Tiểu Tiên Sinh - Trang 2
Chương 2: Chết tôi rồi
Sau khi Sơ Ninh chạy đi thì không quay lại nữa.
Toàn bộ quá trình không quá năm phút, chuyện ngoài ý muốn này cũng nhanh chóng bị lãng quên.
Lúc Nghênh Cảnh trở lại kí túc xá, 3 bạn cùng phòng chỉ có Kỳ Ngộ ở trong phòng. Nghênh Cảnh đến gần cậu ta nhìn thoáng quang, “Vẽ gì thế?”
Kỳ Ngộ cũng không ngẩng đầu lên, gọt bút chì thật nhọn, “Thiết diện bên trong hệ thống thăng bằng, tiết học thí nghiệm tối nay dùng đến.”
Kỳ Ngộ là người Hồ Nam, nói tiếng phổ thông không chuẩn, ba năm học ở Bắc Kinh đã cải thiện nhiều, nhưng vẫn lẫn giọng mũi vẫn không lưu loát lắm.
Nghênh Cảnh vỗ vỗ bả vai cậu ta, sửa lại: “Là ----- trên, đọc theo tớ, học tiết thí nghiệm, lên - giường - ngủ.”
* Trong tiếng Trung từ ‘đi học’ đọc là ‘shangke’ 上课, "lên giường ngủ" đọc là ‘shangchuang’ 上床. ở đây Kỳ Ngộ phát âm ‘sh’ bị sai, cho nên Nghênh Cảnh sửa giúp cậu.
Kỳ Ngộ đúng là người có chí tiến thủ, thực sự đọc theo hai lần: “Đi học, lên giường ngủ…”
Đúng lúc đó cửa bị đẩy vào, lớp trưởng Chu Viên trừng đôi mắt sau cặp kính nói: “Mẹ ơi! Ban ngày ban mặt hai người làm gì vậy?”
Nghênh Cảnh nhe hàm răng trắng: “Thầy Nghênh mở lớp.”
Lớp trưởng ngắt lời: “Nhàn rỗi quá ha, tôi tới nhắc cậu, luận văn tối nay cậu nhớ nộp, đây là lần ba rồi, nếu không nộp là rớt thật đấy.”
Nghênh Cảnh vỗ vai Kỳ Ngộ một cái, yên lặng mà cho cậu ta một ánh mắt yêu thương.
Kỳ Ngộ nhìn cậu ba giây, chậm rãi nghiêng đầu tiếp tục vẽ lên giấy, tay xòe ba ngón.
Nghênh Cảnh vỗ bốp một cái: “Được, ba bữa cơm, đồng ý.”
Ba rưỡi chiều có tiết thí nghiệm, người ta im lặng ngủ trưa, Nghênh Cảnh ăn cơm xong thì chạy tới sân bóng rổ chơi, cả người nóng rực toàn mồ hôi thì mới quay lại, trong tay còn cầm một cây kem, vừa vào hành lang vừa hét to: “Ăn kem tới 308, đến trước được trước.”
Giống như một đợt chuông đánh thức nơi núi rừng, trong trẻo dễ nghe, chim lượn gió thổi, thức tỉnh buổi chiều mệt mỏi.
Nhân duyên của Nghênh Cảnh tương đối tốt, phòng 308 của bọn họ luôn là nơi náo nhiệt nhất.
Kem ly cung không đủ cầu, trong nháy mắt chia hết.
“Khả Ái Đa* là của tôi, đừng cướp, đừng cướp.”
* là tên một hãng kem bên Trung Quốc.
Tay Nghênh Cảnh bị bạn học lôi lôi kéo kéo, áo sát nách mặc khi chơi bóng cũng bị kéo xuống gần nửa người, lộ bả vai. Cậu ta cố gắng nghiêng đầu sang, lột vỏ que kem, há miệng cắn một cái, chà, cũng lạnh quá đi mất.
Nghênh Cảnh hít mấy hơi, “phù phù” không ngừng, sau đó đưa nửa cái kem còn lại ra: “Cho các cậu cho các cậu.”
Các bạn học xung quanh ăn uống vui vẻ: “Thèm vào!”
Tiết học lúc ba giờ rưỡi, nhưng trước giờ vào học 10 phút mới từ kí túc xá xuất phát, đến phòng thí nghiệm sớm một phút cũng là thiệt. Nghênh Cảnh và Kỳ Ngộ vào lớp, đã nhìn thấy mấy bạn học nữ đứng tụm lại với nhau trong lớp.
Trương Hoài Ngọc ngoắc tay về phía bọn họ: “Nghênh Cảnh, cậu tới xem cái này đi.”
Lớp trưởng Chu Viên tỏ ý không vui: “Bọn tôi đông như vậy không gọi, sao chỉ gọi mỗi Nghênh Cảnh chứ?”
“Có bản lĩnh thi được hạng nhất, ngày nào tôi cũng hỏi cậu.”
Khói súng tỏa ra bốn phía, đầu tiên Nghênh Cảnh xoa dịu các nam đồng chí của mình trước: “Quân tử không tranh đấu với nữ nhi.”
Sau đó đi sang bên kia, thấp giọng nói với các nữ đồng chí: “Nữ hán tử không đôi co với bọn con trai.”
“Đúng đúng ~”
Con người có giá trị nhan sắc cao, đúng là nói gì cũng khiến người ta tin tưởng.
“Cái này sao không sáng vậy?”
“Để tôi xem.” Bàn hơi thấp, Nghênh Cảnh cúi người, chỉ một đoạn phía sau: “Chỗ này, lắp ngược rồi.”
Cậu rút ba cái bóng đèn cảm ứng trên đường truyền, chỉnh lại vị trí một chút, “Được rồi, bật công tắc.”
Vừa có điện, mấy nữ sinh ồ lên: “Oa oa.”
Mạch điện vừa rồi còn đen xì xì, lúc này không chỉ sáng lên, mà mấy ngọn đèn nhỏ lúc nãy, cũng hợp lại thành hình một trái tim nhỏ.
Gian tà.
“Có muốn thầy cho em lên Nga Mi bật điện không?” Một giọng nói nghiêm nghị mắng.
Im lặng nửa giây, mọi người như đối mặt với đại địch, thu tay rụt đầu quay về chỗ ngồi, lật sách, cầm bút. Nghênh Cảnh lè lưỡi một cái, xoay người, chào hỏi đàng hoàng: “Giáo sư Lật.”
Lật Chu Sơn ngoài năm mươi, nhìn thoáng qua cái vóc dáng này, hơi tròn, lại hơi mập, không giống dáng vẻ thư sinh truyền thống. Chỉ riêng cái khuôn mặt hung dữ, cũng đứng hàng top ở trường rồi.
“Nghịch loạn lên, thật càn quấy, đây là tài liệu dùng để thí nghiệm, không được làm mấy chuyện linh tinh.” Lật Chu Sơn chỉ hình trái tim lớn kia, hỏi Nghênh Cảnh, “Em định mang cái này đi thi? Hả?”
Nghênh Cảnh cười hì hì hai tiếng, “Cũng không phải là không thể được.”
Lật Chu Sơn như muốn tức điên lên.
Giảng đạo mấy câu kiểu như “trước khi đi giày thì phải đi tất, trước làm cháu sau làm ông” mất mấy phút, Lật Chu Sơn nói một câu, Nghênh Cảnh nhanh nhảu đáp lại một câu.
Tỉ số đến hồi một chín một mười thì Nghênh Cảnh không nhịn được nữa nhăn mày.
“Em luôn làm tôi phải lãng phí thời gian, thôi, vào học.” Lật Chu Sơn như một ông già hẹp hòi xua hai tay, bỏ đi.
Nghênh Cảnh chạy tới ngồi bên cạnh Kỳ Ngộ, mở sách vở ra, nhưng thực chất là cúi đầu mở điện thoại lén chơi Skip the block*, trong danh sách bạn bè có người vượt qua cậu, cậu nhất định phải giành hạng nhất trở về.
* Trò chơi có thật, tựa Trung là 跳一跳, tên tiếng Anh này là do mình nghĩ ra theo ảnh vì không có tên tiếng Việt phù hợp, bạn nào biết thì có thể recommend lại nha.
Kỳ Ngộ: “Cuộc thi tuần sau cậu chuẩn bị gì chưa?”
“Chưa, chuẩn bị làm cái gì, mỗi năm một lần, khoa chúng ta đi cũng chỉ góp vui, giải nào giải nấy đều bị khoa thiết kế máy bay cướp hết, chúng ta chỉ làm nền, làm cho người ta nổi bật – đúng rồi, buổi tối đi đánh bóng rổ.”
"Không tới được."
“Sao thế?” Nghênh Cảnh nhỏ giọng hỏi “Đi đón cô ấy à?”
Kỳ Ngộ gật đầu, “Ừ, hôm nay cô ấy tan làm muộn.”
Nghênh Cảnh a một tiếng, “Cậu chuẩn bị đi bằng Tiểu Hoàng*?”
* xe đạp của nam chính. “Ừ, cô ấy tan làm muộn, sợ không kịp tàu điện ngầm.”
Một câu nói nhẹ bẫng, vừa đúng lúc ấy, trò Skip the block cũng hết mạng.
Trong lòng Nghênh Cảnh cảm thấy khó chịu, cậu tắt điện thoại, nói: “Dù sao ngày mai cũng là thứ bảy, không kiểm tra phòng ngủ, để tôi đi với cậu, vậy đi, cứ quyết thế nhé.”
“…”
Kỳ Ngộ là đứa bé hiểu chuyện, có thể từ nông thôn hẻo lánh ra ngoài trở thành sinh viên đại học cũng không dễ dàng. Cậu ta có một người bạn gái thanh mai trúc mã tên Cố Căng Căng, nghỉ học sớm, năm ngoái cũng tới Bắc Kinh. Nghênh Cảnh không biết cô bạn này làm gì, nhưng thỉnh thoảng nghe Kỳ Ngộ gọi điện thoại, nói chuyện nhỏ nhẹ, có vẻ rất nhu thuận.
Kỳ Ngộ đạp xe đến đón bạn gái làm việc ban đêm, chở cô ấy về chỗ trọ, cũng vì muốn tiết kiệm chút tiền xe.
Buổi tối bọn họ đạp xe tới đường số 13 đối diện cửa Tây Trực, lại đi thêm một đoạn, thì tới một quán rượu.
Ánh đèn rực rỡ, nhuộm bầu trời mờ sáng thành một màu nhờ nhờ, giống như một tấm vải dệt lớn che lên đầu mọi người. Buổi tối trời có sương, Nghênh Cảnh còn mặc bộ đồ mỏng ban ngày nữa, lạnh tới mức đút tay vào túi, hận không thể bó thành một cục.
Kỳ Ngộ vừa rêи ɾỉ, vừa than: “Sao cậu không mặc quần bó thế?”
Nghênh Cảnh buồn bực nói: “Sao cậu nói chuyện giống mẹ tôi thế, cả người tôi đều toát ra khí thế cương trực chống được cả mùa đông, buổi chiều tôi còn ăn hai cây kem, tôi không sợ lạnh từ bé rồi.”
Hai người câu được câu không mà nói chuyện phiếm cho đỡ buồn, đúng mười một giờ, Cố Căng Căng từ cửa quán rượu đi ra. Cô ta còn mạnh hơn Nghênh Cảnh, mặc cái váy ngắn cũn, hai cái chân trần thấp thoáng trong gió lạnh.
Từ đây cũng có thể nhìn thấy lớp trang điểm của cô ta, còn có mấy khách hàng nam tuổi ngoài trung niên theo ra, hì hì nói cười, một người trong số đó lúc nào cũng để tay ngang hông cô ta.
Nghênh Cảnh trợn tròn mắt, nhìn liếc qua Kỳ Ngộ đang đứng bên cạnh.
Ặc, thật kỳ quái.
Bạn trai hợp pháp không có tí phản ứng nào, biểu cảm nhẫn nhịn, khắc chế, giống như tay chân bị vướng cái gì đó, lại giống như đã quen rồi.
Cố Căng Căng hình như cũng không định kháng cự, giả bộ từ chối, sau đó lại nói gì với mấy người đó, cười nói ha ha. Có chiếc xe Volkswagen (*) màu đen đi tới, cửa xe mở ra, Cố Căng Căng vui vẻ bước lên.
* Một hãng xe của Đức.
Nghênh Cảnh tức giận, đẩy mạnh Kỳ Ngộ một cái: “Ngây ngô cái gì nữa! Mau kéo người xuống.”
Kỳ Ngộ thoát ra từ trong mơ, đầu tiên là xông lên trước kéo người từ trên xe xuống. Nghênh Cảnh cũng xắn tay áo lên, theo sát phía sau.
Cố Căng Căng thét chói tai: “Anh kéo em đi đâu đấy! Làm gì vậy!”
Người đàn ông trung niên sờ hông cô ta lúc nãy: “Gì thế?”
Kỳ Ngộ đôi co mấy câu với Cố Căng Căng.
Người đàn ông kia không nhịn được, quát: “Em có đi không?”
Cố Căng Căng quay đầu, mặt cố tươi cười: “Đi chứ ông chủ.” Sau đó quay đầu nhìn Kỳ Ngộ, giận tới phát khóc: “Đây là khách hàng lớn của em, anh đừng làm loạn được không?”
“Mua rượu thì mua, sao lại phải đi cùng ông ta?”
“Ăn khuya thôi mà, bán hàng rất khó khăn, anh chẳng hiểu được đâu.” Cố Căng Căng hất tay cậu ta ra.
Hốc mắt Kỳ Ngộ đỏ hồng, im lặng nửa giây, đột ngột giơ tay đấm vào mặt tên được gọi là khách hàng.
Tình huống lúc này đã mất kiểm soát.
Tiếng thét chói tai của con gái, mấy người đàn ông trưởng thành dữ tợn thô bạo, còn có hai thiếu niên không hề run sợ.
Nhất thời loạn cào cào.
Ngày thường Kỳ Ngộ khá ôn hòa, cũng chỉ có thể dựa vào sức lực để đánh bật đối phương, không chịu được mấy cái. Nghênh Cảnh… ồ! Người không mặc quần áo mùa thu cũng khá tốt đấy.
Nhưng người ta có năm người, trời ạ, cậu ta đánh không lại.
Mấy chuyện gây sự sau khi say rượu cũng nhiều, người qua đường cũng không muốn tham dự vào vũng nước bẩn này, chỉ mong có thể tránh xa thật nhanh.
Sơ Ninh bước ra từ buổi tiệc xã giao, lúc xuống bậc thang, tâm phúc Phùng gia thư ký Chu vội vàng đỡ tay cô: “Chậm chút.”
“Không có gì đáng ngại.” Sơ Ninh buông nạng ra, cười nói: “Hôm nay phiền cô rồi.”
“Cũng không có gì.” Thư ký Chu nói: “Hạng mục xung quanh đây, sau này đều là khu vực nòng cốt của chính phủ, lợi nhuận năm sau hẳn sẽ khả quan hơn.”
Sơ Ninh gật đầu cười cười.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài tới mắt cá để che đi chỗ bó thạch cao, áo khoác là một cái áo vest loại nhỏ khá phóng khoáng, già dặn lại linh hoạt. Cô lê cái chân kia xuống bậc dưới, tài xế đã chờ ở cửa.
Thư ký Chu giúp cô mở cửa, tốt bụng dặn dò: “Phu nhân vẫn luôn lo lắng cho chân của cô, sớm bình phục nhé, tôi cũng rất mong chờ lễ đính hôn của cô với Tử Dương.”
Sơ Ninh vẫn tươi cười, cô đang định ngồi vào trong xe, thì lại bị ồn ào cách đó mười mét làm cho đứng hình.
Sơ Ninh nghiêng đầu nhìn sang.
Nghênh Cảnh mặt đầy bụi đất, rơi vào thế hạ phong, thê thảm tới mức không nỡ nhìn.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong bóng đêm.
Mắt Nghênh Cảnh sáng ngời, nhanh chóng nắm cổ áo Kỳ Ngộ kéo cậu ta chạy về phía này: “Chờ một chút, giúp tôi.”
Sơ Ninh lạnh nhạt nhìn ra chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ tiếp tục lên xe.
Thư ký Chu cũng không hỏi, ngồi lên ghế lái phụ.
Nghênh Cảnh nhe răng toét miệng kêu cứu: “Tôi sắp bị đánh chết! A a, cứu tôi!”
Nhưng cũng không có kết quả.
“Lạnh lùng quá.” Lông mày Nghênh Cảnh run run như sắp rớt xuống, sau đó quay đầu nhìn mấy ông chú xã hội đen đã uống rượu đang hùng hổ đuổi theo kia.
Kỳ Ngộ thở mạnh chạy nhanh, Cố Căng Căng vừa quay đầu nhìn vừa khóc, “Làm thế nào bây giờ, đều tại anh kích động! huhu.”
Hay lắm.
Nghênh Cảnh là một cẩu FA, cậu ta cảm thấy, bạn gái đúng thật là rất phiền.
Cậu tức giận lớn tiếng nói: “Tôi đây chưa mua bảo hiểm.”
“Thì sao?”
“Cô phải bồi dưỡng tiền thuốc thang cho tôi.”
Cố Căng Căng ngay lập tức giả chết.
Mắt thấy mấy người phía sau càng lúc càng gần, Nghênh Cảnh tuyệt vọng nhìn đèn sau sáng rõ của chiếc Audi đang phủi mông rời đi kia.
Bỗng nhiên, chiếc Audi dừng lại, mấy giây sau thì lùi về mấy thước, vừa vặn lùi trước mặt bọn họ.
Nghênh Cảnh cho là mình hoa mắt.
Mãi tới khi cửa kính xe kéo xuống một nửa, để lộ ra trán, sống mũi, môi của Sơ Ninh, loại hình ảnh này giống như thước phim quay chậm, dễ dàng tạo nên ấn tượng sâu sắc của lần đầu tiên.
Nghênh Cảnh ngừng thở.
Sơ Ninh mím môi, nhìn cậu một cái, không lên tiếng.
Nghênh Cảnh kéo cửa xe đã mở khóa ra, nhanh chóng xông lên, sức lực lớn, giống như một thiên thạch phát nổ vậy, Sơ Ninh bị cậu ta đυ.ng phải bắn xa cả nửa mét, cả người tông thẳng vào cửa xe.
Cô vô cùng chịu đựng… đau, ngực đau.
Sau khi Nghênh Cảnh lên xe, Kỳ Ngộ và Cố Cắng Căng cũng lần lượt chui vào.
“Rầm ----“ Đóng mạnh cửa xe, ngăn cách tất cả náo loạn bên ngoài.
Nghênh Cảnh vỗ ngực một cái, quá kí©h thí©ɧ!
Sự im lặng bên trong xe bị phá vỡ, Sơ Ninh dán sát cửa, Nghênh Cảnh ngồi sát cô không một khe hở, hơi thở nóng hổi không thể tránh được dính vào cổ cô.
Mùi mồ hôi lẫn với mùi cơ thể người lạ, mùi máu tanh, bụi đất, đan xen nhau xông vào mũi Sơ Ninh. Kỳ lạ hơn, cô chỉ cần hơi chú ý chút, thật sự giống như ngửi thấy mùi thơm của bột giặt Lam Nguyệt Lượng nhàn nhạt trong không khí.
Nghênh Cảnh nhận ra không thích hợp, tranh thủ thời gian xô đẩy Kỳ Ngộ: “Dẹp qua, dẹp qua.” Rồi quay lại, chân thành cảm ơn Sơ Ninh: “Tổng giám đốc xinh đẹp, cảm ơn chị.”
Chị?
Sơ Ninh vô cùng nhạy cảm để ý chữ này, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng chỉ bình tĩnh nói: “Ừ.”
Nam sinh này rõ ràng là một bộ ngữ khí chân chó, nhưng ông trời cho mặt mũi thanh tú, đôi mắt có hai mí xinh đẹp như quạt, cũng ưa nhìn. Coi như là một tên chân chó thích nịnh hót, cũng không khiến người khác quá khó chịu.
Thư ký Chu ngồi trên ghế lái phụ vốn không nghĩ Sơ Ninh sẽ cho dừng xe thật, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy cho cô ngồi phía sau như vậy không ổn, vì vậy nhẹ nhàng nói với lái xe: “Dừng xe ----Tiểu Ninh, tôi đổi chỗ với cô.”
Sơ Ninh gật đầu một cái, bên trong xe dần yên lặng trở lại.
Nghênh Cảnh nhìn phải nhìn trái, sau đó cúi thấp đầu, ba người bọn họ mồ hôi đầm đìa như dân tị nạn Châu Phi, so với Sơ Ninh cả người đều toát ra tư thái phóng khoáng, vừa đúng tạo ra sự tương phản lớn.
Nghênh Cảnh cúi đầu, nhìn chằm chằm giày mình, sau đó lại nhìn về phía cô. Váy dài, chân trái đi giày cao gót lấp lánh, chân phải bó thạch cao dày.
Nghênh Cảnh cảm thấy kì quái: “Hả? Sáng hôm nay, không phải chị chạy rất nhanh sao?”
Sơ Ninh nhíu mày, trong lòng có 1 cảm xúc không rõ.
“Một mình chị giơ cao chân tìm đá, thoáng cái đã đập bể thạch cao, bóng lưng nhanh như gió.” Nghênh Cảnh nhìn Sơ Ninh, mí mắt cô đang giật giật, buông lời chắc nịch: “Tôi nhớ không nhầm mà, chiều chị lại té gãy chân à?”
Thư ký Phùng gia đang uống nước bỗng ho khan một tiếng, rồi che miệng ho khan liên tiếp. Ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú vào cái chân bó thạch cao của Sơ Ninh, hiệu quả chèn ép tuyệt vời, sắp khiến chân cô nàng bể ra rồi.
Tĩnh thắng động, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Ngón tay Sơ Ninh khẽ run, cô nắm chặt chỗ vải váy đầm trên đầu gối, giống như đang vặn đầu ai đó, hung hăng xoắn chặt.
Phiên bản hiện đại của người nông dân và con rắn.
Thần sắc Sơ Ninh tuy tạm coi là bình thản, nhưng trong lòng cô đã sớm nổi đóa, mắng lớn: “Đệch! Cái thằng nhóc chết giẫm này.”
Toàn bộ quá trình không quá năm phút, chuyện ngoài ý muốn này cũng nhanh chóng bị lãng quên.
Lúc Nghênh Cảnh trở lại kí túc xá, 3 bạn cùng phòng chỉ có Kỳ Ngộ ở trong phòng. Nghênh Cảnh đến gần cậu ta nhìn thoáng quang, “Vẽ gì thế?”
Kỳ Ngộ cũng không ngẩng đầu lên, gọt bút chì thật nhọn, “Thiết diện bên trong hệ thống thăng bằng, tiết học thí nghiệm tối nay dùng đến.”
Kỳ Ngộ là người Hồ Nam, nói tiếng phổ thông không chuẩn, ba năm học ở Bắc Kinh đã cải thiện nhiều, nhưng vẫn lẫn giọng mũi vẫn không lưu loát lắm.
Nghênh Cảnh vỗ vỗ bả vai cậu ta, sửa lại: “Là ----- trên, đọc theo tớ, học tiết thí nghiệm, lên - giường - ngủ.”
* Trong tiếng Trung từ ‘đi học’ đọc là ‘shangke’ 上课, "lên giường ngủ" đọc là ‘shangchuang’ 上床. ở đây Kỳ Ngộ phát âm ‘sh’ bị sai, cho nên Nghênh Cảnh sửa giúp cậu.
Kỳ Ngộ đúng là người có chí tiến thủ, thực sự đọc theo hai lần: “Đi học, lên giường ngủ…”
Đúng lúc đó cửa bị đẩy vào, lớp trưởng Chu Viên trừng đôi mắt sau cặp kính nói: “Mẹ ơi! Ban ngày ban mặt hai người làm gì vậy?”
Nghênh Cảnh nhe hàm răng trắng: “Thầy Nghênh mở lớp.”
Lớp trưởng ngắt lời: “Nhàn rỗi quá ha, tôi tới nhắc cậu, luận văn tối nay cậu nhớ nộp, đây là lần ba rồi, nếu không nộp là rớt thật đấy.”
Nghênh Cảnh vỗ vai Kỳ Ngộ một cái, yên lặng mà cho cậu ta một ánh mắt yêu thương.
Kỳ Ngộ nhìn cậu ba giây, chậm rãi nghiêng đầu tiếp tục vẽ lên giấy, tay xòe ba ngón.
Nghênh Cảnh vỗ bốp một cái: “Được, ba bữa cơm, đồng ý.”
Ba rưỡi chiều có tiết thí nghiệm, người ta im lặng ngủ trưa, Nghênh Cảnh ăn cơm xong thì chạy tới sân bóng rổ chơi, cả người nóng rực toàn mồ hôi thì mới quay lại, trong tay còn cầm một cây kem, vừa vào hành lang vừa hét to: “Ăn kem tới 308, đến trước được trước.”
Giống như một đợt chuông đánh thức nơi núi rừng, trong trẻo dễ nghe, chim lượn gió thổi, thức tỉnh buổi chiều mệt mỏi.
Nhân duyên của Nghênh Cảnh tương đối tốt, phòng 308 của bọn họ luôn là nơi náo nhiệt nhất.
Kem ly cung không đủ cầu, trong nháy mắt chia hết.
“Khả Ái Đa* là của tôi, đừng cướp, đừng cướp.”
* là tên một hãng kem bên Trung Quốc.
Tay Nghênh Cảnh bị bạn học lôi lôi kéo kéo, áo sát nách mặc khi chơi bóng cũng bị kéo xuống gần nửa người, lộ bả vai. Cậu ta cố gắng nghiêng đầu sang, lột vỏ que kem, há miệng cắn một cái, chà, cũng lạnh quá đi mất.
Nghênh Cảnh hít mấy hơi, “phù phù” không ngừng, sau đó đưa nửa cái kem còn lại ra: “Cho các cậu cho các cậu.”
Các bạn học xung quanh ăn uống vui vẻ: “Thèm vào!”
Tiết học lúc ba giờ rưỡi, nhưng trước giờ vào học 10 phút mới từ kí túc xá xuất phát, đến phòng thí nghiệm sớm một phút cũng là thiệt. Nghênh Cảnh và Kỳ Ngộ vào lớp, đã nhìn thấy mấy bạn học nữ đứng tụm lại với nhau trong lớp.
Trương Hoài Ngọc ngoắc tay về phía bọn họ: “Nghênh Cảnh, cậu tới xem cái này đi.”
Lớp trưởng Chu Viên tỏ ý không vui: “Bọn tôi đông như vậy không gọi, sao chỉ gọi mỗi Nghênh Cảnh chứ?”
“Có bản lĩnh thi được hạng nhất, ngày nào tôi cũng hỏi cậu.”
Khói súng tỏa ra bốn phía, đầu tiên Nghênh Cảnh xoa dịu các nam đồng chí của mình trước: “Quân tử không tranh đấu với nữ nhi.”
Sau đó đi sang bên kia, thấp giọng nói với các nữ đồng chí: “Nữ hán tử không đôi co với bọn con trai.”
“Đúng đúng ~”
Con người có giá trị nhan sắc cao, đúng là nói gì cũng khiến người ta tin tưởng.
“Cái này sao không sáng vậy?”
“Để tôi xem.” Bàn hơi thấp, Nghênh Cảnh cúi người, chỉ một đoạn phía sau: “Chỗ này, lắp ngược rồi.”
Cậu rút ba cái bóng đèn cảm ứng trên đường truyền, chỉnh lại vị trí một chút, “Được rồi, bật công tắc.”
Vừa có điện, mấy nữ sinh ồ lên: “Oa oa.”
Mạch điện vừa rồi còn đen xì xì, lúc này không chỉ sáng lên, mà mấy ngọn đèn nhỏ lúc nãy, cũng hợp lại thành hình một trái tim nhỏ.
Gian tà.
“Có muốn thầy cho em lên Nga Mi bật điện không?” Một giọng nói nghiêm nghị mắng.
Im lặng nửa giây, mọi người như đối mặt với đại địch, thu tay rụt đầu quay về chỗ ngồi, lật sách, cầm bút. Nghênh Cảnh lè lưỡi một cái, xoay người, chào hỏi đàng hoàng: “Giáo sư Lật.”
Lật Chu Sơn ngoài năm mươi, nhìn thoáng qua cái vóc dáng này, hơi tròn, lại hơi mập, không giống dáng vẻ thư sinh truyền thống. Chỉ riêng cái khuôn mặt hung dữ, cũng đứng hàng top ở trường rồi.
“Nghịch loạn lên, thật càn quấy, đây là tài liệu dùng để thí nghiệm, không được làm mấy chuyện linh tinh.” Lật Chu Sơn chỉ hình trái tim lớn kia, hỏi Nghênh Cảnh, “Em định mang cái này đi thi? Hả?”
Nghênh Cảnh cười hì hì hai tiếng, “Cũng không phải là không thể được.”
Lật Chu Sơn như muốn tức điên lên.
Giảng đạo mấy câu kiểu như “trước khi đi giày thì phải đi tất, trước làm cháu sau làm ông” mất mấy phút, Lật Chu Sơn nói một câu, Nghênh Cảnh nhanh nhảu đáp lại một câu.
Tỉ số đến hồi một chín một mười thì Nghênh Cảnh không nhịn được nữa nhăn mày.
“Em luôn làm tôi phải lãng phí thời gian, thôi, vào học.” Lật Chu Sơn như một ông già hẹp hòi xua hai tay, bỏ đi.
Nghênh Cảnh chạy tới ngồi bên cạnh Kỳ Ngộ, mở sách vở ra, nhưng thực chất là cúi đầu mở điện thoại lén chơi Skip the block*, trong danh sách bạn bè có người vượt qua cậu, cậu nhất định phải giành hạng nhất trở về.
* Trò chơi có thật, tựa Trung là 跳一跳, tên tiếng Anh này là do mình nghĩ ra theo ảnh vì không có tên tiếng Việt phù hợp, bạn nào biết thì có thể recommend lại nha.
Kỳ Ngộ: “Cuộc thi tuần sau cậu chuẩn bị gì chưa?”
“Chưa, chuẩn bị làm cái gì, mỗi năm một lần, khoa chúng ta đi cũng chỉ góp vui, giải nào giải nấy đều bị khoa thiết kế máy bay cướp hết, chúng ta chỉ làm nền, làm cho người ta nổi bật – đúng rồi, buổi tối đi đánh bóng rổ.”
"Không tới được."
“Sao thế?” Nghênh Cảnh nhỏ giọng hỏi “Đi đón cô ấy à?”
Kỳ Ngộ gật đầu, “Ừ, hôm nay cô ấy tan làm muộn.”
Nghênh Cảnh a một tiếng, “Cậu chuẩn bị đi bằng Tiểu Hoàng*?”
* xe đạp của nam chính. “Ừ, cô ấy tan làm muộn, sợ không kịp tàu điện ngầm.”
Một câu nói nhẹ bẫng, vừa đúng lúc ấy, trò Skip the block cũng hết mạng.
Trong lòng Nghênh Cảnh cảm thấy khó chịu, cậu tắt điện thoại, nói: “Dù sao ngày mai cũng là thứ bảy, không kiểm tra phòng ngủ, để tôi đi với cậu, vậy đi, cứ quyết thế nhé.”
“…”
Kỳ Ngộ là đứa bé hiểu chuyện, có thể từ nông thôn hẻo lánh ra ngoài trở thành sinh viên đại học cũng không dễ dàng. Cậu ta có một người bạn gái thanh mai trúc mã tên Cố Căng Căng, nghỉ học sớm, năm ngoái cũng tới Bắc Kinh. Nghênh Cảnh không biết cô bạn này làm gì, nhưng thỉnh thoảng nghe Kỳ Ngộ gọi điện thoại, nói chuyện nhỏ nhẹ, có vẻ rất nhu thuận.
Kỳ Ngộ đạp xe đến đón bạn gái làm việc ban đêm, chở cô ấy về chỗ trọ, cũng vì muốn tiết kiệm chút tiền xe.
Buổi tối bọn họ đạp xe tới đường số 13 đối diện cửa Tây Trực, lại đi thêm một đoạn, thì tới một quán rượu.
Ánh đèn rực rỡ, nhuộm bầu trời mờ sáng thành một màu nhờ nhờ, giống như một tấm vải dệt lớn che lên đầu mọi người. Buổi tối trời có sương, Nghênh Cảnh còn mặc bộ đồ mỏng ban ngày nữa, lạnh tới mức đút tay vào túi, hận không thể bó thành một cục.
Kỳ Ngộ vừa rêи ɾỉ, vừa than: “Sao cậu không mặc quần bó thế?”
Nghênh Cảnh buồn bực nói: “Sao cậu nói chuyện giống mẹ tôi thế, cả người tôi đều toát ra khí thế cương trực chống được cả mùa đông, buổi chiều tôi còn ăn hai cây kem, tôi không sợ lạnh từ bé rồi.”
Hai người câu được câu không mà nói chuyện phiếm cho đỡ buồn, đúng mười một giờ, Cố Căng Căng từ cửa quán rượu đi ra. Cô ta còn mạnh hơn Nghênh Cảnh, mặc cái váy ngắn cũn, hai cái chân trần thấp thoáng trong gió lạnh.
Từ đây cũng có thể nhìn thấy lớp trang điểm của cô ta, còn có mấy khách hàng nam tuổi ngoài trung niên theo ra, hì hì nói cười, một người trong số đó lúc nào cũng để tay ngang hông cô ta.
Nghênh Cảnh trợn tròn mắt, nhìn liếc qua Kỳ Ngộ đang đứng bên cạnh.
Ặc, thật kỳ quái.
Bạn trai hợp pháp không có tí phản ứng nào, biểu cảm nhẫn nhịn, khắc chế, giống như tay chân bị vướng cái gì đó, lại giống như đã quen rồi.
Cố Căng Căng hình như cũng không định kháng cự, giả bộ từ chối, sau đó lại nói gì với mấy người đó, cười nói ha ha. Có chiếc xe Volkswagen (*) màu đen đi tới, cửa xe mở ra, Cố Căng Căng vui vẻ bước lên.
* Một hãng xe của Đức.
Nghênh Cảnh tức giận, đẩy mạnh Kỳ Ngộ một cái: “Ngây ngô cái gì nữa! Mau kéo người xuống.”
Kỳ Ngộ thoát ra từ trong mơ, đầu tiên là xông lên trước kéo người từ trên xe xuống. Nghênh Cảnh cũng xắn tay áo lên, theo sát phía sau.
Cố Căng Căng thét chói tai: “Anh kéo em đi đâu đấy! Làm gì vậy!”
Người đàn ông trung niên sờ hông cô ta lúc nãy: “Gì thế?”
Kỳ Ngộ đôi co mấy câu với Cố Căng Căng.
Người đàn ông kia không nhịn được, quát: “Em có đi không?”
Cố Căng Căng quay đầu, mặt cố tươi cười: “Đi chứ ông chủ.” Sau đó quay đầu nhìn Kỳ Ngộ, giận tới phát khóc: “Đây là khách hàng lớn của em, anh đừng làm loạn được không?”
“Mua rượu thì mua, sao lại phải đi cùng ông ta?”
“Ăn khuya thôi mà, bán hàng rất khó khăn, anh chẳng hiểu được đâu.” Cố Căng Căng hất tay cậu ta ra.
Hốc mắt Kỳ Ngộ đỏ hồng, im lặng nửa giây, đột ngột giơ tay đấm vào mặt tên được gọi là khách hàng.
Tình huống lúc này đã mất kiểm soát.
Tiếng thét chói tai của con gái, mấy người đàn ông trưởng thành dữ tợn thô bạo, còn có hai thiếu niên không hề run sợ.
Nhất thời loạn cào cào.
Ngày thường Kỳ Ngộ khá ôn hòa, cũng chỉ có thể dựa vào sức lực để đánh bật đối phương, không chịu được mấy cái. Nghênh Cảnh… ồ! Người không mặc quần áo mùa thu cũng khá tốt đấy.
Nhưng người ta có năm người, trời ạ, cậu ta đánh không lại.
Mấy chuyện gây sự sau khi say rượu cũng nhiều, người qua đường cũng không muốn tham dự vào vũng nước bẩn này, chỉ mong có thể tránh xa thật nhanh.
Sơ Ninh bước ra từ buổi tiệc xã giao, lúc xuống bậc thang, tâm phúc Phùng gia thư ký Chu vội vàng đỡ tay cô: “Chậm chút.”
“Không có gì đáng ngại.” Sơ Ninh buông nạng ra, cười nói: “Hôm nay phiền cô rồi.”
“Cũng không có gì.” Thư ký Chu nói: “Hạng mục xung quanh đây, sau này đều là khu vực nòng cốt của chính phủ, lợi nhuận năm sau hẳn sẽ khả quan hơn.”
Sơ Ninh gật đầu cười cười.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài tới mắt cá để che đi chỗ bó thạch cao, áo khoác là một cái áo vest loại nhỏ khá phóng khoáng, già dặn lại linh hoạt. Cô lê cái chân kia xuống bậc dưới, tài xế đã chờ ở cửa.
Thư ký Chu giúp cô mở cửa, tốt bụng dặn dò: “Phu nhân vẫn luôn lo lắng cho chân của cô, sớm bình phục nhé, tôi cũng rất mong chờ lễ đính hôn của cô với Tử Dương.”
Sơ Ninh vẫn tươi cười, cô đang định ngồi vào trong xe, thì lại bị ồn ào cách đó mười mét làm cho đứng hình.
Sơ Ninh nghiêng đầu nhìn sang.
Nghênh Cảnh mặt đầy bụi đất, rơi vào thế hạ phong, thê thảm tới mức không nỡ nhìn.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong bóng đêm.
Mắt Nghênh Cảnh sáng ngời, nhanh chóng nắm cổ áo Kỳ Ngộ kéo cậu ta chạy về phía này: “Chờ một chút, giúp tôi.”
Sơ Ninh lạnh nhạt nhìn ra chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ tiếp tục lên xe.
Thư ký Chu cũng không hỏi, ngồi lên ghế lái phụ.
Nghênh Cảnh nhe răng toét miệng kêu cứu: “Tôi sắp bị đánh chết! A a, cứu tôi!”
Nhưng cũng không có kết quả.
“Lạnh lùng quá.” Lông mày Nghênh Cảnh run run như sắp rớt xuống, sau đó quay đầu nhìn mấy ông chú xã hội đen đã uống rượu đang hùng hổ đuổi theo kia.
Kỳ Ngộ thở mạnh chạy nhanh, Cố Căng Căng vừa quay đầu nhìn vừa khóc, “Làm thế nào bây giờ, đều tại anh kích động! huhu.”
Hay lắm.
Nghênh Cảnh là một cẩu FA, cậu ta cảm thấy, bạn gái đúng thật là rất phiền.
Cậu tức giận lớn tiếng nói: “Tôi đây chưa mua bảo hiểm.”
“Thì sao?”
“Cô phải bồi dưỡng tiền thuốc thang cho tôi.”
Cố Căng Căng ngay lập tức giả chết.
Mắt thấy mấy người phía sau càng lúc càng gần, Nghênh Cảnh tuyệt vọng nhìn đèn sau sáng rõ của chiếc Audi đang phủi mông rời đi kia.
Bỗng nhiên, chiếc Audi dừng lại, mấy giây sau thì lùi về mấy thước, vừa vặn lùi trước mặt bọn họ.
Nghênh Cảnh cho là mình hoa mắt.
Mãi tới khi cửa kính xe kéo xuống một nửa, để lộ ra trán, sống mũi, môi của Sơ Ninh, loại hình ảnh này giống như thước phim quay chậm, dễ dàng tạo nên ấn tượng sâu sắc của lần đầu tiên.
Nghênh Cảnh ngừng thở.
Sơ Ninh mím môi, nhìn cậu một cái, không lên tiếng.
Nghênh Cảnh kéo cửa xe đã mở khóa ra, nhanh chóng xông lên, sức lực lớn, giống như một thiên thạch phát nổ vậy, Sơ Ninh bị cậu ta đυ.ng phải bắn xa cả nửa mét, cả người tông thẳng vào cửa xe.
Cô vô cùng chịu đựng… đau, ngực đau.
Sau khi Nghênh Cảnh lên xe, Kỳ Ngộ và Cố Cắng Căng cũng lần lượt chui vào.
“Rầm ----“ Đóng mạnh cửa xe, ngăn cách tất cả náo loạn bên ngoài.
Nghênh Cảnh vỗ ngực một cái, quá kí©h thí©ɧ!
Sự im lặng bên trong xe bị phá vỡ, Sơ Ninh dán sát cửa, Nghênh Cảnh ngồi sát cô không một khe hở, hơi thở nóng hổi không thể tránh được dính vào cổ cô.
Mùi mồ hôi lẫn với mùi cơ thể người lạ, mùi máu tanh, bụi đất, đan xen nhau xông vào mũi Sơ Ninh. Kỳ lạ hơn, cô chỉ cần hơi chú ý chút, thật sự giống như ngửi thấy mùi thơm của bột giặt Lam Nguyệt Lượng nhàn nhạt trong không khí.
Nghênh Cảnh nhận ra không thích hợp, tranh thủ thời gian xô đẩy Kỳ Ngộ: “Dẹp qua, dẹp qua.” Rồi quay lại, chân thành cảm ơn Sơ Ninh: “Tổng giám đốc xinh đẹp, cảm ơn chị.”
Chị?
Sơ Ninh vô cùng nhạy cảm để ý chữ này, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng chỉ bình tĩnh nói: “Ừ.”
Nam sinh này rõ ràng là một bộ ngữ khí chân chó, nhưng ông trời cho mặt mũi thanh tú, đôi mắt có hai mí xinh đẹp như quạt, cũng ưa nhìn. Coi như là một tên chân chó thích nịnh hót, cũng không khiến người khác quá khó chịu.
Thư ký Chu ngồi trên ghế lái phụ vốn không nghĩ Sơ Ninh sẽ cho dừng xe thật, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy cho cô ngồi phía sau như vậy không ổn, vì vậy nhẹ nhàng nói với lái xe: “Dừng xe ----Tiểu Ninh, tôi đổi chỗ với cô.”
Sơ Ninh gật đầu một cái, bên trong xe dần yên lặng trở lại.
Nghênh Cảnh nhìn phải nhìn trái, sau đó cúi thấp đầu, ba người bọn họ mồ hôi đầm đìa như dân tị nạn Châu Phi, so với Sơ Ninh cả người đều toát ra tư thái phóng khoáng, vừa đúng tạo ra sự tương phản lớn.
Nghênh Cảnh cúi đầu, nhìn chằm chằm giày mình, sau đó lại nhìn về phía cô. Váy dài, chân trái đi giày cao gót lấp lánh, chân phải bó thạch cao dày.
Nghênh Cảnh cảm thấy kì quái: “Hả? Sáng hôm nay, không phải chị chạy rất nhanh sao?”
Sơ Ninh nhíu mày, trong lòng có 1 cảm xúc không rõ.
“Một mình chị giơ cao chân tìm đá, thoáng cái đã đập bể thạch cao, bóng lưng nhanh như gió.” Nghênh Cảnh nhìn Sơ Ninh, mí mắt cô đang giật giật, buông lời chắc nịch: “Tôi nhớ không nhầm mà, chiều chị lại té gãy chân à?”
Thư ký Phùng gia đang uống nước bỗng ho khan một tiếng, rồi che miệng ho khan liên tiếp. Ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú vào cái chân bó thạch cao của Sơ Ninh, hiệu quả chèn ép tuyệt vời, sắp khiến chân cô nàng bể ra rồi.
Tĩnh thắng động, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Ngón tay Sơ Ninh khẽ run, cô nắm chặt chỗ vải váy đầm trên đầu gối, giống như đang vặn đầu ai đó, hung hăng xoắn chặt.
Phiên bản hiện đại của người nông dân và con rắn.
Thần sắc Sơ Ninh tuy tạm coi là bình thản, nhưng trong lòng cô đã sớm nổi đóa, mắng lớn: “Đệch! Cái thằng nhóc chết giẫm này.”