Tiểu Điềm Điềm - A Phì A
Chương 35: Kết thúc
Ba mẹ Tô không thích Lục Minh. Mặc dù mặt mũi rất đẹp, cũng giàu nhưng nhìn đểu, không đáng tin. Có thể vì nhà giàu nên mới không đáng tin cậy.
Để cưới được vợ, ngày nào Lục Minh cũng chạy sang Tô gia, chăm hai vị.
Hơn nữa nhờ Điềm Điềm luôn miệng nói thích hắn, phải gả cho hắn. Ba mẹ Tô gia cuối cùng cũng đồng ý cho hai người kết hôn.
Đái Tùng Tố vẫn chưa chấp nhận được con trai mình cùng trẻ em thiểu năng trí tuệ kết hôn. Trong khoảng thời gian chuẩn bị cho lễ kết hôn, bà không xuất hiện. Có điều, ba Lục Minh lại có mặt.
Bên Tô gia không muốn tổ chức hôn lễ quá hoành tráng. Cho nên chỉ đơn giản là cùng ăn cơm, tiến hành nghi thức bình thường là được.
Hôm nay vừa vặn là ngày lành tháng tốt, hai người cùng nhau đi lãnh giấy hôn thú Ngày mai họ sẽ làm lễ kết hôn.
Nhận xong giấy hôn thú, Tô Điềm nhìn nó thật lâu, tựa hồ không thể tin mình đã kết hôn.
Tô Điềm phấn khởi, nhìn qua nhìn lại tờ giấy.
Dung Duệ vẫn điều hành tiệm trà sữa, nhưng vì Tô Điềm đã kết hôn. Sợ tị hiềm nên anh ta không đến tiệm trà sữa nữa.
Ngoại trừ những lúc phát lương hay sáng sớm mở quán sẽ đến phụ giúp. Còn lại có thể tránh được là tránh.
Anh ta không yên tâm, tiệm trà sữa cần có người trông giữ. Cuối cùng thuê một người bình thường làm quản lý.
Ngày Tô Điềm kết hôn, anh ta không tham dự. Nhưng lại cho cô một đôi vòng tay.
Là vòng long phượng, ngày trước anh ta mua, định tặng cho Tô Điềm vào ngày kết hôn của hai người họ. Bây giờ mọi việc không thành, anh ta vẫn muốn đưa cho cô.
Ba tháng sau, Tô Điềm mang thai. Cô không có khái niệm về làm mẹ, có điều cô biết sau khi kết hôn phải làm mẹ, có con.
Có lần, cô xem TV, nữ chính sau khi kết hôn sẽ có con, kêu họ là ‘mẹ’. Thế là cô bên tai Lục Minh nói ‘Điềm Điềm muốn làm mẹ’.
Lục Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nỗ lực cày cấy. Kết quả, không lâu sau cô liền mang thai.
Trong thời gian mang thai, Tô Điềm không bị hành quá nhiều. Bé con biết thương mẹ, biết mẹ mang thai vất vả. Mấy ngày đầu bị nôn nghén, những ngày sau trôi qua rất nhẹ.
Đái Tùng Tố tuy không thích con dâu, song khi nghe con dâu mang thai bà cũng vui lây.
Con dâu không nhận, không có nghĩa là cháu nội cũng không. Không biết đứa nhỏ này có bình thường không?
Bà mời hộ sĩ chuyên nghiệp đến chăm sóc, sợ Lục Minh vụng về không biết gì.
Vì có dì chuyên nghiệp đến chăm, những ngày mang thai của Tô Điềm càng bình yên.
Từ khi mang thai, Lục Minh thường xuyên kiểm tra cho Tô Điềm, sợ con có vấn đề gì. May mắn con vẫn khỏe đến lúc lâm bồn.
Lúc này Tô Điềm mới nhận ra sinh con không hề đơn giản như cô tưởng. Quá đau, cảm giác đi chích ngừa còn đau hơn. Cô nằm trong phòng sinh khóc chết đi sống lại.
Tô Điềm sợ nhất là đau, bây giờ đau quá đi mất. Sinh xong, cô liền nghe tiếng khóc của trẻ con.
Đái Tùng Tố hay tin Tô Điềm sinh cũng đứng chờ, bà không quan tâm cô chỉ quan tâm đứa bé. Có chuyện gì là không xong.
Thấy bác sĩ bước ra, bà lập tức chạy đến hỏi trai hay gái, khỏe hay không, đầu óc có bị ảnh hưởng không?
Bác sĩ kiên nhẫn trả lời từng câu, nói là bệnh này theo lý thuyết là không di truyền.
Tuổi đứa bé còn quá nhỏ, phải đợi đến lúc trưởng thành mới khẳng định chắc chắn.
Nghe cháu nội là con trai, bà thở phào nhẹ nhõm.
Lục Minh cũng chờ, nghe là con trai, hắn có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng vẫn vui vẻ làm ba.
Là con trai cũng tốt. Con trai không cần chăm sóc quá kỹ lưỡng, hắn có thể toàn tâm chăm cho Tô Điềm.
….
Sau khi sinh con, Tô Điềm sợ con trai cũng ngốc giống mình. Tuy rằng cô không thừa nhận mình ngốc. Nhưng so với ai khác, Tô Điềm là người rõ nhất. Mọi người ai cũng bảo cô ngốc, cô có cảm giác đầu óc mình có vấn đề. Nên mới sợ hãi con cũng giống mình.
Khi con trai lên một tuổi, cô và Lục Minh đưa con đi làm kiểm tra trí lực. Bác sĩ nói không có vấn đề, thậm chí còn rất tốt.
Chờ đến ba tuổi lại kiểm tra lần nữa. Nhận kết quả là con trai cô rất bình thường, hơn nữa chỉ số thông minh còn cao hơn bạn cùng trang lứa nhiều.
Đái Tùng Tố nghe được như vậy, tảng đá đè nặng trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng buông xuống.
Bà nhìn Tô Điềm càng ngày càng hài lòng. Tuy không đến mức như mẹ chồng nàng dâu yêu thương nhau, nhưng đôi khi cũng quan tâm cô.
Tô Điềm kéo xe nôi em bé về nhà. Sợ lạc mất con, cô phải dùng đến thứ này.
Cô không phải là người mẹ bình thường nhưng là người mẹ tốt, luôn học tập thế nào để làm mẹ, những gì về chăm sóc con đều nhớ kỹ.
Cô không muốn biến mình thành gánh nặng của anh Lục Minh, mà là vợ. Lục Minh lái xe đưa hai người trở về.
Tô Điềm ở phía sau, ôm con trai, nói với hắn:
“Anh trai, em rất yêu anh.”
Khóe miệng Lục Minh gợi lên: “Anh cũng rất yêu em.”
Tô Điềm vui vẻ mà hôn lên má bụ bẫm của con một cái. Con được cho ăn đầy đủ dinh dưỡng, trông trắng trẻo mập mạp. Hai má như hai trái đào. Ai nhìn cũng muốn xoa.
Tô Điềm hôn hôn con trai:
“Mẹ cũng rất yêu con.”
- -----oOo------
Để cưới được vợ, ngày nào Lục Minh cũng chạy sang Tô gia, chăm hai vị.
Hơn nữa nhờ Điềm Điềm luôn miệng nói thích hắn, phải gả cho hắn. Ba mẹ Tô gia cuối cùng cũng đồng ý cho hai người kết hôn.
Đái Tùng Tố vẫn chưa chấp nhận được con trai mình cùng trẻ em thiểu năng trí tuệ kết hôn. Trong khoảng thời gian chuẩn bị cho lễ kết hôn, bà không xuất hiện. Có điều, ba Lục Minh lại có mặt.
Bên Tô gia không muốn tổ chức hôn lễ quá hoành tráng. Cho nên chỉ đơn giản là cùng ăn cơm, tiến hành nghi thức bình thường là được.
Hôm nay vừa vặn là ngày lành tháng tốt, hai người cùng nhau đi lãnh giấy hôn thú Ngày mai họ sẽ làm lễ kết hôn.
Nhận xong giấy hôn thú, Tô Điềm nhìn nó thật lâu, tựa hồ không thể tin mình đã kết hôn.
Tô Điềm phấn khởi, nhìn qua nhìn lại tờ giấy.
Dung Duệ vẫn điều hành tiệm trà sữa, nhưng vì Tô Điềm đã kết hôn. Sợ tị hiềm nên anh ta không đến tiệm trà sữa nữa.
Ngoại trừ những lúc phát lương hay sáng sớm mở quán sẽ đến phụ giúp. Còn lại có thể tránh được là tránh.
Anh ta không yên tâm, tiệm trà sữa cần có người trông giữ. Cuối cùng thuê một người bình thường làm quản lý.
Ngày Tô Điềm kết hôn, anh ta không tham dự. Nhưng lại cho cô một đôi vòng tay.
Là vòng long phượng, ngày trước anh ta mua, định tặng cho Tô Điềm vào ngày kết hôn của hai người họ. Bây giờ mọi việc không thành, anh ta vẫn muốn đưa cho cô.
Ba tháng sau, Tô Điềm mang thai. Cô không có khái niệm về làm mẹ, có điều cô biết sau khi kết hôn phải làm mẹ, có con.
Có lần, cô xem TV, nữ chính sau khi kết hôn sẽ có con, kêu họ là ‘mẹ’. Thế là cô bên tai Lục Minh nói ‘Điềm Điềm muốn làm mẹ’.
Lục Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nỗ lực cày cấy. Kết quả, không lâu sau cô liền mang thai.
Trong thời gian mang thai, Tô Điềm không bị hành quá nhiều. Bé con biết thương mẹ, biết mẹ mang thai vất vả. Mấy ngày đầu bị nôn nghén, những ngày sau trôi qua rất nhẹ.
Đái Tùng Tố tuy không thích con dâu, song khi nghe con dâu mang thai bà cũng vui lây.
Con dâu không nhận, không có nghĩa là cháu nội cũng không. Không biết đứa nhỏ này có bình thường không?
Bà mời hộ sĩ chuyên nghiệp đến chăm sóc, sợ Lục Minh vụng về không biết gì.
Vì có dì chuyên nghiệp đến chăm, những ngày mang thai của Tô Điềm càng bình yên.
Từ khi mang thai, Lục Minh thường xuyên kiểm tra cho Tô Điềm, sợ con có vấn đề gì. May mắn con vẫn khỏe đến lúc lâm bồn.
Lúc này Tô Điềm mới nhận ra sinh con không hề đơn giản như cô tưởng. Quá đau, cảm giác đi chích ngừa còn đau hơn. Cô nằm trong phòng sinh khóc chết đi sống lại.
Tô Điềm sợ nhất là đau, bây giờ đau quá đi mất. Sinh xong, cô liền nghe tiếng khóc của trẻ con.
Đái Tùng Tố hay tin Tô Điềm sinh cũng đứng chờ, bà không quan tâm cô chỉ quan tâm đứa bé. Có chuyện gì là không xong.
Thấy bác sĩ bước ra, bà lập tức chạy đến hỏi trai hay gái, khỏe hay không, đầu óc có bị ảnh hưởng không?
Bác sĩ kiên nhẫn trả lời từng câu, nói là bệnh này theo lý thuyết là không di truyền.
Tuổi đứa bé còn quá nhỏ, phải đợi đến lúc trưởng thành mới khẳng định chắc chắn.
Nghe cháu nội là con trai, bà thở phào nhẹ nhõm.
Lục Minh cũng chờ, nghe là con trai, hắn có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng vẫn vui vẻ làm ba.
Là con trai cũng tốt. Con trai không cần chăm sóc quá kỹ lưỡng, hắn có thể toàn tâm chăm cho Tô Điềm.
….
Sau khi sinh con, Tô Điềm sợ con trai cũng ngốc giống mình. Tuy rằng cô không thừa nhận mình ngốc. Nhưng so với ai khác, Tô Điềm là người rõ nhất. Mọi người ai cũng bảo cô ngốc, cô có cảm giác đầu óc mình có vấn đề. Nên mới sợ hãi con cũng giống mình.
Khi con trai lên một tuổi, cô và Lục Minh đưa con đi làm kiểm tra trí lực. Bác sĩ nói không có vấn đề, thậm chí còn rất tốt.
Chờ đến ba tuổi lại kiểm tra lần nữa. Nhận kết quả là con trai cô rất bình thường, hơn nữa chỉ số thông minh còn cao hơn bạn cùng trang lứa nhiều.
Đái Tùng Tố nghe được như vậy, tảng đá đè nặng trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng buông xuống.
Bà nhìn Tô Điềm càng ngày càng hài lòng. Tuy không đến mức như mẹ chồng nàng dâu yêu thương nhau, nhưng đôi khi cũng quan tâm cô.
Tô Điềm kéo xe nôi em bé về nhà. Sợ lạc mất con, cô phải dùng đến thứ này.
Cô không phải là người mẹ bình thường nhưng là người mẹ tốt, luôn học tập thế nào để làm mẹ, những gì về chăm sóc con đều nhớ kỹ.
Cô không muốn biến mình thành gánh nặng của anh Lục Minh, mà là vợ. Lục Minh lái xe đưa hai người trở về.
Tô Điềm ở phía sau, ôm con trai, nói với hắn:
“Anh trai, em rất yêu anh.”
Khóe miệng Lục Minh gợi lên: “Anh cũng rất yêu em.”
Tô Điềm vui vẻ mà hôn lên má bụ bẫm của con một cái. Con được cho ăn đầy đủ dinh dưỡng, trông trắng trẻo mập mạp. Hai má như hai trái đào. Ai nhìn cũng muốn xoa.
Tô Điềm hôn hôn con trai:
“Mẹ cũng rất yêu con.”
- -----oOo------