Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng
Chương 54
Sao lặn trăng tà, cô nằm lười ở trên giường, bên tai là giọng nói dịu dàng của anh Sênh, trong chốc lát tất cả khiến cho Thi Niệm cảm thấy có chút hoang mang.
Nhiều năm trước cũng là ở đây, lần đầu tiên cô tới thành phố Thương, anh Sênh đón cô đi thăm nhà máy, lúc đó anh nói với cô: “Dù sao cũng phải làm việc nghiêm túc, không thể để sau này con cái cho rằng cha chúng nó chỉ làm mấy chuyện không đàng hoàng.”
Lúc đó cô còn đang nghĩ, sau này cô gái nào sẽ sinh con cho anh? Lúc đó cô làm sao có thể nghĩ đến mấy năm sau, cùng ở một nơi, anh sẽ cẩn thận hôn cô, dỗ dành cô sinh cho anh một đứa con chứ.
Cô từng thấy anh ở cùng với trẻ con rất hòa hợp, anh rất thích trẻ con, khi còn ở nhà cũ thành Tây, trẻ em lớn nhỏ đều thích vây quanh anh, khi cháu gái nhỏ tức giận, anh sẽ ôm cháu gái vào lòng, anh có thể ngồi như vậy rất lâu chọc cho đến khi nó vui lên, khi cháu trai gặp phải vấn đề tình cảm ở tuổi vị thành niên, anh có thể kiên nhẫn hướng dẫn nó từ từ.
Rất nhiều lần, Thi Niệm nghĩ nếu như anh có con của chính mình thì sẽ như thế nào? Nhất định sẽ yêu thương nó đến tận xương tủy.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, cho dù gia đình hối thúc gắt gao, cho dù anh thời trẻ liên tục có những tin đồn phong lưu trăng hoa, nhưng anh cuối cùng cũng chưa có đứa con nào.
Mặc dù Quan Minh vẫn đang trong độ tuổi khỏe mạnh, nhưng cũng không còn trẻ nữa, thậm chí Thi Niệm cũng đã không còn là một đứa trẻ, không còn là cô bé con, cô muốn sinh cho anh một đứa con, một đứa con thuộc về hai người, nhưng mà chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, nếu như bây giờ bọn họ còn có thể không cần kiêng dè gì để ở cạnh nhau, nhưng một khi có con, thì sự việc sẽ biến chuyển càng phức tạp hơn.
Cũng may cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, đầu óc Thi Niệm càng ngày càng mụ mị rồi, quyết định để chuyện đó sang một bên chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ say, thì Quan Minh vẫn chưa ngủ, anh ôm lấy cô, để cô gác đầu lên cánh tay của anh, anh sợ cô ngủ không yên giấc, cũng không nỡ rút tay lại, cho đến khi trời gần sáng thì mới chợp mắt được một chút.
Buổi sáng Thi Niệm giật mình tỉnh dậy, trong lòng còn có việc nên không ngủ say được, biết rằng buổi trưa Thương Hải và Khương Côn sẽ đến nên cô sợ rằng mình sẽ ngủ quên, cô vội vàng thức dậy thì phát hiện ra Quan Minh lại không ở trong phòng, sau khi cô thu dọn xong đi xuống lầu thì Quan Minh cũng đã mặc quần áo chỉnh tề, lúc này đang ngồi ở phòng khách, trong nhà phảng phất có mùi thơm cà phê, chính là cà phê Eralda, bây giờ Thi Niệm ngửi mùi hương cũng đã có thể đoán ra được rồi.
Quan Minh ngẩng đầu lên nhìn cô, nở một nụ cười với cô: “Chào buổi sáng.”
Thi Niệm cảm thấy cả người vẫn còn ê ẩm, tối qua thật sự có chút đau, nhìn thấy Quan Minh hai má đã nóng ran lên, anh để ly cà phê trong tay xuống rồi ngoắc cô lại, cô đi tới, theo thói quen anh kéo cô lại rồi hôn lên chiếc cổ xinh đẹp của cô: “Anh có pha cà phê cho em, cà phê nóng, em đi ăn sáng trước đi.”
Cô gật đầu, vừa mới chuẩn bị rời đi, thì điện thoại của Quan Minh vang lên, anh liếc nhìn thì là của Quan Thương Hải gọi đến, sau khi kết nối, trong điện thoại vang lên giọng nói căng thẳng: “Anh đã dậy chưa?”
Quan Minh “ừm” một tiếng.
Quan Thương Hải vội vàng nói với anh: “Cha của anh đang dẫn người qua đó đấy, đoán chừng còn hơn nửa tiếng nữa là sẽ tới, ngoài ra người của thành Đông cũng tới, tôi và Khương Côn sẽ tới ngay lập tức.”
Thi Niệm ngồi trên người Quan Minh, không gian phòng khách yên lặng, cô có thể nghe rõ từng chữ Quan Thương Hải nói, đầu óc cô ong ong lên, đồng tử co rút lại.
Ánh mắt Quan Minh trầm mặc một lúc, nói với Quan Thương Hải: “Tôi biết rồi.”
Anh cúp điện thoại, Thi Niệm theo phản xạ đứng lên khỏi người anh, lại bị tay của Quan Minh chụp lại thật chặt.
Trái tim cô càng ngày càng đập loạn xạ, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cô hoàn toàn không muốn gặp lại cha mẹ Quan Viễn Tranh bằng cách này và trong hoàn cảnh như thế này, cô nghĩ mình đã trốn ra nước ngoài thì đã có một cuộc sống mới rồi, sau khi thay đổi hình dạng thì cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi hình bóng của quá khứ, nhưng chỉ đến lúc này cô mới biết bóng đen vẫn luôn bao phủ cô, chỉ cần người của thành Đông xuất hiện trong cuộc đời cô, thì cô căn bản sẽ không thể nào quên được đoạn thời gian bị áp bức và lăng nhục đó, cô không muốn nhìn thấy những người của thành Đông, không muốn chút nào, chưa kể đến việc cha của Quan Minh cũng đang trên đường đến.
Quan Minh có thể cảm thấy toàn thân cô đều căng lên, anh nắm lấy tay cô, liên tục xoa mu bàn tay cô, như muốn an ủi cô, nói với cô: “Đừng lo, không phải Thương Hải đã nói còn nửa tiếng nữa sao? Em đi ăn sáng trước đi, đừng để bụng đói.”
Thi Niệm đã hoàn toàn không màng đến chuyện ăn sáng nữa rồi, nhìn anh bằng đôi mắt run rẩy rồi nói: “Chúng ta phải làm sao đây?”
Lúc này Quan Minh vậy mà vẫn có thể cười được nữa, ung dung bình tĩnh nói với cô: “Hôm qua anh còn đang nghĩ, chúng ta cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, bây giờ thì đã có cách rồi, anh chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm người trong nhà, để cho mọi người biết cũng chỉ là chuyện sớm muộn, lúc này, không sớm không muộn vừa đúng lúc, đừng sợ, để anh đối phó.”
Thi Niệm lắc đầu, không ngừng lùi lại: “Em về nước nhiều ngày như vậy rồi, người của thành Đông không thể không biết, ngay lúc này lại chạy tới, thì không phải là chuyện tốt đẹp gì, bọn họ tới là vì em, cha anh ở đây, em không thể làm ồn ào đến mức khó coi được, ông ấy sẽ nghĩ về em như thế nào…”
Đây là điều Thi Niệm lo lắng nhất, cô bây giờ đã rời khỏi thành Đông rồi, không cần dựa vào nửa phần hỗ trợ của thành Đông, cũng đã sớm không còn liên quan gì đến bên đó nữa, nếu như cha của Quan Minh không có ở đây, cho dù là phải trở mặt, Thi Niệm tuyệt đối cũng sẽ không lùi bước, nhưng cha của Quan Minh đến rồi, ông và thành Đông có mối quan hệ rất thân thiết, lần này tự mình đến quá nửa cũng là vì thành Đông mà đến, hoặc có lẽ muốn ép cô rời khỏi Quan Minh, cô sẽ trở thành cái gai giữa hai nhà, tất cả mọi người đều muốn nhổ cô đi, nhưng nếu cô muốn được ở bên Quan Minh lâu dài thì chỉ có thể đắc tội với cha của anh.
Cô không biết phải nói như thế nào, sự việc bất thình lình xảy ra khiến cô vô cùng hỗn loạn, Quan Minh nói với người giúp việc: “Bưng cháo lên đây.”
Anh không để cô đi xuống, chính là muốn cô cứ ngồi trên người mình nhìn cô ăn cháo, trong lúc đó ý thức Thi Niệm như đang lạc vào cõi mộng, các tình cảnh thảm khốc lần lượt hiện ra trong đầu cô, cô nhíu chặt hàng lông mày lại.
Cháo có mùi vị gì, mặn hay ngọt gì một chút cũng không biết, cũng không biết làm sao lại ăn hết được, cho đến khi trong chén trống trơn rồi Quan Minh mới lấy cái chén để qua một bên.
Sau đó nâng mặt cô lên và nói: “Đợi chút rồi đi lên lầu đi, cho dù dưới lầu xảy ra chuyện gì, em cũng đừng đi xuống.”
Trong lồng ngực Thi Niệm như có một tảng đá vô hình đè xuống, có chút không thở nổi nói với anh: “Nếu như người của thành Đông là tới vì em, em có trốn cũng không có tác dụng gì.”
Quan Minh cúi xuống nói với cô: “Tất nhiên bọn họ có thể tìm đến được đây thì bọn họ đương nhiên đã biết em ở đây rồi, không phải là bảo em trốn đi, chỉ là chuyện này em đừng có ra mặt, có anh Sênh ở đây, đừng sợ, cho dù họ biết rõ là em đang ở trên lầu thì cũng không dám xông lên.”
Đang nói thì trước cửa có mấy chiếc xe dừng lại, ngay cả người luôn lãnh đạm như Ngô Pháp lúc này cũng bước vào, nghiệm trọng nói: “Cha anh đến rồi.”
Quan Minh gật đầu, vỗ vỗ Thi Niệm: “Đi đi, lên lầu đi, nghe lời.”
Thi Niệm không dừng lại ở đó, lo lắng bước lên cầu thang đi thẳng vào phòng, chạy ra ban công quan sát tình hình trước cửa, phát hiện có bảy tám chiếc xe nối tiếp nhau chạy đến chặn lại trước cổng vô cùng chặt chẽ.
Cô nhìn thấy người cha già của Quan Minh đang chống gậy được người ta đỡ lấy, có rất nhiều người đứng bên cạnh, Quan Thương Hải cũng đi theo ông, khi ông đi lên cầu thang, Quan Thương Hải ở một bên dìu ông bước đi, Khương Côn thì đi theo phía sau, sắc mặt không tốt lắm, ngoài ra mẹ của Quan Minh và những người khác trong gia đình đều không đến.
Cha của Quan Minh chưa đến được mấy giây, toàn bộ người của thành Đông đã chạy tới rồi, từ trên ban công Thi Niệm nhìn thấy, cha mẹ của Quan Viễn Tranh đều đến, trái tim cô bỗng chốc chùng xuống.
Một hồi lâu ở dưới lầu cũng không nghe thấy động tĩnh gì, Thi Niệm chờ đến sốt cả ruột, dứt khoát đi ra khỏi phòng đến đầu bậc thang bên cạnh, ở đó vừa vặn nhìn thấy được toàn bộ tình cảnh ở dưới lầu, vừa dừng lại thì nghe thấy tiếng của cha Quan Minh nói: “Kêu con bé xuống đây, nói trước mặt mọi người.”
Phòng khách đầy người đang ngồi và đứng, thoáng cái đã chật kín người, Quan Minh đang ngồi ở giữa ghế sô pha, bên phải là cha anh, và đối diện anh là cha mẹ của Quan Viễn Tranh.
Mặc dù có rất nhiều người, nhưng phòng khách lại yên tĩnh đến bất ngờ, mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng Quan Minh thản nhiên trả lời: “Muốn nói trước mặt thì cứ nói trước mặt con là được rồi.”
“Thình” một tiếng, cha Quan Minh nện mạnh cây gậy xuống sàn nhà, phát ra một âm thanh vang trầm đạp mạnh vào tim của Thi Niệm, Quan Minh thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, nói với Ngô Pháp: “Pha cho cha tôi một tách trà cho hạ hỏa đi.”
Ngô Pháp gật đầu rời đi, cha anh trừng mắt nhìn anh, nuốt giận xuống: “Hôm nay họ hàng chúng ta cũng đã tới rồi, con có hôn ước với con gái nhà người ta, chuyện này nói như thế nào đây?”
Quan Minh ngẩng đầu lên nhìn người thành phía Đông, bình tĩnh nói: “Nếu như muốn nói đến chuyện này, từ lúc bắt đầu đã không phải là ý của con, vốn dĩ bữa tiệc đính hôn là vào tháng năm, ngược lại vì con gặp chuyện nên bên phía thành Đông cũng bỏ mặc, sao lại không hỏi chuyện này nên nói như thế nào?”
Cha Quan Viễn Tranh lúc này mới lên tiếng nói: “Không phải là bỏ mặc, chuyện gì cũng phải xem mức độ nặng nhẹ, lúc đó mọi việc còn đang quấn lấy con, thì làm sao còn đi bàn chuyện đính hôn được nữa.”
Quan Minh trực tiếp trả lời: “Nếu nói như vậy thì, lúc tôi xảy ra chuyện thì tránh đi còn không kịp, giờ thì tôi tạm thời vượt qua gian khó rồi, mọi người lại chạy đến bàn chuyện hôn sự, người xưa có câu vợ chồng lúc gian khó mới thấy được chân tình, đứa con gái này của các vị, tôi thật sự không kham nổi, đừng nói là nghịch cảnh, không ném thêm đá xuống giếng thì cũng đã tốt lắm rồi.”
“Con nói bậy bạ gì vậy?” Cha của Quan Minh nghe không lọt tai, quát anh.
Mẹ của Quan Viễn Tranh vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe lúc này cũng xen vào nói: “Bất kể hôn sự của em và Huê Tuệ nói như thế nào đi nữa thì em cũng không nên dây dưa với quả phụ của Viễn Tranh, như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Các người ở thành Tây không cần mặt mũi nữa nhưng người thành Đông chúng tôi vẫn còn muốn giữ, bây giờ chuyện này vẫn chưa được truyền ra ngoài, sau này nếu có lan truyền ra ngoài rồi, người bên ngoài sẽ dị nghị về hai nhà chúng ta, nếu như con vẫn cố chấp thì người phụ nữ đó chỉ có thể trở thành một mầm mống gây tai họa.”
Mẹ của Quan Viễn Tranh khi nói những lời này thì có chút kích động, cha của Quan Minh chỉ có thể hòa hoãn nói: “Hôn sự của con và Huê Tuệ chúng ta có thể tìm thời gian để bàn lại, nhưng chuyện này không có chỗ để thương lượng, đưa người phụ nữ kia đi, người thành Đông cũng đang ở đây, hôm nay cha cũng nói rõ ràng, anh trai của con năng lực có hạn, sau trận sóng gió này thành Tây chỉ có trông cậy vào con làm chủ, đừng để vì một người phụ nữ mà bỏ lỡ tiền đồ phía trước.”
Hai hàng lông mi của Thi Niệm run lên, nhưng lại nghe Quan Minh tiếp lời ngay sau đó: “Từ nhỏ cha có dạy con dù sông kia có cạn núi đó có dời, thì lời đã nói ra cũng không bao giờ rút lại, con làm sao lại có thể dễ dàng phụ bạc một cô gái được, chuyện này chỉ sợ là con không thể đồng ý với cha được.”
Một sức mạnh nào đó rõ ràng đang đập thẳng vào tim Thi Niệm, khiến đôi mắt cô nóng lên, cả phòng khách im phăng phắc, ai nấy đều nín thở.
“Hỗn hào!” Cha Quan Minh quát to.
Cha của Quan Viễn Tranh vỗ vỗ ông, để ông đừng tức giận, quay lại nói với Quan Minh: “Hôm nay đến là vì nể mặt cha cậu, và nể mặt cậu, chúng ta mới ngồi xuống nói thương lượng với cậu chuyện này. Tôi cũng muốn nói trước một điều rằng, việc cậu ở cùng với người phụ nữ nào là việc của cậu, chúng tôi cũng không muốn quản, nhưng chuyện này thực sự sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của thành Đông chúng tôi. Nếu như cậu thật sự không chịu buông tay, thì chúng tôi chỉ có thể ra tay với cô ta.”
Quan Minh cầm ly cà phê đã nguội lên, nhấp một ngụm, rồi đặt mạnh xuống bàn trà, ánh mắt sắc bén: “Tôi xem ai dám động vào.”
“Viễn Tranh là cháu của em, người phụ nữ kia là cháu dâu của em.” Mẹ của Quan Viễn Tranh lớn tiếng nói.
Quan Minh dựa vào sô pha, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đối phương, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc: “Cháu dâu? Tôi còn không biết các người làm sao lại có thể hùng hồn mang chuyện này chạy trước đến trước mặt tôi nói như vậy được? Khi Tiểu Niệm ở cùng với tôi rất trong sạch, rốt cuộc vì để che đậy chuyện xấu hổ gì mà lại vội vàng cưới cô ấy về thì trong lòng của các người rõ ràng nhất, còn cần tôi ở trước mặt cha tôi vạch trần nó ra sao?”
Thi Niệm sững người lại, đầu óc như bị ai đó đánh cho một gậy, ong ong vang lên.
Mẹ của Quan Viễn Tranh khi nghe thấy câu nói này thì mặt mày biến sắc, há miệng ra nói: “Người phụ nữ đó đã nói gì với em?”
Quan Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà ta: “Bà nghĩ cô ấy có thể nói với tôi chuyện gì?”
Anh vừa dứt lời thì mẹ của Quan Viễn Tranh đã đứng dậy đi về phía cầu thang, nghiến răng nói: “Vậy được, tôi sẽ lên hỏi thẳng cô ta.”
Thi Niệm đột nhiên lùi về sau một bước, tiếng bước chân đã lên tới trên lầu, mẹ Quan Viễn Tranh quát lớn: “Đừng trốn nữa, cô đi ra đây cho tôi.”
Thi Niệm nắm chặt tay, những cảnh tượng trong quá khứ như một cơn thủy triều dữ dội chợt ập đến trong tâm trí cô, khi mẹ cô đang hấp hối, cô hỏi tại sao bọn họ không nói cho cô biết, đổi lại chỉ là một cái tát của mẹ Quan Viễn Tranh, từ nhỏ đến lớn mẹ cô tuy rằng nghiêm khắc nhưng cũng chưa bao giờ đánh cô, lần đầu tiên cô bị làm nhục đến như vậy, người được gọi là mẹ chồng cao cao tại thượng kia của cô còn đứng trước mặt cô nói cô không biết tốt xấu là gì.
Cô nghĩ rằng đó sẽ là khoảnh khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời mình, nhưng người phụ nữ đã tát cô năm đó ngay lúc này lại đang hung hăng tiến lại gần cô, cô không hề nhúc nhích, chỉ đứng ở lối ra vào cầu thang lầu hai, nhìn chằm chằm mẹ Quan Viễn Tranh đang bước lên cầu thang, bà ta nhìn thấy cô mặc áo khoác đắt đỏ thì hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Nhưng mà ngay lúc này, Quan Minh vốn vẫn đang ngồi ở dưới lầu, nói: “Đi đi, bước lên trên đi, nếu bà dám bước lên bước nữa, ngày mai tất cả mọi người đều sẽ biết năm đó con trai của bà là chết trên giường của ai.”
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách đều im phăng phắc, mẹ của Quan Viễn Tranh đột nhiên dừng bước, chỉ còn vài bước nữa thôi, bà ta chỉ còn cách Thi Niệm mấy bước nữa, bà ta đã từng có thể đùa giỡn cô gái này trong lòng bàn tay, nhưng hôm nay vậy mà chỉ còn mấy bước chân nữa thôi, bà ta cũng không bước qua được, đôi mắt như đang rỉ máu trừng mắt nhìn Thi Niệm đang đứng ở cầu thang trước mặt.
Cuối cùng cha của Quan Minh cũng lên tiếng: “Thằng ba.”
Cha của Quan Viễn Tranh liếc mắt ra hiệu cho toàn bộ vệ sĩ đều lui ra ngoài, phòng khách đột nhiên chỉ còn lại mấy người, ngoại trừ những người đang ngồi ra thì cũng chỉ còn Quan Thương Hải và Khương Côn ở lại.
Ngược lại chỉ có một mình Thi Niệm đứng ở cầu thang, cô không hề trốn tránh, cũng không rời đi, những lời nói của Quan Minh khiến cô quá sốc, nhưng đối mặt với mẹ của Quan Viễn Tranh, mẹ chồng cũ của cô, cô cũng không lùi bước nữa, cứ như vậy nhìn từ trên xuống dưới, đôi mắt của cô lạnh đến mức không thể tìm thấy một vết nứt nào.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, cha của Quan Minh nhìn thấy vệ sĩ đã lui ra hết mới mở miệng nói với con trai của mình: “Chuyện là như thế nào?”
Quan Minh thản nhiên nói: “Con cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra? Người của thành phía Đông tìm một đứa con gái ngoài giá thú nhét cho con cũng thôi đi, đứa con gái ngoài giá thú này còn qua lại không rõ với anh trai ruột của mình, người chết rồi cũng vẫn một lòng thắm thiết, để phá cuộc hôn nhân này mà không tiếc liên kết với đối thủ của con tạo ra một vụ vu cáo nhằm khiến cho việc kinh doanh của con lâm vào cảnh nguy khốn, người vợ chưa cưới xuất sắc như vậy, con thật sự không có phúc để hưởng.”
Bàn tay chống gậy của cha Quan Minh không khỏi xoa xoa tay gậy, cha của Quan Viễn Tranh mặt biến sắc: “Cậu nói vụ kiện của cậu có liên quan gì đến Huê Tuệ?”
Quan Minh nhướng mày liếc ông ta: “Ông không phiền thì tự mình đi hỏi đi, nếu muốn chứng cứ, tôi cũng có thể cung cấp cho ông một ít, nói đến mầm mống gây họa, người gây ra phiền phúc cho gia đình của ông rốt cuộc là ai thì ông cứ về mà suy nghĩ lại, đừng chạy đến trước mặt tôi mà chỉ vào người của tôi nói là mầm mống gây hoạ, tôi chỉ nói một lần này thôi.”
Sự tức giận dần dần hiện rõ trên gương mặt của cha Quan Viễn Tranh, nhưng hiện tại ông ta không thể phát tiết ra được, nếu đúng như lời Quan Minh nói thì con gái ông ta cũng có liên quan đến vụ kiện, vậy thì lập trường của chuyến đi này căn bản không đứng vững được nữa rồi.
Ông ta liếc mắt ra hiệu cho mẹ Quan Viễn Tranh vẫn đang đứng ở cầu thang, khi mẹ Quan Viễn Tranh quay người trở xuống, còn cố tình vứt lại một câu cho Thi Niệm nghe: “Tôi sẽ làm cho cô thân bại danh liệt.”
Thi Niệm lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta, giống như một dòng sông băng sừng sững, sắc bén và cứng rắn, nhưng khi bà ta quay người đi, trong mắt cô từ từ xuất hiện những vết nứt, cả người cô lập tức bị hận thù nuốt chửng, cô nắm chặt tay mình lại.
Sau khi mẹ của Quan Viễn Tranh xuống lầu, người của thành phía Đông lập tức rời đi, lần này, cha của Quan Minh không đứng dậy tiễn bọn họ, sau khi mọi người về hết, phòng khách đã yên tĩnh trở lại, cha của Quan Minh ngồi ở giữa phòng khách, mặc dù đã trên tám mươi tuổi rồi, nhưng khí chất của người đã trải qua nhiều năm nắm giữ đại nghiệp của đại gia tộc vẫn còn ở đó, ông nói: “Mấy đứa đều đi ra hết đi.”
Khương Côn và Ngô Pháp đều đi ra bên ngoài, ông lại liếc mắt nhìn Quan Thương Hải đang ở phía sau lưng của Quan Minh: “Thương Hải à, con cũng đi ra đi.”
Quan Thương Hải không yên tâm liền liếc nhìn Quan Minh, Quan Minh chỉ gật đầu không lên tiếng.
Sau khi mọi người đi ra ngoài hết, phòng khách chỉ còn lại hai cha con họ, còn có Thi Niệm đang dồn hết tâm can để quan sát ở trên lầu.
Ngay khi Quan Thương Hải đóng cửa lại, cha Quan Minh cầm tách trà nóng bên cạnh lên, từ từ để cái nắp ly qua một bên, rồi dễ dàng ném thẳng về phía Quan Minh.
Thi Niệm trừng mắt chứng kiến cảnh tượng này, sốt ruột đến mức hai mắt lập tức đỏ lên, nhưng Quan Minh lại không tránh né, vẫn ngồi bên cạnh phía tay phải của cha anh, cứ thế mà lãnh hết tách trà nóng.
Anh ăn mặc phong phanh, chỉ có mặc một chiếc áo sơ mi, tách trà rơi trúng ngực của anh, ướt cả một mảng, lá trà văng tung tóe khắp nơi, Quan Minh cúi xuống nhặt tách trà để lại trên bàn trà, sau đó yên lặng phủi lá trà trên người xuống, không nói một lời nào.
Cha Quan Minh nổi giận đùng đùng, nói: “Con nên hiểu rõ sau này một nửa kia của con ở trong nhà có vị trí như thế nào, cha tuyệt đối không thể để người phụ nữ kia bước vào nhà chúng ta được.”
Từ đầu đến cuối Quan Minh chỉ chăm chú phủi những lá trà dính trên người rồi ung dung trả lời: “Ngoại trừ cô ấy, con không cần bất kì người phụ nữ nào khác.”
Thi Niệm dựa vào tường khuỵu xuống, lấy tay che miệng lại, nước mắt khẽ lăn xuống.
Cha của Quan Minh từ sô pha đứng dậy, chậm rãi bước về phía cầu thang, hùng hồn nói: “Con phải biết cái giá của của câu nói này của con, cha hoàn toàn có thể để lại hết toàn bộ mọi thứ trong tay cho anh cả và chị cả của con, không cho con một cái gì.”
“Vậy thì đừng cho là được.”
Cha của Quan Minh đang bước tới dưới chân cầu thang thì đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu mắng: “Con là đứa con bất hiếu.”
Quan Minh cúi đầu, trầm giọng nói: “Cha luôn nói con bất hiếu, nhưng cha thử nghĩ kỹ xem, từ nhỏ đến lớn con đã làm gì bất hiếu chứ? Cha nói nhà chúng ta bao đời nay đều làm kinh doanh, trước đây tuy giàu có nhưng địa vị xã hội không cao, bị đám văn nhân chê cười những người kinh doanh như chúng ta, bảo chúng ta hãy coi trọng việc tu dưỡng nội tâm, cha chê anh cả học không giỏi, trong nhà không có ai học đại học danh tiếng. Con đã từ bỏ cơ hội vào đội tuyển của tỉnh để thi vào Stanford. Cha nói rằng tình hình quốc tế bây giờ đã khác, không thể chỉ tập trung vào thị trường trong nước, muốn tìm cách mở rộng thị trường ra nước ngoài, lĩnh vực mậu dịch cũng phải chớp lấy, con bắt đầu hùn vốn làm ăn với người bên kia, tìm đường đi, muốn phát triển ở thị trường nước ngoài, mọi người vẫn nói con không có hiếu. Sau khi tốt nghiệp, công ty dần dần có dấu hiệu phát triển, vừa đi vào quỹ đạo, cha nói anh cả đầu tư thất bại, hoàn cảnh gia đình cũng không tốt, kêu con về nước, con không nói nhiều đã lập tức về nước. Vừa về đến nhà thì nợ nần đã tìm đến cửa rồi, con phải làm thế nào đây? Kiên trì xông xáo ra bên ngoài, muối mặt vay tiền đám bạn học cũ để làm ăn, mạo hiểm làm những gì để mau kiếm được tiền, kiếm lại số tiền đã mất của anh cả, và trả hết nợ nần. Mọi người nói con như thế nào? Nói con tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng, nói con bất hiếu. Cha nói đàn ông ở ngoài làm ăn thì phải có khí tiết, họ Quan chúng ta hơn mấy đời đều là người có thể diện, không thể để người khác nghĩ rằng chúng ta kinh doanh những chuyện không sạch sẽ, con muốn chuyển hướng kinh doanh, cha nói con đang bước đi trên dây cáp, sợ con cây to đón gió lớn liên lụy đến cả gia tộc, nói con bất hiếu.”
Quan Minh từ từ đứng dậy khỏi ghế sô pha, bóng dáng cao lớn của anh phủ xuống cả một mảng tối, anh ấy kìm nén cảm xúc nói: “Bây giờ con đã kiếm được tiền và có công việc kinh doanh nghiêm túc của riêng mình, con chỉ muốn có một người phụ nữ mà con muốn, cha vẫn nói rằng con bất hiếu, cha, con hiếu thuận với cha cả một đời rồi, trong chuyện này, con không có cách nào tận hiếu.”
Thi Niệm bưng hai tay che lấy mặt mình, từng giọt nước mắt len lỏi rơi ra giữa các kẽ tay, khóc không thành tiếng.
Cha Quan Minh quay lại, giơ cây gậy trong tay đập mạnh xuống lưng anh ấy, con rồng gỗ bị gãy làm đôi, Quan Minh khuỵu xuống, Thi Niệm kinh hãi hét lên và lao ngay xuống cầu thang, cha của Quan Minh chỉ nhìn thấy cô gái hai mắt đẫm lệ lao đến đỡ Quan Minh dậy, hai mắt rưng rưng, cả người run rẩy trừng mắt nhìn ông, ông chưa bao giờ bị hậu bối nào trừng mắt nhìn phẫn uất như vậy. Tuy nhiên, ông vừa mới tiến lên một bước, Thi Niệm đã cảnh giác dùng thân thể bảo vệ cho Quan Minh, Quan Minh không hề quay đầu lại, chỉ đưa tay ra kéo Thi Niệm vào lòng.
Cha Quan Minh cũng không tiến về phía trước nữa, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ trong vài giây, rồi quay người đi về phía cửa lớn..
Nhiều năm trước cũng là ở đây, lần đầu tiên cô tới thành phố Thương, anh Sênh đón cô đi thăm nhà máy, lúc đó anh nói với cô: “Dù sao cũng phải làm việc nghiêm túc, không thể để sau này con cái cho rằng cha chúng nó chỉ làm mấy chuyện không đàng hoàng.”
Lúc đó cô còn đang nghĩ, sau này cô gái nào sẽ sinh con cho anh? Lúc đó cô làm sao có thể nghĩ đến mấy năm sau, cùng ở một nơi, anh sẽ cẩn thận hôn cô, dỗ dành cô sinh cho anh một đứa con chứ.
Cô từng thấy anh ở cùng với trẻ con rất hòa hợp, anh rất thích trẻ con, khi còn ở nhà cũ thành Tây, trẻ em lớn nhỏ đều thích vây quanh anh, khi cháu gái nhỏ tức giận, anh sẽ ôm cháu gái vào lòng, anh có thể ngồi như vậy rất lâu chọc cho đến khi nó vui lên, khi cháu trai gặp phải vấn đề tình cảm ở tuổi vị thành niên, anh có thể kiên nhẫn hướng dẫn nó từ từ.
Rất nhiều lần, Thi Niệm nghĩ nếu như anh có con của chính mình thì sẽ như thế nào? Nhất định sẽ yêu thương nó đến tận xương tủy.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, cho dù gia đình hối thúc gắt gao, cho dù anh thời trẻ liên tục có những tin đồn phong lưu trăng hoa, nhưng anh cuối cùng cũng chưa có đứa con nào.
Mặc dù Quan Minh vẫn đang trong độ tuổi khỏe mạnh, nhưng cũng không còn trẻ nữa, thậm chí Thi Niệm cũng đã không còn là một đứa trẻ, không còn là cô bé con, cô muốn sinh cho anh một đứa con, một đứa con thuộc về hai người, nhưng mà chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, nếu như bây giờ bọn họ còn có thể không cần kiêng dè gì để ở cạnh nhau, nhưng một khi có con, thì sự việc sẽ biến chuyển càng phức tạp hơn.
Cũng may cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, đầu óc Thi Niệm càng ngày càng mụ mị rồi, quyết định để chuyện đó sang một bên chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ say, thì Quan Minh vẫn chưa ngủ, anh ôm lấy cô, để cô gác đầu lên cánh tay của anh, anh sợ cô ngủ không yên giấc, cũng không nỡ rút tay lại, cho đến khi trời gần sáng thì mới chợp mắt được một chút.
Buổi sáng Thi Niệm giật mình tỉnh dậy, trong lòng còn có việc nên không ngủ say được, biết rằng buổi trưa Thương Hải và Khương Côn sẽ đến nên cô sợ rằng mình sẽ ngủ quên, cô vội vàng thức dậy thì phát hiện ra Quan Minh lại không ở trong phòng, sau khi cô thu dọn xong đi xuống lầu thì Quan Minh cũng đã mặc quần áo chỉnh tề, lúc này đang ngồi ở phòng khách, trong nhà phảng phất có mùi thơm cà phê, chính là cà phê Eralda, bây giờ Thi Niệm ngửi mùi hương cũng đã có thể đoán ra được rồi.
Quan Minh ngẩng đầu lên nhìn cô, nở một nụ cười với cô: “Chào buổi sáng.”
Thi Niệm cảm thấy cả người vẫn còn ê ẩm, tối qua thật sự có chút đau, nhìn thấy Quan Minh hai má đã nóng ran lên, anh để ly cà phê trong tay xuống rồi ngoắc cô lại, cô đi tới, theo thói quen anh kéo cô lại rồi hôn lên chiếc cổ xinh đẹp của cô: “Anh có pha cà phê cho em, cà phê nóng, em đi ăn sáng trước đi.”
Cô gật đầu, vừa mới chuẩn bị rời đi, thì điện thoại của Quan Minh vang lên, anh liếc nhìn thì là của Quan Thương Hải gọi đến, sau khi kết nối, trong điện thoại vang lên giọng nói căng thẳng: “Anh đã dậy chưa?”
Quan Minh “ừm” một tiếng.
Quan Thương Hải vội vàng nói với anh: “Cha của anh đang dẫn người qua đó đấy, đoán chừng còn hơn nửa tiếng nữa là sẽ tới, ngoài ra người của thành Đông cũng tới, tôi và Khương Côn sẽ tới ngay lập tức.”
Thi Niệm ngồi trên người Quan Minh, không gian phòng khách yên lặng, cô có thể nghe rõ từng chữ Quan Thương Hải nói, đầu óc cô ong ong lên, đồng tử co rút lại.
Ánh mắt Quan Minh trầm mặc một lúc, nói với Quan Thương Hải: “Tôi biết rồi.”
Anh cúp điện thoại, Thi Niệm theo phản xạ đứng lên khỏi người anh, lại bị tay của Quan Minh chụp lại thật chặt.
Trái tim cô càng ngày càng đập loạn xạ, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cô hoàn toàn không muốn gặp lại cha mẹ Quan Viễn Tranh bằng cách này và trong hoàn cảnh như thế này, cô nghĩ mình đã trốn ra nước ngoài thì đã có một cuộc sống mới rồi, sau khi thay đổi hình dạng thì cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi hình bóng của quá khứ, nhưng chỉ đến lúc này cô mới biết bóng đen vẫn luôn bao phủ cô, chỉ cần người của thành Đông xuất hiện trong cuộc đời cô, thì cô căn bản sẽ không thể nào quên được đoạn thời gian bị áp bức và lăng nhục đó, cô không muốn nhìn thấy những người của thành Đông, không muốn chút nào, chưa kể đến việc cha của Quan Minh cũng đang trên đường đến.
Quan Minh có thể cảm thấy toàn thân cô đều căng lên, anh nắm lấy tay cô, liên tục xoa mu bàn tay cô, như muốn an ủi cô, nói với cô: “Đừng lo, không phải Thương Hải đã nói còn nửa tiếng nữa sao? Em đi ăn sáng trước đi, đừng để bụng đói.”
Thi Niệm đã hoàn toàn không màng đến chuyện ăn sáng nữa rồi, nhìn anh bằng đôi mắt run rẩy rồi nói: “Chúng ta phải làm sao đây?”
Lúc này Quan Minh vậy mà vẫn có thể cười được nữa, ung dung bình tĩnh nói với cô: “Hôm qua anh còn đang nghĩ, chúng ta cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, bây giờ thì đã có cách rồi, anh chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm người trong nhà, để cho mọi người biết cũng chỉ là chuyện sớm muộn, lúc này, không sớm không muộn vừa đúng lúc, đừng sợ, để anh đối phó.”
Thi Niệm lắc đầu, không ngừng lùi lại: “Em về nước nhiều ngày như vậy rồi, người của thành Đông không thể không biết, ngay lúc này lại chạy tới, thì không phải là chuyện tốt đẹp gì, bọn họ tới là vì em, cha anh ở đây, em không thể làm ồn ào đến mức khó coi được, ông ấy sẽ nghĩ về em như thế nào…”
Đây là điều Thi Niệm lo lắng nhất, cô bây giờ đã rời khỏi thành Đông rồi, không cần dựa vào nửa phần hỗ trợ của thành Đông, cũng đã sớm không còn liên quan gì đến bên đó nữa, nếu như cha của Quan Minh không có ở đây, cho dù là phải trở mặt, Thi Niệm tuyệt đối cũng sẽ không lùi bước, nhưng cha của Quan Minh đến rồi, ông và thành Đông có mối quan hệ rất thân thiết, lần này tự mình đến quá nửa cũng là vì thành Đông mà đến, hoặc có lẽ muốn ép cô rời khỏi Quan Minh, cô sẽ trở thành cái gai giữa hai nhà, tất cả mọi người đều muốn nhổ cô đi, nhưng nếu cô muốn được ở bên Quan Minh lâu dài thì chỉ có thể đắc tội với cha của anh.
Cô không biết phải nói như thế nào, sự việc bất thình lình xảy ra khiến cô vô cùng hỗn loạn, Quan Minh nói với người giúp việc: “Bưng cháo lên đây.”
Anh không để cô đi xuống, chính là muốn cô cứ ngồi trên người mình nhìn cô ăn cháo, trong lúc đó ý thức Thi Niệm như đang lạc vào cõi mộng, các tình cảnh thảm khốc lần lượt hiện ra trong đầu cô, cô nhíu chặt hàng lông mày lại.
Cháo có mùi vị gì, mặn hay ngọt gì một chút cũng không biết, cũng không biết làm sao lại ăn hết được, cho đến khi trong chén trống trơn rồi Quan Minh mới lấy cái chén để qua một bên.
Sau đó nâng mặt cô lên và nói: “Đợi chút rồi đi lên lầu đi, cho dù dưới lầu xảy ra chuyện gì, em cũng đừng đi xuống.”
Trong lồng ngực Thi Niệm như có một tảng đá vô hình đè xuống, có chút không thở nổi nói với anh: “Nếu như người của thành Đông là tới vì em, em có trốn cũng không có tác dụng gì.”
Quan Minh cúi xuống nói với cô: “Tất nhiên bọn họ có thể tìm đến được đây thì bọn họ đương nhiên đã biết em ở đây rồi, không phải là bảo em trốn đi, chỉ là chuyện này em đừng có ra mặt, có anh Sênh ở đây, đừng sợ, cho dù họ biết rõ là em đang ở trên lầu thì cũng không dám xông lên.”
Đang nói thì trước cửa có mấy chiếc xe dừng lại, ngay cả người luôn lãnh đạm như Ngô Pháp lúc này cũng bước vào, nghiệm trọng nói: “Cha anh đến rồi.”
Quan Minh gật đầu, vỗ vỗ Thi Niệm: “Đi đi, lên lầu đi, nghe lời.”
Thi Niệm không dừng lại ở đó, lo lắng bước lên cầu thang đi thẳng vào phòng, chạy ra ban công quan sát tình hình trước cửa, phát hiện có bảy tám chiếc xe nối tiếp nhau chạy đến chặn lại trước cổng vô cùng chặt chẽ.
Cô nhìn thấy người cha già của Quan Minh đang chống gậy được người ta đỡ lấy, có rất nhiều người đứng bên cạnh, Quan Thương Hải cũng đi theo ông, khi ông đi lên cầu thang, Quan Thương Hải ở một bên dìu ông bước đi, Khương Côn thì đi theo phía sau, sắc mặt không tốt lắm, ngoài ra mẹ của Quan Minh và những người khác trong gia đình đều không đến.
Cha của Quan Minh chưa đến được mấy giây, toàn bộ người của thành Đông đã chạy tới rồi, từ trên ban công Thi Niệm nhìn thấy, cha mẹ của Quan Viễn Tranh đều đến, trái tim cô bỗng chốc chùng xuống.
Một hồi lâu ở dưới lầu cũng không nghe thấy động tĩnh gì, Thi Niệm chờ đến sốt cả ruột, dứt khoát đi ra khỏi phòng đến đầu bậc thang bên cạnh, ở đó vừa vặn nhìn thấy được toàn bộ tình cảnh ở dưới lầu, vừa dừng lại thì nghe thấy tiếng của cha Quan Minh nói: “Kêu con bé xuống đây, nói trước mặt mọi người.”
Phòng khách đầy người đang ngồi và đứng, thoáng cái đã chật kín người, Quan Minh đang ngồi ở giữa ghế sô pha, bên phải là cha anh, và đối diện anh là cha mẹ của Quan Viễn Tranh.
Mặc dù có rất nhiều người, nhưng phòng khách lại yên tĩnh đến bất ngờ, mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng Quan Minh thản nhiên trả lời: “Muốn nói trước mặt thì cứ nói trước mặt con là được rồi.”
“Thình” một tiếng, cha Quan Minh nện mạnh cây gậy xuống sàn nhà, phát ra một âm thanh vang trầm đạp mạnh vào tim của Thi Niệm, Quan Minh thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, nói với Ngô Pháp: “Pha cho cha tôi một tách trà cho hạ hỏa đi.”
Ngô Pháp gật đầu rời đi, cha anh trừng mắt nhìn anh, nuốt giận xuống: “Hôm nay họ hàng chúng ta cũng đã tới rồi, con có hôn ước với con gái nhà người ta, chuyện này nói như thế nào đây?”
Quan Minh ngẩng đầu lên nhìn người thành phía Đông, bình tĩnh nói: “Nếu như muốn nói đến chuyện này, từ lúc bắt đầu đã không phải là ý của con, vốn dĩ bữa tiệc đính hôn là vào tháng năm, ngược lại vì con gặp chuyện nên bên phía thành Đông cũng bỏ mặc, sao lại không hỏi chuyện này nên nói như thế nào?”
Cha Quan Viễn Tranh lúc này mới lên tiếng nói: “Không phải là bỏ mặc, chuyện gì cũng phải xem mức độ nặng nhẹ, lúc đó mọi việc còn đang quấn lấy con, thì làm sao còn đi bàn chuyện đính hôn được nữa.”
Quan Minh trực tiếp trả lời: “Nếu nói như vậy thì, lúc tôi xảy ra chuyện thì tránh đi còn không kịp, giờ thì tôi tạm thời vượt qua gian khó rồi, mọi người lại chạy đến bàn chuyện hôn sự, người xưa có câu vợ chồng lúc gian khó mới thấy được chân tình, đứa con gái này của các vị, tôi thật sự không kham nổi, đừng nói là nghịch cảnh, không ném thêm đá xuống giếng thì cũng đã tốt lắm rồi.”
“Con nói bậy bạ gì vậy?” Cha của Quan Minh nghe không lọt tai, quát anh.
Mẹ của Quan Viễn Tranh vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe lúc này cũng xen vào nói: “Bất kể hôn sự của em và Huê Tuệ nói như thế nào đi nữa thì em cũng không nên dây dưa với quả phụ của Viễn Tranh, như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Các người ở thành Tây không cần mặt mũi nữa nhưng người thành Đông chúng tôi vẫn còn muốn giữ, bây giờ chuyện này vẫn chưa được truyền ra ngoài, sau này nếu có lan truyền ra ngoài rồi, người bên ngoài sẽ dị nghị về hai nhà chúng ta, nếu như con vẫn cố chấp thì người phụ nữ đó chỉ có thể trở thành một mầm mống gây tai họa.”
Mẹ của Quan Viễn Tranh khi nói những lời này thì có chút kích động, cha của Quan Minh chỉ có thể hòa hoãn nói: “Hôn sự của con và Huê Tuệ chúng ta có thể tìm thời gian để bàn lại, nhưng chuyện này không có chỗ để thương lượng, đưa người phụ nữ kia đi, người thành Đông cũng đang ở đây, hôm nay cha cũng nói rõ ràng, anh trai của con năng lực có hạn, sau trận sóng gió này thành Tây chỉ có trông cậy vào con làm chủ, đừng để vì một người phụ nữ mà bỏ lỡ tiền đồ phía trước.”
Hai hàng lông mi của Thi Niệm run lên, nhưng lại nghe Quan Minh tiếp lời ngay sau đó: “Từ nhỏ cha có dạy con dù sông kia có cạn núi đó có dời, thì lời đã nói ra cũng không bao giờ rút lại, con làm sao lại có thể dễ dàng phụ bạc một cô gái được, chuyện này chỉ sợ là con không thể đồng ý với cha được.”
Một sức mạnh nào đó rõ ràng đang đập thẳng vào tim Thi Niệm, khiến đôi mắt cô nóng lên, cả phòng khách im phăng phắc, ai nấy đều nín thở.
“Hỗn hào!” Cha Quan Minh quát to.
Cha của Quan Viễn Tranh vỗ vỗ ông, để ông đừng tức giận, quay lại nói với Quan Minh: “Hôm nay đến là vì nể mặt cha cậu, và nể mặt cậu, chúng ta mới ngồi xuống nói thương lượng với cậu chuyện này. Tôi cũng muốn nói trước một điều rằng, việc cậu ở cùng với người phụ nữ nào là việc của cậu, chúng tôi cũng không muốn quản, nhưng chuyện này thực sự sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của thành Đông chúng tôi. Nếu như cậu thật sự không chịu buông tay, thì chúng tôi chỉ có thể ra tay với cô ta.”
Quan Minh cầm ly cà phê đã nguội lên, nhấp một ngụm, rồi đặt mạnh xuống bàn trà, ánh mắt sắc bén: “Tôi xem ai dám động vào.”
“Viễn Tranh là cháu của em, người phụ nữ kia là cháu dâu của em.” Mẹ của Quan Viễn Tranh lớn tiếng nói.
Quan Minh dựa vào sô pha, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đối phương, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc: “Cháu dâu? Tôi còn không biết các người làm sao lại có thể hùng hồn mang chuyện này chạy trước đến trước mặt tôi nói như vậy được? Khi Tiểu Niệm ở cùng với tôi rất trong sạch, rốt cuộc vì để che đậy chuyện xấu hổ gì mà lại vội vàng cưới cô ấy về thì trong lòng của các người rõ ràng nhất, còn cần tôi ở trước mặt cha tôi vạch trần nó ra sao?”
Thi Niệm sững người lại, đầu óc như bị ai đó đánh cho một gậy, ong ong vang lên.
Mẹ của Quan Viễn Tranh khi nghe thấy câu nói này thì mặt mày biến sắc, há miệng ra nói: “Người phụ nữ đó đã nói gì với em?”
Quan Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà ta: “Bà nghĩ cô ấy có thể nói với tôi chuyện gì?”
Anh vừa dứt lời thì mẹ của Quan Viễn Tranh đã đứng dậy đi về phía cầu thang, nghiến răng nói: “Vậy được, tôi sẽ lên hỏi thẳng cô ta.”
Thi Niệm đột nhiên lùi về sau một bước, tiếng bước chân đã lên tới trên lầu, mẹ Quan Viễn Tranh quát lớn: “Đừng trốn nữa, cô đi ra đây cho tôi.”
Thi Niệm nắm chặt tay, những cảnh tượng trong quá khứ như một cơn thủy triều dữ dội chợt ập đến trong tâm trí cô, khi mẹ cô đang hấp hối, cô hỏi tại sao bọn họ không nói cho cô biết, đổi lại chỉ là một cái tát của mẹ Quan Viễn Tranh, từ nhỏ đến lớn mẹ cô tuy rằng nghiêm khắc nhưng cũng chưa bao giờ đánh cô, lần đầu tiên cô bị làm nhục đến như vậy, người được gọi là mẹ chồng cao cao tại thượng kia của cô còn đứng trước mặt cô nói cô không biết tốt xấu là gì.
Cô nghĩ rằng đó sẽ là khoảnh khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời mình, nhưng người phụ nữ đã tát cô năm đó ngay lúc này lại đang hung hăng tiến lại gần cô, cô không hề nhúc nhích, chỉ đứng ở lối ra vào cầu thang lầu hai, nhìn chằm chằm mẹ Quan Viễn Tranh đang bước lên cầu thang, bà ta nhìn thấy cô mặc áo khoác đắt đỏ thì hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Nhưng mà ngay lúc này, Quan Minh vốn vẫn đang ngồi ở dưới lầu, nói: “Đi đi, bước lên trên đi, nếu bà dám bước lên bước nữa, ngày mai tất cả mọi người đều sẽ biết năm đó con trai của bà là chết trên giường của ai.”
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách đều im phăng phắc, mẹ của Quan Viễn Tranh đột nhiên dừng bước, chỉ còn vài bước nữa thôi, bà ta chỉ còn cách Thi Niệm mấy bước nữa, bà ta đã từng có thể đùa giỡn cô gái này trong lòng bàn tay, nhưng hôm nay vậy mà chỉ còn mấy bước chân nữa thôi, bà ta cũng không bước qua được, đôi mắt như đang rỉ máu trừng mắt nhìn Thi Niệm đang đứng ở cầu thang trước mặt.
Cuối cùng cha của Quan Minh cũng lên tiếng: “Thằng ba.”
Cha của Quan Viễn Tranh liếc mắt ra hiệu cho toàn bộ vệ sĩ đều lui ra ngoài, phòng khách đột nhiên chỉ còn lại mấy người, ngoại trừ những người đang ngồi ra thì cũng chỉ còn Quan Thương Hải và Khương Côn ở lại.
Ngược lại chỉ có một mình Thi Niệm đứng ở cầu thang, cô không hề trốn tránh, cũng không rời đi, những lời nói của Quan Minh khiến cô quá sốc, nhưng đối mặt với mẹ của Quan Viễn Tranh, mẹ chồng cũ của cô, cô cũng không lùi bước nữa, cứ như vậy nhìn từ trên xuống dưới, đôi mắt của cô lạnh đến mức không thể tìm thấy một vết nứt nào.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, cha của Quan Minh nhìn thấy vệ sĩ đã lui ra hết mới mở miệng nói với con trai của mình: “Chuyện là như thế nào?”
Quan Minh thản nhiên nói: “Con cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra? Người của thành phía Đông tìm một đứa con gái ngoài giá thú nhét cho con cũng thôi đi, đứa con gái ngoài giá thú này còn qua lại không rõ với anh trai ruột của mình, người chết rồi cũng vẫn một lòng thắm thiết, để phá cuộc hôn nhân này mà không tiếc liên kết với đối thủ của con tạo ra một vụ vu cáo nhằm khiến cho việc kinh doanh của con lâm vào cảnh nguy khốn, người vợ chưa cưới xuất sắc như vậy, con thật sự không có phúc để hưởng.”
Bàn tay chống gậy của cha Quan Minh không khỏi xoa xoa tay gậy, cha của Quan Viễn Tranh mặt biến sắc: “Cậu nói vụ kiện của cậu có liên quan gì đến Huê Tuệ?”
Quan Minh nhướng mày liếc ông ta: “Ông không phiền thì tự mình đi hỏi đi, nếu muốn chứng cứ, tôi cũng có thể cung cấp cho ông một ít, nói đến mầm mống gây họa, người gây ra phiền phúc cho gia đình của ông rốt cuộc là ai thì ông cứ về mà suy nghĩ lại, đừng chạy đến trước mặt tôi mà chỉ vào người của tôi nói là mầm mống gây hoạ, tôi chỉ nói một lần này thôi.”
Sự tức giận dần dần hiện rõ trên gương mặt của cha Quan Viễn Tranh, nhưng hiện tại ông ta không thể phát tiết ra được, nếu đúng như lời Quan Minh nói thì con gái ông ta cũng có liên quan đến vụ kiện, vậy thì lập trường của chuyến đi này căn bản không đứng vững được nữa rồi.
Ông ta liếc mắt ra hiệu cho mẹ Quan Viễn Tranh vẫn đang đứng ở cầu thang, khi mẹ Quan Viễn Tranh quay người trở xuống, còn cố tình vứt lại một câu cho Thi Niệm nghe: “Tôi sẽ làm cho cô thân bại danh liệt.”
Thi Niệm lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta, giống như một dòng sông băng sừng sững, sắc bén và cứng rắn, nhưng khi bà ta quay người đi, trong mắt cô từ từ xuất hiện những vết nứt, cả người cô lập tức bị hận thù nuốt chửng, cô nắm chặt tay mình lại.
Sau khi mẹ của Quan Viễn Tranh xuống lầu, người của thành phía Đông lập tức rời đi, lần này, cha của Quan Minh không đứng dậy tiễn bọn họ, sau khi mọi người về hết, phòng khách đã yên tĩnh trở lại, cha của Quan Minh ngồi ở giữa phòng khách, mặc dù đã trên tám mươi tuổi rồi, nhưng khí chất của người đã trải qua nhiều năm nắm giữ đại nghiệp của đại gia tộc vẫn còn ở đó, ông nói: “Mấy đứa đều đi ra hết đi.”
Khương Côn và Ngô Pháp đều đi ra bên ngoài, ông lại liếc mắt nhìn Quan Thương Hải đang ở phía sau lưng của Quan Minh: “Thương Hải à, con cũng đi ra đi.”
Quan Thương Hải không yên tâm liền liếc nhìn Quan Minh, Quan Minh chỉ gật đầu không lên tiếng.
Sau khi mọi người đi ra ngoài hết, phòng khách chỉ còn lại hai cha con họ, còn có Thi Niệm đang dồn hết tâm can để quan sát ở trên lầu.
Ngay khi Quan Thương Hải đóng cửa lại, cha Quan Minh cầm tách trà nóng bên cạnh lên, từ từ để cái nắp ly qua một bên, rồi dễ dàng ném thẳng về phía Quan Minh.
Thi Niệm trừng mắt chứng kiến cảnh tượng này, sốt ruột đến mức hai mắt lập tức đỏ lên, nhưng Quan Minh lại không tránh né, vẫn ngồi bên cạnh phía tay phải của cha anh, cứ thế mà lãnh hết tách trà nóng.
Anh ăn mặc phong phanh, chỉ có mặc một chiếc áo sơ mi, tách trà rơi trúng ngực của anh, ướt cả một mảng, lá trà văng tung tóe khắp nơi, Quan Minh cúi xuống nhặt tách trà để lại trên bàn trà, sau đó yên lặng phủi lá trà trên người xuống, không nói một lời nào.
Cha Quan Minh nổi giận đùng đùng, nói: “Con nên hiểu rõ sau này một nửa kia của con ở trong nhà có vị trí như thế nào, cha tuyệt đối không thể để người phụ nữ kia bước vào nhà chúng ta được.”
Từ đầu đến cuối Quan Minh chỉ chăm chú phủi những lá trà dính trên người rồi ung dung trả lời: “Ngoại trừ cô ấy, con không cần bất kì người phụ nữ nào khác.”
Thi Niệm dựa vào tường khuỵu xuống, lấy tay che miệng lại, nước mắt khẽ lăn xuống.
Cha của Quan Minh từ sô pha đứng dậy, chậm rãi bước về phía cầu thang, hùng hồn nói: “Con phải biết cái giá của của câu nói này của con, cha hoàn toàn có thể để lại hết toàn bộ mọi thứ trong tay cho anh cả và chị cả của con, không cho con một cái gì.”
“Vậy thì đừng cho là được.”
Cha của Quan Minh đang bước tới dưới chân cầu thang thì đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu mắng: “Con là đứa con bất hiếu.”
Quan Minh cúi đầu, trầm giọng nói: “Cha luôn nói con bất hiếu, nhưng cha thử nghĩ kỹ xem, từ nhỏ đến lớn con đã làm gì bất hiếu chứ? Cha nói nhà chúng ta bao đời nay đều làm kinh doanh, trước đây tuy giàu có nhưng địa vị xã hội không cao, bị đám văn nhân chê cười những người kinh doanh như chúng ta, bảo chúng ta hãy coi trọng việc tu dưỡng nội tâm, cha chê anh cả học không giỏi, trong nhà không có ai học đại học danh tiếng. Con đã từ bỏ cơ hội vào đội tuyển của tỉnh để thi vào Stanford. Cha nói rằng tình hình quốc tế bây giờ đã khác, không thể chỉ tập trung vào thị trường trong nước, muốn tìm cách mở rộng thị trường ra nước ngoài, lĩnh vực mậu dịch cũng phải chớp lấy, con bắt đầu hùn vốn làm ăn với người bên kia, tìm đường đi, muốn phát triển ở thị trường nước ngoài, mọi người vẫn nói con không có hiếu. Sau khi tốt nghiệp, công ty dần dần có dấu hiệu phát triển, vừa đi vào quỹ đạo, cha nói anh cả đầu tư thất bại, hoàn cảnh gia đình cũng không tốt, kêu con về nước, con không nói nhiều đã lập tức về nước. Vừa về đến nhà thì nợ nần đã tìm đến cửa rồi, con phải làm thế nào đây? Kiên trì xông xáo ra bên ngoài, muối mặt vay tiền đám bạn học cũ để làm ăn, mạo hiểm làm những gì để mau kiếm được tiền, kiếm lại số tiền đã mất của anh cả, và trả hết nợ nần. Mọi người nói con như thế nào? Nói con tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng, nói con bất hiếu. Cha nói đàn ông ở ngoài làm ăn thì phải có khí tiết, họ Quan chúng ta hơn mấy đời đều là người có thể diện, không thể để người khác nghĩ rằng chúng ta kinh doanh những chuyện không sạch sẽ, con muốn chuyển hướng kinh doanh, cha nói con đang bước đi trên dây cáp, sợ con cây to đón gió lớn liên lụy đến cả gia tộc, nói con bất hiếu.”
Quan Minh từ từ đứng dậy khỏi ghế sô pha, bóng dáng cao lớn của anh phủ xuống cả một mảng tối, anh ấy kìm nén cảm xúc nói: “Bây giờ con đã kiếm được tiền và có công việc kinh doanh nghiêm túc của riêng mình, con chỉ muốn có một người phụ nữ mà con muốn, cha vẫn nói rằng con bất hiếu, cha, con hiếu thuận với cha cả một đời rồi, trong chuyện này, con không có cách nào tận hiếu.”
Thi Niệm bưng hai tay che lấy mặt mình, từng giọt nước mắt len lỏi rơi ra giữa các kẽ tay, khóc không thành tiếng.
Cha Quan Minh quay lại, giơ cây gậy trong tay đập mạnh xuống lưng anh ấy, con rồng gỗ bị gãy làm đôi, Quan Minh khuỵu xuống, Thi Niệm kinh hãi hét lên và lao ngay xuống cầu thang, cha của Quan Minh chỉ nhìn thấy cô gái hai mắt đẫm lệ lao đến đỡ Quan Minh dậy, hai mắt rưng rưng, cả người run rẩy trừng mắt nhìn ông, ông chưa bao giờ bị hậu bối nào trừng mắt nhìn phẫn uất như vậy. Tuy nhiên, ông vừa mới tiến lên một bước, Thi Niệm đã cảnh giác dùng thân thể bảo vệ cho Quan Minh, Quan Minh không hề quay đầu lại, chỉ đưa tay ra kéo Thi Niệm vào lòng.
Cha Quan Minh cũng không tiến về phía trước nữa, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ trong vài giây, rồi quay người đi về phía cửa lớn..