Tiểu Thiên Nga
Chương 29
Hai người nhìn nhau một lát, Giang Kiều cạn lời nhìn anh: "Nói bậy cái gì."
"Chọc em chơi thôi." Lương Thừa An đương nhiên biết cậu sẽ không đi cửa sau, một lần nữa khởi động xe, "Sắp sửa nghỉ lễ rồi, tết Dương lịch chuẩn bị đi đâu?"
Giang Kiều: "Phải về nhà một chuyến."
Lương Thừa An hỏi: "Khi nào về? Đã đặt vé máy bay chưa?"
"Ngày 31, đã đặt rồi." Giang Kiều từ khi khai giảng vào tháng 9 chưa về nhà lần nào, kỳ nghỉ ba ngày của tết Dương lịch năm nay, mấy hôm trước Tập Thiến cũng đã đặt xong vé máy bay cho cậu.
"Vậy em gửi thông tin cho anh, anh đi tiễn em."
"Được."
Lương Thừa An nói rất tự nhiên, Giang Kiều cũng đáp lại rất thuận miệng, sau khi đáp xong phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, giao tiếp giữa cậu và Lương Thừa An càng lúc càng tự nhiên.
"Anh thì sao, tết Dương lịch sẽ đi đâu?" Giang Kiều hỏi anh.
Lương Thừa An lái xe: "Vẫn chưa nghĩ xong, chừng nào nghĩ xong sẽ nói cho em."
"Anh......" Có một tích tắc Giang Kiều muốn hỏi anh có muốn đến Bình Thành chơi hay không, nhưng tưởng tượng đến tình hình khi về đến nhà lại chần chừ, cho dù Lương Thừa An đến Bình Thành, cậu cũng không chắc có thời gian rảnh đưa Lương Thừa An đi chơi.
Lương Thừa An không biết nỗi băn khoăn trong lòng cậu: "Anh làm sao?"
"Không có." Giang Kiều từ bỏ ý tưởng trong lòng kia, đúng lúc này di động vang lên, rất may chuyển được đề tài.
Là cuộc gọi đến từ Bệnh viện thú cưng Hinh Nhân, đối phương nói cho cậu biết có khách nhìn trúng con mèo lần trước cậu cứu được, muốn nhận nuôi, cần hỏi ý kiến của cậu.
Nghe nói vị khách đó hiện giờ đang ở trong bệnh viện, chỗ cậu và Lương Thừa An ăn cơm tình cờ tiện đường, bèn nói: "Bây giờ tôi đến đó."
Sau khi cúp điện thoại, Lương Thừa An hỏi cậu chuyện gì, Giang Kiều kể lại tình hình cho anh nghe.
Lương Thừa An cũng đã từng gặp con mèo nhỏ mà Giang Kiều đã cứu kia, sau khi con mèo nhỏ khỏi hẳn bọn họ còn đến Bệnh viện thú cưng thăm, nhóc con sau khi khỏi hẳn rất có tinh thần, còn béo lên không ít.
Trước đó cũng từng có khách muốn nhận nuôi, nhưng sau khi Giang Kiều tìm hiểu thì không hài lòng lắm nênbỏ qua, trong khoảng thời gian này con mèo nhỏ vẫn luôn được nuôi ở Bệnh viện thú cưng.
Đến bệnh viện thú cưng, nhân viên dẫn bọn họ đi gặp người muốn nhận nuôi, đối phương là một bạn nữ tầm tuổi bọn họ, đang chơi cùng con mèo nhỏ, sau khi nhìn thấy mặt Lương Thừa An thì lộ ra vẻ kinh ngạc: "Lương sư huynh, trùng hợp vậy...... Ồ! Cậu là Giang Kiều sao?"
Giang Kiều mang khẩu trang, nghe cô hỏi như vậy gật gật đầu: "Xin chào."
Sau khi bạn nữ nhận ra hai người, ngạc nhiên vui mừng nói: "Sao lại là các anh thế! Bambi là mèo của các anh sao?"
Bambi là tên của con mèo khoang nhỏ, Lương Thừa An hỏi đối phương: "Bạn quen chúng tôi sao? Bạn cũng là sinh viên Thanh đại à?"
"Đúng vậy, em cũng là sinh viên Thanh đại nha!" bạn nữ nói, "Lương sư huynh, em và anh cùng khoa, nhưng năm nay em học năm hai."
Giang Kiều và Lương Thừa An liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng nếu là bạn học thì càng dễ tiến hành hơn, nói chung sẽ yên tâm hơn nhiều so với người nhận nuôi không quen biết.
Hai người đơn giản tìm hiểu sơ qua tình huống của bạn nữ, biết được đối phương cũng là người địa phương, trong nhà nuôi một con mèo Anh lông ngắn màu xanh trắng, hôm nay lúc đưa mèo đến đây tắm, liếc mắt một cái đã nhìn trúng con mèo khoang nhỏ đang lăn lộn trên thảm.
Bạn nữ bảo đảm nói: "Các anh yên tâm, người trong nhà em đều rất thích mèo, điều kiện kinh tế cũng ổn, bản thân em cũng đã nuôi mèo mấy năm, tuyệt đối sẽ chăm sóc Bambi đàng hoàng."
Cô nàng lấy từ di động ra một đoạn video về con mèo Anh lông ngắn màu xanh trắng của nhà mình, bộ lông của con mèo trông có vẻ bóng mượt trơn láng, trong video cũng có thể nhìn ra ba mẹ của bạn này đúng là rất thích mèo.
Tổng hợp suy xét, đúng thật là điều kiện nhận nuôi cực kỳ thích hợp.
Giang Kiều bèn hỏi: "Có thể thêm WeChat của bạn không?"
Bạn nữ cũng đang có ý này, thấy cậu nhắc tới trước, vội vàng đáp ứng: "Đương nhiên có thể chứ, sau này tớ sẽ gửi ảnh và video của Bambi cho cậu, khi nào cậu nhớ nó cũng có thể xem!"
Nói xong lập tức lấy mã QR của WeChat ra, ánh mắt cô nàng nhìn Giang Kiều tỏa sáng, nhịn không được lại nói thêm một câu: "Bạn học Giang Kiều! Tớ siêu thích cậu!"
Lời nói của cô nàng làm cho động tác mới vừa lấy điện thoại ra của Giang Kiều chợt dừng lại, Lương Thừa An ở bên cạnh đột nhiên nói: "Di động của cậu ấy hết pin."
Giang Kiều: "??"
"Để tôi quét của bạn đi." Lương Thừa An tiến lên một bước quét WeChat của bạn nữ, gửi xác minh qua, "Trở về tôi sẽ gửi danh thiếp WeChat của cậu ấy qua cho bạn là được."
Bạn nữ không nghi ngờ gì anh, động tác nhanh chóng đồng ý thêm anh làm bạn tốt: "Được được, cảm ơn sư huynh, con người anh thật tốt!"
"Đừng khách khí." Lương Thừa An cất di động, nhướng mày nhìn về phía Giang Kiều đang đứng bên cạnh nhìn mình.
Giang Kiều ngầm hiểu trong lòng, nhân lúc bạn nữ không chú ý âm thầm đáp lại hai chữ —— Bá đạo.
Lương Thừa An nhún nhún vai cũng không phản bác, Giang Kiều thuận tay nhét điện thoại di động trở lại vào cặp.
Lúc này, con mèo do bạn nữ mang tới tắm rửa được nhân viên ôm tới.
Nhóc bự mười ba cân (6,5kg) tròn vo giống một cái bình gas nhỏ, lông mới tắm rửa xong cực kỳ bồng bềnh, tính tình cũng vô cùng ngoan ngoãn, được nhân viên ôm mà không hề phản kháng một chút nào.
Giang Kiều nhịn không được nhìn thêm vài lần, bạn nữ chú ý tới ánh mắt của cậu, ôm con mèo tiến đến hỏi cậu: "Bạn học Giang Kiều, cậu có muốn ôm một chút không, tính tình của nó rất tốt, sẽ không cào người ta đâu!"
Con mèo được đưa qua lười biếng phe phẩy cái đuôi, đáng yêu cực kỳ, Giang Kiều theo bản năng định đón lấy, tay vừa mới đưa ra đã bị người bên cạnh ngăn lại.
Lương Thừa An kéo cậu ra một chút, nói với bạn nữ: "Cậu ấy bị dị ứng lông mèo."
Lúc này bạn nữ mới hiểu rõ nguyên nhân Giang Kiều vẫn luôn mang khẩu trang, vội vàng ôm con mèo lùi về sau vài bước: "Thật ngại quá, tớ không biết, không đụng tới cậu phải không!"
Giang Kiều: "Không có, con mèo của bạn rất đáng yêu."
"Bambi cũng rất đáng yêu!" Bạn nữ nói, "Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt!"
"Được."
Giang Kiều đồng ý để bạn nữ đó nhận nuôi con Bambi, chuyện còn liền giao cho Bệnh viện thú cưng xử lý, trước khi đi cậu mang bao tay xoa xoa đầu mèo con: "Hy vọng mày vẫn luôn khỏe mạnh vui sướng, làm một con mèo nhỏ vô ưu vô lo."
Mèo con nghe không hiểu ý của cậu, nhưng có thể cảm nhận được ý tốt của cậu, thân mật cọ cọ vào ngón tay cậu. Lương Thừa An ở một bên dùng điện thoại di động chụp lấy hình ảnh trước mắt.
Khi rời đi, Lương Thừa An và Giang Kiều sóng vai cùng bước, áo khoác của hai người một đen một trắng trông cực kỳ hài hòa.
"...... Trông còn rất xứng đôi nha." Bạn nữ nhìn bóng dáng của bọn họ tự mình lẩm bẩm, đến khi hai người ra ngoài Bệnh viện thú cưng rồi, cô nàng mới phản ứng lại, ôm mèo chạy đuổi theo nhắc nhở Lương Thừa An: "Sư huynh, nhớ đẩy danh thiếp WeChat cho em nha!"
Lương Thừa An không quay đầu lại, nhưng giơ tay làm dấu hiệu OK, ý bảo mình đã biết.
Hai người về lại trên xe, Lương Thừa An móc điện thoại di động ra bấm mở cửa sổ chat của bạn nữ kia, Giang Kiều nhìn thấy anh đang lật danh sách bạn tốt, liền hỏi: "Anh định gửi danh thiếp WeChat của em cho cô ấy sao?"
"Gửi chứ." Lương Thừa An tìm được danh thiếp WeChat của Giang Kiều gửi qua, "Sao không gửi?"
Giang Kiều nhìn dáng vẻ của anh không giống nói dối, không khỏi khó hiểu hỏi: "Vậy vừa rồi tại sao anh không cho em thêm cô ấy?"
"Vậy thì không giống nhau." Lương Thừa An giơ tay ra hiệu cho cậu ghé lại gần, Giang Kiều dựa sát vào một chút, thì nghe anh nói, "Bởi vì em cài đặt chế độ không thể kết bạn thông qua danh thiếp."
Giang Kiều: "......" Anh không nói em cũng không nhớ ra.
Lương Thừa An tâm tình vui vẻ huýt sáo một tiếng: "Đi nào, đi ăn."
Anh vừa nói vừa khởi động xe, Giang Kiều đột nhiên nói: "Không đúng, làm sao anh biết WeChat của em cài đặt chế độ không thể kết bạn thông qua danh thiếp?"
Giang Kiều nhớ cậu và Lương Thừa An thêm bạn trên WeChat là lúc lần đầu tiên đối phương đưa cậu về nhà, lúc ấy Lương Thừa An lấy lý do là để tiện trả dù.
"Trước đó anh đã từng thêm WeChat của em sao?" Giang Kiều nghi hoặc hỏi.
Lương Thừa An không ngờ Giang Kiều phản ứng nhanh như vậy, nhưng anh cũng không trực tiếp trả lời, mà cười hỏi lại một câu: "Em nói xem?"
Giang Kiều cúi đầu suy nghĩ.
Lần đầu tiên thêm WeChat mới là lần thứ ba gặp mặt của cậu và Lương Thừa An, lần đầu tiên hai người gặp mặt ngay cả nói cũng không nói được mấy câu, lần thứ hai gặp mặt là ở chỗ cầu thang phía sau sân khấu trong hội trường......
Suy nghĩ bỗng nhiên dừng lại, Giang Kiều ngẩng đầu, cùng đối diện với ánh mắt đang nhìn mình của Lương Thừa An.
Lương Thừa An: "Hửm?". Cập 𝙣hậ𝘁 𝘁𝐫uyệ𝙣 𝙣ha𝙣h 𝘁ại ~ T𝐫U𝙢T 𝐫uyệ𝙣.VN ~
Một tiếng "Hửm" đơn giản, Giang Kiều lập tức hiểu được ý của anh.
Hai người đang dựa vào rất gần, tầm mắt giao nhau, làm cho bầu không khí đang lưu thông trong xe trở nên khô nóng và ái muội.
Giang Kiều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, làm bộ không nhớ ra gì hết, nhưng vành tai ửng đỏ đã làm cậu bại lộ.
Lương Thừa An cũng không vạch trần cậu, mỉm cười giống như dung túng, nhẹ đạp ga.
Giai đoạn mập mờ luôn luôn khiến người ta rung động, nhưng điều càng rung động hơn chính là sự ngầm hiểulẫn nhau mà không nói ra.
Buổi tối sau khi trở về, Giang Kiều chia sẻ thông tin của vé máy bay cho Lương Thừa An, đối phương gửi cho cậu hai tấm hình chụp Bambi đến nhà mới.
Trong hình Bambi đang ở leo trèo cây cột trong ngôi nhà dành cho mèo, chơi rất là vui vẻ.
Bambi có nhà mới, Giang Kiều cũng yên tâm, nằm dài trên giường tán gẫu với Lương Thừa An, hai người đều không nhắc lại chuyện danh thiếp WeChat.
***
Sau khi sóng gió của Hứa Thiên Ngữ lắng xuống, tiếp đó là chào đón tết Dương lịch.
Kỳ nghỉ ba ngày của tết Dương lịch, buổi tối hôm trước Giang Kiều đã thu dọn xong hành lý, buổi sáng đó Lương Thừa An sẽ đến đón cậu ra sân bay.
Lần này Lương Thừa An không lái xe, lái xe là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Đến sân bay, người đàn ông trung niên đậu xe xong, động tác nhanh nhẹn xuống xe đi đến cốp xe giúp lấy hành lý.
Giang Kiều đi theo cùng, định nói để tự mình làm được rồi, đối phương đã giúp cậu lấy valy để xuống, cậu chỉ có thể nói: "Cảm ơn."
"Đừng khách khí." Người đàn ông trung niên nói, rồi từ cốp xe lại lấy ra một valy khác, sau đó nói với Lương Thừa An, "Thừa An, chú về trước đây."
"Dạ, cảm ơn chú Dương." Lương Thừa An gật gật đầu với đối phương.
Người đàn ông được gọi là chú Dương về lại trong xe, quay đầu rời đi.
Giang Kiều nhìn nhìn hành lý, lại nhìn nhìn Lương Thừa An, có một suy nghĩ không dám tin nổi hiện lên trong đầu, nhưng lại không dám chắc chắn: "Anh không quay về sao?"
"Bữa trước em hỏi anh tết Dương lịch đi đâu, anh nói nghĩ xong rồi sẽ nói với em, bây giờ anh nghĩ xong rồi." Lương Thừa An một tay đỡ lấy hành lý, nhìn cậu nói, "Anh muốn cùng em trở về Bình Thành."
Ở xa xa một chiếc máy bay cất cánh, vẽ ra một vệt mây thật dài trên bầu trời xanh thẳm.
Sân bay kẻ đến người đi, đột nhiên giống như chỉ còn lại hai người bọn họ, âm thanh ồn ào ầm ĩ dần dần rời xa.
Giang Kiều ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên nghe được tiếng sóng vỗ.
Vùng biển trong đáy lòng kia lại xuất hiện một lần nữa, mà câu nói của Lương Thừa An, rơi vào trong biển, bắn lên một đám bọt sóng lấp lánh.
———————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Người khiến cho người ta rung động nhiều hơn thời kỳ mập mờ chính là Lương Thừa An.