trước.
Chỉ còn Giản Thư Nhiên và Quảng Dã ở bên ngoài.
Giọng nói của người đàn ông nhàn nhạt: “Sao em và cô ấy lại liên lạc lại được với nhau.”
Giản Thư Nhiên phồng má, cô ấy nói thật: “Mấy ngày trước em đến công ty, tình cờ gặp chị Tang Lê ở dưới lầu, vì vậy em có cùng chị ấy nói chuyện mấy câu, nhưng sau đó anh Nhiếp Viễn đến, mắng chị Tang Lê một trận, em sợ chị ấy sẽ cảm thấy không vui nên tối nay em tới tìm chị ấy nói chuyện.”
Lông mày Quảng Dã nhíu lại: “Nhiếp Văn nói gì với cô ấy?”
“Anh Nhiếp Văn chỉ là bất bình thay anh, anh ấy… nhắc lại chuyện năm đó anh vì chị Tang Lê rời đi mà tinh thần sa sút, anh ấy bảo chị Tang Lê lần này trở về đừng có tới quấy rầy anh, đỡ khiến cho lòng anh càng thêm khó chịu.”
Giản Thư Nhiên quay mặt ra nhìn anh: “Anh A Dã, em nghĩ chị Tang Lê trước đây nhất định thích anh, mặc dù chị ấy không thừa nhận, nhưng trong lòng anh hẳn là có thể cảm nhận được, đúng không?”
Quảng Dã không lên tiếng.
“Chị Tang Lê rất hướng nội, nhưng em cảm thấy trước đây ở trước mặt anh chị ấy vô cùng thích cười, cũng vô cùng thoải mái, đấy thật ra mới là dáng vẻ của chị ấy, nhưng hiện tại sau khi về nước, em không hiểu tại sao lại cảm thấy chị ấy thay đổi rồi, tính cách càng trở nên kìm nén, không còn dáng vẻ vui vẻ hoạt bát như trước đây nữa, mặc dù mấy năm nay chị ấy sống tươi sáng huy hoàng nhưng có vẻ như là sống không có vui vẻ gì.”
Quảng Dã dựa vào tường, đôi mắt đen láy rũ xuống bị ngọn đèn sợi đốt trên đầu làm mờ đi, anh nghĩ đến bộ dạng của cô trong khoảng thời gian này, trong lòng anh như bị bao bọc bởi một tấm lưới nặng nề.
Giản Thư Nhiên nhìn anh, khóe môi cong lên, ngập ngừng nói: “Hơn nữa, em cảm thấy chị Tang Lê bây giờ vẫn còn tình cảm với anh, ít nhất, chị ấy hoàn toàn không bài xích anh, hai người nói không chừng vẫn còn có thể quay lại, vậy thì bây giờ em khuyên anh, đến lúc đó em có thể chính là bà mối của hai người đó nha.”
Quảng Dã bị cô ấy chọc cười: “Tuổi còn nhỏ như thế mà cũng có nhiều ý tưởng quá nhỉ?”
“Em cũng học tới năm tư đại học rồi, còn nhỏ cái gì nữa…”
Giản Thư Nhiên cảm thấy xấu hổ khi lại làm bóng đèn, nói rằng về nhà trước, bảo Quảng Dã ở lại chăm sóc Tang Lê, cô ấy nhận được tin nhắn của Nhiếp Văn, đối phương nói sắp đến bệnh viện rồi.
“Anh Nhiếp Văn đến đón em.”
Quảng Dã nhìn cô ấy đầy ẩn ý: “Gần đây em có chuyện gì cũng tới tìm cậu ấy nhỉ?”
Giản Thư Nhiên đỏ mặt, siết chặt túi xách của mình: “Không phải bây giờ anh đang rất bận sao, em cũng ngại không dám suốt ngày đến tìm anh mà.”
“Đừng lấy cái này làm lá chắn.”
Giản Thư Nhiên hạ khóe môi, định nhanh chóng trốn đi: “Anh ơi em đi đây.”
Giản Thư Nhiên đi vào chào hỏi Tang Lê một tiếng, Tang Lê bảo cô ấy không cần lo lắng cứ về nhà trước đi, Giản Thư Nhiên đi ra khỏi phòng bệnh, thế nhưng lại bị Quảng Dã gọi lại.
Giọng người đàn ông lạnh lùng: “Nói với Nhiếp Văn, im miệng vào đi, đừng có đến tìm Tang Lê nói linh tinh nữa.”
Tang Lê là người như thế nào, không đến lượt bất kỳ ai nói.
Đi ra khỏi bệnh viện, cô ấy lên xe của Nhiếp Văn.
“Cái gì?! Anh bị A Dã nói như vậy sao?! Con mẹ nó, anh là đang thay cậu ấy nói chuyện thế mà cậu ấy lại còn trách anh sao?! Cậu ấy đang bảo vệ Tang Lê sao?!”
Trong xe, nghe thấy những lời nói nguyên bản mà Giản Thư Nhiên truyền đạt lại, Nhiếp Văn như muốn nổ tung.
Giản Thư Nhiên nhìn cậu ta, không nói nên lời: “Anh nói là vì muốn tốt cho anh A Dã nhưng anh có biết trong lòng anh ấy muốn gì sao? Nếu như chị Tang Lê và anh ấy thật sự không thể ở bên nhau nữa thì anh ấy mới thực sự cảm thấy khó chịu đó anh hiểu không?”
Nhiếp Văn nghẹn lời.
“Hơn nữa cho dù anh vì muốn tốt cho anh A Dã, nhưng đây là chuyện riêng của anh ấy và chị Tang Lê, chúng ta là người ngoài cũng không có tư cách tham gia vào quá nhiều, anh A Dã cũng không có đến tìm chị Tang Lê nói cái gì, anh dựa vào đâu mà lại mắng chị Tang Lê? Nói chuyện khó nghe như vậy chứ.”
Lời nói của Giản Thư Nhiên giống như đổ một xô nước lạnh lên người Nhiếp Văn.
Nhiếp Văn cũng biết hôm đó nói những lời như vậy thật sự đã làm tổn thương Tang Lê, trong lòng cũng không vui: “Anh chỉ tức giận vì lúc đó cậu ta đã làm như vậy.”
“Chị Tang Lê là người như thế nào, anh còn tiếp xúc với chị ấy nhiều hơn em, anh thật sự cảm thấy chị ấy là người lạnh lùng tuyệt tình sao? Sáu người các anh chơi với nhau vui như vậy mà ngay cả các anh cũng không tin chị ấy sao?”
Nhiếp Văn không nói nên lời.
Sáu người bọn họ căn bản ngày nào cũng ở cùng nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đọc sách, cùng nhau đi chơi, ban đầu tính cách Tang Lê hướng nội lại đề phòng, đến mãi sau mới dần dần mở lòng vui vẻ, nói với bọn họ về chuyện ba mẹ của cô, đưa bọn họ về quê của cô, những dấu tích của tình bạn ngày một bền chặt ấy không thể nào xóa nhòa.
Nhiếp Văn nghĩ một lúc, đột nhiên nhận ra có gì đó không thích hợp: “Không đúng, Giản Thư Nhiên, em bây giờ còn biết giáo huấn người khác nữa sao?”
Giản Thư Nhiên: “Sao nào, em nói có gì không đúng sao?”
“... Đúng đúng đúng.”
Nhiếp Văn không biết làm sao với cô ấy.
“Anh Nhiếp Văn, nếu anh thật sự muốn tốt cho anh A Dã, thì anh đừng ngại khuyên nhủ anh ấy nhiều vào, đừng có suốt ngày khẩu thị tâm phi như vậy nữa.”
Cứ như vậy thì Tang Lê thật sự chạy mất chỉ có ở đó mà tiếc thôi.
Nhiếp Văn cười khúc khích: “Em thật sự rất hiểu cậu ấy.”
-
Bên ngoài không trăng cũng không sao.
Ở phía bên kia trong bệnh viện, Tang Lê đang truyền nước, sau một lúc Quảng Dã đẩy cửa đi vào, khi cô nhìn thấy anh, ánh mắt gợn sóng.
Cô hỏi: “Nhiên Nhiên đi rồi à?”
“Ừm.”
Anh ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, sau khi y tá rời đi, chỉ có hai người trong phòng.
Không gian yên lặng, bầu không khí như mạch nước ngầm dần khởi động.
Tang Lê cử động, không nói chuyện, Quảng Dã ngước mắt lên nhìn cô, cổ họng như nghẹn lại, anh hơi cứng nhắc nói: “Dạ dày của cậu đã đỡ hơn chưa, còn đau không?”
Cô lắc đầu: “Tốt hơn rồi, không còn đau lắm.”
Anh nghĩ đến những gì vừa nãy bác sĩ vừa nói, nhưng anh không ngờ cô lại gây sức ép cho chính mình thành ra như vậy: “Cậu ở nước ngoài tập múa cái kiểu gì vậy, đến cơm cũng không cần ăn sao?”
Tang Lê: “...”
“Không ăn cơm cũng không ngủ, cậu định múa mấy năm?”
Thật ra cơ thể của cô không hoàn toàn vì múa mà ốm thành như này…
Cô cúi mặt xuống không nói, Quảng Dã nhìn cô như vậy thì nói chậm lại: “Ngủ hay không, nằm xuống ngủ một lúc đi.”
“Còn cậu thì sao…”
“Tôi ở ngay đây.”
“Sẽ không làm lỡ dở công việc của cậu đó chứ…”
Nghĩ đến Quý Hoài, trong lòng Quảng Dã không vui, nhẹ giọng hỏi: “Vậy sao cậu lại không gọi người khác đến chăm sóc?”
Cô mím đôi môi đỏ mọng: “Tôi không thể gọi ai khác…”
Chủ yếu là vì cô không nỡ để anh đi.
Hai người đều đang thăm dò nhau.
Quảng Dã mở mắt ra: “Tôi ra xe lấy ipad.”
“Được…”
Sau khi anh rời đi, Tang Lê miễn cưỡng thu hồi ánh mắt nằm xuống.
Mấy ngày qua, cô ngày nào cũng bị mất ngủ, sống cuộc sống ngây ngốc vô tri, nhưng tối nay ngay khi Quảng Dã xuất hiện, một người gần như sắp chết đuối như cô đột nhiên được vớt lên bờ, như lại được sống lại thêm lần nữa.
Cô nghĩ đến những gì Giản Thư Nhiên vừa nói, trong lòng lại bị khuấy động.
Cô choáng váng, vẫn còn không dám tin.
Cô biết Quảng Dã không phải là người lạnh lùng, anh tối nay đối với cô như vậy không phải là chỉ vì niệm tình cũ mà sinh ra lòng đồng cảm chứ? Giống như lúc đó khi anh vẫn còn chưa thích cô, anh sẽ đá ghế khi cô bị say nắng, không ngồi yên khi cô bị bắt nạt trong quán trà sữa.
Nhưng mà… liệu có lẽ nào thật sự có một chút khả năng…
Anh vẫn chưa quên cô?
Liệu những ảo tưởng tươi đẹp kia không còn là những kỳ vọng xa vời của cô, chuyện cũ của hai người họ có một chút hy vọng tiếp tục…
Nếu mà như vậy, vậy thì tốt biết bao…
Tang Lê nhắm mắt lại, hốc mắt ươn ướt.
Tất cả những suy tư đều ở trong bóng tối bắt đầu khởi động chuyển động không ngừng.