Tiểu Điềm Điềm - A Phì A
Chương 19: Điềm Điềm muốn kết hôn
Dung Duệ và Điềm Điềm hẹn hò từ một năm trước. Ba mẹ của Tô Điềm đến thăm, chứng kiến Dung Duệ chăm sóc cô rất cẩn thận và kiên nhẫn. Có là bạn trai thật sự cũng không chăm sóc chu đáo đến vậy.
Hơn nữa, anh là bác sĩ tâm lý, anh làm được những gì mà trước đây họ không dám làm. Điềm Điềm được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tâm trạng trở nên thoải mái hơn, không sợ hãi khi thấy người lạ như trước kia.
Cho nên ba mẹ Tô Điềm vô cùng ưng ý Dung Duệ, liền xem anh là con rể, hận không thể gả cô đi ngay lập tức.
Nếu Dung Duệ thích Tô Điềm, bọn họ đương nhiên sẽ tác thành cho hai người.
Người thân, nhân phẩm của Dung Duệ rất trong sạch. Hơn nữa còn là người rất nhẫn nại, hiền lành. Còn là người thiện lương, việc anh bất chấp lỗ vốn mà mở tiệm trà sữa đã đủ để chứng minh.
Vậy nên, người nhà Tô gia luôn có ý định tác hợp cho hai người. Cẩn trọng thăm dò xem Dung Duệ có thích Điềm Điềm nhà họ hay không, cưới xin là chuyện cả đời, bọn họ không thể làm qua loa.
Bệnh của Tô Điềm đối với nhiều người đàn ông là khuyết điểm lớn, ít nhiều họ cũng sẽ để ý.
Nhưng cuối cùng Dung Duệ lại không để tâm, thẳng thắn thừa nhận thích Tô Điềm.
Chính vì thế, anh càng ghi điểm trong mắt Tô gia.
Tô Kiều ngay từ đầu không thích em gái và Dung Duệ hẹn hò. Cậu ta vẫn còn nhớ những gì đã xảy ra với em gái nhiều năm trước, do đó những người đàn ông nào thân cận với Tô Điềm cậu ta sẽ đề cao cảnh giác.
Nghe thấy Dung Duệ muốn ở cạnh Tô Điềm, cậu ta hoài nghi Dung Duệ có ý xấu, nhưng nghĩ lại nhà họ không phải là gia đình quý giá. Anh ta hẳn là không có tâm tư gì.
Dung Duệ cũng đã nói thẳng với Tô Kiều, Điềm Điềm làm cho anh nhớ đến em gái đã mất. Mặc dù khiếm khuyết trí tuệ nhưng lại rất đáng yêu, ai tiếp xúc lâu sẽ thích, anh ta cũng thế.
Anh thật sự thích cô, muốn cùng cô ở bên nhau.
Tô Kiều cẩn trọng quan sát Dung Duệ một thời gian, mấy năm làm cảnh sát đã khiến khả năng nhìn người của cậu tăng lên khá nhiều. Nhận thấy anh ta thật lòng thích Điềm Điềm, cũng dần cho phép hai người yêu đương.
Nguyên nhân làm cậu đồng ý đơn giản vì Dung Duệ là cô nhi. Tuy nói thế có chút vô lương tâm, nhưng tương lai sẽ không có người khinh thường Điềm Điềm.
Cha mẹ và em gái của Dung Duệ đã qua đời vì tai nạn giao thông. Từ đó Dung Duệ được nuôi dưỡng trong cô nhi viện.
Đối với Tô Điềm, khái niệm có bạn trai, kết hôn và sống bên nhau cả đời cực kỳ hạn hẹp.
Cô chỉ biết mình đã có bạn trai, chính là Lục Minh, anh bảo là phải đi du học, nhưng nhiều năm không trở về.
Anh hai nói với cô, bạn trai không cần cô nữa, muốn chia tay để với người phụ nữ khác.
Hiện tại hai người bọn họ không còn quan hệ gì, đồng nghĩa cô cũng có thể tìm bạn trai mới.
Không chỉ dừng lại ở đó mà là đi đến hôn nhân. Có lần, Tô Kiều hỏi:
“Điềm Điềm thích anh Dung Duệ không?” Tô Điềm:
“Thích.”
“Muốn ở bên anh ấy mãi mãi không?” “Muốn.”
Tô Kiều:
“Nếu em muốn ở cạnh Dung Duệ, em và anh ta phải kết hôn. Bây giờ em làm bạn gái của anh ta, sau đó thì kết hôn. Đến khi đó hai người sẽ bên nhau cả đời.”
Tô Điềm thuận theo lời Tô Kiều, cô muốn cùng bạn trai trước kia ở bên nhau. Anh bảo cô đợi anh, cô vẫn luôn đợi, nhưng cuối cùng anh không trở lại.
Có một khoảng thời gian, Tô Kiều nhiều lần chứng kiến cảnh Tô Điềm trông ngóng nhìn chằm chằm cửa ra vào, mỗi lần có ai bước vào là cô sẽ trở nên kích động. Cậu ta biết tám phần là chờ Lục Minh.
Cho nên, cậu ta nói dối Tô Điềm:
“Điềm Điềm, em quên cái tên cặn bã đó đi. Lục Minh không về đâu, nó kết hôn sinh con ở nước ngoài rồi. Nó có người phụ nữ khác, không thích em nữa. Em hãy quên nó rồi đến với Dung Duệ, anh ta mới yêu em thật lòng.”
Tô Điềm nghe anh hai nói những lời này, trong lòng cũng khó có thể giải thích được tại sao nước mắt lại rơi xuống. Tô Điềm khóc cả đêm, cô không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ liên tục chảy ra.
Sau đêm đó, cô đồng ý hẹn hò với Dung Duệ.
Sau khi quen nhau, Dung Duệ đối xử với Điềm Điềm rất tốt. Hai người ngày càng thân mật. Tô gia thấy tình cảm cả hai tiến triển đến vậy, liền chuẩn bị tổ chức hôn lễ.
Dung Duệ cảm thấy không có vấn đề gì. Anh đã 28, Điềm Điềm cũng 25. Hai người đã đến lúc phải lập gia đình. Hơn nữa, hai người hẹn hò cũng đã lâu. Dung Duệ chấp thuận đề nghị của Tô gia, sau đó cầu hôn Tô Điềm.
Tuần trước vào ngày sinh nhật của Tô Điềm, anh đưa cô đi công viên trò chơi. Lúc tràn pháo hoa nổ ra giữa bầu trời, Dung Duệ lấy ra một hộp nhẫn, hỏi cô có nguyện ý làm vợ anh không?
Tô Điềm không hiểu, chỉ nhớ Tô Kiều từng dặn, nếu anh Dung Duệ lấy nhẫn nói lời cầu hôn, cô phải đồng ý.
Vì thế, hai người đính hôn, hôn lễ sẽ diễn ra vào hai tháng nữa. Cha me Tô đang chọn ngày lành tháng tốt.
…
Sáng hôm sau, Tô Điềm dậy thật sớm, cô cần tranh thủ làm cơm sáng cho Tô Kiều, sau đó đến chỗ làm. Cô còn làm thêm một phần cơm cho Dung Duệ.
Cô thay quần áo, khoác lên mình túi xách nhỏ, chào Tô Kiều: “Anh hai, em đi làm, cơm sáng trên bàn, anh nhớ ăn.”
Tô Kiều còn đang mơ ngủ, chỉ qua loa ậm ừ một câu.
Dung Duệ đã sớm chờ ở dưới lầu. Kể từ khi Tô Điềm đi làm, anh là người đưa đón Tô Điềm mỗi ngày.
Sau khi lên xe, Tô Điềm đưa bữa sáng đã làm cho Dung Duệ, anh cẩn thận thắt dây an toàn cho cô rồi lái xe đến chỗ làm.
Hôm nay Dung Duệ được nghỉ cho nên anh cũng cùng cô đến tiệm trà sữa.
Tiệm trà sữa nằm trong khu làng đại học, khách đến khá đông. Hiện tại cửa tiệm có năm nhân viên. Nhưng vì nhân viên trong tiệm đa phần là người tàn tật, dẫn đến tốc độ buôn bán rất chậm. Những vị khách nào không đủ kiên nhẫn sẽ không ghé vào tiệm bọn họ. Vậy nên, tình hình buôn bán không tốt cho lắm.
Tô Điềm đã đến chỗ làm, cô và Dung Duệ thay đồng phục chuẩn bị dọn vệ sinh.
Cửa tiệm mở được một lúc đã có khách vào. Dung Duệ thấy có khách liền tiến đến chào hỏi.
Người trước mặt mang giày da, khí chất thoạt nhìn không dễ chọc, không giống như là giáo viên hay là sinh viên trong khu vực này.
Lục Minh bước vào, thấy Dung Duệ hắn đã không vừa mắt, trực tiếp đi lướt qua, bước đến quầy điểm tâm.
Tô Điềm thấy có người đến, vội hỏi:
“Anh muốn uống gì?”
Tô Điềm dứt lời rồi ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại vội cúi đầu xuống.
Lục Minh không biết có phải cô đã nhận ra hắn hay không, hắn có chút nóng nảy, nói:
“Gì cũng được.” Tô Điềm gật đầu:
“Được.”
Lục Minh nhìn Tô Điềm đang loay hoay mất lúc lâu để nhập hóa đơn. Sau khi đưa tiền thối cho hắn, cô đưa thêm một phiếu chờ lấy hàng.
Lục Minh nhìn cô đối xử với hắn như người xa lạ thì cảm thấy chạnh lòng.
Không lẽ là vì trẻ con có bệnh hay quên? Nhiều năm trôi qua, cô không nhớ hắn sao?
Lục Minh tìm chỗ ngồi xuống, đối diện Tô Điềm, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm đánh giá.
Cả đêm hôm qua hắn không ngủ mà ngồi đọc toàn bộ tư liệu thám tử tư tìm được.
Hắn có thể khẳng định người đàn ông ngày hôm qua là bạn trai của Tô Điềm, hai người họ đã đính hôn, rất nhanh sẽ kết hôn.
Xem xong tư liệu, hắn buồn bực cả đêm không ngủ. Tưởng tượng đến cảnh Tô Điềm muốn kết hôn với người đàn ông khác, trong lòng càng bực bội, nhất thời không thể tiếp thu nỗi.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn không còn kiên nhẫn mà đến chỗ làm của Tô Điềm.
Hơn nữa, anh là bác sĩ tâm lý, anh làm được những gì mà trước đây họ không dám làm. Điềm Điềm được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tâm trạng trở nên thoải mái hơn, không sợ hãi khi thấy người lạ như trước kia.
Cho nên ba mẹ Tô Điềm vô cùng ưng ý Dung Duệ, liền xem anh là con rể, hận không thể gả cô đi ngay lập tức.
Nếu Dung Duệ thích Tô Điềm, bọn họ đương nhiên sẽ tác thành cho hai người.
Người thân, nhân phẩm của Dung Duệ rất trong sạch. Hơn nữa còn là người rất nhẫn nại, hiền lành. Còn là người thiện lương, việc anh bất chấp lỗ vốn mà mở tiệm trà sữa đã đủ để chứng minh.
Vậy nên, người nhà Tô gia luôn có ý định tác hợp cho hai người. Cẩn trọng thăm dò xem Dung Duệ có thích Điềm Điềm nhà họ hay không, cưới xin là chuyện cả đời, bọn họ không thể làm qua loa.
Bệnh của Tô Điềm đối với nhiều người đàn ông là khuyết điểm lớn, ít nhiều họ cũng sẽ để ý.
Nhưng cuối cùng Dung Duệ lại không để tâm, thẳng thắn thừa nhận thích Tô Điềm.
Chính vì thế, anh càng ghi điểm trong mắt Tô gia.
Tô Kiều ngay từ đầu không thích em gái và Dung Duệ hẹn hò. Cậu ta vẫn còn nhớ những gì đã xảy ra với em gái nhiều năm trước, do đó những người đàn ông nào thân cận với Tô Điềm cậu ta sẽ đề cao cảnh giác.
Nghe thấy Dung Duệ muốn ở cạnh Tô Điềm, cậu ta hoài nghi Dung Duệ có ý xấu, nhưng nghĩ lại nhà họ không phải là gia đình quý giá. Anh ta hẳn là không có tâm tư gì.
Dung Duệ cũng đã nói thẳng với Tô Kiều, Điềm Điềm làm cho anh nhớ đến em gái đã mất. Mặc dù khiếm khuyết trí tuệ nhưng lại rất đáng yêu, ai tiếp xúc lâu sẽ thích, anh ta cũng thế.
Anh thật sự thích cô, muốn cùng cô ở bên nhau.
Tô Kiều cẩn trọng quan sát Dung Duệ một thời gian, mấy năm làm cảnh sát đã khiến khả năng nhìn người của cậu tăng lên khá nhiều. Nhận thấy anh ta thật lòng thích Điềm Điềm, cũng dần cho phép hai người yêu đương.
Nguyên nhân làm cậu đồng ý đơn giản vì Dung Duệ là cô nhi. Tuy nói thế có chút vô lương tâm, nhưng tương lai sẽ không có người khinh thường Điềm Điềm.
Cha mẹ và em gái của Dung Duệ đã qua đời vì tai nạn giao thông. Từ đó Dung Duệ được nuôi dưỡng trong cô nhi viện.
Đối với Tô Điềm, khái niệm có bạn trai, kết hôn và sống bên nhau cả đời cực kỳ hạn hẹp.
Cô chỉ biết mình đã có bạn trai, chính là Lục Minh, anh bảo là phải đi du học, nhưng nhiều năm không trở về.
Anh hai nói với cô, bạn trai không cần cô nữa, muốn chia tay để với người phụ nữ khác.
Hiện tại hai người bọn họ không còn quan hệ gì, đồng nghĩa cô cũng có thể tìm bạn trai mới.
Không chỉ dừng lại ở đó mà là đi đến hôn nhân. Có lần, Tô Kiều hỏi:
“Điềm Điềm thích anh Dung Duệ không?” Tô Điềm:
“Thích.”
“Muốn ở bên anh ấy mãi mãi không?” “Muốn.”
Tô Kiều:
“Nếu em muốn ở cạnh Dung Duệ, em và anh ta phải kết hôn. Bây giờ em làm bạn gái của anh ta, sau đó thì kết hôn. Đến khi đó hai người sẽ bên nhau cả đời.”
Tô Điềm thuận theo lời Tô Kiều, cô muốn cùng bạn trai trước kia ở bên nhau. Anh bảo cô đợi anh, cô vẫn luôn đợi, nhưng cuối cùng anh không trở lại.
Có một khoảng thời gian, Tô Kiều nhiều lần chứng kiến cảnh Tô Điềm trông ngóng nhìn chằm chằm cửa ra vào, mỗi lần có ai bước vào là cô sẽ trở nên kích động. Cậu ta biết tám phần là chờ Lục Minh.
Cho nên, cậu ta nói dối Tô Điềm:
“Điềm Điềm, em quên cái tên cặn bã đó đi. Lục Minh không về đâu, nó kết hôn sinh con ở nước ngoài rồi. Nó có người phụ nữ khác, không thích em nữa. Em hãy quên nó rồi đến với Dung Duệ, anh ta mới yêu em thật lòng.”
Tô Điềm nghe anh hai nói những lời này, trong lòng cũng khó có thể giải thích được tại sao nước mắt lại rơi xuống. Tô Điềm khóc cả đêm, cô không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ liên tục chảy ra.
Sau đêm đó, cô đồng ý hẹn hò với Dung Duệ.
Sau khi quen nhau, Dung Duệ đối xử với Điềm Điềm rất tốt. Hai người ngày càng thân mật. Tô gia thấy tình cảm cả hai tiến triển đến vậy, liền chuẩn bị tổ chức hôn lễ.
Dung Duệ cảm thấy không có vấn đề gì. Anh đã 28, Điềm Điềm cũng 25. Hai người đã đến lúc phải lập gia đình. Hơn nữa, hai người hẹn hò cũng đã lâu. Dung Duệ chấp thuận đề nghị của Tô gia, sau đó cầu hôn Tô Điềm.
Tuần trước vào ngày sinh nhật của Tô Điềm, anh đưa cô đi công viên trò chơi. Lúc tràn pháo hoa nổ ra giữa bầu trời, Dung Duệ lấy ra một hộp nhẫn, hỏi cô có nguyện ý làm vợ anh không?
Tô Điềm không hiểu, chỉ nhớ Tô Kiều từng dặn, nếu anh Dung Duệ lấy nhẫn nói lời cầu hôn, cô phải đồng ý.
Vì thế, hai người đính hôn, hôn lễ sẽ diễn ra vào hai tháng nữa. Cha me Tô đang chọn ngày lành tháng tốt.
…
Sáng hôm sau, Tô Điềm dậy thật sớm, cô cần tranh thủ làm cơm sáng cho Tô Kiều, sau đó đến chỗ làm. Cô còn làm thêm một phần cơm cho Dung Duệ.
Cô thay quần áo, khoác lên mình túi xách nhỏ, chào Tô Kiều: “Anh hai, em đi làm, cơm sáng trên bàn, anh nhớ ăn.”
Tô Kiều còn đang mơ ngủ, chỉ qua loa ậm ừ một câu.
Dung Duệ đã sớm chờ ở dưới lầu. Kể từ khi Tô Điềm đi làm, anh là người đưa đón Tô Điềm mỗi ngày.
Sau khi lên xe, Tô Điềm đưa bữa sáng đã làm cho Dung Duệ, anh cẩn thận thắt dây an toàn cho cô rồi lái xe đến chỗ làm.
Hôm nay Dung Duệ được nghỉ cho nên anh cũng cùng cô đến tiệm trà sữa.
Tiệm trà sữa nằm trong khu làng đại học, khách đến khá đông. Hiện tại cửa tiệm có năm nhân viên. Nhưng vì nhân viên trong tiệm đa phần là người tàn tật, dẫn đến tốc độ buôn bán rất chậm. Những vị khách nào không đủ kiên nhẫn sẽ không ghé vào tiệm bọn họ. Vậy nên, tình hình buôn bán không tốt cho lắm.
Tô Điềm đã đến chỗ làm, cô và Dung Duệ thay đồng phục chuẩn bị dọn vệ sinh.
Cửa tiệm mở được một lúc đã có khách vào. Dung Duệ thấy có khách liền tiến đến chào hỏi.
Người trước mặt mang giày da, khí chất thoạt nhìn không dễ chọc, không giống như là giáo viên hay là sinh viên trong khu vực này.
Lục Minh bước vào, thấy Dung Duệ hắn đã không vừa mắt, trực tiếp đi lướt qua, bước đến quầy điểm tâm.
Tô Điềm thấy có người đến, vội hỏi:
“Anh muốn uống gì?”
Tô Điềm dứt lời rồi ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại vội cúi đầu xuống.
Lục Minh không biết có phải cô đã nhận ra hắn hay không, hắn có chút nóng nảy, nói:
“Gì cũng được.” Tô Điềm gật đầu:
“Được.”
Lục Minh nhìn Tô Điềm đang loay hoay mất lúc lâu để nhập hóa đơn. Sau khi đưa tiền thối cho hắn, cô đưa thêm một phiếu chờ lấy hàng.
Lục Minh nhìn cô đối xử với hắn như người xa lạ thì cảm thấy chạnh lòng.
Không lẽ là vì trẻ con có bệnh hay quên? Nhiều năm trôi qua, cô không nhớ hắn sao?
Lục Minh tìm chỗ ngồi xuống, đối diện Tô Điềm, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm đánh giá.
Cả đêm hôm qua hắn không ngủ mà ngồi đọc toàn bộ tư liệu thám tử tư tìm được.
Hắn có thể khẳng định người đàn ông ngày hôm qua là bạn trai của Tô Điềm, hai người họ đã đính hôn, rất nhanh sẽ kết hôn.
Xem xong tư liệu, hắn buồn bực cả đêm không ngủ. Tưởng tượng đến cảnh Tô Điềm muốn kết hôn với người đàn ông khác, trong lòng càng bực bội, nhất thời không thể tiếp thu nỗi.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn không còn kiên nhẫn mà đến chỗ làm của Tô Điềm.