Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 48: Biết rõ vẫn làm



Edit: Juri
Rạng sáng hai giờ, Tiêu Ngạn đăng một tin mới lên vòng bạn bè.
[ Quả quýt ]: Ánh sao thật đẹp. [ hình ảnh ]
Bức ảnh chụp bầu trời đêm ngoài cửa sổ, cả một vùng đen như mực, đến cả ánh trăng cũng không có, chẳng nhìn ra thứ gì khác.
[ Bánh trôi ] bình luận: Chu choa mạ ơi, ban đêm xuống dưới đi tiểu xong thuận tiện xem điện thoại, mấy giờ rồi hả, sao vẫn còn chưa ngủ chứ? Anh Ngạn sao tên WeChat của anh lại đổi thành quả quýt thế này, còn thay ảnh thành hình quýt nữa, có phong cách riêng phết đấy.
[ Quả quýt ] trả lời [ Bánh trôi ]: Tao cũng cảm thấy vậy, quả quýt vẫn là tốt nhất.
[ Bố ] bình luận:? Con bố từ khi nào văn thơ thế này vậy? Mau ngủ đi, bố mẹ đêm nay không về, ngày mai cũng sẽ về trễ một chút.
[ Trương Thự ] bình luận: Cái gì thế này? Một mảng đen thùi lùi, cả thế giới đều đang rủ nhau ngắm cảnh đêm hả? Nửa đêm rồi mà còn làm cái gì vậy? Tuy rằng tao cũng chưa ngủ nên không tư cách nói mày.
[ Phàn Việt ] bình luận:...... Đệt, tao-nào-dám-nói-chuyện.jpg, tao cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tiêu Ngạn ngồi ở trên sô pha giường đặt điện thoại xuống dưới gối đầu, phòng ngừa ánh sáng của điện thoại quấy nhiễu người nào đó đang ngủ. Hắn nhẹ nhàng xoay người xuống, nhặt tấm chăn bị Lạc Tri Dư đá khỏi giường lên, cẩn thận đắp trở lại. Tay Lạc Tri Dư vừa mới bị hắn ấn lại vào trong chăn, chân đã từ trong chăn chui ra ngoài. Tiêu Ngạn không còn cách nào khác, đành phải lấy thêm cái chăn mỏng, đắp kín người Lạc Tri Dư lại.
Chẳng qua lại là do thân thể không quá thoải mái, nên Lạc Tri Dư ngủ không hề yên ổn tí nào, cứ xoay đi xoay lại mãi, có lúc còn đè vào miệng vết thương ở tuyến thể sau cổ, còn sẽ vô ý thức mà nói mê, nhỏ giọng oán giận cái gì đó. Omega trong kỳ động dục vì thế nên rất cần có sự trấn an của Alpha.
Tiêu Ngạn vẫn chưa yên tâm, lại thử nhiệt độ cơ thể của Lạc Tri Dư. Lạc Tri Dư không phát sốt, chỉ là ngủ không ngon. Xung quanh im ắng đến lạ thường, cho dù là ở trong nhà, hay là ở bên ngoài vườn, thậm chí là khu dân cư đang chìm trong bóng tối, đều không có bất kỳ thanh âm nào khác, như thể toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bóng đêm trước mắt yên tĩnh đến lạ kỳ, dễ khiến người ta sinh ra ảo giác, cảm thấy khi mình bất cứ thứ gì, đều sẽ không bị ai biết. Tiêu Ngạn nhận ra, sau khi quen biết Lạc Tri Dư, có một số việc đã trở nên phức tạp hơn. Cách để đối phó với kỳ động dục trong sách giáo khoa là "Tiêm thuốc ức chế", chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi như vậy thôi, mà tới phiên bọn họ, lại biến thành một bên tùy hứng, một bên dung túng, cuối cùng hắn không chỉ đánh dấu tạm thời người ta, mà còn muốn thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng dùng tin tức tố trấn an.
Được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ có thể vui vẻ chịu đựng.
Trong lúc đang nửa tỉnh nửa mê, Lạc Tri Dư ngửi thấy mùi quýt nhàn nhạt trong không khí. Tin tức tố vị quýt thơm ngọt trấn an cảm xúc của cậu, không chút lưỡng lự nào mà xông thẳng vào mộng cảnh, xua tan đi nỗi bất an, cắt đứt giấc mơ dài dòng khó chịu kia. Cậu như đang nhẹ nhàng thoát khỏi cảm xúc lo âu và mọi thứ trong mơ khác, bay bổng trên chín tầng mây trắng, nhìn thấy ánh trăng soi.
Cậu không còn xoay người nữa, mà là vô ý thức dùng mặt nhẹ nhàng cọ cọ xuống gối Tiêu Ngạn, khóe miệng hơi cong lên, an tâm mà ngủ.
Cho dù là trong phòng có chứa một Omega đang trong kỳ động dục, hay là đang trong kỳ động dục kỳ lại ngủ trong phòng Alpha, thì cũng đều là việc mà một người học trò tốt không bao giờ làm, đêm nay hai người bọn họ đã trở thành đứa con hư mất rồi.
Chẳng qua một người thì đúng là hư thật, người còn lại thì chỉ tự nhiên thành vậy thôi.
Lạc Tri Dư cảm thấy bản thân mình lâu lắm rồi chưa được ngủ sâu đến thế, cậu thậm chí còn không biết Tiêu Ngạn đã rời giường từ lúc nào, cũng không biết em trai Tiêu Ngạn đã bay đến đầu giường từ bao giờ, còn nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu.
Lạc Tri Dư vừa mới mở to mắt, đã đối diện với một chú vẹt màu sắc sặc sỡ hết nửa ngày, mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào.
Cậu ngồi dậy từ trên giường, sức lực khôi phục được một ít, không còn loại trạng thái yếu ớt nhũn chân giống như hôm qua nữa, tuyến thể sau cổ cũng không còn đau, chỉ là xung quanh vẫn còn loáng thoáng hương quýt nhàn nhạt. Qua được buổi tối đầu tiên của kỳ phát tình, mấy ngày còn lại sẽ không còn khó chịu như vậy nữa. Ý thức cậu dần dần thanh tỉnh, có thể rõ ràng nhớ ra hôm qua mình vừa dính người vừa không biết nói đạo lí đến mức nào. Tiêu Ngạn thế nhưng lại không đánh cậu, hắn chỉ nhường cậu một bước, thậm chí còn để giường lại cho cậu.
Chú vẹt kia không giống như sợ người lạ chút nào cả, bay tới đậu trên vai cậu.
Chú vẹt: "Con đường để tới đỉnh sách, chính là......?"
"Em trai à." Lạc Tri Dư duỗi tay nhéo miệng con vẹt, "Đừng đọc thơ nữa, để anh đây dạy cưng thứ khác, khiến cưng trở thành con vẹt có một không hai nhé."
Lúc Tiêu Ngạn vừa từ toilet trở về, đã thấy Lạc Tri Dư đang tiến hành tâm linh câu thông với một con vẹt. Một người một chim trừng mắt nhìn nhau, không biết đã trao đổi được thông tin gì với nhau chưa.
"Tỉnh rồi?" Tiêu Ngạn đẩy sô pha giường về lại phòng khách, "Tôi tưởng cậu còn muốn ngủ thêm chút nữa chứ, tôi mới gọi đồ ăn sáng rồi, cậu đừng vội về nhà."
"Giường anh quá thoải mái đi, thật muốn gói lại mang về." Lạc Tri Dư ôm gối đầu Tiêu Ngạn vật qua vật lại, lưu luyến không buông mà xốc chăn lên, "Tôi lâu lắm rồi chưa được ngủ ngon như vậy, chỉ là hình như trên người có hơi dính mùi tin tức tố vị quýt của anh, chắc tí nữa phải tắm thôi, tắm xong tôi sẽ về."
"Được, đi thôi." Hắn dời tầm mắt sang chỗ khác, hòng né tránh đề tài này, "Phòng vệ sinh hôm qua cậu dùng là phòng cá nhân của tôi, cậu qua bên kia tắm đi."
Tối hôm qua vì lo lắng độ xứng đôi tin tức tố 0.001% xài không được, nên hắn lỡ thả hơi nhiều, dùng số lượng thắng chất lượng, cuối cùng hiệu quả trấn an không những khá ổn, mà thậm chí còn khiến người ta cảm thấy hài lòng nữa là đằng khác.
"Được thôi." Lạc Tri Dư trả lại chút vẹt nhỏ cho Tiêu Ngạn, đẩy cửa phòng vệ sinh ra.
"Quả quýt thúi." Chú vẹt nói, "Quả quýt thúi."
Tiêu Ngạn: "......"
"Những thứ hay thì không học, chỉ toàn học cái xấu, còn học rất nhanh." Hắn dạy dỗ lại chú vẹt một câu, nghe thấy từ phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước ào ào.
Để thuận tiện cho việc tắm rửa, Lạc Tri Dư phải đứng trước gương dỡ miếng băng gạc sau cổ mình ra. Miệng vết thương khôi phục cũng rất nhanh, cậu cẩn thận tránh đi làn nước, đơn giản tắm rửa qua một lần.
Nếu thời điểm là ở nửa năm trước kia, cậu có chết cũng không thể tưởng tượng được một ngày nào đó mình sẽ qua đêm ở nhà Tiêu Ngạn, còn độc chiếm giường và phòng vệ sinh của người ta. Khi đó số lần gặp nhau của hai người bọn họ không nhiều lắm, mỗi lần gặp mặt, nếu không phải cậu nhe răng trợn mắt trước thì cũng là Tiêu Ngạn bật móng vuốt trước, hai người đều có ý chí chiến đấu cao đến mười phần.
Nhưng hòa thuận vượt rào ở chung với nhau như thế này, thì là lần đầu tiên.
"Ve sầu." Lạc Tri Dư vừa mở vòi nước ra, phía ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa.
Lạc Tri Dư đóng vòi nước lại, Tiêu Ngạn đứng ngoài cửa luồn điện thoại của Lạc Tri Dư vào: "Điện thoại cậu, đổ chuông tận ba lần."
Cú điện thoại này là của Lạc Tư Tuyết gọi tới, nhắc Lạc Tri Dư đừng quên cho mèo ăn.
"Em dậy chưa?" Lạc Tư Tuyết hỏi.
"Dậy rồi." Lạc Tri Dư thật sự đã dậy rồi, chỉ là không phải từ giường mình, "Bây giờ em lập tức cho mèo ăn đây."
"Ok, em không quên là được rồi. Chị thấy hình như bố mẹ và anh đều không có nhà, nên thôi đành phải phiền em vậy." Lạc Tư Tuyết thuận miệng hỏi thêm một câu, "Em đang làm gì thế, mà giờ này này mới dậy."
"Đang chạy bộ." Lạc Tri Dư ném một câu xuống, sau đó nhanh như chớp mà cúp điện thoại, nghe thấy ngoài cửa phòng vệ sinh truyền đến tiếng cười nhẹ.
"Cười cái gì mà cười." Lạc Tri Dư dúi điện thoại vào tay Tiêu Ngạn, tiếp tục tắm rửa.
Tiếng nước trong phòng vệ sinh ngăn cách thanh âm hai người nói chuyện, một bóng người đang đứng dựa vào cửa nhà vệ sinh phía sau làn khói mờ mịt. Lạc Tri Dư cong cong khóe miệng, không nói nữa.
"Có được dùng nhà vệ sinh của các Alpha khác hay không?" Tiêu Ngạn tìm máy sấy sấy tóc cho Lạc Tri Dư, "Có được tắm ở trong nhà người khác không?"
"Tất nhiên là không rồi." Lạc Tri Dư càng trả lời càng thuận miệng, "Người khác có thể có được độ xứng đôi tin tức tố như chúng ta sao?"
Hiếm khi có được ngày nghỉ, hai người cũng hiếm khi có được một buổi sinh hoạt nhẹ nhàng như thế này. Lạc Tri Dư chậm rì rì thay quần áo, chậm rì rì ăn xong bữa sáng. Sau khi trêu chọc chú vẹt đang đậu trên giá xong, cậu liền lén lút xóa cuộn băng giám sát trước cửa nhà, lúc này mới đeo cặp sách lên, để Tiêu Ngạn đưa cậu ra cửa.
"Muốn gói giường anh lại mang về quá đi." Lạc Tri Dư quyến luyến không buông mà thả chậm từng bước đi, "Thật sự rất thoải mái đó."
"Nhóc lưu manh." Tiêu Ngạn cười nói, đưa người ra khỏi sân.
Lạc Tri Dư chạy bộ hai vòng quanh khu phố, sau đó mới về đến nhà, cho ba con mèo nhỏ của Lạc Tư Tuyết ăn. Trong nhà chỉ có cậu với mấy chú mèo này, tức khắc khiến cậu cảm thấy có chút trống rỗng, một loại cảm giác trống trải lại dâng lên trong lòng.
[ Không phải là ve sầu ]: Về đến nhà chưa?
[ Quả quýt ]: Sắp tới rồi.
[ Không phải là ve sầu ]: Haiz.
[ Quả quýt ]: Sao lại thở dài?
[ Không phải là ve sầu ]: Đại loại là mai phải trở lại trường, nên có hơi chán nản thôi.
[ Quả quýt ]: Thi cuối kỳ xong là được nghỉ rồi, có rảnh thì lại đến chơi.
[ Không phải là ve sầu ]: Được.
Thời điểm Tiêu Ngạn bước vào cửa, hắn đúng lúc gặp bố mẹ hắn cũng vừa mới về nhà.
"Đi đâu vậy?" Bố hắn hỏi, "Sao lại từ bên ngoài trở về."
"Chạy bộ ạ." Tiêu Ngạn sắc mặt không đổi, "Mới vừa chạy xong."
Trong lòng hắn cũng có chút trống trải, do thiếu đi người Omega hắn vừa mới đánh dấu tạm thời kia. Hiện tại cậu đang ở một nơi mà hắn không thể nhìn thấy, và cảm giác mất kiểm soát này khiến hắn cảm thấy có chút lo âu.
"Thói quen tốt đấy." Tiêu Tự khích lệ, "Biết rèn luyện thân thể, chứng tỏ bản thân mình là một Alpha ưu tú."
"Chào buổi sáng nha." Chú vẹt kia gặp lại người nhà, lập tức vui vẻ chào hỏi, "Có bạn mới từ phương xa tới, cực kỳ vui vẻ."
"Tối hôm qua có khách tới à?" Tiêu Tự ngửi thấy một mùi hương khác lạ, mùi này còn tỏa ra từ trên người con trai ông, hình như không phải lần đầu tiên xuất hiện, khiến người khác khó thể nào bỏ qua.
"Không phải, chỉ là trong yến hội gặp một người bạn cùng trường." Tiêu Ngạn đẩy cửa phòng ra, định về phòng ngủ bù.
"Quả quýt thúi." Chú vẹt nhìn người nhà mình, sau đó thân mật thăm hỏi, "Quả quýt thúi."
Tiêu Tự: "......"
"Quả quýt à." Chú vẹt ngồi xổm trên bàn trà, bước một chân phải lên, vứt sạch khí chất của một con vẹt có văn hóa vào thùng rác, toàn thân trên dưới đầy các sọc ngang dọc rực rỡ sắc màu, còn tỏa ra mười phần khí chất lưu manh: "Đông tây nam bắc bốn con phố nhỏ, cứ đi hỏi xem ai là bố mày."
Bố mẹ Tiêu Ngạn sợ ngây người.
Tiêu Ngạn: "......"
Lạc Tri Dư với ba con mèo đang ngồi trên sô pha xem TV thì nhận được cuộc gọi video của Tiêu Ngạn gọi tới. Đánh dấu tạm thời cứ như một đường dây vậy, tín hiệu một khi đã được thông qua, thì sẽ dễ dàng kết nối hai người lại.
"Đang xem TV mà." Lạc Tri Dư để điện thoại xuống bàn, có chú mèo nhỏ tò mò tiến đến gần điện thoại, "Làm sao thế."
"Tại sao đêm qua tôi không tẩn cậu nhỉ? Tại sao tôi lại bị dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu lừa chứ." Tiêu Ngạn hung dữ nói: "Tại sao tôi lại không nhân cơ hội đó bắt nạt cậu."
"Tôi mặc kệ." Lạc Tri Dư nhướng mày, như thể đang nhớ về chuyện xấu hôm qua mình mới làm, "Anh bắt được tôi đi đã, rồi muốn bắt nạt thế nào cũng được."
- ------------------------------
Cổ cũng đã cắn, giường cũng đã lên, rồi khi nào yêu nhau =)))?
Chương trước Chương tiếp
Loading...