Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng
Chương 43: Nhớ mãi không quên
Edit: Juri
Từ khi bắt đầu cúp điện đến bây giờ, lớp ba năm hai trên lầu vẫn luôn ồn ào náo nhiệt, cách một tầng gác có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân qua lại. Năm hai rốt cuộc quyết định chơi lớn một lần, bọn họ tới Nhất Trung được hơn một năm rồi, ít nhiều gì thì cũng sẽ có vài thành phần quậy phá, vì thế nên lúc gặp phải sự cố cúp điện này, bọn họ nhất định sẽ không chịu nghe lời giống như năm nhất, mà là lập tức thu dọn cặp sách bỏ chạy, chỉ cần có thể chạy về ký túc xá rồi khóa cửa lại, thì sẽ không cần phải học tiết tự học buổi tối hôm nay nữa.
“Đi thôi, các anh em, mau chạy nào.” Phàn Việt qua loa nhét vài quyển sách vào trong cặp, thúc giục đám người cùng ký túc xá, “Bây giờ mà không chạy, chả nhẽ chờ đến lúc có điện lại mới chạy sao?”
Thang Nguyên là người có tốc độ nhanh nhất, cậu ta xài thời gian ngắn nhất mà dọn xong sách vở trên bàn, chuồn ra khỏi đám đông hỗn loạn bằng cửa sau.
Nhóm người trốn tiết tự học buổi tối gặp được chủ nhiệm Lý đang cầm đèn pin đứng ở sau cửa.
Phàn Việt: “Ờm……”
“Đi đi, lúc xuống lầu nhớ đừng hoảng hốt, cũng đừng xô đẩy, phải chú ý an toàn.” Bọn học sinh từ lầu ba trở lên đã trốn gần hết rồi, thầy Lý cũng chẳng thèm quan tâm nữa, “Tiêu Ngạn ở lại.”
“Tại sao lại thế ạ?” Phàn Việt vừa thuận tay muốn kéo thằng bạn cùng phòng đi chung.
“Không biết.” Thầy giáo Lý lắc đầu, “Chủ nhiệm lớp ba năm nhất dưới lầu tới tìm thầy, bảo có người dạy hư Lạc Tri Dư lớp bọn họ.”
Tiêu Ngạn: “……”
“Thầy nói gì thế ạ.” Phàn Việt vì tên bạn cùng phòng mà đứng ra bênh vực kẻ yếu, “Lạc Tri Dư chả kém gì đâu, cũng toàn không biết điểm dừng mà chọc người khác ấy.”
Đèn thoát hiểm chiếu sáng cả một đoạn cầu thang tối tắm, Tiêu Ngạn cùng với Lạc Tri Dư một trái một phải bị phạt đứng cạnh cửa cầu thang, trong phòng học năm nhất, học sinh các lớp vẫn đang chờ điện được kích hoạt lại, không hề rời phòng nửa bước.
“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều.” Tiêu Ngạn mở miệng, đánh vỡ thang bầu không khí yên tĩnh giữa cầu thang.
“Cái gì?” Lạc Tri Dư tiếp lời.
“Hai ta rõ ràng không cùng khối, thế thì tại sao tôi lại bị phạt đứng với cậu nhỉ?”
“Ai mà biết được?” Lạc Tri Dư đứng mệt, liền lui về ven tường phía sau khoảng hai bước, “Tôi còn muốn hỏi vì sao có nhiều người chơi điện thoại như vậy, mà chỉ mình tôi bị bắt?”
Nói xong, người này lại tự mình đưa ra một kết luận: “Vẫn phải chơi ít lại thôi.”
“Cậu bóp dái đồng đội cũng thuần thục phết đấy.” Tiêu Ngạn liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thay đổi vị trí đứng phạt, nhích sang bên cạnh Lạc Tri Dư. Lạc Tri Dư ghét bỏ mà né sang bên trái một bước, lại bị Tiêu Ngạn bắt lấy cánh tay kéo trở về, không thể trốn tránh được nữa, đành phải nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiêu Ngạn.
“Lần đầu tiên bóp dái đồng đội, không có kinh nghiệm, không thể nào tự thoát tội cho chính mình.” Lạc Tri Dư ra vẻ khiêm tốn mà cười cười, “Ai bảo anh nhắn tin cho tôi trong tiết tự học buổi tối làm gì?”
“Thôi đi, hai ta là đôi bạn cùng tiến cùng lùi, đừng ai nghĩ đến chuyện chạy trốn. Muốn thì tự xem lại lịch sử trò chuyện.” Tiêu Ngạn đứng thẳng người lên, nhịn xuống cảm xúc muốn vỗ vỗ khuôn mặt của cậu, “Là ai nhắn tin trước, hả?”
“Thế là ai dán tờ giấy ghi chú vào lưng tôi trước, hả?” Lạc Tri Dư không phục.
“Vậy là ai vẽ con rùa đen lên trên cửa sổ trước, hả?”
Bọn họ cứ một trước một sau phải tìm cho bằng được ngồn gốc của sự việc, cứ thế thì có khả năng nói đến tận lúc còn đang ở nhà trẻ luôn. Hai người thấy thế đành phải bỏ qua đề tài này, ngừng lại ngay tại khúc "rùa đen", không thảo luận sâu vào nữa.
“Mệt quá.” Không gian tối tăm khiến người ta có cảm giác mơ màng buồn ngủ, cơ thể Lạc Tri Dư dần dần dán lên mặt tường, “Đứng bất động đây.”
“Đứng cho đàng hoàng vào.” Tiêu Ngạn nâng giọng mình lên, “Thầy giáo lớp cậu bảo tôi thuận tiện trông chừng cậu đứng phạt, lấy công chuộc tội.”
Hắn hung dữ vô dụng, Lạc Tri Dư căn bản không hề sợ hắn.
“Vậy cậu đừng dựa vào tường nữa.” Tiêu Ngạn thỏa hiệp, xách cơ thể đang dần dần trượt xuống của Lạc Tri Dư lên, giúp cậu phủi sạch quần áo, “Sau lưng dính đầy bụi đây này.”
“Nhiều nhất là nửa giờ nữa.” Tiêu Ngạn lấy điện thoại ra nhìn thời gian, “Nếu vẫn không cung cấp điện, thì giáo viên cũng sẽ phải cho năm nhất tan học thôi. Mới đứng chưa được bao lâu mà đã than thở bảo mệt rồi, thế sao lúc cậu đuổi đánh tôi ấy, chạy vòng quanh tận ba quãng đường mà lại không thấy thở gấp hơi nào?”
Lạc Tri Dư không nói gì, hai người trầm mặc trong chốc lát, Tiêu Ngạn mới chịu thua trước, hắn liếc trái liếc phải nhìn hành lang tối tăm: “Thôi bỏ đi, không đứng nữa.”
“Thật không.” Tinh thần của Lạc Tri Dư đột nhiên tỉnh táo lại, “Giờ đưa nhau đi trốn hả?”
“Đi, trước khi tan học phỏng chừng sẽ chưa có điện đâu, tối thế này, chắc là không ai phát hiện chúng ta chạy, thầy cô cũng không rảnh để quản chúng ta.” Tiêu Ngạn một tay vác cặp sách, một tay lôi người xuống lầu.
Dọc đường đi không đụng phải thầy cô nào, nhưng lại gặp được vài ba học sinh cũng đang trốn tiết học. Lạc Tri Dư bị Tiêu Ngạn kéo đi, chạy theo hắn xuống dưới tầng, loáng thoáng cảm nhận được sự vui sướng tột độ từ cái hành động trốn học. Lạc thú này là một thứ thực sự khó có thể hiểu được, không biết là do xuất phát từ chính bản thân đang chạy trốn này của cậu, hay là từ người trước mặt đang dắt cậu chạy trốn kia.
Phía ngoài khu dạy học còn sáng hơn rất nhiều so với trong khu nhà, nửa khu của thành phố đều trở nên tối sầm, tuyết rơi thành một lớp dày dưới mặt đất, trên bầu trời còn có vài bông tuyết đang bay bay, tuyết trắng phản chiếu lại các vì sao, chiếu đến hình dáng của sân thể dục và phòng giáo vụ nơi xa kia.
Dù của Lạc Tri Dư vẫn còn để ở lớp, Tiêu Ngạn liền bảo cậu chờ một lát, sau đó lôi từ trong cặp mình ra một chiếc dù đã được gấp lại. Tuyết đọng thành một lớp mỏng trên hàng lang lầu một, có đầy rẫy các vết dấu chân được in lên, sàn nhà lát đá cẩm thạch nhẵn nhụi trông vô cùng trơn trượt.
Các dấu chân không hề có quy luật trên mặt đất cùng với những dấu vết loang lổ phía trên cũng đủ để Tiêu Ngạn suy đoán được chỗ này đã từng xảy ra chuyện gì. Hắn vừa lên tiếng nhắc nhở Lạc Tri Dư: “Cẩn thận……”
“Ui da.” Tiêu Ngạn chưa kịp dứt lời, người nào đó còn đang vội vã cất bước đã vì sàn nhà trơn trượt mà ngã ngồi trên hành lang, nhân tiện trượt thêm ba bậc cầu thang nữa, ngã lên trên lớp tuyết đọng ngoài khu dạy học. Hơn nữa trong lúc cậu đang trên đà té xuống, còn tỏ ra không khách khí mà nắm chặt lấy cổ chân Tiêu Ngạn.
Tiêu Ngạn: “……”
“Cho cậu ăn đập bây giờ Lạc Tri Dư!” Tiêu Ngạn còn chưa kịp căng dù ra đã phải vội vàng ném xuống đất, cả người trượt theo Lạc Tri Dư ra bên ngoài, còn làm ra động tác muốn đánh cậu.
Lạc Tri Dư trong cú ngã đau điếng ấy biết mình sắp gặp rắc rối rồi, nhưng cậu không lo lắng, lập tức chuẩn bị trốn chạy, rồi lại ở trên nền tuyết đọng đó ngã vồ ếch thêm hai cú nữa, làm cậu đứng dậy không nổi, bị Tiêu Ngạn đè gáy nhéo cho mấy nhát, thuận tiện hắt tung những bông hoa tuyết đang rơi từ trên trời xuống. Lạc Tri Dư thoáng trốn tránh một chút, quay đầu lại nhìn Tiêu Ngạn cười cười hòng xin sự khoan dung.
Tiêu Ngạn vốn dĩ định giáo huấn tên nhóc ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói* này một chút, nhưng vào khoảng khắc hắn ngước mặt nhìn lên, hắn lại dường như bị đóng băng tại chỗ.
(*Ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói: Chỉ những người quậy phá)
Nửa cái thành phố đều vì trận tuyết lớn mà cắt hết điện, tắt đi những ánh đèn neon và nhịp sống hối hả ồn ào của thành phố, bầu trời đêm lại một lần nữa sáng lên, ánh mắt từng được hắn so sánh với những tia pháo hoa dụ dỗ từng ngôi sao sáng kia, hiện tại đang lặng lẽ rơi vào trong lòng tuyết trắng.
Hắn muốn bắt lấy vì sao ấy, đem về chiếm làm của riêng.
“Lạnh chết rồi á á á, đều tại anh hết đó.” Trên chiếc bàn bên ngoài cửa hàng tiện lợi, Lạc Tri Dư đang làm ấm tay bằng cách ôm một ly bingsu đường phèn, “Anh có còn lương tâm hay không hả, tôi ngã thì cũng đã ngã rồi, vậy mà anh vẫn còn muốn đánh tôi.”
Lạc Tri Dư ghé lên trên bàn, ôm lấy ly giấy, buồn bã ỉu xìu mà nói: “Đều tại anh hết, mông đau quá chừng.”
Tiêu Ngạn: “???”
Tiêu Ngạn: “Là tự cậu ngã đó có được không.”
“Được thôi.” Lạc Tri Dư nói.
Vài ánh mắt xung quanh cửa hàng tiện lợi đều hướng hết về phía bọn họ.
“Ăn đi,a ăn rồi ngậm miệng vào, không đủ lại mua thêm một phần cho cậu.” Tiêu Ngạn dùng ống hút chưa mở gõ gõ lên ngón tay Lạc Tri Dư, “Nếu không phải tại cậu kéo tôi ngã theo, nói không chừng tôi còn có thể tốt bụng mà đỡ cậu dậy.”
“Hai ta là đôi bạn cùng tiến cùng lùi, đừng ai nghĩ đến chuyện chạy trốn, ai cũng đừng nghĩ chạy.” Lạc Tri Dư kéo ghế đến bên cạnh Tiêu Ngạn, ngồi lại gần hắn thêm một chút, “Anh nói xem đúng không.”
“Cậu là cái máy đọc lại lời nói hả?” Tiêu Ngạn bị cậu chọc đến nỗi vừa tức vừa buồn cười, lần này hắn cũng không thèm quản đôi tay của mình nữa, chỉ duỗi tay vỗ nhẹ lên gương mặt Lạc Tri Dư hai cái, “Có phải tôi dạy cậu cái gì thì cậu hoc cái đó đúng không?”
“Suy một ra ba, học thì sẽ biết.” Lạc Tri Dư công nhận việc này, lại nhích sang phía Tiêu Ngạn thêm một chút nữa, “Rốt cuộc tôi cũng thật ưu tú quá đi.”
“Lạnh không?” Tiêu Ngạn chú ý tới động tác của cậu, “Lạnh thì chúng ta về ký túc xá trước, tôi đưa cậu về nhé?”
“Không vội không vội, vẫn chưa muốn về, tôi với anh ở lại chút nữa đi. Giờ về thì cũng chả có điện, di động còn bị tịch thu, chán muốn chết.” Lạc Tri Dư nói, “Để tôi hưởng dụng cái bóng đèn khẩn cấp của cửa hàng tiện lợi này thêm xíu nữa.”
Cặp sách của Lạc Tri Dư để lại phòng học, còn của Tiêu Ngạn thì vẫn đang được đeo ở trên người. Hắn nương theo ánh đèn khẩn cấp, làm nốt phần bài tập vẫn đang tính dở lúc còn ở lớp.
Sách giáo khoa của năm hai khiến Lạc Tri Dư cảm thấy có chút hứng thú, nhân lúc Tiêu Ngạn đang làm bài tập, cậu liền ngồi ở một bên lật lật sách giáo khoa của Tiêu Ngạn.
“Anh có giấy nháp không?” Lạc Tri Dư lật được vài trang của cuốn sách toán, cảm thấy rất hứng thú với nội dung trong đó, cậu bò dọc theo cái bàn nhích sang bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Tiêu Ngạn, “Tôi vẫn chưa học đến chỗ này, mà anh cũng không viết quá trình vào, nên tôi muốn thử tính một chút.”
“Chia cậu một nửa này.” Tiêu Ngạn chỉ mang theo một tờ, mà còn đang dùng tờ đó nữa, cho nên hắn lật tờ giấy lại, đưa phần còn trống cho Lạc Tri Dư mượn.
Ngoài cửa sổ là từng đợt gió tuyết xen kẽ, trong phòng là ánh đèn tối tăm cùng với tờ giấy in đầy những con số chồng chất lên nhau.
Trận này tuyết rơi dày đặc, nhưng cũng chỉ rơi đúng một buổi tối, đến ngày hôm sau trời lại sáng, chẳng qua nhiệt độ lạ vẫn tiếp tục giảm xuống, Lạc Tri Dư lúc tới phòng học còn quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ sáng màu bên ngoài bộ đồng phục.
[ Không phải là ve sầu ]: À há! Anh trai ơi!
[ Không phải là ve sầu ]: Điện thoại của em lấy về rồi nè, lại đây nói chuyện nào!
[ Không phải là ve sầu ]: Thầy giáo nói thái độ trong lúc bị phạt tối hôm qua của em rất tốt ha ha ha, cảm ơn anh Ngạn đã đưa em đi trốn nhé, anh Ngạn đúng là người tốt.
[ Quả quýt không phải người xấu ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg, tôi có thể chờ tới tan học mới nói chuyện được không?
[ Quả quýt không phải người xấu ]: Tôi không muốn bị phạt đứng nữa.
[ Không phải là ve sầu ]: Không cần sợ.
Lớp Tiêu Ngạn đang trong tiết toán, giáo viên đang giảng thêm một bài khó trong cuốn đề thi đại học, như thường mà gọi học sinh trả lời câu hỏi.
“Không phải là đã bảo các em đọc trước đề tham khảo rồi sao, mấy cái này đều là kiến thức dạo gần đây chúng ta được học, các em chắc chắn phải biết làm bài như thế nào.” Giáo viên toán viết viết vài dòng lên bảng đen.
Cách màn hình, Tiêu Ngạn có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Lạc Tri Dư sau khi được lấy điện thoại về, do cậu hôm nay nói nhiều hơn thường ngày.
[ Không phải là ve sầu ]: Ai da, chủ nhiệm kiểm tra các lớp, nguy hiểm quá.
Tiêu Ngạn đang thất thần, nhớ về Lạc Tri Dư của buổi tối hôm qua. Thiếu niên ngã sõng soài trên nền tuyết trắng, sau cổ bị hắn bóp đến đau điếng, vậy mà còn quay đầu lại nhìn hắn cười. Nụ cười ấy có vài điểm nghịch ngợm xen lẫn với vài ý khiếp đảm, khiến người khác vừa muốn khi dễ, lại vừa muốn bao bọc che chở.
Hai cái suy nghĩ trái chiều này tạo thành một mâu thuẫn tâm lý trong lòng hắn, khiến cho hình ảnh ấy cứ lơ lửng qua lại trong đầu hắn suốt một đêm, không có cách nào xóa bỏ được, ngược lại còn trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn ——
Đây là một ký ức không liên quan gì đến tin tức tố, mà có thể khiến hắn nhớ mãi không quên.
“0301 Tiêu Ngạn, đừng cứ cúi đầu như thế, tôi biết em hiểu cách làm bài, nhưng nghe giảng thì vẫn phải nghe giảng.” Giáo viên điểm danh, “Em nói cho tôi biết cách làm bài này xem nào.”
“Câu nào?” Tiêu Ngạn dùng chân đá đá Phàn Việt, “Nhanh lên.”
“Câu số hai từ dưới đếm lên, đm, mày lấy nhầm đề rồi.” Phàn Việt đẩy tờ đề của mình qua, “Sao lại thế này chứ, ban ngày ban mặt, đang mơ mộng đấy à?”
(*你在想屁吃 /Nǐ zài xiǎng pì chī/(你在想peach): Một cụm từ trên mạng, ý bảo đang ảo tưởng, mơ giữa ban ngày.)
Tiêu Ngạn: “……”
- ------------------------------
Dạo này hơi bận việc mọi người ạ, nếu hôm nào thấy mình không đăng chương được thì thông cảm cho mình nhé.
Từ khi bắt đầu cúp điện đến bây giờ, lớp ba năm hai trên lầu vẫn luôn ồn ào náo nhiệt, cách một tầng gác có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân qua lại. Năm hai rốt cuộc quyết định chơi lớn một lần, bọn họ tới Nhất Trung được hơn một năm rồi, ít nhiều gì thì cũng sẽ có vài thành phần quậy phá, vì thế nên lúc gặp phải sự cố cúp điện này, bọn họ nhất định sẽ không chịu nghe lời giống như năm nhất, mà là lập tức thu dọn cặp sách bỏ chạy, chỉ cần có thể chạy về ký túc xá rồi khóa cửa lại, thì sẽ không cần phải học tiết tự học buổi tối hôm nay nữa.
“Đi thôi, các anh em, mau chạy nào.” Phàn Việt qua loa nhét vài quyển sách vào trong cặp, thúc giục đám người cùng ký túc xá, “Bây giờ mà không chạy, chả nhẽ chờ đến lúc có điện lại mới chạy sao?”
Thang Nguyên là người có tốc độ nhanh nhất, cậu ta xài thời gian ngắn nhất mà dọn xong sách vở trên bàn, chuồn ra khỏi đám đông hỗn loạn bằng cửa sau.
Nhóm người trốn tiết tự học buổi tối gặp được chủ nhiệm Lý đang cầm đèn pin đứng ở sau cửa.
Phàn Việt: “Ờm……”
“Đi đi, lúc xuống lầu nhớ đừng hoảng hốt, cũng đừng xô đẩy, phải chú ý an toàn.” Bọn học sinh từ lầu ba trở lên đã trốn gần hết rồi, thầy Lý cũng chẳng thèm quan tâm nữa, “Tiêu Ngạn ở lại.”
“Tại sao lại thế ạ?” Phàn Việt vừa thuận tay muốn kéo thằng bạn cùng phòng đi chung.
“Không biết.” Thầy giáo Lý lắc đầu, “Chủ nhiệm lớp ba năm nhất dưới lầu tới tìm thầy, bảo có người dạy hư Lạc Tri Dư lớp bọn họ.”
Tiêu Ngạn: “……”
“Thầy nói gì thế ạ.” Phàn Việt vì tên bạn cùng phòng mà đứng ra bênh vực kẻ yếu, “Lạc Tri Dư chả kém gì đâu, cũng toàn không biết điểm dừng mà chọc người khác ấy.”
Đèn thoát hiểm chiếu sáng cả một đoạn cầu thang tối tắm, Tiêu Ngạn cùng với Lạc Tri Dư một trái một phải bị phạt đứng cạnh cửa cầu thang, trong phòng học năm nhất, học sinh các lớp vẫn đang chờ điện được kích hoạt lại, không hề rời phòng nửa bước.
“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều.” Tiêu Ngạn mở miệng, đánh vỡ thang bầu không khí yên tĩnh giữa cầu thang.
“Cái gì?” Lạc Tri Dư tiếp lời.
“Hai ta rõ ràng không cùng khối, thế thì tại sao tôi lại bị phạt đứng với cậu nhỉ?”
“Ai mà biết được?” Lạc Tri Dư đứng mệt, liền lui về ven tường phía sau khoảng hai bước, “Tôi còn muốn hỏi vì sao có nhiều người chơi điện thoại như vậy, mà chỉ mình tôi bị bắt?”
Nói xong, người này lại tự mình đưa ra một kết luận: “Vẫn phải chơi ít lại thôi.”
“Cậu bóp dái đồng đội cũng thuần thục phết đấy.” Tiêu Ngạn liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thay đổi vị trí đứng phạt, nhích sang bên cạnh Lạc Tri Dư. Lạc Tri Dư ghét bỏ mà né sang bên trái một bước, lại bị Tiêu Ngạn bắt lấy cánh tay kéo trở về, không thể trốn tránh được nữa, đành phải nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiêu Ngạn.
“Lần đầu tiên bóp dái đồng đội, không có kinh nghiệm, không thể nào tự thoát tội cho chính mình.” Lạc Tri Dư ra vẻ khiêm tốn mà cười cười, “Ai bảo anh nhắn tin cho tôi trong tiết tự học buổi tối làm gì?”
“Thôi đi, hai ta là đôi bạn cùng tiến cùng lùi, đừng ai nghĩ đến chuyện chạy trốn. Muốn thì tự xem lại lịch sử trò chuyện.” Tiêu Ngạn đứng thẳng người lên, nhịn xuống cảm xúc muốn vỗ vỗ khuôn mặt của cậu, “Là ai nhắn tin trước, hả?”
“Thế là ai dán tờ giấy ghi chú vào lưng tôi trước, hả?” Lạc Tri Dư không phục.
“Vậy là ai vẽ con rùa đen lên trên cửa sổ trước, hả?”
Bọn họ cứ một trước một sau phải tìm cho bằng được ngồn gốc của sự việc, cứ thế thì có khả năng nói đến tận lúc còn đang ở nhà trẻ luôn. Hai người thấy thế đành phải bỏ qua đề tài này, ngừng lại ngay tại khúc "rùa đen", không thảo luận sâu vào nữa.
“Mệt quá.” Không gian tối tăm khiến người ta có cảm giác mơ màng buồn ngủ, cơ thể Lạc Tri Dư dần dần dán lên mặt tường, “Đứng bất động đây.”
“Đứng cho đàng hoàng vào.” Tiêu Ngạn nâng giọng mình lên, “Thầy giáo lớp cậu bảo tôi thuận tiện trông chừng cậu đứng phạt, lấy công chuộc tội.”
Hắn hung dữ vô dụng, Lạc Tri Dư căn bản không hề sợ hắn.
“Vậy cậu đừng dựa vào tường nữa.” Tiêu Ngạn thỏa hiệp, xách cơ thể đang dần dần trượt xuống của Lạc Tri Dư lên, giúp cậu phủi sạch quần áo, “Sau lưng dính đầy bụi đây này.”
“Nhiều nhất là nửa giờ nữa.” Tiêu Ngạn lấy điện thoại ra nhìn thời gian, “Nếu vẫn không cung cấp điện, thì giáo viên cũng sẽ phải cho năm nhất tan học thôi. Mới đứng chưa được bao lâu mà đã than thở bảo mệt rồi, thế sao lúc cậu đuổi đánh tôi ấy, chạy vòng quanh tận ba quãng đường mà lại không thấy thở gấp hơi nào?”
Lạc Tri Dư không nói gì, hai người trầm mặc trong chốc lát, Tiêu Ngạn mới chịu thua trước, hắn liếc trái liếc phải nhìn hành lang tối tăm: “Thôi bỏ đi, không đứng nữa.”
“Thật không.” Tinh thần của Lạc Tri Dư đột nhiên tỉnh táo lại, “Giờ đưa nhau đi trốn hả?”
“Đi, trước khi tan học phỏng chừng sẽ chưa có điện đâu, tối thế này, chắc là không ai phát hiện chúng ta chạy, thầy cô cũng không rảnh để quản chúng ta.” Tiêu Ngạn một tay vác cặp sách, một tay lôi người xuống lầu.
Dọc đường đi không đụng phải thầy cô nào, nhưng lại gặp được vài ba học sinh cũng đang trốn tiết học. Lạc Tri Dư bị Tiêu Ngạn kéo đi, chạy theo hắn xuống dưới tầng, loáng thoáng cảm nhận được sự vui sướng tột độ từ cái hành động trốn học. Lạc thú này là một thứ thực sự khó có thể hiểu được, không biết là do xuất phát từ chính bản thân đang chạy trốn này của cậu, hay là từ người trước mặt đang dắt cậu chạy trốn kia.
Phía ngoài khu dạy học còn sáng hơn rất nhiều so với trong khu nhà, nửa khu của thành phố đều trở nên tối sầm, tuyết rơi thành một lớp dày dưới mặt đất, trên bầu trời còn có vài bông tuyết đang bay bay, tuyết trắng phản chiếu lại các vì sao, chiếu đến hình dáng của sân thể dục và phòng giáo vụ nơi xa kia.
Dù của Lạc Tri Dư vẫn còn để ở lớp, Tiêu Ngạn liền bảo cậu chờ một lát, sau đó lôi từ trong cặp mình ra một chiếc dù đã được gấp lại. Tuyết đọng thành một lớp mỏng trên hàng lang lầu một, có đầy rẫy các vết dấu chân được in lên, sàn nhà lát đá cẩm thạch nhẵn nhụi trông vô cùng trơn trượt.
Các dấu chân không hề có quy luật trên mặt đất cùng với những dấu vết loang lổ phía trên cũng đủ để Tiêu Ngạn suy đoán được chỗ này đã từng xảy ra chuyện gì. Hắn vừa lên tiếng nhắc nhở Lạc Tri Dư: “Cẩn thận……”
“Ui da.” Tiêu Ngạn chưa kịp dứt lời, người nào đó còn đang vội vã cất bước đã vì sàn nhà trơn trượt mà ngã ngồi trên hành lang, nhân tiện trượt thêm ba bậc cầu thang nữa, ngã lên trên lớp tuyết đọng ngoài khu dạy học. Hơn nữa trong lúc cậu đang trên đà té xuống, còn tỏ ra không khách khí mà nắm chặt lấy cổ chân Tiêu Ngạn.
Tiêu Ngạn: “……”
“Cho cậu ăn đập bây giờ Lạc Tri Dư!” Tiêu Ngạn còn chưa kịp căng dù ra đã phải vội vàng ném xuống đất, cả người trượt theo Lạc Tri Dư ra bên ngoài, còn làm ra động tác muốn đánh cậu.
Lạc Tri Dư trong cú ngã đau điếng ấy biết mình sắp gặp rắc rối rồi, nhưng cậu không lo lắng, lập tức chuẩn bị trốn chạy, rồi lại ở trên nền tuyết đọng đó ngã vồ ếch thêm hai cú nữa, làm cậu đứng dậy không nổi, bị Tiêu Ngạn đè gáy nhéo cho mấy nhát, thuận tiện hắt tung những bông hoa tuyết đang rơi từ trên trời xuống. Lạc Tri Dư thoáng trốn tránh một chút, quay đầu lại nhìn Tiêu Ngạn cười cười hòng xin sự khoan dung.
Tiêu Ngạn vốn dĩ định giáo huấn tên nhóc ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói* này một chút, nhưng vào khoảng khắc hắn ngước mặt nhìn lên, hắn lại dường như bị đóng băng tại chỗ.
(*Ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói: Chỉ những người quậy phá)
Nửa cái thành phố đều vì trận tuyết lớn mà cắt hết điện, tắt đi những ánh đèn neon và nhịp sống hối hả ồn ào của thành phố, bầu trời đêm lại một lần nữa sáng lên, ánh mắt từng được hắn so sánh với những tia pháo hoa dụ dỗ từng ngôi sao sáng kia, hiện tại đang lặng lẽ rơi vào trong lòng tuyết trắng.
Hắn muốn bắt lấy vì sao ấy, đem về chiếm làm của riêng.
“Lạnh chết rồi á á á, đều tại anh hết đó.” Trên chiếc bàn bên ngoài cửa hàng tiện lợi, Lạc Tri Dư đang làm ấm tay bằng cách ôm một ly bingsu đường phèn, “Anh có còn lương tâm hay không hả, tôi ngã thì cũng đã ngã rồi, vậy mà anh vẫn còn muốn đánh tôi.”
Lạc Tri Dư ghé lên trên bàn, ôm lấy ly giấy, buồn bã ỉu xìu mà nói: “Đều tại anh hết, mông đau quá chừng.”
Tiêu Ngạn: “???”
Tiêu Ngạn: “Là tự cậu ngã đó có được không.”
“Được thôi.” Lạc Tri Dư nói.
Vài ánh mắt xung quanh cửa hàng tiện lợi đều hướng hết về phía bọn họ.
“Ăn đi,a ăn rồi ngậm miệng vào, không đủ lại mua thêm một phần cho cậu.” Tiêu Ngạn dùng ống hút chưa mở gõ gõ lên ngón tay Lạc Tri Dư, “Nếu không phải tại cậu kéo tôi ngã theo, nói không chừng tôi còn có thể tốt bụng mà đỡ cậu dậy.”
“Hai ta là đôi bạn cùng tiến cùng lùi, đừng ai nghĩ đến chuyện chạy trốn, ai cũng đừng nghĩ chạy.” Lạc Tri Dư kéo ghế đến bên cạnh Tiêu Ngạn, ngồi lại gần hắn thêm một chút, “Anh nói xem đúng không.”
“Cậu là cái máy đọc lại lời nói hả?” Tiêu Ngạn bị cậu chọc đến nỗi vừa tức vừa buồn cười, lần này hắn cũng không thèm quản đôi tay của mình nữa, chỉ duỗi tay vỗ nhẹ lên gương mặt Lạc Tri Dư hai cái, “Có phải tôi dạy cậu cái gì thì cậu hoc cái đó đúng không?”
“Suy một ra ba, học thì sẽ biết.” Lạc Tri Dư công nhận việc này, lại nhích sang phía Tiêu Ngạn thêm một chút nữa, “Rốt cuộc tôi cũng thật ưu tú quá đi.”
“Lạnh không?” Tiêu Ngạn chú ý tới động tác của cậu, “Lạnh thì chúng ta về ký túc xá trước, tôi đưa cậu về nhé?”
“Không vội không vội, vẫn chưa muốn về, tôi với anh ở lại chút nữa đi. Giờ về thì cũng chả có điện, di động còn bị tịch thu, chán muốn chết.” Lạc Tri Dư nói, “Để tôi hưởng dụng cái bóng đèn khẩn cấp của cửa hàng tiện lợi này thêm xíu nữa.”
Cặp sách của Lạc Tri Dư để lại phòng học, còn của Tiêu Ngạn thì vẫn đang được đeo ở trên người. Hắn nương theo ánh đèn khẩn cấp, làm nốt phần bài tập vẫn đang tính dở lúc còn ở lớp.
Sách giáo khoa của năm hai khiến Lạc Tri Dư cảm thấy có chút hứng thú, nhân lúc Tiêu Ngạn đang làm bài tập, cậu liền ngồi ở một bên lật lật sách giáo khoa của Tiêu Ngạn.
“Anh có giấy nháp không?” Lạc Tri Dư lật được vài trang của cuốn sách toán, cảm thấy rất hứng thú với nội dung trong đó, cậu bò dọc theo cái bàn nhích sang bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Tiêu Ngạn, “Tôi vẫn chưa học đến chỗ này, mà anh cũng không viết quá trình vào, nên tôi muốn thử tính một chút.”
“Chia cậu một nửa này.” Tiêu Ngạn chỉ mang theo một tờ, mà còn đang dùng tờ đó nữa, cho nên hắn lật tờ giấy lại, đưa phần còn trống cho Lạc Tri Dư mượn.
Ngoài cửa sổ là từng đợt gió tuyết xen kẽ, trong phòng là ánh đèn tối tăm cùng với tờ giấy in đầy những con số chồng chất lên nhau.
Trận này tuyết rơi dày đặc, nhưng cũng chỉ rơi đúng một buổi tối, đến ngày hôm sau trời lại sáng, chẳng qua nhiệt độ lạ vẫn tiếp tục giảm xuống, Lạc Tri Dư lúc tới phòng học còn quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ sáng màu bên ngoài bộ đồng phục.
[ Không phải là ve sầu ]: À há! Anh trai ơi!
[ Không phải là ve sầu ]: Điện thoại của em lấy về rồi nè, lại đây nói chuyện nào!
[ Không phải là ve sầu ]: Thầy giáo nói thái độ trong lúc bị phạt tối hôm qua của em rất tốt ha ha ha, cảm ơn anh Ngạn đã đưa em đi trốn nhé, anh Ngạn đúng là người tốt.
[ Quả quýt không phải người xấu ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg, tôi có thể chờ tới tan học mới nói chuyện được không?
[ Quả quýt không phải người xấu ]: Tôi không muốn bị phạt đứng nữa.
[ Không phải là ve sầu ]: Không cần sợ.
Lớp Tiêu Ngạn đang trong tiết toán, giáo viên đang giảng thêm một bài khó trong cuốn đề thi đại học, như thường mà gọi học sinh trả lời câu hỏi.
“Không phải là đã bảo các em đọc trước đề tham khảo rồi sao, mấy cái này đều là kiến thức dạo gần đây chúng ta được học, các em chắc chắn phải biết làm bài như thế nào.” Giáo viên toán viết viết vài dòng lên bảng đen.
Cách màn hình, Tiêu Ngạn có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Lạc Tri Dư sau khi được lấy điện thoại về, do cậu hôm nay nói nhiều hơn thường ngày.
[ Không phải là ve sầu ]: Ai da, chủ nhiệm kiểm tra các lớp, nguy hiểm quá.
Tiêu Ngạn đang thất thần, nhớ về Lạc Tri Dư của buổi tối hôm qua. Thiếu niên ngã sõng soài trên nền tuyết trắng, sau cổ bị hắn bóp đến đau điếng, vậy mà còn quay đầu lại nhìn hắn cười. Nụ cười ấy có vài điểm nghịch ngợm xen lẫn với vài ý khiếp đảm, khiến người khác vừa muốn khi dễ, lại vừa muốn bao bọc che chở.
Hai cái suy nghĩ trái chiều này tạo thành một mâu thuẫn tâm lý trong lòng hắn, khiến cho hình ảnh ấy cứ lơ lửng qua lại trong đầu hắn suốt một đêm, không có cách nào xóa bỏ được, ngược lại còn trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn ——
Đây là một ký ức không liên quan gì đến tin tức tố, mà có thể khiến hắn nhớ mãi không quên.
“0301 Tiêu Ngạn, đừng cứ cúi đầu như thế, tôi biết em hiểu cách làm bài, nhưng nghe giảng thì vẫn phải nghe giảng.” Giáo viên điểm danh, “Em nói cho tôi biết cách làm bài này xem nào.”
“Câu nào?” Tiêu Ngạn dùng chân đá đá Phàn Việt, “Nhanh lên.”
“Câu số hai từ dưới đếm lên, đm, mày lấy nhầm đề rồi.” Phàn Việt đẩy tờ đề của mình qua, “Sao lại thế này chứ, ban ngày ban mặt, đang mơ mộng đấy à?”
(*你在想屁吃 /Nǐ zài xiǎng pì chī/(你在想peach): Một cụm từ trên mạng, ý bảo đang ảo tưởng, mơ giữa ban ngày.)
Tiêu Ngạn: “……”
- ------------------------------
Dạo này hơi bận việc mọi người ạ, nếu hôm nào thấy mình không đăng chương được thì thông cảm cho mình nhé.