Tiểu Bạch Cốt
Chương 72
Edit: Phong Nguyệt
Đan Phù Thịnh Hội được tổ chức bởi Đỗ gia Dung Thủy, không phải tất cả vật đấu giá đều là của Đỗ gia, thế nên ban tổ chức sẽ lấy lệ phí theo quy định cụ thể.
Công tác tuyên truyền đã làm xong, Đỗ gia có muốn năm quả Xích Đề cũng phải đến dự hội đấu giá, đương nhiên chút tiền ấy đối với Đỗ gia không đáng nhắc tới.
Giá khởi điểm là hai trăm vạn, mà dù có là một ngàn thì thế nào, người muốn nó chính là hai vị tổ tông của họ!
Nếu Đỗ Bân Bân luyện thành Mỹ Dung Đan thì đã tự mình đấu giá từ lâu, hiện giờ… khụ, chỉ có thể nhờ Đỗ tứ gia có uy vọng nhất và hay xuất đầu lộ diện nhất ra trận.
Tần Cửu Khinh vốn không muốn đến hội đấu giá, ngoại trừ quả Xích Đề, hắn không có hứng thú với thứ khác, vật phẩm tốt nhất hội đấu giá là đan dược Kim phẩm, mà đó là của Đỗ gia.
Bạch Tiểu Cốc ăn mặc chỉnh tề từ sớm, trông mong nhìn hắn: “Cha, chúng ta đi hội đấu giá nhanh đi, Bân Bân nói sẽ sắp xếp phòng hải đường trắng cho chúng ta!”
Tần Cửu Khinh: “…” Đỗ Bân Bân, phiền.
Bạch Tiểu Cốc: “Bân Bân thật tốt, tuy linh hồn hơi xấu…” Y không quan tâm xấu hay không, chỉ là y chưa từng thấy linh hồn lấp lánh ánh vàng xấu xí như vậy, xấu y như vảy cầm lý!
Một chút không thoải mái của Tần Cửu Khinh bởi vì chữ xấu mà vơi bớt một nửa: “Xấu bao nhiêu?”
Bạch Tiểu Cốc chậc chậc: “Ngươi không nhìn thấy thôi, kim quang át cả người, nói theo cách nhân gian thì là người đầy mùi tiền đó!” Có lẽ hơi kỳ quái, Bân Bân không có vấn đề, chỉ là linh hồn vàng quá thôi.
Tần Cửu Khinh: “…”
Tài vận của Đỗ gia thật sự quá tốt.
Bạch Tiểu Cốc lại kề sát vào hắn: “Ngươi vẫn đẹp nhất, linh hồn đẹp, người cũng đẹp, cốt thích nhất.”
Chút không thoải mái còn lại của cha nhỏ đã tiêu thất.
Tần Cửu Khinh bế y lên: “Muốn xem đấu giá?”
Bạch Tiểu Cốc vòng lấy cổ hắn: “Ừm! Mau đến xem quả Xích Đề.” Y hồi hộp quá, y sắp có thân thể, sắp có thể song tu!
Tuy đối tượng song tu đã không khơi nổi dục vọng của y…
Haizz!
Đỗ gia sắp xếp vị trí tôn quý nhất cho hai vị tổ tông của họ, Đỗ Bân Bân sai hạ nhân trang hoàng suốt đêm, biến bao sương cổ xưa lung linh như mơ.
Đỗ Bân Bân sợ tiểu tổ tông ở phòng chữ tuyết chán, cách tân bao sương một chút, có mây, có sương, có gốc hoa hải đường nở trái mùa..
Hoa hải đường trắng đã hiếm thấy, sum xuê càng hiếm thấy hơn.
Đẩy cửa sương phòng ra, trên nhánh cây xiêu vẹo, hoa trắng nhỏ sáng trong như tuyết rũ xuống, phía dưới là một con thuyền gỗ xưa, dưới thuyền có suối nước dập dờn, bàn trà nhỏ và tách trà bích lan đặt một bên, mây mù lượn lờ như tiên cảnh.
Hoa hải đường rơi, tuyết đầy thuyền.
Cố nhân trở về, bầu bạn lâu dài.
Một sương phòng nho nhỏ, dưới sự thiết kế độc đáo của Đỗ Bân Bân, đẹp như ảo mộng.
Bạch Tiểu Cốc mở to mắt nhìn, túm vạt áo Tần Cửu Khinh, nói: “Đẹp quá đẹp quá đẹp quá!”
Đỗ Bân Bân mang mặt nạ bảo hộ, tâm trạng không tệ: “Ngài thích là được.”
Bạch Tiểu Cốc lập tức nói: “Thích thích cốt thích!”
Đỗ Bân Bân đang muốn nói tiếp, đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh lẽo!
Ôi, chỉ lo lấy lòng tiểu tổ tông mà quên đại tổ tông.
Đỗ Bân Bân vội nói: “Các ngươi ngồi đi, ta không làm phiền!” Còn không mau chạy thì đại tổ tông sẽ cho hắn ta biết làm thế nào biến hoa trắng thành hoa đỏ.
Đây là lão tổ tông thượng cổ đó!
Không thể trêu không thể trêu!
Tỉnh Hoằng Văn đại diện Thiên Ngu Sơn, tất nhiên được Dung Thủy Thành được ân cần tiếp đón. Đỗ gia có người chuyên tiếp đãi, sắp xếp sương phòng cho đệ tử danh môn đại phái, vị trí vừa tốt vừa yên tĩnh.
Tỉnh Hoằng Văn vốn coi thường Đan Phù Thịnh Hội, nếu không vì quả Xích Đề, hắn sẽ không xuất hiện ở địa phương này.
Đường đường là đệ tử thân truyền của Thiên Ngu Sơn, sao có thể đấu giá với những người này.
Chỉ cần hắn đột phá, Kim Đan đại viên mãn gần ngay trước mắt, đợi hắn kết anh…
Đan Phù Sơn là cái thá gì.
Chỉ là một lũ nhà giàu.
Tỉnh Hoằng Văn khinh thường trong lòng, trên mặt vẫn ôn tồn lễ độ, bỗng liếc thấy gian sương phòng ở giữa, thuận miệng hỏi: “Thiếu gia Đỗ gia cũng tới?”
Hạ nhân Đỗ gia nói: “Người chủ trì hội đấu giá là tam trưởng lão.”
Tỉnh Hoằng Văn: “Ồ? Vậy trong sương phòng là Đỗ tam gia?”
Hạ nhân Đỗ gia: “Tam trưởng lão ở đằng sau phụ trách mọi sự vụ, không đến đằng trước.”
Tỉnh Hoằng Văn hơi thấy bất mãn, có điều hắn không biểu hiện ra ngoài, chỉ lạnh nhạt nói: “Không biết nhân vật tôn quý cỡ nào mới có thể ngồi trong đó.”
Tất nhiên hạ nhân Đỗ gia hiểu ý hắn. Gã không dám nói tiếp, chỉ muốn mời vị Thiên Ngu Sơn này vào sương phòng thôi.
Tỉnh Hoằng Văn đi chậm lại, nhìn thấy người bước vào sương phòng.
Một thiếu niên có ngoại hình rất xuất sắc.
Thiếu niên như phát hiện tầm mắt hắn, liếc sang đây.
Tỉnh Hoằng Văn căng thẳng, chợt thấy sau lưng phát lãnh. Đến khi hoàn hồn, người nọ đã vào sương phòng, trước sương phòng là màn nước một chiều, hắn không nhìn thấy bên trong.
Đó là ai?
Tỉnh Hoằng Văn ngẫm hết danh môn Thập Nhị Tiên Sơn cũng không nghĩ ra là nhân vật nào.
Chắc chắn thiếu niên có thân thế bất phàm, nếu không sao được Đỗ gia tiếp đãi như thế, cộng thêm tướng mạo bắt mắt, dù hắn chưa gặp thì cũng nghe qua mới phải.
Tỉnh Hoằng Văn thấp thỏm không yên, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Đương nhiên hắn không biết Tần Cửu Khinh là ‘thiên chi kiêu tử’ suýt bị mình hại chết, hồi ở Hoàng An thành, hắn không biết ai là ‘thiên chi kiêu tử’, chỉ biết đã chết yểu. Mà có biết cũng sẽ không nghĩ đến, một thằng nhóc thế tục sao có thể được Đỗ gia Dung Thuỷ tôn kính nhường này trong vòng chín năm ngắn ngủi.
Tỉnh Hoằng Văn không quen biết Tần Cửu Khinh, lại luôn hoảng hốt, một loại cảm giác nguy hiểm kỳ quái dâng lên trong lòng, làm hắn có xúc động muốn xử lý cho thoải mái.
Người nọ không làm gì, lại làm hắn chán ghét tận xương.
Tỉnh Hoằng Văn bất giác nắm chặt tay.
Tần Cửu Khinh không bất ngờ khi nhìn thấy Tỉnh Hoằng Văn.
Hình như lần trước Tỉnh Hoằng Văn cũng đến Đan Phù Sơn lấy năm quả Xích Đề. Lúc Quân Thượng Minh hiếm khi giãn mặt khen Tỉnh Hoằng Văn một câu, Tần Cửu Khinh cũng ở bên cạnh.
Cũng từ đó, Quân Thượng Minh bắt đầu bày kế, mơ ước vạn linh căn của hắn.
Hai trăm lẻ một thêm năm vừa đúng hai trăm lẻ sáu.
Lần đó Tần Cửu Khinh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Quân Thượng Minh dùng quả Xích Đề đột phá Hóa Thần kỳ, hiện giờ…
Vừa vặn gom đủ một bộ thân thể.
Trùng hợp?
Tần Cửu Khinh rũ mi, bưng trà khẽ nhấp.
Hội đấu giá bắt đầu, Bạch Tiểu Cốc vô cùng hứng khởi, Tần Cửu Khinh chỉ đáp khi Bạch Tiểu Cốc dò hỏi, nói cho y những cái đó là gì, có lợi gì, chừng bao nhiêu linh thạch…
Thuận tiện còn nói một vài quy tắc đấu giá.
Bạch Tiểu Cốc nghe đến mức hai mắt toát ra hâm mộ, hô: “Cha thật lợi hại!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Tiểu ca ca hầu trà bên cạnh đỏ mặt.
Lời nói không có vấn đề, xưng hô cũng không có vấn đề, nhưng cái giọng này… tiểu tỷ tỷ Miêu tộc cũng không mềm được như vậy!
Cuối cùng cũng tới quả Xích Đề.
Chủ trì đẩy năm quả Xích Đề lên đài, Bạch Tiểu Cốc lần đầu tiên nhìn thấy thứ có thể tạo thân thể cho mình.
Bạch Tiểu Cốc vừa nhìn là thích.
Quả rất lớn, trắng giòn, như chọt một cái là bể.
Y tưởng màu đỏ, hoá ra là màu trắng, tốt quá, cốt duyệt!
Quả Xích Đề là một trong những vật phẩm quan trọng nhất Tu chân giới, gần như mỗi tu sĩ ở mỗi cảnh giới đều dùng, chẳng qua tốc độ kết quả quá rề rà, số lượng thưa thớt, ngoại trừ vài người nhất định phải dùng tới, còn lại đều tìm thứ khác thay thế.
Có thể thay thế thì không còn quý nữa.
Nếu Thiên Ngu Sơn không gom quả Xích Đề như điên trong chín năm nay, nó sẽ không cao giá tới vậy.
Hai trăm vạn một quả Xích Đề, nhiều người nhìn thôi đã sợ đừng nói gì ra giá.
Mọi người cũng thầm hiểu, Thiên Ngu Sơn đã tới thì chắc chắn phải lấy bằng được, hà tất tranh với Thiên Ngu Sơn? Phí tiền còn đắc tội Thiên Ngu Sơn, có lỗi không có lời.
Tỉnh Hoằng Văn không nghĩ nhiều, trong lòng hắn đã có giá, nếu không ỷ Đan Phù Thịnh Hội chính trực, người bán tuyệt đối sẽ không ra giá cỡ đó.
Không phí, chỉ chừng một ngàn vạn (mười triệu), Tỉnh Hoằng Văn trở về báo hai ngàn vạn cũng không thành vấn đề.
Dù sao cũng là năm quả cuối cùng, chỉ cần hắn có thể mang về, tôn chủ sẽ khen hắn!
Quả Xích Đề thuộc về ai, mọi người đều biết rõ ràng, không nghĩ quá nhiều, tưởng sẽ chốt ngay, cùng lắm chỉ hai nghìn không trăm lẻ mười một quả (2010/quả), Thiên Ngu Sơn chắc chắn sẽ lấy được.
Bọn họ chỉ muốn qua nhanh nhanh để tới màn Kim phẩm đại chiến!
Khi bắt đầu ra giá, Tỉnh Hoằng Văn lười biếng giơ thẻ bài.
Người chủ trì: “Năm quả Xích Đề, môt nghìn không trăm mười ngàn vạn.”
Giá nâng thấp nhất là một vạn, Tỉnh Hoằng Văn không muốn nâng cao hơn.
Mõi người đều nghĩ: Thành giao thành giao đi đừng trễ nãi thời gian.
Ai ngờ…
Có người giơ thẻ bài.
Người chủ trì tưởng mình nhìn lầm!
Tuy nàng là người Đỗ gia, nhưng chỉ là dòng bên, Đỗ tam gia không có nhắc nhở gì, nàng không biết Đỗ gia muốn lấy quả Xích Đề.
Người chủ trì vội nói: “Năm quả Xích Đề, một nghìn năm trăm vạn!” Một lần ra năm trăm vạn linh thạch!
Tỉnh Hoằng Văn sửng sốt, thiếu chút nữa đứng dậy.
Hiện trường ồ lên, ai thế… Ai tiền nhiều đến mức giành lấy cái thứ không đáng bỏ tiền ra, hơn nữa cỏn đối nghịch với Thiên Ngu Sơn?
Sau khi mọi người nhìn thấy người giơ thẻ bài, tâm tình càng thêm phức tạp!!!
Đỗ tứ gia.
Tứ trưởng lão Đỗ gia!
Ông ta… Ông ta muốn quả Xích Đề, nói cách khác là Đỗ gia muốn.
Không không không, không quan trọng, Đỗ gia trước đến nay giỏi luồn cúi, nếu không có cái gật đầu của gia chủ, Đỗ Tứ tuyệt đối không dám khiêu khích Thiên Ngu Sơn.
Tỉnh Hoằng Văn cũng thấy Đỗ Tứ, đôi mắt nheo lại, trong lòng bực bội: Muốn tiền không muốn mạng, đồ ngu.
Hắn tưởng Đỗ gia cố ý nâng giá để vớt một ít.
Tỉnh Hoằng Văn lại giơ thẻ bài, vẫn chỉ thêm mười vạn.
Một nghìn năm trăm vạn cũng được, hắn có thể dư năm trăm vạn, đủ mua vài viên đan dược…
Người chủ trì kinh hô: “Năm quả Xích Đề, hai ngàn vạn!”
Đỗ Tứ cũng giơ thẻ bài, vẫn bỏ thêm 500 vạn.
Mọi người kinh ngạc trợn mắt nhìn cảnh này, không phải kích động vì xấp xỉ một nghìn vạn linh thạch, mà là Đan Phù Sơn đối đầu với Thiên Ngu Sơn!
Đỗ gia bị sao thế này?
Điên rồi ư!
Dám khiêu khích đứng đầu Thập Nhị Tiên Sơn, không sợ bị Thượng Minh quân chủ tròng tội đoạ ma đẩy vào Quỷ giới!
Tỉnh Hoằng Văn không sao ngờ được Đỗ gia to gan lớn mật tới vậy, hắn nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm bỏ thêm hai trăm vạn.
Hai nghìn hai trăm vạn, coi như lần này hắn đi không công!
Ai ngờ Đỗ Tứ trực tiếp giơ thẻ đỏ.
Thẻ đỏ là gấp bội.
Có nghĩa là tăng giá gấp đôi.
Người chủ trì tái mặt, run rẩy nói: “Năm quả Xích Đề, năm ngàn vạn!”
Hiện trường tĩnh mịch, vô số âm thanh hít hà của tu sĩ cấp thấp im bặt.
Ê… ê… sắp thành chuyện lớn rồi!
Tỉnh Hoằng Văn cứng người, sắc mặt khó coi cực điểm, cầm chung trà bên cạnh đập lên người hạ nhân Đỗ gia đang hầu bên cạnh.
Bị hất nước nóng, người hầu không dám lên tiếng.
Tỉnh Hoằng Văn trút giận: “Cút!”
Người hầu vội khom người rời đi.
Năm ngàn vạn…
Năm ngàn vạn!
Giá nhường đó, dẫu hắn có đem về thì cũng sẽ bị trách.
Một chuyện cỏn con sao thành ra như vậy?
Không tăng giá sẽ không lấy được, hắn trở về…
Tỉnh Hoằng Văn thoáng nhìn sương phòng sang nhất kia, đột nhiên bình tĩnh, môi mong hơi cong, ánh mắt sắc bén——
Thôi, hắn muốn nhìn xem trái cây này thuộc về ai hơn.
Năm ngàn vạn đổi lấy năm quả Xích Đề, một quả một ngàn vạn.
Có thể phá kỷ lục Đan Phù Thịnh Hội.
Giá trị không cao, đấu giá cao!
Chín năm trước năm mươi vạn chưa chắn có người mua, chín năm sau lại tăng tới một ngàn vạn.
… Có ai ngờ!
Nếu ngờ tới, bọn họ cũng điên cuồng trữ quả Xích Đề!
Đỗ Tứ lấy được quả Xích Đề như dự kiến, đừng nói năm ngàn vạn, một trăm triệu hai trăm triệu một tỷ đều không phải chuyện lớn!
Bạch Tiểu Cốc ở trong sương phòng kích động nắm tay Tần Cửu Khinh tay: “Ta, ta có quả Xích Đề rồi!”
Tần Cửu Khinh đau lòng: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc: “Ta có thể có thân thể!”
Tần Cửu Khinh: “Đúng vậy.”
Bạch Tiểu Cốc rất nhanh nghĩ đến chuyện khác, cụp đuôi: “Chỉ có năm quả, không đủ…” Còn thiếu hai trăm lẻ một quả, dù y đếm không rõ cũng biết kém rất nhiều.
Khổ quá à, năm quả đã phí nhiều tâm sức như vậy, còn hơn một trăm chín mươi.. xương ngón tay không đủ đếm hu hu.
Tần Cửu Khinh đã sớm nghĩ tới việc này.
Tuy hắn bảo Bách Lí Nhất Thuấn đến Thiên Ngu Sơn dò la trái cây còn thừa, nhưng hắn hiểu rõ, có là Bách Lí Nhất Thuấn cũng không có khả năng lấy được hai trăm lẻ một quả Xích Đề.
Quân Thượng Minh sẽ không cho phép có người dòm ngó quả Xích Đề.
Hắn chỉ cần Bách Lí Nhất Thuấn dò đường, sau đó tự hắn đi lấy.
Còn vì sao phải lấy năm quả Xích Đề trước…
Tần Cửu Khinh chọt trán y: “Có thể làm thân thể nhỏ cho ngươi trước.”
Bạch Tiểu Cốc: “Hả?”
Tần Cửu Khinh so sánh: “Cỡ bằng bàn tay.”
Bạch Tiểu Cốc: “!!!”
Y đã hiểu, y có thể biến lớn có thể thu nhỏ, y không có thân thể lớn, nhưng có thể có thân thể nhỏ trước.
To bằng bàn tay…
Cũng là thân thể!
Cốt không chê.
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Vậy ngươi… vậy ngươi phải nặn đẹp một chút đó.”
Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Đẹp hơn ngươi!”
Thân thể nhỏ cũng được, nặn hình dáng nhỏ trước, chờ có thân thể lớn rồi đối chiếu, có điều…
Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh, nhìn nhìn…
Y thu hồi lời nói: “Đẹp hơn ngươi hơi khó…” Dù gì cốt cũng tưởng tượng không ra, bèn lùi một bước, “Có thể xấu hơn xíu, chỉ một xíu thôi đó.”
Kém quá thì y không thể xứng với Cửu Đại Tịch… không, Tần Cửu Khinh!
Song tu phải xứng đôi, y không muốn Cửu Đại Tịch… không, Tần Cửu Khinh chê bai!
Thấy Tần Cửu Khinh không nói gì, Bạch Tiểu Cốc luống cuống: “Cha?”
Tần Cửu Khinh: “…”
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Thật ra là có.
Tần Cửu Khinh có một khuyết điểm không lớn không nhỏ—— Hắn không phân biệt được đẹp hay xấu.
Đặc biệt là quan niệm ở thế tục.
Người xung quanh đều nói hắn đẹp, hắn không thấy vậy.
Đỗ Bân Bân thấy mình xấu, hắn vô cảm.
Nếu miễn cưỡng nói xu hướng thẩm mỹ…
Hắn cảm thấy tiểu cốt đầu rất đẹp, thế nào cũng đẹp.
Hết chương 72
Đan Phù Thịnh Hội được tổ chức bởi Đỗ gia Dung Thủy, không phải tất cả vật đấu giá đều là của Đỗ gia, thế nên ban tổ chức sẽ lấy lệ phí theo quy định cụ thể.
Công tác tuyên truyền đã làm xong, Đỗ gia có muốn năm quả Xích Đề cũng phải đến dự hội đấu giá, đương nhiên chút tiền ấy đối với Đỗ gia không đáng nhắc tới.
Giá khởi điểm là hai trăm vạn, mà dù có là một ngàn thì thế nào, người muốn nó chính là hai vị tổ tông của họ!
Nếu Đỗ Bân Bân luyện thành Mỹ Dung Đan thì đã tự mình đấu giá từ lâu, hiện giờ… khụ, chỉ có thể nhờ Đỗ tứ gia có uy vọng nhất và hay xuất đầu lộ diện nhất ra trận.
Tần Cửu Khinh vốn không muốn đến hội đấu giá, ngoại trừ quả Xích Đề, hắn không có hứng thú với thứ khác, vật phẩm tốt nhất hội đấu giá là đan dược Kim phẩm, mà đó là của Đỗ gia.
Bạch Tiểu Cốc ăn mặc chỉnh tề từ sớm, trông mong nhìn hắn: “Cha, chúng ta đi hội đấu giá nhanh đi, Bân Bân nói sẽ sắp xếp phòng hải đường trắng cho chúng ta!”
Tần Cửu Khinh: “…” Đỗ Bân Bân, phiền.
Bạch Tiểu Cốc: “Bân Bân thật tốt, tuy linh hồn hơi xấu…” Y không quan tâm xấu hay không, chỉ là y chưa từng thấy linh hồn lấp lánh ánh vàng xấu xí như vậy, xấu y như vảy cầm lý!
Một chút không thoải mái của Tần Cửu Khinh bởi vì chữ xấu mà vơi bớt một nửa: “Xấu bao nhiêu?”
Bạch Tiểu Cốc chậc chậc: “Ngươi không nhìn thấy thôi, kim quang át cả người, nói theo cách nhân gian thì là người đầy mùi tiền đó!” Có lẽ hơi kỳ quái, Bân Bân không có vấn đề, chỉ là linh hồn vàng quá thôi.
Tần Cửu Khinh: “…”
Tài vận của Đỗ gia thật sự quá tốt.
Bạch Tiểu Cốc lại kề sát vào hắn: “Ngươi vẫn đẹp nhất, linh hồn đẹp, người cũng đẹp, cốt thích nhất.”
Chút không thoải mái còn lại của cha nhỏ đã tiêu thất.
Tần Cửu Khinh bế y lên: “Muốn xem đấu giá?”
Bạch Tiểu Cốc vòng lấy cổ hắn: “Ừm! Mau đến xem quả Xích Đề.” Y hồi hộp quá, y sắp có thân thể, sắp có thể song tu!
Tuy đối tượng song tu đã không khơi nổi dục vọng của y…
Haizz!
Đỗ gia sắp xếp vị trí tôn quý nhất cho hai vị tổ tông của họ, Đỗ Bân Bân sai hạ nhân trang hoàng suốt đêm, biến bao sương cổ xưa lung linh như mơ.
Đỗ Bân Bân sợ tiểu tổ tông ở phòng chữ tuyết chán, cách tân bao sương một chút, có mây, có sương, có gốc hoa hải đường nở trái mùa..
Hoa hải đường trắng đã hiếm thấy, sum xuê càng hiếm thấy hơn.
Đẩy cửa sương phòng ra, trên nhánh cây xiêu vẹo, hoa trắng nhỏ sáng trong như tuyết rũ xuống, phía dưới là một con thuyền gỗ xưa, dưới thuyền có suối nước dập dờn, bàn trà nhỏ và tách trà bích lan đặt một bên, mây mù lượn lờ như tiên cảnh.
Hoa hải đường rơi, tuyết đầy thuyền.
Cố nhân trở về, bầu bạn lâu dài.
Một sương phòng nho nhỏ, dưới sự thiết kế độc đáo của Đỗ Bân Bân, đẹp như ảo mộng.
Bạch Tiểu Cốc mở to mắt nhìn, túm vạt áo Tần Cửu Khinh, nói: “Đẹp quá đẹp quá đẹp quá!”
Đỗ Bân Bân mang mặt nạ bảo hộ, tâm trạng không tệ: “Ngài thích là được.”
Bạch Tiểu Cốc lập tức nói: “Thích thích cốt thích!”
Đỗ Bân Bân đang muốn nói tiếp, đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh lẽo!
Ôi, chỉ lo lấy lòng tiểu tổ tông mà quên đại tổ tông.
Đỗ Bân Bân vội nói: “Các ngươi ngồi đi, ta không làm phiền!” Còn không mau chạy thì đại tổ tông sẽ cho hắn ta biết làm thế nào biến hoa trắng thành hoa đỏ.
Đây là lão tổ tông thượng cổ đó!
Không thể trêu không thể trêu!
Tỉnh Hoằng Văn đại diện Thiên Ngu Sơn, tất nhiên được Dung Thủy Thành được ân cần tiếp đón. Đỗ gia có người chuyên tiếp đãi, sắp xếp sương phòng cho đệ tử danh môn đại phái, vị trí vừa tốt vừa yên tĩnh.
Tỉnh Hoằng Văn vốn coi thường Đan Phù Thịnh Hội, nếu không vì quả Xích Đề, hắn sẽ không xuất hiện ở địa phương này.
Đường đường là đệ tử thân truyền của Thiên Ngu Sơn, sao có thể đấu giá với những người này.
Chỉ cần hắn đột phá, Kim Đan đại viên mãn gần ngay trước mắt, đợi hắn kết anh…
Đan Phù Sơn là cái thá gì.
Chỉ là một lũ nhà giàu.
Tỉnh Hoằng Văn khinh thường trong lòng, trên mặt vẫn ôn tồn lễ độ, bỗng liếc thấy gian sương phòng ở giữa, thuận miệng hỏi: “Thiếu gia Đỗ gia cũng tới?”
Hạ nhân Đỗ gia nói: “Người chủ trì hội đấu giá là tam trưởng lão.”
Tỉnh Hoằng Văn: “Ồ? Vậy trong sương phòng là Đỗ tam gia?”
Hạ nhân Đỗ gia: “Tam trưởng lão ở đằng sau phụ trách mọi sự vụ, không đến đằng trước.”
Tỉnh Hoằng Văn hơi thấy bất mãn, có điều hắn không biểu hiện ra ngoài, chỉ lạnh nhạt nói: “Không biết nhân vật tôn quý cỡ nào mới có thể ngồi trong đó.”
Tất nhiên hạ nhân Đỗ gia hiểu ý hắn. Gã không dám nói tiếp, chỉ muốn mời vị Thiên Ngu Sơn này vào sương phòng thôi.
Tỉnh Hoằng Văn đi chậm lại, nhìn thấy người bước vào sương phòng.
Một thiếu niên có ngoại hình rất xuất sắc.
Thiếu niên như phát hiện tầm mắt hắn, liếc sang đây.
Tỉnh Hoằng Văn căng thẳng, chợt thấy sau lưng phát lãnh. Đến khi hoàn hồn, người nọ đã vào sương phòng, trước sương phòng là màn nước một chiều, hắn không nhìn thấy bên trong.
Đó là ai?
Tỉnh Hoằng Văn ngẫm hết danh môn Thập Nhị Tiên Sơn cũng không nghĩ ra là nhân vật nào.
Chắc chắn thiếu niên có thân thế bất phàm, nếu không sao được Đỗ gia tiếp đãi như thế, cộng thêm tướng mạo bắt mắt, dù hắn chưa gặp thì cũng nghe qua mới phải.
Tỉnh Hoằng Văn thấp thỏm không yên, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Đương nhiên hắn không biết Tần Cửu Khinh là ‘thiên chi kiêu tử’ suýt bị mình hại chết, hồi ở Hoàng An thành, hắn không biết ai là ‘thiên chi kiêu tử’, chỉ biết đã chết yểu. Mà có biết cũng sẽ không nghĩ đến, một thằng nhóc thế tục sao có thể được Đỗ gia Dung Thuỷ tôn kính nhường này trong vòng chín năm ngắn ngủi.
Tỉnh Hoằng Văn không quen biết Tần Cửu Khinh, lại luôn hoảng hốt, một loại cảm giác nguy hiểm kỳ quái dâng lên trong lòng, làm hắn có xúc động muốn xử lý cho thoải mái.
Người nọ không làm gì, lại làm hắn chán ghét tận xương.
Tỉnh Hoằng Văn bất giác nắm chặt tay.
Tần Cửu Khinh không bất ngờ khi nhìn thấy Tỉnh Hoằng Văn.
Hình như lần trước Tỉnh Hoằng Văn cũng đến Đan Phù Sơn lấy năm quả Xích Đề. Lúc Quân Thượng Minh hiếm khi giãn mặt khen Tỉnh Hoằng Văn một câu, Tần Cửu Khinh cũng ở bên cạnh.
Cũng từ đó, Quân Thượng Minh bắt đầu bày kế, mơ ước vạn linh căn của hắn.
Hai trăm lẻ một thêm năm vừa đúng hai trăm lẻ sáu.
Lần đó Tần Cửu Khinh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Quân Thượng Minh dùng quả Xích Đề đột phá Hóa Thần kỳ, hiện giờ…
Vừa vặn gom đủ một bộ thân thể.
Trùng hợp?
Tần Cửu Khinh rũ mi, bưng trà khẽ nhấp.
Hội đấu giá bắt đầu, Bạch Tiểu Cốc vô cùng hứng khởi, Tần Cửu Khinh chỉ đáp khi Bạch Tiểu Cốc dò hỏi, nói cho y những cái đó là gì, có lợi gì, chừng bao nhiêu linh thạch…
Thuận tiện còn nói một vài quy tắc đấu giá.
Bạch Tiểu Cốc nghe đến mức hai mắt toát ra hâm mộ, hô: “Cha thật lợi hại!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Tiểu ca ca hầu trà bên cạnh đỏ mặt.
Lời nói không có vấn đề, xưng hô cũng không có vấn đề, nhưng cái giọng này… tiểu tỷ tỷ Miêu tộc cũng không mềm được như vậy!
Cuối cùng cũng tới quả Xích Đề.
Chủ trì đẩy năm quả Xích Đề lên đài, Bạch Tiểu Cốc lần đầu tiên nhìn thấy thứ có thể tạo thân thể cho mình.
Bạch Tiểu Cốc vừa nhìn là thích.
Quả rất lớn, trắng giòn, như chọt một cái là bể.
Y tưởng màu đỏ, hoá ra là màu trắng, tốt quá, cốt duyệt!
Quả Xích Đề là một trong những vật phẩm quan trọng nhất Tu chân giới, gần như mỗi tu sĩ ở mỗi cảnh giới đều dùng, chẳng qua tốc độ kết quả quá rề rà, số lượng thưa thớt, ngoại trừ vài người nhất định phải dùng tới, còn lại đều tìm thứ khác thay thế.
Có thể thay thế thì không còn quý nữa.
Nếu Thiên Ngu Sơn không gom quả Xích Đề như điên trong chín năm nay, nó sẽ không cao giá tới vậy.
Hai trăm vạn một quả Xích Đề, nhiều người nhìn thôi đã sợ đừng nói gì ra giá.
Mọi người cũng thầm hiểu, Thiên Ngu Sơn đã tới thì chắc chắn phải lấy bằng được, hà tất tranh với Thiên Ngu Sơn? Phí tiền còn đắc tội Thiên Ngu Sơn, có lỗi không có lời.
Tỉnh Hoằng Văn không nghĩ nhiều, trong lòng hắn đã có giá, nếu không ỷ Đan Phù Thịnh Hội chính trực, người bán tuyệt đối sẽ không ra giá cỡ đó.
Không phí, chỉ chừng một ngàn vạn (mười triệu), Tỉnh Hoằng Văn trở về báo hai ngàn vạn cũng không thành vấn đề.
Dù sao cũng là năm quả cuối cùng, chỉ cần hắn có thể mang về, tôn chủ sẽ khen hắn!
Quả Xích Đề thuộc về ai, mọi người đều biết rõ ràng, không nghĩ quá nhiều, tưởng sẽ chốt ngay, cùng lắm chỉ hai nghìn không trăm lẻ mười một quả (2010/quả), Thiên Ngu Sơn chắc chắn sẽ lấy được.
Bọn họ chỉ muốn qua nhanh nhanh để tới màn Kim phẩm đại chiến!
Khi bắt đầu ra giá, Tỉnh Hoằng Văn lười biếng giơ thẻ bài.
Người chủ trì: “Năm quả Xích Đề, môt nghìn không trăm mười ngàn vạn.”
Giá nâng thấp nhất là một vạn, Tỉnh Hoằng Văn không muốn nâng cao hơn.
Mõi người đều nghĩ: Thành giao thành giao đi đừng trễ nãi thời gian.
Ai ngờ…
Có người giơ thẻ bài.
Người chủ trì tưởng mình nhìn lầm!
Tuy nàng là người Đỗ gia, nhưng chỉ là dòng bên, Đỗ tam gia không có nhắc nhở gì, nàng không biết Đỗ gia muốn lấy quả Xích Đề.
Người chủ trì vội nói: “Năm quả Xích Đề, một nghìn năm trăm vạn!” Một lần ra năm trăm vạn linh thạch!
Tỉnh Hoằng Văn sửng sốt, thiếu chút nữa đứng dậy.
Hiện trường ồ lên, ai thế… Ai tiền nhiều đến mức giành lấy cái thứ không đáng bỏ tiền ra, hơn nữa cỏn đối nghịch với Thiên Ngu Sơn?
Sau khi mọi người nhìn thấy người giơ thẻ bài, tâm tình càng thêm phức tạp!!!
Đỗ tứ gia.
Tứ trưởng lão Đỗ gia!
Ông ta… Ông ta muốn quả Xích Đề, nói cách khác là Đỗ gia muốn.
Không không không, không quan trọng, Đỗ gia trước đến nay giỏi luồn cúi, nếu không có cái gật đầu của gia chủ, Đỗ Tứ tuyệt đối không dám khiêu khích Thiên Ngu Sơn.
Tỉnh Hoằng Văn cũng thấy Đỗ Tứ, đôi mắt nheo lại, trong lòng bực bội: Muốn tiền không muốn mạng, đồ ngu.
Hắn tưởng Đỗ gia cố ý nâng giá để vớt một ít.
Tỉnh Hoằng Văn lại giơ thẻ bài, vẫn chỉ thêm mười vạn.
Một nghìn năm trăm vạn cũng được, hắn có thể dư năm trăm vạn, đủ mua vài viên đan dược…
Người chủ trì kinh hô: “Năm quả Xích Đề, hai ngàn vạn!”
Đỗ Tứ cũng giơ thẻ bài, vẫn bỏ thêm 500 vạn.
Mọi người kinh ngạc trợn mắt nhìn cảnh này, không phải kích động vì xấp xỉ một nghìn vạn linh thạch, mà là Đan Phù Sơn đối đầu với Thiên Ngu Sơn!
Đỗ gia bị sao thế này?
Điên rồi ư!
Dám khiêu khích đứng đầu Thập Nhị Tiên Sơn, không sợ bị Thượng Minh quân chủ tròng tội đoạ ma đẩy vào Quỷ giới!
Tỉnh Hoằng Văn không sao ngờ được Đỗ gia to gan lớn mật tới vậy, hắn nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm bỏ thêm hai trăm vạn.
Hai nghìn hai trăm vạn, coi như lần này hắn đi không công!
Ai ngờ Đỗ Tứ trực tiếp giơ thẻ đỏ.
Thẻ đỏ là gấp bội.
Có nghĩa là tăng giá gấp đôi.
Người chủ trì tái mặt, run rẩy nói: “Năm quả Xích Đề, năm ngàn vạn!”
Hiện trường tĩnh mịch, vô số âm thanh hít hà của tu sĩ cấp thấp im bặt.
Ê… ê… sắp thành chuyện lớn rồi!
Tỉnh Hoằng Văn cứng người, sắc mặt khó coi cực điểm, cầm chung trà bên cạnh đập lên người hạ nhân Đỗ gia đang hầu bên cạnh.
Bị hất nước nóng, người hầu không dám lên tiếng.
Tỉnh Hoằng Văn trút giận: “Cút!”
Người hầu vội khom người rời đi.
Năm ngàn vạn…
Năm ngàn vạn!
Giá nhường đó, dẫu hắn có đem về thì cũng sẽ bị trách.
Một chuyện cỏn con sao thành ra như vậy?
Không tăng giá sẽ không lấy được, hắn trở về…
Tỉnh Hoằng Văn thoáng nhìn sương phòng sang nhất kia, đột nhiên bình tĩnh, môi mong hơi cong, ánh mắt sắc bén——
Thôi, hắn muốn nhìn xem trái cây này thuộc về ai hơn.
Năm ngàn vạn đổi lấy năm quả Xích Đề, một quả một ngàn vạn.
Có thể phá kỷ lục Đan Phù Thịnh Hội.
Giá trị không cao, đấu giá cao!
Chín năm trước năm mươi vạn chưa chắn có người mua, chín năm sau lại tăng tới một ngàn vạn.
… Có ai ngờ!
Nếu ngờ tới, bọn họ cũng điên cuồng trữ quả Xích Đề!
Đỗ Tứ lấy được quả Xích Đề như dự kiến, đừng nói năm ngàn vạn, một trăm triệu hai trăm triệu một tỷ đều không phải chuyện lớn!
Bạch Tiểu Cốc ở trong sương phòng kích động nắm tay Tần Cửu Khinh tay: “Ta, ta có quả Xích Đề rồi!”
Tần Cửu Khinh đau lòng: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc: “Ta có thể có thân thể!”
Tần Cửu Khinh: “Đúng vậy.”
Bạch Tiểu Cốc rất nhanh nghĩ đến chuyện khác, cụp đuôi: “Chỉ có năm quả, không đủ…” Còn thiếu hai trăm lẻ một quả, dù y đếm không rõ cũng biết kém rất nhiều.
Khổ quá à, năm quả đã phí nhiều tâm sức như vậy, còn hơn một trăm chín mươi.. xương ngón tay không đủ đếm hu hu.
Tần Cửu Khinh đã sớm nghĩ tới việc này.
Tuy hắn bảo Bách Lí Nhất Thuấn đến Thiên Ngu Sơn dò la trái cây còn thừa, nhưng hắn hiểu rõ, có là Bách Lí Nhất Thuấn cũng không có khả năng lấy được hai trăm lẻ một quả Xích Đề.
Quân Thượng Minh sẽ không cho phép có người dòm ngó quả Xích Đề.
Hắn chỉ cần Bách Lí Nhất Thuấn dò đường, sau đó tự hắn đi lấy.
Còn vì sao phải lấy năm quả Xích Đề trước…
Tần Cửu Khinh chọt trán y: “Có thể làm thân thể nhỏ cho ngươi trước.”
Bạch Tiểu Cốc: “Hả?”
Tần Cửu Khinh so sánh: “Cỡ bằng bàn tay.”
Bạch Tiểu Cốc: “!!!”
Y đã hiểu, y có thể biến lớn có thể thu nhỏ, y không có thân thể lớn, nhưng có thể có thân thể nhỏ trước.
To bằng bàn tay…
Cũng là thân thể!
Cốt không chê.
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Vậy ngươi… vậy ngươi phải nặn đẹp một chút đó.”
Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Đẹp hơn ngươi!”
Thân thể nhỏ cũng được, nặn hình dáng nhỏ trước, chờ có thân thể lớn rồi đối chiếu, có điều…
Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh, nhìn nhìn…
Y thu hồi lời nói: “Đẹp hơn ngươi hơi khó…” Dù gì cốt cũng tưởng tượng không ra, bèn lùi một bước, “Có thể xấu hơn xíu, chỉ một xíu thôi đó.”
Kém quá thì y không thể xứng với Cửu Đại Tịch… không, Tần Cửu Khinh!
Song tu phải xứng đôi, y không muốn Cửu Đại Tịch… không, Tần Cửu Khinh chê bai!
Thấy Tần Cửu Khinh không nói gì, Bạch Tiểu Cốc luống cuống: “Cha?”
Tần Cửu Khinh: “…”
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Thật ra là có.
Tần Cửu Khinh có một khuyết điểm không lớn không nhỏ—— Hắn không phân biệt được đẹp hay xấu.
Đặc biệt là quan niệm ở thế tục.
Người xung quanh đều nói hắn đẹp, hắn không thấy vậy.
Đỗ Bân Bân thấy mình xấu, hắn vô cảm.
Nếu miễn cưỡng nói xu hướng thẩm mỹ…
Hắn cảm thấy tiểu cốt đầu rất đẹp, thế nào cũng đẹp.
Hết chương 72