Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái
Chương 48: Chương 48
“Mị Nhi, nàng đừng tức giận, đừng để oán khí khống chế nàng.” Thấy tình hình không đúng, Dương Vũ vội vàng thuyết phục: “Nàng rất tốt, rất rất tốt, nếu nàng còn sống, chắc chắn có rất nhiều người bằng lòng trả giá tất cả vì nàng.”
“Nhưng chàng không nằm trong số đó, đúng không?” Rõ ràng Mị Nhi đã nghe ra ý của Dương Vũ.
Dương Vũ không phủ nhận, gã chỉ hít sâu một hơi, rồi nói: “Mị Nhi, nàng nên bỏ qua mọi chuyện, đi đầu thai rồi bắt lại lần nữa đi thôi.
Với điều kiện của nàng, chắc chắn sẽ gặp một người tốt hơn.
Ta không phù hợp với nàng, thứ nàng muốn, ta không cho được, mà thứ ta muốn, nàng cũng không cho được.”
“Thế nhưng, không phải mọi thứ ở đây đều đúng như mong muốn của chàng ư?”
“Nhưng mọi thứ ở đây đều là ảo giác, có phải sự thật đâu?”
Ả mỹ nhân không còn lời nào để nói: “Ta biết mà, đàn ông các người không đáng được tin tưởng, ta chỉ muốn được hạnh phúc, muốn có một người yêu thương ta mà thôi.
Điều này cũng là sai ư?”
Dương Vũ im lặng, Trần Tâm Tình cũng im lặng, họ đoán có lẽ khi oan hồn trước mặt còn sống, ả đã bị người yêu phản bội, nên ả mới biến thành dáng vẻ hiện tại.
“Cô nương này, ta không biết hồi còn sống ngươi đã phải trải qua chuyện gì, để rồi bây giờ ngươi cảm thấy mọi đàn ông đều là tên phụ lòng.
Nhưng ta biết, Vũ ca sẽ không.
Vũ ca của ta là người đáng để phó thác cả đời, nếu không, chàng ấy cũng sẽ không khôi phục thần trí vào đúng lúc này, mà đã bị ngươi mê hoặc cả đời rồi.”
Nghe nàng ấy nói, Dương Vũ và Dương Bình đều lạnh run người.
Chuyện này mà xử lý không tốt thì sẽ chọc giận oan hồn, ả ta mà muốn đồng quy vu tận, thì cả đám bọn họ đừng hòng rời khỏi ảo cảnh này.
Ả mỹ nhân cau mày, rõ ràng ả cảm thấy hứng thú với Trần Tâm Tình: “Chẳng lẽ không đúng ư? Mặc dù hiện tại chàng đã khôi phục, nhưng trước đó chàng vẫn luôn trầm luân trong ảo cảnh cơ mà.
Khi đó, chàng chẳng hề nhớ ngươi là ai.
Dạng đàn ông phụ lòng này, lẽ nào ngươi còn định sống cả đời với chàng ư?”
Trong mắt Trần Tâm Tình tràn ngập tình yêu, nàng ấy nhìn Dương Vũ, trong giọng nói tràn ngập sự kiên định, không chút do dự: “Ta không hối hận, cả đời cũng không.”
“Ngươi! Ngu không ai bằng, bây giờ có lẽ ngươi không cảm thấy hối hận đâu, nhưng đến một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ hối hận vì lựa chọn của mình thôi.” Ả mỹ nhân tức giận không thôi, oán khí đen tuyền bao phủ toàn thân ả.
“Nếu ngươi không tin, thì thử đi.” Trần Tâm Tình nhìn về phía mỹ nhân, nói: “Không phải ngươi có thể chế tạo ảo cảnh ư? Ta bằng lòng chấp nhận bài kiểm tra của ảo cảnh, nếu ta thua, ta tự nguyện ở lại nơi này.
Nhưng nếu ta thắng, ngươi buông tha cho chúng ta.
Ngươi thấy thế nào?”
“Tình Nhi, không được, bất kể thế nào, nàng cũng không thể ở lại.
Nếu nhất định phải có người ở lại, thì người đó là ta mới đúng.” Dương Vũ lập tức phản đối.
Ả mỹ nhân vô cùng ngứa mắt dáng vẻ che chở tình nhân này của Dương Vũ, ả vẫn hận đám đàn ông như cũ, ả cảm thấy, toàn bộ đàn ông đều là đám phụ lòng.
“Sao hả? Ngươi sợ ư? Sợ mình sẽ thua?” Thấy ả mỹ nhân không lập tức đồng ý, Trần Tâm Tình bèn sử dụng phép khích tướng.
Nghe vậy, sự không phục trong lòng ả mỹ nhân càng nồng đậm hơn.
Thế nhưng trên gương mặt ả vẫn không tỏ bất cứ thái độ gì: “Ngươi muốn sử dụng chiêu khích tướng à? Mặc dù ta không ngốc, nhưng ta chấp nhận cược với ngươi.”
“Thế nhưng ta muốn thử thách thêm một người.
Vũ ca ca, chàng cùng vào ảo cảnh với nàng ta đi, chỉ khi hai người ở bên cạnh nhau, mới có thể thể hiện được sự trung trinh không đổi trong miệng hai người chứ.”