Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm - Trang 2
Chương 7: 7: Trở Về Địa Ngục
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Hạ Nhạc Nghi đi đến trước cổng trường, thì lúc này chưa đầy hai phút đã có người làm ở Hạ Gia nhận ra cô, liền lái xe đến trước mặt cô.
Cô cũng biết là những người như tài xế đã có huấn luyện qua rất nhiều năm.
Lúc đầu cô cũng ngại không muốn họ mở cửa xe chô cô, nhưng sau đó thì vài lần nhìn thấy vì cái hành động ngu ngốc kia của bản thân cô mà bọn họ phải bị phạt cho nên sau này cô thường đứng im một chỗ để bọn họ mở cửa xe cho cô.
Lần này cũng chẳng khác gì hơn, tài xế mở cửa xuống xe đi vòng từ đuôi xe đi đến bên cạnh cửa xe nơi cô đang đứng, mở cửa kính xe cho cô rồi cung kính mời cô bước vào.
Hạ Nhạc Nghi cuối cùng cũng chỉ đợi có khoảnh khắc này.
Cô bước nhanh vào trong xe, tài xế cẩn thận xem xét trước sau cho cô rồi mới bắt đầu đóng cửa xe lại.
Vẫn lập lại quy trình cũ ông đi từ phía sau xe đến ghế tài xế thì mở cửa đi vào, rồi nhấn ga chạy đi.
Trên xe Hạ Nhạc Nghi nói muốn mở kính xe thì tài xế liền chấp thuận mở kính xe ra cho cô.
Mỗi lần từ ký túc xá của trường đại học cô đều muốn mở kính xe ra, ít nhất những lúc như thế này là những lúc cô có thể hít thở không khí trong lành cuối cùng của một tuần trôi qua.
Chỉ bởi vì cô biết trước rằng khi cô về đến căn nhà đó, thì tất thảy mọi thứ sẽ đều rất chật hẹp, tối tăm và ngột ngạt.
Nếu hiện tại cô không tranh thủ khi bản thân vẫn còn chưa hoàn toàn về đến nơi đó mà hít thở thì cô chỉ sợ đến khi về đó rồi, thì cô lại cảm thấy hối hận.
Hạ Nhạc Nghi lúc này nhìn ra ngoài phía cửa kính của xe ô tô, từ góc độ này cô có thể dễ dàng nhìn thấy thành phố Thanh Long nhộn nhịp mà xa hoa kia.
Dù là ban ngày hay là ban đêm thì nơi đây vẫn đông đúc người qua người lại như vậy.
Nói đến ban ngày thì các khu vui chơi ở nơi đây luôn nằm trong tình trạng quá tải, vì nơi này rất đông đúc lại còn thu hút rất nhiều khách du lịch hằng năm đến đây.
Cho nên việc mà nơi này luôn quá tải về người thì là một chuyện rất bình thường.
Ban ngày thì là nhộn nhịp, ồn ào như thế cô còn nghe nói người đến khi đến thành phố này cũng là vì sự sinh động không kém với các hoạt động về đêm, như quán bar, quán rượu, cùng với các hoạt động đen khác.
Nhưng mấy cái này thì đều là Lâm Tuyến Tú nói với cô, chứ cô chưa hề trải nghiệm qua, cho nên suy cho cùng cô cũng không hiểu được hoạt động đen kia có nghĩa là gì, nhưng nghe nói là nơi này về đêm rất sông nổi, mọi sự xa hoa, phung phí và ăn chơi tung xõa thì đều là nằm trong các hoạt động về đêm của nơi này.
Suy nghĩ hồi lâu cô cũng dần quên đi rằng bản thân đã ngày càng cách xa thành phố.
Con đường về nhà bắt đầu xuất hiện nhiều cây cối hơn thay vì những tòa nhà chọc trời kia.
Hằng tuần cô là đều đặn hai ngày ở lại nơi này, sau đó vào buổi chiều của chủ nhật hay hoặc là sáng sớm của thứ hai hàng tuần cô sẽ về lại trường học.
Cũng đã vài năm rồi nhưng cô vẫn là chưa thể thích nghi được với cái cảm giác xa lạ này, cô kỳ thực không thể chịu đựng được bầu không khí nặng nề của nơi này.
Cái này cũng có thể gọi là nhà sao, mỗi lần cô về đến đây thì cảm thấy đau đầu, chóng mặt, hoa hết cả mắt, trong lòng thầm nghĩ chắc hẳn là cô phải xin một ngày để đến bệnh viện xem sao.
Hạ Nhạc Nghi được tài xế để lại một mình trước cửa nhà của Hạ Gia.
Nơi này vốn dĩ là nhà của cô, nhưng mỗi lần đến đây cô đều cảm nhận được bản thân như một vị khách không mời mà đến vậy.
Ánh mắt xua đuổi trong tiềm thức của phu nhân căn nhà này làm cho Hạ Nhạc Nghi mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Phu nhân của căn nhà này không ai khác mà là Lưu Lệnh Nhã, bà ấy là mẹ của chị gái cô Hạ Nhạc Nhu.
Đúng rồi bà ấy mới là chủ nhân của căn nhà xa hoa rộng lớn này.
Còn cô Hạ Nhạc Nghi cùng mẹ của cô suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, đeo bám như đỉa đói, sống chết cũng chẳng muốn buông tha cho cái nhà này.
Bà ấy thường hay nhắc về cô cùng mẹ của cô như vậy trong lúc trò chuyện cùng các phu nhân khác.
Hạ Nhạc Nghi cô nghe nhiều rồi, lúc thuở ban đầu cô còn hay khóc nức nở trước mộ của mẹ, hỏi bà là bởi vì sao lại để cho ông ta biết được nơi ở của bà mà mang cô về đây, hỏi bà là vì sao bà đã mất đi lại còn phải chịu nhiều uất ức như vậy, hỏi bà là vì cái gì mà lại phải chịu đựng chừng ấy năm mà không muốn nói ra.
Nhưng kết quả mà Hạ Nhạc Nghi của lúc đó nhận được chỉ đổi lại một tiếng gió vang bên tai, vài chiếc lá rơi xuống bên vai của cô giống như bà đang an ủi cô vậy.
Cho đến mãi sau này sau khi nghe nhiều rồi, thì Hạ Nhạc Nghi cô lại nhận ra đây vốn dĩ là một thói quen khó bỏ đi của một kẻ hẹp hòi, độc đoán, bốc đồng.
Dẫu sao thì thói quen này cô cũng là giúp bà ta ghi nhận nó rồi, cho nên dần dần cô cũng chẳng còn buồn gì khi nhìn thấy bà ta nữa.
Lúc này bà ấy đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh còn có Hạ Phong, ông ấy không biết là đang lo lắng điều gì đó nên chống tay lên bàn day day thái dương.
Khi Hạ Nhạc Nghi đi đến trước cổng trường, thì lúc này chưa đầy hai phút đã có người làm ở Hạ Gia nhận ra cô, liền lái xe đến trước mặt cô.
Cô cũng biết là những người như tài xế đã có huấn luyện qua rất nhiều năm.
Lúc đầu cô cũng ngại không muốn họ mở cửa xe chô cô, nhưng sau đó thì vài lần nhìn thấy vì cái hành động ngu ngốc kia của bản thân cô mà bọn họ phải bị phạt cho nên sau này cô thường đứng im một chỗ để bọn họ mở cửa xe cho cô.
Lần này cũng chẳng khác gì hơn, tài xế mở cửa xuống xe đi vòng từ đuôi xe đi đến bên cạnh cửa xe nơi cô đang đứng, mở cửa kính xe cho cô rồi cung kính mời cô bước vào.
Hạ Nhạc Nghi cuối cùng cũng chỉ đợi có khoảnh khắc này.
Cô bước nhanh vào trong xe, tài xế cẩn thận xem xét trước sau cho cô rồi mới bắt đầu đóng cửa xe lại.
Vẫn lập lại quy trình cũ ông đi từ phía sau xe đến ghế tài xế thì mở cửa đi vào, rồi nhấn ga chạy đi.
Trên xe Hạ Nhạc Nghi nói muốn mở kính xe thì tài xế liền chấp thuận mở kính xe ra cho cô.
Mỗi lần từ ký túc xá của trường đại học cô đều muốn mở kính xe ra, ít nhất những lúc như thế này là những lúc cô có thể hít thở không khí trong lành cuối cùng của một tuần trôi qua.
Chỉ bởi vì cô biết trước rằng khi cô về đến căn nhà đó, thì tất thảy mọi thứ sẽ đều rất chật hẹp, tối tăm và ngột ngạt.
Nếu hiện tại cô không tranh thủ khi bản thân vẫn còn chưa hoàn toàn về đến nơi đó mà hít thở thì cô chỉ sợ đến khi về đó rồi, thì cô lại cảm thấy hối hận.
Hạ Nhạc Nghi lúc này nhìn ra ngoài phía cửa kính của xe ô tô, từ góc độ này cô có thể dễ dàng nhìn thấy thành phố Thanh Long nhộn nhịp mà xa hoa kia.
Dù là ban ngày hay là ban đêm thì nơi đây vẫn đông đúc người qua người lại như vậy.
Nói đến ban ngày thì các khu vui chơi ở nơi đây luôn nằm trong tình trạng quá tải, vì nơi này rất đông đúc lại còn thu hút rất nhiều khách du lịch hằng năm đến đây.
Cho nên việc mà nơi này luôn quá tải về người thì là một chuyện rất bình thường.
Ban ngày thì là nhộn nhịp, ồn ào như thế cô còn nghe nói người đến khi đến thành phố này cũng là vì sự sinh động không kém với các hoạt động về đêm, như quán bar, quán rượu, cùng với các hoạt động đen khác.
Nhưng mấy cái này thì đều là Lâm Tuyến Tú nói với cô, chứ cô chưa hề trải nghiệm qua, cho nên suy cho cùng cô cũng không hiểu được hoạt động đen kia có nghĩa là gì, nhưng nghe nói là nơi này về đêm rất sông nổi, mọi sự xa hoa, phung phí và ăn chơi tung xõa thì đều là nằm trong các hoạt động về đêm của nơi này.
Suy nghĩ hồi lâu cô cũng dần quên đi rằng bản thân đã ngày càng cách xa thành phố.
Con đường về nhà bắt đầu xuất hiện nhiều cây cối hơn thay vì những tòa nhà chọc trời kia.
Hằng tuần cô là đều đặn hai ngày ở lại nơi này, sau đó vào buổi chiều của chủ nhật hay hoặc là sáng sớm của thứ hai hàng tuần cô sẽ về lại trường học.
Cũng đã vài năm rồi nhưng cô vẫn là chưa thể thích nghi được với cái cảm giác xa lạ này, cô kỳ thực không thể chịu đựng được bầu không khí nặng nề của nơi này.
Cái này cũng có thể gọi là nhà sao, mỗi lần cô về đến đây thì cảm thấy đau đầu, chóng mặt, hoa hết cả mắt, trong lòng thầm nghĩ chắc hẳn là cô phải xin một ngày để đến bệnh viện xem sao.
Hạ Nhạc Nghi được tài xế để lại một mình trước cửa nhà của Hạ Gia.
Nơi này vốn dĩ là nhà của cô, nhưng mỗi lần đến đây cô đều cảm nhận được bản thân như một vị khách không mời mà đến vậy.
Ánh mắt xua đuổi trong tiềm thức của phu nhân căn nhà này làm cho Hạ Nhạc Nghi mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Phu nhân của căn nhà này không ai khác mà là Lưu Lệnh Nhã, bà ấy là mẹ của chị gái cô Hạ Nhạc Nhu.
Đúng rồi bà ấy mới là chủ nhân của căn nhà xa hoa rộng lớn này.
Còn cô Hạ Nhạc Nghi cùng mẹ của cô suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, đeo bám như đỉa đói, sống chết cũng chẳng muốn buông tha cho cái nhà này.
Bà ấy thường hay nhắc về cô cùng mẹ của cô như vậy trong lúc trò chuyện cùng các phu nhân khác.
Hạ Nhạc Nghi cô nghe nhiều rồi, lúc thuở ban đầu cô còn hay khóc nức nở trước mộ của mẹ, hỏi bà là bởi vì sao lại để cho ông ta biết được nơi ở của bà mà mang cô về đây, hỏi bà là vì sao bà đã mất đi lại còn phải chịu nhiều uất ức như vậy, hỏi bà là vì cái gì mà lại phải chịu đựng chừng ấy năm mà không muốn nói ra.
Nhưng kết quả mà Hạ Nhạc Nghi của lúc đó nhận được chỉ đổi lại một tiếng gió vang bên tai, vài chiếc lá rơi xuống bên vai của cô giống như bà đang an ủi cô vậy.
Cho đến mãi sau này sau khi nghe nhiều rồi, thì Hạ Nhạc Nghi cô lại nhận ra đây vốn dĩ là một thói quen khó bỏ đi của một kẻ hẹp hòi, độc đoán, bốc đồng.
Dẫu sao thì thói quen này cô cũng là giúp bà ta ghi nhận nó rồi, cho nên dần dần cô cũng chẳng còn buồn gì khi nhìn thấy bà ta nữa.
Lúc này bà ấy đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh còn có Hạ Phong, ông ấy không biết là đang lo lắng điều gì đó nên chống tay lên bàn day day thái dương.