Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiểu Khả Ái Anh Đầu Hàng - Trang 2

Chương 84: 84: Công Khai




Hôm đó Thời Khanh trở về cũng là giữa khuya, khi anh về cô gái nhỏ Ngôn Án đợi không được nên đữ đi ngủ trước.
Thời Khanh thấy đèn trong nhà vẫn còn bật nhưng biết chắc rằng cô nhóc đã đi ngủ nên đóng cửa rất nhẹ nhàng.
Anh vào phòng chứa đồ lấy quần áo đi tắm trước rồi mới mở cửa vào phòng tìm Ngôn Án.
Tiểu Án Án ngủ say sưa, có lẽ hơi lạnh nên cô cuộn tròn vào trong chăn chỉ đưa mỗi cái đầu ra ngoài.
Thời Khanh vươn tay lấy điều khiển tăng nhiệt độ lên cao một chút để cô bớt lạnh, sau đó anh cẩn thận đặt lên trán Ngôn Án một nụ hôn nhẹ nhàng, tránh để cô tỉnh giấc.
Cô nàng Ngôn Án khá nhạy cảm, chiếc môi lành lạnh của Thời Khanh vừa đặt lên cô liền tỉnh giấc.
“Khanh Khanh, anh về rồi à?”
Ngôn Án dụi dụi mắt nhìn Thời Khanh.
“Làm em tỉnh rồi?”
Thời Khanh đưa tay xoa đầu Ngôn Án nhỏ giọng hỏi.
“Không có, em vốn dĩ muốn đợi anh về nhưng mắt không mở nổi”
Ngôn Án mỉm cười đáp.
“Anh mệt rồi nhỉ? Chúng ta đi ngủ thôi”
Ngôn Án lấy hai tay áp lên mặt Thời Khanh rồi nghiêng đầu hỏi.
“Còn sức để làm”
Nói dứt lời, anh dùng sức đẩy Ngôn Án một cái khiến cô ngã lưng xuống giường.
Ngôn Án”….”

Đấy, Thời lão sư của các người đấy, hiện tại là Thời cầm thú rồi.

Sáng hôm sau, Ngôn Án dậy trước Thời Khanh, lúc cô dậy anh vẫn còn ngủ say, chắc là đêm qua tan ca muộn sau khi về lại còn sung sức như vậy nên khiến anh ngủ say.
Ngôn Án im lặng ngắm nhìn gương mặt đẹp trai không góc chết của Thời Khanh trước mắt mình.
Lông mi anh dài thật dài, mũi cũng thật cao.
Nhìn anh thật lâu Ngôn Án bất giác cười một cái.
“Cười ngốc cái gì?”
Chẳng biết Thời Khanh đã dậy từ khi nào liền bắt gặp Ngôn Án đang cười vô tri.
“A?”
Ngôn Án bị giọng nói của anh làm giật mình.
“Đi ăn sáng thôi”
Thời Khanh là người có quy tắc, một khi có anh ở nhà Ngôn Án sẽ không thể nào bỏ bữa.
Ăn sáng xong, ai liển xử lý công việc của người nấy.
Ngôn Án bắt đầu vẽ truyện của mình, Thời Khanh thì giải toả stress bằng cách chơi game.
Lúc Ngôn Án đang lướt weibo xem tin tức thì có một bài đăng khiến cô dừng lại.
[ Nam thần Thời Khanh lộ bằng chứng đang hẹn hò cùng sao nữ họ Trịnh cùng công ty]
[ Thời Khanh vừa về nước liền công khai hẹn hò cùng sao nữ họ Trịnh]
[ Nam thần họ Thời đi quán bar cùng sao nữ Trịnh Vy Vy]
….
Ngôn Án ngẩng đầu lên nhìn Thời Khanh đang chơi game rồi nhấn vào một tin đọc thử.
Trên bài đăng là hình ảnh, Trịnh Vy Vy ôm lấy tay Thời Khanh tại hành lang của quán bar Truỵ Loan.
Ngôn Án càng xem càng nhíu mài thật chặt.
Cô chợt nhớ đến chiếc áo khoác mà anh nói mình đã quăng đi ngày hôm đó, phải chăng anh đã đem nó cho cô gái này?
Hàng loạt câu hỏi và suy nghĩ nảy lên trong đầu Ngôn Án, cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi tắt điện thoại đi tiếp tục công việc của mình.
Cô tin tưởng anh.
Một lúc sau điện thoại Thời Khanh vang lên, anh cau mài ấn nghe điện thoại.
“Nói gì?”
Có lẽ cuộc điện thoại này gọi đến báo cho anh hay tin tức trên mạng.
“Cmn điên à?”
Thời Khanh chửi thề một câu rồi cúp máy.
Anh ấn vào weibo xem tin tức.
Lướt tới đâu, mài anh càng cau chặt đến đó.
Chuyện này chắc chắn là do cô gái hôm đó gây ra.
Thời Khanh ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Án.
Sớm muộn gì chắc chắn cô cũng sẽ biết, anh vẫn nên giải thích trước với cô.
“Xán Xán, tin tức trên mạng đều là bịa đặt, em đừng tin nhé.
Đợi anh trở về sẽ cho em một câu trả lời thích đáng”
Thời Khanh nói xong tiến lại hôn Ngôn Án một cái rồi quay người rời đi.
Ngôn Án nhìn theo hướng anh rời đi rồi mỉm cười, cô luôn tin tưởng anh.
Thời Khanh lái xe một mạch đến công ty rồi phi thẳng vào phòng Cao Thần.
“Từ từ bình tĩnh”
Cao Thần biết Thời Khanh sợ nhất là để Ngôn Án hiểu lầm nên trấn an tinh thần anh trước.
“Bình tĩnh con khỉ, xử lý nhanh gọn lẹ”
Thời Khanh đặt mông xuống ghế rồi bắt chéo chân ra lệnh.
Anh ngồi xuống lấy điện thoại ra lướt thì thấy thêm một tin tức chấn động.
[Trịnh Vy Vy đăng một bài viết ẩn ý công khai với Thời Khanh]
Bên dưới bài viết là kèm với một tấm hình, đó là áo khoác của anh.

Tại sao lại trong tay cô ta?
Thời Khanh day day mi tâm lục lại trí nhớ của mình.
Anh nhớ ngày hôm đó mình đã quăng áo khoác dính đầy mùi nước hoa của cô ta đi.
Nhặt lại sao?
“Cho Trịnh Vy Vy cút khỏi công ty được rồi đấy.
À không, phải là cút khỏi giới giải trí đi”
Thời Khanh nhếch môi cười nhìn sang Cao Thần.
“Tuyển người kiểu gì vậy hả?”
Cao Thần ”…” Rốt cuộc tôi là ông chủ hay cậu là ông chủ?
Thời Khanh gọi đến quán bar Truỵ Loan kêu người lục lại đoạn camera ở hành lang gần nhà vệ sinh cho anh thì có người báo rằng đã có người liên hệ xoá đi đoạn camera đó từ mấy ngày trước.
Thời Khanh lại lần nữa bị chọc cười.
Cho người xoá đi đoạn camera của chính quán bar của anh?
Trịnh Vy Vy này đúng là một con cừu non….


Chương trước Chương tiếp
Loading...