Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 20



Thi Niệm vội vàng thu lại ánh mắt của mình và bước lên cầu thang, cho đến khi buổi viếng kết thúc cô cũng không nhìn anh thêm một lần nào nữa.
Sau khi kết thúc buổi viếng mộ, Thi Niệm ngồi xe của thành Đông đi về nhà cũ của thành Tây.
Từng đoàn xe từ bãi đỗ xe chia nhau xuất phát về phía nhà cũ thành Tây, người thành Đông đi theo sự hướng dẫn của người dẫn đường, còn người thành Tây đã quen thuộc đường xá nên bọn họ không đi theo con đường thông thường mà đi theo đường tắt, cho nên bọn họ đã đến nhà cũ trước người thành Đông một bước.
Đây là lần đầu tiên Thi Niệm đến nhà cũ của nhà họ Quan thành Tây, xe đi theo một con đường núi, hai bên là những hàng cây hoa gạo lớn, có lẻ tẻ mấy cây đã trổ những nụ hoa màu đỏ, trong sắc trắng của tuyết ẩn hiện lên những đốm đỏ, trông rất là đẹp mắt.
Vị trí của khu nhà cũ cũng rất đẹp, vừa dựa vào núi lại ở gần bên sông, phía trước cửa còn có một dòng suối chảy ngang qua, nhưng mà do lạnh quá nên đã đóng một lớp băng phía trên, phía trước nhà đậu rất nhiều xe, xe của thành Đông vừa tới đã khiến cho con đường trở nên chật cứng, cũng may không có hàng xóm xung quanh, cho nên cũng không quá lo lắng về vấn đề này.
Thi Niệm vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa ầm ĩ bên trong, nhà cũ rất rộng rãi, chỉ riêng ở cửa trước đã được thiết kế xây một chiếc cầu nhỏ như trong các đình viện ở Giang Nam, toàn bộ đều toát lên phong vị cổ kính của các nhà giàu có ngày xưa.
Các phu nhân và mấy đứa nhỏ từ sớm đã được đón tới đây, lúc này ngôi nhà cũ đã chật ních người, lũ trẻ cùng người giúp việc chơi ném tuyết ngoài sân, còn những cô gái thì tụ tập uống trà trò chuyện.
Nhớ tới đây là nhà của ông nội Quan Minh, tâm tình của Thi Niệm có xáo động, cô không ngờ tới lần đầu tiên tới nhà của anh lại ở trong tình huống như thế này.
Bước vào nhà, Thi Niệm cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng ngoạn mục của cả trăm người tụ tập như Đinh Linh đã nói, cô thậm chí còn không nhận ra hết những người nhà họ Quan ở thành Đông, huống chi là còn có rất nhiều người đến từ thành Tây, cô hoàn toàn không biết phải xưng hô với những người này như thế nào.
Cũng may Đinh Linh nhanh chóng đưa cô vào một căn phòng trên lầu hai, bên trong có một chiếc bàn tròn lớn, mẹ chồng của Thi Niệm đang ở bên trong, ngồi bên cạnh trò chuyện với bà ấy là một người phụ nữ trông rất phúc hậu.
Nhìn thấy Thi Niệm trở về rồi, mẹ chồng liền nói với cô: “Đây là mợ cả ở thành Tây, con chào hỏi đi.”
Thi Niệm nhất thời kịp phản ứng trở lại, phu nhân thành Tây, đó không phải là mẹ của Quan Minh sao?
Ngay khi ý thức được thân phận của người phụ nữ trước mặt, Thi Niệm đột nhiên có chút căng thẳng, thận trọng lên tiếng: “Chào bà nội.”
Mẹ của Quan Minh lập tức thân thiện mỉm cười: “Nếu theo vai vế thì gọi như vậy không sai, nhưng mà Viễn Tranh trước giờ không gọi ta là bà nội, chỉ gọi ta là bác gái, đến đây nào con gái, ngồi bên cạnh ta, để ta nhìn con cho rõ nào.”
Thi Niệm liếc nhìn mẹ chồng của mình, nhìn thấy bà gật đầu, Đinh Linh mới treo áo khoác của Thi Niệm lên, Thi Niệm mặc một chiếc váy liền thân dài màu đen bước đến bên cạnh mẹ Quan Minh, ngay ngắn ngồi bên cạnh bà.
Ai mà ngờ cô vừa ngồi xuống, mẹ của Quan Minh đã kéo tay cô lại bỏ vào lòng bàn tay mình xoa xoa nói: “Bên ngoài có lạnh không? Nhìn xem tay đã lạnh thế này rồi.”
Rồi bà nói với người giúp việc của mình: “Pha cho tiểu Niệm một ly trà nóng.”
Thi Niệm lại sững sờ, xưng hô như thế này trước giờ chỉ có hai người gọi cô như vậy, một lần là lần trước Quan Minh sau rượu, còn một lần nữa chính là mẹ của Quan Minh đang ngồi ở trước mặt, trong lòng cô dâng lên một cảm giác vô cùng vi diệu, cảm giác bị mẹ Quan Minh kéo tay như thế này vô cùng mất tự nhiên, nên mặt cô có chút ửng đỏ lên.
Mẹ của Quan Minh nhìn kỹ cô và nói: “Quả thật là càng nhìn càng thích, nếu như thằng ba tìm được một đứa con gái ngoan ngoãn lễ phép như thế này để lấy thì tôi cũng yên tâm rồi, nói cho cùng vẫn là tôi không có may mắn đó.”
Lời nói này là nói với mẹ chồng của Thi Niệm, dường như là để an ủi chuyện của Quan Viễn Tranh, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Nhưng khi nghe thấy lời nói này của mẹ Quan Minh thì lòng của Thi Niệm càng rối loạn, thằng ba trong lời nói của bà chắc là Quan Minh, cô có nghe Đinh Linh kể, trên Quan Minh có một người anh, còn có một chị gái, cho nên nói đến nhà cậu cả bên này anh chắc là xếp thứ ba.
Ngay lúc cô đang nghĩ như vậy, thì cửa phòng lần nữa được mở ra, cha chồng của cô và người đàn ông tóc hoa râm nhìn thấy lúc sáng cùng bước vào, Thi Niệm biết người đó là cha của Quan Minh, mặc dù tuổi đã cao nhưng nhìn dáng vẻ vẫn còn rất phong độ, khỏe mạnh.
Đi theo họ là một người đàn ông trung niên và còn có một cô gái ăn mặc rất hợp thời, mà Quan Minh thì lại ung dung chậm rãi bước vào sau cùng.
Ngay khi Thi Niệm nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện, bàn tay cô khẽ run lên, mẹ Quan Minh vốn vẫn đang nắm lấy tay cô nhìn cô khẽ cười: “Đừng sợ, đợi chút ta dạy dỗ lại nó, giúp con xả giận.”
Rõ ràng mọi người vừa mới bước vào đều nghe thấy lời nói này của bà, Quan Minh ngước mắt đi về phía bọn họ, ánh mắt nhìn xuống bàn tay mẹ mình đang nắm lấy tay cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, cuối cùng cũng chẳng nói gì chỉ ngồi xuống đối diện với họ.
Bữa cơm này cũng không phải là bữa cơm bình thường, những người tham gia đều là những người của nhà anh cả, bao gồm anh trai và chị gái của Quan Minh, ngoài ra những họ hàng khác của nhà họ Quan đều không tham dự.
Nói ra là bữa cơm riêng của hai nhà, nhưng thực tế lại giống như là đại hội phê bình Quan Minh.
Lần trước anh tự tiện quyết định đưa cháu dâu trưởng của thành Đông đi lên tàu, rồi lại ra nước ngoài vài ngày, sau đó lại dùng nó như một con bài thương lượng để đạt được mục đích hợp tác, mặc dù anh đã đạt được mục đích nhưng cũng làm tổn thương sự hòa thuận giữa hai gia đình.
Cha Quan Minh sau khi biết được chuyện này đã nổi trận lôi đình, thành Tây bên này dự định nhờ vào dịp viếng mộ tổ tiên lần này để xoa dịu mối quan hệ giữa hai nhà, cũng thuận tiện chính thức đền bù cho người bên thành Đông.
Cho nên từ lúc Quan Minh ngồi xuống, cha anh đã nói một hơi “Thằng nghịch tử này, thằng ăn chơi, hoang đường” mà mắng tới.
Trong mắt những người nhà họ Quan thế hệ cũ, sự hòa thuận trong gia tộc là điều quan trọng hơn tất cả, công việc làm ăn giữa các nhà với nhau không nên tính toán quá nhiều, bọn họ coi trọng mối quan hệ giữa hai nhà hơn.
Nhưng rõ ràng cách làm của Quan Minh bao năm qua luôn đi theo con đường riêng của anh, bản lĩnh kinh doanh máu lửa, cùng sự dũng cảm và quyết đoán của anh thường khiến ông Quan phải đau đầu, mặc dù ông cũng phải thừa nhận đầu óc và tài năng của cậu con trai nhỏ tuổi này.
Ngay khi ông Quan đang bày tỏ thái độ của mình về việc Quan Minh tự tiện quyết định sự việc lần này với người bên thành Đông.
Thì Quan Minh vẫn tự mình rót trà, ung dung uống trà, dường như chuyện cha anh đang nói tới không liên quan gì đến anh vậy, dù sao hợp đồng cũng đã ký kết xong xuôi rồi, bị cha mình mắng mấy câu cũng không thiệt gì cả, anh cứ thế nghe từ lỗ tai phải rồi lại ra từ tai lỗ tai trái.
Vốn dĩ sau khi anh xem xong các điều khoản trong hợp đồng mà thành Đông đưa ra thì phát hiện có rất nhiều vấn đề, nhưng vì vấn đề tình cảm giữa hai nhà mà anh đã rất linh hoạt để thương lượng, kết quả là thành Dông cũng không chịu nghe theo, vì vậy anh đã tạm dừng vấn đề này lại và tận dụng cơ hội lần này để cố tình giải quyết nó cho xong.
Nếu nói anh đã lợi dụng, thì anh cho rằng mình không lợi dụng thành Đông bất kì cái gì, mà chỉ làm cho hợp đồng trở nên chuẩn mực hơn, nhưng điều này lại vô tình khiến cho thành Đông lại bớt đi một ít lợi nhuận.
Nhưng anh làm việc cũng có quy tắc của anh, nhìn việc không nhìn người, không thể vì quan hệ đặc thù của hai nhà mà cam tâm tình nguyện ngậm bồ hòn làm ngọt được, trong chuyện làm ăn không có chuyện nhân từ.
Thi Niệm ở cùng với Quan Minh mấy ngày, ngay cả những ông chủ lớn tuổi hơn cũng phải nể mặt anh, đây là lần đầu tiên nghe thấy cha anh mắng anh trước mặt nhiều người như vậy, nhưng nhìn phản ứng của anh, lại rất bình thản uống trà, cũng không đáp trả tiếng nào.
Mẹ của Quan Minh nói là sẽ dạy dỗ anh, nhưng khi nghe ông Quan chỉ trích không một chút lưu tình như vậy lại sợ con cái không còn mặt mũi nào nữa, nên đành lên tiếng để giảng hòa: “Mọi người cũng biết là tôi sinh thằng ba không dễ dàng gì, cũng hết sức vất vả, thằng ba từ nhỏ đã được chúng tôi nuông chiều hư rồi, đôi khi làm việc cũng hơi tùy tiện, cũng không thương lượng với gia đình, đừng vì nó mà làm mất hòa khí giữa hai nhà, nào, đã vất vả cả buổi sáng rồi, chúng ta cùng ăn chút gì đi.”
Thi Niệm cầm đũa lên, ngón tay Quan Minh khẽ nhúc nhích, mặt bàn xoay chuyển, anh lại nhẹ nhàng dừng bàn xoay lại, một đĩa sườn heo tẩm mật ong thản nhiên dừng lại trước mặt Thi Niệm, cô sững sờ trong giây lát.
Thi Niệm sinh ra ở Giang Nam, lúc học tiểu học mới cùng mẹ đến thủ đô, vì thói quen lúc nhỏ nên cô có chút thích ăn ngọt, nhưng mà cô chưa từng nói cho Quan Minh biết, hành động này của anh xem thì giống như có vẻ ngẫu nhiên, nhưng Thi Niệm dù sao cũng có tiếp xúc qua với anh, sự chu đáo, tỉ mỉ của anh cô đều đã nếm trải qua, cô hiểu rõ đây chắc chắn không phải là hành động ngẫu nhiên của anh.
Cô thản nhiên giơ tay lên xoay cái bàn, đĩa sườn heo tẩm mật ong vốn đang nằm trước mặt cô cứ như vậy bị xoay đi chỗ khác, khóe miệng Quan Minh cong lên, ánh mắt u tối như cái hố.
Lúc này mẹ của Quan Minh lại nói: “Thằng ba, con cũng nên nói gì đi chứ.”
Đây xem như là mẹ Quan Minh tìm lối thoát cho hai bên, Quan Minh cũng cầm ly rượu lên kính cha mẹ chồng của Thi Niệm: “Chuyện lần này gây phiền phức cho mọi người rồi.”
Mặc dù tuổi tác của anh cũng chỉ hơn Quan Viễn Tranh hai tuổi, nhưng lại cùng vai vế với cha mẹ chồng của Thi Niệm, cho nên lúc kính rượu cũng không có mấy phép tắc kính rượu giữa người lớn tuổi và người nhỏ tuổi.
Cũng chỉ nói một câu như vậy, anh uống cạn một hơi xong coi như là lời xin lỗi.
Cha mẹ chồng của Thi Niệm cũng không tiện nói thêm gì nữa, dù sao những lời xấu xa cũng được cha Quan Minh nói hết rồi, sau này còn hợp tác với nhau nữa, quan hệ cũng không dễ làm căng lên.
Mẹ Quan Minh lại nói: “Khoan vội để ly xuống, mẹ nghe nói hai đứa lần này đi Nhật Bản còn gặp phải động đất nữa? Cũng không biết tại sao con lại chạy tới Nhật Bản làm gì nữa. Chỉ toàn gây ra mấy chuyện khiếp vía, còn làm cho tiểu Niệm kinh sợ nữa, lẽ nào con không định mời con bé một ly sao?”
Quan Minh bỗng nhiên phấn khích khẽ mỉm cười: “Mẫu thân đại nhân dạy rất đúng, chuyện này đương nhiên phải vậy.”
Quan Minh lại rót đầy một ly, lời của người lớn tuổi không thể làm trái, Thi Niệm chỉ đành cầm cái ly trước mặt lên, vốn dĩ chỉ muốn lướt qua mà thôi, không ngờ Quan Minh lại kéo ghế ra đứng dậy, cô cầm ly rượu đứng cứng đờ ra nhìn anh, anh vậy mà đi vòng một vòng qua về phía cô.
Thi Niệm chăm chú nhìn anh, cô cảm thấy Quan Minh điên rồi, nhất định là điên rồi, có như vậy mới dám ở trước mặt cha mẹ, người nhà anh và cha mẹ chồng cô bước đến trước mặt cô, cô không dám có bất kỳ phản ứng gì, cũng không biết nên có phản ứng gì, ngay khoảnh khắc Quan Minh bước về phía cô, đầu óc cô hoàn toàn mông lung.
Cho đến khi bóng dáng của anh đổ xuống bên cạnh cô, bóng đen hoàn toàn bao phủ cô và nói với cô: “Lần này tôi chưa suy nghĩ kỹ, thành tâm xin lỗi cô.”
Một người như anh, kiêu ngạo, chính trực đầy khí tiết, chưa bao giờ nhẹ giọng xin lỗi ai bao giờ, ngay cả lúc nãy kính rượu cha mẹ chồng của Thi Niệm thì cũng không hề đứng dậy, chỉ nói một câu bâng quơ “gây phiền phức rồi” mà thôi.
Lúc này, lời của Quan Minh khiến tất cả mọi người hai nhà đều nghĩ là do chuyện anh bắt cóc Thi Niệm lên thuyền, nhưng Thi Niệm biết anh đang nói cái gì, anh đang xin lỗi cái gì, làm sao có thể ở trong hoàn cảnh như vậy, tình huống như vậy, cô không nói được một chữ nào nữa.
Cho dù trong lòng cô đang tức giận, đối với anh, lý trí cũng mách bảo cô phải đứng dậy, cứ ngồi như vậy cũng không thích hợp, nhiều người đang quan sát như vậy, bậc thang này cô không muốn cho anh bước xuống cũng bắt buộc phải cho, đây không phải là đại diện cho chính cô mà là đại diện cho cả nhà họ Quan thành Đông.
Quan Minh chính là Quan Minh, anh có thể tính toán được Thi Niệm sẽ không từ chối, không có cách nào từ chối, cũng không thể từ chối, cho nên anh từng bước thăm dò, tiếp cận, rồi mới bước về phía cô, cho đến khi cô muốn tránh cũng không thể tránh được.
Thi Niệm cầm ly rượu lên, trong nháy mắt đã đứng dậy, Quan Minh chu đáo kéo ghế ra giúp cô, chính những hành động nhỏ nhặt như thế này anh đều không bao giờ bỏ qua, Thi Niệm nắm chặt ly rượu trong tay.
Khi cô quay người lại, cô bắt gặp ánh mắt của Quan Minh, con ngươi đen láy của anh lóe lên hình bóng nhỏ bé của cô, ánh mắt anh trực tiếp thiêu đốt đáy lòng cô, anh đang ở ngay trước mặt cô, gần đến mức cô có thể nhìn rõ sự phân bố của lông mi của anh, lần đầu tiên sau hai tháng cô lại ở gần anh như vậy.
Vô số cảm xúc phức tạp dồn ép trong lồng ngực của Thi Niệm, cuộn trào mãnh liệt, khuấy động và va chạm vào nhau, cô chỉ cầm ly rượu như vậy mà không hề đưa tay ra.
Quan Minh cúi thấp đầu xuống, chủ động cụng vào ly cô, nở một nụ cười quyến rũ lòng người: “Không cần uống cạn, nhấp môi một chút là được.”
Thi Niệm chỉ biết nghe theo lời của anh ngẩng đầu lên nhấp một ngụm rượu, Quan Minh sâu lắng nhìn cô rồi quay người bước về chỗ của mình, trong lòng Thi Niệm phút chốc cảm thấy rối bời, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh, sau khi ngồi xuống liền cúi mặt xuống.
Chương trước Chương tiếp
Loading...