Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái
Chương 17: Chương 17
“Linh chi? Linh chi ở đâu? Ý huynh là cái thứ trên tay muội á?” Vẻ mặt Tiểu Miên Miên hiện rõ dấu chấm hỏi, cô bé lắc lắc cây nấm linh chi máu đỏ thẫm trong tay mình, nói: “Đây không phải linh chi đâu.
Mẹ muội nói, đây là cây nấm, chẳng qua Miên Miên không thích ăn cho lắm, đắng lắm, chẳng ngon đâu.
”
Thái Thượng Hoàng: “…”
Cho nên, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến muội ném linh chi cho ta chứ gì? Do không thích, nên dứt khoát tặng người khác, tránh cho chật chỗ.
Khóe miệng Thái Thượng Hoàng giật giật nhiều cái, chẳng qua ông vẫn vui vẻ nhận lấy cây nấm linh chi, trong lòng thầm nghĩ: Hoàng muội ơi, hoàng huynh không chê đâu, nếu muội còn không thích thứ gì nữa thì cứ ném đây cho huynh.
Huynh thích giùm cho.
Hoàng Đế cũng có suy nghĩ giống cha mình, vì thế, y mặt dày nói ra: “Cô út, cô không thích loại nấm này ư? Thế cô út có còn không, nếu cô không thích thì cứ vứt đây cho cháu, cháu thích giúp cô.
”
Nghe vậy, Thái Thượng Hoàng không vui, giơ tay đập vào đầu Hoàng Thượng một cái, rồi nói: “Giữ lại chút uy nghiêm của Hoàng Đế có được không hả? Đồ mặt dày, thứ gì cũng muốn có.
Con nhanh cút về cung của con đi, đừng ở đây khiến cha chướng mắt nữa.
”
Hoàng Đế cạn lời: “Phụ hoàng, bây giờ con lớn tồ tồ rồi, cha có thể đừng đập đầu con giống hồi con bé không? Tốt xấu gì con cũng là Hoàng Đế mà, vua của một nước đó, nếu để người khác nhìn thấy thì con mất mặt lắm.
”
Nhìn dáng vẻ tủi thân của Hoàng Đế, Thái Thượng Hoàng lại định mắng thêm hai câu, nhưng khi tầm mắt va phải bộ long bào trên người y, lại thấy Hoàng Hậu đứng cạnh cúi đầu không dám nhìn, ông đành nhịn lại, không mắng nữa.
“Miên Miên, đi thôi, chúng ta về nghỉ ngơi đã, ngày mai huynh đưa muội đi dạo Hoàng cung.
” Thái Thượng Hoàng vội dắt tay Miên Miên đi về chỗ ở của mình.
“Cháu trai, cháu dâu, ngủ ngon nhé, ngày mai gặp lại.
” Tiểu Miên Miên không quên quay đầu vẫy tay tạm biệt Hoàng Đế và Hoàng Hậu, sau đó mới nhảy chân sáo đi theo Thái Thượng Hoàng.
Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng vẫy tay tạm biệt cô bé, cất tiếng chúc cô bé ngủ ngon.
Đợi hai người họ khuất bóng, Hoàng Đế mới quay đầu, thấy Hoàng Hậu đang nhìn mình với vẻ mặt dè dặt, cẩn thận từng ly từng tí, y không khỏi xấu hổ xoa xoa chóp mũi, cười nói: “Ha ha, phụ hoàng càng già càng dẻo dai, sức lực đánh người chẳng chút thay đổi nào, vẫn là cảm giác và mùi vị quen thuộc đó.
”
Hoàng Hậu bị y chọc cười, sự lo lắng ban nãy cũng biến mất chẳng còn tăm hơi: “Sau này Hoàng Thượng già rồi, không phải cũng trở thành Thái Thượng Hoàng ư? Cha dạy con là lẽ thường ở đời mà.
”
Hoàng Đế: “…”
Ha ha, nhưng trẫm là Hoàng Đế đấy, nàng đã thấy Hoàng Đế nào cứ thi thoảng lại bị người ta gõ đầu chưa?
Gõ đến trẫm chẳng còn chút uy nghiêm nào của Hoàng Đế nữa.