Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm - Trang 2
Chương 49: 49: Lưu Bách Đến
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Nhạc Nghi sau khi vào phòng ngủ thì liền khóc suốt một lúc, đến khi Hạ Nhạc Nghi đã khóc đến thấm mệt thì ở bên ngoài lại vọng vào tiếng nói quen thuộc.
Hạ Nhạc Nghi nhận ra giọng nói của người này, nên liền đi đến cửa phòng mở cửa ra.
"Vú Lâm..." Hạ Nhạc Nghi giọng nói khàn đặc vì mệt mỏi do khóc nhiều mà ra, cả gương mặt vì khóc quá nhiều mà sưng húp hết cả lên cũng chưa có ý định lau đi, nhìn bộ dạng của cô lúc này nhếch nhác không còn có thể thảm hại hơn được nữa.
"Tiểu thư, cả đêm không ăn tối đúng không, ta có mang sữa đến cho cô, có thể uống sữa trước sau đó cần gì thêm ta sẽ mang lên cho cô, có được không?"
Vú Lâm luôn là người chu đáo và tỉ mỉ như vậy, bà là người duy nhất ở trong nhà này chưa bao giờ tức giận bất cứ điều gì, giọng nói trước giờ vẫn chưa hề thay đổi dẫu cho là trước đây hay là hiện tại vẫn rất ân cần và dịu dàng như vậy.
"Cháu không đói...người cứ để sữa ở đó...khi nào đói rồi cháu sẽ uống." Hạ Nhạc Nghi khịt khịt ở mũi sau đó thì khó khăn mở miệng nói chuyện với Vú Lâm.
Bản thân cô vì khóc nhiều mà đến cổ họng đau rát, khô khốc như sa mạc vậy.
Hạ Nhạc Nghi đi đến trong gương ở bàn cạnh giường ngủ, cô chỉ là vô tình đi ngang qua thôi, nhưng sau khi cô nhìn thấy người con gái trong gương thì lại làm cho cô giật thót tim.
Nếu ở nơi này không còn ai nữa nhất định cô sẽ hoảng hốt mà hét lên.
Trong gương hiện tại là một người con gái, mái tóc dài bị dằn vặt cả nửa ngày nên trở nên bết bết dính lên mặt.
Cả gương mặt sưng húp như vừa bị đánh xong.
Ở khóe miệng còn có một vết đỏ nho nhỏ, có thể là do lúc trước đó là bị Hứa Mặc tát qua hai lần cùng một chỗ nên nơi này có chút máu cũng là chuyện thông thường.
Cô chỉ hận lúc ở cùng Lâm Tuyến Tú không thể hỏi thêm về Hứa Mặc nếu không cô đã có thể biết được là anh ta thuận tay phải và lúc chọc giận anh ta thì có thể né nhanh một chút, nói không chừng vết thương có thể đỡ đau hơn.
Trách sao cô cả buổi chiều cứ cảm giác ran rát hóa ra là nơi bị đánh có vài vết trầy nhẹ, đoán chừng đến sáng là hết, nhưng hiện tại thì lại rất đau.
Hạ Nhạc Nghi chỉ dám xem qua, tay cũng không dám động vào mấy chỗ vết thương đó.
cô hiện tại mới cảm thấy thương hại cho gương mặt này của mình, nếu như cô không vì mấy câu nói kia của Mạc Hàn Lâm mà khóc thì đã có thể dễ xem hơn thế này một chút.
"Thiếu Phu Nhân không đói sao?" Vú Lâm bên cạnh nhìn thấy cô đứng trước tấm gương qua người qua lại để kiểm tra gì đó thì liền nói thêm vào.
"Vậy là thiếu gia lừa tôi rồi." Vú Lâm là có nhiệm vụ từ Mạc Phu Nhân, nhưng thật ra mà nói nếu Mạc Phu Nhân không nói thì bà vẫn sẽ làm giống như vậy.
Mạc Hàn Lâm từ nhỏ là do bà nuôi nấng đến lúc năm mười tám tuổi là một tay bà làm thức ăn hằng ngày mang đến cho cậu ấy.
Tính cách của cậu là tốt hay là xấu xa gì, người hiểu rõ nhất chỉ có bà.
Cậu ấy ở bên ngoài phạm pháp bà không nói đến, nhưng đối với người thân trong nhà cậu ấy còn chưa bao giờ nặng lời với bà, thì nói gì đến chuyện mắng chửi cô.
"Anh ta nói gì với người?" Hạ Nhạc Nghi nghe đến Vú Lâm là đang đề cập đến Mạc Hàn Lâm thì chợt sững người một chút, sau đó là cô không xem gương nữa mà quay người hỏi về Mạc Hàn Lâm.
Hạ Nhạc Nghi cô đang lo sợ là bản thân nghe nhầm rồi, hoặc có thể là vú Lâm nói nhầm rồi.
"Thiếu Gia cậu ấy nói là Thiếu Phu Nhân cô đói rồi, bảo tôi mang thức ăn lên cho cô." Vú Lâm để ly sữa tươi đầy ắp lên chiếc bàn thủy tinh trong suốt trong phòng, bà đi đến bên cạnh cô nói.
"Anh ta...nói như vậy thật sao? Không phải đó chứ...lúc nãy anh ta..." Hạ Nhạc Nghi hiện tại là đang không biết là nên tin vào lời nói của vú Lâm hay là nên tin vào trực giác lúc nghe mấy lời nói kia của Mạc Hàn Lâm nữa.
Theo như lời nói của vú Lâm, Mạc Hàn Lâm anh ta chẳng phải là người trong nóng ngoài lạnh kinh điển đó sao, còn so với những gì mà cô nhìn thấy lúc nảy hoàn toàn là không hề đúng.
Mạc Hàn Lâm lúc nãy đôi mắt hổ phách nhìn chầm chầm như muốn ăn sống cô đến nơi vậy, một người như vậy thì làm sao có thể nào quan tâm đến cô được, nhất định là vú Lâm bà ấy nhầm lẫn rồi.
"Thiếu Phu Nhân nếu cô tin tưởng bà lão này thì cô phải nghe tôi." Vú Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi là đang bắt đầu nghi ngờ phán đoán của bản thân, hoặc là đang không tin tưởng lời nói của bà già này, nên bà không đợi Hạ Nhạc Nghi nói hết câu nói mà nói thêm vào.
"..." Hạ Nhạc Nghi hiện tại chỉ có thể nghĩ đến, bản thân cô còn đang không tin tưởng vào phán đoán của bản thân nữa là, nói gì đến có hay không có tin tưởng vào người khác.
"Thiếu Gia cậu ấy kỳ thực là không phải loại người như người ngoài vẫn hay nghĩ đến..."
Vú Lâm nắm lấy cánh tay đang lạnh cóng của Hạ Nhạc Nghi, vì lúc nãy cô khi bước vào căn phòng này liền cởi bỏ áo khoác ngoài ra, chỉ mặc lại đơn đọc chiếc váy bị xé rách, nên cánh tay đã bắt đầu lạnh đến bà cũng cảm giác có chút sợ hãi.
Hạ Nhạc Nghi cô cả người là đang rơi vào trạng thái thế nào bản thân cô cũng không hay không biết hay sao, vú Lâm nhìn lên Hạ Nhạc Nghi đang thẫn thờ trầm tư gì đó.
"Thiếu Phu Nhân người đừng giận thiếu gia, cậu ấy cũng là vì lo lắng cho cô mới như vậy." Vú Lâm dắt cô đi đến chiếc giường ngủ, để cho cô ngồi lại lên giường, sau đó là đắp tấm chăn dày được thay thế vào sáng ngày hôm nay cho cô.
Hạ Nhạc Nghi rất ngoan ngoãn được bà đưa đến giường cũng chẳng nói năng gì, chỉ đi theo bà.
"..." Hạ Nhạc Nghi trong lòng rối rắm, cô không biết là bản thân cô có phải đã là suy nghĩ quá nhiều rồi hay không, nhưng làm sao cô có thể bắt buộc bản thân là không ngừng suy nghĩ về mấy cái việc đó cho được.
Lúc nãy là Mạc Hàn Lâm anh ta từ lời nói đến ánh mắt đều là vẽ ra trong đầu của cô có một chữ "Hận" cô nghĩ anh ta là chỉ đang hận không thể giết chết sau đó là ăn sống cô thôi.
"Cậu ấy là dạng người trong nóng ngoài lạnh điển hình đấy..."
"..." Đúng là cái điểm này cô từng nghĩ qua, nhưng kết quả mà lúc nãy cô nhận được là hoàn toàn sai.
"Tôi chỉ nói thế thôi, tôi đi chuẩn bị nước nóng cho Thiếu Phu Nhân người sau đó..." Vú Lâm nhìn thấy tâm tình của Hạ Nhạc Nghi đã dần dần ổn định hơn rất nhiều nên bà cũng xem như là có thể dễ dàng ăn nói với Mạc Phu Nhân rồi.
"À không cần đâu...cháu tự mình làm là được." Hạ Nhạc Nghi nghe Vú Lâm nói như vậy liền nắm lấy tay của bà lại, cô muốn bước chân xuống giường tự mình làm.
"Cái này cũng là của Thiếu Gia cậu ấy căn dặn tôi làm cho cô...cô xem tôi mà để cô làm thì lại không được đúng không?" Vú Lâm muốn tìm cách để ngăn cô lại nhưng thức tế thì bà cũng chẳng quá khó khăn trong việc này, chỉ bởi vốn dĩ đây chính là lời nói trước đó của Mạc Hàn Lâm nói với bà là thật.
"Vậy người cứ tự nhiên không cần quan tâm đến cháu." Hạ Nhạc Nghi ngồi trên giường, cô buông cánh tay đang bị cô nắm chặt của vú Lâm ra.
Vú Lâm cười cười gật đầu với cô, sau đó là đi vào nhà vệ sinh.
Hạ Nhạc Nghi nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh đang chảy ra thì mới nhớ ra là cơ thể của cô hiện tại làm gì có quyền từ chối chuyện này.
Mạc Hàn Lâm nhất định là đã nhìn ra được ngồi của cô lúc ở trong xe khẳng định chắc chắn là rất bốc mùi nên mới nhanh như vậy lại bảo vú Lâm đến chuẩn bị nước cho cô tắm.
Hạ Nhạc Nghi thở dài trong tiềm thức, cô kỳ thực là có chút không còn nhận ra bản thân mình nữa.
Cô của trước đó sợ nhất là mấy nơi như vậy, cô cảm giác bản thân như đang trong một bộ tiểu thuyết trinh thám giết người giấu xác ghê rợn.
Mỗi lần đọc xong mấy quyển tiểu thuyết đó, ban đêm cô đều nằm mơ thấy bản thân là nhân vật xấu số trong câu chuyện kia, cơ thể của cô trong những ngày đó luôn là thức dậy trong trạng thái sợ hãi sau đó là cả một tấm lưng đầy mồ hôi.
Nhưng cô nhớ lại lúc bản thân được đưa đến nơi đó, Hạ Nhạc Nghi của lúc đó đột nhiên lại chẳng phải sợ đến mức như vậy, cô nghĩ rằng bản thân có thể sẽ phải chết ở nơi đó cũng không sợ như cô nghĩ.
Hiện tại cả cơ thể đang trong tình trạng nhếch nhác thế này, lúc trên xe cũng là như vậy, nghĩ lại nếu là cô của những ngày trước đó nhất định sẽ xấu hổ đến chết nhưng hiện tại đến cả tắm cô cũng quên.
Nghĩ đi nghĩ lại Hạ Nhạc Nghi lại thấy, trong chuyện này nhất định là do Mạc Hàn Lâm kia gây ra cho cô, bản thân cô thành ra như thế này anh ta cũng không thoát nổi tội.
Vú Lâm từ trong phòng tắm bước ra ngoài, bà cười cười với cô sau đó là đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Hạ Nhạc Nghi nghĩ lại cơ thể này nếu cô còn cố gắng duy trì nói không chừng, chốc lát nữa nơi này sẽ biến thành khu vui chơi cho ruồi và mấy thứ đáng sợ khác.
Hạ Nhạc Nghi tiến đến tủ quần áo quen thuộc của bản thân, từ trong tủ đồ lấy ra một chiếc váy ngủ màu trắng sữa.
Nói là váy ngủ nhưng theo cô thì chiếc váy này rất kín đáo, chân váy suông dài đến qua đầu gối, phần tay cũng là tay dài đến đến qua cổ tay một chút, thêm phần bèo nhún ở tay nữa thì có thể che luôn cả bàn tay của cô.
Đợi Hạ Nhạc Nghi bước vào trong phòng tắm thì lúc này có một chiếc xe Rolls royce màu xám nhạt đang dần dần tiến vào biệt thự của Mạc Gia.
Chiếc Rolls Royce rất nhanh đã đậu vào khuôn viên của Mạc Gia, người đến và đang ngồi trong xe không ai khác chính là vị bác sĩ đa tài đa năng mà Mạc Phu Nhân của ngôi nhà này vẫn hay nhắc đến.
Chiếc xe đắt đỏ máu xám nhạt đậu đến cửa nhà của Mạc Gia, vị bác sĩ với cả người âu phục chỉnh tề từ trên xe bước xuống.
Lúc giao lại chìa khóa cho người giúp việc nữ, thì cũng là không quên nở một nụ cười.
Lưu Bách bước chân thẳng tắp nhanh nhẹn đi vào trong nhà, trên tay của anh ta còn cầm thêm một chiếc hộp y tế được thiết kế riêng, vừa gọn gàng vừa có thể mang được đầy đủ các vật dụng cần thiết.
Lưu Bách trước khi bước chân đến phòng khách thì lập tức chỉnh lại trang phục, cà vạt mọi thứ đều thẳng tắp thì mới bước vào nhà.
Ở trong phòng khách, Mạc Phu Nhân đang đứng ngồi không yên chờ đợi Lưu Bách đến đây, bà nhìn thấy Lưu Bách đi tới thì lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh của cậu ấy.
Lưu Bách ngoan ngoãn hiểu chuyện cuối đầu chào bà.
"Mạc Phu Nhân, cháu đến rồi." Lưu Bách vừa vào đến phòng khách thì liền ngoan ngoãn cúi đầu chào Mạc Phu Nhân.
Mạc Phu Nhân trước giờ vẫn là luôn nghĩ, thứ lễ độ như vậy ở trong cái nhà này nhất định cũng chỉ có Lưu Bách là như vậy với bà, nhưng hiện tại lại có thêm một Tiểu Nhạc rồi.
"Đến rồi, đến rồi, ấy da Bác sĩ Lưu đến rồi." Mạc Phu Nhân mỉm cười đi đến bên cạnh của Lưu Bách, bà gọi người đến cất giày cho Lưu Bách.
Hạ Nhạc Nghi sau khi vào phòng ngủ thì liền khóc suốt một lúc, đến khi Hạ Nhạc Nghi đã khóc đến thấm mệt thì ở bên ngoài lại vọng vào tiếng nói quen thuộc.
Hạ Nhạc Nghi nhận ra giọng nói của người này, nên liền đi đến cửa phòng mở cửa ra.
"Vú Lâm..." Hạ Nhạc Nghi giọng nói khàn đặc vì mệt mỏi do khóc nhiều mà ra, cả gương mặt vì khóc quá nhiều mà sưng húp hết cả lên cũng chưa có ý định lau đi, nhìn bộ dạng của cô lúc này nhếch nhác không còn có thể thảm hại hơn được nữa.
"Tiểu thư, cả đêm không ăn tối đúng không, ta có mang sữa đến cho cô, có thể uống sữa trước sau đó cần gì thêm ta sẽ mang lên cho cô, có được không?"
Vú Lâm luôn là người chu đáo và tỉ mỉ như vậy, bà là người duy nhất ở trong nhà này chưa bao giờ tức giận bất cứ điều gì, giọng nói trước giờ vẫn chưa hề thay đổi dẫu cho là trước đây hay là hiện tại vẫn rất ân cần và dịu dàng như vậy.
"Cháu không đói...người cứ để sữa ở đó...khi nào đói rồi cháu sẽ uống." Hạ Nhạc Nghi khịt khịt ở mũi sau đó thì khó khăn mở miệng nói chuyện với Vú Lâm.
Bản thân cô vì khóc nhiều mà đến cổ họng đau rát, khô khốc như sa mạc vậy.
Hạ Nhạc Nghi đi đến trong gương ở bàn cạnh giường ngủ, cô chỉ là vô tình đi ngang qua thôi, nhưng sau khi cô nhìn thấy người con gái trong gương thì lại làm cho cô giật thót tim.
Nếu ở nơi này không còn ai nữa nhất định cô sẽ hoảng hốt mà hét lên.
Trong gương hiện tại là một người con gái, mái tóc dài bị dằn vặt cả nửa ngày nên trở nên bết bết dính lên mặt.
Cả gương mặt sưng húp như vừa bị đánh xong.
Ở khóe miệng còn có một vết đỏ nho nhỏ, có thể là do lúc trước đó là bị Hứa Mặc tát qua hai lần cùng một chỗ nên nơi này có chút máu cũng là chuyện thông thường.
Cô chỉ hận lúc ở cùng Lâm Tuyến Tú không thể hỏi thêm về Hứa Mặc nếu không cô đã có thể biết được là anh ta thuận tay phải và lúc chọc giận anh ta thì có thể né nhanh một chút, nói không chừng vết thương có thể đỡ đau hơn.
Trách sao cô cả buổi chiều cứ cảm giác ran rát hóa ra là nơi bị đánh có vài vết trầy nhẹ, đoán chừng đến sáng là hết, nhưng hiện tại thì lại rất đau.
Hạ Nhạc Nghi chỉ dám xem qua, tay cũng không dám động vào mấy chỗ vết thương đó.
cô hiện tại mới cảm thấy thương hại cho gương mặt này của mình, nếu như cô không vì mấy câu nói kia của Mạc Hàn Lâm mà khóc thì đã có thể dễ xem hơn thế này một chút.
"Thiếu Phu Nhân không đói sao?" Vú Lâm bên cạnh nhìn thấy cô đứng trước tấm gương qua người qua lại để kiểm tra gì đó thì liền nói thêm vào.
"Vậy là thiếu gia lừa tôi rồi." Vú Lâm là có nhiệm vụ từ Mạc Phu Nhân, nhưng thật ra mà nói nếu Mạc Phu Nhân không nói thì bà vẫn sẽ làm giống như vậy.
Mạc Hàn Lâm từ nhỏ là do bà nuôi nấng đến lúc năm mười tám tuổi là một tay bà làm thức ăn hằng ngày mang đến cho cậu ấy.
Tính cách của cậu là tốt hay là xấu xa gì, người hiểu rõ nhất chỉ có bà.
Cậu ấy ở bên ngoài phạm pháp bà không nói đến, nhưng đối với người thân trong nhà cậu ấy còn chưa bao giờ nặng lời với bà, thì nói gì đến chuyện mắng chửi cô.
"Anh ta nói gì với người?" Hạ Nhạc Nghi nghe đến Vú Lâm là đang đề cập đến Mạc Hàn Lâm thì chợt sững người một chút, sau đó là cô không xem gương nữa mà quay người hỏi về Mạc Hàn Lâm.
Hạ Nhạc Nghi cô đang lo sợ là bản thân nghe nhầm rồi, hoặc có thể là vú Lâm nói nhầm rồi.
"Thiếu Gia cậu ấy nói là Thiếu Phu Nhân cô đói rồi, bảo tôi mang thức ăn lên cho cô." Vú Lâm để ly sữa tươi đầy ắp lên chiếc bàn thủy tinh trong suốt trong phòng, bà đi đến bên cạnh cô nói.
"Anh ta...nói như vậy thật sao? Không phải đó chứ...lúc nãy anh ta..." Hạ Nhạc Nghi hiện tại là đang không biết là nên tin vào lời nói của vú Lâm hay là nên tin vào trực giác lúc nghe mấy lời nói kia của Mạc Hàn Lâm nữa.
Theo như lời nói của vú Lâm, Mạc Hàn Lâm anh ta chẳng phải là người trong nóng ngoài lạnh kinh điển đó sao, còn so với những gì mà cô nhìn thấy lúc nảy hoàn toàn là không hề đúng.
Mạc Hàn Lâm lúc nãy đôi mắt hổ phách nhìn chầm chầm như muốn ăn sống cô đến nơi vậy, một người như vậy thì làm sao có thể nào quan tâm đến cô được, nhất định là vú Lâm bà ấy nhầm lẫn rồi.
"Thiếu Phu Nhân nếu cô tin tưởng bà lão này thì cô phải nghe tôi." Vú Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi là đang bắt đầu nghi ngờ phán đoán của bản thân, hoặc là đang không tin tưởng lời nói của bà già này, nên bà không đợi Hạ Nhạc Nghi nói hết câu nói mà nói thêm vào.
"..." Hạ Nhạc Nghi hiện tại chỉ có thể nghĩ đến, bản thân cô còn đang không tin tưởng vào phán đoán của bản thân nữa là, nói gì đến có hay không có tin tưởng vào người khác.
"Thiếu Gia cậu ấy kỳ thực là không phải loại người như người ngoài vẫn hay nghĩ đến..."
Vú Lâm nắm lấy cánh tay đang lạnh cóng của Hạ Nhạc Nghi, vì lúc nãy cô khi bước vào căn phòng này liền cởi bỏ áo khoác ngoài ra, chỉ mặc lại đơn đọc chiếc váy bị xé rách, nên cánh tay đã bắt đầu lạnh đến bà cũng cảm giác có chút sợ hãi.
Hạ Nhạc Nghi cô cả người là đang rơi vào trạng thái thế nào bản thân cô cũng không hay không biết hay sao, vú Lâm nhìn lên Hạ Nhạc Nghi đang thẫn thờ trầm tư gì đó.
"Thiếu Phu Nhân người đừng giận thiếu gia, cậu ấy cũng là vì lo lắng cho cô mới như vậy." Vú Lâm dắt cô đi đến chiếc giường ngủ, để cho cô ngồi lại lên giường, sau đó là đắp tấm chăn dày được thay thế vào sáng ngày hôm nay cho cô.
Hạ Nhạc Nghi rất ngoan ngoãn được bà đưa đến giường cũng chẳng nói năng gì, chỉ đi theo bà.
"..." Hạ Nhạc Nghi trong lòng rối rắm, cô không biết là bản thân cô có phải đã là suy nghĩ quá nhiều rồi hay không, nhưng làm sao cô có thể bắt buộc bản thân là không ngừng suy nghĩ về mấy cái việc đó cho được.
Lúc nãy là Mạc Hàn Lâm anh ta từ lời nói đến ánh mắt đều là vẽ ra trong đầu của cô có một chữ "Hận" cô nghĩ anh ta là chỉ đang hận không thể giết chết sau đó là ăn sống cô thôi.
"Cậu ấy là dạng người trong nóng ngoài lạnh điển hình đấy..."
"..." Đúng là cái điểm này cô từng nghĩ qua, nhưng kết quả mà lúc nãy cô nhận được là hoàn toàn sai.
"Tôi chỉ nói thế thôi, tôi đi chuẩn bị nước nóng cho Thiếu Phu Nhân người sau đó..." Vú Lâm nhìn thấy tâm tình của Hạ Nhạc Nghi đã dần dần ổn định hơn rất nhiều nên bà cũng xem như là có thể dễ dàng ăn nói với Mạc Phu Nhân rồi.
"À không cần đâu...cháu tự mình làm là được." Hạ Nhạc Nghi nghe Vú Lâm nói như vậy liền nắm lấy tay của bà lại, cô muốn bước chân xuống giường tự mình làm.
"Cái này cũng là của Thiếu Gia cậu ấy căn dặn tôi làm cho cô...cô xem tôi mà để cô làm thì lại không được đúng không?" Vú Lâm muốn tìm cách để ngăn cô lại nhưng thức tế thì bà cũng chẳng quá khó khăn trong việc này, chỉ bởi vốn dĩ đây chính là lời nói trước đó của Mạc Hàn Lâm nói với bà là thật.
"Vậy người cứ tự nhiên không cần quan tâm đến cháu." Hạ Nhạc Nghi ngồi trên giường, cô buông cánh tay đang bị cô nắm chặt của vú Lâm ra.
Vú Lâm cười cười gật đầu với cô, sau đó là đi vào nhà vệ sinh.
Hạ Nhạc Nghi nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh đang chảy ra thì mới nhớ ra là cơ thể của cô hiện tại làm gì có quyền từ chối chuyện này.
Mạc Hàn Lâm nhất định là đã nhìn ra được ngồi của cô lúc ở trong xe khẳng định chắc chắn là rất bốc mùi nên mới nhanh như vậy lại bảo vú Lâm đến chuẩn bị nước cho cô tắm.
Hạ Nhạc Nghi thở dài trong tiềm thức, cô kỳ thực là có chút không còn nhận ra bản thân mình nữa.
Cô của trước đó sợ nhất là mấy nơi như vậy, cô cảm giác bản thân như đang trong một bộ tiểu thuyết trinh thám giết người giấu xác ghê rợn.
Mỗi lần đọc xong mấy quyển tiểu thuyết đó, ban đêm cô đều nằm mơ thấy bản thân là nhân vật xấu số trong câu chuyện kia, cơ thể của cô trong những ngày đó luôn là thức dậy trong trạng thái sợ hãi sau đó là cả một tấm lưng đầy mồ hôi.
Nhưng cô nhớ lại lúc bản thân được đưa đến nơi đó, Hạ Nhạc Nghi của lúc đó đột nhiên lại chẳng phải sợ đến mức như vậy, cô nghĩ rằng bản thân có thể sẽ phải chết ở nơi đó cũng không sợ như cô nghĩ.
Hiện tại cả cơ thể đang trong tình trạng nhếch nhác thế này, lúc trên xe cũng là như vậy, nghĩ lại nếu là cô của những ngày trước đó nhất định sẽ xấu hổ đến chết nhưng hiện tại đến cả tắm cô cũng quên.
Nghĩ đi nghĩ lại Hạ Nhạc Nghi lại thấy, trong chuyện này nhất định là do Mạc Hàn Lâm kia gây ra cho cô, bản thân cô thành ra như thế này anh ta cũng không thoát nổi tội.
Vú Lâm từ trong phòng tắm bước ra ngoài, bà cười cười với cô sau đó là đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Hạ Nhạc Nghi nghĩ lại cơ thể này nếu cô còn cố gắng duy trì nói không chừng, chốc lát nữa nơi này sẽ biến thành khu vui chơi cho ruồi và mấy thứ đáng sợ khác.
Hạ Nhạc Nghi tiến đến tủ quần áo quen thuộc của bản thân, từ trong tủ đồ lấy ra một chiếc váy ngủ màu trắng sữa.
Nói là váy ngủ nhưng theo cô thì chiếc váy này rất kín đáo, chân váy suông dài đến qua đầu gối, phần tay cũng là tay dài đến đến qua cổ tay một chút, thêm phần bèo nhún ở tay nữa thì có thể che luôn cả bàn tay của cô.
Đợi Hạ Nhạc Nghi bước vào trong phòng tắm thì lúc này có một chiếc xe Rolls royce màu xám nhạt đang dần dần tiến vào biệt thự của Mạc Gia.
Chiếc Rolls Royce rất nhanh đã đậu vào khuôn viên của Mạc Gia, người đến và đang ngồi trong xe không ai khác chính là vị bác sĩ đa tài đa năng mà Mạc Phu Nhân của ngôi nhà này vẫn hay nhắc đến.
Chiếc xe đắt đỏ máu xám nhạt đậu đến cửa nhà của Mạc Gia, vị bác sĩ với cả người âu phục chỉnh tề từ trên xe bước xuống.
Lúc giao lại chìa khóa cho người giúp việc nữ, thì cũng là không quên nở một nụ cười.
Lưu Bách bước chân thẳng tắp nhanh nhẹn đi vào trong nhà, trên tay của anh ta còn cầm thêm một chiếc hộp y tế được thiết kế riêng, vừa gọn gàng vừa có thể mang được đầy đủ các vật dụng cần thiết.
Lưu Bách trước khi bước chân đến phòng khách thì lập tức chỉnh lại trang phục, cà vạt mọi thứ đều thẳng tắp thì mới bước vào nhà.
Ở trong phòng khách, Mạc Phu Nhân đang đứng ngồi không yên chờ đợi Lưu Bách đến đây, bà nhìn thấy Lưu Bách đi tới thì lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh của cậu ấy.
Lưu Bách ngoan ngoãn hiểu chuyện cuối đầu chào bà.
"Mạc Phu Nhân, cháu đến rồi." Lưu Bách vừa vào đến phòng khách thì liền ngoan ngoãn cúi đầu chào Mạc Phu Nhân.
Mạc Phu Nhân trước giờ vẫn là luôn nghĩ, thứ lễ độ như vậy ở trong cái nhà này nhất định cũng chỉ có Lưu Bách là như vậy với bà, nhưng hiện tại lại có thêm một Tiểu Nhạc rồi.
"Đến rồi, đến rồi, ấy da Bác sĩ Lưu đến rồi." Mạc Phu Nhân mỉm cười đi đến bên cạnh của Lưu Bách, bà gọi người đến cất giày cho Lưu Bách.