Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa
Chương 28
Một mùa hè thoang thoảng vị cam thong thả đến trong từng giọt mồ hôi rơi xuống cùng những tràng cười đùa náo nhiệt của mấy đứa nhóc nóng nảy với tiết trời oi bức. Đây là cũng là mùa của những tình yêu chớm nở, cái thích của tuổi vị thành niên rẻ như một viên kẹo trái cây, nhưng lại mang theo vị chua chua ngọt ngọt làm người ta không thể không để trong lòng.
Trong lớp liên tục xuất hiện những cặp đôi gà bông, hết cặp này đến cặp khác, mặc dù sắp tới có rất nhiều bài kiểm tra với cả thi cuối kì, thế nhưng trông mặt mũi ai cũng tràn đầy ánh sáng của thanh xuân, tất cả mọi người đều mang theo sức sống vô tận và mong đợi với tuổi trẻ.
Không ít lần Chu Hoành Viễn bắt gặp hai bạn trẻ nào đó đứng phía cuối lớp xưng anh gọi em ôm hôn thắm thiết. Cậu cũng từng thấy Trịnh Minh Khôn xuất chiêu nhét sách pỏn vào quyển sách giáo khoa rồi làm bộ làm tịch ngồi ngay ngắn đàng hoàng. Cậu còn nghe được tụi con trai trong lớp lén lút bình phẩm mấy bạn học nữ từ đầu đến chân, ngay cả hoa khôi lớp cũng không tha. Những lúc như vậy, cậu chỉ ngơ ngác nhìn họ, nghe họ, chứ bản thân cậu chẳng thấy nó thú vị chút nào. Bạn bè hỏi cậu nghĩ thế nào về nữ sinh, cậu cũng chỉ hàm hồ trả lời là "không quan tâm" cho qua chuyện. Nhờ vào đức hạnh của Lý Diễm Hoa mà Chu Hoành Viễn nhận thức được chuyện nam nữ từ khá sớm, nhưng đó cũng là thứ làm cho cậu bình tĩnh quá mức ở lứa tuổi này, hoặc có thể nói, cậu đã chết lặng từ lâu. Không phải là cậu không hiểu biết, chỉ là cậu không có chút hứng thú nào với nó. . Web đọc 𝙣ha𝙣h 𝘵ại ~ 𝘛𝘙 ÙM𝘛𝘙𝖴𝑌ỆN﹒𝗩𝙣 ~
Trịnh Minh Khôn ghen tị với những người có đôi có cặp cực kỳ, lúc nào trên đường đi học về cũng cúi đầu ai oán. Những lúc này, Ngô tư Nguyên lại tỏ ra cực kỳ bực bội, luôn chọn những từ ngữ khó nghe nhất để công kích Trịnh Minh Khôn, khi thì chê Trịnh Minh Khôn lớn lên béo ú, làm gì có ai dám thích, khi thì nói cậu ta ồn ào phiền phức, làm gì có đứa nào chịu nổi, trong lúc hăng say cậu cũng quên mất bản thân mới mấy tháng trước thôi cũng nhiều chuyện chẳng kém gì Trịnh Minh Khôn.
Trịnh Minh Khôn tốt tính nên chưa bao giờ nổi giận với người khác, nghe thấy vậy cũng chỉ cười cười không chấp nhặt với Ngô tư Nguyên.
Trịnh Minh Khôn cũng từng hỏi Chu Hoành Viễn, cậu thực sự không hâm mộ người khác, không ước ao có một mối tình ư? Trước mặt đang có một cô gái tốt như vậy, cứ thích ra vẻ như thế à?
Chu Hoành Viễn không nói gì, chỉ thầm nghĩ, có cái gì để hâm mộ chứ? Chỉ là mấy đứa trẻ thích chơi trò gia đình thôi mà, cậu đối xử tốt với tớ, tớ cũng hết lòng với cậu, nhưng mà thực ra trên đời này, chẳng có ai là tốt với ai cả. Hôm nay cãi nhau, hôm sau cãi lộn, cứ ba ngày đòi chia tay một lần, chừng bảy ngày sau lại tái hợp rồi. Những điều này cậu sẽ không nói ra, chỉ lặp lại cái cớ nhàm chán cũ rích là sắp thi rồi, cậu không muốn suy nghĩ đến mấy thứ đó.
Nhưng mà tạo hoá trêu ngươi làm sao, Chu Hoành Viễn một mực không muốn bị phân tâm, cũng không muốn yêu đương, thế mà cuối cùng vẫn phải dính một chỗ với Lý Vi Dương.
Ngày thi cuối cùng kết thúc, tâm trạng các bạn trong lớp đều đang rất tốt, thế là Trịnh Minh Khôn bèn đề xuất tổ chức tiệc tùng, sau khi ăn tối xong rồi cả đám còn hứng lên đi tăng hai ở KTV bên cạnh.
Chu Hoành Viễn vốn không muốn đi. Mỗi tuần, tuy Trình Dục cho cậu không ít tiền tiêu vặt, nhưng cậu vẫn ngại tiêu, cứ để đấy đến cuối tuần sẽ đi ra siêu thị mua một ít rau dưa trái cây mang về nhà. Trình Dục nói cậu không cần làm như thế nữa, dù sao thì trong nhà cũng không thiếu mấy thứ này. Thế là cậu không mua rau củ nữa, lẳng lặng tích góp, để dành khi có việc sẽ lấy ra dùng. Chu Hoành Viễn chưa từng đi karaoke lần nào, nhưng từ sự thôi thúc của Trịnh Minh Khôn với những đứa bạn khác, cậu cảm giác nơi này có vẻ sẽ vui, đắn đo suy nghĩ đủ rồi, cuối cùng không nhịn nổi sự tò mò trong những tiếng rủ rê của đám bạn, thế là cậu gật đầu.
Sau khi vào KTV, cảm giác mới mẻ của Chu Hoành Viễn tiêu tán sạch sẽ trong vòng vài nốt nhạc, các bạn cùng lớp rủ nhau chọn bài rồi hát, còn cậu thì chẳng biết cái gì, chỉ đành ngồi nép sang một bên.
Các bạn trong lớp đều biết "quan hệ" giữa Lý Vi Dương và Chu Hoành Viễn, vô cùng tự nhiên nhường vị trí bên cạnh Chu Hoành Viễn cho Lý Vi Dương. Lý Vi Dương không do dự, thoải mái tươi cười ngồi xuống bên cạnh cậu. Kết quả là Chu Hoành Viễn im bặt luôn, miễn cho mấy bạn lại đồn thổi lung tung.
Không biết là ai đề xuất, trong phòng bỗng xuất hiện thêm hai tá bia, dù gái hay trai trên tay ai cũng có một chai. Chu Hoành Viễn cau mày, rót từng ngụm bia vào bụng trong tiếng hô hào "Cạn ly!" của mọi người.
@antiquefe (wattpad)
Là con gái nhưng đêm nay Lý Vi Dương lại vô cùng táo bạo, bia uống hết ly này đến ly khác, ý thức hơi mơ hồ nhưng đôi mắt lại càng ngày càng sáng. Cô nhìn chằm chằm vào chàng trai đầu tiên mình thích, trong mắt chất chứa thiên ngôn vạn ngữ, dưới ánh đèn mờ ảo, chúng khiến lòng người vừa rung động vừa bốc đồng.
Giọng Ngô Tư Nguyên trong trẻo dễ nghe, hát bài "Dũng Khí" phù hợp đến kỳ lạ, tiếng hát vừa dứt, Trịnh Minh Khôn lôi kéo các bạn khác điên cuồng vỗ tay, Ngô Tư Nguyên lại chỉ nhíu mày, thản nhiên nhìn Trịnh Minh Khôn đang ngồi ở đó, đây là lần đầu tiên cậu không nói gì cả, cũng không xuống ngồi bên cạnh Trịnh Minh Khôn.
Trịnh Minh Khôn mờ mịt vuốt đầu mình, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Lý Vi Dương hít sâu một hơi, uống cạn bia trong ly, bởi vì uống vội quá, cô còn ho khan vài cái, Chu Hoành Viễn kinh ngạc nhìn cô bạn trước mắt, nửa ngày mới chen ra mấy chữ, "Cậu uống nhiều như vậy làm gì?"
Lý Vi Dương chỉ lắc đầu, hai gò má ửng hồng, ngay sau đó, cô như cười như không nhìn Chu Hoành Viễn, một ánh nhìn có tình tràn đầy dịu dàng và kỳ vọng, không thể diễn tả bằng lời.
Khác với tình yêu của người lớn, thay vì thăm dò từng bước hay nhìn trước ngó sau, thì những người trẻ tuổi lại chọn cách vấp ngã để trở nên dũng cảm hơn, với niềm tin được ăn cả ngã về không, họ đặt cược vào một câu trả lời không thể nhìn thấu.
Chu Hoành Viễn cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của Lý Vi Dương nữa. Tình yêu nóng bỏng và chân thành kia làm cho cậu luống cuống, khiến cho cậu áy náy không thôi.
Cho đến khi mọi người chia team đi ra khỏi KTV, Chu Hoành Viễn cũng không nhìn về phía Lý Vi Dương nữa.
Đã gần chín giờ, Trịnh Minh Minh Khôn lo rằng mấy bạn nữ về nhà một mình sẽ nguy hiểm bèn bảo nam nữ tự thành cặp đi về chung. Lý Vi Dương với Chu Hoành Viễn ở gần nhà nhau, hai người lại có tin đồn hẹn hò, thế nên nghiễm nhiên nhiệm vụ hộ tống Lý Vi Dương thuộc về Chu Hoành Viễn. Trước khi đi, Trịnh Minh Khôn nhìn sâu vào mắt Chu Hoành Viễn, làm động tác cổ vũ, nói, "Người anh em, đừng làm con gái nhà người ta thất vọng nữa."
Chu Hoành Viễn cảm thấy xấu hổ, không đáp lời.
Lý Vi Dương uống rất nhiều bia, đi còn chẳng vững, không còn cách nào khác, Chu Hoành Viễn đành phải giữ hai cánh tay cô mới không té ngã. Dọc đường đi, hai người không ai nói gì, mãi đến khi đưa Lý Vi Dương đến cầu thang, Chu Hoành Viễn mới nói, "Cậu tự đi lên được không? Tớ không tiễn cậu nữa."
Dưới ánh trăng là khuôn mặt xinh đẹp của Lý Vi Dương, với đôi mắt sáng đến mức sắp rơi lệ, phản chiếu sự lạnh lùng vô tình của Chu Hoành Viễn. Chu Hoành Viễn mềm lòng, nói, "Thôi vậy, để tớ đưa cậu lên lầu, nhà cậu số mấy?" Chu Hoành Viễn nhẩm trong lòng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây thiên, chẳng qua cậu sợ gặp phải ba mẹ Lý Vi Dương thôi, đến lúc đó phải giải thích này nọ nữa thì mệt.
Lý Vi Dương lại lắc lắc đầu, vẻ mặt trở nên cứng cỏi mà dũng cảm, cô đột nhiên kiễng mũi chân lên ôm lấy cổ Chu Hoành Viễn, Chu Hoành Viễn lảo đảo lui về phía sau, cũng may cậu đứng vững, nếu không hai người họ đã ngã lăn quay ra đất. Chu Hoành Viễn đang muốn kéo dài khoảng cách với cô, hai cánh môi của Lý Vi Dương đã hôn lên đôi môi mỏng manh của Chu Hoành Viễn.
Chu Hoành Viễn trợn to hai mắt, ban đầu là luống cuống ngơ ngác, nhưng ngay sau đó cậu lại cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ trong chốc lát sự khó chịu đó đã biến thành cơn buồn nôn cuồn cuộn dâng lên. Nụ hôn của Lý Vi Dương nhẹ như phớt qua, Chu Hoành Viễn chưa kịp đẩy cô ra, cô đã tự nhảy nhót rời đi.
Chu Hoành Viễn không thể nhịn được nữa, khoảnh khắc Lý Vi Dương biến mất, cậu cúi đầu xuống nôn khan liên tục.
Trong khu dân cư cũ nát, chỉ còn ánh trăng bàng bạc chiếu lên người đi đường, tiếng gió quét qua lá cây xào xạc không ngừng làm cho Chu Hoành Viễn cảm thấy hãi hùng vô cùng, khiến cậu phải tăng tốc vội vã lao về nhà.
Trình Dục đang nằm rạp trên bàn ghi chép công việc, thấy Chu Hoành Viễn về bèn hỏi, "Đi chơi với các bạn vui không?"
Chu Hoành Viễn không nói gì, quẳng cặp xuống đất, vọt vào nhà vệ sinh, cởi quần áo, mở vòi sen, đứng dưới dòng nước lạnh buốt chảy xuôi, cậu dùng hết sức chà chà miệng mình, rất rất muốn đè nén cơn buồn nôn không rõ kia.
Sau khi tắm rửa xong, Chu Hoành Viễn rúc lên giường ngay, Trình Dục cho rằng cậu đi chơi mệt mỏi nên không đến làm phiền cậu, thân thể Chu Hoành Viễn không ngừng run rẩy, từng thước phim cũ kỹ ngày xưa hiện lên chiếm cứ lấy đầu óc cậu.
Màu tuyết trắng bẩn tưởi, cái bóp cổ quyết tuyệt, còn có mùi hôi tanh lâu ngày vẩn vơ bám trụ trong không khí...
Từ cảnh này đến cảnh khác, từ mảnh này đến mảnh kia, những chuyện Chu Hoành Viễn cho rằng mình đã quên lãng, những thống khổ bị Chu Hoành Viễn cố ý nhét dưới đáy hòm, thật ra vẫn khắc sâu vào linh hồn của cậu. Cậu không thể xoá được hình ảnh mẹ mình ngủ với người đàn ông khác, không thể xoá được nỗi tuyệt vọng và sợ hãi khiến cậu thức trắng cả đêm, không thể nào quên được thứ xấu xí từng nhìn thoáng qua kia...
Cuối cùng cậu không nhịn được nữa, thò người ra nôn "Ọc" xuống đất.
Trình Dục ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng động, vội vàng buông quyển sổ xuống vọt vào phòng ngủ, hỏi, "Hoành Viễn, con làm sao vậy?"