Tiểu Thiên Nga
Chương 56
Giang Kiều không biết Trương Triết Bình trói mình làm gì, nếu là vì những lời cậu phản bác hắn lúc đó, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy buồn cười, rõ ràng ngay từ đầu chính là Trương Triết Bình bịa đặt về cậu trước.
Do áp lực trên mái tóc, Giang Kiều không thể không ngẩng đầu nhìn trực diện hắn, rồi nghe hắn nói tiếp: “Tao cũng không muốn như thế này.”
Giang Kiều lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt không có một chút sợ hãi nào.
Trương Triết Bình bị cậu nhìn như vậy, làm như tinh thần hoảng hốt, lực túm tóc Giang Kiều cũng vô thức thả lỏng đi một chút.
Hắn rơi vào hồi ức nào đó, trong giọng nói có một tia hoài niệm rõ ràng: “Lúc trước mày cũng nhìn tao như thế này.”
Lúc trước? Giang Kiều không xác định được hắn nói tới lúc nào.
Nhưng Trương Triết Bình hiển nhiên không cần cậu đáp lại, cứ tự nghĩ tự nói: “Dáng vẻ mày phản bác tao khi đó cũng thật là xinh đẹp, mày là người xinh đẹp nhất mà tao từng gặp, hôm đó tao vốn muốn xin lỗi mày, nhưng mày lại xóa WeChat của tao!”
Trương Triết Bình phục hồi tinh thần lại, giống như bị chọc trúng vảy ngược, bàn tay túm tóc Giang Kiều lại mạnh hơn vài phần: “Mày có thể thêm người khác tại sao không thể thêm tao? Mày có thể nói chuyện phiếm với người khác, tại sao không trả lời tin nhắn của tao?”
Hắn liên tục chất vấn Giang Kiều tại sao lại xóa WeChat của hắn, trước đó không trả lời tin nhắn của hắn, có phải đang nói chuyện phiếm với người khác hay không.
Giang Kiều không biết vì sao hắn có loại này ý nghĩ kỳ quặc này, hai người bọn họ căn bản không thân thiết, nhưng lúc này cậu không cách nào phản bác đối phương, chỉ có thể cố hết sức ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra âm thanh không rõ: “Ưm ưm ưm!!”
Buông tôi ra.
Trương Triết Bình nghe ra ý tứ của cậu, lần này hắn lại không làm khó Giang Kiều, ngược lại thả lỏng bàn tay đang túm tóc Giang Kiều, thậm chí còn lấy miếng vải trong miệng Giang Kiều ra.
Ngay khi miếng vải được lấy ra, Giang Kiều cảm giác hô hấp đều thông suốt, bị ép há miệng một thời gian dài làm cho hai bên khóe môi cậu đều cảm thấy hơi căng mỏi. Nhưng lúc này cậu không quan tâm mấy chuyện này, nhìn Trương Triết Bình hỏi: “Anh muốn làm cái gì?”
Trương Triết Bình tiện tay vứt miếng vải đi: “Tao không muốn làm gì cả, mày đừng sợ.”
Giang Kiều đương nhiên không tin lời hắn nói: “Vậy anh bắt tôi làm gì? Hoặc là nói anh cứ luôn theo dõi tôi làm gì?”
“Vừa rồi tao nói đó.” Trương Triết Bình nói với vẻ đương nhiên, “Tao chỉ muốn hỏi mày một chút, lúc đó tại sao mày lại xoá kết bạn với tao, mày chán ghét tao như vậy sao?”
“Chỉ vì chuyện này?” Giang Kiều không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, chỉ để hỏi mình vì sao xóa hắn mà cứ luôn theo dõi mình? Bắt cóc mình?
“Anh theo dõi tôi lâu như vậy, muốn hỏi tôi cái gì thì có rất nhiều cơ hội, không cần phải mạo hiểm bắt cóc tôi.” Giang Kiều hỏi ra thắc mắc của mình.
Trương Triết Bình lại mặt mày âm trầm nói: “Hàng ngày mày ở cùng với gã nhân tình kia của mày, tao nhìn thấy mà bực mình.”
Nhân tình?
Giang Kiều ngẩn người trong một tích tắc mới phản ứng được người mà hắn nói tới chính là Lương Thừa An, nghe thấy hắn gọi người mình thích như vậy, lập tức cũng lạnh mặt theo: “Đừng sỉ nhục anh ấy.”
“Tao sỉ nhục nó á?” Trương Triết Bình cười lạnh một tiếng, chỉ vào cậu nói, “Lúc đó mày bày ra dáng vẻ chính trực hùng hồn, bây giờ không phải vẫn là dây dưa không rõ với đàn ông đó sao, mày dám nói mày với nó không có quan hệ gì đáng xấu hổ hả?”
“Đây là chuyện của tôi và anh ấy, không cần phải giải thích với anh.” Giang Kiều không muốn lằng nhằng thêm với hắn về Lương Thừa An, mang trọng điểm về lại đề tài ban đầu, “Lúc trước tôi xoá kết bạn với anh là bởi vì anh ở trước mặt mọi người hắt nước bẩn lên người tôi, hơn nữa lúc ấy quan hệ giữa chúng ta cũng không thân thiết bao nhiêu, nếu chuyện này tổn thương đến anh, thì tôi rất xin lỗi.”
“Rất xin lỗi?” Trương Triết Bình nhìn cậu với vẻ kỳ quái, “Vậy mày đền bù như thế nào?”
Giang Kiều: “……”
Đền bù như thế nào? Hắn còn muốn đền bù như thế nào?
Giang Kiều quả thực là sắp bị Trương Triết Bình chọc tức đến bật cười, cậu sở dĩ nói như vậy chỉ là để kéo dài thời gian chờ mấy người Lương Thừa An thôi, người này vậy mà còn đòi đền bù.
Đè xuống sự cạn lời ở trong lòng, Giang Kiều giả vờ suy nghĩ một chút, đề nghị: “Vậy tôi thêm bạn với anh lại nhé? Trước hết anh giúp tôi lấy điện thoại ra đây.”
Trương Triết Bình: “Muốn di động?”
Trước khi gặp Trương Triết Bình, điện thoại di động của Giang Kiều vẫn luôn để trong túi áo khoác, hiện giờ chân tay bị trói, cậu không thể xác định điện thoại có còn ở trên người không, nếu còn, cậu đoán rằng có lẽ đã bị đối phương tắt máy từ lâu.
Nghĩ gia đình Lương Thừa An liên lạc với mình không được chắc chắn sẽ lo lắng, trong lòng Giang Kiều cũng cảm thấy nôn nóng, nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, từ cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa cậu và Trương Triết Bình, cậu nhìn ra được đối phương vẫn luôn rối rắm chuyện năm đó bị xoá kết bạn, có lẽ cậu có thể ra tay từ phương diện này.
Vì thế cậu nói với Trương Triết Bình: “Không phải anh nói tôi xoá kết bạn với anh sao? Tôi thêm lại lần nữa là được, về chuyện anh nói tôi không trả lời tin nhắn của anh, lúc ấy chúng ta đều còn học cấp 3, trường quản lý rất nghiêm, tôi ít có thời gian cầm di động, không phải cố ý không trả lời anh.”
“Thật?” Trương Triết Bình hồ nghi nhìn cậu.
“Thật.” Giang Kiều nghiêm túc gật đầu, “Nếu anh không tin tôi, anh có thể tự mình thao tác, tôi nói cho anh mật mã điện thoại, điện thoại của tôi ở trong túi.”
Trương Triết Bình nhìn chằm chằm cậu một lát, làm như thật sự đang suy xét đến đề nghị của cậu, Giang Kiều thấy hắn đưa tay mò điện thoại của mình ở trong túi áo khoác, không khỏi ngừng thở, giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng cười của đối phương.
“Ha ha ha ha.” Trương Triết Bình thu tay về, cười gập cả người.
Giang Kiều: “Anh cười cái gì?”
“Mày muốn gạt tao.” Trương Triết Bình âm u nhìn cậu, giơ tay vỗ vỗ mặt cậu, “Di động có định vị đúng không? Muốn đợi gã nhân tình kia của mày tới tìm mày chứ gì? Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu, điện thoại của mày đã sớm bị tao ném rồi.”
Quả nhiên như thế!
Ánh mắt Giang Kiều tối sầm lại, né bàn tay của hắn: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Tay của Trương Triết Bình rơi vào khoảng không, hắn dùng sức bóp mặt Giang Kiều, xoay cậu về phía mình: “Tránh cái gì?! Tao sờ mày một chút mà mày đã ghê tởm như vậy?”
Khi hắn nói chuyện, bàn tay vốn đang bóp mặt Giang Kiều từ từ đi xuống, từ trên cổ Giang Kiều luồn vào chiếc áo len cổ lọ.
Giang Kiều cảm giác ghê tởm một trận, trong nháy mắt trên người nổi lên một lớp da gà, muốn tránh thoát nhưng lại bị trói tay trói chân thế này không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể lạnh giọng ngăn cản: “Đừng chạm vào tôi! Trương Triết Bình!”
Trương Triết Bình dùng ngón cái thô ráp vuốt ve làn da mịn màng chỗ cổ cậu, mê đắm nói: “Có ai từng nói với mày, làn da của mày rất mịn màng không.”
Hắn nhích lại gần, trong lúc nói chuyện hơi thở mang theo mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc, xông lên khiến Giang Kiều buồn nôn một trận, cái bàn tay kia để trên cổ cậu càng khiến cậu phản cảm không thôi.
Cậu nhớ tới án tù trước đó của Trương Triết Bình, càng chán ghét tới cực điểm: “Trương Triết Bình, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cậu không tin Trương Triết Bình theo dõi mình lâu như vậy thật sự chỉ vì chuyện “Xoá kết bạn” này, những lời nói vừa rồi của Trương Triết Bình, cậu không tin nổi một câu.
“Làm gì á?” Trong cổ họng Trương Triết Bình phát ra một tràng cười quái dị, bàn tay để trên cổ Giang Kiều không nhịn được vuốt ve, “Mày không phải có một gã nhân tình hay sao? Sao còn hỏi câu hỏi ngây thơ như vậy?”
Nhận ra ý tứ của hắn, hai mắt Giang Kiều bỗng dưng trợn to: “Anh dám?! Cứu mạng —— Ưm!!!”
Trương Triết Bình rút tay ra, nhặt mảnh vải trên mặt đất nhét vào miệng Giang Kiều một lần nữa, sau đó bắt đầu lột áo khoác của cậu: “Có gì mà không dám? Mày chắc đã biết ông đây lúc trước vì sao ngồi tù đúng không? Mày nên cảm thấy may mắn người lúc đó ông động đến không phải là mày! Nếu không ông đây làm chết mày luôn!”
“Ưm ưm ưm!!”
Giang Kiều giãy giụa thật mạnh, dây thừng thô ráp mài rách làn da chỗ cổ tay cậu, nhưng cậu không quan tâm, trong lúc giãy giụa làm cho cả người lẫn ghế đều ngã lăn ra đất.
Kho hàng chỉ có một ngọn đèn chùm lờ mờ, môi trường xung quanh vừa trống trải vừa tăm tối càng phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng Giang Kiều, cậu hy vọng Lương Thừa An có thể xuất hiện lúc này biết bao, nhưng di động bị ném, đồng hồ định vị cũng không kết nối, Lương Thừa An có lẽ ngay cả cậu ở đâu cũng không biết, trước mắt chỉ có một mình cậu, ai cũng không cứu được cậu.
Cậu chỉ có thể dùng hai chân chòi trên mặt đất, cố gắng cách xa Trương Triết Bình một chút.
“Hì.” Trương Triết Bình thấy thế, cười nhạo một tiếng, cởi áo phao của mình vứt sang một bên, “Đừng giãy giụa nữa, dù sao mày cũng đã bị người ta làm rồi, thêm tao nữa cũng không sao cả, đừng có giả vờ thanh cao!”
Hắn nói xong cúi người túm lấy Giang Kiều, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Giang Kiều nhìn sang nơi phát ra âm thanh, càng giãy giụa dữ dội hơn: “Ô ô ô ô!!”
“Câm miệng!” Trương Triết Bình nhét miếng vải trong miệng Giang Kiều chặt thêm một chút, sau đó từ đống gỗ bên cạnh rút ra một con dao, thả nhẹ bước chân đi về phía cánh cửa bên kia.
Tiếng đập cửa vẫn đang tiếp tục, Trương Triết Bình đi đến bên cạnh cửa, bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Trương ca, là em, Chuột nè!”
Nghe được giọng nói của người phe mình, Trương Triết Bình hơi thu lại con dao đang chĩa về phía cửa, nhưng không hề thả lỏng cảnh giác, cũng không mở cửa, mà hỏi: “Tại sao mày đến đây? Không phải kêu mày dẫn dụ mọi người rời đi hay sao?”
“Dụ đi rồi!” Người bên ngoài tự xưng là Chuột nói, “Em làm việc anh còn không yên tâm sao? Anh mở cửa cho em vào trước, bên ngoài này cmn quá xá lạnh!”
Trương Triết Bình cất dao, kéo chốt cánh cửa sắt ra, cửa vừa mới hé mở một chút, hắn đột nhiên cảm thấy không thích hợp, lập tức định đóng cửa lại, giây tiếp theo cánh cửa đã bị người khác từ bên ngoài đẩy thật mạnh vào!
Hắn tránh không kịp, bị cánh cửa đập tới lảo đảo lùi vài bước ra phía sau, đến khi hắn đứng vững thì đã bị người ta bao vây xung quanh, họng súng đen ngòm đồng loạt chĩa vào hắn: “Công an đây, đừng nhúc nhích!”
Trương Triết Bình đang cầm con đao chợt cứng đờ, đứng nguyên tại chỗ không dám cử động.
“Giang Kiều!” Lương Thừa An đi theo cảnh sát đến đây kêu lên một tiếng, chạy tới nâng Giang Kiều ở trên mặt đất dậy: “Có bị thương chỗ nào không?!”
Tiếng nói quen thuộc khiến thân thể căng thẳng của Giang Kiều thả lỏng: “Không sao, đừng lo lắng.”
“Không sao nữa rồi, em đừng sợ.” Lương Thừa An vừa nói vừa tháo dây thừng trên tay Giang Kiều, nhưng dây thừng trói quá chặt, chỉ dựa vào tay không nhất thời anh không thể nào tháo ra được.
“Để tôi.” Người công an bên cạnh cầm dao đi tới, là con dao mới đoạt được từ trong tay Trương Triết Bình.
Lương Thừa An nhường chỗ cho người nọ, động tác đối phương nhanh nhẹn cắt đứt dây thừng, Giang Kiều nói tiếng “Cảm ơn”, đứng lên mới vừa hoạt động cổ tay cứng đờ một chút đã bị Lương Thừa An ôm chặt lấy.
Bên tai là giọng nói của Lương Thừa An: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt! Anh suýt bị em hù chết rồi.”
Anh ôm thật chặt, cách lớp quần áo thật dày Giang Kiều cũng có thể cảm giác được cánh tay anh run rẩy, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cũng nhịn không được nói: “Chính em cũng sắp bị doạ sợ chết mất, may mắn anh đã đến.”
“Thực xin lỗi.” Lương Thừa An thấp giọng nói, “Là anh đã bảo vệ em không tốt.”
Giang Kiều nghe ra sự áy náy và hối hận của anh, vỗ vỗ lưng anh: “Không sao, không phải là em vẫn khoẻ hay sao? Đều không có việc gì.”
Lương Thừa An càng ra sức ôm cậu một hồi mới buông ra, cúi đầu cẩn thận xăn tay áo len và áo khoác của cậu lên, tránh cọ trúng vết thương trên cổ tay cậu: “Trở về phải sát trùng thật kỹ mới được.”
“Ừ, không có gì đáng ngại.” Giang Kiều an ủi, quay đầu nhìn Trương Triết Bình đang bị cảnh sát áp chế.
Trương Triết Bình đã bị còng, hắn hung ác nhìn gã đàn ông thấp bé bên cạnh hắn, phi một câu: “Đồ phản bội!”
“Ai da, Trương ca, cũng không thể nói như vậy nha!” Gã Chuột vội vàng nói, “Em đây gọi là quay đầu là bờ, lấy công chuộc tội!”
Nói xong lại nhìn về phía đồng chí công an trung niên bên kia, nịnh nọt nói, “Đội trưởng Chu, em làm thế này được rồi đúng không? Các anh đã nói em có thể lấy công chuộc tội!”
“Đi về trước rồi nói” Đồng chí công an trung niên nhìn về phía Giang Kiều, “Cậu là Giang Kiều đúng không? Không bị gì chứ?”
Giang Kiều lắc đầu: “Không có, cảm ơn ngài.”
“Không có thì tốt.” Đồng chí công an trung niên phất tay với những người khác, “Rút quân.”
Giang Kiều đi theo phía sau nhóm người, hỏi Lương Thừa An chuyện gì xảy ra, bọn họ làm thế nào tìm thấy mình trong thời gian ngắn như vậy.
Lương Thừa An giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra.
Bọn họ từ video giám sát tra được có một chiếc Minibus xuất hiện ở đằng sau nhà hàng vào thời gian Giang Kiều, trước tiên là khoá chặt chiếc Minibus kia, truy tìm tung tích một thời gian, lại phát hiện chiếc xe đó trực tiếp chạy thẳng vào một đồn công an nào đó, người lái xe chính là gã Chuột, tự xưng là mình tới để báo án.
“Nói cách khác, cái gã tên Chuột này ban đầu được dùng để đánh lạc hướng mọi người, không ngờ quay đầu lại gã đã bán đứng Trương Triết Bình?” Giang Kiều kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy.” Lương Thừa An nói, “Hai người trước đó là quen biết trong nhà tù, quan hệ vốn dĩ đã không bền vững, gã Chuột lúc trước bị đội trưởng Chu bắt hai lần vì tội trộm cướp, chính gã nói là bị Trương Triết Bình ép.”
Trương Triết Bình đoán được bọn họ chắc chắn sẽ báo công an, tìm Chuột để kêu gã lái xe đánh lạc hướng công an, bản thân mình thì lặng lẽ mang Giang Kiều đi, nhưng trăm triệu lần hắn không ngờ gã Chuột sẽ phản bội.
“Hèn chi trông gã có vẻ hơi sợ đội trưởng Chu.” Giang Kiều hiểu ra gật gật đầu, “Bây giờ mấy giờ rồi, khuya như vậy em chưa về nhà, mẹ em chắc chắn rất lo lắng, anh đưa điện thoại em gọi ——”
“Giang Kiều!”
Phía trước truyền đến giọng của Tập Thiến, Giang Kiều ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tập Thiến từ một chiếc xe cảnh sát cách đó nơi không xa chạy về phía cậu.
Lương Thừa An ở bên cạnh nói: “Mẹ em đi cùng với anh và mọi người, vừa rồi sợ có nguy hiểm nên kêu bà chờ ở giao lộ, bà rất lo lắng cho em.”
Trong lúc nói chuyện, Tập Thiến đã chạy tới trước mặt, Giang Kiều tiến tới hai bước đỡ lấy bà, tránh cho bà chạy gấp quá vấp té.
“Con không sao chứ?” Tập Thiến chụp lấy cánh tay Giang Kiều, nhìn cậu từ đầu đến chân, chú ý đến vết trầy trụa trên cổ tay cậu do bị dây thừng cọ xát, lo lắng hỏi, “Sao lại bị thương dữ vậy, có đau không?”
“Không đau không đau! Vết thương nhỏ mà thôi.” Giang Kiều vội vàng nói, chú ý tới tóc tai của bà có chút lộn xộn, trên người khoác chiếc áo khoác của Lương Thừa An, chân thì mang đôi dép lê, dáng vẻ chật vật hoàn toàn khác với hình ảnh phụ nữ mạnh mẽ ngày thường.
Biết bà chắc chắn là lo lắng đến suy sụp rồi, Giang Kiều áy náy nói: “Xin lỗi, để ngài lo lắng rồi.”
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt.” Tập Thiến sờ sờ đầu cậu, nói trong dư âm của nỗi sợ hãi.
Giang Kiều nhìn thấy khoé mắt hoe đỏ của bà, lại lặp lại một câu: “Thật sự không có việc gì.”
Đội trưởng Chu ở đằng trước nói: “Bà Tập, mọi người lên xe trước, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói sau được không? Giày vò mấy tiếng đồng hồ, Giang Kiều khẳng định cũng rất mệt.”
Lương Thừa An cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta đi về trước đi.”
Tập Thiến nắm lấy tay Giang Kiều, cùng cậu đi đến chiếc xe cảnh sát bên kia, lúc hai người sắp lên xe, Trương Triết Bình bị kèm chặt đi sang một chiếc xe cảnh sát khác đột nhiên vùng vẫy, gào lên về phía Giang Kiều: “Giang Kiều! Tao không cam lòng!”
Đồng chí công an đang giữ hắn quát to: “Thành thật một chút!”
Hắn mắt điếc tai ngơ, hét lên: “Nếu mày có thể tiếp nhận tên đàn ông khác, vì sao không thể tiếp nhận tao?! Tao sẽ không bỏ qua! Tao sẽ đến trường học phân phát ảnh chụp của mày với Lương Thừa An!”
“Ngậm miệng lại đi!” Cảnh sát trực tiếp nhét hắn vào trong xe, nhưng đã chậm rồi.
Bước chân Tập Thiến khựng lại, trong lòng Giang Kiều thầm nói một câu “Tiêu rồi”.
Quả nhiên, Tập Thiến ngẩng đầu nhìn về phía cậu: “Hắn nói vậy là ý gì?”