Tiểu Bệnh Y - Tiên Uyển Kỳ Linh
Chương 70
"Chẳng phải nàng luôn nói, sẽ tin ta sao?" Thẩm Hạo Hành đưa tay nàng lên môi, khẽ chạm một cái: "Vì sao cứ mãi nghĩ về chuyện này, chính là không chịu tin lời ta nói."
"Vậy Vương gia..." Ninh Chiêu Nhi đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Nếu sau này, ta làm sai, người sẽ làm gì?"
"Nàng có thể làm sai chuyện gì, bỏ chạy?" Thẩm Hạo Hành khẽ cười một tiếng: "Cho dù bỏ chạy, ta cũng sẽ tìm nàng về thôi."
Ninh Chiêu Nhi hơi sững sờ nhìn hắn.
Ánh mắt hắn mang theo ý cười, vẻ mặt chân thành không hề có vẻ âm trầm và lạnh lùng, cứ như thể Thẩm Hạo Hành lạnh lùng lúc nãy và người trước mặt không phải là cùng một người.
Thấy Ninh Chiêu Nhi nhìn mình không nói gì, Thẩm Hạo Hành hơi nhíu mày: "Sao vậy, nàng thật sự muốn bỏ chạy?"
Ninh Chiêu Nhi lập tức hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: "Không, ta sẽ không bỏ chạy."
Thẩm Hạo Hành lại cười: "Ừ, ta biết, ở bên ta nàng có thể sống lâu hơn một chút, đúng không?"
Câu này nghe quen quen, Ninh Chiêu Nhi nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra đây là câu nàng đã nói trước mặt Dung quý phi, lúc đó Thẩm Hạo Hành đang ở bên ngoài điện, không ngờ hắn lại nghe thấy hết.
Thẩm Hạo Hành khẽ thở dài, cầm bát canh trước mặt Ninh Chiêu Nhi lên, đưa đũa cho nàng: "Đã muốn sống lâu thì không thể bỏ bữa."
Ninh Chiêu Nhi nhận lấy đũa, nhưng vẫn không động đậy, ánh mắt do dự nhìn Thẩm Hạo Hành.
"Còn muốn nói gì nữa?" Thẩm Hạo Hành nói: "Có thì nói thẳng."
Ninh Chiêu Nhi hít sâu một hơi, mím môi nói: "Ta tin Vương gia, nhưng Vương gia tin ta không?"
"Tin." Hắn trả lời dứt khoát.
"Được." Ninh Chiêu Nhi lấy hết can đảm nói: "Vương gia không nên làm như vậy."
Vẻ mặt Thẩm Hạo Hành không giống như lần trước khi nói chuyện về Tề vương đột nhiên lạnh xuống, lần này hắn chỉ nhíu mày nói: "Nó làm bị thương thỏ của nàng, ta trừng phạt nó, có gì sai?"
Ninh Chiêu Nhi cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng: "Vương gia cũng đã nói rồi, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, kỳ thật... không thể trách nó được."
Thẩm Hạo Hành nói: "Phải, nhưng nó khiến nàng buồn, nó đáng chết."
Ninh Chiêu Nhi từ từ thở ra một hơi, kiên nhẫn nói: "Ta biết Vương gia là vì ta, nhưng nếu thật sự vì ta, chẳng phải nên hỏi ta muốn thế nào, thay vì tự mình quyết định sao?"
Nàng vừa nói vừa quan sát sắc mặt Thẩm Hạo Hành, sau khi nàng nói xong, Thẩm Hạo Hành đột nhiên im lặng, rất lâu sau vẫn không nói gì.
Cuối cùng, hắn cũng không tiếp tục đề tài này nữa, mà chủ động gắp thức ăn vào bát của Ninh Chiêu Nhi.
Ăn tối xong, Thẩm Hạo Hành cùng Ninh Chiêu Nhi đi dạo trong sân để tiêu cơm, đêm khuya mùa thu sương giá dần dày, chỉ một lát đã để nàng quay về nghỉ ngơi trước.
Thẩm Hạo Hành đến thư phòng, bảo Thường Kiến gọi Triệu Mậu Hành đến.
Sau lần trước cứu Triệu Mậu Hành ra khỏi ngục, hắn để Triệu Mậu Hành cùng với ám vệ đắc lực làm vài việc, Triệu Mậu Hành làm rất tốt, thích nghi cũng rất nhanh, nếu không nhìn lớp vỏ bọc này, e rằng ai cũng không ngờ, hắn lại là Triệu Mậu Hành lương thiện, hiểu chuyện, đọc nhiều sách vở ngày nào.
"Vương gia có gì căn dặn?"
Triệu Mậu Hành vừa vào cửa, đã quỳ xuống trước mặt Thẩm Hạo Hành không chút do dự.
Thẩm Hạo Hành bảo hắn đứng dậy, lấy ra một quyển sổ sách đẩy đến trước mặt hắn: "Xem xong quyển sổ này, ngươi sẽ biết rõ người đứng sau hãm hại nhà họ Triệu là ai."
Triệu Mậu Hành hai tay nhận lấy quyển sổ, lúc này không xem ngay, mà cung kính chờ đợi lời tiếp theo của Thẩm Hạo Hành.
"Chỉ bằng quyển sổ này, đủ để minh oan cho nhà họ Triệu," Thẩm Hạo Hành vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhưng không đủ để trả thù."
Lòng bàn tay Triệu Mậu Hành lập tức nắm chặt.
"Rốt cuộc muốn làm gì, do ngươi tự quyết định." Thẩm Hạo Hành vừa nói vừa đặt một bức thư lên bàn: "Trong thư này có câu trả lời, điều tra hay không, cũng tùy ngươi."
Triệu Mậu Hành cất thư đi, cúi người lui xuống.
Giữa tháng, quân Tần vương đã xuất phát, Thẩm Hạo Hành lấy cớ thân thể không khỏe, kéo dài đến cuối tháng mới rời khỏi Thượng Kinh.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, chuyến này vốn không trông cậy vào hắn, nhưng cố tình làm chuyện rõ ràng đến mức này, trong số các hoàng tử cũng chỉ có Thẩm Hạo Hành dám làm.
Trong xe ngựa rộng rãi, Ninh Chiêu Nhi ôm lò sưởi tay, trên người đắp một lớp chăn nhung, cuộn tròn bên cạnh Thẩm Hạo Hành nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Hạo Hành dựa lưng vào xe ngựa, lật xem quyển sách trên tay.
Lúc đầu khi nghe nói muốn cùng hắn hành quân, trong lòng Ninh Chiêu Nhi vô cùng căng thẳng, sau đó biết được Thẩm Hạo Hành thật sự chỉ làm bộ làm tịch, đoạn đường vốn chỉ mất chưa đến mười ngày, Thẩm Hạo Hành lại cố tình đi mất cả tháng, đến lúc bọn họ đến nơi, e rằng Tần vương đã sắp thu binh về kinh rồi.
Ninh Chiêu Nhi cũng không sợ nữa, thong thả dạo chơi cùng Thẩm Hạo Hành dọc đường.
Chỉ là bên ngoài lại bắt đầu đồn đại, Ngụy vương mê một cô nương, cô nương kia yêu mị, khiến Ngụy vương thần hồn điên đảo, ngay cả hành quân đánh giặc cũng phải mang theo, suốt đường chỉ lo ăn chơi hưởng lạc, căn bản không quan tâm đến chiến sự.
Lúc Thường Kiến nói những lời này, Ninh Chiêu Nhi đang ở bên cạnh.
Đối với chuyện bị người ta bàn tán, kỳ thật nàng đã không còn xa lạ, từ khi nàng còn nhớ được, gần như cả Hành Châu không ai không biết phủ họ Triệu có một vị biểu cô nương như vậy.
Vốn dĩ nàng nên quen rồi mới phải, nhưng lần này lại buồn bã không vui.
Bởi vì những lời đồn ở Hành Châu lúc đó, đại khái đều là sự thật, nhưng nàng trong miệng bá tánh Thượng Kinh, lại khác xa với nàng thật sự.
Trong lòng Ninh Chiêu Nhi buồn bực, thỉnh thoảng lại niệm một đoạn kinh Phật, cuối cùng chỉ đành tự an ủi mình: "Ngày tháng sống như thế nào là chuyện của mình, người đời nói nhiều cũng vô ích."
"Nàng có thể nghĩ như vậy là tốt rồi." Thẩm Hạo Hành vén tóc nàng, cong môi nói: "Cho dù không có nàng ở đây, ta chẳng phải vẫn là tên phế vật văn võ song toàn sao?"
Ninh Chiêu Nhi nói: "Đúng vậy, cho nên vì sao cứ phải đổ hết lỗi lầm lên đầu nữ nhân?"
"Bởi vì đổ lỗi lên đầu nữ nhân, là có thể giúp nam nhân bất tài kia thoát tội." Thẩm Hạo Hành vừa nói vừa nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt trở nên xa xăm.
Đi ngang qua Bình Châu, Thẩm Hạo Hành dẫn Ninh Chiêu Nhi đi chơi ở địa phận Bình Châu vài ngày, còn đi gặp Thẩm Hạo Trường một lần.
Thẩm Hạo Trường đối ngoại nói là bệnh cũ tái phát, ngay cả giường cũng không xuống được, ngày Thẩm Hạo Hành gặp hắn, hắn thật sự nằm trên giường, bộ dạng ốm yếu.
Ra khỏi Bình Châu sắp đến Doanh Châu, một trận tuyết lớn đột nhiên đổ xuống.
Tuyết ở Đông Di không giống Giang Nam, Ninh Chiêu Nhi rốt cuộc cũng hiểu tại sao trong thoại bản lại có người lấy lông ngỗng để ví von bông tuyết, trước đây nàng còn tưởng là phóng đại, mãi đến bây giờ thân ở trong tuyết lớn, nàng mới rốt cuộc hiểu được những miêu tả về Đông Di trong sách.
Ninh Chiêu Nhi cuộn tròn trong xe ngựa có lò than, tò mò đẩy cửa sổ xe ra một khe hở nhỏ, không ngừng nhìn tuyết bay đầy trời bên ngoài.
"Đẹp không?"
"Vương gia tỉnh rồi à."
Ninh Chiêu Nhi vội vàng đóng cửa sổ lại, có chút chột dạ quay đầu lại nói: "Ta chỉ là... chưa từng thấy tuyết lớn như vậy, thật sự không nhịn được nên nhìn vài lần."
Nàng lại tưởng hắn đang trách nàng.
Thẩm Hạo Hành mỉm cười ngồi dậy nói: "Thích thì cứ nhìn, thấy lạnh thì đóng cửa sổ lại, không sao đâu."
Ninh Chiêu Nhi hơi sững sờ, sau đó vẫn lắc đầu: "Không cần không cần, thân thể quan trọng hơn."
"Muốn ra ngoài chơi tuyết không?"
Câu này của Thẩm Hạo Hành thật sự quá mức dụ dỗ, Ninh Chiêu Nhi rõ ràng biết không nên đi, nhưng vẫn cùng hắn xuống xe ngựa.
Nàng khoác áo choàng đỏ tươi, tay cầm một cây dù giấy dầu, búi tóc chỉ được buộc tuỳ ýbằng dây đỏ trước khi xuống xe, cũng là do Thẩm Hạo Hành làm.
Hai người tản bộ trong trời tuyết bay, Ninh Chiêu Nhi vừa đi vừa nhìn những dấu chân mình để lại, cảm giác này hoàn toàn khác với lúc nàng giẫm lên lá cây trong sân.
Thẩm Hạo Hành đi được vài bước, quay đầu lại nhìn nàng, mới phát hiện nàng không biết đã dừng lại từ lúc nào, đang mỉm cười ngửa đầu nhìn trời.
Dưới nền tuyết trắng xóa này, má và mũi nàng bị gió lạnh thổi đỏ bừng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời hơn bao giờ hết.
Thẩm Hạo Hành bất giác chìm đắm trong bức tranh tuyệt đẹp này, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt hắn bỗng nhiên khựng lại, đoản đao từ trong tay áo bay ra, thẳng tắp bay về phía trước người thiếu nữ.
Trong không khí vang lên tiếng kim loại va chạm, đoản đao và ám khí cùng nhau rơi xuống đất.
"Có mai phục!"
Theo một tiếng hô lớn, liên tục có người chạy về phía này.
Thẩm Hạo Hành vội vàng đi đến trước mặt Ninh Chiêu Nhi, kéo nàng lại thật chặt, nhưng còn chưa kịp rời đi, lại có ám khí bay tới.
Thẩm Hạo Hành che chắn trước người Ninh Chiêu Nhi, dùng dù đỡ những ám khí liên tục bay tới, trong nháy mắt hai bên đã bắt đầu giao chiến.
từng dòng m.á.u tươi trên nền tuyết trắng xóa như cành mai nở rộ, nở rộ một cách thê lương.
Mà trong bóng tối sau trận ồn ào này, một thiếu nữ nheo mắt nhìn hai bóng người sau tán dù giấy dầu.
"Phi Phi, chúng ta phải rút lui thôi! Người của Ngụy vương đều là cao thủ, chúng ta không phải đối thủ!" Nam nhân bên cạnh lo lắng thúc giục.
Nhưng nàng lại kéo mặt nạ xuống, nhảy vọt lao về phía đám người đang giao chiến.
"Vậy Vương gia..." Ninh Chiêu Nhi đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Nếu sau này, ta làm sai, người sẽ làm gì?"
"Nàng có thể làm sai chuyện gì, bỏ chạy?" Thẩm Hạo Hành khẽ cười một tiếng: "Cho dù bỏ chạy, ta cũng sẽ tìm nàng về thôi."
Ninh Chiêu Nhi hơi sững sờ nhìn hắn.
Ánh mắt hắn mang theo ý cười, vẻ mặt chân thành không hề có vẻ âm trầm và lạnh lùng, cứ như thể Thẩm Hạo Hành lạnh lùng lúc nãy và người trước mặt không phải là cùng một người.
Thấy Ninh Chiêu Nhi nhìn mình không nói gì, Thẩm Hạo Hành hơi nhíu mày: "Sao vậy, nàng thật sự muốn bỏ chạy?"
Ninh Chiêu Nhi lập tức hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: "Không, ta sẽ không bỏ chạy."
Thẩm Hạo Hành lại cười: "Ừ, ta biết, ở bên ta nàng có thể sống lâu hơn một chút, đúng không?"
Câu này nghe quen quen, Ninh Chiêu Nhi nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra đây là câu nàng đã nói trước mặt Dung quý phi, lúc đó Thẩm Hạo Hành đang ở bên ngoài điện, không ngờ hắn lại nghe thấy hết.
Thẩm Hạo Hành khẽ thở dài, cầm bát canh trước mặt Ninh Chiêu Nhi lên, đưa đũa cho nàng: "Đã muốn sống lâu thì không thể bỏ bữa."
Ninh Chiêu Nhi nhận lấy đũa, nhưng vẫn không động đậy, ánh mắt do dự nhìn Thẩm Hạo Hành.
"Còn muốn nói gì nữa?" Thẩm Hạo Hành nói: "Có thì nói thẳng."
Ninh Chiêu Nhi hít sâu một hơi, mím môi nói: "Ta tin Vương gia, nhưng Vương gia tin ta không?"
"Tin." Hắn trả lời dứt khoát.
"Được." Ninh Chiêu Nhi lấy hết can đảm nói: "Vương gia không nên làm như vậy."
Vẻ mặt Thẩm Hạo Hành không giống như lần trước khi nói chuyện về Tề vương đột nhiên lạnh xuống, lần này hắn chỉ nhíu mày nói: "Nó làm bị thương thỏ của nàng, ta trừng phạt nó, có gì sai?"
Ninh Chiêu Nhi cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng: "Vương gia cũng đã nói rồi, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, kỳ thật... không thể trách nó được."
Thẩm Hạo Hành nói: "Phải, nhưng nó khiến nàng buồn, nó đáng chết."
Ninh Chiêu Nhi từ từ thở ra một hơi, kiên nhẫn nói: "Ta biết Vương gia là vì ta, nhưng nếu thật sự vì ta, chẳng phải nên hỏi ta muốn thế nào, thay vì tự mình quyết định sao?"
Nàng vừa nói vừa quan sát sắc mặt Thẩm Hạo Hành, sau khi nàng nói xong, Thẩm Hạo Hành đột nhiên im lặng, rất lâu sau vẫn không nói gì.
Cuối cùng, hắn cũng không tiếp tục đề tài này nữa, mà chủ động gắp thức ăn vào bát của Ninh Chiêu Nhi.
Ăn tối xong, Thẩm Hạo Hành cùng Ninh Chiêu Nhi đi dạo trong sân để tiêu cơm, đêm khuya mùa thu sương giá dần dày, chỉ một lát đã để nàng quay về nghỉ ngơi trước.
Thẩm Hạo Hành đến thư phòng, bảo Thường Kiến gọi Triệu Mậu Hành đến.
Sau lần trước cứu Triệu Mậu Hành ra khỏi ngục, hắn để Triệu Mậu Hành cùng với ám vệ đắc lực làm vài việc, Triệu Mậu Hành làm rất tốt, thích nghi cũng rất nhanh, nếu không nhìn lớp vỏ bọc này, e rằng ai cũng không ngờ, hắn lại là Triệu Mậu Hành lương thiện, hiểu chuyện, đọc nhiều sách vở ngày nào.
"Vương gia có gì căn dặn?"
Triệu Mậu Hành vừa vào cửa, đã quỳ xuống trước mặt Thẩm Hạo Hành không chút do dự.
Thẩm Hạo Hành bảo hắn đứng dậy, lấy ra một quyển sổ sách đẩy đến trước mặt hắn: "Xem xong quyển sổ này, ngươi sẽ biết rõ người đứng sau hãm hại nhà họ Triệu là ai."
Triệu Mậu Hành hai tay nhận lấy quyển sổ, lúc này không xem ngay, mà cung kính chờ đợi lời tiếp theo của Thẩm Hạo Hành.
"Chỉ bằng quyển sổ này, đủ để minh oan cho nhà họ Triệu," Thẩm Hạo Hành vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhưng không đủ để trả thù."
Lòng bàn tay Triệu Mậu Hành lập tức nắm chặt.
"Rốt cuộc muốn làm gì, do ngươi tự quyết định." Thẩm Hạo Hành vừa nói vừa đặt một bức thư lên bàn: "Trong thư này có câu trả lời, điều tra hay không, cũng tùy ngươi."
Triệu Mậu Hành cất thư đi, cúi người lui xuống.
Giữa tháng, quân Tần vương đã xuất phát, Thẩm Hạo Hành lấy cớ thân thể không khỏe, kéo dài đến cuối tháng mới rời khỏi Thượng Kinh.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, chuyến này vốn không trông cậy vào hắn, nhưng cố tình làm chuyện rõ ràng đến mức này, trong số các hoàng tử cũng chỉ có Thẩm Hạo Hành dám làm.
Trong xe ngựa rộng rãi, Ninh Chiêu Nhi ôm lò sưởi tay, trên người đắp một lớp chăn nhung, cuộn tròn bên cạnh Thẩm Hạo Hành nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Hạo Hành dựa lưng vào xe ngựa, lật xem quyển sách trên tay.
Lúc đầu khi nghe nói muốn cùng hắn hành quân, trong lòng Ninh Chiêu Nhi vô cùng căng thẳng, sau đó biết được Thẩm Hạo Hành thật sự chỉ làm bộ làm tịch, đoạn đường vốn chỉ mất chưa đến mười ngày, Thẩm Hạo Hành lại cố tình đi mất cả tháng, đến lúc bọn họ đến nơi, e rằng Tần vương đã sắp thu binh về kinh rồi.
Ninh Chiêu Nhi cũng không sợ nữa, thong thả dạo chơi cùng Thẩm Hạo Hành dọc đường.
Chỉ là bên ngoài lại bắt đầu đồn đại, Ngụy vương mê một cô nương, cô nương kia yêu mị, khiến Ngụy vương thần hồn điên đảo, ngay cả hành quân đánh giặc cũng phải mang theo, suốt đường chỉ lo ăn chơi hưởng lạc, căn bản không quan tâm đến chiến sự.
Lúc Thường Kiến nói những lời này, Ninh Chiêu Nhi đang ở bên cạnh.
Đối với chuyện bị người ta bàn tán, kỳ thật nàng đã không còn xa lạ, từ khi nàng còn nhớ được, gần như cả Hành Châu không ai không biết phủ họ Triệu có một vị biểu cô nương như vậy.
Vốn dĩ nàng nên quen rồi mới phải, nhưng lần này lại buồn bã không vui.
Bởi vì những lời đồn ở Hành Châu lúc đó, đại khái đều là sự thật, nhưng nàng trong miệng bá tánh Thượng Kinh, lại khác xa với nàng thật sự.
Trong lòng Ninh Chiêu Nhi buồn bực, thỉnh thoảng lại niệm một đoạn kinh Phật, cuối cùng chỉ đành tự an ủi mình: "Ngày tháng sống như thế nào là chuyện của mình, người đời nói nhiều cũng vô ích."
"Nàng có thể nghĩ như vậy là tốt rồi." Thẩm Hạo Hành vén tóc nàng, cong môi nói: "Cho dù không có nàng ở đây, ta chẳng phải vẫn là tên phế vật văn võ song toàn sao?"
Ninh Chiêu Nhi nói: "Đúng vậy, cho nên vì sao cứ phải đổ hết lỗi lầm lên đầu nữ nhân?"
"Bởi vì đổ lỗi lên đầu nữ nhân, là có thể giúp nam nhân bất tài kia thoát tội." Thẩm Hạo Hành vừa nói vừa nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt trở nên xa xăm.
Đi ngang qua Bình Châu, Thẩm Hạo Hành dẫn Ninh Chiêu Nhi đi chơi ở địa phận Bình Châu vài ngày, còn đi gặp Thẩm Hạo Trường một lần.
Thẩm Hạo Trường đối ngoại nói là bệnh cũ tái phát, ngay cả giường cũng không xuống được, ngày Thẩm Hạo Hành gặp hắn, hắn thật sự nằm trên giường, bộ dạng ốm yếu.
Ra khỏi Bình Châu sắp đến Doanh Châu, một trận tuyết lớn đột nhiên đổ xuống.
Tuyết ở Đông Di không giống Giang Nam, Ninh Chiêu Nhi rốt cuộc cũng hiểu tại sao trong thoại bản lại có người lấy lông ngỗng để ví von bông tuyết, trước đây nàng còn tưởng là phóng đại, mãi đến bây giờ thân ở trong tuyết lớn, nàng mới rốt cuộc hiểu được những miêu tả về Đông Di trong sách.
Ninh Chiêu Nhi cuộn tròn trong xe ngựa có lò than, tò mò đẩy cửa sổ xe ra một khe hở nhỏ, không ngừng nhìn tuyết bay đầy trời bên ngoài.
"Đẹp không?"
"Vương gia tỉnh rồi à."
Ninh Chiêu Nhi vội vàng đóng cửa sổ lại, có chút chột dạ quay đầu lại nói: "Ta chỉ là... chưa từng thấy tuyết lớn như vậy, thật sự không nhịn được nên nhìn vài lần."
Nàng lại tưởng hắn đang trách nàng.
Thẩm Hạo Hành mỉm cười ngồi dậy nói: "Thích thì cứ nhìn, thấy lạnh thì đóng cửa sổ lại, không sao đâu."
Ninh Chiêu Nhi hơi sững sờ, sau đó vẫn lắc đầu: "Không cần không cần, thân thể quan trọng hơn."
"Muốn ra ngoài chơi tuyết không?"
Câu này của Thẩm Hạo Hành thật sự quá mức dụ dỗ, Ninh Chiêu Nhi rõ ràng biết không nên đi, nhưng vẫn cùng hắn xuống xe ngựa.
Nàng khoác áo choàng đỏ tươi, tay cầm một cây dù giấy dầu, búi tóc chỉ được buộc tuỳ ýbằng dây đỏ trước khi xuống xe, cũng là do Thẩm Hạo Hành làm.
Hai người tản bộ trong trời tuyết bay, Ninh Chiêu Nhi vừa đi vừa nhìn những dấu chân mình để lại, cảm giác này hoàn toàn khác với lúc nàng giẫm lên lá cây trong sân.
Thẩm Hạo Hành đi được vài bước, quay đầu lại nhìn nàng, mới phát hiện nàng không biết đã dừng lại từ lúc nào, đang mỉm cười ngửa đầu nhìn trời.
Dưới nền tuyết trắng xóa này, má và mũi nàng bị gió lạnh thổi đỏ bừng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời hơn bao giờ hết.
Thẩm Hạo Hành bất giác chìm đắm trong bức tranh tuyệt đẹp này, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt hắn bỗng nhiên khựng lại, đoản đao từ trong tay áo bay ra, thẳng tắp bay về phía trước người thiếu nữ.
Trong không khí vang lên tiếng kim loại va chạm, đoản đao và ám khí cùng nhau rơi xuống đất.
"Có mai phục!"
Theo một tiếng hô lớn, liên tục có người chạy về phía này.
Thẩm Hạo Hành vội vàng đi đến trước mặt Ninh Chiêu Nhi, kéo nàng lại thật chặt, nhưng còn chưa kịp rời đi, lại có ám khí bay tới.
Thẩm Hạo Hành che chắn trước người Ninh Chiêu Nhi, dùng dù đỡ những ám khí liên tục bay tới, trong nháy mắt hai bên đã bắt đầu giao chiến.
từng dòng m.á.u tươi trên nền tuyết trắng xóa như cành mai nở rộ, nở rộ một cách thê lương.
Mà trong bóng tối sau trận ồn ào này, một thiếu nữ nheo mắt nhìn hai bóng người sau tán dù giấy dầu.
"Phi Phi, chúng ta phải rút lui thôi! Người của Ngụy vương đều là cao thủ, chúng ta không phải đối thủ!" Nam nhân bên cạnh lo lắng thúc giục.
Nhưng nàng lại kéo mặt nạ xuống, nhảy vọt lao về phía đám người đang giao chiến.