Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 103
Hoàng hôn buông xuống, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy từ tập đoàn về đến nhà, hai người họ biết được điểm thi của Quảng Dã tốt như vậy thì vui mừng khôn xiết, cũng như những bậc cha mẹ khác, họ đều muốn thông báo cho tất cả bạn bè và họ hàng của mình.
Tin vui như vậy phải báo cho lão phu nhân trước tiên, Quảng Minh Huy gọi điện thoại cho Phạm Mạn Chi, bà ấy nghe xong cũng rất ngạc nhiên, khen ngợi Quảng Dã vài câu, cũng hỏi thăm điểm thi của Tang Lê thế nào, Quảng Minh Huy nói điểm thi của Tang Lê cũng rất tốt, hai người họ chắc chắn sẽ vào được đại học Vân Lăng.
Quảng Minh Huy cũng báo tin cho cô dì chú bác nhà họ Quảng, buổi tối Quảng Dã và Tang Lê vừa về đến nhà, bốn người cùng nhau ăn trái cây ở phòng khách, Quảng Minh Huy hỏi hai người họ: “Vậy các con đều sẽ báo danh vào đại học Vân Lăng chứ?”
Tang Lê nhìn Quảng Dã, anh khẽ mỉm cười: “Tất nhiên rồi”
Tống Thịnh Lan cười, cũng ủng hộ quyết định của họ: “Hai con có thể học cùng trường đại học thì quá tốt rồi, hơn nữa lại gần nhà, mẹ cũng không nỡ để các con đi xa.”
Tang Lê mỉm cười nhìn hai vị trưởng bối: “Cảm ơn dì Tống và chú Quảng đã chăm sóc cháu suốt một năm qua, cho cháu ở đây, còn cho cháu học ở trường Giang Vọng, nếu không
nhất định cháu không thể thi đậu vào Vân Lăng”
Tống Thịnh Lan cười: “Chú và dì chỉ giúp đỡ một chút thôi, mấu chốt vẫn là cháu đã rất cố gắng.”
Quảng Minh Huy: “Đúng, Lê Lê à, chú và dì thấy cháu ưu tú như thế, chúng ta cũng rất tự hào.”
Quảng Dã bất lực trêu chọc: “Mọi người đừng khách sáo như vậy nữa có được không?”
Tất cả cùng bật cười, Tống Thịnh Lan không hài lòng nhìn Quảng Dã, cười nói: “Con phải cảm ơn Lê Lê mới đúng, nếu không có Lê Lê, con có thể thi đậu đại học sao?”
Quảng Dã quay đầu nhìn Tang Lê, anh nâng ly trà lên: “Cô giáo Tang, tôi kính cậu, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi”
Tang Lê không nhịn cười được, cũng nâng ly lên với Quảng Dã: “Cậu khách sáo quá rồi, bạn học Quảng”
Nói chuyện xong, Tang Lê và Quảng Dã đi lên lầu, hai người cùng gọi điện thoại cho Giản Thư Niên, điểm thi lần này của Giản Thư Niên cũng rất tốt, cậu ấy rất vui mừng: “A Dã, Tang Lê, sau này tôi có thể đến Vân Lăng với các cậu rồi.”
Quảng Dã ôm lấy Tang Lê, cười nói với người ở đầu dây bên kia: “Đúng đấy, sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau nhiều hơn.”
Giản Thư Niên cười dịu dàng: “Thi đậu đại học tôi cũng rất vui, hơn nữa còn được học chung trường với các cậu, chúng ta có thể cùng nhau tốt nghiệp, thật tốt.”
Tang Lê cười: “Đúng vậy, sau này ba chúng ta sẽ là bạn học rồi.”
Giản Thư Niên nhìn Giản Thư Nhiên ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, xoa đầu cô bé: “Điều tôi lo lắng nhất chính là Nhiên Nhiên.”
Giản Thư Nhiên bất đắc dĩ: “Anh, anh không cần lo cho em, anh đến Vân Lăng phải học tập thật tốt, sau này em sẽ cố gắng thi đậu vào Vân Lăng với mọi người.”
Quảng Dã: “Thư Niên, hôm nay tôi đã nói chuyện với ba mẹ tôi rồi, chúng tôi muốn đón Nhiên Nhiên đến Vân Lăng học cấp ba, đến lúc đó chúng tôi sẽ thu xếp ổn thỏa mọi chuyện.
“Không cần đâu anh A Dã, em ở đây học cũng rất tốt..”
Giản Thư Nhiên cũng không muốn làm phiền Quảng Dã, Giản Thư Niên cũng nói không cần làm như vậy, nhưng Quảng Dã lại nói: “Nhiên Nhiên đến Vân Lăng nhất định sẽ có điều kiện học tập tốt hơn, hơn nữa em ấy cũng chỉ có cậu là người thân duy nhất, cậu yên tâm để em ấy một mình ở quê nhà sao? Nếu Nhiên Nhiên cũng đến đây, bốn người chúng ta sẽ ở Vân Lăng cùng nhau, như vậy không phải tốt hơn sao?”
Giản Thư Niên nghe xong cũng do dự, Quảng Dã không muốn để họ cảm thấy mắc nợ ân tình quá nhiều, Tống Thịnh Lan cũng muốn đón họ đến đây, dù sao lúc đó họ cũng có ơn cứu mạng Quảng Dã. Quảng Dã để họ hãy suy nghĩ thật kỹ, hai anh em cuối cùng cũng đồng ý.
Cúp điện thoại, Quảng Dã nhìn Tang Lê: “Cậu có nói cho bà ngoại biết về điểm thi của chúng ta chưa?”
“Nói rồi, bà cũng rất mừng”
Anh ôm cô vào lòng, trầm giọng hỏi: “Cậu đã kể cho bà nghe về chuyện của chúng ta chưa?"
Tang Lê xấu hổ: “Chuyện gì cơ..”
“Cậu còn giả ngốc nữa à?”
Tang Lê đỏ mặt: “Thật ra lúc đón tết bà ngoại tớ đã để ý thấy rồi, hôm nay bà cũng hỏi thăm điểm thi của cậu, tớ nói muốn học ở đại học Vân Lăng cùng cậu, bà liền hỏi có phải tớ đang hẹn hò với cậu không, tớ cũng thừa nhận rồi.”
Quảng Dã cười: “Bà ngoại tinh mắt vậy sao.”
“Là do cậu lộ liễu quá đó...”
“Vậy thái độ của bà ấy thế nào? Bà có đồng ý cho tớ và cậu ở bên nhau không?”
Tang Lê nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, trong lòng mềm nhũn ra, nhướng mày: “Cậu tốt như vậy, bà còn có thể không đồng ý sao?”
Hai người họ ở bên nhau, trong mắt người khác có lẽ đều cảm thấy cô không xứng với anh, chỉ có Quảng Dã chưa bao giờ nghĩ vậy. Quảng Dã cười xoa đầu cô: “Cậu dự định khi nào sẽ về thăm bà? Đến lúc đó tớ đi cùng cậu, tớ muốn gặp bà.”
Cô gật đầu: “Được, đợi có kết quả trúng tuyển tớ sẽ đưa cậu đi hái dưa hấu và đào, được không?”
Quảng Dã càng cười tươi hơn: “Được.”
Sau khi có kết quả thi đại học, tiếp đến là đăng ký nguyện vọng.
Nguyện vọng một của Tang Lê và Quảng Dã đều là trường đại học Vân Lăng, tiểu đội Phất Nhanh cũng có vài người muốn báo danh vào trường này.
Nửa tháng tiếp theo, chính là thời gian chờ đợi.
Trong nửa tháng này, Tang Lê và Quảng Dã đã đến quê nhà của Giản Thư Niên và Giản Thư Nhiên chơi hai ngày, hai người họ biết Tang Lê và Quảng Dã ở bên nhau, đều rất thích Tang Lê, đón tiếp cô rất nhiệt tình.
Ở quê nhà hai người họ điều kiện sống vẫn còn khó khăn, sinh hoạt trong thôn rất thiếu thốn, nhưng người dân vẫn rất yêu thương nhau, hy vọng có thể giúp thôn phát triển hơn, Giản Thư Niên còn muốn trước khi nhập học vào tháng chín, sẽ cùng vài người nữa sửa lại đường vào thôn.
Tang Lê hỏi Quảng Dã còn nhớ chuyện bị bắt cóc lúc trên đường đến đây không, trong lòng chắc hẳn sẽ để lại bóng ma ám ảnh, Quảng Dã nói bóng ma đó là người chứ không phải là địa điểm, mỗi năm anh đều đến đây, còn mang cho người dân một ít thức ăn và quần áo nữa, anh muốn họ có thể sống tốt hơn.
Tang Lê biết Quảng Dã rất tốt bụng, mỗi tháng anh đều cố định bận làm một việc gì đó, sau này Tang Lê mới biết là anh đi làm thiện nguyện ở một trường dành cho trẻ em khiếm thính, đồng hành cùng những trẻ em khiếm thính đó.
Nhắc đến đôi tai của Quảng Dã, sau khi được nghỉ cũng đã ra nước ngoài khám, nhưng sau khi khám xong kết quả vẫn là rất khó để trị khỏi hoàn toàn, tuy nhiên anh cũng không chán nản, muốn để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, có thể chữa khỏi thì tốt, không thì anh cũng chấp nhận.
Dù sao hiện tại anh cũng có Tang Lê bên cạnh, mọi đau khổ dường như đều không là gì cả.
Từ vùng quê trở về, hai người hẹn bốn người còn lại trong tiểu đội Phất Nhanh, lại bắt đầu chuyến du lịch tốt nghiệp của họ.
Thi tốt nghiệp xong, bây giờ chính là lúc thoải mái vui chơi.
Thời gian vui vẻ trôi qua.
Cuối tháng bảy, kết thúc chuyến du lịch, kết quả tuyển sinh cũng có rồi.
Tang Lê và Quảng Dã đều trúng tuyển vào khoa công nghệ máy tính của trường đại học Vân Lăng.
Mặc dù kết quả đã đoán trước được, nhưng khi nhìn thấy thông báo chính thức, Tang Lê vẫn rất vui mừng, ôm chầm lấy anh: “Quảng Dã, chúng ta lại phải làm bạn học rồi!”
Quảng Dã cong môi cười ôm lấy cô: “Tớ lại bị người nào đó bám lấy nữa rồi sao.”
Cô cười rạng rỡ: “Đáng ghét, rõ ràng là cậu bám lấy tớ..”
Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy đọc được thông báo chính thức cũng rất vui mừng. Ngày hôm sau, sáu người trong tiểu đội Phất Nhanh cùng đến Sơn trang của Quảng Dã nướng BBQ, trên ban công tầng hai, sáu người đang tựa vào lan can, uống bia, nói về chuyện nhập học, Dụ Niệm Niệm cười: “Chúc mừng Tang Lê và Quảng Dã, sau này hai cậu cùng học chung một trường đại học, trai xinh gái đẹp, đi trong trường chính là một phong cảnh tuyệt đẹp, thật tốt quá!”
Tang Lê cười: “Người nào đó cùng người nào đó cũng vậy mà, không phải sao, sau này các cậu cũng là một cặp trời sinh của đại học Hồng Hàng rồi.”
Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương cùng báo danh vào đại học Hồng Hàng ở Vân Lăng, hai người đỏ mặt, Dụ Niệm Niệm xấu hổ đánh Tang Lê: “Tớ và Trương Bác Dương còn
chưa ở bên nhau đâu, làm sao qua lời cậu nói lại thành một đôi rồi.”
Nhiếp Văn cười nhạo: “Cái rắm, hai người sao lại mập mờ như vậy chứ, buổi chiều tớ còn thấy Trương Bác Dương lén lút nắm tay cậu đấy.”
“Ôi chao, Trương Bác Dương có thể làm được như vậy sao!!!”
Hai người họ bị trêu chọc đến đỏ mặt, Nhiếp Văn cảm khái: “Thế nào mà hai anh em tớ đang cùng độc thân thì chỉ còn lại một mình tớ làm ông già cô đơn rồi, Tiểu Nguyệt Nguyệt, sao hai chúng ta không chắp vá với nhau đi nhỉ?"
Lữ Nguyệt cười đẩy cậu ta ra: “Các cậu sau này đều học ở Vân Lăng, tớ lại phải đi nơi khác học, đến lúc đó tớ sẽ nhớ các cậu lắm.”
Nhiếp Văn cũng học đại học ở bản địa, Lữ Nguyệt đã đăng ký chuyên ngành kế toán ở một trường đại học tỉnh lân cận, Dụ Niệm Niệm nắm lấy tay Lữ Nguyệt: “Không sao đâu Nguyệt Nguyệt, sau này chúng ta sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho nhau, nghỉ hè và nghỉ đông sẽ sắp xếp gặp nhau, đến lúc đó chúng tớ có thể đến chỗ cậu chơi.”
“Được, các cậu không được lạnh nhạt với tớ đâu đấy”
“Không đâu, chúng tớ chỉ lạnh nhạt với Nhiếp Văn thôi.”
“Cút đi ha ha ha…”
Trương Bác Dương cầm chai bia lên: “Tiểu... tiểu đội Phất Nhanh của chúng ta, sẽ không bao giờ giải tán, sáu người chúng ta phải... phải mãi chơi với nhau.
Lữ Nguyệt: “Đúng vậy, chúng ta không ai được quên nhau”
Dụ Niệm Niệm: “Ai lên đại học mà dám lạnh nhạt với nhóm này, chúng ta liền đá người đó ra khỏi nhóm ha ha ha.”
Nhiếp Văn cười: “Trưởng nhóm là tớ sẽ là người đầu tiên giám sát, xem ai dám.”
Quảng Dã ôm Tang Lê, Tang Lê nhìn vào mắt anh, mỉm cười: “Chúc sáu người chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, tình bạn bền lâu.”
Sáu người cùng cạn ly: “Tình bạn bền lâu!”
Đây là khoảnh khắc thanh xuân tươi đẹp nhất, cũng là tốt nhất của bọn họ.
Buổi tối đó, Sơn Trang tràn ngập tiếng cười.
Sáu người cùng uống rượu, nướng BBQ đến hơn mười một giờ, không kịp quay về nên nghỉ lại ở biệt thự.
Lữ Nguyệt không ngủ được, ngồi nheo mắt trên sô pha, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm, Nhiếp Văn cũng chơi game ở bên cạnh, Tang Lê một mình đi ra ban công hóng mát, một lúc sau, Quảng Dã bước đến, đưa cho cô một ly nước chanh.
“Cảm thấy không khỏe ở đâu sao?” Anh hỏi.
“Không có.”
“Sau này không có tớ bên cạnh, cậu mà dám uống rượu với người khác nhiều như vậy thì đợi tớ xử lý cậu đi.”
Tang Lê nhìn anh, làm nũng: “Vậy cậu phải ở bên cạnh tớ quan tâm tớ đấy.”
Xem ra thật sự là say rồi.
Quảng Dã cong khóe môi: “Ở trường đại học, nhất định tớ sẽ quan tâm cậu.”
Anh ôm lấy cô: “Tớ đã đặt vé máy bay về Đài Thông vào ngày kia rồi, ngày mai chúng ta đi mua ít đồ cho bà ngoại.”
“Được.
Tang Lê dựa vào ngực anh: “Bà ngoại nhìn thấy cậu nhất định sẽ rất vui.”
“Vị trí của cậu đang gặp nguy hiểm rồi."
“Vì cậu khiến ai nhìn cũng thích mà.”
“Học từ cậu cả đấy”
Tang Lê cười, Quảng Dã càng ôm cô chặt hơn: “Đi thôi, về phòng…”
Vui vẻ cả một đêm, đến trưa hôm sau, sáu người cùng ra về.
Tang Lê và Quảng Dã về nhà, đêm hôm trước Quảng Dã cùng Nhiếp Văn chơi game suốt đêm, sau khi về đến nhà, Tang Lê muốn đến lớp học nhảy, nhưng lại bị Quảng Dã giục đi ngủ tiếp.
Anh cũng thực sự rất buồn ngủ: “Tớ ngủ một chút, tối nay chúng ta đi trung tâm thương mại mua đồ.”
Tang Lê gật đầu: “Chút nữa cậu không cần đến đón tớ, bác Trương đón là được rồi, cậu ngủ thêm chút đi.”
“Được.”
Quảng Dã ôm Tang Lê vào lòng rồi hôn cô một cái, cô xấu hổ đẩy anh ra, rồi đẩy anh vào phòng ngủ.
Cô cố kìm nén lại sự ngọt ngào đang dâng lên trong lòng, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Chiếc Bentley tiến về phía trước.
Buổi chiều, mặt trời đang dần lặn xuống.
Sau khi đến Thịnh An, cô học đến bốn giờ chiều.
Hết giờ học, cô thoải mái rời khỏi học viện, đang ngâm nga hát thì cô nhìn thấy bác Trương đã đợi sẵn ở bên đường.
Cô đi qua: “Bác Trương, cháu học xong rồi, mình đi thôi!”
Bác Trương nhìn cô đang vui vẻ, trầm giọng nói: “Cô Tang Lê, Tổng giám đốc Tống bảo bác đưa cháu đến một nơi trước.
“Sao a?”
“Bà ấy nói có chuyện muốn nói với cháu.
Tang Lê sửng sốt: “Được ạ…”
Trong lòng cô mơ hồ bất an, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Hai mươi phút sau, xe đã đến trước một hội quán cao cấp.
Tang Lê xuống xe, bác Trương dẫn cô vào trong, cuối cùng đi tới một phòng trà đạo riêng tư, cô nhìn vào thấy Tống Thịnh Lan đang ngồi bên trong.
“Dì Tống.”
Tống Thịnh Lan nhìn thấy cô, bà lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Lê Lê, cháu đến rồi.
“Dì tìm cháu ạ?”
Tống Thịnh Lan hơi ngập ngừng: “Không phải dì, là... bà nội của Quảng Dã.”
Tang Lê sửng sốt.
Bà nội Quảng Dã đến Vân Lăng rồi sao?
Tống Thịnh Lan đặt tay lên bả vai Tang Lê: “Bà nói có chuyện cần tìm cháu, cháu vào trước đi.”
Tang Lê sửng sốt, vài giây sau mới nhẹ nhàng đáp lại.
Người phục vụ mở cửa, mùi trà tràn ngập không khí, phía sau tấm màn che có một dáng người mờ ảo.
Tang Lê bước vào, nhìn thấy Phạm Mạn Chi ngồi bên cạnh bàn, bà ấy mặc một chiếc áo khoác thêu màu xám đậm, tuy tóc đã hơi bạc, tuổi đã cao, nhưng vẫn toát ra được khí chất
mạnh mẽ.
“Chào bà ạ.”
Tang Lê cung kính chào, Phạm Mạn Chi nhìn thấy cô, cười tươi: “Tang Lê, ngồi đi cháu!”
Tang Lê đáp lại một tiếng, Phạm Mạn Chi giơ tay lên, ra hiệu cho người bên cạnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Tang Lê, lâu rồi không gặp cháu, kết quả tuyển sinh thế nào rồi?”
Phạm Mạn Chi hỏi thăm cô, Tang Lê ngoan ngoãn trả lời, một lúc lâu sau ấm nước bên cạnh sôi lên, Phạm Mạn Chi tắt bếp, múc một muỗng trà bỏ vào tách: “Hôm nay bà đến Vân Lăng là để làm kiểm tra sức khỏe.”
“Hình như Quảng Dã không biết ạ?”
“Bà không định nói cho nó biết.”
Tang Lê đang bối rối thì nghe Phạm Mạn Chi nói: “Thật ra hôm nay bà đến đây là để gặp cháu”
Tang Lê sửng sốt ngẩng mặt lên, Phạm Mạn Chi cười nói: “Bà nghe dì Tống của cháu nói, cháu và Tiểu Dã đang yêu nhau, nó cũng đã đậu vào đại học Vân Lăng rồi.”
Rót nước sôi vào tách trà, trong lòng Tang Lê chợt cuộn tròn lên như lá trà, rồi lại trầm xuống: “Vâng.”
“Tang Lê, cháu là một đứa trẻ thông minh, bà cũng không muốn vòng vo với cháu, hôm nay bà đến tìm cháu, chính là muốn nói với cháu…”
“Bà cảm thấy, hai đứa không hợp nhau.”
Vòng vo nhiều như vậy, thì ra là vì mục đích này.
Tròng mắt Tang Lê khẽ run rẩy, vẻ mặt cứng đờ.
Phạm Mạn Chi đậy nắp tách trà lại, chậm rãi nói: “Lê Lê, cháu là một cô gái tốt, biết nghe lời, hiểu chuyện, ngoan ngoãn lễ phép, tâm tư lại đơn thuần, nói thẳng ra, bà thực sự rất thích cháu, nhưng cháu và Quảng Dã chỉ nên dừng lại ở mức bạn bè thôi, không thích hợp ở bên nhau, nguyên nhân là gì chắc cháu cũng có thể đoán được.”
Phạm Mạn Chi nhìn cô, con ngươi màu hổ phách như sáng lên: “Cháu à, bà không có ác ý, chỉ là hai đứa quá khác biệt, Quảng Dã có thể xem như không biết, nhưng trong lòng cháu chắc chắn biết rõ.”
Như có một cây kim đâm xuyên qua nơi mỏng manh nhất trong tận đáy lòng.
Tang Lê nghe xong, cô nắm chặt tay.
“Hơn nữa Tiểu Dã là người thừa kế trong tương lai, trong lòng bà sớm đã dành vị trí này cho nó rồi.”
Phạm Mạn Chi rót trà: “Lần trước cháu đến nhà cũ có lẽ cũng đã nhận ra, Tuyết Âm thích Quảng Dã, hai nhà còn là bạn bè, chúng nó cũng được bà nuôi từ bé, gia thế, năng lực và tính cách của con bé, bà đều biết rõ, con bé và Tiểu Dã hợp nhau về mọi mặt, “môn đăng hộ đối”, tuy rằng giới trẻ các cháu rất phản đối câu nói này, nhưng nếu như hai người có khoảng cách quá lớn, ở bên nhau cũng không thể lâu dài được, cháu nói xem có đúng không?”
Ngữ khí của Phạm Mạn Chi ấm áp và tế nhị, nói chuyện thực tế và đạo lý, đột nhiên khiến Tang Lê cảm thấy không còn lời nào để phản bác, trong mắt bỗng run rẩy.
Đúng vậy, bất luận là gia thế hay điều kiện gia đình thì cô căn bản không thể so sánh với Thiều Tuyết Âm được.
Ngoài việc Quảng Dã thích cô, còn lại cô không có gì có thể đem ra cạnh tranh cả.
Phạm Mạn Chi đưa tách trà cho cô: “Bà biết bây giờ nhất định Quảng Dã không muốn rời khỏi cháu, cho nên bà hy vọng cháu có thể chủ động rời khỏi nó.”
Phạm Mạn Chi lấy từ bên cạnh ra một tập văn kiện, đặt trước mặt Tang Lê: “Bà nghe nói cháu thích nhảy, lại có năng khiếu nhảy rất tốt, bà có thể cho cháu đi nước Anh thực hiện ước mơ, trở thành vũ công chuyên nghiệp, đây là thông tin bà đã tìm hiểu về trường bên đó, chỉ cần cháu muốn học, nhà họ Quảng sẽ tạo điều kiện tốt nhất cho cháu, còn tốt hơn so với đại học Vân Lăng, một tương lai như vậy không phải càng tốt hơn so với một đoạn tình cảm sao?”
Tang Lê cảm thấy mũi mình chua xót, vẻ mặt căng thẳng: “Đúng là cháu rất thích nhảy, nhưng cháu không thể buông bỏ tình cảm với Quảng Dã chỉ vì những điều này được, cháu và cậu ấy đã hẹn cùng nhau học ở đại học Vân Lăng rồi.”
Phạm Mạn Chi nhìn cô: “Cháu à, có những chuyện không hay bà không muốn phải nhắc lại, việc này bà cũng đã nói với ba mẹ của Tiểu Dã rồi, họ cũng đã đồng ý.”
Tang Lê đột nhiên sửng sốt.
Phạm Mạn Chi chậm rãi uống trà: “Nếu như cháu không đồng ý, bà cũng có thể ép Tiểu Dã ra nước ngoài.”
“Nếu như cháu nói chuyện này cho Quảng Dã thì sao?”
Phạm Mạn Chi nghe lời này giống như đang đe dọa mình, bật cười: “Cháu biết tính cách của Quảng Dã mà, ý của cháu là muốn nó vì cháu mà chống lại ba mẹ nó, vì cháu mà từ bỏ nhà họ Quảng sao? Hơn nữa cháu có chắc nó thật lòng thích cháu không? Giữa cháu và gia đình, nó sẽ chọn ai?”
Phạm Mạn Chi nói từng lời vàng ngọc: “Cháu à, đừng quá ngây thơ, nó có thể không ở bên cạnh cháu, nhưng nó không thể không làm đại thiếu gia nhà họ Quảng”
Tang Lê mím chặt đôi môi đỏ mọng, giọng nói run rẩy cầu xin: “Bà nội, cháu thích Quảng Dã thật lòng, cháu thật sự muốn ở bên cậu ấy…”
Phạm Mạn Chi thở dài: “Có những chuyện, cho dù có nỗ lực thế nào cũng không thể thay đổi được, bà biết các cháu thích nhau thật lòng, nhưng thứ nó cần không đơn giản chỉ là người nó thích, mà là người có thể đứng bên cạnh nó. Cháu cảm thấy cháu có thể không?”
Phạm Mạn Chi đặt ly trà xuống, nhìn cô: “Tang Lê, cháu nên biết mình phải lựa chọn như thế nào.”
Ánh mặt trời ngoài phòng vẫn chói chang, vài chiếc lá cây rơi xuống đầu cô.
Cuối cùng, cửa cũng mở ra, Tống Thịnh Lan đứng bên ngoài nhìn thấy Tang Lê bước ra, sắc mặt tái nhợt.
Tống Thịnh Lan tiến lên phía trước: “Lê Lê…”
Tang Lê đáp lại một cách máy móc, Tống Thịnh Lan có rất nhiều điều muốn nói với cô nhưng không biết nói thế nào, đưa cô xuống lầu trước.
Hai người cùng đi xuống lầu, xung quanh không có ai, Tống Thịnh Lan đưa tay lên xoa đầu cô, tỏ vẻ đau lòng, an ủi cô: “Lê Lê, cháu đừng buồn, bà nội của Tiểu Dã cũng chỉ đứng ở góc độ của Tiểu Dã…”
Tang Lê nhìn Tống Thịnh Lan, đôi mắt đỏ hoe: “Dì Tống, cháu cầu xin dì, dì có thể nói giúp cháu, để bà nội đồng ý cho cháu ở bên Quảng Dã…”
Đây là lần đầu tiên Tang Lê mở miệng cầu xin Tống Thịnh Lan.
Tống Thịnh Lan không nhịn được ôm lấy cô: “Lê Lê, xin lỗi cháu... dì và chú Quảng cũng đã nói rồi, nhưng bà nội của Quảng Dã rất kiên quyết.”
Tống Thịnh Lan biết chuyện của Tang Lê và Quảng Dã vào tháng sáu, cũng không nói gì cả, hôm nay bà nội đến Vân Lăng, đến cả Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy đều không biết, rõ ràng là bà ấy đã sớm bắt đầu muốn dàn xếp mọi chuyện.
Phạm Mạn Chi luôn là người quyết đoán và tuyệt tình, không ai có thể lay động được những chuyện bà ấy đã quyết định, ban đầu tập đoàn Sang Huy cũng là do một tay bà ấy lập nên.
Tang Lê nhìn thái độ của Tống Thịnh Lan, tia hy vọng cuối cùng trong mắt cũng dần biến mất.
“Lê Lê cháu về nhà trước đi, những chuyện này cháu đừng nói với Quảng Dã, tuyệt đối đừng để nó biết.”
Tang Lê được đưa ra xe.
Bác Trương giúp cô mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, cũng hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Ngồi vào xe, đóng cửa xe lại.
Tang Lê như phạm nhân bị nhốt vào tù sau khi bị kết án.
Xe khởi động, bác Trương nhìn cô qua kính chiếu hậu, tất cả những lời muốn nói đều giữ lại trong lòng, không biết nên an ủi cô thế nào.
Khoảng thời gian này tâm trí cô như đang bay trên mây đột nhiên nặng nề ngã xuống, vỡ tan thành từng mảnh.
– “Lê Lê, cháu cảm thấy Quảng Dã có thể thích cháu bao nhiêu năm, các cháu muốn ở bên nhau, có thể kéo dài bao lâu?”
– “Nếu cháu thật sự thích nó, cháu hãy đứng ở góc độ của nó để biết điều gì là phù hợp nhất với nó, tình cảm chính là thứ vô giá trị nhất.”
— “Cháu rời đi, với cháu và nó mà nói, đều có lợi cho cả hai.”
Lời nói của Phạm Mạn Chi dường như đã vạch trần Tang Lê, đưa sự thật cô không dám nhìn bày ra trước mặt cô.
Cô không xứng với Quảng Dã là sự thật.
Cô không xứng với nhà họ Quảng là sự thật.
Sợ là chỉ yêu đương với Quảng Dã, cô cũng không đủ tư cách.
Rõ ràng họ đều đậu vào đại học Vân Lăng, đều nhận được thư báo nhập học, tối qua anh còn nói khi vào đại học sẽ quan tâm cô thật nhiều.
Họ còn hứa với nhau rất nhiều điều tốt đẹp, tưởng tượng ra tương lai tươi đẹp nhất.
Nhưng mà, ông trời vẫn nói cho cô biết, đã đến lúc cô phải tỉnh dậy khỏi giấc mơ đẹp đẽ đó rồi.
Tin vui như vậy phải báo cho lão phu nhân trước tiên, Quảng Minh Huy gọi điện thoại cho Phạm Mạn Chi, bà ấy nghe xong cũng rất ngạc nhiên, khen ngợi Quảng Dã vài câu, cũng hỏi thăm điểm thi của Tang Lê thế nào, Quảng Minh Huy nói điểm thi của Tang Lê cũng rất tốt, hai người họ chắc chắn sẽ vào được đại học Vân Lăng.
Quảng Minh Huy cũng báo tin cho cô dì chú bác nhà họ Quảng, buổi tối Quảng Dã và Tang Lê vừa về đến nhà, bốn người cùng nhau ăn trái cây ở phòng khách, Quảng Minh Huy hỏi hai người họ: “Vậy các con đều sẽ báo danh vào đại học Vân Lăng chứ?”
Tang Lê nhìn Quảng Dã, anh khẽ mỉm cười: “Tất nhiên rồi”
Tống Thịnh Lan cười, cũng ủng hộ quyết định của họ: “Hai con có thể học cùng trường đại học thì quá tốt rồi, hơn nữa lại gần nhà, mẹ cũng không nỡ để các con đi xa.”
Tang Lê mỉm cười nhìn hai vị trưởng bối: “Cảm ơn dì Tống và chú Quảng đã chăm sóc cháu suốt một năm qua, cho cháu ở đây, còn cho cháu học ở trường Giang Vọng, nếu không
nhất định cháu không thể thi đậu vào Vân Lăng”
Tống Thịnh Lan cười: “Chú và dì chỉ giúp đỡ một chút thôi, mấu chốt vẫn là cháu đã rất cố gắng.”
Quảng Minh Huy: “Đúng, Lê Lê à, chú và dì thấy cháu ưu tú như thế, chúng ta cũng rất tự hào.”
Quảng Dã bất lực trêu chọc: “Mọi người đừng khách sáo như vậy nữa có được không?”
Tất cả cùng bật cười, Tống Thịnh Lan không hài lòng nhìn Quảng Dã, cười nói: “Con phải cảm ơn Lê Lê mới đúng, nếu không có Lê Lê, con có thể thi đậu đại học sao?”
Quảng Dã quay đầu nhìn Tang Lê, anh nâng ly trà lên: “Cô giáo Tang, tôi kính cậu, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi”
Tang Lê không nhịn cười được, cũng nâng ly lên với Quảng Dã: “Cậu khách sáo quá rồi, bạn học Quảng”
Nói chuyện xong, Tang Lê và Quảng Dã đi lên lầu, hai người cùng gọi điện thoại cho Giản Thư Niên, điểm thi lần này của Giản Thư Niên cũng rất tốt, cậu ấy rất vui mừng: “A Dã, Tang Lê, sau này tôi có thể đến Vân Lăng với các cậu rồi.”
Quảng Dã ôm lấy Tang Lê, cười nói với người ở đầu dây bên kia: “Đúng đấy, sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau nhiều hơn.”
Giản Thư Niên cười dịu dàng: “Thi đậu đại học tôi cũng rất vui, hơn nữa còn được học chung trường với các cậu, chúng ta có thể cùng nhau tốt nghiệp, thật tốt.”
Tang Lê cười: “Đúng vậy, sau này ba chúng ta sẽ là bạn học rồi.”
Giản Thư Niên nhìn Giản Thư Nhiên ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, xoa đầu cô bé: “Điều tôi lo lắng nhất chính là Nhiên Nhiên.”
Giản Thư Nhiên bất đắc dĩ: “Anh, anh không cần lo cho em, anh đến Vân Lăng phải học tập thật tốt, sau này em sẽ cố gắng thi đậu vào Vân Lăng với mọi người.”
Quảng Dã: “Thư Niên, hôm nay tôi đã nói chuyện với ba mẹ tôi rồi, chúng tôi muốn đón Nhiên Nhiên đến Vân Lăng học cấp ba, đến lúc đó chúng tôi sẽ thu xếp ổn thỏa mọi chuyện.
“Không cần đâu anh A Dã, em ở đây học cũng rất tốt..”
Giản Thư Nhiên cũng không muốn làm phiền Quảng Dã, Giản Thư Niên cũng nói không cần làm như vậy, nhưng Quảng Dã lại nói: “Nhiên Nhiên đến Vân Lăng nhất định sẽ có điều kiện học tập tốt hơn, hơn nữa em ấy cũng chỉ có cậu là người thân duy nhất, cậu yên tâm để em ấy một mình ở quê nhà sao? Nếu Nhiên Nhiên cũng đến đây, bốn người chúng ta sẽ ở Vân Lăng cùng nhau, như vậy không phải tốt hơn sao?”
Giản Thư Niên nghe xong cũng do dự, Quảng Dã không muốn để họ cảm thấy mắc nợ ân tình quá nhiều, Tống Thịnh Lan cũng muốn đón họ đến đây, dù sao lúc đó họ cũng có ơn cứu mạng Quảng Dã. Quảng Dã để họ hãy suy nghĩ thật kỹ, hai anh em cuối cùng cũng đồng ý.
Cúp điện thoại, Quảng Dã nhìn Tang Lê: “Cậu có nói cho bà ngoại biết về điểm thi của chúng ta chưa?”
“Nói rồi, bà cũng rất mừng”
Anh ôm cô vào lòng, trầm giọng hỏi: “Cậu đã kể cho bà nghe về chuyện của chúng ta chưa?"
Tang Lê xấu hổ: “Chuyện gì cơ..”
“Cậu còn giả ngốc nữa à?”
Tang Lê đỏ mặt: “Thật ra lúc đón tết bà ngoại tớ đã để ý thấy rồi, hôm nay bà cũng hỏi thăm điểm thi của cậu, tớ nói muốn học ở đại học Vân Lăng cùng cậu, bà liền hỏi có phải tớ đang hẹn hò với cậu không, tớ cũng thừa nhận rồi.”
Quảng Dã cười: “Bà ngoại tinh mắt vậy sao.”
“Là do cậu lộ liễu quá đó...”
“Vậy thái độ của bà ấy thế nào? Bà có đồng ý cho tớ và cậu ở bên nhau không?”
Tang Lê nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, trong lòng mềm nhũn ra, nhướng mày: “Cậu tốt như vậy, bà còn có thể không đồng ý sao?”
Hai người họ ở bên nhau, trong mắt người khác có lẽ đều cảm thấy cô không xứng với anh, chỉ có Quảng Dã chưa bao giờ nghĩ vậy. Quảng Dã cười xoa đầu cô: “Cậu dự định khi nào sẽ về thăm bà? Đến lúc đó tớ đi cùng cậu, tớ muốn gặp bà.”
Cô gật đầu: “Được, đợi có kết quả trúng tuyển tớ sẽ đưa cậu đi hái dưa hấu và đào, được không?”
Quảng Dã càng cười tươi hơn: “Được.”
Sau khi có kết quả thi đại học, tiếp đến là đăng ký nguyện vọng.
Nguyện vọng một của Tang Lê và Quảng Dã đều là trường đại học Vân Lăng, tiểu đội Phất Nhanh cũng có vài người muốn báo danh vào trường này.
Nửa tháng tiếp theo, chính là thời gian chờ đợi.
Trong nửa tháng này, Tang Lê và Quảng Dã đã đến quê nhà của Giản Thư Niên và Giản Thư Nhiên chơi hai ngày, hai người họ biết Tang Lê và Quảng Dã ở bên nhau, đều rất thích Tang Lê, đón tiếp cô rất nhiệt tình.
Ở quê nhà hai người họ điều kiện sống vẫn còn khó khăn, sinh hoạt trong thôn rất thiếu thốn, nhưng người dân vẫn rất yêu thương nhau, hy vọng có thể giúp thôn phát triển hơn, Giản Thư Niên còn muốn trước khi nhập học vào tháng chín, sẽ cùng vài người nữa sửa lại đường vào thôn.
Tang Lê hỏi Quảng Dã còn nhớ chuyện bị bắt cóc lúc trên đường đến đây không, trong lòng chắc hẳn sẽ để lại bóng ma ám ảnh, Quảng Dã nói bóng ma đó là người chứ không phải là địa điểm, mỗi năm anh đều đến đây, còn mang cho người dân một ít thức ăn và quần áo nữa, anh muốn họ có thể sống tốt hơn.
Tang Lê biết Quảng Dã rất tốt bụng, mỗi tháng anh đều cố định bận làm một việc gì đó, sau này Tang Lê mới biết là anh đi làm thiện nguyện ở một trường dành cho trẻ em khiếm thính, đồng hành cùng những trẻ em khiếm thính đó.
Nhắc đến đôi tai của Quảng Dã, sau khi được nghỉ cũng đã ra nước ngoài khám, nhưng sau khi khám xong kết quả vẫn là rất khó để trị khỏi hoàn toàn, tuy nhiên anh cũng không chán nản, muốn để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, có thể chữa khỏi thì tốt, không thì anh cũng chấp nhận.
Dù sao hiện tại anh cũng có Tang Lê bên cạnh, mọi đau khổ dường như đều không là gì cả.
Từ vùng quê trở về, hai người hẹn bốn người còn lại trong tiểu đội Phất Nhanh, lại bắt đầu chuyến du lịch tốt nghiệp của họ.
Thi tốt nghiệp xong, bây giờ chính là lúc thoải mái vui chơi.
Thời gian vui vẻ trôi qua.
Cuối tháng bảy, kết thúc chuyến du lịch, kết quả tuyển sinh cũng có rồi.
Tang Lê và Quảng Dã đều trúng tuyển vào khoa công nghệ máy tính của trường đại học Vân Lăng.
Mặc dù kết quả đã đoán trước được, nhưng khi nhìn thấy thông báo chính thức, Tang Lê vẫn rất vui mừng, ôm chầm lấy anh: “Quảng Dã, chúng ta lại phải làm bạn học rồi!”
Quảng Dã cong môi cười ôm lấy cô: “Tớ lại bị người nào đó bám lấy nữa rồi sao.”
Cô cười rạng rỡ: “Đáng ghét, rõ ràng là cậu bám lấy tớ..”
Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy đọc được thông báo chính thức cũng rất vui mừng. Ngày hôm sau, sáu người trong tiểu đội Phất Nhanh cùng đến Sơn trang của Quảng Dã nướng BBQ, trên ban công tầng hai, sáu người đang tựa vào lan can, uống bia, nói về chuyện nhập học, Dụ Niệm Niệm cười: “Chúc mừng Tang Lê và Quảng Dã, sau này hai cậu cùng học chung một trường đại học, trai xinh gái đẹp, đi trong trường chính là một phong cảnh tuyệt đẹp, thật tốt quá!”
Tang Lê cười: “Người nào đó cùng người nào đó cũng vậy mà, không phải sao, sau này các cậu cũng là một cặp trời sinh của đại học Hồng Hàng rồi.”
Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương cùng báo danh vào đại học Hồng Hàng ở Vân Lăng, hai người đỏ mặt, Dụ Niệm Niệm xấu hổ đánh Tang Lê: “Tớ và Trương Bác Dương còn
chưa ở bên nhau đâu, làm sao qua lời cậu nói lại thành một đôi rồi.”
Nhiếp Văn cười nhạo: “Cái rắm, hai người sao lại mập mờ như vậy chứ, buổi chiều tớ còn thấy Trương Bác Dương lén lút nắm tay cậu đấy.”
“Ôi chao, Trương Bác Dương có thể làm được như vậy sao!!!”
Hai người họ bị trêu chọc đến đỏ mặt, Nhiếp Văn cảm khái: “Thế nào mà hai anh em tớ đang cùng độc thân thì chỉ còn lại một mình tớ làm ông già cô đơn rồi, Tiểu Nguyệt Nguyệt, sao hai chúng ta không chắp vá với nhau đi nhỉ?"
Lữ Nguyệt cười đẩy cậu ta ra: “Các cậu sau này đều học ở Vân Lăng, tớ lại phải đi nơi khác học, đến lúc đó tớ sẽ nhớ các cậu lắm.”
Nhiếp Văn cũng học đại học ở bản địa, Lữ Nguyệt đã đăng ký chuyên ngành kế toán ở một trường đại học tỉnh lân cận, Dụ Niệm Niệm nắm lấy tay Lữ Nguyệt: “Không sao đâu Nguyệt Nguyệt, sau này chúng ta sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho nhau, nghỉ hè và nghỉ đông sẽ sắp xếp gặp nhau, đến lúc đó chúng tớ có thể đến chỗ cậu chơi.”
“Được, các cậu không được lạnh nhạt với tớ đâu đấy”
“Không đâu, chúng tớ chỉ lạnh nhạt với Nhiếp Văn thôi.”
“Cút đi ha ha ha…”
Trương Bác Dương cầm chai bia lên: “Tiểu... tiểu đội Phất Nhanh của chúng ta, sẽ không bao giờ giải tán, sáu người chúng ta phải... phải mãi chơi với nhau.
Lữ Nguyệt: “Đúng vậy, chúng ta không ai được quên nhau”
Dụ Niệm Niệm: “Ai lên đại học mà dám lạnh nhạt với nhóm này, chúng ta liền đá người đó ra khỏi nhóm ha ha ha.”
Nhiếp Văn cười: “Trưởng nhóm là tớ sẽ là người đầu tiên giám sát, xem ai dám.”
Quảng Dã ôm Tang Lê, Tang Lê nhìn vào mắt anh, mỉm cười: “Chúc sáu người chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, tình bạn bền lâu.”
Sáu người cùng cạn ly: “Tình bạn bền lâu!”
Đây là khoảnh khắc thanh xuân tươi đẹp nhất, cũng là tốt nhất của bọn họ.
Buổi tối đó, Sơn Trang tràn ngập tiếng cười.
Sáu người cùng uống rượu, nướng BBQ đến hơn mười một giờ, không kịp quay về nên nghỉ lại ở biệt thự.
Lữ Nguyệt không ngủ được, ngồi nheo mắt trên sô pha, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm, Nhiếp Văn cũng chơi game ở bên cạnh, Tang Lê một mình đi ra ban công hóng mát, một lúc sau, Quảng Dã bước đến, đưa cho cô một ly nước chanh.
“Cảm thấy không khỏe ở đâu sao?” Anh hỏi.
“Không có.”
“Sau này không có tớ bên cạnh, cậu mà dám uống rượu với người khác nhiều như vậy thì đợi tớ xử lý cậu đi.”
Tang Lê nhìn anh, làm nũng: “Vậy cậu phải ở bên cạnh tớ quan tâm tớ đấy.”
Xem ra thật sự là say rồi.
Quảng Dã cong khóe môi: “Ở trường đại học, nhất định tớ sẽ quan tâm cậu.”
Anh ôm lấy cô: “Tớ đã đặt vé máy bay về Đài Thông vào ngày kia rồi, ngày mai chúng ta đi mua ít đồ cho bà ngoại.”
“Được.
Tang Lê dựa vào ngực anh: “Bà ngoại nhìn thấy cậu nhất định sẽ rất vui.”
“Vị trí của cậu đang gặp nguy hiểm rồi."
“Vì cậu khiến ai nhìn cũng thích mà.”
“Học từ cậu cả đấy”
Tang Lê cười, Quảng Dã càng ôm cô chặt hơn: “Đi thôi, về phòng…”
Vui vẻ cả một đêm, đến trưa hôm sau, sáu người cùng ra về.
Tang Lê và Quảng Dã về nhà, đêm hôm trước Quảng Dã cùng Nhiếp Văn chơi game suốt đêm, sau khi về đến nhà, Tang Lê muốn đến lớp học nhảy, nhưng lại bị Quảng Dã giục đi ngủ tiếp.
Anh cũng thực sự rất buồn ngủ: “Tớ ngủ một chút, tối nay chúng ta đi trung tâm thương mại mua đồ.”
Tang Lê gật đầu: “Chút nữa cậu không cần đến đón tớ, bác Trương đón là được rồi, cậu ngủ thêm chút đi.”
“Được.”
Quảng Dã ôm Tang Lê vào lòng rồi hôn cô một cái, cô xấu hổ đẩy anh ra, rồi đẩy anh vào phòng ngủ.
Cô cố kìm nén lại sự ngọt ngào đang dâng lên trong lòng, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Chiếc Bentley tiến về phía trước.
Buổi chiều, mặt trời đang dần lặn xuống.
Sau khi đến Thịnh An, cô học đến bốn giờ chiều.
Hết giờ học, cô thoải mái rời khỏi học viện, đang ngâm nga hát thì cô nhìn thấy bác Trương đã đợi sẵn ở bên đường.
Cô đi qua: “Bác Trương, cháu học xong rồi, mình đi thôi!”
Bác Trương nhìn cô đang vui vẻ, trầm giọng nói: “Cô Tang Lê, Tổng giám đốc Tống bảo bác đưa cháu đến một nơi trước.
“Sao a?”
“Bà ấy nói có chuyện muốn nói với cháu.
Tang Lê sửng sốt: “Được ạ…”
Trong lòng cô mơ hồ bất an, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Hai mươi phút sau, xe đã đến trước một hội quán cao cấp.
Tang Lê xuống xe, bác Trương dẫn cô vào trong, cuối cùng đi tới một phòng trà đạo riêng tư, cô nhìn vào thấy Tống Thịnh Lan đang ngồi bên trong.
“Dì Tống.”
Tống Thịnh Lan nhìn thấy cô, bà lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Lê Lê, cháu đến rồi.
“Dì tìm cháu ạ?”
Tống Thịnh Lan hơi ngập ngừng: “Không phải dì, là... bà nội của Quảng Dã.”
Tang Lê sửng sốt.
Bà nội Quảng Dã đến Vân Lăng rồi sao?
Tống Thịnh Lan đặt tay lên bả vai Tang Lê: “Bà nói có chuyện cần tìm cháu, cháu vào trước đi.”
Tang Lê sửng sốt, vài giây sau mới nhẹ nhàng đáp lại.
Người phục vụ mở cửa, mùi trà tràn ngập không khí, phía sau tấm màn che có một dáng người mờ ảo.
Tang Lê bước vào, nhìn thấy Phạm Mạn Chi ngồi bên cạnh bàn, bà ấy mặc một chiếc áo khoác thêu màu xám đậm, tuy tóc đã hơi bạc, tuổi đã cao, nhưng vẫn toát ra được khí chất
mạnh mẽ.
“Chào bà ạ.”
Tang Lê cung kính chào, Phạm Mạn Chi nhìn thấy cô, cười tươi: “Tang Lê, ngồi đi cháu!”
Tang Lê đáp lại một tiếng, Phạm Mạn Chi giơ tay lên, ra hiệu cho người bên cạnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Tang Lê, lâu rồi không gặp cháu, kết quả tuyển sinh thế nào rồi?”
Phạm Mạn Chi hỏi thăm cô, Tang Lê ngoan ngoãn trả lời, một lúc lâu sau ấm nước bên cạnh sôi lên, Phạm Mạn Chi tắt bếp, múc một muỗng trà bỏ vào tách: “Hôm nay bà đến Vân Lăng là để làm kiểm tra sức khỏe.”
“Hình như Quảng Dã không biết ạ?”
“Bà không định nói cho nó biết.”
Tang Lê đang bối rối thì nghe Phạm Mạn Chi nói: “Thật ra hôm nay bà đến đây là để gặp cháu”
Tang Lê sửng sốt ngẩng mặt lên, Phạm Mạn Chi cười nói: “Bà nghe dì Tống của cháu nói, cháu và Tiểu Dã đang yêu nhau, nó cũng đã đậu vào đại học Vân Lăng rồi.”
Rót nước sôi vào tách trà, trong lòng Tang Lê chợt cuộn tròn lên như lá trà, rồi lại trầm xuống: “Vâng.”
“Tang Lê, cháu là một đứa trẻ thông minh, bà cũng không muốn vòng vo với cháu, hôm nay bà đến tìm cháu, chính là muốn nói với cháu…”
“Bà cảm thấy, hai đứa không hợp nhau.”
Vòng vo nhiều như vậy, thì ra là vì mục đích này.
Tròng mắt Tang Lê khẽ run rẩy, vẻ mặt cứng đờ.
Phạm Mạn Chi đậy nắp tách trà lại, chậm rãi nói: “Lê Lê, cháu là một cô gái tốt, biết nghe lời, hiểu chuyện, ngoan ngoãn lễ phép, tâm tư lại đơn thuần, nói thẳng ra, bà thực sự rất thích cháu, nhưng cháu và Quảng Dã chỉ nên dừng lại ở mức bạn bè thôi, không thích hợp ở bên nhau, nguyên nhân là gì chắc cháu cũng có thể đoán được.”
Phạm Mạn Chi nhìn cô, con ngươi màu hổ phách như sáng lên: “Cháu à, bà không có ác ý, chỉ là hai đứa quá khác biệt, Quảng Dã có thể xem như không biết, nhưng trong lòng cháu chắc chắn biết rõ.”
Như có một cây kim đâm xuyên qua nơi mỏng manh nhất trong tận đáy lòng.
Tang Lê nghe xong, cô nắm chặt tay.
“Hơn nữa Tiểu Dã là người thừa kế trong tương lai, trong lòng bà sớm đã dành vị trí này cho nó rồi.”
Phạm Mạn Chi rót trà: “Lần trước cháu đến nhà cũ có lẽ cũng đã nhận ra, Tuyết Âm thích Quảng Dã, hai nhà còn là bạn bè, chúng nó cũng được bà nuôi từ bé, gia thế, năng lực và tính cách của con bé, bà đều biết rõ, con bé và Tiểu Dã hợp nhau về mọi mặt, “môn đăng hộ đối”, tuy rằng giới trẻ các cháu rất phản đối câu nói này, nhưng nếu như hai người có khoảng cách quá lớn, ở bên nhau cũng không thể lâu dài được, cháu nói xem có đúng không?”
Ngữ khí của Phạm Mạn Chi ấm áp và tế nhị, nói chuyện thực tế và đạo lý, đột nhiên khiến Tang Lê cảm thấy không còn lời nào để phản bác, trong mắt bỗng run rẩy.
Đúng vậy, bất luận là gia thế hay điều kiện gia đình thì cô căn bản không thể so sánh với Thiều Tuyết Âm được.
Ngoài việc Quảng Dã thích cô, còn lại cô không có gì có thể đem ra cạnh tranh cả.
Phạm Mạn Chi đưa tách trà cho cô: “Bà biết bây giờ nhất định Quảng Dã không muốn rời khỏi cháu, cho nên bà hy vọng cháu có thể chủ động rời khỏi nó.”
Phạm Mạn Chi lấy từ bên cạnh ra một tập văn kiện, đặt trước mặt Tang Lê: “Bà nghe nói cháu thích nhảy, lại có năng khiếu nhảy rất tốt, bà có thể cho cháu đi nước Anh thực hiện ước mơ, trở thành vũ công chuyên nghiệp, đây là thông tin bà đã tìm hiểu về trường bên đó, chỉ cần cháu muốn học, nhà họ Quảng sẽ tạo điều kiện tốt nhất cho cháu, còn tốt hơn so với đại học Vân Lăng, một tương lai như vậy không phải càng tốt hơn so với một đoạn tình cảm sao?”
Tang Lê cảm thấy mũi mình chua xót, vẻ mặt căng thẳng: “Đúng là cháu rất thích nhảy, nhưng cháu không thể buông bỏ tình cảm với Quảng Dã chỉ vì những điều này được, cháu và cậu ấy đã hẹn cùng nhau học ở đại học Vân Lăng rồi.”
Phạm Mạn Chi nhìn cô: “Cháu à, có những chuyện không hay bà không muốn phải nhắc lại, việc này bà cũng đã nói với ba mẹ của Tiểu Dã rồi, họ cũng đã đồng ý.”
Tang Lê đột nhiên sửng sốt.
Phạm Mạn Chi chậm rãi uống trà: “Nếu như cháu không đồng ý, bà cũng có thể ép Tiểu Dã ra nước ngoài.”
“Nếu như cháu nói chuyện này cho Quảng Dã thì sao?”
Phạm Mạn Chi nghe lời này giống như đang đe dọa mình, bật cười: “Cháu biết tính cách của Quảng Dã mà, ý của cháu là muốn nó vì cháu mà chống lại ba mẹ nó, vì cháu mà từ bỏ nhà họ Quảng sao? Hơn nữa cháu có chắc nó thật lòng thích cháu không? Giữa cháu và gia đình, nó sẽ chọn ai?”
Phạm Mạn Chi nói từng lời vàng ngọc: “Cháu à, đừng quá ngây thơ, nó có thể không ở bên cạnh cháu, nhưng nó không thể không làm đại thiếu gia nhà họ Quảng”
Tang Lê mím chặt đôi môi đỏ mọng, giọng nói run rẩy cầu xin: “Bà nội, cháu thích Quảng Dã thật lòng, cháu thật sự muốn ở bên cậu ấy…”
Phạm Mạn Chi thở dài: “Có những chuyện, cho dù có nỗ lực thế nào cũng không thể thay đổi được, bà biết các cháu thích nhau thật lòng, nhưng thứ nó cần không đơn giản chỉ là người nó thích, mà là người có thể đứng bên cạnh nó. Cháu cảm thấy cháu có thể không?”
Phạm Mạn Chi đặt ly trà xuống, nhìn cô: “Tang Lê, cháu nên biết mình phải lựa chọn như thế nào.”
Ánh mặt trời ngoài phòng vẫn chói chang, vài chiếc lá cây rơi xuống đầu cô.
Cuối cùng, cửa cũng mở ra, Tống Thịnh Lan đứng bên ngoài nhìn thấy Tang Lê bước ra, sắc mặt tái nhợt.
Tống Thịnh Lan tiến lên phía trước: “Lê Lê…”
Tang Lê đáp lại một cách máy móc, Tống Thịnh Lan có rất nhiều điều muốn nói với cô nhưng không biết nói thế nào, đưa cô xuống lầu trước.
Hai người cùng đi xuống lầu, xung quanh không có ai, Tống Thịnh Lan đưa tay lên xoa đầu cô, tỏ vẻ đau lòng, an ủi cô: “Lê Lê, cháu đừng buồn, bà nội của Tiểu Dã cũng chỉ đứng ở góc độ của Tiểu Dã…”
Tang Lê nhìn Tống Thịnh Lan, đôi mắt đỏ hoe: “Dì Tống, cháu cầu xin dì, dì có thể nói giúp cháu, để bà nội đồng ý cho cháu ở bên Quảng Dã…”
Đây là lần đầu tiên Tang Lê mở miệng cầu xin Tống Thịnh Lan.
Tống Thịnh Lan không nhịn được ôm lấy cô: “Lê Lê, xin lỗi cháu... dì và chú Quảng cũng đã nói rồi, nhưng bà nội của Quảng Dã rất kiên quyết.”
Tống Thịnh Lan biết chuyện của Tang Lê và Quảng Dã vào tháng sáu, cũng không nói gì cả, hôm nay bà nội đến Vân Lăng, đến cả Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy đều không biết, rõ ràng là bà ấy đã sớm bắt đầu muốn dàn xếp mọi chuyện.
Phạm Mạn Chi luôn là người quyết đoán và tuyệt tình, không ai có thể lay động được những chuyện bà ấy đã quyết định, ban đầu tập đoàn Sang Huy cũng là do một tay bà ấy lập nên.
Tang Lê nhìn thái độ của Tống Thịnh Lan, tia hy vọng cuối cùng trong mắt cũng dần biến mất.
“Lê Lê cháu về nhà trước đi, những chuyện này cháu đừng nói với Quảng Dã, tuyệt đối đừng để nó biết.”
Tang Lê được đưa ra xe.
Bác Trương giúp cô mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, cũng hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Ngồi vào xe, đóng cửa xe lại.
Tang Lê như phạm nhân bị nhốt vào tù sau khi bị kết án.
Xe khởi động, bác Trương nhìn cô qua kính chiếu hậu, tất cả những lời muốn nói đều giữ lại trong lòng, không biết nên an ủi cô thế nào.
Khoảng thời gian này tâm trí cô như đang bay trên mây đột nhiên nặng nề ngã xuống, vỡ tan thành từng mảnh.
– “Lê Lê, cháu cảm thấy Quảng Dã có thể thích cháu bao nhiêu năm, các cháu muốn ở bên nhau, có thể kéo dài bao lâu?”
– “Nếu cháu thật sự thích nó, cháu hãy đứng ở góc độ của nó để biết điều gì là phù hợp nhất với nó, tình cảm chính là thứ vô giá trị nhất.”
— “Cháu rời đi, với cháu và nó mà nói, đều có lợi cho cả hai.”
Lời nói của Phạm Mạn Chi dường như đã vạch trần Tang Lê, đưa sự thật cô không dám nhìn bày ra trước mặt cô.
Cô không xứng với Quảng Dã là sự thật.
Cô không xứng với nhà họ Quảng là sự thật.
Sợ là chỉ yêu đương với Quảng Dã, cô cũng không đủ tư cách.
Rõ ràng họ đều đậu vào đại học Vân Lăng, đều nhận được thư báo nhập học, tối qua anh còn nói khi vào đại học sẽ quan tâm cô thật nhiều.
Họ còn hứa với nhau rất nhiều điều tốt đẹp, tưởng tượng ra tương lai tươi đẹp nhất.
Nhưng mà, ông trời vẫn nói cho cô biết, đã đến lúc cô phải tỉnh dậy khỏi giấc mơ đẹp đẽ đó rồi.