Tìm Núi
Chương 57: Đường về
Hôm sau, chim trùng rả rích, mặt trời rọi ngang đầu.
Hiếm khi hai người ngủ nướng, nhưng lần này cả hai không hẹn mà cùng dậy trễ.
Chiếc đồng hồ kiểu Tây gõ thật vang, song vẫn không thể đánh thức hai người lăn lộn mạnh bạo tối qua. Đến cuối cùng, vẫn phải nhờ vào một cuộc điện thoại mới có thể đánh thức Thịnh Tuy.
"Reng reng reng—"
Tiếng chuông ồn ào kiên trì ngân vang.
"Nhị gia, điện thoại..." Bé con vẫn đang ngủ, cậu lật người trong cơn nửa tỉnh nửa mê.
Thịnh Tuy sợ Quý Duy Tri gắt ngủ vì tiếng ồn, anh rón ra rón rén choàng ác khoác, giày cũng không mang đã xuống giường đến phòng đọc sách.
"Alo?" Hôm qua Thịnh Tuy đùa giỡn đến tận khuya, giọng nói mang theo âm khàn sớm tinh mơ.
"Tuy Tuy." Bên kia điện thoại là giọng của Thịnh Quyền.
Thịnh Tuy tỉnh táo ngay lập tức, ấn đường nhíu chặt, cảnh giác ngoảnh đầu về phía cửa phòng ngủ khép chặt, đè thấp giọng hỏi: "Sao?"
"Anh không về Bạc Thành nữa, đúng không?" Nghe chừng Thịnh Quyền rất sốt ruột, nói không rõ là đau đớn cùng cực hay là đang sợ hãi.
Thịnh Tuy không trả lời, vẫn hỏi như cũ: "Có chuyện gì?"
"Anh... đừng về..." Thịnh Quyền vừa vội vừa không biết phải làm sao, chỉ có thể khuyên con trai ở lại nơi an toàn nhất: "Ở lại Vân Thành tránh đầu sóng ngọn gió rồi nói sau!"
Thịnh Tuy nắm chặt điện thoại, không dằn được nỗi hoảng loạn: "Ông có ý gì?"
*
Âm thanh vụn vặt lẻn qua khe cửa, truyền vào phòng ngủ.
Quý Duy Tri bị một tia sáng mặt trời đánh thức, cậu duỗi tay mày mò, bên gối đã trống không, trên gối đầu vẫn vương một chút hơi lạnh.
Cậu xuống giường cùng đôi mắt nhập nhèm, phát hiện Thịnh Tuy đang ngồi trong phòng đọc sách, trông như đang có rất nhiều tâm sự.
"Sao vậy anh?" Quý Duy Tri hỏi.
Trong tay Thịnh Tuy vẫn đang nắm điện thoại, tinh thần uể oải, chân để trần, tóc rối bời, khác hoàn toàn cái người hôm qua, dường như anh đã bị cơn ác mộng nào bắt giữ.
Quý Duy Tri chưa bao giờ thấy anh sa sút tinh thần thế này. Dù là khi trước anh cho rằng mình bị thương nặng cũng không để lộ biểu cảm giống vậy.
"Nhị gia, mang giày vào đi anh, lạnh lắm." Quý Duy Tri xách đôi dép vải bông đi vào, đặt bên chân Thịnh Tuy, thấy anh không phản ứng, cậu lại ngồi xổm xuống xỏ dép cho anh.
Bấy giờ Thịnh Tuy mới cử động, rụt lại với đôi phần hoang mang.
"Anh vẫn ổn chứ?" Quý Duy Tri hỏi.
Nếu là trước kia, có lẽ Thịnh Tuy sẽ suy xét kỹ lưỡng đường lui rồi mới thương lượng với Quý Duy Tri, nhưng lần này anh lại nói thẳng với cậu trai: "Bạc Thành xảy ra chuyện rồi."
Quý Duy Tri đứng phắt dậy. Mặc dù cậu không biết tiền căn hậu quả nhưng đã có dự cảm trong lòng, vậy nên cậu giành trước một bước mà ôm lấy đối phương.
Thịnh Tuy nói: "Ba anh vừa bị cách chức. Người nước X đang mua danh trục lợi bên phía quốc tế, ép ông ấy đóng cửa nhà thuốc và sòng bạc." Anh thuật lại lời của Thịnh Quyền: "Hôm nay họ đã cách chức một vài người bản xứ trong cấp cao liên hội, thậm chí còn tìm các cổ đông nhỏ lẻ không gia nhập liên hội đòi "phí trung gian" kếch xù."
"Đệt! Xem mình thành cọng hành thật à!" Quý Duy Tri giận đến nỗi tay cũng đang run: "Người Bạc Thành ngay thẳng thật thà, sao lại đến lượt họ trả phí?"
Vân Thành thực sự cách Bạc Thành quá xa, trong đài phát thanh toàn là tin vắn về cảnh thái bình giả tạo, bản tin chiều ở địa phương hoàn toàn không đưa tin đến được. Nếu muốn nhanh chóng và thực sự hiểu rõ tình hình Bạc Thành, họ chỉ có thể biết thông qua thư từ và điện thoại.
Nhưng giờ đây mạng lưới viễn thông không được bao quát toàn bộ, quay số chậm và đắt, Thịnh Tuy lại hiểu rõ bạn thân bận rộn, do đó sau khi đến Vân Thành họ gần như cắt đứt liên lạc.
Tin tức có nhanh đi chăng nữa cũng không thể bắt kịp thế cục biến đổi khôn lường. Quý Duy Tri la mắng chộp lấy điện thoại, định hỏi thử xem tình hình bên phía Thượng tá Tiêu thế nào.
Thịnh Tuy cản cậu: "Trước hết em đừng vội, để anh xem thử Bạch An Hiền..."
Từ sau khi các nhà máy quan trọng dời đi, Bạc Thành không ném chuột sợ vỡ bình nữa. Nước X cũng hoàn toàn trở mặt, ngay cả duy trì ngoài mặt cũng chẳng muốn làm, chắc chắn Bạch An Hiền đang chịu áp lực khổng lồ.
Thịnh Tuy dần bình tĩnh, nhắc lại: "Đúng, hỏi bên biệt viện họ Bạch trước."
Quý Duy Tri quay số người nhận máy giúp anh, đợi kết nối đến biệt viện họ Bạch, nhưng đầu bên kia chẳng có ai nhận.
"Không có sao?" Hiếm khi bước chân của Thịnh Tuy rối bời: "Vậy tìm Chu Kiều Nguyệt."
Điện thoại gọi đến lầu kịch, vẫn không một ai nghe máy. Thịnh Tuy không từ bỏ, anh lại gọi đến nhà họ Chu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng trả lời.
Đầu bên kia là giọng nữ non nớt, trẻ con nói chuyện chẳng kiêng kị gì: "Chú hỏi chú Chu ạ? Hôm qua cổ họng chú ấy hỏng mất rồi, không muốn nói chuyện với người ta!"
"Cổ họng hỏng rồi?" Thịnh Tuy sầm mặt trong thoáng chốc: "Sao lại hỏng?"
Tiếng bé gái trong điện thoại đã xa, hẳn là bị người ta mắng dừng lại. Sau một chuỗi âm thanh sột soạt, cuối cùng cũng có một giọng nói khác vang lên: "Tầm Sơn, là tôi."
Thịnh Tuy bị doạ cho nhảy dựng. Âm thanh ấy khản đặc khó nghe, đâu còn chút dáng vẻ nào của Chu Kiều Nguyệt nữa?
"Cậu... sao thế này?" Thịnh Tuy chừng như đờ ra, mới sớm tinh mơ mà toàn là chuyện phiền phức, chuyện này còn khó chịu hơn chuyện kia.
Chu Kiều Nguyệt nói với vẻ chẳng có gì to tát: "Hầy, hôm qua người nước X chạy đến quấy phá ở lầu kịch của tôi, cứ gọi tôi đến đệ phủ của sếp chúng hát hí. Sao tôi có thể làm chuyện đó cho được, lại chẳng muốn tranh luận với chúng nên tôi dứt khoát uống ít thuốc làm khàn giọng mình — Dù bọn chúng có ngang ngược đến đâu đi nữa cũng không đến nỗi gọi một tên bể giọng đi hát đâu nhỉ?"
Người trong lê viên đều dựa vào cái cổ ấy mà kiếm cơm, Chu Kiều Nguyệt thì hay rồi, nói phá là phá.
Thân là bạn hắn ta, Thịnh Tuy rất muốn mắng hắn làm xằng làm bậy. Nhưng lời đến bên miệng lại không mắng được, Thịnh Tuy khó chịu đến nỗi cổ tay cũng đang run: "Cổ họng cậu trân quý, sao có thể chịu được lần hư hại thế này?"
"Có thể trân quý gì cơ chứ? Ngày nay thứ trân quý nhất chính là mạng sống, chẳng phải cũng có người nói không cần là không cần đấy ư?" Chu Kiều Nguyệt không thể nói nhiều hơn, cổ họng ứ máu đang đau nên hắn dứt khoát nói chuyện khác: "Này, cậu đến Vân Thành thì ở đó đừng về nữa, tôi thấy bên này hơi nguy hiểm."
Thịnh Tuy vân vê sống mũi, quả thực anh không tìm được lời nào để an ủi, có lẽ đối phương cũng không cần cái này. Anh hỏi: "Còn khá lên được không?"
"Gì cơ?"
"Cổ họng, còn khá lên được không?"
Trong ống nghe là một hồi lặng im, tiếng dòng điện sột soạt khiến người ta sốt ruột.
Sau chừng ba giây, Chu Kiều Nguyệt cười to ha ha, mặc dù tiếng cười khản đặc nhưng vẫn trong sáng như cũ: "Nghe cậu nói kìa, sao tôi có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mãi được?"
Thịnh Tuy không biết có nên tin hay không, nhưng trước mắt chỉ có tin tưởng mới có thể làm cõi lòng của đôi bên dễ chịu hơn một chút.
"An Hiền thì sao? Cậu ấy đi đâu rồi?" Đã lâu rồi Thịnh Tuy chưa nhận được thư từ Bạch An Hiền, khi trước chỉ nghĩ do anh ta bận, không dám quấy rầy nhiều, hôm nay nghe điện thoại anh mới biết hoá ra là việc đàm phán có vấn đề.
"An Hiền..." Nhắc đến anh ta, giọng nói vốn đã khàn của Chu Kiều Nguyệt càng trầm hơn, còn mang theo cả tiếng gió tựa như cái buồng cộng hưởng: "Không ổn lắm."
Tim Thịnh Tuy lại càng trĩu nặng hơn, giống như bị đặt trên thớt gỗ rồi lấy con dao cùn mà cắt, đau đến nỗi không biết phải nói chuyện thế nào.
Chu Kiều Nguyệt nói: "Lần trước tôi gặp cậu ấy là khi cậu ấy nhập viện, cái tên này lại không chịu uống thuốc đàng hoàng, tóc... trắng xoá rồi."
Chỉ mới ba mươi, một đêm bạc đầu, bệnh nặng khó lui.
"Cậu đừng trách tôi không nói cho cậu biết." Chu Kiều Nguyệt cười xòa: "Thực nghiệm bên phía cậu mới là chuyện quan trọng, Bạc Thành xa thế này, cậu có biết cũng chỉ lo lắng suông. Vậy nên tôi và Bạch An Hiền đã bàn bạc xong, không có chuyện gì to tát thì không quấy rầy cậu."
Thịnh Tuy nhéo huyệt thái dương. Đã lâu rồi chỗ đó không đau, ngày trước lúc áp lực quá lớn thì hai bên cứ giật giật, nhưng sau khi về nước lại thuyên giảm không ít. Lần này cảm giác đau ồ ạt ập đến, Thịnh Tuy không kịp trở tay.
Ban đầu Bạch An Hiền còn giả dụ với anh rằng, nói gì mà nhỡ đâu sau này đổ bệnh nặng thì một mình trốn đi đợi chết, lúc đó anh còn chê câu nói ấy xúi quẩy. Chẳng ngờ rằng, một lời lại thành sấm thật.
"Tôi..." Khả năng ngôn ngữ của Thịnh Tuy hoàn toàn rối loạn, nửa ngày trời cũng không thốt ra được một chữ: "Thôi vậy, không có gì."
Chu Kiều Nguyệt hiểu hết. Bạn chí cốt đâu cần câu an ủi nơi chót lưỡi đầu môi, chỉ một nhịp thở là đủ.
"Được rồi, bớt thở dài. Cậu ở Vân Thành trông nom nhà máy dầu trẩu cho tốt, cái thứ đó mới là trân quý. Nếu đánh nhau thật, công nghiệp nặng quân giới cái nào thiếu nó được cơ chứ?" Chu Kiều Nguyệt nói: "Sau khi thực nghiệm thành công thì nhanh chóng hợp tác với cục Quân Chính, bằng không nhỡ đâu nước X chặn bến cảng tạo ra lũng đoạn gì đó, chắc chắn chúng ta rơi vào thế bị động thật đấy."
Thịnh Tuy gật đầu trong im lặng, nhớ ra đối phương không nhìn thấy mình nên anh lại đáp một tiếng "ừ" gãy gọn.
Cổ họng Chu Kiều Nguyệt khó chịu không nói được quá nhiều, hai người nói xong chính sự thì chốc sau là cúp máy luôn.
Thịnh Tuy ngồi trong phòng đọc sách thêm một lúc nữa. Hai cuộc điện thoại đã khiến anh buộc lòng phải đẩy nhanh kế hoạch tương lai hơn, mọi việc đều giống như được lên dây cót, lần lượt xông về phía trước.
Thử nghiệm lọc dầu phải được đẩy nhanh tiến độ. Lạm phát thời chiến sẽ càng nghiêm trọng hơn, chắc chắn hậu phương cần dùng tiền gấp, vừa hay quỹ tài trợ có thể phát huy tác dụng — Không, chừng ấy còn lâu mới đủ, cần nhiều hơn.
Thịnh Tuy đau đầu cầm áo lên, chuẩn bị ra ngoài.
Đi đến sảnh trước, anh phát hiện Quý Duy Tri đã thay xong quân phục từ lâu, đang vội vàng chỉnh trang vẻ ngoài.
"Em về đội một chuyến." Quý Duy Tri lời ít ý nhiều, vừa đi vừa nói.
Mặc dù Bạc Thành không điều lệnh xuống, nhưng cậu đợi lệnh càng sớm thì càng đảm bảo, ít nhất có thể nhanh chóng vào vị trí khi cần chi viện.
Thịnh Tuy thấy cậu đi vội, anh nhấc mấy hộp lương khô dúi vào tay cậu. Thời điểm này, họ phải trở về vị trí của mình ngay lập tức.
Sau khi bốt quân đội giẫm ra ngoài cửa lại rụt về.
Thịnh Tuy rất đỗi ngạc nhiên, hỏi Quý Duy Tri làm sao vậy.
"Quên một chuyện." Quý Duy Tri nhào qua mổ một cái trên má Thịnh Tuy: "Hôm nay vẫn chưa hôn đủ số lượng, bù trước một cái, cho nợ đã, lần sau gặp nhau em bổ sung thêm!"
Thịnh Tuy vuốt ve dấu môi ẩm ướt, cười một cách bất lực.
Quý Duy Tri chạy bước nhỏ ra cửa, người trong phòng giơ hai cánh tay qua đỉnh đầu, vẫy tay thật cao.
Chưa đến ba ngày sau khi về đội, Quý Duy Tri nhận được điều lệnh quay về Bạc Thành. Lần này cậu phải đi đường tắt trên núi khiến đối phương trở tay không kịp.
Do đó, cậu mang theo một tốp anh em, đi không ngừng nghỉ bước trên đường về.
Lần này không cần nhiều người hộ tống đến vậy nên hành trình càng nhanh hơn. Chỉ là một đường thiếu vắng tiếng hát ca cười nói, họ cứ cảm thấy hương vị đâu đó không đúng lắm.
May sao Ôn Thiệu Kỳ là một người có tâm lý tốt, dằn nén chuyện phiền lòng như kia xuống, cậu ta cũng cảm thấy chẳng có gì to tát cả, dù thế nào đi nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
"Duy Tri, đừng lo, phải ăn cứ ăn phải uống cứ uống, đừng để chuyện gì trong lòng." Ôn Thiệu Kỳ bị muỗi cắn đến nỗi bực dọc, cậu mở túi hành quân, ngây ngẩn rồi cười ngại ngùng: "Ssss, chúng ta cũng chẳng còn gì ăn được ha... Thế thì thôi, hát vậy!"
Học nhanh cũng tốt, Ôn Thiệu Kỳ viết lại toàn bộ bài ca nghe được từ bên Đại học Nhạn Thành khi trước, lần lượt gào thét hết một lượt. Không có nhạc cụ của người ta, cậu bèn lấy cái vại sứ mà gõ, tinh tinh tang tang, ồn ào đến nỗi mọi người đều bắt cậu ngậm miệng gấp rút đi đường.
Nhìn họ, bỗng nhiên Quý Duy Tri cảm thấy chốn xa xôi chẳng khiến người ta sợ hãi đến thế.
Núi sông bát ngát, trống vắng khó tìm, nhưng con đường này không bao giờ cô độc.
Có lẽ rất lâu về sau, vào cái ngày mà lâu đến nỗi thế giới đã chẳng còn Quý Duy Tri, Ôn Thiệu Kỳ, người ta vẫn sẽ như thế.
Họ đến từ mọi ngành mọi nghề, có thể mặc một thân quân phục, có thể đi trên hạnh đàn ba xích, có thể vừa hát xong một vở hí, có lẽ buộc phải chấp nhận một cuộc đàm phán thất bại... Nhưng khi họ bất ngờ ngoảnh đầu, nhìn thấy trăng sáng treo trên cao, vẫn sẽ không hẹn mà cùng đưa ra lựa chọn giống nhau — Mặc kia vạn người vẫn tới thản nhiên.
Hiếm khi hai người ngủ nướng, nhưng lần này cả hai không hẹn mà cùng dậy trễ.
Chiếc đồng hồ kiểu Tây gõ thật vang, song vẫn không thể đánh thức hai người lăn lộn mạnh bạo tối qua. Đến cuối cùng, vẫn phải nhờ vào một cuộc điện thoại mới có thể đánh thức Thịnh Tuy.
"Reng reng reng—"
Tiếng chuông ồn ào kiên trì ngân vang.
"Nhị gia, điện thoại..." Bé con vẫn đang ngủ, cậu lật người trong cơn nửa tỉnh nửa mê.
Thịnh Tuy sợ Quý Duy Tri gắt ngủ vì tiếng ồn, anh rón ra rón rén choàng ác khoác, giày cũng không mang đã xuống giường đến phòng đọc sách.
"Alo?" Hôm qua Thịnh Tuy đùa giỡn đến tận khuya, giọng nói mang theo âm khàn sớm tinh mơ.
"Tuy Tuy." Bên kia điện thoại là giọng của Thịnh Quyền.
Thịnh Tuy tỉnh táo ngay lập tức, ấn đường nhíu chặt, cảnh giác ngoảnh đầu về phía cửa phòng ngủ khép chặt, đè thấp giọng hỏi: "Sao?"
"Anh không về Bạc Thành nữa, đúng không?" Nghe chừng Thịnh Quyền rất sốt ruột, nói không rõ là đau đớn cùng cực hay là đang sợ hãi.
Thịnh Tuy không trả lời, vẫn hỏi như cũ: "Có chuyện gì?"
"Anh... đừng về..." Thịnh Quyền vừa vội vừa không biết phải làm sao, chỉ có thể khuyên con trai ở lại nơi an toàn nhất: "Ở lại Vân Thành tránh đầu sóng ngọn gió rồi nói sau!"
Thịnh Tuy nắm chặt điện thoại, không dằn được nỗi hoảng loạn: "Ông có ý gì?"
*
Âm thanh vụn vặt lẻn qua khe cửa, truyền vào phòng ngủ.
Quý Duy Tri bị một tia sáng mặt trời đánh thức, cậu duỗi tay mày mò, bên gối đã trống không, trên gối đầu vẫn vương một chút hơi lạnh.
Cậu xuống giường cùng đôi mắt nhập nhèm, phát hiện Thịnh Tuy đang ngồi trong phòng đọc sách, trông như đang có rất nhiều tâm sự.
"Sao vậy anh?" Quý Duy Tri hỏi.
Trong tay Thịnh Tuy vẫn đang nắm điện thoại, tinh thần uể oải, chân để trần, tóc rối bời, khác hoàn toàn cái người hôm qua, dường như anh đã bị cơn ác mộng nào bắt giữ.
Quý Duy Tri chưa bao giờ thấy anh sa sút tinh thần thế này. Dù là khi trước anh cho rằng mình bị thương nặng cũng không để lộ biểu cảm giống vậy.
"Nhị gia, mang giày vào đi anh, lạnh lắm." Quý Duy Tri xách đôi dép vải bông đi vào, đặt bên chân Thịnh Tuy, thấy anh không phản ứng, cậu lại ngồi xổm xuống xỏ dép cho anh.
Bấy giờ Thịnh Tuy mới cử động, rụt lại với đôi phần hoang mang.
"Anh vẫn ổn chứ?" Quý Duy Tri hỏi.
Nếu là trước kia, có lẽ Thịnh Tuy sẽ suy xét kỹ lưỡng đường lui rồi mới thương lượng với Quý Duy Tri, nhưng lần này anh lại nói thẳng với cậu trai: "Bạc Thành xảy ra chuyện rồi."
Quý Duy Tri đứng phắt dậy. Mặc dù cậu không biết tiền căn hậu quả nhưng đã có dự cảm trong lòng, vậy nên cậu giành trước một bước mà ôm lấy đối phương.
Thịnh Tuy nói: "Ba anh vừa bị cách chức. Người nước X đang mua danh trục lợi bên phía quốc tế, ép ông ấy đóng cửa nhà thuốc và sòng bạc." Anh thuật lại lời của Thịnh Quyền: "Hôm nay họ đã cách chức một vài người bản xứ trong cấp cao liên hội, thậm chí còn tìm các cổ đông nhỏ lẻ không gia nhập liên hội đòi "phí trung gian" kếch xù."
"Đệt! Xem mình thành cọng hành thật à!" Quý Duy Tri giận đến nỗi tay cũng đang run: "Người Bạc Thành ngay thẳng thật thà, sao lại đến lượt họ trả phí?"
Vân Thành thực sự cách Bạc Thành quá xa, trong đài phát thanh toàn là tin vắn về cảnh thái bình giả tạo, bản tin chiều ở địa phương hoàn toàn không đưa tin đến được. Nếu muốn nhanh chóng và thực sự hiểu rõ tình hình Bạc Thành, họ chỉ có thể biết thông qua thư từ và điện thoại.
Nhưng giờ đây mạng lưới viễn thông không được bao quát toàn bộ, quay số chậm và đắt, Thịnh Tuy lại hiểu rõ bạn thân bận rộn, do đó sau khi đến Vân Thành họ gần như cắt đứt liên lạc.
Tin tức có nhanh đi chăng nữa cũng không thể bắt kịp thế cục biến đổi khôn lường. Quý Duy Tri la mắng chộp lấy điện thoại, định hỏi thử xem tình hình bên phía Thượng tá Tiêu thế nào.
Thịnh Tuy cản cậu: "Trước hết em đừng vội, để anh xem thử Bạch An Hiền..."
Từ sau khi các nhà máy quan trọng dời đi, Bạc Thành không ném chuột sợ vỡ bình nữa. Nước X cũng hoàn toàn trở mặt, ngay cả duy trì ngoài mặt cũng chẳng muốn làm, chắc chắn Bạch An Hiền đang chịu áp lực khổng lồ.
Thịnh Tuy dần bình tĩnh, nhắc lại: "Đúng, hỏi bên biệt viện họ Bạch trước."
Quý Duy Tri quay số người nhận máy giúp anh, đợi kết nối đến biệt viện họ Bạch, nhưng đầu bên kia chẳng có ai nhận.
"Không có sao?" Hiếm khi bước chân của Thịnh Tuy rối bời: "Vậy tìm Chu Kiều Nguyệt."
Điện thoại gọi đến lầu kịch, vẫn không một ai nghe máy. Thịnh Tuy không từ bỏ, anh lại gọi đến nhà họ Chu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng trả lời.
Đầu bên kia là giọng nữ non nớt, trẻ con nói chuyện chẳng kiêng kị gì: "Chú hỏi chú Chu ạ? Hôm qua cổ họng chú ấy hỏng mất rồi, không muốn nói chuyện với người ta!"
"Cổ họng hỏng rồi?" Thịnh Tuy sầm mặt trong thoáng chốc: "Sao lại hỏng?"
Tiếng bé gái trong điện thoại đã xa, hẳn là bị người ta mắng dừng lại. Sau một chuỗi âm thanh sột soạt, cuối cùng cũng có một giọng nói khác vang lên: "Tầm Sơn, là tôi."
Thịnh Tuy bị doạ cho nhảy dựng. Âm thanh ấy khản đặc khó nghe, đâu còn chút dáng vẻ nào của Chu Kiều Nguyệt nữa?
"Cậu... sao thế này?" Thịnh Tuy chừng như đờ ra, mới sớm tinh mơ mà toàn là chuyện phiền phức, chuyện này còn khó chịu hơn chuyện kia.
Chu Kiều Nguyệt nói với vẻ chẳng có gì to tát: "Hầy, hôm qua người nước X chạy đến quấy phá ở lầu kịch của tôi, cứ gọi tôi đến đệ phủ của sếp chúng hát hí. Sao tôi có thể làm chuyện đó cho được, lại chẳng muốn tranh luận với chúng nên tôi dứt khoát uống ít thuốc làm khàn giọng mình — Dù bọn chúng có ngang ngược đến đâu đi nữa cũng không đến nỗi gọi một tên bể giọng đi hát đâu nhỉ?"
Người trong lê viên đều dựa vào cái cổ ấy mà kiếm cơm, Chu Kiều Nguyệt thì hay rồi, nói phá là phá.
Thân là bạn hắn ta, Thịnh Tuy rất muốn mắng hắn làm xằng làm bậy. Nhưng lời đến bên miệng lại không mắng được, Thịnh Tuy khó chịu đến nỗi cổ tay cũng đang run: "Cổ họng cậu trân quý, sao có thể chịu được lần hư hại thế này?"
"Có thể trân quý gì cơ chứ? Ngày nay thứ trân quý nhất chính là mạng sống, chẳng phải cũng có người nói không cần là không cần đấy ư?" Chu Kiều Nguyệt không thể nói nhiều hơn, cổ họng ứ máu đang đau nên hắn dứt khoát nói chuyện khác: "Này, cậu đến Vân Thành thì ở đó đừng về nữa, tôi thấy bên này hơi nguy hiểm."
Thịnh Tuy vân vê sống mũi, quả thực anh không tìm được lời nào để an ủi, có lẽ đối phương cũng không cần cái này. Anh hỏi: "Còn khá lên được không?"
"Gì cơ?"
"Cổ họng, còn khá lên được không?"
Trong ống nghe là một hồi lặng im, tiếng dòng điện sột soạt khiến người ta sốt ruột.
Sau chừng ba giây, Chu Kiều Nguyệt cười to ha ha, mặc dù tiếng cười khản đặc nhưng vẫn trong sáng như cũ: "Nghe cậu nói kìa, sao tôi có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mãi được?"
Thịnh Tuy không biết có nên tin hay không, nhưng trước mắt chỉ có tin tưởng mới có thể làm cõi lòng của đôi bên dễ chịu hơn một chút.
"An Hiền thì sao? Cậu ấy đi đâu rồi?" Đã lâu rồi Thịnh Tuy chưa nhận được thư từ Bạch An Hiền, khi trước chỉ nghĩ do anh ta bận, không dám quấy rầy nhiều, hôm nay nghe điện thoại anh mới biết hoá ra là việc đàm phán có vấn đề.
"An Hiền..." Nhắc đến anh ta, giọng nói vốn đã khàn của Chu Kiều Nguyệt càng trầm hơn, còn mang theo cả tiếng gió tựa như cái buồng cộng hưởng: "Không ổn lắm."
Tim Thịnh Tuy lại càng trĩu nặng hơn, giống như bị đặt trên thớt gỗ rồi lấy con dao cùn mà cắt, đau đến nỗi không biết phải nói chuyện thế nào.
Chu Kiều Nguyệt nói: "Lần trước tôi gặp cậu ấy là khi cậu ấy nhập viện, cái tên này lại không chịu uống thuốc đàng hoàng, tóc... trắng xoá rồi."
Chỉ mới ba mươi, một đêm bạc đầu, bệnh nặng khó lui.
"Cậu đừng trách tôi không nói cho cậu biết." Chu Kiều Nguyệt cười xòa: "Thực nghiệm bên phía cậu mới là chuyện quan trọng, Bạc Thành xa thế này, cậu có biết cũng chỉ lo lắng suông. Vậy nên tôi và Bạch An Hiền đã bàn bạc xong, không có chuyện gì to tát thì không quấy rầy cậu."
Thịnh Tuy nhéo huyệt thái dương. Đã lâu rồi chỗ đó không đau, ngày trước lúc áp lực quá lớn thì hai bên cứ giật giật, nhưng sau khi về nước lại thuyên giảm không ít. Lần này cảm giác đau ồ ạt ập đến, Thịnh Tuy không kịp trở tay.
Ban đầu Bạch An Hiền còn giả dụ với anh rằng, nói gì mà nhỡ đâu sau này đổ bệnh nặng thì một mình trốn đi đợi chết, lúc đó anh còn chê câu nói ấy xúi quẩy. Chẳng ngờ rằng, một lời lại thành sấm thật.
"Tôi..." Khả năng ngôn ngữ của Thịnh Tuy hoàn toàn rối loạn, nửa ngày trời cũng không thốt ra được một chữ: "Thôi vậy, không có gì."
Chu Kiều Nguyệt hiểu hết. Bạn chí cốt đâu cần câu an ủi nơi chót lưỡi đầu môi, chỉ một nhịp thở là đủ.
"Được rồi, bớt thở dài. Cậu ở Vân Thành trông nom nhà máy dầu trẩu cho tốt, cái thứ đó mới là trân quý. Nếu đánh nhau thật, công nghiệp nặng quân giới cái nào thiếu nó được cơ chứ?" Chu Kiều Nguyệt nói: "Sau khi thực nghiệm thành công thì nhanh chóng hợp tác với cục Quân Chính, bằng không nhỡ đâu nước X chặn bến cảng tạo ra lũng đoạn gì đó, chắc chắn chúng ta rơi vào thế bị động thật đấy."
Thịnh Tuy gật đầu trong im lặng, nhớ ra đối phương không nhìn thấy mình nên anh lại đáp một tiếng "ừ" gãy gọn.
Cổ họng Chu Kiều Nguyệt khó chịu không nói được quá nhiều, hai người nói xong chính sự thì chốc sau là cúp máy luôn.
Thịnh Tuy ngồi trong phòng đọc sách thêm một lúc nữa. Hai cuộc điện thoại đã khiến anh buộc lòng phải đẩy nhanh kế hoạch tương lai hơn, mọi việc đều giống như được lên dây cót, lần lượt xông về phía trước.
Thử nghiệm lọc dầu phải được đẩy nhanh tiến độ. Lạm phát thời chiến sẽ càng nghiêm trọng hơn, chắc chắn hậu phương cần dùng tiền gấp, vừa hay quỹ tài trợ có thể phát huy tác dụng — Không, chừng ấy còn lâu mới đủ, cần nhiều hơn.
Thịnh Tuy đau đầu cầm áo lên, chuẩn bị ra ngoài.
Đi đến sảnh trước, anh phát hiện Quý Duy Tri đã thay xong quân phục từ lâu, đang vội vàng chỉnh trang vẻ ngoài.
"Em về đội một chuyến." Quý Duy Tri lời ít ý nhiều, vừa đi vừa nói.
Mặc dù Bạc Thành không điều lệnh xuống, nhưng cậu đợi lệnh càng sớm thì càng đảm bảo, ít nhất có thể nhanh chóng vào vị trí khi cần chi viện.
Thịnh Tuy thấy cậu đi vội, anh nhấc mấy hộp lương khô dúi vào tay cậu. Thời điểm này, họ phải trở về vị trí của mình ngay lập tức.
Sau khi bốt quân đội giẫm ra ngoài cửa lại rụt về.
Thịnh Tuy rất đỗi ngạc nhiên, hỏi Quý Duy Tri làm sao vậy.
"Quên một chuyện." Quý Duy Tri nhào qua mổ một cái trên má Thịnh Tuy: "Hôm nay vẫn chưa hôn đủ số lượng, bù trước một cái, cho nợ đã, lần sau gặp nhau em bổ sung thêm!"
Thịnh Tuy vuốt ve dấu môi ẩm ướt, cười một cách bất lực.
Quý Duy Tri chạy bước nhỏ ra cửa, người trong phòng giơ hai cánh tay qua đỉnh đầu, vẫy tay thật cao.
Chưa đến ba ngày sau khi về đội, Quý Duy Tri nhận được điều lệnh quay về Bạc Thành. Lần này cậu phải đi đường tắt trên núi khiến đối phương trở tay không kịp.
Do đó, cậu mang theo một tốp anh em, đi không ngừng nghỉ bước trên đường về.
Lần này không cần nhiều người hộ tống đến vậy nên hành trình càng nhanh hơn. Chỉ là một đường thiếu vắng tiếng hát ca cười nói, họ cứ cảm thấy hương vị đâu đó không đúng lắm.
May sao Ôn Thiệu Kỳ là một người có tâm lý tốt, dằn nén chuyện phiền lòng như kia xuống, cậu ta cũng cảm thấy chẳng có gì to tát cả, dù thế nào đi nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
"Duy Tri, đừng lo, phải ăn cứ ăn phải uống cứ uống, đừng để chuyện gì trong lòng." Ôn Thiệu Kỳ bị muỗi cắn đến nỗi bực dọc, cậu mở túi hành quân, ngây ngẩn rồi cười ngại ngùng: "Ssss, chúng ta cũng chẳng còn gì ăn được ha... Thế thì thôi, hát vậy!"
Học nhanh cũng tốt, Ôn Thiệu Kỳ viết lại toàn bộ bài ca nghe được từ bên Đại học Nhạn Thành khi trước, lần lượt gào thét hết một lượt. Không có nhạc cụ của người ta, cậu bèn lấy cái vại sứ mà gõ, tinh tinh tang tang, ồn ào đến nỗi mọi người đều bắt cậu ngậm miệng gấp rút đi đường.
Nhìn họ, bỗng nhiên Quý Duy Tri cảm thấy chốn xa xôi chẳng khiến người ta sợ hãi đến thế.
Núi sông bát ngát, trống vắng khó tìm, nhưng con đường này không bao giờ cô độc.
Có lẽ rất lâu về sau, vào cái ngày mà lâu đến nỗi thế giới đã chẳng còn Quý Duy Tri, Ôn Thiệu Kỳ, người ta vẫn sẽ như thế.
Họ đến từ mọi ngành mọi nghề, có thể mặc một thân quân phục, có thể đi trên hạnh đàn ba xích, có thể vừa hát xong một vở hí, có lẽ buộc phải chấp nhận một cuộc đàm phán thất bại... Nhưng khi họ bất ngờ ngoảnh đầu, nhìn thấy trăng sáng treo trên cao, vẫn sẽ không hẹn mà cùng đưa ra lựa chọn giống nhau — Mặc kia vạn người vẫn tới thản nhiên.