Tìm Núi
Chương 13: 13: Không Hợp
Nhà máy dầu trẩu Cần Thịnh tọa lạc ở khu phía Bắc hoang vu, xung quanh toàn là đất trống.
Dân cư hiếm khi đến khu vực này, hiển nhiên trị an ở đây không quá yên ổn.
Lúc Quý Duy Tri đến, người vây thành ba tầng trong ba tầng ngoài chỗ cổng chính, chen chúc nhau chẳng thể băng qua được.
Chuyên viên cục Tài chính đã đến từ sớm chui ra từ trong đám đông, kéo Quý Duy Tri chạy về hướng ngược lại.
Có mấy học sinh phản ứng nhanh đã kịp phản ứng, co cẳng đuổi theo họ: "Quân gia đến rồi! Anh ấy đeo thẻ của cục Quân Chính!"
Đám đông nghe tiếng mà di chuyển, tất cả đều lao về phía bên này.
Động tác của Quý Duy Tri nhanh, chỉ hai ba bước đã chạy vào cổng bên rồi cậu vội vàng đóng cổng chặn họ lại.
Cửa sắt còn hơi rung lắc mang theo cả dư âm.
Anh chuyên viên khom eo, thở hồng hộc nói: "May là anh đến.
Tôi cũng không dám để Nhị gia lộ mặt, người bên ngoài tận lực đòi anh ấy đưa ra lời giải thích.
Haizz, người đảm nhận chức vụ cũng không phải anh ấy, anh ấy có thể giải thích gì đây? Đoạn tuyệt quan hệ cha con không thành à?"
Quý Duy Tri cau chặt đôi mày: "Anh ấy đâu rồi?"
"Trong phòng.
Anh ấy nói là có vài thông số thiết bị không đúng lắm, giờ đang bận điều chỉnh."
Quý Duy Tri nhướng mày: "Lúc này rồi mà anh ấy còn ở trong đó sửa máy?"
Nghĩ thử thì đây đúng thật là chuyện mà Thịnh Tuy có thể làm ra, vả lại quả thực anh cũng không tiện ra mặt, vậy nên Quý Duy Tri vẫn đè nén sự kinh ngạc của mình.
Tâm trạng của anh chuyên viên không được tốt như cậu: "Phải, Nhị gia thấy tình hình không ổn nên cho công nhân trong nhà máy nghỉ cả rồi, nhưng anh ấy không cho ngừng máy móc, nói là phải duy trì việc cung cấp lượng dầu cho quân sự.
Nhưng vừa nãy máy móc xảy ra vấn đề, tôi cũng không hiểu mấy thứ này nên chỉ có thể để anh ấy đi kiểm tra."
Quý Duy Tri siết chặt nắm đấm, cậu hỏi: "Có loa không?"
"Có." Anh chuyên viên vội vàng đưa cho cậu: "Thực ra vừa nãy tôi đã gào thét một trận rồi nhưng không có tác dụng.
Tôi cứ cảm thấy họ không phải người bình thường mà trộn lẫn không ít người do phía đối thủ phái đến, cố tình khuấy đục nước."
Quý Duy Tri trèo lên chỗ cao, lia mắt ước chừng, trong lòng đã tính toán: "Biết rồi."
Bên ngoài, tiếng rì rầm rất nhỏ lại trở nên ồn ào hơn.
Không biết là ai lớn giọng gào một tiếng: "Gọi Thịnh Tuy ra đây! Làm rùa rụt cổ chứ gì! Dám nhậm chức mà không dám nhận à?"
Quý Duy Tri nhìn về phía tiếng gọi thì nhìn thấy một gã đàn ông mặc mã quái[1] vải thô, cậu cười một tiếng lạnh lùng: "Người nhậm chức cũng không phải anh ấy.
Có gan thì anh đến sòng bạc, vượt qua đám người phương Tây, vác tên hội trưởng chân chính ra đây.
Ở đây diễu võ dương oai thì có bản lĩnh gì đâu?"
"Có cái rắm! Thằng đó không phải người nhà họ Thịnh hả? Thịnh Quyền chiếm hời không chia cho nó một phần chắc?" Gã đàn ông chửi kháy mà nói.
"Theo như tôi biết, anh ấy thật sự chẳng lấy một phần nào cả." Quý Duy Tri biết Thịnh Tuy luôn cố gắng thoát khỏi nhà họ Thịnh, bây giờ việc làm ăn của họ đã hoàn toàn chia tách ra: "Trái lại là anh đấy, tôi thấy mặt anh cũng quen.
Lần trước nhà máy sợi bông Lưu thị xin suất vào tuyến đường đặc biệt, anh đứng bên cạnh giám đốc Lưu phải không?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người nọ.
Gã ta cúi đầu, chột dạ lùi về phía sau.
Quý Duy Tri lại chỉ mấy vị trí vừa nãy la hét ầm ĩ hăng nhất ở một đầu khác: "Mấy người đến từ nhà máy thuốc Đức Tâm nhỉ? Tôi thấy cũng quen mắt lắm."
Anh chuyên viên bất ngờ hiểu ra vỗ đầu mình.
Được Quý Duy Tri nhắc nhở, anh cũng nhớ ra mấy người này — Đều là một đám từng cạnh tranh suất ưu tiên di dời với Thịnh Tuy.
"Ban đầu sao tôi không biết mấy doanh nghiệp tư nhân này cùng căm thù một kẻ địch thế?" Quý Duy Tri nói với vẻ châm chọc.
Gã đàn ông bị chỉ cũng bắt chước to giọng, xô đẩy rồi bước lên phía trước: "Phải, hôm nay chúng tôi có chung kẻ thù!"
"Phải! Chúng tôi không hài lòng tên chó săn của người phương Tây! Dựa vào đâu mà hắn ta chiếm dụng cabin quý giá? Chẳng nhẽ tuyến đường đặc biệt này cung cấp cho quân nước X?"
Quý Duy Tri cắn răng hàm sau, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Ý của anh là cục Quân Chính chúng tôi giúp anh Thịnh câu kết với nước X?"
"Kh...!không không dám! Quân gia, chúng tôi giận quá nên nói sai, anh đừng để trong lòng!" Một người bước ra từ một phía khác, nở nụ cười hối lỗi chọc người ta nổi giận: "Chúng tôi thật sự lâm vào bước đường cùng nên mới có gan đến đây làm loạn!"
Quý Duy Tri gần như là bị chọc tức đến nỗi phải cười, cậu cắn răng đến độ nó vang lên tiếng ken két: "Sao lại lâm vào bước đường cùng? Chẳng ai cản mấy người mua vé tàu mà?"
"Chắc chắn tính an toàn của tàu dân dụng chẳng thể so với tuyến đường đặc biệt!" Tên tiểu thương đứng trên cùng sốt ruột nói: "Dựa vào đâu một kẻ làm giàu khi đất nước lâm vào khủng hoảng có thể có tên danh sách, còn những người yên phận làm ăn như chúng tôi lại chỉ có thể tự mua phiếu chứ?!"
Quý Duy Tri hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân rằng cậu đang mặc đồng phục, phải nhẫn nhịn.
Cậu đã từng xem mọi tin tức liên quan đến Thịnh Tuy, có gièm pha, có đặt điều, có bôi nhọ.
Đối thủ của Nhị gia đang mắng chửi anh, quần chúng căm ghét Thịnh Quyền đang mắng chửi anh, ngay cả Ôn Thiệu Kỳ cũng đang mắng chửi anh.
Nhưng Nhị gia mà cậu biết là người trong sạch độc lập, sao có thể cùng một giuộc với Thịnh Quyền?
Hơn nữa ai kia đang mang vết thương trên vai mà vẫn sửa chữa máy móc, bên ngoài lại ầm ĩ thành thế này.
Anh phải...!chạnh lòng biết bao nhiêu.
Quý Duy Tri nhớ đến những lời mắng chửi mà Thịnh Tuy phải chịu đựng trong hai năm nay, nhớ đến chiếc tàu rời đi trên bến cảng âm u, nhớ đến ngôi sao mà bản thân ngưỡng vọng lại bị người ta nói thành bùn loãng, bỗng nhiên cậu không muốn nhịn nữa.
"Dựa vào đâu ư?" Quý Duy Tri siết chặt nắm đấm, nói một cách đầy mạnh mẽ hùng hồn: "Dựa vào việc nhà máy dầu trẩu Cần Thịnh suýt nữa bị nổ vẫn có thể đảm bảo cả chất lẫn lượng để sản xuất ra sản phẩm dầu trẩu chất lượng cung cấp cho quân đội; Dựa vào việc trên dưới phà Viễn Thịnh đều dám hy sinh mạng sống đối diện với hiểm nguy vận chuyển mấy vạn tấn đồ cứu mạng vì hậu phương!"
"Dựa vào việc Thịnh Tuy là một cậu ấm ăn sung mặc sướng, vì để không ngắt mạch sản xuất mà bây giờ anh vẫn đang ở trong đó vội vàng sửa chữa thiết bị; Dựa vào việc anh ấy trải qua những ngày chẳng bằng người hay quỷ ở nước ngoài, còn dồn hết sức vận chuyển về nước tất cả những thứ để học, để dùng, để nhận!"
Giọng nói vừa ngấm ngầm chịu đựng lại vừa mạnh mẽ truyền ra ngoài theo loa, tiếng dòng điện xẹt xẹt vang lên.
Cậu đã giữ những lời ấy rất lâu, nhân cơ hội này trút hết ra ngoài khiến từ đầu đến chân cậu đều thoải mái.
"Dựa vào việc anh ấy vì giúp mấy người di dời vật tư mà quyên gần như toàn bộ lợi nhuận mà anh ấy có được, cho tàu buôn của mình dừng ba tháng!" Quý Duy Tri giận đến nỗi giọng không còn vững vàng.
Cậu hít một hơi dài rồi mắng: "Dựa vào việc, anh ấy bị đám đông không biết điều, không biết đúng sai như mấy người chửi mắng hai năm nhưng vẫn tin rằng, đốm lửa nhỏ có lối đi, con đường này sẽ không cô độc."
Mấy chữ sau cùng là cậu rít từ trong kẽ răng mà ra.
Nói xong, l ồng ngực của Quý Duy Tri giận đến độ phập phồng lên xuống.
Những người còn lại đều sững sờ, thì thà thì thầm.
"Chẳng phải giám đốc nói hai người họ không hợp à? Sao còn nói giúp người kia?"
"Tôi còn tưởng lần này có thể quậy banh chuyện lên, chắc chắn có thể kéo Thịnh Tuy xuống..."
"Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa! Xuỵt, nhỏ tiếng chút."
Quý Duy Tri rất bất mãn với những người dẫn đầu đoán này đoán nọ làm lớn chuyện.
Cậu gào thét: "Thù riêng là thù riêng, đạo lí là đạo lí, có lời gì thì chúng ta cứ bày rõ ra trước mặt mà nói! Nếu không vừa ý với sắp xếp tuyến đường đặc biệt, cổng cục Quân Chính luôn có hòm khiếu nại.
Nếu thật sự phát hiện kẻ phản bội b án nước cầu vinh, ở khúc rẽ là phòng diệt phản, mấy người cứ việc báo cáo."
Từng chữ một như xuyên vàng nứt đá, chém đinh chặt sắt: "Nhưng nếu mấy người vì tư lợi cá nhân mà đặt điều, phá hỏng danh tiếng của vị doanh nhân nào đó."
Quý Duy Tri siết chặt nắm đấm, kiên nhẫn đưa ra tối hậu thư: "Trên đầu có trời xanh, dưới chân đạp đất vàng, Quý Duy Tri tôi đây không quản được lúc này cũng quản được lúc khác.
Đến lúc đó, đừng trách tôi không quan tâm đ ến tình cảm đồng hương, trở mặt không quen!"
***
Chú thích:
[1] 马褂 – Mã quái: kiểu áo khoác ngắn mặc bên ngoài bào phục.
Mã quái dài đến rốn và tay áo chỉ che đến khuỷu tay, phổ biến trong triều đại nhà Thanh và Dân quốc.
(Theo Baidu)
.