Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 67: Ngoại truyện 11



Chỗ ở của Thi Niệm ở Manhatta là khu căn hộ xa hoa hiếm có ở đại lộ số 5, mỗi hộ là một tầng có một ban công sang, bên trong những thiết bị làm việc cơ bản đều đủ cả, để tiện cho mỗi lần tăng ca trước mỗi buổi họp báo chiêng trống rùm beng, chỗ này của cô thường xuyên trở thành chỗ cư trú của mấy nhà thiết kế Centurion, vì vậy lần này mấy người Quan Thương Hải vừa đến New York đã coi chỗ này của cô thành điểm dừng chân tạm thời.
Mấy người bọn họ giữa trưa thì đến chỗ của Thi Niệm, buổi chiều mượn chỗ này của cô họp trực tuyến với các đối tác trong nước, Quan Minh không tham dự, mà cùng cô đi gặp Alexis, đến lúc trở lại mấy người Quan Thương Hải đã họp xong, cả đám ngồi trên ghế sô pha mở một chai rượu, khoảng thời gian này mọi người đều bận tối mắt, liên tiếp qua lại nhiều quốc gia, tham quan công xưởng, đến thăm trụ sở chính, thương lượng giá cả, lần này quay lại đều đã sức cùng lực kiệt.
Thi Niệm về đến nhà một cái lập tức sắp xếp bữa tối cho mọi người, bảo mấy người Thương Hải không cần phải ra ở khách sạn, chỗ của cô nhiều phòng, chen chúc một chút vẫn đủ, tránh cho một đám người lại phải bôn ba một hồi, cứ ở chỗ này của cô cũng tiện xử lý công việc, lại bảo người mang hành lý của bọn họ chất ở dưới lầu lên xếp vào phòng riêng của mọi người.
Trong số những người đi cùng có hai cậu em trai ở thành Tây, theo Thương Hải làm việc, một người tên là Thương Lịch một người tên là Thương Đào, mặc dù đã nghe nói chú nhỏ sẽ dẫn người ở thành Đông lúc trước đến, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với Thi Niệm, cô sắp xếp tỉ mỉ thỏa đáng rất nhanh đã chiếm được hảo cảm của bọn họ, trực tiếp đổi giọng gọi cô là thím, Thi Niệm nghĩ hai người này cũng không hơn kém cô bao nhiêu tuổi, bị gọi bằng thím khó tránh khỏi có hơi quái dị, bèn bảo bọn họ gọi mình bằng tên, Thương Đào nói đùa: “Sớm muộn cũng phải gọi, bên ngoài không gọi như vậy, về đến nhà vẫn phải gọi, bình thời ở cùng chú cũng không quá để ý bối phận, nhưng thím thấy đấy, cũng chẳng có đứa nào trong tụi con dám vô lễ với chú ấy.”
Thi Niệm cười nói: “Dù sao ở bên ngoài đừng gọi như vậy, có một người cháu còn lớn hơn cả mình thì kỳ quái lắm.”
Quan Thương Hải nói với cô: “Bao giờ Quan Minh chính thức đưa cô về nhà, cô sẽ thấy còn có cháu trai không nhỏ hơn cô mấy tuổi.”
Thi Niệm nghĩ đã thấy nhức đầu, cô cảm thấy mình có nên hỏi cặn kẽ gia phả nhà Quan Minh, bỏ công học thuộc mạng lưới quan hệ ở thành Tây một lượt, nếu không sau này thấy cháu gọi em trai, nhìn em trai lại gọi chú, quan hệ quá hỗn loạn.
Thương Lịch từ bên trong đi ra kêu cô một tiếng: “Chú nhỏ gọi chị.”
Thi Niệm trở về phòng mình, mở cửa ra hỏi: “Anh cất xong hành lý rồi sao?”
Đang nói chuyện phát hiện Quan Minh đã sớm sắp xếp xong quần áo và vật dụng tùy thân, lúc này đã tắm rửa xong, ngồi ở bên cửa sổ nhàn nhã nhìn cảnh đêm Manhatta sau khi hoàng hôn hạ xuống, trong tay là một ly rượu vang, đã uống mấy hớp, lúc quay đầu trong mắt có chút mơ màng, Thi Niệm khép cửa lại nhìn anh: “Sao không đi ra?”
“Mệt.” Anh đáp đơn giản, khóe miệng nở nụ cười.
Thi Niệm đi tới chỗ anh: “Vậy lên giường nghỉ một lát.”
Quan Minh sóng sánh ly rượu trong tay: “Nghỉ ngơi một mình thật vô vị.”
Vừa nói chuyện tay của anh đã bò lên vuốt ve hông cô, Thi Niệm bị anh làm cho hơi nhột, nghiêng đầu cười: “Bên ngoài nhiều người lắm.”
“Ừ, anh sẽ cố gặng động tĩnh nhỏ một chút.”
Anh buông ly rượu xuống, ôm ngang người cô ném lên giường, anh muốn cô, ngày đó sau khi cầu hôn ở núi tuyết thành công, vốn dĩ phải là cuộc sống ngọt ngào ân ái thuộc về hai người, nhưng lại bị một cuộc chiến thương mại làm cho bôn ba qua lại đến hơn nửa tháng, cả người thật mệt mỏi, tinh thần cũng rã rời, nhưng so với buông lỏng, anh càng muốn buông thả.
Nói là động tĩnh nhỏ, nhưng lúc làm lại là chuyện khác, Thi Niệm cắn chặt môi, chỉ sợ phát ra chút âm thanh gì, mặc kệ Quan Minh hứng thú bừng bừng, cố ý trêu chọc cô, mấy lần làm cô mất khống chế, bên ngoài hình như đã bắt đầu ăn uống, tiếng ồn rất lớn, cả người Thi Niệm đều căng thẳng, Quan Minh cúi người dịu dàng dụ dỗ cô: “Thả lỏng chút nào, em như này là đang giày vò anh đấy.”
Cô không tài nào buông lỏng nổi, cái cảm giác chết đi sống lại này khiến cô như phát điên, lại không thể phát ra tiếng, con người một khi đến giới hạn, cô cắn lên mé cổ Quan Minh, anh xuýt xoa một tiếng, dùng động tác hung hăng trừng phạt cô.
Thương Lịch ở bên ngoài hỏi một câu: “Chú nhỏ làm gì mà mãi không thấy đi ra nhỉ, có nên đi gọi họ ra ăn cơm không?”
Khương Côn cười nói: “Không sợ chết thì cậu có thể đi thử xem.”
Quan Thương Hải cốc đầu anh ta một cái: “Ăn cơm của cậu đi, lo việc bao đồng cái gì.”
Thế là đến lúc bọn họ ăn đã gần xong, Quan Minh mới mặc quần áo ngủ đi ra, mọi người không thấy bóng dáng Thi Niệm đâu, anh đi ra cũng chỉ để bảo người ta chuẩn bị cho hai phần ăn mang về phòng, tiện thể ngồi cùng nhóm người ở ban công mười mấy phút để hút một điếu thuốc.
Mọi người tự động coi như không nhìn thấy dấu răng mập mờ trên cổ anh, đến khi anh xoay người đi, Thương Lịch mới vỗ vỗ ngực nói: “May mà vừa nãy tôi không tự tìm chết.”
Thi Niệm bị anh giày vò không xuống giường được, mềm nhũn vùi ở trong chăn, Quan Minh đặt đĩa thức ăn xuống, dùng chăn bọc cô lại ôm đến ghế sô pha nói với cô: “Ăn chút đi.”
Thi Niệm nheo mắt nói với anh: “Không có tay.”
Quan Minh cười mắng yêu: “Ai chiều em thành ra cái thói hư tật xấu này vậy chứ?”
“Anh đó.”
Anh cười dịu dàng đút thức ăn cho cô, trong phòng cô có một cái lò sưởi trong tường nho nhỏ, cô chỉ chỉ, Quan Minh đốt lò lên, trước khi dọn vào căn nhà này, cô đã tốn không ít công sức cải tạo cái lò sưởi này, không có nguyên nhân gì đặc biệt, cô luôn có thể nhớ tới năm ấy cô cùng Quan Minh ở biệt thự phía Đông trắng đêm tâm sự, bọn họ cũng tựa vào cạnh lò sưởi.
Sau đó mỗi lần nhớ tới luôn cảm thấy chỗ ở có một lò sưởi như vậy, cho dù một mình cũng sẽ cảm thấy ấm áp, nhìn ánh lửa nhảy nhót, trong lòng cũng bình yên.
Khi đã ấm hơn một chút, cô thò cánh tay ra ngoài, bờ vai mượt mà cùng xương quai xanh trắng nõn tinh xảo mê người cũng lộ ra, cô vùi người trên ghế sô pha giống như yêu tinh lười biếng quyến rũ.
Anh hừ một tiếng: “Cái dáng vẻ này của em, tên đàn ông nào kháng cự cho nổi.”
Cô cười đáp: “Dáng vẻ này của em chỉ có anh mới nhìn thấy.”
Cô gối trên đùi anh, Quan Minh nói trông cô chẳng ra làm sao, nhưng vẫn cho cô gối, mỗi lần xong chuyện cô đều làm nũng, anh cũng nuông chiều cô hết mực.
Thi Niệm hỏi: “Chuyến này anh ra ngoài có thu được tin tức gì không? Em nghe người trong ngành ở New York nói trong nước đã bắt đầu đặt ra biện pháp đáp trả, xem ý kiến của bộ công thương, sẽ chọn ra biện pháp có mức độ ngang hàng, cuộc chiến này phải đánh rồi.”
Giọng Quan Minh hơi trầm: “Lòng dân hướng đến, tin tức anh nghe được cũng gần như vậy.”
“May mà anh với Đỗ Hoán đã kịp hoàn thiện tất cả các đơn hàng còn tồn đọng trước khi chính thức áp dụng, nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách.”
Quan Minh ôm eo cô vỗ về, trấn an: “Không nóng vội, anh đang nghĩ cách, làm ăn kinh doanh giống như thuyền lênh đênh trên biển, không biết lúc nào sẽ có một trận bão ập tới, thuyền trưởng giỏi biết quan sát hướng gió trên mặt biển, còn phải biết kịp thời thay đổi phương hướng khi tai nạn chân chính ập đến để những người trên thuyền được may mắn thoát nạn. Nếu thực sự không được thì thuận theo khuynh hướng phát triển, chúng ta điều chỉnh cơ cấu đầu ra, tạm thời dựa vào đầu tư nước ngoài để tránh nguy hiểm.”
Thi Niệm nghe Quan Minh nói như vậy, tư duy đột nhiên rõ ràng, trái tim treo lơ lửng cũng dần hạ xuống, bèn hỏi: “Anh thì sao? Tình hình bên anh thì thế nào?”
Quan Minh kéo chăn bọc cái chân cô vừa mới thò ra ngoài lại, nói với cô: “Không khả quan lắm, nếu như bây giờ các biện pháp đáp trả trong nước được đặt ra, một số doanh nghiệp hợp tác nhập hàng từ chỗ anh sẽ phải chịu gánh nặng rất lớn, một số nguyên liệu bọn họ phải lệ thuộc vào nhập khẩu.”
“Vậy chẳng phải là cũng sẽ ảnh hưởng đến anh sao? Có phương án giải quyết chưa?”
Không khí đột nhiên im ắng, mấy giây sau, Quan Minh nhìn Thi Niệm, nói với cô: “Nếu như thuế gia tăng, sẽ trực tiếp dẫn đến hàng hóa ngoại nhập tại thị trường quốc nội giảm bớt, đây thật ra là cơ hội để doanh nghiệp trong nước khởi sắc, có thể lợi dụng lúc này để củng cố thị trường trong nước, Trung Quốc là thị trường tiêu dùng lớn thứ hai trên thế giới, nếu như dùng kỹ thuật cùng kiểu mẫu hiện có của chúng ta tập trung đỡ đầu cho một doanh nghiệp trong nước, đây là một cơ hội rất tuyệt vời.”
Thi Niệm phân tích: “Như vậy đối tượng được nâng đỡ này, đầu tiên phải có lượng người tiêu dùng cùng danh tiếng nhất định, ít nhất cũng phải là một nhãn hiệu có tên tuổi, tất cả nguyên liệu sản xuất cũng cố gắng không lệ thuộc vào nhập khẩu, nhưng doanh nghiệp như vậy bản thân đã có quy mô nhất định.”
Quan Minh nói tiếp: “Vì vậy làm sao để bọn họ có thể giao phó vận mệnh doanh nghiệp cho anh, anh lại như thế nào yên tâm hoàn toàn giao kỹ thuật, đây là một điểm rất mấu chốt.”
Thi Niệm nghiêng đầu mỉm cười nói: “Người khác đều đang nghĩ làm thế nào để tránh khỏi nguy hiểm, anh lại nghĩ lách sang đường khác, nếu như anh Sênh có thể nghĩ tới con đường này, vậy thì trong lòng nhất định đã có đối tượng được chọn, để em đoán xem.”
Trong mắt Quan Minh ẩn chứa nụ cười thản nhiên: “Em đoán ra gì rồi?”
Thi Niệm nghiêm túc, nhìn anh không chớp mắt: “Doanh nghiệp trong nước phù hợp với những điều kiện này cũng không nhiều.”
Quan Minh quay tầm mắt nhìn lò lửa càng cháy càng hăng, giọng nói trầm trầm: “Cho nên con đường này không dễ dàng.”
Thi Niệm trầm ngâm mân mê hạt châu đồi mồi trên cổ tay, hồi lâu mới nói với Quan Minh: “Anh Sênh, cha mẹ em đã mất rồi, cũng không có ai chuẩn bị cho em cái gì, trước khi cưới em tặng anh một món quà, coi như là hồi môn của em.”
Quan Minh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đồng tử đen nhánh thăm dò nghiên cứu, Thi Niệm chợt đổi chủ đề hỏi: “Hôm đó em gọi anh là anh Sênh, bạn học cũ của anh đều giật mình, sau đó âm thầm hỏi Khương Côn mới biết, hóa ra cô ấy cũng từng gọi anh như vậy trước mặt bọn họ, vì chuyện này mà anh không vui lắm. Trước kia, lúc lên thuyền đi Nhật Bản, Thương Hải nói với em, anh rất kiêng kỵ người khác gọi tên lót của anh, nói là… Sợ bị kêu già?”
Quan Minh nhếch chân mày: “Thương Hải nói với em như vậy à?”
Thi Niệm cười lên: “Em đã cảm thấy anh ta nói đùa với em thôi, đúng không?”
Quan Minh buông cô ra, Thi Niệm lầm bầm hỏi: “Tại sao không cho người khác gọi như vậy?”
Quan Minh rủ mắt nhìn cô mấy giây, khóe miệng xìu xuống: “Đây cũng không phải chuyện hay ho gì.”
“Em muốn biết.”
Quan Minh đặt đồ ăn sang một bên, nói với cô về chuyện cũ lúc đó, khi đó anh khoảng tầm ba tuổi, thường xuyên bị mộng du, bác sĩ nói là ban ngày chơi vui quá mức, đến nửa đêm là đi lung tung khắp nơi, một thời gian rất dài trong nhà phải để người giúp việc thay phiên trông nom anh vào ban đêm, tình trạng này kéo dài đến khi anh hơn bốn tuổi, có lần một đêm anh mộng du đến hai lần, lần thứ hai thì trời sắp sáng rồi, người giúp việc sơ suất, anh nhảy từ sân thượng xuống.
Thi Niệm hít vào một ngụm khí lạnh, Quan Minh cười nắm cô tay: “Đừng sợ, hiện tại anh vẫn ổn đây mà, khi đó ngã gãy chân, cũng may còn nhỏ hồi phục cũng mau, sau lần đó không hiểu sao lại khỏi luôn chứng mộng du.”
Lúc hơn năm tuổi anh được người lớn trong nhà mang đến nông trường chơi, có con trâu đột nhiên nổi điên lao về phía anh, anh bị thương chút ngoài da, con trâu kia bị làm thịt tại chỗ.
Hơn sáu tuổi ở trước cửa nhà đi xe đạp, theo như người giúp việc đi theo anh nói, anh như trúng tà vậy, một đường đạp băng băng, trước mặt chính là cái ao, gọi thế nào cũng không được, cứ thế lao thẳng xuống, người giúp việc không biết bơi gấp đến độ xuýt chút nhảy xuống theo, sau đó chính anh tự bơi lên bờ, người không sao cả, đang mùa đông nên bị cóng, về đến nhà ngày hôm sau thì phát thủy đậu.
Mẹ anh mê tín, cứ bảo mạng anh không tốt, sau lần đó đã bỏ ra số tiền lớn mời đại sư về cải mệnh cho anh, người kia nói vấn đề nằm ở tên của anh, chữ “Sênh” tương khắc với anh, ở trong mạng của anh mang hung tướng, phải bỏ cái chữ “Sênh” ở giữa này đi mới có thể thay đổi mệnh cách, nhưng chữ này là xếp theo bối phận trong gia tộc, cha anh cằn nhằn mẹ anh cứ tin vớ vẫn, vì chuyện này mà lúc đó hai người còn cãi nhau một trận.
Cuối cùng đại sư kia nghĩ ra một cách để điều hòa, bảo người bên cạnh gọi anh là Quan Minh, bình thường không nhắc đến chữ “Sênh” này, lâu ngày có thể hóa giải vận xui mà chữ này mang lại cho anh, ít nhất có thể bảo vệ anh bình an, chờ sau này trưởng thành rồi, loại ảnh hưởng này sẽ suy yếu. Mẹ anh hỏi có phải tất cả mọi người đều không thể gọi cái chữ này không, người kia nói mạng ngũ hành của Quan Minh mạng hỏa, mà chữ Sênh này càng thêm một bó lửa vào mệnh cách của anh, hoàn toàn trái ngược, cho nên khi anh còn bé không ép được mệnh cách của mình nên gặp nhiều hoạn nạn.
Bạn đời sau này của anh, ngũ hành bổ sung cho nhau, nạp âm tương sinh, ngược lại có thể gọi chữ này, cuộc đời này cũng chỉ có thể có một người có thể xưng hô với anh như thế.
Sau chuyện kia, cả nhà họ Quan ngoài bà Quan ra không có ai xem là chuyện quan trọng, đều cảm thấy thật nhảm nhí, nhưng bà Quan lo lắng an nguy của con trai, lại cảm thấy Quan Minh từ nhỏ đã không thuận, nhiều lần gặp nguy hiểm, vì lý do an toàn, từ đó không cho phép mọi người gọi cái chữ “Sênh” đó nữa.
Sau đó không biết là lời người kia nói thật sự ứng nghiệm, hay là chẳng qua là trùng hợp mà thôi, từ sau tiểu học Quan Minh một mực thuận buồm xuôi gió, không gặp phải cái gì khiến cho người ta kinh hồn táng đảm nữa, vì vậy bà Quan lại càng thêm tin chắc lời của vị đại sư kia.
Nhiều năm như vậy, người bên cạnh tựa hồ cũng đều đã quen gọi anh là Quan Minh, cái chữ “Sênh” đó đã thành cấm kỵ của anh, người trong nhà biết chuyện đều không đụng đến, người ngoài không biết chuyện cũng chỉ gọi anh là Quan Minh.
Mà lúc trước Trác Phi cũng là vô tình biết chuyện từ Thương Hải, sở dĩ gọi cái tên này của anh ngay trước mặt người ngoài, chỉ là muốn thử một chút sức nặng của mình ở trong lòng Quan Minh, cho nên mới có vết xe đổ lần trước, lúc ở Nhật Bản, Thương Hải cũng không nói hết sự tình cho Thi Niệm.
Nếu như lúc đó cô biết chuyện này, là sẽ lập tức hiểu ngay tâm ý của Quan Minh đối với cô, giờ nhớ lại căn phòng đặt chân tạm sau động đất, dưới ánh đèn trúc màu vàng kiểu Nhật, anh bảo cô gọi anh là “anh Sênh”, khóe mắt cong cong cất giấu sâu thẳm vô tận, cách nhiều năm như vậy, cô mới hiểu được tiếng gọi này ẩn chứa bao nhiêu sức nặng.
Cô nép sát vào ngực anh, hỏi: “Tại sao khi đó lại nhận định là em?”
Tiếng Quan Minh trầm ấm dịu dàng: “Trên đường tới Kumamon đón Thương Hải về, lo lắng sẽ còn có dư chấn, trong đầu đều là dáng vẻ em bị hoảng sợ, một đường thúc giục tài xế lái nhanh lên, vừa về đã vội vàng vọt vào phòng vốn định nhìn em một cái, thấy em ngủ rất say thì không nhích nổi bước chân, khi đó anh đã biết, mình đã gục ngã trên người em rồi.”
Anh nói, cúi đầu hôn lên tóc cô: “Nhưng anh cam tâm tình nguyện.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...