Tìm Núi
Chương 32: 32: Anh Cũng Sẽ Nghe Theo
Quý Duy Tri bị Thịnh Tuy đẩy ra khỏi rạp chiếu phim.
Mùa đông ở Bạc Thành thay đổi rất nhiều, vừa mới nói mưa tạnh, đợi sau khi hai người về đến nhà, giọt mưa tí tách lại rơi xuống.
Quý Duy Tri không thể phân rõ buồn vui từ nét mặt của người bên cạnh, nhưng dựa vào suy đoán cậu cũng biết chắc chắn anh không thoải mái.
Nhà máy của mình bị một tên ngoại quốc nhìn chằm chằm như thế, lại còn không thể tự chủ, đổi thành người khác có ai chịu được cơ chứ? Hơn nữa mấy câu nói của Raul quả thực rất đâm chọc vào tim.
"Anh ở nước X...!chắc cũng chịu khổ không ít nhỉ?" Quý Duy Tri gắng sức dỗ dành ai kia, buông lời cũng rất dịu dàng.
Thịnh Tuy nói với vẻ hời hợt: "Chưa đến mức chịu khổ, nhưng không tránh khỏi sẽ chịu bắt nạt."
"Lúc đi học, người Tây sẽ thường học tư thế đi đường của kẻ nghiện thuốc phiện để cười nhạo anh.
Hội đồng trường nước X đã quen thói phân biệt đối xử, tụi anh không được coi trọng, giờ học theo kế hoạch ban đầu không diễn ra đầy đủ.
Anh đến chỗ giáo vụ khiếu nại nhưng chưa từng thành công lấy một lần, vậy mà người nước X vu khống anh ăn cắp thì vừa báo cáo là được phê chuẩn ngay."
"Nhưng những việc này còn đỡ, chỉ bị khinh khi mà thôi.
Quá đáng nhất là lúc trường học cắt xén bớt tiền trợ cấp hạng mục cần công, còn lấy việc lớp học túng thiếu làm cớ không cho tụi anh trọ ở trường.
Khi ấy một nhóm người Hoa tụi anh chỉ có thể đi bưng dĩa vào buổi tối, mười người chen chúc trong căn phòng nhỏ ba mươi mét vuông, lúc ngủ cũng chẳng duỗi chân được.
Nhưng anh cũng nhờ đó mà nhận ra không ít tham vọng tuổi trẻ, bây giờ sau khi họ về nước cũng xem như là nhân vật nổi tiếng rồi."
Quý Duy Tri không dám tin: "Hả? Anh còn dùng "cần công kiệm học"[1] á?!"
"Dẫu sao anh đã nói không lấy một đồng nào trong nhà, cũng không thể để ông ta xem thường được." Thịnh Tuy nói với vẻ gió thoảng mây bay: "Không sao, cũng chỉ một năm đó thôi, qua cả rồi."
Quý Duy Tri thấy hụt hẫng trong lòng, cậu nằm sấp trên chân Thịnh Tuy, nhíu mũi: "Thế lúc anh đói bụng, món anh muốn ăn nhất là gì?"
Thịnh Tuy ngẫm nghĩ: "Bánh bơ giòn thì phải[2]."
"Được! Em đi mua bánh bơ giòn cho anh!" Lúc còn bé, khi tâm trạng không tốt Quý Duy Tri sẽ ăn đồ ngọt, vậy nên cậu muốn dùng cách này để chọc cho Thịnh Tuy vui.
Quý Duy Tri xuống xe mua hai cái bánh bơ giòn ngọt lịm, lấy túi giấy gói lại.
Thịnh Tuy thấy vậy, anh nhận lấy cầm bằng tay phải một cách tự nhiên, tay trái thì bung dù, cản mưa giúp Quý Duy Tri.
Người sau thì hai tay trống trơn đút vào trong túi sưởi ấm.
Tình cờ đi đến phía trước một chỗ nước cạn, Quý Duy Tri bất ngờ dừng lại.
"Sao thế em?" Thịnh Tuy đi về phía trước như thường, phát hiện bên cạnh mình chẳng còn ai, anh vội vàng ngoảnh đầu đưa dù.
Quý Duy Tri cố tình lấy lòng dỗ dành ai kia, cậu chỉ túi giấy trên tay trái của Thịnh Tuy rồi hỏi xin: "Anh đưa nó cho em đi."
Thịnh Tuy cực kỳ quen thuộc với dáng vẻ ấy, Quý Duy Tri của lúc nhỏ một khi có yêu cầu với ai đó hoặc làm chuyện xấu, sẽ quen thói làm ra hành động ngoan ngoãn như thế này.
Đôi mắt ngây thơ chớp chớp, miệng mím một cái trong vô thức, có thể khiến tim người ta nhũn thành một vũng ngay lập tức.
Thịnh Tuy không biết cậu muốn làm gì, không rõ tình hình mà giao túi giấy vào tay phải của Quý Duy Tri: "Bây giờ em muốn ăn à?"
"Không phải." Quý Duy Tri lắc đầu, tay trái kéo tay áo bên phải của Thịnh Tuy, cười tươi rói mà rằng: "Như này thì anh có thể dắt em rồi."
Thịnh Tuy sững sờ.
Quý Duy Tri thấy anh không phản ứng gì thì chìa tay ra, nét mặt rất đáng thương: "Sao thế, anh không muốn à? Mặt đất trơn lắm."
Thịnh Tuy hiểu ý mà cười, nhận ra bé con đang chọc cho anh vui.
Anh dang tay, để cho cậu trai đặt tay vào trong lòng bàn tay mình rồi vững vàng nắm lấy.
Cho đến khi họ tới nhà, mưa vẫn chưa ngừng rơi.
Cả một đường Quý Duy Tri nói nhiều đến lạ, tựa như chưa được mở miệng cả nửa đời người.
Thịnh Tuy biết cậu đang dốc sức dỗ anh cười, vậy nên cũng ráng sức phối hợp.
Nhưng thật ra lời của người nước X hôm nay đã khiến anh không thoải mái, vừa về đến nhà là anh trốn trong phòng.
Đầu tiên Thịnh Tuy trao đổi tin tức với Bạch An Hiền, nhắc nhở đại sứ chú ý nước X đang lôi kéo người mới trong giới thương nghiệp; Rồi anh lại lần lượt thăm dò đồng sự bên thương hội, đoán xem có những ai có khả năng phản bội.
Gọi xong mấy cuộc điện thoại, anh lại liên lạc với giám đốc Ôn, cố gắng moi ra vài lời từ cục Tài chính, xem thử đơn xin của liên hội đã phê duyệt đến bước nào.
Nhìn từ tình hình trước mắt, liên hội nước X vẫn chưa được phúc đáp, vì mấy cục vẫn đang kéo thời gian giằng co với bên đó, chẳng ai muốn thấy một thương hội giả giống vậy diễu võ giương oai trên địa bàn của mình.
Do đó bên phía liên hội muốn giành giật trực diện nhà máy là chuyện không thể nào, đoán chừng chỉ có thể giở thủ đoạn uy hiếp viển vông.
Giờ đây, lá bài tình thân và thả cành ô liu đều đã dùng, có lẽ nước X vẫn muốn tranh giành lợi ích đàm phán, vì vậy dù bên đó có càn rỡ cũng không dám khiêu khích chính diện với cục Quân Chính, nhiều nhất là gây ra chút rắc rối cho phe mình mà thôi.
Thịnh Tuy thế đơn lực mỏng, còn rời khỏi sự che chở của cây đại thụ nhà họ Thịnh, rất khó thoát ra từ ngàn vạn mũi tên.
Cách tốt nhất là tạm thời chuyển giao quyền sở hữu nhà máy dầu trẩu, tránh xa hồng tâm.
Thịnh Tuy xoa huyệt thái dương, bàn bạc đến độ hơi kiệt sức.
"Cốc cốc cốc." Bỗng nhiên, cửa bị gõ vang.
Quý Duy Tri thò đầu vào ngó nghiêng, nhưng không nhìn thấy mặt, một cái mũ chặn trước đầu cậu.
Cậu mặc bộ Âu phục không mấy vừa vặn trên người, thay chiếc áo sơ mi giống điếu mã, tay còn cầm cây ba-toong rất khôi hài.
Thinh Tuy thắc mắc: "Em đây là?"
Quý Duy Tri không nói gì, rón ra rón rén đi đến trước mặt Thịnh Tuy.
"Nhị gia, anh thấy em giống bộ phim hôm nay không?" Quý Duy Tri lấy mũ xuống, để lộ cái đầu được bôi sáp bóng loáng.
Xuống dưới nữa là hai hàng lông mày kéo vừa thô vừa dài, đôi mắt cũng hoá trang thành bóng màu đen, trên môi còn dán một chòm râu be bé.
Đáng tiếc keo không đủ chắc, chòm râu ấy bị gió thổi bay mất một nửa, muốn rớt mà chưa rớt được, lạ thì lạ, nhưng đặt trên mặt Quý Duy Tri chẳng hiểu sao vẫn rất đáng yêu.
Quý Duy Tri bĩu môi, dán nó lại, cậu còn đội mũ rộng vành chóp cao, trông dáng vẻ cực kỳ buồn cười.
"Haha —" Thịnh Tuy thấy dáng vẻ hoá trang ấy thì cười xòa: "Em đang đóng vai Chaplin à?"
"Ờ, chẳng phải bộ phim lúc nãy bị cái tên không liên quan phá đám sao." Quý Duy tri gật gù đắc ý học cách nói chuyện của người trong tranh: "Em nghĩ bộ phim đó hình như là một bộ hài kịch nên dứt khoát học luôn để chọc cho anh cười."
Thịnh Tuy nhìn cậu không chớp mắt, nói một cách bất lực: "Em nói là không thích xem, vậy mà em nhớ rõ tình tiết bộ phim thật đấy."
"Anh nói thích xem nên em phải nhìn nhiều hơn hai cái." Quý Duy Tri cởi mũ, che trước mặt, đợi đến lúc cậu đội lên đầu lần nữa, nét mặt đã méo mó thành mặt quỷ.
Thịnh Tuy cười đau bụng, giọng điệu cũng tươi tắn hơn nhiều, vừa run rẩy vừa giật lấy cái mũ: "Em đừng quậy nữa."
Quý Duy Tri nhướng mày mở to mắt: "Sao thế, anh không thích à?"
Thịnh Tuy nghiêm mặt, nửa đùa mà nói: "Thích.
Anh sợ thích quá rồi không chống đỡ nổi."
"Anh cái người này nói chuyện thật chẳng biết xấu hổ." Quý Duy Tri ụp mũ lên đầu anh.
Thịnh Tuy cũng không giận, đôi mắt ngậm cười tiếp tục nhìn cậu chăm chú.
Một lúc lâu sau, cuối cùng hai người cũng lấy lại bình tĩnh.
Bầu không khí bỗng nhiên bất thường đôi phần.
Lúc pha trò thì đùa cái gì cũng chẳng hề chi, đến lúc nghiêm chỉnh, vậy mà lại mờ ám đến độ hơi ngượng ngùng.
Thịnh Tuy hắng giọng, nghiêm túc nói: "Cảm ơn em."
Quý Duy Tri lắc đầu: "Chỉ cần anh vui vẻ thôi, điều đó quan trọng hơn tất thảy."
"Ừ, Tri Tri thật tốt."
"Nếu anh đã không sao nữa, vậy em đi rửa sạch mớ hoá trang này nhé." Quý Duy Tri cau mày, ghét bỏ mà vuốt cái đầu đầy sáp chải tóc: "Ghê chết em rồi, mùi hăng quá."
Nhãn hiệu rất tốt, loại hương rất hợp thời nhưng bị lãng phí thế này đây, nếu đổi thành người khác chắc đã gọi đầu sỏ đến để răn dạy rồi.
Nhưng Thịnh Tuy không những không giận mà còn cảm thấy kiểu "tự làm tự chịu" của cậu khiến người ta yêu thích vô cùng.
"Thứ này không dễ rửa, phải lấy xà phòng." Thịnh Tuy nói: "Vào mắt sẽ khó chịu lắm, anh giúp em."
Quý Duy Tri thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì suýt nữa tưởng thật, nghĩ lại thì việc này có gì mà phải giúp? Cũng đâu phải cậu chưa từng dùng.
"Ơ? Được." Nhưng khi ra khỏi miệng lại là một câu khác.
Thịnh Tuy giúp cậu kéo tay áo vì hóa trang xấu xí mà xắn lên xuống, nhắc nhở "Cẩn thận kẻo lạnh" rồi kéo cậu vào phòng tắm.
Cục xà phòng Lux đặt bên bồn tắm, chưa mở bao bì, màu vàng, bên trên có chân dung của một ngôi sao nữ.
Thịnh Tuy xả một chậu nước nóng, đặt cái ghế trên mặt sàn, vẫy tay với Quý Duy Tri rồi nói: "Đến đây ngồi nào."
Quý Duy vẫn mãi ngẩn ngơ, Nhị gia không nhuốm khói lửa nhân gian muốn giúp cậu gội đầu ư? Nói ra chắc cũng là tin tức trọng đại nhỉ.
Song chuyện này không những xảy ra mà còn chẳng thua kém xíu nào.
Kỹ thuật tay của Thịnh Tuy rất nhẹ nhàng, vừa cọ xát trên da đầu vừa dội nước ấm, thỉnh thoảng hỏi "lạnh không".
Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, anh sẽ cẩn thận né mắt cậu, lấy khăn lau sạch giọt nước và xà phòng trên mặt.
Quý Duy Tri nhắm mắt thư giãn, nhưng chẳng thể nào tĩnh tâm được.
Chuyện này cũng khó đỡ quá, xúc cảm từ ngón tay chân thực đến thế, cậu không có cách nào lừa mình dối người được nữa.
"Nhị gia ơi, hay là cứ để em tự làm nhé?" Cậu dẩu môi.
Thịnh Tuy dừng lại: "Không thoải mái hả em?"
"Không phải." Quý Duy Tri cười xấu hổ: "Thoải mái quá ấy chứ, em sợ em không chống đỡ nổi."
Đây là đang lấy câu của Thịnh Tuy mà trêu.
Thịnh Tuy nhướng mày: "Không đỡ nổi cái gì?"
"..." Quý Duy Tri thầm nghĩ rằng cái này mà cũng phải bới gốc tìm rễ à, cậu không có cách nào tiếp lời: "Không chống đỡ được mà muốn ngủ."
"Thế thì không sao, ngủ thôi mà." Thịnh Tuy nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả, tiếp tục múc một gáo nước ấm rồi từ từ dội xuống.
Lúc trái tim của Quý Duy Tri cuối cùng cũng dần giảm tốc độ, bỗng nhiên cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp từ phía trên: "Dù sao cũng không phải muốn ngủ theo kiểu khác."
Quý Duy Tri đột ngột mở mắt, liên tục xác nhận mình có nghe nhầm hay không.
Đây là lời mà Thịnh Tuy có thể nói ư? Đây vẫn là Nhị gia nho nhã lịch thiệp đấy ư?
"Em, em còn có thể muốn ngủ gì khác nữa chứ..." Quý Duy Tri cúi đầu, cách màn nước, dường như cậu thấy khuôn mặt mờ ảo kia đang cười.
"Em căng thẳng cái gì? Cho dù em muốn thật," Ý cười trong giọng Thịnh Tuy càng rõ hơn: "Anh cũng sẽ nghe theo."
***
Thuận Tụng Thương Kỳ:
Cứu...!Sự sung sướng của niên thượng ai hiểu!!
***
Chú thích:
[1] 勤工俭学 – Cần công kiệm học: Là một chương trình lao động có trả lương do nhà trường tổ chức hoặc do cá nhân sinh viên tổ chức để hỗ trợ học tập.
Nhiệm vụ của chương trình này là:
1.
Nhà trường sử dụng nguồn tài liệu này để giáo dục kỹ thuật lao động cho học sinh, bồi dưỡng quan điểm, thái độ lao động đúng đắn, hình thành tác phong tư tưởng tốt như tự lực, tự cường, cần cù lao động; tăng cường gắn kết giữa lý luận và thực tiễn, nắm vững một số kiến thức sản xuất và kỹ năng lao động.
2.
Sinh viên sử dụng thu nhập cá nhân để bù đắp và giải quyết một phần chi phí học tập, sinh hoạt ; nhà trường sử dụng thu nhập để cải thiện điều kiện học tập, nâng cao phúc lợi của giáo viên và học sinh.
(Theo Baidu)
[2] 酥饼 – Bánh bơ giòn: được đặt tên theo loại bánh nướng béo ngậy đặc biệt, có màu vàng óng, lớp vỏ trong, giòn nhưng không bị vỡ, ngọt nhưng không ngấy, thơm ngon.
Trong số đó, bánh của Kim Hoa là nổi tiếng nhất.
(Theo Baidu)
***
Lời của mình: Ai đó cứu mình mấy món ăn với:.