Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm - Trang 2
Chương 22: 22: Vở Kịch Này Là Sao Đây
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Hàn Lâm đi ở phía trước của Hạ Nhạc Nhu, anh không thể nào ép bản thân thôi đi không ngừng suy nghĩ về cô gái ở phía sau được.
Từng hành động cử chỉ này của Hạ Nhạc Nhu trong mắt của Mạc Hàn Lâm đều trở nên rất buồn cười.
Hiện tại Hạ Nhạc Nhu trong mắt của anh như thể một diễn viên hài kịch vậy, còn Mạc Hàn Lâm là một người khách mời, một khách mời đặc biệt cho vở diễn này của cô.
Anh không hề biết trước được là Hạ Nhạc Nhu là đang muốn gì, mục đích của cô muốn vào Mạc gia là gì, nhưng anh biết chắc chắn một điều là vở kịch này chẳng lâu hơn được đâu.
Bởi một diễn viên nghiệp dư như cô có quá nhiều sơ xuất, làm cho người ngồi xem như Mạc Hàn Lâm anh có chút khó chịu.
Một lúc nào đó anh sẽ phải khiến cho vở diễn này kết thúc.
Một người như Hạ Nhạc Nhu lại muốn lừa anh đúng là quá xem thường anh rồi.
Hạ Nhạc Nghi suy nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra được là nên nói gì với Mạc Hàn Lâm đây.
Cô và anh từ khi bước ra khỏi tòa nhà thì cả hai đều là im lặng.
Mạc Hàn Lâm không muốn lên tiếng nói chuyện thì Hạ Nhạc Nghi cô cũng không dám mở lời.
Cô chỉ sợ bản thân người làm ăn lớn như Mạc Hàn Lâm không thích người khác nói năng quá nhiều làm phiền mình.
Cho đến khi chiếc xe Bugatti La Voiture Noire màu đen bóng loáng dừng lại trước cửa cục dân chính, thì lúc này Hạ Nhạc Nghi nhịn không được nữa liền buột miệng lên tiếng, nhưng bản thân cô lại đi phía sau cách rất xa người trước mặt nên cô phải với tay lên nắm lại vạt tay áo khoác ngoài của Mạc Hàn Lâm.
Mạc Hàn Lâm nhìn thấy có người nắm lấy vạt tay áo của mình liền bất ngờ dừng lại.
Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Hàn Lâm bị hành động của cô làm cho anh ta đang đi thì bất ngờ lại dừng lại một chỗ, Hạ Nhạc Nghi lo sợ hành động của cô làm cho Mạc Hàn Lâm tức giận liền cười cười buông góc tay áo của Mạc Hàn Lâm ra.
Hạ Nhạc Nghi ngây ngốc đứng lại một chỗ bên cạnh của Mạc Hàn Lâm nhưng cô lại chẳng dám nói gì.
Mạc Hàn Lâm bên cạnh nhìn thấy biểu cảm sợ sệt đến tái xanh của cô liền cảm thấy buồn cười không thôi.
Anh chưa từng nghĩ qua người khác chỉ cần nhìn mặt của Mạc Hàn Lâm anh, không cần anh phải nói gì thì liền có thể sợ hãi đến mức độ này.
Thiết nghĩ nếu mấy tên đối tác cũng có thể có được biểu hiện đặc biệt như Hạ Nhạc Nhu thì có phải Mạc Hàn Lâm anh đã đỡ phải tổn hao không ít sức lực rồi hay không.
Mạc Hàn Lâm đợi nữa ngày cũng chẳng thấy Hạ Nhạc Nhu này có ý định nói chuyện gì, anh liền nhịn không được mà lên tiếng trước.
"Nắm tay áo, kéo tôi lại?" Mạc Hàn Lâm nhìn Hạ Nhạc nghi đang đứng ngây ngốc bên cạnh anh, sau khi Hạ Nhạc Nghi nghe anh lên tiếng trước thì liền giống như bất ngờ mà lùi lại một bước.
"..."
"Sau đó lại không nói gì?" Trong câu nói trước đó của Mạc Hàn Lâm vốn dĩ là còn có thêm một câu thế này, nhưng vì hành động bất ngờ mà lùi lại một bước của Hạ Nhạc Nghi làm cho Mạc Hàn Lâm khó hiểu mà lời nói cũng ngập ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp.
"Tôi muốn hỏi…" Hạ Nhạc Nghi nghe thấy Mạc Hàn Lâm dẫu sao cũng đã lên tiếng trước hỏi cô nếu hiện tại Hạ Nhạc Nghi cô lại im lặng mà không nói gì thì chẳng phải cô lại vô tình chọc giận Mạc Hàn Lâm rồi hay sao.
Nghĩ thế nào trước hay sau thì cô cũng phải lên tiếng, chẳng bằng hiện tại lên tiếng ngay để không làm phật lòng Mạc Hàn Lâm.
"Nói đi!" Mạc Hàn Lâm nhìn thấy cô ngập ngừng mà không khỏi chau mài lại.
"Chúng ta...à tôi và anh đi đâu vậy?" Hạ Nhạc Nghi nói lên hai chữ đầu tiên, liền thấy bản thân có chút bất cẩn.
Nghĩ là người khác nghe được sẽ nghĩ cô mới vừa đăng ký kết hôn là đã thấy sang bắt quàng làm họ, nên liền ngay lập tức thay đổi cách nói khác.
"Nhà tôi, Mạc gia!" Mạc Hàn Lâm nhìn chầm chầm vào nét mặt kia của Hạ Nhạc Nhu, rất thản nhiên mà nói ra câu trả lời.
"À...Được!" Hạ Nhạc Nghi cô có chút bất ngờ lo lắng trên gương mặt ngày càng rõ rệt hơn.
Rõ ràng trước đó cô đã từng nghĩ qua là sẽ có một ngày cô cũng phải đến Mạc phủ để sống, nhưng cô cũng không nghĩ đến được là nhanh như thế này cô đã phải đi đến đó.
Hạ Nhạc Nghi lúc này liền nghĩ ra được cách kéo dài thêm một chút thời gian, ít nhất Mạc Hàn Lâm anh phải cho cô một chút thời gian để thích nghi với cuộc sống hôn nhân bất ngờ này mới phải.
"Tôi không thể về nhà lấy thêm đồ sao?" Hạ Nhạc Nghi biết trước được nếu như Mạc Hàn Lâm mà nghe được câu nói này thể nào cũng sẽ nổi giận với cô, nhưng bản thân cô hiện tại vẫn muốn có một chút thời gian để thích nghi với tình trạng của bản thân hiện tại.
"..." Mạc Hàn Lâm bất ngờ với câu nói kia của Hạ Nhạc Nhu này, anh không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày có người con gái nào đó lại dám từ chối việc về nhà cùng với anh.
"Thật ra thì tôi khi đến đây không theo gì cả, toàn bộ y phục đều vẫn còn đang ở nhà...Hạ Gia." Hạ Nhạc Nghi lại không nghĩ đến biểu hiện trên gương mặt của Mạc Hàn Lâm lại không khó chịu như cô nghĩ, mà ngược còn có chút cong khóe miệng.
Nếu như không phải là bản thân cô quá ảo tưởng thì đúng là như vậy, có thể là anh ta đang công khóe miệng, một chút.
"Tôi cho người đi lấy giúp em!" Mạc Hàn Lâm anh cũng chẳng thể nào có thể nghe theo ý của Hạ Nhạc Nghi để cho cô vừa đăng ký kết hôn với anh xong liền muốn quay về nhà mẹ đẻ ngay được.
Dẫu sao người mở miệng mời về nhà trước cũng là anh, cho nên mặc dù là có lý do gì thì anh cũng phải mang cô một mạch về nhà, nếu không thằng Phiên đứng từ nãy giờ ở trước cửa xe đã nghe không ít rồi, hiện tại Mạc Hàn Lâm anh mà để cho cô quay lại nhà mẹ đẻ không biết là nó sẽ cười bao nhiêu ngày đêm.
"Không phải..." Hạ Nhạc Nghi đang có ý định từ chối ý tốt này của Mạc Hàn Lâm thì lúc này cô lại chạm phải ánh mắt có thể xiên chết người của Mạc Hàn Lâm cô liền thu lại lời nói mà bản thân đang định mở miệng nói ra.
"Được...cám ơn." Thay vào đó là đồng ý lời giúp đỡ của Mạc Hàn Lâm, cuối câu còn không quên để lại cho Mạc Hàn Lâm hai chữ cảm ơn đầy ý niệm khách sáo.
Mạc Hàn Lâm sau khi nghe được câu cảm ơn vô vàng ý niệm khách sáo kia của Hạ Nhạc Nghi thì anh liền im lặng mà rời đi, để lại một Hạ Nhạc Nghi buồn bã vì suy nghĩ bỏ trốn một lúc không thành của bản thân.
Hạ Nhạc Nghi sau khi Mạc Hàn Lâm bước đi không xa liền nhanh chân bước theo.
Cô cứ lủi thủi đi theo phía sau của Mạc Hàn Lâm anh.
Cô cảm giác từ cái góc độ này, chỉ cần cô không nhìn thấy được vẻ mặt khó chịu đen xì từ đầu đến cuối của Mạc Hàn Lâm thì áp lực mà cô mang trên vai cũng sẽ từ đó mà ít theo.
Nghĩ là như vậy, nên suốt cả một đoạn đường đi từ cổng tòa nhà kia đi ra thì Hạ Nhạc Nghi luôn đi theo phía sau lưng của Mạc Hàn Lâm.
Sau khi đi đến được chiếc Bugatti La Voiture Noire màu đen kia thì tên Phiên một tay mở của xe để Hạ Nhạc Nghi bước vào, nhưng Mạc Hàn Lâm lại nhìn tên Phiên với vẻ mặt chẳng mấy tốt đẹp.
Tên Phiên cũng chẳng hiểu bản thân là đã làm ra chuyện gì sai trái, liền lúc này nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi chuẩn bị đi đến bước lên xe thì lúc này tên Phiên mới chợt nhận ra bản thân có chút lỗ mãng thành thói quen, làm thế nào mà lại tự tay mở cửa cho chị dâu được, nên lúc này liền nhìn Mạc Hàn Lâm cười cười tay thì nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Hạ Nhạc Nghi đang đi đến ý định là định bước lên xe liền nhìn thấy cửa xe đóng lại ngay trước mắt làm cho Hạ Nhạc Nghi cô có chút hốt hoảng.
Cô nhìn lên mặt của tên Phiên lúc này mới nhìn thấy anh ta đang nhìn Mạc Hàn Lâm, theo quán tính tự nhiên cô cũng nhìn theo.
Giây phút này mắt của cô lại chạm phải ánh mắt muốn giết người của Mạc Hàn Lâm, cô liền sợ hãi mà lùi lại một bước.
Lúc này Hạ Ngạc Nghi liền nhận ra, ở người đàn ông này quả thực có chút nguy hiểm.
Cô nhất định phải cẩn thận hơn mới được.
Mạc Hàn Lâm sau khi nhìn thấy tên Phiên đóng giúp cái cửa xe thì liền mở miệng.
"Tao lái xe!" Hàn Mạc Lâm vừa nói vừa mở cửa xe bên ghế lái phụ cho Hạ Nhạc Nghi.
Hạ Nhạc Nghi cũng là không hiểu tình thế lúc này là như thế nào, cô chỉ nhìn thấy Mạc Hàn Lâm mở cửa xe liền nhanh chóng thấy tay của anh ta vòng qua lưng của cô nhấn nhẹ lưng của cô vào trong xe.
Cô lúc bấy giờ vì bất ngờ việc anh ta mở cửa xe cho cô cho nên cũng chẳng suy nghĩ được gì nhiều mà ngồi ngay vào xe.
Bản thân Mạc Hàn Lâm thì vòng lại đầu xe qua bên phía lái chính rồi mở cửa xe vô tư mà ngồi xuống sau đó bật chìa khóa xe lên, chuẩn bị nhấn ga chạy đi.
Mặt của tên Phiên lúc nghe câu nói này của Mạc Hàn Lâm thì có chút khó hiểu, không biết là từ lúc nào mà Mạc Hàn Lâm lại có thể tốt bụng tới như vậy, thế nào mà lại muốn chở luôn cả cậu, nên lúc này liền ngại ngùng mà lên tiếng.
"Anh Hàn, mấy chuyện nhỏ kiểu này để em làm là được...anh chở em..." Tên Phiên thấy Mạc Hàn Lâm đã ngồi vào trong xe liền nhanh chóng đi theo qua phía ghế ngồi phía sau của ghế lái chính, nhanh tay, nhanh miệng vừa nói vừa mở cửa sau ra, nhưng bất ngờ lúc này tên Phiên dù cho cố gắng thế nào cũng không mở cửa sau ra được.
Lúc này liền nghe thấy giọng nói phía trước của Mạc Hàn Lâm nói vọng lại.
"Mày gọi thằng Lỗi đến rước mày đi!" Mạc Hàn Lâm thản nhiên nhìn thấy tên Phiên không mở được cửa xe liền, công khóe miệng nở một nụ cười không đầu không đuôi, nhưng cũng rất nhanh đã thu lại, lúc bây giờ lại bất ngờ mở miệng nói với tên Phiên.
"Không phải anh Hàn...chỗ này xa tới như vậy...anh...anh!" Phiên nghe xong liền nhanh chóng chạy đến cửa sổ xe của Mạc Hàn Lâm, nhưng lúc này Mạc Hàn Lâm đã nhanh chóng biết trước được liền đóng cửa xe lại, một lời cũng không trả liền đạp chân ga phóng xe đi mất.
Phiên lúc này có tức giận cũng chẳng dám nói ra bằng lời, chỉ có thể âm thầm mắng bản thân sơ suất mà thôi.
Đúng ra lúc nảy cậu phải nghĩ ra được chọc vào người của Mạc Hàn Lâm sẽ có kết quả gì mà tính trước đường đi mới phải.
Hiện tại thì xem như hay ho rồi, đến cả đường đi về thế nào cũng là mở điện thoại lên để tìm tên Lỗi đến.
Nhưng cái khó là hiện tại tên Lỗi cũng chẳng phải ăn không ngồi rồi mà vẫn còn đang làm việc bán cả mạng cho Mạc Hàn Lâm, cho nên những lúc như thế này thì đừng nói đến một thằng Lỗi cho dù của mười thằng Lỗi cũng chẳng thể đến nhanh hơn được.
Đoán chừng từ biệt thự đến đây hẳn phải mất mấy giờ đồng hồ chứ chẳng ít nên tên Phiên liền để lại tin nhắn cho tên Lỗi sau đó tìm một quán cafe cạnh tòa nhà ngồi đợi.
[Anh mày chọc giận anh Hàn, bị bỏ rơi ở chỗ của Phó Bác rồi, đến nhanh đi.]
Nhắn xong tin nhắn cho tên Lỗi liền ngay lập tức nhìn thấy tin nhắn của bản thân có chút không đúng liên nhắn thêm một tin khác.
[Làm cho xong chuyện của anh Hàn, nếu không anh Hàn lại mắng tao.]
Nhắn xong như vậy cho tên Lỗi thì lúc này cậu ta mới yên tâm mà gọi phục vụ quán ra để gọi món, xem ra với từng ấy công việc mà tên Lỗi làm cho Mạc Hàn Lâm thì cậu khẳng định bản thân phải gọi cả bữa trưa ăn trước sau đó mới có thể yên ổn mà về nhà được.
Mạc Hàn Lâm đi ở phía trước của Hạ Nhạc Nhu, anh không thể nào ép bản thân thôi đi không ngừng suy nghĩ về cô gái ở phía sau được.
Từng hành động cử chỉ này của Hạ Nhạc Nhu trong mắt của Mạc Hàn Lâm đều trở nên rất buồn cười.
Hiện tại Hạ Nhạc Nhu trong mắt của anh như thể một diễn viên hài kịch vậy, còn Mạc Hàn Lâm là một người khách mời, một khách mời đặc biệt cho vở diễn này của cô.
Anh không hề biết trước được là Hạ Nhạc Nhu là đang muốn gì, mục đích của cô muốn vào Mạc gia là gì, nhưng anh biết chắc chắn một điều là vở kịch này chẳng lâu hơn được đâu.
Bởi một diễn viên nghiệp dư như cô có quá nhiều sơ xuất, làm cho người ngồi xem như Mạc Hàn Lâm anh có chút khó chịu.
Một lúc nào đó anh sẽ phải khiến cho vở diễn này kết thúc.
Một người như Hạ Nhạc Nhu lại muốn lừa anh đúng là quá xem thường anh rồi.
Hạ Nhạc Nghi suy nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra được là nên nói gì với Mạc Hàn Lâm đây.
Cô và anh từ khi bước ra khỏi tòa nhà thì cả hai đều là im lặng.
Mạc Hàn Lâm không muốn lên tiếng nói chuyện thì Hạ Nhạc Nghi cô cũng không dám mở lời.
Cô chỉ sợ bản thân người làm ăn lớn như Mạc Hàn Lâm không thích người khác nói năng quá nhiều làm phiền mình.
Cho đến khi chiếc xe Bugatti La Voiture Noire màu đen bóng loáng dừng lại trước cửa cục dân chính, thì lúc này Hạ Nhạc Nghi nhịn không được nữa liền buột miệng lên tiếng, nhưng bản thân cô lại đi phía sau cách rất xa người trước mặt nên cô phải với tay lên nắm lại vạt tay áo khoác ngoài của Mạc Hàn Lâm.
Mạc Hàn Lâm nhìn thấy có người nắm lấy vạt tay áo của mình liền bất ngờ dừng lại.
Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Hàn Lâm bị hành động của cô làm cho anh ta đang đi thì bất ngờ lại dừng lại một chỗ, Hạ Nhạc Nghi lo sợ hành động của cô làm cho Mạc Hàn Lâm tức giận liền cười cười buông góc tay áo của Mạc Hàn Lâm ra.
Hạ Nhạc Nghi ngây ngốc đứng lại một chỗ bên cạnh của Mạc Hàn Lâm nhưng cô lại chẳng dám nói gì.
Mạc Hàn Lâm bên cạnh nhìn thấy biểu cảm sợ sệt đến tái xanh của cô liền cảm thấy buồn cười không thôi.
Anh chưa từng nghĩ qua người khác chỉ cần nhìn mặt của Mạc Hàn Lâm anh, không cần anh phải nói gì thì liền có thể sợ hãi đến mức độ này.
Thiết nghĩ nếu mấy tên đối tác cũng có thể có được biểu hiện đặc biệt như Hạ Nhạc Nhu thì có phải Mạc Hàn Lâm anh đã đỡ phải tổn hao không ít sức lực rồi hay không.
Mạc Hàn Lâm đợi nữa ngày cũng chẳng thấy Hạ Nhạc Nhu này có ý định nói chuyện gì, anh liền nhịn không được mà lên tiếng trước.
"Nắm tay áo, kéo tôi lại?" Mạc Hàn Lâm nhìn Hạ Nhạc nghi đang đứng ngây ngốc bên cạnh anh, sau khi Hạ Nhạc Nghi nghe anh lên tiếng trước thì liền giống như bất ngờ mà lùi lại một bước.
"..."
"Sau đó lại không nói gì?" Trong câu nói trước đó của Mạc Hàn Lâm vốn dĩ là còn có thêm một câu thế này, nhưng vì hành động bất ngờ mà lùi lại một bước của Hạ Nhạc Nghi làm cho Mạc Hàn Lâm khó hiểu mà lời nói cũng ngập ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp.
"Tôi muốn hỏi…" Hạ Nhạc Nghi nghe thấy Mạc Hàn Lâm dẫu sao cũng đã lên tiếng trước hỏi cô nếu hiện tại Hạ Nhạc Nghi cô lại im lặng mà không nói gì thì chẳng phải cô lại vô tình chọc giận Mạc Hàn Lâm rồi hay sao.
Nghĩ thế nào trước hay sau thì cô cũng phải lên tiếng, chẳng bằng hiện tại lên tiếng ngay để không làm phật lòng Mạc Hàn Lâm.
"Nói đi!" Mạc Hàn Lâm nhìn thấy cô ngập ngừng mà không khỏi chau mài lại.
"Chúng ta...à tôi và anh đi đâu vậy?" Hạ Nhạc Nghi nói lên hai chữ đầu tiên, liền thấy bản thân có chút bất cẩn.
Nghĩ là người khác nghe được sẽ nghĩ cô mới vừa đăng ký kết hôn là đã thấy sang bắt quàng làm họ, nên liền ngay lập tức thay đổi cách nói khác.
"Nhà tôi, Mạc gia!" Mạc Hàn Lâm nhìn chầm chầm vào nét mặt kia của Hạ Nhạc Nhu, rất thản nhiên mà nói ra câu trả lời.
"À...Được!" Hạ Nhạc Nghi cô có chút bất ngờ lo lắng trên gương mặt ngày càng rõ rệt hơn.
Rõ ràng trước đó cô đã từng nghĩ qua là sẽ có một ngày cô cũng phải đến Mạc phủ để sống, nhưng cô cũng không nghĩ đến được là nhanh như thế này cô đã phải đi đến đó.
Hạ Nhạc Nghi lúc này liền nghĩ ra được cách kéo dài thêm một chút thời gian, ít nhất Mạc Hàn Lâm anh phải cho cô một chút thời gian để thích nghi với cuộc sống hôn nhân bất ngờ này mới phải.
"Tôi không thể về nhà lấy thêm đồ sao?" Hạ Nhạc Nghi biết trước được nếu như Mạc Hàn Lâm mà nghe được câu nói này thể nào cũng sẽ nổi giận với cô, nhưng bản thân cô hiện tại vẫn muốn có một chút thời gian để thích nghi với tình trạng của bản thân hiện tại.
"..." Mạc Hàn Lâm bất ngờ với câu nói kia của Hạ Nhạc Nhu này, anh không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày có người con gái nào đó lại dám từ chối việc về nhà cùng với anh.
"Thật ra thì tôi khi đến đây không theo gì cả, toàn bộ y phục đều vẫn còn đang ở nhà...Hạ Gia." Hạ Nhạc Nghi lại không nghĩ đến biểu hiện trên gương mặt của Mạc Hàn Lâm lại không khó chịu như cô nghĩ, mà ngược còn có chút cong khóe miệng.
Nếu như không phải là bản thân cô quá ảo tưởng thì đúng là như vậy, có thể là anh ta đang công khóe miệng, một chút.
"Tôi cho người đi lấy giúp em!" Mạc Hàn Lâm anh cũng chẳng thể nào có thể nghe theo ý của Hạ Nhạc Nghi để cho cô vừa đăng ký kết hôn với anh xong liền muốn quay về nhà mẹ đẻ ngay được.
Dẫu sao người mở miệng mời về nhà trước cũng là anh, cho nên mặc dù là có lý do gì thì anh cũng phải mang cô một mạch về nhà, nếu không thằng Phiên đứng từ nãy giờ ở trước cửa xe đã nghe không ít rồi, hiện tại Mạc Hàn Lâm anh mà để cho cô quay lại nhà mẹ đẻ không biết là nó sẽ cười bao nhiêu ngày đêm.
"Không phải..." Hạ Nhạc Nghi đang có ý định từ chối ý tốt này của Mạc Hàn Lâm thì lúc này cô lại chạm phải ánh mắt có thể xiên chết người của Mạc Hàn Lâm cô liền thu lại lời nói mà bản thân đang định mở miệng nói ra.
"Được...cám ơn." Thay vào đó là đồng ý lời giúp đỡ của Mạc Hàn Lâm, cuối câu còn không quên để lại cho Mạc Hàn Lâm hai chữ cảm ơn đầy ý niệm khách sáo.
Mạc Hàn Lâm sau khi nghe được câu cảm ơn vô vàng ý niệm khách sáo kia của Hạ Nhạc Nghi thì anh liền im lặng mà rời đi, để lại một Hạ Nhạc Nghi buồn bã vì suy nghĩ bỏ trốn một lúc không thành của bản thân.
Hạ Nhạc Nghi sau khi Mạc Hàn Lâm bước đi không xa liền nhanh chân bước theo.
Cô cứ lủi thủi đi theo phía sau của Mạc Hàn Lâm anh.
Cô cảm giác từ cái góc độ này, chỉ cần cô không nhìn thấy được vẻ mặt khó chịu đen xì từ đầu đến cuối của Mạc Hàn Lâm thì áp lực mà cô mang trên vai cũng sẽ từ đó mà ít theo.
Nghĩ là như vậy, nên suốt cả một đoạn đường đi từ cổng tòa nhà kia đi ra thì Hạ Nhạc Nghi luôn đi theo phía sau lưng của Mạc Hàn Lâm.
Sau khi đi đến được chiếc Bugatti La Voiture Noire màu đen kia thì tên Phiên một tay mở của xe để Hạ Nhạc Nghi bước vào, nhưng Mạc Hàn Lâm lại nhìn tên Phiên với vẻ mặt chẳng mấy tốt đẹp.
Tên Phiên cũng chẳng hiểu bản thân là đã làm ra chuyện gì sai trái, liền lúc này nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi chuẩn bị đi đến bước lên xe thì lúc này tên Phiên mới chợt nhận ra bản thân có chút lỗ mãng thành thói quen, làm thế nào mà lại tự tay mở cửa cho chị dâu được, nên lúc này liền nhìn Mạc Hàn Lâm cười cười tay thì nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Hạ Nhạc Nghi đang đi đến ý định là định bước lên xe liền nhìn thấy cửa xe đóng lại ngay trước mắt làm cho Hạ Nhạc Nghi cô có chút hốt hoảng.
Cô nhìn lên mặt của tên Phiên lúc này mới nhìn thấy anh ta đang nhìn Mạc Hàn Lâm, theo quán tính tự nhiên cô cũng nhìn theo.
Giây phút này mắt của cô lại chạm phải ánh mắt muốn giết người của Mạc Hàn Lâm, cô liền sợ hãi mà lùi lại một bước.
Lúc này Hạ Ngạc Nghi liền nhận ra, ở người đàn ông này quả thực có chút nguy hiểm.
Cô nhất định phải cẩn thận hơn mới được.
Mạc Hàn Lâm sau khi nhìn thấy tên Phiên đóng giúp cái cửa xe thì liền mở miệng.
"Tao lái xe!" Hàn Mạc Lâm vừa nói vừa mở cửa xe bên ghế lái phụ cho Hạ Nhạc Nghi.
Hạ Nhạc Nghi cũng là không hiểu tình thế lúc này là như thế nào, cô chỉ nhìn thấy Mạc Hàn Lâm mở cửa xe liền nhanh chóng thấy tay của anh ta vòng qua lưng của cô nhấn nhẹ lưng của cô vào trong xe.
Cô lúc bấy giờ vì bất ngờ việc anh ta mở cửa xe cho cô cho nên cũng chẳng suy nghĩ được gì nhiều mà ngồi ngay vào xe.
Bản thân Mạc Hàn Lâm thì vòng lại đầu xe qua bên phía lái chính rồi mở cửa xe vô tư mà ngồi xuống sau đó bật chìa khóa xe lên, chuẩn bị nhấn ga chạy đi.
Mặt của tên Phiên lúc nghe câu nói này của Mạc Hàn Lâm thì có chút khó hiểu, không biết là từ lúc nào mà Mạc Hàn Lâm lại có thể tốt bụng tới như vậy, thế nào mà lại muốn chở luôn cả cậu, nên lúc này liền ngại ngùng mà lên tiếng.
"Anh Hàn, mấy chuyện nhỏ kiểu này để em làm là được...anh chở em..." Tên Phiên thấy Mạc Hàn Lâm đã ngồi vào trong xe liền nhanh chóng đi theo qua phía ghế ngồi phía sau của ghế lái chính, nhanh tay, nhanh miệng vừa nói vừa mở cửa sau ra, nhưng bất ngờ lúc này tên Phiên dù cho cố gắng thế nào cũng không mở cửa sau ra được.
Lúc này liền nghe thấy giọng nói phía trước của Mạc Hàn Lâm nói vọng lại.
"Mày gọi thằng Lỗi đến rước mày đi!" Mạc Hàn Lâm thản nhiên nhìn thấy tên Phiên không mở được cửa xe liền, công khóe miệng nở một nụ cười không đầu không đuôi, nhưng cũng rất nhanh đã thu lại, lúc bây giờ lại bất ngờ mở miệng nói với tên Phiên.
"Không phải anh Hàn...chỗ này xa tới như vậy...anh...anh!" Phiên nghe xong liền nhanh chóng chạy đến cửa sổ xe của Mạc Hàn Lâm, nhưng lúc này Mạc Hàn Lâm đã nhanh chóng biết trước được liền đóng cửa xe lại, một lời cũng không trả liền đạp chân ga phóng xe đi mất.
Phiên lúc này có tức giận cũng chẳng dám nói ra bằng lời, chỉ có thể âm thầm mắng bản thân sơ suất mà thôi.
Đúng ra lúc nảy cậu phải nghĩ ra được chọc vào người của Mạc Hàn Lâm sẽ có kết quả gì mà tính trước đường đi mới phải.
Hiện tại thì xem như hay ho rồi, đến cả đường đi về thế nào cũng là mở điện thoại lên để tìm tên Lỗi đến.
Nhưng cái khó là hiện tại tên Lỗi cũng chẳng phải ăn không ngồi rồi mà vẫn còn đang làm việc bán cả mạng cho Mạc Hàn Lâm, cho nên những lúc như thế này thì đừng nói đến một thằng Lỗi cho dù của mười thằng Lỗi cũng chẳng thể đến nhanh hơn được.
Đoán chừng từ biệt thự đến đây hẳn phải mất mấy giờ đồng hồ chứ chẳng ít nên tên Phiên liền để lại tin nhắn cho tên Lỗi sau đó tìm một quán cafe cạnh tòa nhà ngồi đợi.
[Anh mày chọc giận anh Hàn, bị bỏ rơi ở chỗ của Phó Bác rồi, đến nhanh đi.]
Nhắn xong tin nhắn cho tên Lỗi liền ngay lập tức nhìn thấy tin nhắn của bản thân có chút không đúng liên nhắn thêm một tin khác.
[Làm cho xong chuyện của anh Hàn, nếu không anh Hàn lại mắng tao.]
Nhắn xong như vậy cho tên Lỗi thì lúc này cậu ta mới yên tâm mà gọi phục vụ quán ra để gọi món, xem ra với từng ấy công việc mà tên Lỗi làm cho Mạc Hàn Lâm thì cậu khẳng định bản thân phải gọi cả bữa trưa ăn trước sau đó mới có thể yên ổn mà về nhà được.