Tiểu Nữ Tử A Trúc/Tiểu Sư Muội Nói Chuyện Thần Kinh Cũng Là Thần
Chương 29
Thế nhưng tình hình trước mắt không ổn chút nào.
Cạnh bụi Hoàng Du thảo có một cây linh quả, trước gốc cây có hai nhóm người đang tụ tập.
Một bên là người quen cũ, đám đệ tử của Phong Thanh Tông.
Bên còn lại đều là nữ tu, người nào người nấy thướt tha quyến rũ, có thể dễ dàng nhận ra họ là người của Hợp Hoan Tông.
Khương Trúc lại gần hóng hớt, tự nhiên như ruồi dùng cùi chỏ chọc chọc người qua đường: “Thí chủ, đằng kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Người qua đường giáp bị khuôn mặt của nàng dọa giật mình, sau đó nhìn nàng với ánh mắt cảm thông.
“À, người của Phong Thanh Tông và Hợp Hoan Tông cùng lúc tìm được một cây linh quả, vốn tính là sẽ chia đều nhưng tiểu sư muội của Phong Thanh Tông lại muốn chuyển cây về sân nhà mình, người của Hợp Hoan Tông không đồng ý, thế là đánh nhau thôi.”
Khương Trúc nheo mắt, hỏi: “ Sư muội của Phong Thanh Tông có vẻ là đang cãi nhau với phía đối phương, các sư huynh của nàng ta không bảo vệ nàng ta sao?”
Người qua đường giáp che miệng cười nói: “Bảo vệ chứ, sao mà không bảo vệ được, nữ tu của Hợp Hoan Tông cũng khá ghê gớm, thấy tiểu sự muội nhà người ta được cả đám sư huynh bảo vệ, tức không chịu nổi bèn đến dụ dỗ sư huynh nhà người ta, đây đúng là khiến cho tiểu sư muội kia tức nổ phổi luôn rồi, tự mình đi mắng người.”
"Đáng tiếc, người của Hợp Hoan Tông không sợ nhất chính là bị mắng, Phong Thanh Tông tức đến phát khóc."
Khương Trúc nói tiếng cảm ơn, hào hứng kéo theo Huyền Tịch và Thiền Tâm xông qua đó, tìm được một vị trí cực kì tuyệt vời để xem trận chiến.
"Đám các ngươi không biết xấu hổ sao, ở nơi đông người vậy mà các ngươi dám... dám nói những lời như thế, thật vvô liêm sỉ." Tô Thiên Tuyết khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, nhìn thôi cũng thấy đáng thương.
Thanh Yêu với đôi mắt quyến rũ ở phía đối diện, nở nụ cười hút hồn.
“Tiểu muội muội, chuyện của người lớn ngươi có quản nổi không? Các sư huynh ngoan ngoãn của ngươi cũng là nam nhân bình thường, một ngày nào đó đương nhiên cũng sẽ phát sinh quan hệ với người khác, chẳng qua tỷ muội bọn ta có lòng tốt, giúp đỡ bọn họ mà thôi, sao phải cảm thấy xấu hổ chứ?”
“Nếu như ngươi lo lắng, vậy thì gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta sẽ thật lòng dạy ngươi hai chiêu, làm sao để có thể khiến cho đám nam nhân này thần hồn điên đảo.”
Vừa nói nàng ta vừa nháy mắt với đám người của Phong Thanh Tông, đám đệ tử nam tinh lực cường tráng mặt đỏ như nhỏ máu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, chứ đừng nói là giúp tiểu sư muội bọn họ mắng người.
Đám nữ tu của Hợp Hoan Tông cười đến mức ngã trái ngã phải, chỉ cần nghe tiếng cười thôi cũng khiến lòng người rung động.
Tô Thiên Tuyết tức đến run người, xoay người ôm lấy Lục Tiến khóc nức nở.
Lục Tiến dịu dàng an ủi nàng ta, Vũ Văn Vân cũng muốn an ủi nhưng lại không có cách nào để nói, nên chỉ ở bên dùng hành động bảo vệ nàng ta.
Tất nhiên, nếu bỏ qua đôi tai đỏ bừng của hai người họ thì đây thật là một cảnh tượng cảm động.
“Sư tỷ, đừng nói nhảm với bọn họ nữa, cây linh quả này rõ ràng là chúng ta tìm thấy trước, bọn họ chẳng qua chỉ là trông thấy từ xa mà đã mặt dày xông tới đòi, đây cũng tính là Ngũ đại tông sao, thật là mất mặt.”
Tiết Âm ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Đừng nhìn hiện tại các nàng tỏ vẻ muốn mời gọi với bọn họ, nhưng nếu như đối phương thực sự đồng ý, thì bọn họ cũng không thèm đâu.
Các đệ tử của Hợp Hoan Tông không phải với người nào cũng đồng ý giao hoan đâu nhé.
Ít ra cũng phải như Kiếm Tông.
Còn hạng người keo kiệt lại không có khiếu thẩm mỹ này, đến chó cũng chẳng thèm.
Thanh Yêu phẩy phẩy tay, tỏa ra sức mạnh của Kim Đan: “Quả thì có thể chia cho các ngươi một nửa, nhưng cây thì là của bọn ta, các sư huynh đồng ý chứ?”
Tô Thiên Tuyết nghe vậy càng thêm suy sụp, hét lên: "Ai là sư huynh của ngươi chứ? Vô liêm sỉ."
Thanh Yêu híp mắt: "Tiểu muội muội, tỷ tỷ ta nhường ngươi cũng không phải để ngươi nhảy lung tung thế này." Nói xong nàng ta lập tức giơ tay phóng ra một luồng linh lực.
Luồng linh lực kia hướng thẳng về phía Tô Thiên Tuyết, uy lực cực lớn khiến người ta sợ hãi.
Lục Tiến dùng một tay đẩy Tô Thiên Tuyết qua cho Vũ Văn Vân, còn hắn ta bắt đầu nghênh chiến.
Hai vị tu sĩ Kim Đan cứ thế lao vào đánh nhau.
Thực ra cũng không được coi là đánh nhau, theo Khương Trúc thấy chỉ được coi là trêu đùa nhau mà thôi.
Bởi vì vị kia của Hợp Hoan Tông áp sát vào người Lục Tiến, tạo cho người khác cảm giác chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ hôn trúng nàng ta ngay. Lục Tiến vì tiểu sư muội mà thủ thân như ngọc, đương nhiên sẽ không để nàng ta được như ý nguyện, lập tức hoảng loạn lùi về sau.
Cho nên, mặc dù tu vi của Thanh Yêu thấp hơn một chút, nhưng nàng ta vẫn từng bước áp sát.
Giao chiến tiếp diễn, Lục Tiến mặt đỏ tai hồng, nếu không biết rõ mọi chuyện thì thật sự nhìn không ra là hai người đang đánh nhau.
Tô Thiên Tuyết càng khóc lớn hơn: "Cho các ngươi, đều cho các ngươi, các ngươi vừa lòng chưa."
Lục Tiến áy náy khẽ xin lỗi nàng ta.
Các đệ tử của Phong Thanh Tông xúm lại thay phiên nhau dỗ dành Tô Thiên Tuyết, trái lại bên Hợp Hoan Tông người nào người nấy vui vẻ ra mặt, không kiêng nể gì, phất tay thu cả cây linh quả đi mất.
Thấy hai bên đã đánh xong, vở kịch cũng kết thúc, ba người nhóm Khương Trúc định đi hái Hoàng Du thảo mà bọn họ mong nhớ đã lâu.
Vốn dĩ những cây Hoàng Du thảo chỉ cách phía sau đám đệ tử Phong Thanh Tông vài mét, nhưng Tô Thiên Tuyết trách đám sư huynh vừa rồi không giúp nàng ta, nên nào có thể để yên, lập tức giãy nảy lên, vừa khóc vừa quay người về sau.
Thế là tạo ra tình cảnh, nàng ta chạy đám sư huynh đuổi theo, nàng ta lại chạy, đám sư huynh lại đuổi theo.
Một đám người dỗ dành dần dần đã dỗ đến quanh nơi có Hoàng Du thảo.
Không ổn rồi.
Huyền Tịch kinh hãi: “Thí chủ, xin hãy cẩn thận dưới chân!”
Tô Thiên Tuyết không thèm quan tâm, tiếp tục phát tiết, đã giẫm vào bụi Hoàng Du thảo mấy lần.
Đừng nói là Hoàng Du thảo, đến kim cương thảo cũng không thể sống sót.
Cỏ đều đã bị giẫm nát hết rồi.
Ba người Khương Trúc: "..."
Xong luôn.
“Nhìn gì mà nhìn, đồ hòa thượng xấu xí.” Tô Thiên Tuyết vốn đang bực mình, cho rằng ba người này đến là để cười nhạo nàng ta, nên giọng điệu càng trở nên khó chịu hơn.
Mặt ba người Khương Trúc bị sưng quá nặng, nên đám đệ tử Phong Thanh Tông không nhận ra họ.
Thấy sư muội nhà mình tức giận, Lục Tiến cau mày đuổi bọn họ đi: “Mau cút đi, đừng có mà lảng vảng trước mặt bọn ta.”
Còn Vũ Văn Vân nhìn có vẻ như chuẩn bị động thủ.
Đừng nói đến Huyền Tịch và Thiền Tâm, ngay đến cả Khương Trúc cũng bị họ làm cho choáng váng.
Trời xanh trên cao, bọn nàng chọc ai rủa ai cơ chứ, nếu không phải vì Hoàng Du thảo thì ai thèm quan tâm mấy người.
Khương Trúc chỉ vào dưới chân bọn họ, còn chưa mở miệng, chỉ cảm thấy khuôn mặt của nàng được bao bọc bởi một mảnh mềm mại.
Thanh Yêu thân mật ôm Khương Trúc, giọng điệu ôn hòa nhẹ nhàng: “Nhìn tiểu hòa thượng này mà xem, đáng thương biết bao, Âm Âm, hay là chúng ta chia một phần linh quả cho bọn họ nhé?”
Khương Trúc: "..."
Bộ dạng đáng thương?
Tiết Âm mặt mang ý cười, liếc nhìn dáng vẻ tức muốn c.h.ế.t kia của Tô Thiên Tuyết, lớn tiếng đáp lại: “Đương nhiên là được, đệ tử Hợp Hoan Tông bọn ta là người lương thiện, coi như là hiếu kính Phật Tổ đi, không giống một số người, chỉ biết nói ngoài miệng mà thôi.”
Mấy nàng ta vẫn chưa rời đi luôn mà ở lại để tiếp tục chọc tức Tô Thiên Tuyết, lúc này cơ hội cho bọn họ đã đến.
Ba người Khương Trúc ù ù cạc cạc được chia một phần linh quả, lại còn được đám nữ tu bảo vệ ở giữa.
Tố chất tâm lý của Huyền Tịch và Thiền Tâm mạnh đến đáng sợ, đứng giữa một đám nữ tu trang phục hở hang như thế mà mặt không đỏ tim không loạn, bình tĩnh giống như người chết.
Khương Trúc được Thanh Yêu ôm nửa người, vừa đếm linh quả vừa khen tỷ tỷ thật là xinh đẹp, nỗi khó chịu khi bị mắng ban nãy cũng đã tan biến.
Thanh Yêu vô cùng hưởng thụ khi được nàng khen, đổi tay lại cho nàng thêm mấy quả linh quả nữa.
Tô Thiên Tuyết đương nhiên biết đối phương là cố ý chọc giận mình, nàng ta hừ lạnh một tiếng khinh thường nói: “Bộ dạng như vậy mà các ngươi cũng xuống tay được, đúng là dâm đãng.”
Khương Trúc: Nàng ta lại mắng nữa?
Thanh Yêu tỏ vẻ không để ý: “Tỷ tỷ ta đây vui vẻ, sao nào? Hay là nhìn bọn ta vây quanh nam nhân khác, các sư huynh tốt của ngươi ghen rồi sao?”
Lục Tiến và Vũ Văn Vân nghe thấy nhắc đến bọn họ, sợ tiểu sư muội lại tức giận bèn lập tức xua xua tay, chỉ thiếu nước giơ tay lên thề nữa thôi.
Trong mắt Tô Thiên Tuyết tràn đầy chán ghét cùng hận ý, mở miệng toàn những câu tục tĩu: “Tiện nhân cùng với tông môn hạ lưu y như các ngươi, còn có ba tên hòa thượng xấu xí kia nữa, không tuân theo giới luật, sớm muộn gì cũng sẽ bị trục xuất khỏi Phật môn, các ngươi đều sẽ không được c.h.ế.t tử tế.”
"Được rồi, tiểu sư muội, chúng ta đi thôi."
Lục Tiến không muốn tiếp tục dây dưa với đám người này, hơn nữa một Tô Thiên Tuyết như vậy hắn ta cảm thấy rất xa lạ, hắn ta không thích như vậy.
Tô Thiên Tuyết lại cho rằng hắn ta cảm thấy nàng ta không khoan dung, không nói đạo lý, nước mắt rất nhanh đã ngập tràn trực trào ra, vừa khóc vừa chạy đi.
Đám người Phong Thanh Tông chẳng thể làm gì khác ngoài đuổi theo.
Nhưng mấy người bọn họ vừa chạy được vài bước, bỗng dưng mặt đất rung chuyển, trước mặt họ xuất hiện một bầy linh thú lớn.