Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh
Chương 53: 53: Chương 52
Cuối cùng Lục Hành vẫn phạm quy.
Vừa nghe được câu "Em cũng vậy" của Dương Niệm Thù, lý trí của anh liền sụp đổ, vứt câu cam đoan ngu xuẩn "Anh đảm bảo sẽ không cử động" lúc nãy qua cho chó ăn.
Thêm một lần nữa, Dương Niệm Thù lại nằm trong lòng anh Lục Hành, "Ê ê a a" mà nức nở kháng nghị.
Cậu yên lặng còn đỡ, phát ra âm thanh nhẹ nhàng mềm mại như thế, lại còn kéo dài âm cuối, mỗi một âm tiết đều cào trúng chỗ ngứa trong lòng Lục Hành, không nặng không nhẹ, giống như từng trận gợn sóng nhỏ trên mặt hồ vốn đang tĩnh lặng, nhộn nhào mà lan tỏa ra thành từng vòng.
Lục Hành cảm thấy mình hư mất rồi.
Nụ hôn kết thúc, Dương Niệm Thù không chịu thử nữa.
Được đáp lại tình cảm, Lục Hành liền chơi xấu, kéo Dương Niệm Thù, không cho cậu đi, còn muốn nghe cậu nói lại thêm một lần nữa.
Dương Niệm Thù vừa sửa sang lại quần áo đã bị vò rối, vừa cúi đầu, "Không nói."
Lục Hành đúng thật là có kinh nghiệm, thế mà lại giả vờ như không biết, dám gài cậu phải đi học, còn cả cái gì mà diễn tập.
Cái dạng này của bọn họ, nói là đã đánh dấu vĩnh viễn rồi cũng sẽ có người tin, làm gì có ai dám nghi ngờ cả hai kết hôn giả đâu.
Dương Niệm Thù cũng không ngốc, lên tiếng chất vấn, "Sao anh bỗng trở nên dai như miếng da trâu vậy?"
"Đẹp trai không bằng chai mặt." Lục Hành kéo tay Dương Niệm Thù khẽ nhéo.
Dương Niệm Thù liếc qua, "Anh đúng là không biết xấu hổ."
"Trước mặt vợ yêu, cần gì mặt mũi" Lục Hành trả lời vô cùng hợp tình hợp lý.
Thấy Niệm Thù không nói gì, chột dạ hỏi lại, "Em giận hả?"
"Không có," Dương Niệm Thù cúi đầu, rụt tay về, "Anh đừng có quá đáng."
Nói xong, lại thấy mình dùng từ hơi nặng nề, liền bổ sung, "Không phải là quá đáng, nhưng mà em vẫn chưa thích ứng kịp."
Lục Hành vô cùng nghiêm túc lại lễ phép mà hỏi, "Heo nhỏ, thế như thế nào mới là không quá đáng, như thế nào thì em mới có thể thích ứng? Anh đều nghe em."
Dương Niệm Thù trông anh vô cùng nghiêm chỉnh, tưởng anh sẽ nghe lời mình, cũng vô cùng nghiêm túc mà trả lời, "Tiến triển đừng nhanh quá, chậm một chút."
Cậu chưa yêu đương bao giờ, thật ra cũng không biết như thế nào mới là nhanh chậm, nhưng hôn như thế, đúng là có hơi quá một chút.
"Ừm.
Anh cũng cảm thấy nên chậm một chút." Lục Hành tán thành rất nhiệt liệt, nhìn chằm chằm Dương Niệm Thù, suy nghĩ mất năm giây, mới chậm rãi nói,
"Vậy chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc tỏ tình."
Sợ Dương Niệm Thù không hiểu ý, Lục Hành làm mẫu trước,
"Niệm Thù, anh thích em."
Dương Niệm Thù không trả lời.
Lục Hành lại nắm lấy tay cậu, ánh mắt nóng rực, nắm chặt tay cậu không buông, "Niệm Thù, tới lượt em đó."
Lục Hành chính là cố ý, cố ý chơi xấu, cố ý khiến cho bầu không trí trở nên ái muội, cố ý muốn cậu nói ra tiếng thích mình.
Dương Niệm Thù cảm thấy, không khí thật nóng.
Tất cả là tại Lục Hành.
"Em không nói."
Dương Niệm Thù chắc chắn sẽ không để anh đạt được ý đồ của mình, bặm môi, không lên tiếng.
"Em không nói cũng được, để anh nói." Dương Niệm Thù vừa dứt lời, Lục Hành liền buộc miệng thốt ra thành lời.
"Heo nhỏ, anh thích em."
"Niệm Thù, anh rất thích em."
"......"
Dương Niệm Thù có chút buồn bực, vươn tay muốn bịt miệng anh lại.
Lục Hành khép miệng, khóe mắt anh cong cong, sáng rực lên nhìn về phía Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù cảm thấy lòng bàn tay mình bị liếm một cái, ngứa, ướt át, hơi tê dại.
Giống như bị bỏng vậy, Dương Niệm Thù thu tay về, trả lại tự do cho miệng của Lục Hành.
Sợ anh lại tiếp tục nói, Dương Niệm Thù vừa rút tay về đã vội vàng lên tiếng ngăn cản, "Anh đừng nói nữa."
"Tuân mệnh." Tiếng nói của Lục Hành trầm thấp, anh lại còn cố ý áp sát vào người Dương Niệm Thù, thủ thỉ bên tai cậu, âm cuối kéo dài, vừa mờ ám lại lại triền miên.
Dương Niệm Thù cảm thấy lỗ tai mình rất nóng, giống như có một con côn trùng bay vào cắn, vừa tê dại vừa ê ẩm.
"Em muốn sao thì anh cũng nghe hết." Ngoài miệng Lục Hành vâng vâng dạ dạ thế thôi, nhưng vẫn chứng nào tật nấy.
Anh thích nhìn bộ dáng đỏ mặt lúng túng của Dương Niệm Thù.
Nếu người kia mở to đôi mắt ướt sũng, mềm giọng cầu xin anh, anh cảm thấy, đêm nay anh nhất định sẽ bắt Dương Niệm Thù mang về nhà, không cho về kí túc xá nữa.
Nghĩ đến đây, Lục Hành bỗng nhiên nhận ra, anh và cậu đã kết hôn rồi, thế quái nào còn phải ở kí túc xá.
Phải đến ở chung một nhà mới mới đúng.
Nhưng nhìn bộ dáng nghĩ một đằng nói một nẻo kia của cậu, chắc chắn sẽ không đồng ý ngay, chuyện này còn phải từ từ tính.
Quần áo Lục Hành bị lôi kéo xiêu vẹo, để lộ bình nhỏ bên trong.
Dương Niệm Thù thấy có chút quen mắt, chỉ vào bình, hỏi, "Đây là cái gì?"
Cái này cũng có thể coi là cách để chuyển đề tài, không khí mập mờ trong xe cũng đã tiêu tán đi phần nào.
Có thể là do ai cũng đang độ tuổi dậy thì yêu đương cuồng nhiệt, mỗi một câu của Lục Hành đều làm cả người Dương Niệm Thù nóng lên.
"Cái này sao?" Lục Hành gỡ đem bình nhỏ xuống, đưa cho Dương Niệm Thù, "Đây là tin tức tố của em, anh luôn mang theo mỗi ngày, không thoải mái sẽ lấy ra ngửi."
Dương Niệm Thù hơi nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn anh.
Cậu còn chưa kịp hỏi lý do, Lục Hành đã lên tiếng giải thích, "Lúc trước em đoán đúng rồi, anh chính là người bệnh kia."
"Anh chính là người —— cần tin tức tố của em để giảm bớt chứng hậm hực vào kì mẫn cảm."
Dương Niệm Thù đeo lại bình tin tức tố lên cổ Lục Hành.
Nghĩ ngợi một lát, hỏi, "Có khi nào anh bị tin tức tố của em ảnh hưởng không?"
Lúc còn ở bệnh viện Thánh Ân, giáo sư Lý đã từng đề cập đến việc người bệnh sẽ vì hấp thu tin tức tố mà sinh ra hảo cảm đối với cậu, thông tin cá nhân của người bệnh cần phải bảo mật, vì thế cậu không biết chi tiết cụ thể về tình huống của người kia được.
Không biết Lục Hành là thật sự thích cậu, hay là bị tin tức tố làm cho lú lẫn?
"Không phải." Lục Hành trả lời vô cùng chắc chắn, "Anh để ý đến em rồi, mới đồng ý dùng tin tức tố của em để chữa bệnh."
Từ rất lâu rồi, anh đã có cảm giác với em từ rất sớm.
"Tin tức tố của em đã giúp ích cho anh rất nhiều, từ khi đeo cái bình này và tiếp xúc thường xuyên với em, bệnh của anh cũng không tái phát dù chỉ một lần."
Lúc trước Lục Hành nói cho Dương Niệm Thù biết mỗi tuần phải đến bệnh viện một lần, giờ đã qua hai tuần, cũng không bảo cậu phải đến nữa.
Dương Niệm Thù phóng thích tin tức tố trước mặt Lục Hành trên dưới ba lần, Lục Hành cắn cậu hai lần, cũng coi như là làm trị liệu.
"Anh vẫn còn tự chủ, sẽ không đi thích một người chỉ vì tin tức tố của họ."
Tin tức tố là một mối ràng buộc đối với cả hai, cũng chính là thứ đồ không đáng tin cậy nhất.
Tin tức tố có thể gây ra ảnh hưởng, nhưng không ai sẽ vì nó mà chấp nhận bị ràng buộc cả đời.
"Nếu như muốn anh nói rõ, anh chỉ có thể nói, Niệm Thù, anh thích em, cũng thích cả mùi hương của em."
"Chỉ cần là của em, anh đều thích."
Lục Hành lề mà lề mề cho đã mới chịu đưa Dương Niệm Thù về.
Dương Niệm Thù lo lắng vô cùng, kí túc xá đóng cửa lúc 11 giờ, về trễ có khi nào bị nhớ tên rồi báo cáo với chủ nhiệm lớp gì đó không.
Lục Hành lại rất tự tin, "Đi theo ca ca đi, không bị làm sao đâu."
Đi đến cổng kí túc xá, Lục Hành gõ cửa, vô cùng lễ phép mà giải thích với dì quản lý, "Dì ơi, hôm nay thầy chủ nhiệm bảo tụi con ở lại sửa sang lại tài liệu lớp, bọn con làm hơi lâu nên về trễ, thật ngại quá."
Dì quản lý biết mặt Lục Hành, cười bảo không sao, mở cửa cho Dương Niệm Thù vào.
Dương Niệm Thù chột dạ, đi theo phía sau Lục Hành, một câu cũng chưa kịp nói.
Cổng vừa mở ra đã lập tức chạy biến vào trong, còn chưa kịp chào anh.
Đi đến cửa phòng ngủ, cảm thấy trong lòng trống rỗng, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Dương Niệm Thù: Tạm biệt!
Lục Hành trả lời nhanh như chớp: Ngày mai gặp, em nhớ nghỉ ngơi sớm!
Dương Niệm Thù ngẫm nghĩ, soạn một hồi lâu mới ra được một cái tin nhắn:
"Tôi là Dương Niệm Thù, năm nay 18 tuổi, đây là lần đầu tiên tôi yêu đương, mong sẽ được chỉ bảo!"
Cái này có thể xem như đáp lại lời tỏ tình của Lục Hành.
Lục Hành có thể tưởng tượng ra cảnh Dương Niệm Thù vừa vụng về vừa rối rắm mà soạn tin nhắn.
Cau mày, cắn môi, nhắng nhít cả nửa ngày, mới nghĩ ra nên nhắn gì.
Lục Hành trả lời rất nhanh: Quãng đời còn lại của anh cũng mong sẽ được em chỉ giáo! [icon ôm ôm]
~
Sáng hôm sau, còn chưa vào tiết tự học, Dương Niệm Thù đang chuẩn bị đến căn tin ăn sáng, đã bị Lưu Trinh Vân chặn lại trước kí túc xá.
"Dương Niệm Thù, mày thật quá đáng!" Lưu Trinh Vân cuộn nắm tay lại, ngửa đầu nhìn Dương Niệm Thù, vẻ mặt rất phẫn nộ.
"Tôi làm sao?" Dương Niệm Thù không hiểu.
"Đừng giả vờ nữa! Tao hỏi mày, sao mẹ lại bị bệnh viện sa thải hả?" Lưu Trinh Vân hùng hổ, đổ hết mọi tội lỗi trong chuyện Vương Dục bị đuổi việc lên đầu Dương Niệm Thù.
"Sao tôi biết được!" Dương Niệm Thù đẩy y ra, đi về phía căn tin.
Nghe Lưu Trinh Vân nói, Dương Niệm Thù mới biết hóa ra Vương Dục đã bị sa thải.
"Tôi làm gì có quyền đuổi việc mẹ của anh, mẹ anh bị đuổi thì chắc chắn đã làm gì đó trái với quy định của bệnh viện rồi."
"Giờ ba tao cũng không được đi làm, còn bị bắt phải trả tiền nữa đó? Ba mẹ tao có lòng tốt giúp mẹ mày chuyển viện, đưa mày từ chỗ khỉ ho cò gáy đó tới đây, thế mà mày trả ơn gia đình tao như thế đó hả?" Lưu Trinh Vân đuổi theo, giữ chặt Dương Niệm Thù.
"Thiếu nợ thì phải trả, đó là chuyện hiển nhiên, nhà anh thiếu tiền bộ do tôi chắc?" Dương Niệm Thù nhíu mày, "Anh muốn tôi phải trả ơn kiểu gì cơ?"
"Mày..
chỉ cần mày gả cho Trần tổng, ba mẹ đều có thể đi làm trở lại, cũng không cần phải trả nợ.
Hơn nữa, ba mẹ đều nói, mày qua đó sẽ được hưởng phúc, sẽ được ăn sung mặc sướng cả đời."
Lưu Trinh Vân cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là do Dương Niệm Thù, nếu cậu ngoan ngoãn kết hôn với Trần Chính Tường, nhà bọn họ sẽ nhận được sính lễ, không những không phải chịu cảnh nợ nần, có khi còn đổi được chiếc xe mới.
Điều kiện của Trần tổng cũng rất được, giàu có như vậy, đâu thể tính là ba mẹ đang ngược đãi Dương Niệm Thù đâu.
Dương Niệm Thù cười lạnh, không biết Lưu Trinh Vân lấy đâu ra sự tự tin để nói ra được những lời không biết xấu hổ như thế.
"Tại sao tôi phải gả, nếu Trần tổng tốt đến vậy, sao anh không đi gả đi?" Dương Niệm Thù nói, "Trông anh lạc quan đến vậy, thì tự mình gả qua đó mà hưởng phúc đi, tôi đây nghèo bẩm sinh, nghèo từ trong trứng rồi, phúc phận này tôi không nhận nổi."
"Ba mẹ sinh ra mày, mày phải biết đền đáp!"Lưu Trinh Vân rống to, không ngờ Dương Niệm Thù tuyệt tình đến như vậy.
"Sinh ra tôi á, chứ không phải thấy tôi có bệnh nên ném tôi đi à, nếu không có mẹ tôi, tôi đã chết đói từ lâu rồi." Dương Niệm Thù mỉa mai, "Giờ còn dám gả tôi đi để kiếm tiền, tôi không đánh anh đã là nể mặt nhau lắm rồi, tránh ra, đừng có chắn đường của tôi."
Đi được hai bước, Dương Niệm Thù quay đầu, bổ sung một câu, "Còn nữa, đó là ba mẹ của anh, không phải của tôi, mẹ của tôi còn đang nằm viện, vừa mới phẫu thuật xong."
"Là ba mẹ của anh không biết xấu hổ, lấy chuyện của mẹ tôi ra uy hiếp tôi, ép tôi cưới người khác.
Cứ tưởng anh là đứa biết điều, ai ngờ anh lại càng mặt dày hơn cả họ."
"Mày......" Lưu Trinh Vân không ngờ Dương Niệm Thù lại thẳng thắng đến như thế, quả thật làm cho người khác cứng họng.
Y cũng không phải kẻ ngu, nghe được đôi ba câu cũng có thể đoán được dự tính của ba mẹ.
Nhưng y lại cảm thấy như thế rất hợp tình hợp lý, nếu không nhờ ba mẹ, Dương Niệm Thù vẫn còn ở chốn rừng rú kia chờ chết, làm sao có thể đến thành phố để đi học.
"Tôi cái gì? Anh muốn nói cái méo gì nữa? Dù tôi ở huyện Khang thì vẫn có thể thi vào Đại học Thanh Hoa, ở quê có khi tôi còn được cộng điểm vùng miền đấy.
Giờ cả nhà anh giúp tôi nâng tỉ lệ chọi lên rồi còn muốn tôi cảm ơn, bộ nghĩ tôi ngu chắc?"
Dương Niệm Thù nói hết những lời nên nói, cùng những lời không nên nói xổ ra hết, chỉ muốn từ giờ về sau sẽ cắt đứt mọi mối quan hệ với nhà họ Lưu, vĩnh viễn không gặp lại.
Lưu Trinh Vân bị nói đến nỗi mặt mày đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, nhặt một cục đá bên đường lên ném về phía cậu.
Cứ tưởng cục đá sẽ rơi vào đầu, bỗng nhiên bị kéo một cái, Dương Niệm Thù rơi vào một lồng ngực vô cùng quen thuộc.
Đứng vững thì thấy Lục Hành cười tủm tỉm nhìn mình.
Dương Niệm Thù chưa kịp phản ứng, nghĩ thầm lá gan của Lục Hành cũng lớn lắm, ban ngày ban mặt, dám ôm ôm ấp ấp trong khuôn viên trường.
Cậu nhẹ nhàng đẩy Lục Hành một cái, không dùng sức, nghe thấy anh nói nhỏ vào tai mình, "Cẩn thận."
Giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng vẫn không giấu nổi sự nôn nóng.
Lúc này Dương Niệm Thù mới phát hiện, một cục đá lớn rơi xuống bên chân mình.
Quay đầu nhìn lại, Lưu Trinh Vân đang nhìn cậu vô cùng tiếc nuối.
Cục đá lớn như vậy, phi vào đầu thì kẻ bất tử cũng phải tàn phế.
Dương Niệm Thù nổi điên, đẩy Lục Hành ra, vọt tới trước mặt Lưu Trinh Vân.
Lưu Trinh Vân khiếp sợ, hoang mang rối loạn hỏi cậu, "Mày muốn làm gì?!"
Hai tay Dương Niệm Thù nắm thành quyền, lạnh lùng nói, "Đánh nhau chứ làm gì!"
Đây là lần đầu tiên Dương Niệm Thù đánh Omega, xuống tay không chút thương tiếc, đấm một nhát lên mặt Lưu Trinh Vân, y liền bụm mặt khóc lớn.
Dương Niệm Thù vốn cao lớn hơn, ưu thế của trận chiến này hoàn toàn nghiêng về một phía.
Cho y thêm hai cú đá, Lưu Trinh Vân ngồi bệch xuống đất, không có chút sức để chống cự.
"Không thú vị." Dương Niệm Thù xoay người bỏ đi.
Lưu Trinh Vân ngồi dưới đất la khóc ỏm tỏi, giống như Dương Niệm Thù là đầu gấu nơi trường học đến bắt nạt mình.
"Vợ à, em hung dữ quá đi." Đi đến chỗ khuất, Lục Hành cúi đầu, cọ cọ trên vai Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù nhớ đến mấy lúc trước đều đánh thua người ta, giả vờ tức giận, "Có dữ cũng đâu có đánh lại anh."
"Anh xin được tự kiểm điểm vì những lần trót dại lúc trước." Lục Hành cầm tay cậu, đưa lên đánh trên người mình vài cái, "Về sau cho em đánh thoải mái, anh sẽ không đánh lại đâu."
"Ai thèm đánh anh." Dương Niệm Thù cười, đẩy anh ra.
"Anh biết em thương anh mà." Lục Hành chọc cậu.
Đi được vài bước, Dương Niệm Thù bỗng nhớ ra, hỏi, "Em đánh nhau sẽ không bị sao chứ?"
"Không sao hết, ca ca làm chứng cho em, em là đang phòng vệ chính đáng."
Thấy Dương Niệm Thù không tin, Lục Hành đẩy cậu đi về phía trước, "Ca ca bảo đảm, nhất định sẽ không để em chịu thiệt thòi dù chỉ là một chút.".