Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng
Chương 12: Đoàn kết hữu ái là một chuyện tốt
Edit: Juri
Lầu 12: Ha ha ha ha ha Lạc Tri Dư vậy mà cũng được công nhận là học sinh mẫu mực của trường, học sinh có tác phong hoàn hảo.
Lầu 13: Mau lưu ảnh, hiện trường ngã ngựa của Lạc Tri Dư.
Lầu 14: Quá thông minh rồi! Tôi không có đồng phục, tại sao không nghĩ tới phải tìm năm hai mượn nhỉ, còn để bị trừ điểm nữa hu hu hu.
Lầu 15: Tân sinh mấy cậu sao lại thế này, mới khai giảng có vài ngày mà đồng phục đã mặc tới hỏng luôn rồi, bị bắt học nhiều quá hả?
Giờ khắc này, trong đám phụ huynh cũng có người đã phát hiện ra.
Phụ huynh 4: Chủ nhiệm Ngô, bài viết này có viết sai tên không vậy? Học sinh đứng trò chuyện là Tiêu Ngạn mà, có cần phải sửa lại không?
Phụ huynh 5: Phụ huynh 4,??? Không phải chứ, Tiêu Ngạn nhà chúng tôi không thấp như này.
Phụ huynh 5: Hơn nữa tiểu Ngạn bảo tuần sau mới tới lượt nó lên nói, không phải tuần này, không cần gấp gáp, ai cũng có cơ hội được lên chia sẻ mà.
Phụ huynh 4: Chủ nhiệm Ngô, học sinh này rốt cuộc tên là gì.
Chủ nhiệm Ngô: Lạc Tri Dư, bài viết viết không sai, đây là đại biểu ưu tú của tân sinh năm nhất, tuy rằng Tiêu Ngạn và em ấy cùng là lớp ba, nhưng Tiêu Ngạn là năm hai, hai em học sinh này đều rất ưu tú, học tập khắc khổ, nghe lời hiểu chuyện, là hai người bạn học đoàn kết, là con ngoan trò giỏi của chúng tôi.
Phụ huynh 4: Vâng, vậy thì không có việc gì, tôi nhìn đồng phục thấy ghi là 0301 Tiêu Ngạn, ha ha ha.
Chủ nhiệm Ngô: Ha ha ha không có việc gì.
Chủ nhiệm Ngô:......
Chủ nhiệm Ngô:???
Buổi chiều thứ hai, Lạc Tri Dư vừa mới học xong một tiết đã buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được, thừa dịp giải lao mười phút, nhanh chóng ghé vào bàn ngủ gật.
"Lạc Tri Dư." Có một bạn học bước tới, đứng trước bàn học cậu, do dự một lát, cuối cùng vẫn gõ xuống bàn, đánh thức vị đại ca này dậy, "Thầy giáo muốn gọi cậu tới phòng làm việc."
"A?" Lạc Tri Dư mang theo khuôn mặt ủ rũ đứng lên, thiếu chút nữa đụng ngã bàn học.
Vị đại ca này mới ngày đầu chính thức đi học đã bị giáo viên gọi đến, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, dưới ánh mắt khâm phục của các bạn học mà một đường bước tới văn phòng.
Văn phòng giáo viên ở cuối hành lang, lúc Lạc Tri Dư đến nơi, trên đỉnh đầu vang lên tiếng chuông báo hiệu vào tiết học cuối cùng, đây là tiết học mỹ thuật duy nhất của cậu.
"Ngồi đi." Thu Nghi, giáo viên chủ nhiệm của lớp ba chỉ cái ghế bên cạnh người, ở trên máy tính phóng to một tấm ảnh, "Giải thích một chút?"
"Không cần phóng to, phiền lắm ạ, thầy không cần xem ảnh, xem em là được rồi." Trên người Lạc Tri Dư vẫn còn mặc đồng phục của Tiêu Ngạn, họ tên trên đồng phục cũng chưa tháo ra.
Thầy chủ nhiệm tức khắc cảm thấy có một trận đau đầu.
"Tiêu Ngạn là Alpha."
Lạc Tri Dư: "Vâng?"
"Em là Omega."
Lạc Tri Dư: "Vâng."
"Vậy em mặc đồng phục của em ấy làm gì?" Thầy giáo Thu Nghi đang muốn che chở cho học sinh lớp mình, nên vừa nãy đã gọi một cú điện thoại cho chủ nhiệm lớp ba năm hai, "Em ấy bắt em mặc?"
"Không có." Trong chuyện mượn đồ đồng phục này, Lạc Tri Dư là một người làm một người chịu, "Là em cưỡng ép anh ấy."
Thầy giáo: "?"
"Mượn ạ." Lạc Tri Dư nói ra toàn bộ sự việc.
Chủ nhiệm lớp bị lời này của cậu làm cho sợ hãi, tức khắc cảm thấy đau đầu, trẻ con thời nay sao mà khó hiểu quá: "Em đi mượn đồng phục của em ấy làm cái gì?"
"Mặc ạ." Lạc Tri Dư đúng lý hợp tình, "Không mặc đồng phục sẽ bị trừ hạnh kiểm."
Là trường học sai.
"Đồng phục của em đâu?" Thầy giáo Thu xụ mặt, "Em mặc đồng phục của người khác rồi đứng trước mặt thầy cô bạn bè để nói chuyện?"
"Dạ rách rồi ạ." Lạc Tri Dư khoa tay múa chân một hồi, "Đại khái là rách thành một cái lỗ to như vậy nè, em nghĩ bồn hoa của trường học phải nên tu bổ đi thôi."
Là lùm cây sai.
"Đồng phục dự phòng đâu? Không mang hả?" Thu Nghi nói, "Không phải trong nhóm lớp thầy đã nhắc em phải mang đồ dự phòng sao?"
"Có mang ạ." Lạc Tri Dư đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, "Nhân tiện đây, em phải phản ánh với thầy một điều, đó là quân phục của trường mình chất lượng quá kém, nó phai màu, nhuộm bộ quần áo dự phòng của em thành màu xanh biển luôn."
Là quân phục sai.
"Em đã hy vọng hội học sinh có thể giúp em phản ánh vấn đề này, nhưng bọn họ lại bảo không thể." Lạc Tri Dư bắt đầu đọc lại kịch bản trong đầu mình, "Đối với một học sinh trung học mà nói, tác phong đồng phục luôn là thứ phải được chú ý và chỉnh chu, đồng phục đã hỏng không thể mặc, đồng phục đã phai màu cũng không thể mang, mà đồng phục mới thì phải chờ, nhưng buổi trò chuyện thứ hai thì không thể chờ được ạ."
"Cho nên em đã tìm Tiêu Ngạn mượn đồng phục." Lạc Tri Dư tổng kết, "Sự việc chỉ có như thế thôi."
Thu Nghi đã làm chủ nhiệm lớp không ít năm, loại học sinh nào cũng đã từng gặp qua, nhưng cái kiểu biết ăn nói ném nồi* như Lạc Tri Dư này, đây là lần đầu tiên thấy.
(*Ném nồi: giống kiểu ụp nồi, đẩy hết trách nhiệm sang người khác, thứ khác)
Điện thoại trên bàn chợt rung lên, chủ nhiệm lớp ba năm hai gửi tới một tấm ảnh ảnh chụp đơn xét nghiệm của bệnh viện.
Chủ nhiệm lớp ba năm hai: [ đơn xét nghiệm ], lấy từ chỗ Tiêu Ngạn, cùng với các tin tức đang trên báo, hai em ấy đúng thật là 0%.
Chủ nhiệm lớp ba năm hai: Theo tôi được biết, cặp AO có độ xứng đôi 0% rất hiếm thấy, hơn một trăm năm trước cũng có một cặp AO có độ xứng đôi thấp thế này, rất nổi tiếng. Hai người họ cực kỳ ghét nhau, thấy mặt là đánh, ảnh hưởng khá nhiều tới mọi người xung quanh.
Chủ nhiệm lớp ba năm hai: Mấy ngày trước nghe chủ nhiệm Ngô nói, tôi còn đang lo lắng Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn cũng sẽ như vậy, nhưng câu chuyện đồng phục này khiến tôi thấy được tình đoàn kết hữu ái giữa hai đứa chúng nó, đây là chuyện tốt, thân là người trong ngành giáo dục, chúng ta không nên nghiêm trọng hóa vấn đề lên.
Chủ nhiệm lớp ba năm hai: Tin tôi đi, cặp AO có độ xứng đôi bằng 0 cũng có thể vui vẻ ở chung, tuổi học trò là cái tuổi đơn thuần nhất, hai đứa nhóc này còn là hạt giống tốt, hiện tại bắt đầu chỉ đường dẫn lối, chắc chắn vẫn còn kịp.
Chủ nhiệm lớp ba năm hai: love & peace
Chủ nhiệm lớp ba năm nhất: Vâng...... Không hổ là tổ trưởng tổ dạy học, phải học tập thầy mới được. Phấn-đấu.jpg
"Thầy giáo?" Lạc Tri Dư trình bày lý do xong, nửa ngày không thấy chủ nhiệm lớp đáp lại, nhịn không được thúc giục hỏi, "Còn việc gì không ạ, không có thì em về lớp học tiết mỹ thuật."
"Không có việc gì." Thầy giáo Thu ngẩng đầu, trong ánh mắt chan chứa niềm hy vọng: "Đi thôi, phải hòa đồng ở chung với Tiêu Ngạn đấy, không được đánh nhau."
"Bộ này em còn mặc được không thầy?"
"Tạm thời cứ mặc đi." Thầy chủ nhiệm phất tay đuổi người, "Phải luôn luôn ghi nhớ lòng tốt mà người khác đã dành cho em đấy."
Lạc Tri Dư mang theo dấu chấm hỏi bước ra khỏi cửa. Lớp mỹ thuật vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu, nên lúc cậu vào lớp vẫn còn kịp giờ.
Lạc Tri Dư mặt vô biểu tình mà hô to "Báo cáo", lại bước về chỗ ngồi của mình trong ánh nhìn tò mò của toàn thể học sinh, rút giấy vẽ ra, bắt đầu tiết học.
Tiết mỹ thuật của trường trung học chủ yếu là để tạo nên hứng thú và giảm sức ép về chuyện học tập cho học sinh, việc vẽ tranh tĩnh vật đối với cậu mà nói tương đối đơn giản, phác họa cũng rất nhẹ nhàng. Vẽ xong bài tập trên lớp rồi, cậu lại lật mặt sau của tờ giấy lại, tùy tay vẽ những thứ khác.
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Đang làm gì đó? Giáo viên lớp cậu nói cậu chưa, bảo hai ta phải hòa đồng sống chung ấy.
[ Không phải là ve sầu ]: Học mỹ thuật.
[ Không phải là ve sầu ]: Bắt-tay.jpg
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Ồ, tiết cậu yêu thích nhất.
[ Không phải là ve sầu ]: Nhìn xem, [ hình ảnh ], tôi vẽ cho anh một cái tủ lạnh mini nè, anh nhìn coi có giống cái mà anh mới vừa mất không.
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]:......
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Cậu dùng điện thoại trong giờ học. Mỉm-cười.jpg, tôi phải hoàn thành trách nhiệm của một thành viên hội học sinh mới được.
[ Không phải là ve sầu ]:? Anh bẫy tôi?
[ Không phải là ve sầu ]: Anh ngon thì làm đi, anh dám làm tôi sẽ nộp lịch sử cuộc trò chuyện lên, hai ta cùng nhau bị phạt.
Diễn đàn trường Nhất Trung ——
[ Các cậu cảm thấy như thế nào về chuyện đồng phục mấy ngày nay? ]
Lầu 1: Hợp tình mà nói, lầu một tôi đây cảm thấy Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư rất xứng đôi, nhìn thế nào cũng thấy thích hợp.
Lầu 2: Chia sẻ đường dẫn [ liên kết ], Sự kiện cây chổi, sự kiện nước mật đào, video trên đây nhận được bốn vạn like, bình luận của hầu hết các cư dân mạng đều là đánh rất hay.
Lầu 3 ( Bánh Trôi): Ai thấy bọn họ hợp nhau thì xin mời chờ đến chủ đề của thứ hai tuần kế, câu chuyện yêu hận tình thù của nồi và tủ lạnh mini.
Lầu 4 ( Phàn Việt): Tôi thiết nghĩ chúng ta đừng thảo luận về chủ đề này nữa, sẽ ảnh hưởng không tốt tới hai người bọn họ. Còn nữa, tôi thực sự muốn nói cho mọi người hiểu, quan hệ của hai người này thực sự rất kém, đừng hỏi vì sao tôi biết được, mông tôi vẫn còn đang đau đây này QAQ.
- ------------------------------
Lầu 12: Ha ha ha ha ha Lạc Tri Dư vậy mà cũng được công nhận là học sinh mẫu mực của trường, học sinh có tác phong hoàn hảo.
Lầu 13: Mau lưu ảnh, hiện trường ngã ngựa của Lạc Tri Dư.
Lầu 14: Quá thông minh rồi! Tôi không có đồng phục, tại sao không nghĩ tới phải tìm năm hai mượn nhỉ, còn để bị trừ điểm nữa hu hu hu.
Lầu 15: Tân sinh mấy cậu sao lại thế này, mới khai giảng có vài ngày mà đồng phục đã mặc tới hỏng luôn rồi, bị bắt học nhiều quá hả?
Giờ khắc này, trong đám phụ huynh cũng có người đã phát hiện ra.
Phụ huynh 4: Chủ nhiệm Ngô, bài viết này có viết sai tên không vậy? Học sinh đứng trò chuyện là Tiêu Ngạn mà, có cần phải sửa lại không?
Phụ huynh 5: Phụ huynh 4,??? Không phải chứ, Tiêu Ngạn nhà chúng tôi không thấp như này.
Phụ huynh 5: Hơn nữa tiểu Ngạn bảo tuần sau mới tới lượt nó lên nói, không phải tuần này, không cần gấp gáp, ai cũng có cơ hội được lên chia sẻ mà.
Phụ huynh 4: Chủ nhiệm Ngô, học sinh này rốt cuộc tên là gì.
Chủ nhiệm Ngô: Lạc Tri Dư, bài viết viết không sai, đây là đại biểu ưu tú của tân sinh năm nhất, tuy rằng Tiêu Ngạn và em ấy cùng là lớp ba, nhưng Tiêu Ngạn là năm hai, hai em học sinh này đều rất ưu tú, học tập khắc khổ, nghe lời hiểu chuyện, là hai người bạn học đoàn kết, là con ngoan trò giỏi của chúng tôi.
Phụ huynh 4: Vâng, vậy thì không có việc gì, tôi nhìn đồng phục thấy ghi là 0301 Tiêu Ngạn, ha ha ha.
Chủ nhiệm Ngô: Ha ha ha không có việc gì.
Chủ nhiệm Ngô:......
Chủ nhiệm Ngô:???
Buổi chiều thứ hai, Lạc Tri Dư vừa mới học xong một tiết đã buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được, thừa dịp giải lao mười phút, nhanh chóng ghé vào bàn ngủ gật.
"Lạc Tri Dư." Có một bạn học bước tới, đứng trước bàn học cậu, do dự một lát, cuối cùng vẫn gõ xuống bàn, đánh thức vị đại ca này dậy, "Thầy giáo muốn gọi cậu tới phòng làm việc."
"A?" Lạc Tri Dư mang theo khuôn mặt ủ rũ đứng lên, thiếu chút nữa đụng ngã bàn học.
Vị đại ca này mới ngày đầu chính thức đi học đã bị giáo viên gọi đến, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, dưới ánh mắt khâm phục của các bạn học mà một đường bước tới văn phòng.
Văn phòng giáo viên ở cuối hành lang, lúc Lạc Tri Dư đến nơi, trên đỉnh đầu vang lên tiếng chuông báo hiệu vào tiết học cuối cùng, đây là tiết học mỹ thuật duy nhất của cậu.
"Ngồi đi." Thu Nghi, giáo viên chủ nhiệm của lớp ba chỉ cái ghế bên cạnh người, ở trên máy tính phóng to một tấm ảnh, "Giải thích một chút?"
"Không cần phóng to, phiền lắm ạ, thầy không cần xem ảnh, xem em là được rồi." Trên người Lạc Tri Dư vẫn còn mặc đồng phục của Tiêu Ngạn, họ tên trên đồng phục cũng chưa tháo ra.
Thầy chủ nhiệm tức khắc cảm thấy có một trận đau đầu.
"Tiêu Ngạn là Alpha."
Lạc Tri Dư: "Vâng?"
"Em là Omega."
Lạc Tri Dư: "Vâng."
"Vậy em mặc đồng phục của em ấy làm gì?" Thầy giáo Thu Nghi đang muốn che chở cho học sinh lớp mình, nên vừa nãy đã gọi một cú điện thoại cho chủ nhiệm lớp ba năm hai, "Em ấy bắt em mặc?"
"Không có." Trong chuyện mượn đồ đồng phục này, Lạc Tri Dư là một người làm một người chịu, "Là em cưỡng ép anh ấy."
Thầy giáo: "?"
"Mượn ạ." Lạc Tri Dư nói ra toàn bộ sự việc.
Chủ nhiệm lớp bị lời này của cậu làm cho sợ hãi, tức khắc cảm thấy đau đầu, trẻ con thời nay sao mà khó hiểu quá: "Em đi mượn đồng phục của em ấy làm cái gì?"
"Mặc ạ." Lạc Tri Dư đúng lý hợp tình, "Không mặc đồng phục sẽ bị trừ hạnh kiểm."
Là trường học sai.
"Đồng phục của em đâu?" Thầy giáo Thu xụ mặt, "Em mặc đồng phục của người khác rồi đứng trước mặt thầy cô bạn bè để nói chuyện?"
"Dạ rách rồi ạ." Lạc Tri Dư khoa tay múa chân một hồi, "Đại khái là rách thành một cái lỗ to như vậy nè, em nghĩ bồn hoa của trường học phải nên tu bổ đi thôi."
Là lùm cây sai.
"Đồng phục dự phòng đâu? Không mang hả?" Thu Nghi nói, "Không phải trong nhóm lớp thầy đã nhắc em phải mang đồ dự phòng sao?"
"Có mang ạ." Lạc Tri Dư đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, "Nhân tiện đây, em phải phản ánh với thầy một điều, đó là quân phục của trường mình chất lượng quá kém, nó phai màu, nhuộm bộ quần áo dự phòng của em thành màu xanh biển luôn."
Là quân phục sai.
"Em đã hy vọng hội học sinh có thể giúp em phản ánh vấn đề này, nhưng bọn họ lại bảo không thể." Lạc Tri Dư bắt đầu đọc lại kịch bản trong đầu mình, "Đối với một học sinh trung học mà nói, tác phong đồng phục luôn là thứ phải được chú ý và chỉnh chu, đồng phục đã hỏng không thể mặc, đồng phục đã phai màu cũng không thể mang, mà đồng phục mới thì phải chờ, nhưng buổi trò chuyện thứ hai thì không thể chờ được ạ."
"Cho nên em đã tìm Tiêu Ngạn mượn đồng phục." Lạc Tri Dư tổng kết, "Sự việc chỉ có như thế thôi."
Thu Nghi đã làm chủ nhiệm lớp không ít năm, loại học sinh nào cũng đã từng gặp qua, nhưng cái kiểu biết ăn nói ném nồi* như Lạc Tri Dư này, đây là lần đầu tiên thấy.
(*Ném nồi: giống kiểu ụp nồi, đẩy hết trách nhiệm sang người khác, thứ khác)
Điện thoại trên bàn chợt rung lên, chủ nhiệm lớp ba năm hai gửi tới một tấm ảnh ảnh chụp đơn xét nghiệm của bệnh viện.
Chủ nhiệm lớp ba năm hai: [ đơn xét nghiệm ], lấy từ chỗ Tiêu Ngạn, cùng với các tin tức đang trên báo, hai em ấy đúng thật là 0%.
Chủ nhiệm lớp ba năm hai: Theo tôi được biết, cặp AO có độ xứng đôi 0% rất hiếm thấy, hơn một trăm năm trước cũng có một cặp AO có độ xứng đôi thấp thế này, rất nổi tiếng. Hai người họ cực kỳ ghét nhau, thấy mặt là đánh, ảnh hưởng khá nhiều tới mọi người xung quanh.
Chủ nhiệm lớp ba năm hai: Mấy ngày trước nghe chủ nhiệm Ngô nói, tôi còn đang lo lắng Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn cũng sẽ như vậy, nhưng câu chuyện đồng phục này khiến tôi thấy được tình đoàn kết hữu ái giữa hai đứa chúng nó, đây là chuyện tốt, thân là người trong ngành giáo dục, chúng ta không nên nghiêm trọng hóa vấn đề lên.
Chủ nhiệm lớp ba năm hai: Tin tôi đi, cặp AO có độ xứng đôi bằng 0 cũng có thể vui vẻ ở chung, tuổi học trò là cái tuổi đơn thuần nhất, hai đứa nhóc này còn là hạt giống tốt, hiện tại bắt đầu chỉ đường dẫn lối, chắc chắn vẫn còn kịp.
Chủ nhiệm lớp ba năm hai: love & peace
Chủ nhiệm lớp ba năm nhất: Vâng...... Không hổ là tổ trưởng tổ dạy học, phải học tập thầy mới được. Phấn-đấu.jpg
"Thầy giáo?" Lạc Tri Dư trình bày lý do xong, nửa ngày không thấy chủ nhiệm lớp đáp lại, nhịn không được thúc giục hỏi, "Còn việc gì không ạ, không có thì em về lớp học tiết mỹ thuật."
"Không có việc gì." Thầy giáo Thu ngẩng đầu, trong ánh mắt chan chứa niềm hy vọng: "Đi thôi, phải hòa đồng ở chung với Tiêu Ngạn đấy, không được đánh nhau."
"Bộ này em còn mặc được không thầy?"
"Tạm thời cứ mặc đi." Thầy chủ nhiệm phất tay đuổi người, "Phải luôn luôn ghi nhớ lòng tốt mà người khác đã dành cho em đấy."
Lạc Tri Dư mang theo dấu chấm hỏi bước ra khỏi cửa. Lớp mỹ thuật vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu, nên lúc cậu vào lớp vẫn còn kịp giờ.
Lạc Tri Dư mặt vô biểu tình mà hô to "Báo cáo", lại bước về chỗ ngồi của mình trong ánh nhìn tò mò của toàn thể học sinh, rút giấy vẽ ra, bắt đầu tiết học.
Tiết mỹ thuật của trường trung học chủ yếu là để tạo nên hứng thú và giảm sức ép về chuyện học tập cho học sinh, việc vẽ tranh tĩnh vật đối với cậu mà nói tương đối đơn giản, phác họa cũng rất nhẹ nhàng. Vẽ xong bài tập trên lớp rồi, cậu lại lật mặt sau của tờ giấy lại, tùy tay vẽ những thứ khác.
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Đang làm gì đó? Giáo viên lớp cậu nói cậu chưa, bảo hai ta phải hòa đồng sống chung ấy.
[ Không phải là ve sầu ]: Học mỹ thuật.
[ Không phải là ve sầu ]: Bắt-tay.jpg
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Ồ, tiết cậu yêu thích nhất.
[ Không phải là ve sầu ]: Nhìn xem, [ hình ảnh ], tôi vẽ cho anh một cái tủ lạnh mini nè, anh nhìn coi có giống cái mà anh mới vừa mất không.
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]:......
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Cậu dùng điện thoại trong giờ học. Mỉm-cười.jpg, tôi phải hoàn thành trách nhiệm của một thành viên hội học sinh mới được.
[ Không phải là ve sầu ]:? Anh bẫy tôi?
[ Không phải là ve sầu ]: Anh ngon thì làm đi, anh dám làm tôi sẽ nộp lịch sử cuộc trò chuyện lên, hai ta cùng nhau bị phạt.
Diễn đàn trường Nhất Trung ——
[ Các cậu cảm thấy như thế nào về chuyện đồng phục mấy ngày nay? ]
Lầu 1: Hợp tình mà nói, lầu một tôi đây cảm thấy Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư rất xứng đôi, nhìn thế nào cũng thấy thích hợp.
Lầu 2: Chia sẻ đường dẫn [ liên kết ], Sự kiện cây chổi, sự kiện nước mật đào, video trên đây nhận được bốn vạn like, bình luận của hầu hết các cư dân mạng đều là đánh rất hay.
Lầu 3 ( Bánh Trôi): Ai thấy bọn họ hợp nhau thì xin mời chờ đến chủ đề của thứ hai tuần kế, câu chuyện yêu hận tình thù của nồi và tủ lạnh mini.
Lầu 4 ( Phàn Việt): Tôi thiết nghĩ chúng ta đừng thảo luận về chủ đề này nữa, sẽ ảnh hưởng không tốt tới hai người bọn họ. Còn nữa, tôi thực sự muốn nói cho mọi người hiểu, quan hệ của hai người này thực sự rất kém, đừng hỏi vì sao tôi biết được, mông tôi vẫn còn đang đau đây này QAQ.
- ------------------------------