Tiểu Bạch Và Tiểu Kiều Hoa - Tình Tịch
Chương 25: Sao băng đêm
Lúc đơn đặt hàng ở nước ngoài bùng nổ, Bạch Linh chẳng hề ngạc nhiên chút nào.
Vì đã có kinh nghiệm từ lần trước nên việc hợp tác của cô với Văn Duệ vô cùng thuận lợi, hơn nữa họ cũng là nhóm người bán đầu tiên có sự hợp tác giữa sản phẩm truyền thống và khoa học công nghệ nên mọi thứ đều mang tính chất "thử nghiệm nội bộ" nhất định. Ngoài ra Bạch Linh còn đứng từ góc nhìn của một người bán để giúp đỡ toàn bộ chiến lược tối ưu hóa sản phẩm và vận hành ở nước ngoài cho Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn.
Tấm Roadmap (Kế hoạch chiến lược) trong phòng ngủ đã tiến tới vị trí quan trọng nhất.
Phát triển dòng tiền mới hoàn toàn, đã hoàn thành.
Đấu thầu của chính phủ, không có đối thủ cạnh tranh.
Hiện tại, cho dù không lấy đơn đặt hàng của chính phủ thì công ty của nhà cô cũng không thể phá sản, huống hồ cũng không có khả năng không giành được.
Chỉ trong hai mươi ngày, số lượng nhân viên cấp dưới của Bạch Linh đã tăng gấp đôi. Cô cảm thấy mình rất may mắn, tìm được đối tác rất thuận lợi, nhân viên của cô hầu hết đều là những người làm cũ từ chỗ Bạch Chính chuyển tới, chuỗi cung ứng cũng rất ổn định. Dù sao cũng là nhà xưởng của gia đình, hơn nữa luôn hoạt động hết công suất.
Sau một ngày dài làm việc, Bạch Linh trở về nhà vào đêm khuya. Cô ôm con mèo béo trên mặt đất lên vuốt ve, gửi một tin nhắn cho Lý Chuẩn: [Xong việc chưa? Cậu tính bao giờ trở về?"]
[Gần như xong rồi, tôi đã đặt vé máy bay hai ngày sau rồi.] Đối phương trả lời.
Cô chợt nảy ra một ý tưởng rất táo bạo.
Bạch Linh: [Thật ra tôi cũng xong việc rồi.]
Bạch Linh: [Tôi tới Hồng Kông đón cậu nhé?]
Thẻ thông hành và thị thực [*] ở Hồng Kông và Ma Cao của cô vẫn còn hiệu lực, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
[*] Thị thực hay thị thực xuất nhập cảnh (tiếng Anh: visa,) là một bằng chứng pháp lý xác nhận rằng một người nào đó được phép nhập cảnh hoặc xuất cảnh ở quốc gia cấp thị thực.
Mèo béo ở trong ngực cô dùng móng vuốt gạt màn hình điện thoại của cô, hét lên: "Còn có ba ngày đếm ngược! Là ba ngày đó! Cô thật sự muốn tới Hồng Kông à?!"
"Vào ngày cuối cùng tôi sẽ trở lại." Bạch Linh bình tĩnh nói: "Hơn nữa, tôi lên kế hoạch cho bản thân rất rõ ràng rồi. Tôi là tướng quân bày mưu nghĩ kế, cũng có thể gọi là chỉ huy, hiện tại tôi đã sắp xếp xong mọi chuyện, tất cả nhân viên và cộng sự của tôi đang gióng trống khua chiêng chấp hành nghiêm túc mệnh lệnh của tôi, vào lúc này tôi nên đi mở một chai rượu vang đỏ, lặng lẽ chờ đợi kỳ tích dưới ánh đèn trong đêm tuyết rơi mới phải."
"Trông cô chẳng giống muốn ở nhà khui rượu chúc mừng chút nào!" Mèo béo trừng mắt.
"Giống như đi đón công chúa về nhà thì đúng hơn đấy."
Trên màn hình điện thoại, tin nhắn trả lời của bên kia đã được gửi tới.
Lý Chuẩn: [?]
Một dấu chấm hỏi.
Bạch Linh vắt óc nghĩ xem nên nói gì. Cô cũng không thể nói [Bởi vì bây giờ em muốn gặp anh] mà nhỉ?
Còn chưa nghĩ ra lý do, một tin nhắn khác lại xuất hiện.
Lý Chuẩn: [Khi nào cậu tới?]
Dường như anh không có ý định tiếp tục tìm hiểu lý do, mặc dù hành động của cô khá vô nghĩa và không cần thiết.
Vì vậy, cứ cho là anh đồng ý rồi nhỉ?
Bạch Linh tìm kiếm vé máy bay, chọn chuyến bay vào sáng sớm ngày mai, gửi ảnh chụp màn hình cho Lý Chuẩn.
[Chuyến này hả?]
[Được, tôi đón cậu ở sân bay.]
Bạch Linh bỗng chốc trở nên vui vẻ.
Niềm vui này xuất phát từ trong lòng, giống như một chú chim nhỏ đang vui vẻ cất tiếng hót.
Cô lập tức mua vé, lục lọi căn cước và vali rồi mở cửa tủ quần áo tìm đồ. Nên mặc bộ quần áo nào bây giờ? Xách cái túi nào đây? Cô tới Hồng Kông bao nhiêu lần rồi chứ? Cùng anh đi hải cảng hay đi dạo phố nhỉ?
Bạch Linh tra cứu nhiệt độ ở Hồng Kông, phát hiện tháng 10 vẫn đang là mùa hè, không hổ là một trong số ít các quốc gia nhiệt đới.
Lý Chuẩn nói cô mặc đồ trắng trông rất đẹp, hay là mặc váy trắng nhỉ?
Cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng xinh đẹp, thiết kế lệch vai, một dải ruy băng trắng tinh vắt ngang ngực, làm nổi bật khuôn ngực và vòng eo thon, có thể thấy rõ bờ vai vuông xinh đẹp và xương quai xanh.
Viền váy cách đầu gối 5cm, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, toàn bộ lưng cô chỉ có một chiếc nơ buộc bằng ruy băng, lộ ra một vùng da lưng lớn.
Nếu như tháo nơ con bướm ra thì chắc sẽ giống như mở một món quà nhỉ?
Bạch Linh mặc chiếc váy này, từ trong tủ lấy ra một đôi giày pha lê Jimmy Chou phiên bản Cinderella, mũ giày được làm bằng pha lê màu xanh nhạt chói lóa, đôi giày lấp lánh ánh bạc giống như sao trời. Đôi giày này không dễ đeo, nhưng cô gái nào cũng muốn đeo đôi giày đẹp nhất đi gặp người mình thích.
Cô chọn túi mini CF xanh xám, là mẫu mới của năm nay, dây túi là một dây xích có quả bóng vàng nhỏ, màu sắc nhẹ nhàng, phối hợp với giày hợp thành một bộ, tô điểm cho bộ trang phục trắng tinh.
Bạch Linh hanh chóng thu dọn hành lý, cô ngâm nga một bài hát rồi đi tắm, dùng máy sấy và máy uốn để tạo kiểu tóc hồi lâu.
Sau đó cô đắp mặt nạ, đặt báo thức để kịp chuyến bay lúc 5 giờ sáng.
Cùng lúc đó ở Hồng Kông.
Lý Chuẩn nhìn thông tin chuyến bay trên màn hình điện thoại, hơi thất thần.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phải một lúc lâu sau anh mới có phản ứng.
Anh đã dừng ở trang này gần hai mươi phút rồi.
Lý Chuẩn tắt màn hình.
Trên máy bay Bạch Linh ngủ bù, trước khi hạ cánh một tiếng rưỡi, đồng hồ báo thức đã đánh thức cô, cô xách túi vào trong nhà vệ sinh, nghiêm túc trang điểm.
Cô gái trong gương mặc một chiếc váy trắng, đi giày thủy tinh được lựa chọn cẩn thận, trên mái tóc xoăn nhẹ là một chiếc băng đô rộng vành màu trắng, cả người mang khí chất trong sáng và nổi bật.
Liệu Lý Chuẩn có thích không? Dường như Bạch Linh bỗng nhiên lại thiếu mất sự tự tin.
Cô đẩy vali đi một mạch đến sảnh sân bay, trong lòng càng lúc càng bất an, tựa như người xa xứ về thăm quê.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Chuẩn ở lối ra, cô dường như đã quên hết mọi thứ.
Ở Hồng Kông vào đầu tháng 10 trời vẫn đang là mùa hè, chàng trai mặc một chiếc áo thun đen đơn giản và quần đùi cùng màu, hai tay đút túi quần, dựa vào tường chờ đợi.
"Lý Chuẩn!" Bạch Linh gọi tên của anh.
Chàng trai bỗng nhiên quay lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ánh mắt bọn họ gặp nhau.
Lý Chuẩn sửng sốt một lúc, dường như chưa kịp phản ứng.
Cô gái trước mặt anh vô cùng xinh đẹp, không phải là anh chưa từng thấy mỹ nhân, nhưng lần nào anh cũng bị Bạch Linh làm cho kinh ngạc. Cô gái mỉm cười vẫy tay với anh, chiếc vòng tay kim cương tỏa sáng trên làn da trắng ngần của cô, nhưng nụ cười của cô dường như còn tỏa sáng hơn cả kim cương.
Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu Lý Chuẩn trong nháy mắt ấy.
Ví dụ như, cô đã tốn bao nhiêu tâm sức để trang điểm được như vậy? Cô cũng rất bận mà.
Lại ví dụ như, so với trang phục của đối phương thì anh lại có vẻ quá bình thường.
Cô gái đã lao tới chỗ anh, nụ cười vẫn giảo hoạt như xưa, thậm chí còn tự tin đẩy tay vịn vali vào tay anh.
Lý Chuẩn bình tĩnh nhận vali của cô, giúp cô đẩy lên trước.
"Cậu đặt khách sạn ở đâu?” Anh hỏi.
"Tôi vẫn chưa đặt trước." Bạch Linh nói: "Tôi không biết chỗ của cậu mà, đặt gần nhà cậu đi cho dễ đi lại."
"Khách sạn gần đây có lẽ không phù hợp với tiêu chuẩn của cậu." Lý Chuẩn thở dài.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu chỉ ở một đêm thì không bằng ở chỗ tôi đi, có phòng cho khách."
Bạch Linh sững sờ nhìn anh.
Tốt vậy sao? Không ngờ nha.
Nhưng mà Lý Chuẩn cũng tới nhà cô không chỉ một hai lần, nhà cô thuê cũng đã từng tới, biệt thự gia đình cũng tới rồi, một mình cô tới nhà anh thăm nhà cũng không thành vấn đề nhỉ?
Lý Chuẩn thực sự đã đưa cô đến Thâm Thủy Bộ.
Hai người bắt xe buýt sân bay vào thành phố, sau đó chuyển sang một chiếc xe buýt nhỏ màu xanh lá cây kiểu Hồng Kông, chiếc xe buýt nhỏ chạy vòng quanh trên những con đường cổ kính quanh co hai ba mươi phút, cuối cùng đã đến khu dân cư của Thâm Thủy Bộ.
Đây là nhóm "nhà ở công cộng" do Cơ quan quản lý nhà ở Hồng Kông xây dựng, tương tự như "nhà ở công cộng cho thuê" ở Đại lục, sau khi thuê một thời gian nhất định mới có thể mua. Nhà ở công cộng hoàn toàn khác với những gì Bạch Linh tưởng tượng. Đó là một khu nhà chính quy với diện tích không lớn, bề ngoài có chút cũ kỹ, nhưng bất luận là con đường bên ngoài hay sảnh lớn trong tòa nhà đều sạch sẽ, tổng cộng có ba mươi đến bốn mươi tầng, mọi người im lặng xếp hàng trong hành lang yên tĩnh chờ thang máy.
"Trong nhà không có người khác sao?" Bạch Linh thì thầm với Lý Chuẩn.
"Tôi là người duy nhất sống ở đây." Lý Chuẩn nói: "Đây là ngôi nhà mà mẹ tôi để lại cho tôi."
"Vậy sao..."
Ngôi nhà nhỏ của Lý Chuẩn ở tầng ba mươi sáu.
Nó thực sự rất nhỏ, Bạch Linh đoán rằng nó chỉ khoảng hai mươi mét vuông, quan trọng nhất là nó thực sự có hai phòng ngủ, tuy nhỏ nhưng có đầy đủ nội thất, ngay cả nhà vệ sinh nhỏ cũng chia ra hai phần khô (nhà vệ sinh, bồn rửa mặt) và ướt (phòng tắm).
Trước đây khi đến Hồng Kông, cô thường đi mua sắm hoặc đến Disneyland, đây là lần đầu tiên Bạch Linh bị sốc trước cuộc sống thực tế của người dân Hông Kông.
Nhưng ngay cả trong một ngôi nhà nhỏ như vậy mà nội thất cũng gần như mới toanh, rõ ràng đã được Lý Chuẩn cải tạo. Đặc biệt là thiết kế gỗ rất tối giản, mọi chi tiết đều được xem xét cẩn thận. Ngoài diện tích nhỏ ra thì môi trường sống có thể nói là tốt hơn phần lớn khách sạn nhiều.
"Là cậu tự thiết kế sao? Ở đây ấy." Bạch Linh hỏi.
Vừa hay cũng đang là giờ ăn trưa, hai người đi thang máy xuống tầng dưới, Lý Chuẩn dẫn cô đi dạo qua các con phố và ngõ hẻm của Thâm Thủy Bộ. Bạch Linh cảm thấy mình sẽ chóng mặt khi đi dạo quanh những con hẻm này một mình, nhưng Lý Chuẩn lại đi rất dễ dàng.
Họ dừng lại trước một quán cơm BBQ.
Bà cụ đang nướng thịt nhìn thấy Lý Chuẩn, ánh mắt bà sáng lên.
Bà ngạc nhiên nói: "A Chuẩn! Lâu lắm rồi không gặp, con về từ bao giờ vậy?"
Lý Chuẩn lễ phép trả lời mấy câu, bà cụ có vẻ rất vui vẻ, sau đó bắt đầu thái thịt lợn nướng trên thớt.
Bạch Linh nhìn hai người, ánh mắt đảo qua đảo lại như một con mèo con láu lỉnh.
"Hai người vừa nói cái gì vậy?" Cô lại ghé vào tai Lý Chuẩn.
"Bà ấy nói lâu rồi không gặp, hỏi tôi về khi nào, tôi nói tôi đang du học, mới về hai ngày trước." Lý Chuẩn nói: "Sau đó tôi gọi hai phần cơm heo nướng."
"Ra vậy, cơm thịt nướng này ngon không?"
"Hồi nhỏ tôi thường ăn món này, sau này tôi cũng thường cố ý trở về ăn."
“Tôi muốn nếm thử mùi vị tuổi thơ của cậu." Cô gái cười lớn.
Lý Chuẩn cũng hơi cong môi.
Cơm thịt lợn nướng quả thực rất ngon, giá cả cũng khá rẻ, thực sự chỉ có 15 đô Hồng Kông một suất, đúng như những gì Lý Chuẩn đã nói với cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Linh nhận ra rằng mọi điều cô biết về Thâm Thủy Bộ đều đúng, nhưng lại không hoàn toàn đúng. Ví dụ như công cụ tìm kiếm cho cô biết rằng Thâm Thủy Bộ có GDP bình quân đầu người thấp nhất ở Hồng Kông, mọi người sống trong nhà công cộng chật hẹp. Mức tiêu dùng gần như thấp nhất ở Hồng Kông, nhưng không ai nói với cô rằng nơi này sạch sẽ, mộc mạc và ngập tràn tình người.
Sau khi ăn xong, Lý Chuẩn hỏi cô: "Buổi chiều cậu có muốn đi chơi chỗ nào không?"
Ngày mai hai người trở lại thành phố, chỉ có một buổi chiều và một buổi tối nên không thể đi xa được.
Bạch Linh cũng không biết nên đi đâu.
Lý Chuẩn cho cô hai lựa chọn: "Đưa cậu đi tham quan núi Thái Bình nhé? Hay cậu muốn tới thành phố cảng mua túi?"
Bạch Linh chống cằm suy nghĩ một chút: "Chúng ta tới Thái Bình đi, tôi còn chưa tới đó bao giờ."
"Vậy tôi sẽ dẫn cậu đi ngồi xe cáp leo núi." Lý Chuẩn nói.
Ban đầu Bạch Linh không để ý nhiều đến từ "xe cáp leo núi"
Xe cáp thì sao, bất kể leo núi bằng gì cũng được, không gian mở hay không gian kín cũng không thành vấn đề, về cơ bản đều giống nhau mà.
Nhưng khi Lý Chuẩn đưa cô đến khu trung tâm bằng tàu điện ngầm rồi đi bộ tới con đường ở vườn hoa trung tâm nơi bán vé xe cáp, Bạch Linh bỗng nhận ra phương tiện mà bọn họ sắp ngồi thực chất là như thế nào.
Đó là "Chuyến tàu leo núi Thái Bình" nổi tiếng.
Tấm áp phích thể hiện cảnh một chiếc xe cáp xuyên núi, màu sơn đỏ sẫm, ghế ngồi bằng gỗ nguyên khối màu nâu đỏ, cửa sổ có thể mở bằng tay, phong cách khá cổ điển, nếu nói là bỗng chốc xuyên không về thế kỷ trước thì Bạch Linh cũng sẽ tin ngay.
Đôi mắt của cô sáng lên, tràn ngập mong chờ, thần thái sáng láng.
Lý Chuẩn bỗng nhiên cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định rất đúng đắn.
Nhưng hôm nay khách du lịch rất nhiều, hàng người đứng chờ rất dài, Lý Chuẩn bảo Bạch Linh xếp hàng trước, để lại một câu "Chờ tôi" rồi rời đi.
Bạch Linh còn tưởng anh muốn đi mua nước.
Lý Chuẩn quay lại rất nhanh, nhưng anh không chỉ mang về hai chai nước khoáng mà còn có thêm một đôi dép màu trắng. Đôi dép có thiết kế hình xương cá rất đơn giản, chất liệu bằng da mềm mại, vô cùng thích hợp khi phối với váy của Bạch Linh.
Bạch Linh ôm hộp giày không khỏi bật cười.
Sao cậu ấy có thể chu đáo như vậy? Còn để ý giày cao gót của cô không dễ đi đường.
"Có vừa không?" Lý Chuẩn hỏi: "Tôi nhớ cậu đi cỡ 37."
Trước đây họ đã mua dép để đi trong văn phòng, nhưng Bạch Linh không ngờ Lý Chuẩn vẫn còn nhớ cỡ chân của cô.
“Vừa lắm.” Giọng cô gái hơi cao lên.
Cô xỏ dép, cầm đôi giày thủy tinh Jimmy Chou trên tay rồi mỉm cười nhìn Lý Chuẩn, gần như không thể rời mắt.
Hai người xếp hàng chờ một tiếng mới đến được phòng bán vé, thời tiết lúc hai ba giờ chiều tầm 28-29 độ, mặt trời có chút chói chang. Nhưng Bạch Linh lại không cảm thấy thời gian quá dài, thậm chí còn muốn đồng hồ quay chậm thêm một chút.
"Xe cáp sẽ tới trong vòng một phút nữa." Giọng nữ ngọt ngào thông báo bằng tiếng Quảng Đông, tiếng quốc ngữ và tiếng Anh.
Họ theo dòng người vào sân ga xếp hàng để lên xe cáp. Vì được xây dựng từ rất lâu rồi nên suốt chặng đường lên núi luôn có tiếng lạch cạch phát ra từ xe cáp, sườn dốc khá dốc, Bạch Linh không khỏi phải nắm chặt lan can phía trước.
Đây không phải là lần đầu tiên Lý Chuẩn ngồi xe cáp nên anh chẳng hề căng thẳng chút nào. Anh ngồi bên cạnh cửa sổ, chống tay lên đầu, mắt nhìn cây xanh bên ngoài. Xe cáp đã đi xuyên qua núi, nhìn ra xa, xung quanh là khung cảnh xanh ngát, bọn họ ngồi trong xe như thể đang ở trên một hòn đảo nhỏ trên thiên đường.
Lý Chuẩn bỗng nhiên cảm thấy có một ánh nhìn từ ai đó.
Chỉ là giác quan thứ sáu thuần túy, không có logic và không có gì để chứng minh, anh chỉ đơn giản cảm nhận được nó mà thôi.
Cảm nhận được ánh mắt đó đang chăm chú nhìn mình.
Anh biết đó là Bạch Linh.
Cô đang nhìn vào gò má của anh, còn tưởng rằng anh không hay biết.
Lý Chuẩn suy nghĩ vài giây rồi quyết định giữ nguyên hiện trạng, không làm phiền ánh mắt của cô.
Vì thế dọc đường đi, anh lặng lẽ nhìn cây xanh tươi tốt ngoài cửa sổ, mà cô cũng lặng lẽ nhìn anh. Cho đến khi xe cáp đi vào ga với giọng nữ ngọt ngào thông báo, cho đến khi anh cảm thấy cô đã rời mắt, cho đến khi dường như anh cuối cùng đã điều chỉnh lại được tâm trạng của mình, sau đó anh quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng nói một câu "Đã đến rồi", lại nhìn thấy cô gái nhỏ gật đầu, đi theo anh xuống xe cáp.
Trên đỉnh núi là Lăng Tiêu Các.
Tòa nhà đặc trưng này cao bảy tầng. Nó có hình chiếc bát, người ta nói rằng thiết kế này lấy cảm hứng từ lễ cúng vái của Trung Quốc, tầng một và tầng âm là bảo tàng Madame Tussauds nổi tiếng ở Hồng Kông, mỗi một tượng sáp ở đây đều được chạm khắc sống động như thật. Bạch Linh bày ra các tư thế chụp ảnh cùng tượng sáp, Lý Chuẩn giữ chức vụ nhiếp ảnh gia.
Bạch Linh nhận ra, ngoài chiếc X90 Pro+ không có đối thủ về chụp chân dung trong tay Lý Chuẩn ra, có vẻ như anh cũng khá thành thạo về bố cục, hầu như bức ảnh nào cũng khiến người ta muốn đăng lên Moments.
“Cậu biết chụp ảnh sao?” Bạch Linh dường như lại phát hiện ra một điều mới mẻ về anh.
"Trước đây tôi từng học một chút." Lý Chuẩn bình tĩnh nói.
Cho nên anh thật sự biết rất nhiều thứ, nếu như không phải tự mình tới nhà anh một chuyến, Bạch Linh khó mà tiếp tục tin rằng anh thật sự xuất thân từ Thâm Thủy Bộ.