Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng
Chương 62: Ngoại truyện 6
Tình cảm của Thi Niệm luôn kín đáo. Về mặt này thì cô không tự tin như Quan Minh. Cha cô bỏ đi khi cô còn rất nhỏ, và mẹ cô không dễ dàng gì mới đưa được cô đến phương Bắc sống, cô không muốn làm mẹ giận nên nhiều khi cô giấu cảm xúc vào trong lòng, lâu dần nó đã trở thành tính cách hướng nội này, sẽ không bộc lộ ra bên ngoài mà chỉ một mình tự tiêu hoá dần dần mà thôi.
Ở trước mặt Quan Minh, cô có một mặt tự ti. Cô không có gia cảnh tốt, không có hôn nhân trong sạch, cô ngưỡng mộ anh, nhưng cô luôn cẩn thận giấu tình cảm này vào trong xương tuỷ, vì sợ tiết lộ nhiều hơn nữa thì cô trong lòng anh lại mất trọng lượng đi một phần. Cho dù đã ở bên nhau một thời gian dài như vậy, cô vẫn giữ cho hai bên một khoảng cách, và cô sẽ không dám dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình một cách hoàn toàn, trần trụi với anh.
Nhưng đêm nay, cô đã hoàn toàn gạt bỏ rào cản trong lòng, ôm lấy anh và nói rất nhiều điều mà bình thường cô không thường nói với anh. Nghe xong Quan Minh nở một nụ cười, vừa tới nơi không có ai đã ôm chầm lấy cô.
Bài trí trong lâu đài vô cùng xa hoa, với những bức bích họa tinh xảo, cửa ra vào bằng gỗ sồi nặng nề, cửa sổ kiểu Gothic, ngọn tháp bí ẩn, chân nến trang trí công phu, đèn pha lê khổng lồ, tất cả đều thu hút ánh mắt của Thi Niệm khiến cô càng thêm choáng váng. Mỗi ngóc ngách trong một nơi lãng mạn như vậy mang khí tức của những câu chuyện cổ tích không có thực và vị vua của cô đang ôm lấy cô, bước từng bước lên lầu, trở về lâu đài của họ, giống như đang nằm mơ vậy.
Ban ngày, Quan Minh đã sắp xếp người chuyển hành lý đến trước, nhưng dọc đường, Thi Niệm chẳng thấy ai ngoại trừ mấy người nhân viên. Quan Minh bước trên sàn gỗ sồi, trong lâu đài vang lên tiếng bước chân, yên tĩnh như thể chỉ có hai người bọn họ trong toàn bộ lâu đài..
Thi Niệm không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ, và hỏi, “Anh Sênh, ở đây không phải chỉ có chúng ta thôi đấy chứ?”
Quan Minh mở cửa phòng ngủ cực lớn của họ và ôm cô vào trong. Đập vào mắt họ là những tấm thảm trang trí nhiều màu sắc, dày và nặng, những tác phẩm nghệ thuật và tác phẩm điêu khắc trên cột đá tinh xảo có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, và ngay cả hoa văn trần nhà cũng mang phong cách tranh sơn dầu có từ cuối thế kỷ XVII, đẹp và sống động như thật.
Anh đặt cô lên tấm thảm được trang trí công phu và nói với cô: “Đây không phải là nơi mở cửa cho công chúng vào ở. Lâu đài cổ kính đã có lịch sử gần trăm năm. Tòa nhà chính mà chúng ta vừa đến xem ban ngày cho phép khách du lịch tham quan. Ở đó toàn những cổ vật có giá trị, ngày mai chúng ta có thể đi xem.”
Thi Niệm vẫn chú ý đến câu hỏi: “Vậy vì sao chúng ta có thể vào đây ở?”
Quan Minh nói với cô: “Anh đã có một số giao dịch với chủ nhân của lâu đài cổ. Anh nói với anh ta rằng anh đã làm không tốt việc của mình và làm khổ bạn gái của anh, và anh phải đưa cô ấy đến một nơi tốt để lấy lại chút thể diện và nhờ anh ta phá lệ cho anh.”
Thi Niệm hiểu được sự quyết đoán của Quan Minh và mỉm cười hỏi anh: “Lần này, cái giá phải trả để khiến chủ lâu đài phá lệ cho anh là gì?”
“Cái giá phải trả cho một nụ cười của giai nhân đều là cái giá nhỏ.”
“Anh mà ở trong thời cổ đại sẽ trở thành hôn quân đấy.”
Quan Minh dựa vào chiếc sập mềm kiểu Âu, thản nhiên trả lời: “Anh là thương gia đầy mùi tiền, không phải là quân vương hiền minh cao thượng. Quân vương phải nghĩ đến thiên hạ, trước là xã tắc, sau là con người, mà một thương gia như anh có thể quang minh chính đại kiếm tiền và tiêu tiền cho người mình yêu thương.”
Thi Niệm bước đến, ngồi vào lòng anh, vòng tay qua cổ anh và nói với anh: “Quân tử yêu tiền nhưng phải làm cho đúng. Anh Sênh là một người đàn ông có tâm lớn, có cái đầu có tầm lớn, có khuôn phép và công việc kinh doanh lớn.”
Cô liên tục khen với ba chứ “lớn” khiến Quan Minh bật cười, nhéo nhéo eo cô nói: “Rượu sâm panh buổi tối thật không tồi, có thể làm cho em say thành thế này.”
Thi Niệm nghiêm túc nói rằng cô không say và còn muốn uống thêm nữa.
Cô rất ít khi chủ động muốn uống rượu, có lẽ là do hoàn cảnh đêm qua quá thê thảm, cô đột nhiên từ khốn cảnh trở về tiên cảnh, người cũng phiêu luôn. Quan Minh đồng ý với yêu cầu nhỏ của cô và tìm cho cô một chai rượu vang ngon. Thi Niệm nằm trong vòng tay của Quan Minh mà không muốn ngủ, tinh thần phấn chấn. Đây là lần đầu tiên cô ngủ trong một lâu đài cổ, cảm giác thật thần kỳ, nói nhỏ thôi chứ âm thanh to hơn một chút thì sẽ có tiếng vang.
Nếu không phải ở bên cạnh Quan Minh, có lẽ cả cuộc đời này cô cũng không bao giờ trải qua nhiều điều mới mẻ như vậy. Cô cảm thấy may mắn lớn nhất trong cuộc đời mình chính là được đi cùng người đàn ông đang ở bên cạnh cô. Ngày trước anh mới đưa cô xuống lòng đất, ngày thứ hai lại đã có thể đưa cô lên trời. Mỗi giây, mỗi phút ở bên cạnh anh đều tràn đầy hứng thú, như thể cả cuộc đời bừng sáng lên vậy.
Thi Niệm đã nói rất nhiều lời yêu thương với anh. Quan Minh hoài nghi rằng sáng mai, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, không biết cô còn nhớ nổi hôm nay mình đã nói gì không. Nhưng anh ấy không cắt ngang lời cô mà vui vẻ lắng nghe kể về tình trường yêu đương của cô mà cô chưa bao giờ kể với anh.
Thi Niệm khen ngợi anh từ chiều cao tư duy đến kỹ năng kinh doanh, rồi đến ngoại hình và chiều cao của anh, thậm chí cô còn khen ngợi kỹ năng giường chiếu của anh một cách sống động, cứ thế mà khen anh lên tận trời.
Đó là lần đầu tiên Quan Minh nhìn thấy một Thi Niệm mở rộng trái tim, nụ cười cứ hiện trên gương mặt anh không tắt, anh tự hỏi liệu cô có say quá không?
Kết quả là nửa đêm đầu cô vẫn còn tràn đầy năng lượng, gần sáng cô đã ở trong vòng tay của anh và sốt nhẹ.
Quan Minh có phần khó chịu. Hôm qua ngủ ở ngoài trời một đêm, cơ thể cô lại hay bị lạnh, nhiệt độ xuống thấp có thể đã bị nhiễm lạnh, hôm nay đưa cô đi cả ngày trời, còn uống nhiều rượu như vậy, cơ thể của con gái cũng không thể chịu được. Quan Minh quá xót cô, cả đêm đứng dậy không biết bao nhiều lần, chạm vào đầu cô, kéo cô vào lòng để cho cô uống nước.
Sáng sớm, Thi Niệm nhắm mắt trong vòng tay của Quan Minh không ngừng lảm nhảm, đến gần mới nghe thấy cô nói: “Anh Sênh, đưa em về thành phố…”
Quan Minh không biết có phải cô ấy đang nói mơ không, nghĩ thử xem thành phố Nghiệp Nam là nơi nào. Rồi mới biết Nghiệp Thành là tên một thành phố cổ, một địa điểm ở Hà Bắc. Anh lấy điện thoại ra, tra một vòng, đúng thật là có nói tới Nghiệp Nam Thành và Nghiệp Bắc Thanh, mà vị trí Nghiệp Nam Thành vừa hay lại chính là ở thành phố Ninh ngày nay. Quan Minh cất điện thoại, nghĩ rằng chắc có lẽ cô muốn quay về ngôi nhà nhỏ bên hồ ở thành phố Ninh. Khi ốm, người ta sẽ nhớ nhà, hoặc có lẽ trong lòng cô đã coi nơi đó là nhà rồi.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ mảnh mai của cô và nói với cô: “Anh biết rồi, đi gặp bạn cũ rồi anh Sênh đưa em về nhà.”
Nói xong, anh lại hôn cô, cô khịt mũi, Quan Minh cũng cảm nhận được, nhưng anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy cô bị bệnh, chỉ có thể vỗ về cô vào giấc ngủ.
Người bị sốt mơ rất nhiều, không ngủ được hơn nữa lại trong một môi trường xa lạ, cứ nửa giờ Thi Niệm lại động đậy một chút. Quan Minh đặt một tay lên gối và tay kia đặt sau lưng cô. Anh nhắm mắt lại, người trong tay anh động đậy, vì vậy anh lại vỗ về cô, dỗ dành cô cả đêm, đến tờ mờ sáng cô mới ngủ say thực sự.
Ngày hôm sau, dù cơn sốt của Thi Niệm đã giảm bớt nhưng cô vẫn không có tinh thần gì, cơ thể mềm nhũn, không thèm ăn nên Quan Minh đã hủy chuyến bay đến Montana và định để cô nghỉ ngơi ở đây thêm một ngày nữa.
Sau khi trời sáng, Thi Niệm nhận ra rằng ban công của lâu đài cổ kính có thể nhìn ra khắp đường bờ biển, cảnh tượng tuyệt đẹp, ban công màu xám phủ đầy dây leo bên ngoài chỗ cô đứng giống như một cảnh đã xuất hiện trong một bộ phim cổ của Ailen, như thể cô đã trở thành một cô gái thời trung cổ.
Quan Minh bước ra nói với cô: “Đừng đứng hóng gió lâu quá.”
Cô ngả vào vòng tay anh và nói với anh: “Đêm qua em có một giấc mơ, và trong giấc mơ, em cũng đứng trên một cái ban công, không phải thành cổ kiểu châu Âu này, mà là kiểu gác xép nhỏ trong tòa nhà cổ kính của chúng ta. Nên được gọi là gì? Nó không được gọi là ban công vào thời cổ đại, em nhớ nó được gọi là mỹ nhân tựa, phải không? Em đứng đó nhìn anh, anh mặc đồ thời cổ đại, cưỡi một con ngựa đen lớn, dưới lầu có rất nhiều người tiễn anh, như thể anh đang chuẩn bị đi nơi nào rất xa, đằng sau có cả một hàng dài người hộ tống, thật hoành tráng.”
Quan Minh im lặng lắng nghe: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh đột nhiên nhìn lên, em giật mình trốn đi.”
“Vì sao phải trốn?”
“Em không biết, làm sao em biết được trong mơ đã xảy ra chuyện gì, nhưng em biết em không nỡ để anh đi. Anh Sênh, anh mặc đồ cổ trang hẳn là rất đẹp.”
Quan Minh nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Em có nghe nói về Nghiệp Nam Thành chưa?”
Thi Niệm hơi ngạc nhiên nhìn lại anh: “Không, nơi đó là đâu?”
Quan Minh cười nói: “Không có gì.”
Họ ở lại lâu đài thêm một ngày nên đến Montana muộn hơn so với kế hoạch ban đầu. Khương Côn nghĩ rằng họ sẽ đến sớm hơn vài ngày nên sớm đã gửi địa chỉ cho họ. Họ không sống gần khu nghỉ dưỡng trượt tuyết. Bởi vì bọ họ đông người, nghỉ ở đó không đủ, một nhóm đã bao trọn biệt thự trên đỉnh núi, năm hộ gia đình ở, có thể cùng gia đình mấy chục người ở.
Cuối cùng, khi Quan Minh đưa Thi Niệm đến Shiown, tất cả những người này ban ngày đều ra ngoài rồi, Quan Minh cũng không hề liên lạc với Khương Côn, sợ rằng biết anh đến thì bọn họ lại vội vàng trở về, vì vậy anh đưa Thi Niệm vào ổn định chỗ ở trước.
Cơ sở vật chất của biệt thự khá đầy đủ, có suối nước nóng tự nhiên ở sân sau. Thi Niệm bị cảm cách đây hai ngày, Quan Minh khuyên cô nên đi tắm suối nước nóng để xua đi cái lạnh trong người, và cô sẽ có cảm giác thèm ăn để sau đó ăn bữa tối.
Trong biệt thự lúc này không có người, Thi Niệm thu xếp quần áo, quấn áo choàng tắm bước ra sân sau, đặt áo choàng tắm lên phiến đá bên cạnh rồi bước vào hồ bơi suối nước nóng, làn nước ấm áp rất thoải mái, nhắc nhở cô ấy về lần cô ở Fukuoka trước đây.
Quan Minh sau khi tắm xong trên phòng thì đi xuống lầu xem cô thế nào. Phòng tắm với lũy tre xanh bao quanh, bóng dáng cô mềm mại ẩn hiện trong màn sương, ánh lên một màu trắng bóng bẩy, như thực hay ảo, đẹp như tranh vẽ.
Quan Minh bước thêm mấy bước, lông mi của Thi Niệm dính đầy hơi nước, ngay cả mũi cũng dính đầy những giọt nước, khuôn mặt trái xoan lộ ra vẻ ửng hồng quyến rũ, khiến Quan Minh thấy cũng bỏng cả mắt.
Anh cố ý cúi xuống kéo khăn tắm trước người cô: “Xem nào.”
Thi Niệm giữ chặt lại: “Không cho xem.”
Quan Minh không buông tay, cười nói: “Thế em túm cho chặt.”
Thi Niệm vội vàng quấn khăn quanh người để bảo vệ, Quan Minh túm lấy một góc khăn của cô, kéo về phía sau, tới mức kéo cả người cô đến trước mặt anh, rơi vào vòng tay của anh.
Chiếc khăn nổi trên mặt nước, nhưng người đứng sau anh ta vẫn thành công. Thi Niệm ngã vào giữa vòng tay anh ta. Anh đã bắt đầu cư xử ngỗ ngược. Cô giận dữ nói, “Còn đang ở bên ngoài đấy, anh đừng có mà nghịch nữa.”
Quan Minh hôn lên bờ vai mịn màng của cô, nói với cô: “Quân tử đa tình nhưng không dâm đãng, phong lưu mà không hạ lưu, mà dù có hạ lưu, cũng chỉ hạ lưu với em thôi.”
Dưới sự giáo dục của anh, Thi Niệm giờ đã rất mẫn cảm, sau vài lần bị trêu chọc, hơi thở của cô đã trở nên rối loạn, nhưng lúc này, có tiếng người nói: “Chắc là chưa ra ngoài đâu, mới đến chắc chắn còn đang nghỉ ngơi ở đâu đó, ra phía sau tìm xem.”
Nói rồi tiếng bước chân nghe gần hơn. Thi Niệm giật mình. Quan Minh phản ứng rất nhanh kéo chiếc khăn nổi trên mặt nước che nơi đáng lẽ phải che lại cho cô, gần như đúng lúc đó, Khương Côn và một cô gái tóc ngắn bước ra từ phía sân phụ.
Mặc dù những bộ phận cần được che lại đã được Quan Minh kịp thời che lại, nhưng đôi chân duyên dáng và làn da trắng như tuyết phía trên vai của Thi Niệm đều lộ ra khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều sững sờ.
Quan Minh quay đầu trừng mắt nhìn Khương Côn, Khương Côn lập tức xoay người nói: “Tôi ra phía trước trước đây.” Nói rồi một bước cũng không dám dừng lại.
Còn người phụ nữ tóc ngắn, mặc bộ đồ trượt tuyết, đứng yên bất động, nhìn thẳng vào họ.
Quan Minh kéo áo choàng tắm trên đá, dùng người của mình che cho Thi Niệm, kéo cô từ dưới nước lên rồi dùng áo, quay người quấn cô lại và đi vào, không quay đầu lại nhìn lấy một lần.
Thi Niệm lạnh đến mức trốn trong vòng tay của Quan Minh, theo vai anh nhìn người phụ nữ đang đứng ở góc sân sau, người phụ nữ đó cũng đang nhìn cô, hai mắt đối diện nhau, hoa rơi nước chảy, tân trúc đã trở thành một khu rừng.
Ở trước mặt Quan Minh, cô có một mặt tự ti. Cô không có gia cảnh tốt, không có hôn nhân trong sạch, cô ngưỡng mộ anh, nhưng cô luôn cẩn thận giấu tình cảm này vào trong xương tuỷ, vì sợ tiết lộ nhiều hơn nữa thì cô trong lòng anh lại mất trọng lượng đi một phần. Cho dù đã ở bên nhau một thời gian dài như vậy, cô vẫn giữ cho hai bên một khoảng cách, và cô sẽ không dám dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình một cách hoàn toàn, trần trụi với anh.
Nhưng đêm nay, cô đã hoàn toàn gạt bỏ rào cản trong lòng, ôm lấy anh và nói rất nhiều điều mà bình thường cô không thường nói với anh. Nghe xong Quan Minh nở một nụ cười, vừa tới nơi không có ai đã ôm chầm lấy cô.
Bài trí trong lâu đài vô cùng xa hoa, với những bức bích họa tinh xảo, cửa ra vào bằng gỗ sồi nặng nề, cửa sổ kiểu Gothic, ngọn tháp bí ẩn, chân nến trang trí công phu, đèn pha lê khổng lồ, tất cả đều thu hút ánh mắt của Thi Niệm khiến cô càng thêm choáng váng. Mỗi ngóc ngách trong một nơi lãng mạn như vậy mang khí tức của những câu chuyện cổ tích không có thực và vị vua của cô đang ôm lấy cô, bước từng bước lên lầu, trở về lâu đài của họ, giống như đang nằm mơ vậy.
Ban ngày, Quan Minh đã sắp xếp người chuyển hành lý đến trước, nhưng dọc đường, Thi Niệm chẳng thấy ai ngoại trừ mấy người nhân viên. Quan Minh bước trên sàn gỗ sồi, trong lâu đài vang lên tiếng bước chân, yên tĩnh như thể chỉ có hai người bọn họ trong toàn bộ lâu đài..
Thi Niệm không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ, và hỏi, “Anh Sênh, ở đây không phải chỉ có chúng ta thôi đấy chứ?”
Quan Minh mở cửa phòng ngủ cực lớn của họ và ôm cô vào trong. Đập vào mắt họ là những tấm thảm trang trí nhiều màu sắc, dày và nặng, những tác phẩm nghệ thuật và tác phẩm điêu khắc trên cột đá tinh xảo có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, và ngay cả hoa văn trần nhà cũng mang phong cách tranh sơn dầu có từ cuối thế kỷ XVII, đẹp và sống động như thật.
Anh đặt cô lên tấm thảm được trang trí công phu và nói với cô: “Đây không phải là nơi mở cửa cho công chúng vào ở. Lâu đài cổ kính đã có lịch sử gần trăm năm. Tòa nhà chính mà chúng ta vừa đến xem ban ngày cho phép khách du lịch tham quan. Ở đó toàn những cổ vật có giá trị, ngày mai chúng ta có thể đi xem.”
Thi Niệm vẫn chú ý đến câu hỏi: “Vậy vì sao chúng ta có thể vào đây ở?”
Quan Minh nói với cô: “Anh đã có một số giao dịch với chủ nhân của lâu đài cổ. Anh nói với anh ta rằng anh đã làm không tốt việc của mình và làm khổ bạn gái của anh, và anh phải đưa cô ấy đến một nơi tốt để lấy lại chút thể diện và nhờ anh ta phá lệ cho anh.”
Thi Niệm hiểu được sự quyết đoán của Quan Minh và mỉm cười hỏi anh: “Lần này, cái giá phải trả để khiến chủ lâu đài phá lệ cho anh là gì?”
“Cái giá phải trả cho một nụ cười của giai nhân đều là cái giá nhỏ.”
“Anh mà ở trong thời cổ đại sẽ trở thành hôn quân đấy.”
Quan Minh dựa vào chiếc sập mềm kiểu Âu, thản nhiên trả lời: “Anh là thương gia đầy mùi tiền, không phải là quân vương hiền minh cao thượng. Quân vương phải nghĩ đến thiên hạ, trước là xã tắc, sau là con người, mà một thương gia như anh có thể quang minh chính đại kiếm tiền và tiêu tiền cho người mình yêu thương.”
Thi Niệm bước đến, ngồi vào lòng anh, vòng tay qua cổ anh và nói với anh: “Quân tử yêu tiền nhưng phải làm cho đúng. Anh Sênh là một người đàn ông có tâm lớn, có cái đầu có tầm lớn, có khuôn phép và công việc kinh doanh lớn.”
Cô liên tục khen với ba chứ “lớn” khiến Quan Minh bật cười, nhéo nhéo eo cô nói: “Rượu sâm panh buổi tối thật không tồi, có thể làm cho em say thành thế này.”
Thi Niệm nghiêm túc nói rằng cô không say và còn muốn uống thêm nữa.
Cô rất ít khi chủ động muốn uống rượu, có lẽ là do hoàn cảnh đêm qua quá thê thảm, cô đột nhiên từ khốn cảnh trở về tiên cảnh, người cũng phiêu luôn. Quan Minh đồng ý với yêu cầu nhỏ của cô và tìm cho cô một chai rượu vang ngon. Thi Niệm nằm trong vòng tay của Quan Minh mà không muốn ngủ, tinh thần phấn chấn. Đây là lần đầu tiên cô ngủ trong một lâu đài cổ, cảm giác thật thần kỳ, nói nhỏ thôi chứ âm thanh to hơn một chút thì sẽ có tiếng vang.
Nếu không phải ở bên cạnh Quan Minh, có lẽ cả cuộc đời này cô cũng không bao giờ trải qua nhiều điều mới mẻ như vậy. Cô cảm thấy may mắn lớn nhất trong cuộc đời mình chính là được đi cùng người đàn ông đang ở bên cạnh cô. Ngày trước anh mới đưa cô xuống lòng đất, ngày thứ hai lại đã có thể đưa cô lên trời. Mỗi giây, mỗi phút ở bên cạnh anh đều tràn đầy hứng thú, như thể cả cuộc đời bừng sáng lên vậy.
Thi Niệm đã nói rất nhiều lời yêu thương với anh. Quan Minh hoài nghi rằng sáng mai, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, không biết cô còn nhớ nổi hôm nay mình đã nói gì không. Nhưng anh ấy không cắt ngang lời cô mà vui vẻ lắng nghe kể về tình trường yêu đương của cô mà cô chưa bao giờ kể với anh.
Thi Niệm khen ngợi anh từ chiều cao tư duy đến kỹ năng kinh doanh, rồi đến ngoại hình và chiều cao của anh, thậm chí cô còn khen ngợi kỹ năng giường chiếu của anh một cách sống động, cứ thế mà khen anh lên tận trời.
Đó là lần đầu tiên Quan Minh nhìn thấy một Thi Niệm mở rộng trái tim, nụ cười cứ hiện trên gương mặt anh không tắt, anh tự hỏi liệu cô có say quá không?
Kết quả là nửa đêm đầu cô vẫn còn tràn đầy năng lượng, gần sáng cô đã ở trong vòng tay của anh và sốt nhẹ.
Quan Minh có phần khó chịu. Hôm qua ngủ ở ngoài trời một đêm, cơ thể cô lại hay bị lạnh, nhiệt độ xuống thấp có thể đã bị nhiễm lạnh, hôm nay đưa cô đi cả ngày trời, còn uống nhiều rượu như vậy, cơ thể của con gái cũng không thể chịu được. Quan Minh quá xót cô, cả đêm đứng dậy không biết bao nhiều lần, chạm vào đầu cô, kéo cô vào lòng để cho cô uống nước.
Sáng sớm, Thi Niệm nhắm mắt trong vòng tay của Quan Minh không ngừng lảm nhảm, đến gần mới nghe thấy cô nói: “Anh Sênh, đưa em về thành phố…”
Quan Minh không biết có phải cô ấy đang nói mơ không, nghĩ thử xem thành phố Nghiệp Nam là nơi nào. Rồi mới biết Nghiệp Thành là tên một thành phố cổ, một địa điểm ở Hà Bắc. Anh lấy điện thoại ra, tra một vòng, đúng thật là có nói tới Nghiệp Nam Thành và Nghiệp Bắc Thanh, mà vị trí Nghiệp Nam Thành vừa hay lại chính là ở thành phố Ninh ngày nay. Quan Minh cất điện thoại, nghĩ rằng chắc có lẽ cô muốn quay về ngôi nhà nhỏ bên hồ ở thành phố Ninh. Khi ốm, người ta sẽ nhớ nhà, hoặc có lẽ trong lòng cô đã coi nơi đó là nhà rồi.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ mảnh mai của cô và nói với cô: “Anh biết rồi, đi gặp bạn cũ rồi anh Sênh đưa em về nhà.”
Nói xong, anh lại hôn cô, cô khịt mũi, Quan Minh cũng cảm nhận được, nhưng anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy cô bị bệnh, chỉ có thể vỗ về cô vào giấc ngủ.
Người bị sốt mơ rất nhiều, không ngủ được hơn nữa lại trong một môi trường xa lạ, cứ nửa giờ Thi Niệm lại động đậy một chút. Quan Minh đặt một tay lên gối và tay kia đặt sau lưng cô. Anh nhắm mắt lại, người trong tay anh động đậy, vì vậy anh lại vỗ về cô, dỗ dành cô cả đêm, đến tờ mờ sáng cô mới ngủ say thực sự.
Ngày hôm sau, dù cơn sốt của Thi Niệm đã giảm bớt nhưng cô vẫn không có tinh thần gì, cơ thể mềm nhũn, không thèm ăn nên Quan Minh đã hủy chuyến bay đến Montana và định để cô nghỉ ngơi ở đây thêm một ngày nữa.
Sau khi trời sáng, Thi Niệm nhận ra rằng ban công của lâu đài cổ kính có thể nhìn ra khắp đường bờ biển, cảnh tượng tuyệt đẹp, ban công màu xám phủ đầy dây leo bên ngoài chỗ cô đứng giống như một cảnh đã xuất hiện trong một bộ phim cổ của Ailen, như thể cô đã trở thành một cô gái thời trung cổ.
Quan Minh bước ra nói với cô: “Đừng đứng hóng gió lâu quá.”
Cô ngả vào vòng tay anh và nói với anh: “Đêm qua em có một giấc mơ, và trong giấc mơ, em cũng đứng trên một cái ban công, không phải thành cổ kiểu châu Âu này, mà là kiểu gác xép nhỏ trong tòa nhà cổ kính của chúng ta. Nên được gọi là gì? Nó không được gọi là ban công vào thời cổ đại, em nhớ nó được gọi là mỹ nhân tựa, phải không? Em đứng đó nhìn anh, anh mặc đồ thời cổ đại, cưỡi một con ngựa đen lớn, dưới lầu có rất nhiều người tiễn anh, như thể anh đang chuẩn bị đi nơi nào rất xa, đằng sau có cả một hàng dài người hộ tống, thật hoành tráng.”
Quan Minh im lặng lắng nghe: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh đột nhiên nhìn lên, em giật mình trốn đi.”
“Vì sao phải trốn?”
“Em không biết, làm sao em biết được trong mơ đã xảy ra chuyện gì, nhưng em biết em không nỡ để anh đi. Anh Sênh, anh mặc đồ cổ trang hẳn là rất đẹp.”
Quan Minh nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Em có nghe nói về Nghiệp Nam Thành chưa?”
Thi Niệm hơi ngạc nhiên nhìn lại anh: “Không, nơi đó là đâu?”
Quan Minh cười nói: “Không có gì.”
Họ ở lại lâu đài thêm một ngày nên đến Montana muộn hơn so với kế hoạch ban đầu. Khương Côn nghĩ rằng họ sẽ đến sớm hơn vài ngày nên sớm đã gửi địa chỉ cho họ. Họ không sống gần khu nghỉ dưỡng trượt tuyết. Bởi vì bọ họ đông người, nghỉ ở đó không đủ, một nhóm đã bao trọn biệt thự trên đỉnh núi, năm hộ gia đình ở, có thể cùng gia đình mấy chục người ở.
Cuối cùng, khi Quan Minh đưa Thi Niệm đến Shiown, tất cả những người này ban ngày đều ra ngoài rồi, Quan Minh cũng không hề liên lạc với Khương Côn, sợ rằng biết anh đến thì bọn họ lại vội vàng trở về, vì vậy anh đưa Thi Niệm vào ổn định chỗ ở trước.
Cơ sở vật chất của biệt thự khá đầy đủ, có suối nước nóng tự nhiên ở sân sau. Thi Niệm bị cảm cách đây hai ngày, Quan Minh khuyên cô nên đi tắm suối nước nóng để xua đi cái lạnh trong người, và cô sẽ có cảm giác thèm ăn để sau đó ăn bữa tối.
Trong biệt thự lúc này không có người, Thi Niệm thu xếp quần áo, quấn áo choàng tắm bước ra sân sau, đặt áo choàng tắm lên phiến đá bên cạnh rồi bước vào hồ bơi suối nước nóng, làn nước ấm áp rất thoải mái, nhắc nhở cô ấy về lần cô ở Fukuoka trước đây.
Quan Minh sau khi tắm xong trên phòng thì đi xuống lầu xem cô thế nào. Phòng tắm với lũy tre xanh bao quanh, bóng dáng cô mềm mại ẩn hiện trong màn sương, ánh lên một màu trắng bóng bẩy, như thực hay ảo, đẹp như tranh vẽ.
Quan Minh bước thêm mấy bước, lông mi của Thi Niệm dính đầy hơi nước, ngay cả mũi cũng dính đầy những giọt nước, khuôn mặt trái xoan lộ ra vẻ ửng hồng quyến rũ, khiến Quan Minh thấy cũng bỏng cả mắt.
Anh cố ý cúi xuống kéo khăn tắm trước người cô: “Xem nào.”
Thi Niệm giữ chặt lại: “Không cho xem.”
Quan Minh không buông tay, cười nói: “Thế em túm cho chặt.”
Thi Niệm vội vàng quấn khăn quanh người để bảo vệ, Quan Minh túm lấy một góc khăn của cô, kéo về phía sau, tới mức kéo cả người cô đến trước mặt anh, rơi vào vòng tay của anh.
Chiếc khăn nổi trên mặt nước, nhưng người đứng sau anh ta vẫn thành công. Thi Niệm ngã vào giữa vòng tay anh ta. Anh đã bắt đầu cư xử ngỗ ngược. Cô giận dữ nói, “Còn đang ở bên ngoài đấy, anh đừng có mà nghịch nữa.”
Quan Minh hôn lên bờ vai mịn màng của cô, nói với cô: “Quân tử đa tình nhưng không dâm đãng, phong lưu mà không hạ lưu, mà dù có hạ lưu, cũng chỉ hạ lưu với em thôi.”
Dưới sự giáo dục của anh, Thi Niệm giờ đã rất mẫn cảm, sau vài lần bị trêu chọc, hơi thở của cô đã trở nên rối loạn, nhưng lúc này, có tiếng người nói: “Chắc là chưa ra ngoài đâu, mới đến chắc chắn còn đang nghỉ ngơi ở đâu đó, ra phía sau tìm xem.”
Nói rồi tiếng bước chân nghe gần hơn. Thi Niệm giật mình. Quan Minh phản ứng rất nhanh kéo chiếc khăn nổi trên mặt nước che nơi đáng lẽ phải che lại cho cô, gần như đúng lúc đó, Khương Côn và một cô gái tóc ngắn bước ra từ phía sân phụ.
Mặc dù những bộ phận cần được che lại đã được Quan Minh kịp thời che lại, nhưng đôi chân duyên dáng và làn da trắng như tuyết phía trên vai của Thi Niệm đều lộ ra khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều sững sờ.
Quan Minh quay đầu trừng mắt nhìn Khương Côn, Khương Côn lập tức xoay người nói: “Tôi ra phía trước trước đây.” Nói rồi một bước cũng không dám dừng lại.
Còn người phụ nữ tóc ngắn, mặc bộ đồ trượt tuyết, đứng yên bất động, nhìn thẳng vào họ.
Quan Minh kéo áo choàng tắm trên đá, dùng người của mình che cho Thi Niệm, kéo cô từ dưới nước lên rồi dùng áo, quay người quấn cô lại và đi vào, không quay đầu lại nhìn lấy một lần.
Thi Niệm lạnh đến mức trốn trong vòng tay của Quan Minh, theo vai anh nhìn người phụ nữ đang đứng ở góc sân sau, người phụ nữ đó cũng đang nhìn cô, hai mắt đối diện nhau, hoa rơi nước chảy, tân trúc đã trở thành một khu rừng.