Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 113
Vài ngày sau, máy bay khởi hành từ Anh hạ cánh xuống Vân Lăng.
Vân Lăng đang chuyển từ mùa thu sang mùa đông, khi Tang Lê bước ra khỏi khoang máy bay, một cơn gió mang theo cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo, áp vào da thịt khiến cô thấy hơi lạnh.
Nhập nhoạng tối, bầu trời nhuộm một màu cam sáng, từng tầng mây vảy cá trải dài về phía xa, làm mờ đường chân trời.
Sau khi lấy hành lý, Tang Lê bước ra khỏi sân bay.
Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, có viền thắt ở eo, bên ngoài mặc một chiếc áo gió mỏng, đi giày cao gót nhọn, vai và cổ gầy thanh tú. Khi trời tối, dưới cổ áo cũng lộ ra làn da trắng tuyết, trong ánh hoàng hôn giống như được phủ một lớp lụa vàng.
Ngoài vóc dáng, khuôn mặt của cô còn đẹp hơn.
Với đôi má hồng hào tươi tắn, chiếc mũi thanh tú, đôi mắt long lanh cộng với mái tóc đen hơi xoăn như thác nước trông cô giống như một mỹ nữ dịu dàng bước ra từ bức tranh đồng quê.
Ai không biết sẽ nghĩ cô là nữ minh tinh nào đó?
Trên đường đi, cô đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Ra khỏi sân bay, Tang Lê và các thành viên trong đoàn múa được người đón vào trong khu vực thành phố.
Xe chậm rãi tiến về phía trước, Tang Lê nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây cối ở Vân Lăng vẫn xanh tốt suốt bốn mùa, ngày càng có nhiều tòa nhà cao tầng mọc lên san sát nhau khiến nơi đây có chút xa hoa, quen thuộc nhưng cũng có phần xa lạ hơn.
Quý Hoài bên cạnh chú ý đến ánh mắt của cô, tò mò hỏi: “Có phải đã lâu rồi cậu không về không?”
Tang Lê định thần lại: “Ừ, đã sáu năm rồi.”
Sáu năm trước, khi Tang Lê vốn dĩ là người đến từ một vùng núi nghèo, không biết gì về thế giới bên ngoài đã đi tàu đến Vân Lăng thì cũng vào lúc chập tối như thế này.
Trong sáu năm qua, mỗi lần Tang Lê trở về nước, cô đều về Đài Thông chứ không đến Vân Lăng.
Vân Lăng tràn ngập tình yêu và nước mắt của những năm tháng xanh xuân. Cô sợ khi bước vào thành phố này rồi lại muốn quay lại hàng ngàn lần trong giấc mơ.
Quý Hoài cười, nói trúng tim đen: “Mới đến đây có một năm có lẽ cũng không có tình cảm gì, nhưng cảm giác khi xuống máy bay, trạng thái của cậu có vẻ khác hẳn, không phải vì thành phố mà là vì người của thành phố này thì đúng hơn.”
Thứ gắn bó nhất với Vân Lăng trong lòng cô đương nhiên là cái tên đó.
Lần đầu tiên đến Vân Lăng là cuộc gặp gỡ vô cùng ấn tượng với anh.
Nghe vậy, trong lòng Tang Lê như bị nhét vào một cục bông gòn chứa đầy nước, cô siết chặt điện thoại, không nói nên lời.
Hai mươi phút sau, xe đi vào một khu chung cư cao cấp.
Lần này về nước, Tang Lê đã thuê một căn nhà trước ở trên mạng, chỉ cần mang đồ vào là có thể ở. Đoàn múa của họ cũng thuê một studio lớn, là nơi sau này Trừng Vũ có thể mở các lớp học.
Căn hộ này rộng rãi, rộng 100m2, từ cửa sổ có thể nhìn ra biển, vị trí và môi trường rất tốt. Sau khi hoàn tất các thủ tục với chủ nhà, Tang Lê gửi địa chỉ cho Du Niệm Niệm, sau đó gọi cho Liên Vũ Châu báo bình an: “Bà ơi, đợi qua khoảng thời gian này cháu làm xong việc, cháu sẽ về Đài Thông thăm bà. Hai ngày nữa cháu sẽ gửi những thứ cháu đã mua cho bà. Bà phải nhớ uống canxi lần trước cháu đã gửi đấy."
Liên Vũ Châu cười: "Được rồi, cháu hãy yên tâm làm việc đi, đừng lo lắng cho bà ngoại."
Nửa tiếng sau, Lữ Nguyệt gửi tin nhắn cho Tang Lê: [Lê Lê, bọn tớ đến rồi.]
Tất nhiên, bữa ăn đầu tiên sau khi về nước là phải hẹn bọn họ rồi.
Tang Lê đi đến cổng khu dân cư, nhìn thấy hai người từ chiếc SUV màu trắng bước xuống. Dụ Niệm Niệm mặc một bộ vest, trông trở nên già dặn hơn, Lữ Nguyệt cũng gầy đi rất nhiều, cô ấy đeo một chiếc kính gọng mỏng khiến khuôn mặt trở nên mập mạp đôi chút, nhìn cũng đã trưởng thành hơn.
Khi nhìn thấy cô, họ hào hứng bước tới: "Lê Lê"
Dù bây giờ họ đều đã trưởng thành nhưng trước mặt đối phương vẫn là bộ ba chị em trẻ con, dễ thương thời trung học.
Hai năm trước khi Lữ Nguyệt và Dụ Niệm Niệm đến Anh du lịch cũng đã đến thăm Tang Lê. Bình thường, họ chủ yếu là video call và hiếm khi gặp nhau.
Ba người vui mừng ôm chầm lấy nhau, Dụ Niệm Niệm phấn khích đến mức mắt đỏ hoe: "Lê Lê, nhớ cậu quá đi mất, nghe tin vài ngày nữa cậu sẽ về nước, bọn tớ đều rất mừng"
Tang Lê nắm tay họ, mắt rưng rưng: "Tớ cũng rất nhớ các cậu."
Dụ Niệm Niệm kêu lên: “Sau này chúng ta phải gặp nhau thường xuyên hơn, tớ cũng sẽ thường xuyên đến tìm cậu, cậu không được chê tớ phiền đâu đó.
Tang Lê mỉm cười: "Sao có thể chứ.."
Cả ba người lên xe và khởi hành đến nhà hàng.
Sau khi gọi món xong, Dụ Niệm Niệm nhìn Tang Lê ở phía đối diện mặc một chiếc váy nhung khoét sâu, cô ấy chống cằm cười rạng rỡ: “Lê Lê, bây giờ cậu thật xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp nữa. Lúc đầu tớ suýt chút nữa không nhận ra cậu đó."
Nếu như Tang Lê trước đây có thể dùng hoa nhài để miêu tả thì bây giờ cô giống như một bông hồng nhỏ nở rộ, mang vẻ duyên dáng, thướt tha. Những năm qua ở nước ngoài, Tang Lê đã thay đổi rất nhiều.
Lữ Nguyệt cười xấu xa: “Đúng vậy, người đẹp có vòng eo thon gọn nhất.”
"Vòng eo thon gọn nhất" là lời khen ngợi của người hâm mộ trong nước dành cho Tang Lê. Trong giới vũ đạo, ngoài kỹ năng vũ đạo cao siêu, vóc dáng và khuôn mặt xinh đẹp của Tang Lê cũng đặc biệt bắt måt.
Cô từng xuất hiện trên một số trang bìa tạp chí, gầy nhưng không khô, thanh tú, duyên dáng, đường cong gợi cảm. Nhiều fan khen ngợi và nói rằng nếu có thể vòng tay qua eo Tang Lê thì hạnh phúc biết bao. Má Tang Lê đỏ bừng vì bị trêu chọc, cô bảo họ dừng lại.
Dụ Niệm Niệm hỏi cô lần này về có phải là để biểu diễn không, Tang Lê gật đầu rồi đưa vé cho bọn họ. Ba ngày nữa, Trừng Vũ có buổi biểu diễn ở nhà hát lớn Vân Lăng, đây cũng là buổi biểu diễn đầu tiên của Tang Lê khi về nước. Hai người họ ngạc nhiên nhận lấy, nói rằng nhất định sẽ đi xem.
Tang Lê hỏi về tình hình hiện tại của họ, Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương dẫn đầu nhóm chịu trách nhiệm vận hành APP Vân Chiêm, Lữ Nguyệt hiện là phó giám đốc tài chính của Vân Chiêm, đều rất bận rôn.
Dụ Niệm Niệm không khỏi có chút tiếc nuối: "Lê Lê, nếu như lúc đó cậu không đi, bây giờ chúng ta chắc chắn đã cùng nhau làm việc rồi."
Ánh mắt Tang Lê hiu quạnh, cô cười nhạt nói: "Tớ cũng rất ngưỡng mộ vì các cậu có thể cùng nhau khởi nghiệp."
Bây giờ cô không thể quay lại là tiểu đội Phất Nhanh khi đó nữa rồi.
Lữ Nguyệt an ủi: "Không sao đâu Lê Lê, bây giờ cậu có thể biểu diễn trên sân khấu lớn như vậy. Cậu nhìn đi, tớ thích hát nhất, lại không có cơ hội trở thành ca sĩ cho nên cậu đã làm rất tốt rồi."
May mắn chính là Tang Lê đã không để sáu năm này trôi qua một cách vô ích.
Chuông điện thoại của Dụ Niệm Niệm vang lên: "Alo, sao vậy?"
“Tối nay em đi ăn ở đâu vậy?” Trương Bác Dương nhẹ giọng hỏi.
"Lê Lê mới hạ cánh vào buổi chiều, Lữ Nguyệt và em đang ăn tối với cậu ấy. Anh đã ăn gì chưa? Chút nữa em sẽ mua đồ ăn về cho anh, đừng để đói bụng" Dụ Niệm Niệm nói với giọng điệu thân mật.
Trương Bác Dương nói được rồi cúp máy, Tang Lê nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của Dụ Niệm Niệm, cô ngạc nhiên: “Chiếc nhẫn này…”
Dụ Niệm Niệm xấu hổ cười: “Hai ngày trước Trương Bác Dương đã cầu hôn tớ, tớ muốn đợi cậu về sẽ trực tiếp nói cho cậu biết.”
Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương hẹn hò không lâu sau khi vào đại học, cho đến bây giờ mối quan hệ của họ vẫn luôn rất ổn định. Trương Bác Dương hiện là phó tổng của Vân Chiêm, có sự nghiệp thành công. Năm nay cậu ấy đã mua xe và một căn nhà ở Vân Lăng, đã cầu hôn Dụ Niệm Niệm, hai người dự định một thời gian nữa sẽ đính hôn, năm sau sẽ tổ chức đám cưới.
Lữ Nguyệt cà khịa: "Cẩu lương này đã rải trước mặt tớ suốt hai ngày rồi. May mà đúng lúc Lê Lê về nước, có thể cùng tớ chia sẻ."
Tang Lê cảm thấy mừng cho bọn họ, cô gửi lời chúc phúc đến họ, Dụ Niệm Niệm mời cô khi nào có thời gian đến nhà ăn cơm: “Trương Bác Dương cũng muốn gặp cậu”
Tang Lê hơi sửng sốt, Dụ Niệm Niệm vội vàng giải thích: "Cậu yên tâm, tớ không nói cho anh ấy biết những chuyện đó đâu, quả thật ban đầu anh ấy cũng cảm thấy cậu có điều gì đó muốn giấu giếm, chủ yếu là Nhiếp Văn rất tức giận với cậu.."
"Nhiếp Văn, có lẽ là cậu ấy không biết tớ đã về nước nhỉ?"
"Tớ không nhắc đến, trước đây... Dụ Niệm Niệm mím môi: "Trước đây Quảng Dã không cho phép bọn tớ nhắc tới cậu cho nên bọn tớ rất ít khi nói tới cậu."
Đáy mắt Tang Lê loé lên chút cảm xúc, cô cau mày hiểu ý.
Bình thường, sao anh có thể vẫn muốn nhớ đến cô chứ.
Lữ Nguyệt thăm dò hỏi: "Lê Lê, lần này về nước, cậu còn muốn gặp Quảng Dã không?"
Tang Lê đột nhiên không nói nên lời.
Có muốn gặp không...
Làm sao có thể không muốn gặp chứ?
Nhưng cô không dám gặp anh.
Bây giờ, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, chuyện quá khứ cũng đã qua từ rất lâu rồi.
Dụ Niệm Niệm chỉ ra sự thật: “Dù muốn gặp hay không, Vân Lăng nhỏ bé như vậy, tớ cảm thấy sẽ có thể gặp nhau, chúng ta còn là bạn học cấp ba mà.”
Lữ Nguyệt nhớ ra chuyện gì đó: "Lê Lê, lần này cậu về nước, bà nội Quảng Dã có còn làm khó cậu không? Bà ấy có đồng ý cho cậu về nước không?"
"Bây giờ tớ đi đâu bà ấy không có quyền kiểm soát tớ nữa"
Ở nước ngoài mấy năm, Lục Lệ thỉnh thoảng có đến thăm cô, cũng không phải là đến thăm mà là một loại giám sát để hiểu rõ tình hình hiện tại của cô. Mặc dù Tang Lê không thích nhưng cũng không làm mất mặt.
Hai năm trước, vì lý do nào đó, Phạm Mạn Chi bắt đầu không quản cô nữa, lần này cô về nước, sau khi Lục Lê biết cũng không nói gì.
Nhưng dù có nói gì thì tay Phạm Mạn Chi cũng không thể vươn tới trước mặt cô được nữa.
Bây giờ, cô không còn giống như lúc đang học, không có khả năng phản kháng mà chỉ có thể vâng lời, hơn nữa bọn họ có quyền gì mà nhốt cô ở nước ngoài chứ.
Dụ Niệm Niệm cười: "Bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Lê Lê, mau nói cho bọn tớ biết trong khoảng thời gian này cậu đang bận việc gì đi..."
Ba người trò chuyện rất nhiều và trở lại thân thuộc như trước.
Sau bữa ăn, vì Dụ Niệm Niệm phải về công ty đưa đồ ăn cho Trương Bác Dương, Lữ Nguyệt cũng phải tăng ca nên ba người thống nhất hẹn nhau vào cuối tuần.
Tang Lê không phiền họ tiễn mình nữa mà tự bắt taxi về nhà.
Ở phía khác, nửa tiếng sau, cả hai đã đến nơi.
Lúc đến công ty, vẫn còn một số ít người đang tăng ca, Dụ Niệm Niệm đưa cơm cho
Trương Bác Dương, ôm chặt lấy cậu ấy: “Anh đã vất vả rồi, Dương Dương.”
Trương Bác Dương cười nói: "Không vất vả."
"Để chút nữa làm tiếp, anh ăn chút gì trước đã...
Nhiếp Văn ngồi trên sô pha bên cạnh, khoanh chân xem báo cáo số liệu, khinh thường nói: "Tớ nghĩ Vân Chiêm chúng ta thật sự nên có quy định cấm yêu đương công sở, ngày nào cũng vậy, thật là khó chịu.
Dụ Niệm Niệm cười thành tiếng: “Nhiếp Cẩu, cậu độc thân nên ghen tị với người khác à. Có rất nhiều người theo đuổi cậu, sao cậu không đồng ý?”
"Tiêu chuẩn của tớ rất cao, có hiểu không?"
"Xì.."
Giản Thư Nhiên gọi điện thoại cho Nhiếp Văn, cậu ta nhấc máy, đầu bên kia nói vài câu, cậu ta liền cầm áo khoác đứng dậy, trong giọng điệu mang theo nụ cười bất lực: "Vội vàng gì chứ? Chuyện này cứ giao cho anh, anh không thể giải quyết được sao? Em đợi anh ở ký túc xá, anh sẽ đón em đi ăn tối. Em muốn ăn gì..."
Nhiếp Văn đi ra ngoài, Dụ Niệm Niệm nhìn theo bóng lưng cậu ta, lắc đầu cười nói: “Ngày nào cũng đều chạy đến đại học Vân Lăng, còn chăm chỉ hơn cả Quảng Dã, Thư Nhiên
giống như em gái cậu ấy vậy "
“Chăm sóc sáu năm, cậu ấy cũng không muốn chỉ làm... anh trai của người ta."
Trương Bác Dương đặt chiếc hamburger xuống, nói cần đưa tài liệu cho Quảng Dã.
Cậu ấy bước đến phòng làm việc của chủ tịch và mở cửa.
Bên trong trang trí theo phong cách màu đen, cửa sổ được làm bằng kính từ trần đến sàn nhà in lên bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống có thể thu hết mọi thứ vào tầm mắt.
Vân Lăng đang chuyển từ mùa thu sang mùa đông, khi Tang Lê bước ra khỏi khoang máy bay, một cơn gió mang theo cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo, áp vào da thịt khiến cô thấy hơi lạnh.
Nhập nhoạng tối, bầu trời nhuộm một màu cam sáng, từng tầng mây vảy cá trải dài về phía xa, làm mờ đường chân trời.
Sau khi lấy hành lý, Tang Lê bước ra khỏi sân bay.
Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, có viền thắt ở eo, bên ngoài mặc một chiếc áo gió mỏng, đi giày cao gót nhọn, vai và cổ gầy thanh tú. Khi trời tối, dưới cổ áo cũng lộ ra làn da trắng tuyết, trong ánh hoàng hôn giống như được phủ một lớp lụa vàng.
Ngoài vóc dáng, khuôn mặt của cô còn đẹp hơn.
Với đôi má hồng hào tươi tắn, chiếc mũi thanh tú, đôi mắt long lanh cộng với mái tóc đen hơi xoăn như thác nước trông cô giống như một mỹ nữ dịu dàng bước ra từ bức tranh đồng quê.
Ai không biết sẽ nghĩ cô là nữ minh tinh nào đó?
Trên đường đi, cô đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Ra khỏi sân bay, Tang Lê và các thành viên trong đoàn múa được người đón vào trong khu vực thành phố.
Xe chậm rãi tiến về phía trước, Tang Lê nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây cối ở Vân Lăng vẫn xanh tốt suốt bốn mùa, ngày càng có nhiều tòa nhà cao tầng mọc lên san sát nhau khiến nơi đây có chút xa hoa, quen thuộc nhưng cũng có phần xa lạ hơn.
Quý Hoài bên cạnh chú ý đến ánh mắt của cô, tò mò hỏi: “Có phải đã lâu rồi cậu không về không?”
Tang Lê định thần lại: “Ừ, đã sáu năm rồi.”
Sáu năm trước, khi Tang Lê vốn dĩ là người đến từ một vùng núi nghèo, không biết gì về thế giới bên ngoài đã đi tàu đến Vân Lăng thì cũng vào lúc chập tối như thế này.
Trong sáu năm qua, mỗi lần Tang Lê trở về nước, cô đều về Đài Thông chứ không đến Vân Lăng.
Vân Lăng tràn ngập tình yêu và nước mắt của những năm tháng xanh xuân. Cô sợ khi bước vào thành phố này rồi lại muốn quay lại hàng ngàn lần trong giấc mơ.
Quý Hoài cười, nói trúng tim đen: “Mới đến đây có một năm có lẽ cũng không có tình cảm gì, nhưng cảm giác khi xuống máy bay, trạng thái của cậu có vẻ khác hẳn, không phải vì thành phố mà là vì người của thành phố này thì đúng hơn.”
Thứ gắn bó nhất với Vân Lăng trong lòng cô đương nhiên là cái tên đó.
Lần đầu tiên đến Vân Lăng là cuộc gặp gỡ vô cùng ấn tượng với anh.
Nghe vậy, trong lòng Tang Lê như bị nhét vào một cục bông gòn chứa đầy nước, cô siết chặt điện thoại, không nói nên lời.
Hai mươi phút sau, xe đi vào một khu chung cư cao cấp.
Lần này về nước, Tang Lê đã thuê một căn nhà trước ở trên mạng, chỉ cần mang đồ vào là có thể ở. Đoàn múa của họ cũng thuê một studio lớn, là nơi sau này Trừng Vũ có thể mở các lớp học.
Căn hộ này rộng rãi, rộng 100m2, từ cửa sổ có thể nhìn ra biển, vị trí và môi trường rất tốt. Sau khi hoàn tất các thủ tục với chủ nhà, Tang Lê gửi địa chỉ cho Du Niệm Niệm, sau đó gọi cho Liên Vũ Châu báo bình an: “Bà ơi, đợi qua khoảng thời gian này cháu làm xong việc, cháu sẽ về Đài Thông thăm bà. Hai ngày nữa cháu sẽ gửi những thứ cháu đã mua cho bà. Bà phải nhớ uống canxi lần trước cháu đã gửi đấy."
Liên Vũ Châu cười: "Được rồi, cháu hãy yên tâm làm việc đi, đừng lo lắng cho bà ngoại."
Nửa tiếng sau, Lữ Nguyệt gửi tin nhắn cho Tang Lê: [Lê Lê, bọn tớ đến rồi.]
Tất nhiên, bữa ăn đầu tiên sau khi về nước là phải hẹn bọn họ rồi.
Tang Lê đi đến cổng khu dân cư, nhìn thấy hai người từ chiếc SUV màu trắng bước xuống. Dụ Niệm Niệm mặc một bộ vest, trông trở nên già dặn hơn, Lữ Nguyệt cũng gầy đi rất nhiều, cô ấy đeo một chiếc kính gọng mỏng khiến khuôn mặt trở nên mập mạp đôi chút, nhìn cũng đã trưởng thành hơn.
Khi nhìn thấy cô, họ hào hứng bước tới: "Lê Lê"
Dù bây giờ họ đều đã trưởng thành nhưng trước mặt đối phương vẫn là bộ ba chị em trẻ con, dễ thương thời trung học.
Hai năm trước khi Lữ Nguyệt và Dụ Niệm Niệm đến Anh du lịch cũng đã đến thăm Tang Lê. Bình thường, họ chủ yếu là video call và hiếm khi gặp nhau.
Ba người vui mừng ôm chầm lấy nhau, Dụ Niệm Niệm phấn khích đến mức mắt đỏ hoe: "Lê Lê, nhớ cậu quá đi mất, nghe tin vài ngày nữa cậu sẽ về nước, bọn tớ đều rất mừng"
Tang Lê nắm tay họ, mắt rưng rưng: "Tớ cũng rất nhớ các cậu."
Dụ Niệm Niệm kêu lên: “Sau này chúng ta phải gặp nhau thường xuyên hơn, tớ cũng sẽ thường xuyên đến tìm cậu, cậu không được chê tớ phiền đâu đó.
Tang Lê mỉm cười: "Sao có thể chứ.."
Cả ba người lên xe và khởi hành đến nhà hàng.
Sau khi gọi món xong, Dụ Niệm Niệm nhìn Tang Lê ở phía đối diện mặc một chiếc váy nhung khoét sâu, cô ấy chống cằm cười rạng rỡ: “Lê Lê, bây giờ cậu thật xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp nữa. Lúc đầu tớ suýt chút nữa không nhận ra cậu đó."
Nếu như Tang Lê trước đây có thể dùng hoa nhài để miêu tả thì bây giờ cô giống như một bông hồng nhỏ nở rộ, mang vẻ duyên dáng, thướt tha. Những năm qua ở nước ngoài, Tang Lê đã thay đổi rất nhiều.
Lữ Nguyệt cười xấu xa: “Đúng vậy, người đẹp có vòng eo thon gọn nhất.”
"Vòng eo thon gọn nhất" là lời khen ngợi của người hâm mộ trong nước dành cho Tang Lê. Trong giới vũ đạo, ngoài kỹ năng vũ đạo cao siêu, vóc dáng và khuôn mặt xinh đẹp của Tang Lê cũng đặc biệt bắt måt.
Cô từng xuất hiện trên một số trang bìa tạp chí, gầy nhưng không khô, thanh tú, duyên dáng, đường cong gợi cảm. Nhiều fan khen ngợi và nói rằng nếu có thể vòng tay qua eo Tang Lê thì hạnh phúc biết bao. Má Tang Lê đỏ bừng vì bị trêu chọc, cô bảo họ dừng lại.
Dụ Niệm Niệm hỏi cô lần này về có phải là để biểu diễn không, Tang Lê gật đầu rồi đưa vé cho bọn họ. Ba ngày nữa, Trừng Vũ có buổi biểu diễn ở nhà hát lớn Vân Lăng, đây cũng là buổi biểu diễn đầu tiên của Tang Lê khi về nước. Hai người họ ngạc nhiên nhận lấy, nói rằng nhất định sẽ đi xem.
Tang Lê hỏi về tình hình hiện tại của họ, Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương dẫn đầu nhóm chịu trách nhiệm vận hành APP Vân Chiêm, Lữ Nguyệt hiện là phó giám đốc tài chính của Vân Chiêm, đều rất bận rôn.
Dụ Niệm Niệm không khỏi có chút tiếc nuối: "Lê Lê, nếu như lúc đó cậu không đi, bây giờ chúng ta chắc chắn đã cùng nhau làm việc rồi."
Ánh mắt Tang Lê hiu quạnh, cô cười nhạt nói: "Tớ cũng rất ngưỡng mộ vì các cậu có thể cùng nhau khởi nghiệp."
Bây giờ cô không thể quay lại là tiểu đội Phất Nhanh khi đó nữa rồi.
Lữ Nguyệt an ủi: "Không sao đâu Lê Lê, bây giờ cậu có thể biểu diễn trên sân khấu lớn như vậy. Cậu nhìn đi, tớ thích hát nhất, lại không có cơ hội trở thành ca sĩ cho nên cậu đã làm rất tốt rồi."
May mắn chính là Tang Lê đã không để sáu năm này trôi qua một cách vô ích.
Chuông điện thoại của Dụ Niệm Niệm vang lên: "Alo, sao vậy?"
“Tối nay em đi ăn ở đâu vậy?” Trương Bác Dương nhẹ giọng hỏi.
"Lê Lê mới hạ cánh vào buổi chiều, Lữ Nguyệt và em đang ăn tối với cậu ấy. Anh đã ăn gì chưa? Chút nữa em sẽ mua đồ ăn về cho anh, đừng để đói bụng" Dụ Niệm Niệm nói với giọng điệu thân mật.
Trương Bác Dương nói được rồi cúp máy, Tang Lê nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của Dụ Niệm Niệm, cô ngạc nhiên: “Chiếc nhẫn này…”
Dụ Niệm Niệm xấu hổ cười: “Hai ngày trước Trương Bác Dương đã cầu hôn tớ, tớ muốn đợi cậu về sẽ trực tiếp nói cho cậu biết.”
Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương hẹn hò không lâu sau khi vào đại học, cho đến bây giờ mối quan hệ của họ vẫn luôn rất ổn định. Trương Bác Dương hiện là phó tổng của Vân Chiêm, có sự nghiệp thành công. Năm nay cậu ấy đã mua xe và một căn nhà ở Vân Lăng, đã cầu hôn Dụ Niệm Niệm, hai người dự định một thời gian nữa sẽ đính hôn, năm sau sẽ tổ chức đám cưới.
Lữ Nguyệt cà khịa: "Cẩu lương này đã rải trước mặt tớ suốt hai ngày rồi. May mà đúng lúc Lê Lê về nước, có thể cùng tớ chia sẻ."
Tang Lê cảm thấy mừng cho bọn họ, cô gửi lời chúc phúc đến họ, Dụ Niệm Niệm mời cô khi nào có thời gian đến nhà ăn cơm: “Trương Bác Dương cũng muốn gặp cậu”
Tang Lê hơi sửng sốt, Dụ Niệm Niệm vội vàng giải thích: "Cậu yên tâm, tớ không nói cho anh ấy biết những chuyện đó đâu, quả thật ban đầu anh ấy cũng cảm thấy cậu có điều gì đó muốn giấu giếm, chủ yếu là Nhiếp Văn rất tức giận với cậu.."
"Nhiếp Văn, có lẽ là cậu ấy không biết tớ đã về nước nhỉ?"
"Tớ không nhắc đến, trước đây... Dụ Niệm Niệm mím môi: "Trước đây Quảng Dã không cho phép bọn tớ nhắc tới cậu cho nên bọn tớ rất ít khi nói tới cậu."
Đáy mắt Tang Lê loé lên chút cảm xúc, cô cau mày hiểu ý.
Bình thường, sao anh có thể vẫn muốn nhớ đến cô chứ.
Lữ Nguyệt thăm dò hỏi: "Lê Lê, lần này về nước, cậu còn muốn gặp Quảng Dã không?"
Tang Lê đột nhiên không nói nên lời.
Có muốn gặp không...
Làm sao có thể không muốn gặp chứ?
Nhưng cô không dám gặp anh.
Bây giờ, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, chuyện quá khứ cũng đã qua từ rất lâu rồi.
Dụ Niệm Niệm chỉ ra sự thật: “Dù muốn gặp hay không, Vân Lăng nhỏ bé như vậy, tớ cảm thấy sẽ có thể gặp nhau, chúng ta còn là bạn học cấp ba mà.”
Lữ Nguyệt nhớ ra chuyện gì đó: "Lê Lê, lần này cậu về nước, bà nội Quảng Dã có còn làm khó cậu không? Bà ấy có đồng ý cho cậu về nước không?"
"Bây giờ tớ đi đâu bà ấy không có quyền kiểm soát tớ nữa"
Ở nước ngoài mấy năm, Lục Lệ thỉnh thoảng có đến thăm cô, cũng không phải là đến thăm mà là một loại giám sát để hiểu rõ tình hình hiện tại của cô. Mặc dù Tang Lê không thích nhưng cũng không làm mất mặt.
Hai năm trước, vì lý do nào đó, Phạm Mạn Chi bắt đầu không quản cô nữa, lần này cô về nước, sau khi Lục Lê biết cũng không nói gì.
Nhưng dù có nói gì thì tay Phạm Mạn Chi cũng không thể vươn tới trước mặt cô được nữa.
Bây giờ, cô không còn giống như lúc đang học, không có khả năng phản kháng mà chỉ có thể vâng lời, hơn nữa bọn họ có quyền gì mà nhốt cô ở nước ngoài chứ.
Dụ Niệm Niệm cười: "Bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Lê Lê, mau nói cho bọn tớ biết trong khoảng thời gian này cậu đang bận việc gì đi..."
Ba người trò chuyện rất nhiều và trở lại thân thuộc như trước.
Sau bữa ăn, vì Dụ Niệm Niệm phải về công ty đưa đồ ăn cho Trương Bác Dương, Lữ Nguyệt cũng phải tăng ca nên ba người thống nhất hẹn nhau vào cuối tuần.
Tang Lê không phiền họ tiễn mình nữa mà tự bắt taxi về nhà.
Ở phía khác, nửa tiếng sau, cả hai đã đến nơi.
Lúc đến công ty, vẫn còn một số ít người đang tăng ca, Dụ Niệm Niệm đưa cơm cho
Trương Bác Dương, ôm chặt lấy cậu ấy: “Anh đã vất vả rồi, Dương Dương.”
Trương Bác Dương cười nói: "Không vất vả."
"Để chút nữa làm tiếp, anh ăn chút gì trước đã...
Nhiếp Văn ngồi trên sô pha bên cạnh, khoanh chân xem báo cáo số liệu, khinh thường nói: "Tớ nghĩ Vân Chiêm chúng ta thật sự nên có quy định cấm yêu đương công sở, ngày nào cũng vậy, thật là khó chịu.
Dụ Niệm Niệm cười thành tiếng: “Nhiếp Cẩu, cậu độc thân nên ghen tị với người khác à. Có rất nhiều người theo đuổi cậu, sao cậu không đồng ý?”
"Tiêu chuẩn của tớ rất cao, có hiểu không?"
"Xì.."
Giản Thư Nhiên gọi điện thoại cho Nhiếp Văn, cậu ta nhấc máy, đầu bên kia nói vài câu, cậu ta liền cầm áo khoác đứng dậy, trong giọng điệu mang theo nụ cười bất lực: "Vội vàng gì chứ? Chuyện này cứ giao cho anh, anh không thể giải quyết được sao? Em đợi anh ở ký túc xá, anh sẽ đón em đi ăn tối. Em muốn ăn gì..."
Nhiếp Văn đi ra ngoài, Dụ Niệm Niệm nhìn theo bóng lưng cậu ta, lắc đầu cười nói: “Ngày nào cũng đều chạy đến đại học Vân Lăng, còn chăm chỉ hơn cả Quảng Dã, Thư Nhiên
giống như em gái cậu ấy vậy "
“Chăm sóc sáu năm, cậu ấy cũng không muốn chỉ làm... anh trai của người ta."
Trương Bác Dương đặt chiếc hamburger xuống, nói cần đưa tài liệu cho Quảng Dã.
Cậu ấy bước đến phòng làm việc của chủ tịch và mở cửa.
Bên trong trang trí theo phong cách màu đen, cửa sổ được làm bằng kính từ trần đến sàn nhà in lên bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống có thể thu hết mọi thứ vào tầm mắt.