Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 11
Dụ Niệm Niệm vừa dứt lời, rất nhiều người trong lớp đều nhìn sang, Hoàng Lão Tà sửng sốt một lát, sau khi viết xong đáp án, ông ấy bước xuống bục giảng, cầm lấy bài thi: “Chỗ nào bị chấm sai?”
Dụ Niệm Niệm chỉ vào câu đó, Hoàng Lão Tà tháo chiếc kính lão xuống, nhìn tên người làm bài thi: “Tang Lê… Thầy nhớ ra rồi, em ấy là người mới chuyển đến lớp này phải không, xem ra lần này làm bài cũng rất tốt.”
Sau đó Hoàng Lão Tà cẩn thận kiểm tra đối chiếu bài thi, mắt híp lại: “Đúng là thầy đã chấm sai rồi, phải thêm năm điểm nữa mới đúng…”
Nghe được lời chứng thực từ chính miệng Hoàng Lão Tà, những bạn học khác thầm giật mình.
Bạn học sinh mới chuyển trường này thành tích tốt đến vậy luôn?
Nếu điểm của cô là 143, chẳng phải vậy có nghĩa là Tô Bạch Tình bị cô đè bẹp sao?!
Ở tổ bên cạnh, Tô Bạch Tình lúc này cũng nhận ra điều đó, song vẫn cố giữ nụ cười trên mặt, các nữ sinh ở xung quanh còn đang chúc mừng cô ta thì xấu hổ nhìn nhau.
Nói chuyện này trong lớp lại chẳng hay ho gì, Hoàng Lão Tà cũng không lên tiếng, mà chỉ trả lại bài thi cho Tang Lê trước: “Tan học em đến gặp thầy một chút.”
“Vâng ạ.”
Hoàng Lão Tà trở lại bục giảng: “Bây giờ chúng ta sẽ sửa bài thi trước, vẫn như trước đây, thầy mời một bạn học lên giải thích cách làm.”
Mọi người phía dưới lập tức cúi đầu.
Tiêu rồi tiêu rồi, sợ nhất chính là câu hỏi của Hoàng Lão Tà, mỗi lần trả lời không đúng chắc chắn sẽ bị phê bình, còn bị phạt đứng nữa…
Quả nhiên, sau vài câu hỏi, trong lớp lại có thêm vài con bù nhìn, không khí tĩnh lặng như tờ.
Mọi người đều đang thầm cầu nguyện trong lòng, mong không bị gọi.
Đương nhiên chỉ trừ Quảng Dã.
Anh không sợ tất cả giáo viên, chỉ cần nói một câu “Không biết làm” là xong.
Đến câu trắc nghiệm cuối cùng, số thứ tự của Tang Lê cũng vừa lúc bị gọi đến.
Cô đứng dậy, cúi đầu nhìn bài thi không lên tiếng.
Ngay lúc mọi người cho rằng cô không trả lời được, chuẩn bị thương hại cô thì: “Đầu tiên, trên đề bài nói bán kính mặt cầu là…”
Câu hỏi này cực kỳ khó, nhưng Tang Lê lại trình bày một cách logic và rõ ràng, khiến một vài bạn học ban đầu còn hơi nghi ngờ về việc cô đột ngột lên hạng hai đã cảm thấy tin phục. Tô Bạch Tình nhìn cô, gợn sóng trong mắt khẽ thay đổi.
Trương Bác Dương nghe, nhỏ giọng kinh ngạc: “Thì… Thì ra Tang Lê lợi hại như vậy sao?”
Quảng Dã ngước mắt, tầm mắt dừng trên bóng dáng phía trước.
Nữ sinh mặc chiếc váy màu xanh nhạt như hoa phù dung trên nước, mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe được giọng nói êm ái nhẹ nhàng.
Cuối cùng khi cô đã hoàn thành câu hỏi, trên khuôn mặt Hoàng Lão Tà như thể từ âm u chuyển sang sáng rực, hiếm khi thốt ra lời khen ngợi:"Lời của Tang Lê chính là phương án tối ưu trong ba cách giải của bài này, tốt lắm! Rất tốt!"
Tang Lê ngồi xuống, Dụ Niệm Niệm lén giơ ngón tay cái lên, nói: "Lê Lê, cậu quá là trâu bò luôn!"
Khuôn mặt Tang Lê đỏ bừng, thật ra cô đã hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay ướt mồ hôi.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn rất sợ bị đặt câu hỏi… Hoàng Lão Tà: “Được rồi, thầy sẽ giảng lại cách làm của Tang Lê cho mọi người, các em chú ý lắng nghe…”
…
Suốt hai tiết giảng bài, mọi người vượt qua trong tâm trạng lo sợ và hồi hộp.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Hoàng Lão Tà giao bài tập về nhà, đám học sinh đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy cuối cùng họ đã sống lại.
Giữa các tiết có nghi thức kéo cờ, Tang Lê cầm bài thi đi tìm Hoàng Lão Tà trước. Hoàng Lão Tà nhớ tới chuyện này, do dự một chút, sau đó gọi xuống lớp: "Bạch Tình, em cũng mang bài kiểm tra lên đây đi."
Sắc mặt Tô Bạch Tình khẽ biến, cô ta đứng dậy đi qua đó.
Nhiều bạn học vẫn chưa xuống sân thể dục, lúc này tất cả đều lén lút quan sát cảnh này.
Hoàng Lão Tà xem xét bài thi của Tô Bạch Tình, xác nhận điểm số của cô ta không còn chỗ nào có thể tăng thêm, điều này đồng nghĩa với việc Tang Lê có điểm số cao hơn.
Ông ấy đặt chén trà xuống, khó xử nói: "Vì mỗi lớp chỉ có hai suất cho lớp Hỏa Tiễn, hiện tại xem ra Tang Lê có điểm số cao hơn, dựa theo tính công bằng, điều này có nghĩa là Bạch Tình, lần này em..."
Hoàng Lão Tà an ủi cô ta: "Nhưng em đừng nản lòng, có thể sau đợt kiểm tra giữa kỳ chúng ta sẽ có thêm một lần tuyển chọn nữa, em vẫn còn cơ hội."
Tô Bạch Tình nhếch môi cười: "Không sao đâu thưa thầy, em sẽ tiếp tục cố gắng."
“Được rồi, các em đi xuống đi.”
Tô Bạch Tình xị mặt bước xuống bục giảng, còn Tang Lê cũng cầm bài thi trở về.
Dụ Niệm Niệm vội vàng hỏi: "Thế nào, suất vào lớp Hỏa Tiễn đã thuộc về cậu chưa?"
“Rồi…”
Tang Lê cũng không hiểu rõ lớp Hỏa Tiễn thực sự tốt đến mức nào, nhưng có thể tham gia học tập, cô vẫn rất vui mừng.
Dụ Niệm Niệm hứng khởi thay cho cô: "Vậy là quá tốt rồi!"
Cô gái ngồi bàn trước quay đầu lại: "Tang Lê, tớ có thể hỏi cậu một câu được không?"
Nữ sinh tên là Kim Diệu Phù, gương mặt bầu bĩnh, trông rất đáng yêu.
Tang Lê gật đầu, giúp cô ấy giải đáp câu hỏi.
Sau khi vấn đề được giải quyết, Kim Diệu Phù cảm kích nói lời cảm ơn rồi quay về sửa lại bài.
Lúc này, Lư Hạ Dương bước tới: "Tang Lê, trường đang đặt đồng phục, cậu kiểm tra kích cỡ cậu cần, ghi lại và báo cáo trực tiếp cho chủ nhiệm trước thứ tư nhé."
“Được.”
Lư Hạ Dương mỉm cười với cô: "Không ngờ cậu học toán giỏi đến vậy? Sau này tớ phải thường xuyên hỏi cậu nhiều hơn mới được."
Tang Lê vội lắc đầu: “Nào có, cậu còn giỏi hơn tớ nhiều.”
"Chưa chắc đâu."
Một chút ý cười bừng lên trong đôi mắt của nam sinh: "Khi nào cậu vào lớp Hỏa Tiễn, chúng ta lại học hỏi lẫn nhau."
Tiếng cười của Lư Hạ Dương truyền tới tai mấy nữ sinh ở tổ bên cạnh, một số người nhỏ giọng nói thầm: "Chẳng phải chỉ là vào lớp Hỏa Tiễn thôi sao, làm gì mà làm ầm lên như thế."
Tô Bạch Tình không nói gì, cô ta đứng dậy ra khỏi lớp, mấy cô bạn cũng vội vã bám theo.
Tô Bạch Tình đi xuống cầu thang, phía trước có hai nữ sinh cùng lớp đang đi, tiếng nói chuyện của họ vọng lại phía sau: "Ban đầu tớ nghĩ Tô Bạch Tình chắc chắn sẽ vào lớp Hỏa Tiễn, không ngờ cậu ấy lại bị bạn học sinh mới đạp xuống."
"Bình thường thôi, người ta thường nói nhân ngoại hữu nhân, với lại Tang Lê thật sự rất giỏi."
Nữ sinh nói chuyện chính là Kim Diệu Phù: "Vừa rồi tớ có hỏi Tang Lê một câu, cậu ấy giải thích rất rõ ràng lại còn kiên nhẫn nữa. Trước đây tớ cứ nghĩ Tang Lê lạnh lùng, không thèm quan tâm đến người khác, đâu có ngờ cậu ấy lại dễ thương thế này."
"Với cả cậu ấy còn xinh đẹp nữa, tớ nghĩ là trong lớp chúng ta, cậu ấy là người đẹp nhất, đẹp hơn cả Tô Bạch Tình..."
Nữ sinh còn chưa kịp dứt lời, Kim Diệu Phù quay đầu thì nhìn thấy nhóm của Tô Bạch Tình ở phía sau, cô ấy sợ hãi nhanh chóng kéo tay áo của người bên cạnh.
Hai người vội vàng ngậm mồm, vì quá xấu hổ nên nhanh chóng rời đi.
Sắc mặt Tô Bạch Tình sa sầm, bước đi không buồn dừng lại, bạn bè vội vàng đuổi theo, cẩn thận hỏi: "Bạch Tình, cậu ổn chứ, đừng giận nữa..."
Tô Bạch Tình chớp mắt: "Tớ có gì phải giận chứ?"
"Đúng vậy, đâu phải chỉ có mỗi lớp Hỏa Tiễn toán đâu, chúng ta thèm vào quan tâm đến nó."
Tô Bạch Tình nhàn nhạt cười: "Sau này vẫn có thể vào lớp Hỏa Tiễn mà, với lại dù sao tớ cũng thấp điểm hơn người ta, đây thực sự là công bằng rồi."
"Không sao đâu Bạch Tình, nếu đổi đề thi có khi cậu đã vượt mặt cậu ta rồi."
Một nữ sinh tên là Kha Phỉ khó chịu lẩm bẩm: "Con nhỏ mới tới kia là ai mà lại thu hút mọi người như vậy, thậm chí Hoàng Lão Tà cũng thích cậu ta."
Hình ảnh của Tang Lê hiện lên trong đầu Tô Bạch Tình, còn người bạn thân Trạm Thiến Tuyết đứng bên cạnh lại nhếch môi cười một cách coi thường: "Có thể là do nhỏ Tang Lê may mắn thôi, chỉ là một bài kiểm tra đầu năm, đâu phải thi đại học, tính là cái gì?"
Trạm Thiến Tuyết nắm lấy tay của Tô Bạch Tình: "Cậu không cần vào lớp Hỏa Tiễn cũng vẫn giỏi giang hơn bất cứ ai, đừng buồn nhé."
“Ừm…”
Tô Bạch Tình cười cười.
Sau khi kết quả toán được công bố, thời gian khai giảng của lớp Hỏa Tiễn cũng nhanh chóng được xác định.
Vì các môn học khác cũng có buổi học thêm, nên môn Toán chỉ có hai tiết mỗi tuần, dự kiến vào trưa thứ Ba và tối thứ Hai.
Nếu có thay đổi, có thể điều chỉnh linh hoạt.
Địa điểm sẽ là phòng học độc lập tại tầng một của tòa nhà đa phương tiện.
Bây giờ đã là năm cuối cấp, mọi người đều muốn chia một ngày thành bốn mươi tám giờ để sử dụng, tận dụng mọi khoảnh khắc để ôn tập sau giờ học, hận không thể học thêm mỗi ngày, giống như một câu nói hài hước nọ: "Miễn là không chết vì học, thì tôi học tới chết."
Sau thứ Hai, vào thứ Ba, lớp Hỏa Tiễn sẽ chính thức mở lớp.
Vào buổi trưa thứ Ba, Tang Lê không đi ăn cùng Dụ Niệm Niệm, thay vào đó, cô chỉ ăn một ổ bánh mì ở trong lớp rồi chuẩn bị đi học.
Lư Hạ Dương cũng ở trong lớp, gần tới giờ học, cậu ấy gọi cô: "Tang Lê, chúng ta cùng đi được không."
Tang Lê chợt ngơ ngác một chút, ngại không dám từ chối: "Được."
Hai người cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà dạy học, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, xuyên qua tán lá tựa như bàn tay của cây ngô đồng, để lại từng bóng râm nhỏ lên con đường xanh mát dưới chân.
Khi đến lớp học, bên trong chỉ có một vài người đã đến.
Tang Lê chọn ngẫu nhiên một chỗ ngồi gần cửa sổ cạnh hành lang, Lư Hạ Dương ngồi phía sau cô.
Một nam sinh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Lư Hạ Dương, hai người tán gẫu với nhau.
Nhân lúc chưa bắt đầu giảng dạy, Tang Lê đi đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Trong lúc cô đang đi, mấy nữ sinh vội vã chạy qua cô: "Các cậu có thể nhanh lên được không? Trận đấu sắp bắt đầu tới nơi rồi, hôm nay nghe nói Quảng Dã cũng đến nữa."
"Hả, Quảng Dã cũng đến á?! Chết tiệt tự nhiên tớ lại không muốn xem nữa, khối 11 chúng ta chắc chắn là thua rồi. Đây chẳng phải là trận giao hữu sao? Anh ta có còn muốn trận đấu có chút kịch tính nào không vậy?"
“Ha ha, cậu có thể dũng cảm hơn một chút được không…”
Một cái tên với sự tồn tại mạnh mẽ lướt qua bên tai.
Trái tim Tang Lê khẽ rung động, cô nhìn lên và thấy có một sân bóng rổ ngoài trời bên cạnh tòa nhà hành chính, quanh đó thật sự có nhiều người, trên sân đang có trận đấu diễn ra.
Trưa nắng còn đứng dưới mặt trời xem trận đấu, mấy người này thật là…
Tang Lê rút lại ánh nhìn, sau khi đi vệ sinh xong cô quay trở lại lớp, trong lớp đã có nhiều người.
Một nhóm học sinh đang tụ tập lại để thảo luận mấy đề khó, dù chưa bắt đầu học, nhưng bầu không khí học thuật đã rất đậm đặc.
Tang Lê không quen biết với họ, nên ngồi yên ở chỗ của mình. “A Dã đỉnh quá!!!”
Dụ Niệm Niệm chỉ vào câu đó, Hoàng Lão Tà tháo chiếc kính lão xuống, nhìn tên người làm bài thi: “Tang Lê… Thầy nhớ ra rồi, em ấy là người mới chuyển đến lớp này phải không, xem ra lần này làm bài cũng rất tốt.”
Sau đó Hoàng Lão Tà cẩn thận kiểm tra đối chiếu bài thi, mắt híp lại: “Đúng là thầy đã chấm sai rồi, phải thêm năm điểm nữa mới đúng…”
Nghe được lời chứng thực từ chính miệng Hoàng Lão Tà, những bạn học khác thầm giật mình.
Bạn học sinh mới chuyển trường này thành tích tốt đến vậy luôn?
Nếu điểm của cô là 143, chẳng phải vậy có nghĩa là Tô Bạch Tình bị cô đè bẹp sao?!
Ở tổ bên cạnh, Tô Bạch Tình lúc này cũng nhận ra điều đó, song vẫn cố giữ nụ cười trên mặt, các nữ sinh ở xung quanh còn đang chúc mừng cô ta thì xấu hổ nhìn nhau.
Nói chuyện này trong lớp lại chẳng hay ho gì, Hoàng Lão Tà cũng không lên tiếng, mà chỉ trả lại bài thi cho Tang Lê trước: “Tan học em đến gặp thầy một chút.”
“Vâng ạ.”
Hoàng Lão Tà trở lại bục giảng: “Bây giờ chúng ta sẽ sửa bài thi trước, vẫn như trước đây, thầy mời một bạn học lên giải thích cách làm.”
Mọi người phía dưới lập tức cúi đầu.
Tiêu rồi tiêu rồi, sợ nhất chính là câu hỏi của Hoàng Lão Tà, mỗi lần trả lời không đúng chắc chắn sẽ bị phê bình, còn bị phạt đứng nữa…
Quả nhiên, sau vài câu hỏi, trong lớp lại có thêm vài con bù nhìn, không khí tĩnh lặng như tờ.
Mọi người đều đang thầm cầu nguyện trong lòng, mong không bị gọi.
Đương nhiên chỉ trừ Quảng Dã.
Anh không sợ tất cả giáo viên, chỉ cần nói một câu “Không biết làm” là xong.
Đến câu trắc nghiệm cuối cùng, số thứ tự của Tang Lê cũng vừa lúc bị gọi đến.
Cô đứng dậy, cúi đầu nhìn bài thi không lên tiếng.
Ngay lúc mọi người cho rằng cô không trả lời được, chuẩn bị thương hại cô thì: “Đầu tiên, trên đề bài nói bán kính mặt cầu là…”
Câu hỏi này cực kỳ khó, nhưng Tang Lê lại trình bày một cách logic và rõ ràng, khiến một vài bạn học ban đầu còn hơi nghi ngờ về việc cô đột ngột lên hạng hai đã cảm thấy tin phục. Tô Bạch Tình nhìn cô, gợn sóng trong mắt khẽ thay đổi.
Trương Bác Dương nghe, nhỏ giọng kinh ngạc: “Thì… Thì ra Tang Lê lợi hại như vậy sao?”
Quảng Dã ngước mắt, tầm mắt dừng trên bóng dáng phía trước.
Nữ sinh mặc chiếc váy màu xanh nhạt như hoa phù dung trên nước, mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe được giọng nói êm ái nhẹ nhàng.
Cuối cùng khi cô đã hoàn thành câu hỏi, trên khuôn mặt Hoàng Lão Tà như thể từ âm u chuyển sang sáng rực, hiếm khi thốt ra lời khen ngợi:"Lời của Tang Lê chính là phương án tối ưu trong ba cách giải của bài này, tốt lắm! Rất tốt!"
Tang Lê ngồi xuống, Dụ Niệm Niệm lén giơ ngón tay cái lên, nói: "Lê Lê, cậu quá là trâu bò luôn!"
Khuôn mặt Tang Lê đỏ bừng, thật ra cô đã hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay ướt mồ hôi.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn rất sợ bị đặt câu hỏi… Hoàng Lão Tà: “Được rồi, thầy sẽ giảng lại cách làm của Tang Lê cho mọi người, các em chú ý lắng nghe…”
…
Suốt hai tiết giảng bài, mọi người vượt qua trong tâm trạng lo sợ và hồi hộp.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Hoàng Lão Tà giao bài tập về nhà, đám học sinh đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy cuối cùng họ đã sống lại.
Giữa các tiết có nghi thức kéo cờ, Tang Lê cầm bài thi đi tìm Hoàng Lão Tà trước. Hoàng Lão Tà nhớ tới chuyện này, do dự một chút, sau đó gọi xuống lớp: "Bạch Tình, em cũng mang bài kiểm tra lên đây đi."
Sắc mặt Tô Bạch Tình khẽ biến, cô ta đứng dậy đi qua đó.
Nhiều bạn học vẫn chưa xuống sân thể dục, lúc này tất cả đều lén lút quan sát cảnh này.
Hoàng Lão Tà xem xét bài thi của Tô Bạch Tình, xác nhận điểm số của cô ta không còn chỗ nào có thể tăng thêm, điều này đồng nghĩa với việc Tang Lê có điểm số cao hơn.
Ông ấy đặt chén trà xuống, khó xử nói: "Vì mỗi lớp chỉ có hai suất cho lớp Hỏa Tiễn, hiện tại xem ra Tang Lê có điểm số cao hơn, dựa theo tính công bằng, điều này có nghĩa là Bạch Tình, lần này em..."
Hoàng Lão Tà an ủi cô ta: "Nhưng em đừng nản lòng, có thể sau đợt kiểm tra giữa kỳ chúng ta sẽ có thêm một lần tuyển chọn nữa, em vẫn còn cơ hội."
Tô Bạch Tình nhếch môi cười: "Không sao đâu thưa thầy, em sẽ tiếp tục cố gắng."
“Được rồi, các em đi xuống đi.”
Tô Bạch Tình xị mặt bước xuống bục giảng, còn Tang Lê cũng cầm bài thi trở về.
Dụ Niệm Niệm vội vàng hỏi: "Thế nào, suất vào lớp Hỏa Tiễn đã thuộc về cậu chưa?"
“Rồi…”
Tang Lê cũng không hiểu rõ lớp Hỏa Tiễn thực sự tốt đến mức nào, nhưng có thể tham gia học tập, cô vẫn rất vui mừng.
Dụ Niệm Niệm hứng khởi thay cho cô: "Vậy là quá tốt rồi!"
Cô gái ngồi bàn trước quay đầu lại: "Tang Lê, tớ có thể hỏi cậu một câu được không?"
Nữ sinh tên là Kim Diệu Phù, gương mặt bầu bĩnh, trông rất đáng yêu.
Tang Lê gật đầu, giúp cô ấy giải đáp câu hỏi.
Sau khi vấn đề được giải quyết, Kim Diệu Phù cảm kích nói lời cảm ơn rồi quay về sửa lại bài.
Lúc này, Lư Hạ Dương bước tới: "Tang Lê, trường đang đặt đồng phục, cậu kiểm tra kích cỡ cậu cần, ghi lại và báo cáo trực tiếp cho chủ nhiệm trước thứ tư nhé."
“Được.”
Lư Hạ Dương mỉm cười với cô: "Không ngờ cậu học toán giỏi đến vậy? Sau này tớ phải thường xuyên hỏi cậu nhiều hơn mới được."
Tang Lê vội lắc đầu: “Nào có, cậu còn giỏi hơn tớ nhiều.”
"Chưa chắc đâu."
Một chút ý cười bừng lên trong đôi mắt của nam sinh: "Khi nào cậu vào lớp Hỏa Tiễn, chúng ta lại học hỏi lẫn nhau."
Tiếng cười của Lư Hạ Dương truyền tới tai mấy nữ sinh ở tổ bên cạnh, một số người nhỏ giọng nói thầm: "Chẳng phải chỉ là vào lớp Hỏa Tiễn thôi sao, làm gì mà làm ầm lên như thế."
Tô Bạch Tình không nói gì, cô ta đứng dậy ra khỏi lớp, mấy cô bạn cũng vội vã bám theo.
Tô Bạch Tình đi xuống cầu thang, phía trước có hai nữ sinh cùng lớp đang đi, tiếng nói chuyện của họ vọng lại phía sau: "Ban đầu tớ nghĩ Tô Bạch Tình chắc chắn sẽ vào lớp Hỏa Tiễn, không ngờ cậu ấy lại bị bạn học sinh mới đạp xuống."
"Bình thường thôi, người ta thường nói nhân ngoại hữu nhân, với lại Tang Lê thật sự rất giỏi."
Nữ sinh nói chuyện chính là Kim Diệu Phù: "Vừa rồi tớ có hỏi Tang Lê một câu, cậu ấy giải thích rất rõ ràng lại còn kiên nhẫn nữa. Trước đây tớ cứ nghĩ Tang Lê lạnh lùng, không thèm quan tâm đến người khác, đâu có ngờ cậu ấy lại dễ thương thế này."
"Với cả cậu ấy còn xinh đẹp nữa, tớ nghĩ là trong lớp chúng ta, cậu ấy là người đẹp nhất, đẹp hơn cả Tô Bạch Tình..."
Nữ sinh còn chưa kịp dứt lời, Kim Diệu Phù quay đầu thì nhìn thấy nhóm của Tô Bạch Tình ở phía sau, cô ấy sợ hãi nhanh chóng kéo tay áo của người bên cạnh.
Hai người vội vàng ngậm mồm, vì quá xấu hổ nên nhanh chóng rời đi.
Sắc mặt Tô Bạch Tình sa sầm, bước đi không buồn dừng lại, bạn bè vội vàng đuổi theo, cẩn thận hỏi: "Bạch Tình, cậu ổn chứ, đừng giận nữa..."
Tô Bạch Tình chớp mắt: "Tớ có gì phải giận chứ?"
"Đúng vậy, đâu phải chỉ có mỗi lớp Hỏa Tiễn toán đâu, chúng ta thèm vào quan tâm đến nó."
Tô Bạch Tình nhàn nhạt cười: "Sau này vẫn có thể vào lớp Hỏa Tiễn mà, với lại dù sao tớ cũng thấp điểm hơn người ta, đây thực sự là công bằng rồi."
"Không sao đâu Bạch Tình, nếu đổi đề thi có khi cậu đã vượt mặt cậu ta rồi."
Một nữ sinh tên là Kha Phỉ khó chịu lẩm bẩm: "Con nhỏ mới tới kia là ai mà lại thu hút mọi người như vậy, thậm chí Hoàng Lão Tà cũng thích cậu ta."
Hình ảnh của Tang Lê hiện lên trong đầu Tô Bạch Tình, còn người bạn thân Trạm Thiến Tuyết đứng bên cạnh lại nhếch môi cười một cách coi thường: "Có thể là do nhỏ Tang Lê may mắn thôi, chỉ là một bài kiểm tra đầu năm, đâu phải thi đại học, tính là cái gì?"
Trạm Thiến Tuyết nắm lấy tay của Tô Bạch Tình: "Cậu không cần vào lớp Hỏa Tiễn cũng vẫn giỏi giang hơn bất cứ ai, đừng buồn nhé."
“Ừm…”
Tô Bạch Tình cười cười.
Sau khi kết quả toán được công bố, thời gian khai giảng của lớp Hỏa Tiễn cũng nhanh chóng được xác định.
Vì các môn học khác cũng có buổi học thêm, nên môn Toán chỉ có hai tiết mỗi tuần, dự kiến vào trưa thứ Ba và tối thứ Hai.
Nếu có thay đổi, có thể điều chỉnh linh hoạt.
Địa điểm sẽ là phòng học độc lập tại tầng một của tòa nhà đa phương tiện.
Bây giờ đã là năm cuối cấp, mọi người đều muốn chia một ngày thành bốn mươi tám giờ để sử dụng, tận dụng mọi khoảnh khắc để ôn tập sau giờ học, hận không thể học thêm mỗi ngày, giống như một câu nói hài hước nọ: "Miễn là không chết vì học, thì tôi học tới chết."
Sau thứ Hai, vào thứ Ba, lớp Hỏa Tiễn sẽ chính thức mở lớp.
Vào buổi trưa thứ Ba, Tang Lê không đi ăn cùng Dụ Niệm Niệm, thay vào đó, cô chỉ ăn một ổ bánh mì ở trong lớp rồi chuẩn bị đi học.
Lư Hạ Dương cũng ở trong lớp, gần tới giờ học, cậu ấy gọi cô: "Tang Lê, chúng ta cùng đi được không."
Tang Lê chợt ngơ ngác một chút, ngại không dám từ chối: "Được."
Hai người cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà dạy học, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, xuyên qua tán lá tựa như bàn tay của cây ngô đồng, để lại từng bóng râm nhỏ lên con đường xanh mát dưới chân.
Khi đến lớp học, bên trong chỉ có một vài người đã đến.
Tang Lê chọn ngẫu nhiên một chỗ ngồi gần cửa sổ cạnh hành lang, Lư Hạ Dương ngồi phía sau cô.
Một nam sinh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Lư Hạ Dương, hai người tán gẫu với nhau.
Nhân lúc chưa bắt đầu giảng dạy, Tang Lê đi đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Trong lúc cô đang đi, mấy nữ sinh vội vã chạy qua cô: "Các cậu có thể nhanh lên được không? Trận đấu sắp bắt đầu tới nơi rồi, hôm nay nghe nói Quảng Dã cũng đến nữa."
"Hả, Quảng Dã cũng đến á?! Chết tiệt tự nhiên tớ lại không muốn xem nữa, khối 11 chúng ta chắc chắn là thua rồi. Đây chẳng phải là trận giao hữu sao? Anh ta có còn muốn trận đấu có chút kịch tính nào không vậy?"
“Ha ha, cậu có thể dũng cảm hơn một chút được không…”
Một cái tên với sự tồn tại mạnh mẽ lướt qua bên tai.
Trái tim Tang Lê khẽ rung động, cô nhìn lên và thấy có một sân bóng rổ ngoài trời bên cạnh tòa nhà hành chính, quanh đó thật sự có nhiều người, trên sân đang có trận đấu diễn ra.
Trưa nắng còn đứng dưới mặt trời xem trận đấu, mấy người này thật là…
Tang Lê rút lại ánh nhìn, sau khi đi vệ sinh xong cô quay trở lại lớp, trong lớp đã có nhiều người.
Một nhóm học sinh đang tụ tập lại để thảo luận mấy đề khó, dù chưa bắt đầu học, nhưng bầu không khí học thuật đã rất đậm đặc.
Tang Lê không quen biết với họ, nên ngồi yên ở chỗ của mình. “A Dã đỉnh quá!!!”