Tiểu Bạch Cốt
Chương 70
Edit: Phong Nguyệt
Trên đường về nhà, Đỗ Bân Bân, Đỗ Tam và Đỗ Tứ thổn thức không thôi.
Họ chuẩn bị quá trời, ai ngờ chỉ cần năm quả Xích Đề, quả là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.
Đỗ gia cho rằng mình đã đủ xem linh thạch là rác, không ngờ còn có kẻ thoát tục hơn, đem cỏ rác tinh lọc thành linh thạch!
Về đến nhà, Đỗ gia đang định đại sư gỡ bỏ phong ấn thì…
Chưa thấy đại sư đã thấy Tần Cửu Khinh và con trai bảo bối của hắn.
Bạch Tiểu Cốc đổi y phục đen (không bắt mắt, so với đẹp, Bạch Tiểu Cốc sợ bị nhìn chằm chằm hơn), nằm nhoài trên vai Tần Cửu Khinh khóc hu hu: “Cốt không muốn mọc vảy, cốt không muốn biến thành cá…”
E là từ lúc chào đời đến nay, vảy cẩm lý ngàn năm chưa từng bị chê bai tới vậy.
Mà dù Bạch Tiểu Cốc chê nó thế nào, nó cũng không chịu rời khỏi Bạch Tiểu Cốc.
Đỗ Bân Bân thấy Tần Cửu Khinh, sửng sốt, không khỏi nghĩ lung tung: Cường giả đổi ý?
Nghĩ vậy, hắn ta ôm chặt khăn quàng cổ trắng đã không còn vảy cẩm lý ngàn năm từ lâu.
Tần Cửu Khinh: “Các người chưa lấy đồ của mình về.”
Đỗ Bân Bân ngẩn người, nhìn về phía Đỗ Tam; Đỗ Tam cũng ngẩn người, nhìn về phía Đỗ Tứ; Đỗ Tứ bó tay: “Thứ nên lấy đã lấy.” Mục đích của họ là vảy cẩm lý ngàn năm, những cái khác không quan trọng.
Bạch Tiểu Cốc không chịu được nữa, xoay người cởi bao tay, để lộ xương bàn tay, chỉ vào chiếc vảy kia, nói: “Đồ các người làm rớt!”
Đỗ gia: “…………………”
Đúng là đồ bọn họ rớt, thứ rớt chính là mạch máu ngàn năm của Đỗ gia!
Đỗ Bân Bân nhìn vảy cẩm lý rồi nhìn khăn quàng cổ trong lòng mình, giật mình: “Phong ấn… sao có thể tự phá?” Phong ấn của toàn bộ đại sư chùa Bồ Đề sao nói phá là phá?
Không không không, quan trọng là sao vảy cẩm lý có màu tươi sáng bắt mắt như vậy, thậm chí vảy cũng lớn hơn gấp ba.
Vốn chỉ lớn bằng móng tay cái, hiện giờ lớn như trứng bồ câu!
Một chiếc vảy cẩm lý to nhường này, đừng nói Đỗ Bân Bân trẻ tuổi, Đỗ Tam và Đỗ Tứ lớn tuổi cũng chưa từng thấy!
Còn về chuyện tay Bạch Tiểu Cốc là xương, bọn họ đã không rảnh chú ý nữa.
Trọng điểm quá nhiều, xương trắng đã trở thành chuyện bình thường.
Bạch Tiểu Cốc cố gắng gỡ vảy cẩm lý: “Nó không xuống, sao cũng không chịu xuống…”
Đỗ Bân Bân rỉ máu trong tim: “Nè… nè…” Đại lão à ngài nhẹ tay thôi, đừng làm hư vảy cẩm lý.
Cũng may vảy cẩm lý trơn trượt, phát hiện xương ngón tay cứng thì dịch sang chỗ khác, trơn như tấm màn ngũ sắc bám trên xương bàn tay, càng lúc càng áp sát.
Bạch Tiểu Cốc rưng rưng: “Ta gỡ hư rồi các người có tức giận không?”
Y sắp chịu không nổi nữa!
Sao họ tức giận được, họ sắp bị doạ chết khiếp: Tổ tông à, nhẹ tay một chút, đây là mạng sống của Đan Phù Sơn đó!
Mạng sống bị ghét bỏ thành bộ dáng này, bọn họ cũng tuyệt vọng lắm đấy!
Bạch Tiểu Cốc phát hiện bọn họ ‘tức giận’, chui vào lòng Tần Cửu Khinh, khổ sở nói: “Sao nó ăn vạ cốt, nó xấu như vậy…”
Nghe thấy chữ xấu, Đỗ Bân Bân giật mình.
Đỗ Tam và Đỗ Tứ lặng thinh như xác chết: Ngài bảo cái này là xấu? Ngài chê vảy ngũ sắc tuyệt phẩm có thánh quang lập loè xấu.
Bạch Tiểu Cốc định nghĩa lại từ ‘xấu’ cho Đỗ Bân Bân tự ti từ nhỏ.
Cái này mà xấu, vậy thì Đỗ Bân Bân tình nguyện cùng nó xấu ngàn năm xấu vạn năm xấu đời đời kiếp kiếp!
Vảy cẩm lý không chịu xuống, Bạch Tiểu Cốc đã quát, đã uy hiếp (gỡ hư), quễ này vẫn bất động, tựa như sinh ra trên xương bàn tay của Bạch Tiểu Cốc.
Đỗ gia vây quanh xương bàn tay, nịnh hết lời này tới lời nọ, vảy cẩm lý vẫn không nghe hiểu gì, chỉ bám Bạch Tiểu Cốc.
Ý niệm của nó quá mạnh, làm Bạch Tiểu Cốc ‘nghe’ thấy gì đó.
Vảy cẩm lý: “Không muốn không muốn, không muốn rời khỏi ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc tức giận: “Ta không thích ngươi!”
Vảy cẩm lý: “Hu hu.”
Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi đừng khóc!”
Vảy cẩm lý: “Hu hu.”
Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi khóc ta cũng không cần ngươi!”
Chỉ đơn phương nghe tiếng tiểu bạch cốt cũng đoán ra vấn đề.
Là hai tiểu bằng hữu cãi nhau, vấn đề là hai tiểu bằng hữu… quá kinh thiên động địa!
Đối lập Đỗ gia không hiểu mô tê gì, Tần Cửu Khinh lại hiểu rõ.
Vảy cẩm lý mê muội thần lực trong cơ thể Bạch Tiểu Cốc, lúc trước ở Phúc Lâm Các, bị bọc trong tầng tầng phong ấn mà còn có thể phát huy tác dụng cũng là do cảm nhận được thần lực.
Vảy cẩm lý luôn được quàng trên cổ Bạch Tiểu Cốc, phong ấn dần dần nới lỏng, vảy cẩm lý cảm nhận được thần lực tràn trề xưa nay chưa từng có, làm sao nỡ rời đi.
Linh vật tới giai đoạn Thần sẽ có linh, như Thiết Thiên cũng là vật, cho nên có kiếm linh; còn Vấn Đạo, không nên không có kiếm linh.
Có lẽ có mà bị Quân Thượng Minh áp chế.
Bạch Tiểu Cốc không nhịn được nữa, tức giận: “Ta không cần xương bàn tay này!”
Nếu không thể gỡ xuống, y chặt bỏ xương bàn tay của mình là được, dù sao nó cũng bị vấy bẩn rồi, không bằng mọc ra cái mới.
Đỗ gia bị dọa sợ, vội tiến lên nói: “Không đến mức không đến mức…”
Bọn họ không biết Bạch Tiểu Cốc có thể tái sinh xương cốt, chỉ sợ con trai ma tu thượng cổ bị mất bàn tay vì họ thì ma tu thượng sẽ giận dữ diệt Đỗ gia.
Bạch Tiểu Cốc nhìn Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh trấn an Bạch Tiểu Cốc: “Không có xương bàn tay sao ngươi đeo bao tay trắng?”
Đúng rồi, khối xương lớn như vậy phải ăn rất nhiều lệ quỷ bồi bổ, Đan Phù Sơn làm gì có nhiều lệ quỷ cho y ăn, y không muốn không có xương tay.
Oa một tiếng, Bạch Tiểu Cốc sà vào trong lòng Tần Cửu Khinh khóc.
Vảy cẩm lý xấu xí, vảy cẩm lý xấu xa, vảy cẩm lý đừng có khóc nữa!
Đỗ Bân Bân chặn lại: “Hay hai vị ở lại đây trước, chờ bọn ta mở họp một chút.”
Bọn họ không có cách khác, Đỗ gia không thân quen với vảy cẩm lý cho lắm, chỉ biết tổ tiên dựa vào nó tạo ra ngàn năm phồn thịnh, qua một ngàn năm, vảy cẩm lý lại xuất hiện, bọn họ không hiểu nên nắm giữ nó thế nào, chỉ biết nó rất quan trọng, vô cùng quan trọng.
Tóm lại không thể làm vảy cẩm lý biến mất được, họ cần chút thời gian nghiên cứu…
Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng nói: “Cốt thích phòng tuyết.”
Đỗ Bân Bân còn trẻ, đoán được sở thích của tiểu gia hỏa, vội nói: “Phòng chữ tuyết ở Hạ Tiêu Lâu đúng không? Đỗ gia cũng có! Càng to và đẹp hơn, còn… còn có một cái sân tuyết!” Thật ra không có, nhưng có tiền có thể sai ma khiến quỷ, hắn ta chỉ cần nện linh thạch, nửa canh giờ nữa sẽ có!
Bạch Tiểu Cốc vui vẻ hơn một chút, y nhìn Tần Cửu Khinh: “Cha, chúng ta có thể ở lại không?”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Phải xử lý vảy cẩm lý, tiểu bạch cốt không thích, nó không thể dính y, cho Đỗ gia một ít thời gian, tốt nhất là có thể giải quyết, nếu không giải quyết được thì hắn sẽ tiêu diệt nó.
Trong nháy mắt, vảy cẩm lý cảm nhận được nguy hiểm trùng trùng.
Tiểu bạch dọa nó.
Nam nhân trầm mặc kia lại nghiêm túc!
Vảy cẩm lý: Sợ, nhưng không muốn đi!
Đỗ gia đưa hai vị tổ tông vào thế giới băng tuyết rộng lớn, sau đó lập tức tổ chức hội trưởng lão, mọi người nghe tình huống xong đều: “Chuyện…”
Chuyện lạ của năm, không, chuyện lạ ngàn năm.
Vảy cẩm lý dính người không buông!
Đỗ Bân Bân hoảng hồn: “Chúng ta mau nghĩ cách, kéo dài nữa ta sợ vảy cẩm lý…”
Đỗ Uy Ca khó tin hỏi: “Bọn họ nỡ huỷ thần vật ngàn năm?”
Đỗ Bân Bân, Đỗ Tam: “…”
Đỗ Tứ là võ tu, nhớ đến ánh mắt khi Tần Cửu Khinh nhìn vảy cẩm lý, trái tim căng thẳng: “Vô cùng có khả năng!”
Cảm giác khủng hoảng gấp bội, mọi người ngồi thành vòng tròn, điên cuồng suy nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra gì.
Dẫu sao họ cũng không quen thuộc vảy cẩm lý.
Ngàn năm trước tổ tiên dựa vào vảy cẩm lý làm Đỗ gia phát đạt, ngàn năm sau thiết bồ câu của tổ tiên tiết lộ vị trí vảy cẩm lý cho họ biết…
Bọn họ cực khổ tìm về, chưa kịp ở chung đã mất tiêu.
Thảo luận… có thể thảo luận ra cái gì!
Một canh giờ trôi qua, chợt có cấp dưới tới báo: “Thiếu gia! Tất cả đan dược vừa ra lò, có chín phần thành phẩm, còn có một viên đan dược dị phẩm!”
Đỗ Bân Bân hít một hơi, vội vàng tiếp nhận thư, đọc kỹ lại.
Trước khi họp, hắn ta đã dặn dò hạ nhân, mỗi ngày Đan Phù Sơn đều có rất nhiều đan dược ra lò, bèn cho người thống kê tỷ lệ thành phẩm vào giờ này.
Trăm năm nay, tỷ lệ thành phẩm của Đỗ gia là năm phần, tuy năm phần không thấp, nhưng chi phí leo thang, họ bất đắc dĩ phải dùng túi phúc mở rộng nghiệp vụ để duy trì chi phí.
Không ngờ vảy cẩm lý vừa trở lại một canh giờ, thậm chí chưa đặt vào thần lò đã có công hiệu như vậy!
Đỗ Bân Bân hưng phấn nói: “Quả nhiên vảy cẩm lý đã mạnh hơn!”
Hắn ta đặt số liệu lên bàn, cho phụ thân và các thúc bá xem.
Lúc tổ tiên còn tại thế, Đỗ gia đạt tới thời kỳ luyện đan đỉnh cao, khi đó xác suất thành công chỉ tám phần, hiện giờ cao tới chín phần, đừng thấy chỉ tăng lên một phần, từ tám đến chín, không như từ hai đến ba.
Bao nhiêu người dùng cả đời cũng khó đạt được tỷ lệ này.
Ánh sáng vảy soi vạn trượng, đầu lớn hơn rất nhiều, hiệu quả cũng tăng lên.
Tuy không biết nguyên do là gì, chỉ biết làm vảy cẩm lý vui vẻ, công năng của nó sẽ mạnh hơn.
Vui vẻ… vui vẻ…
Không hổ là người thừa kế của đệ nhất phú hào, đầu óc Đỗ Bân Bân rất linh loạt: “Vảy cẩm lý thích tiểu thiếu niên, không bằng để tiểu thiếu niên coi Đỗ gia là gia đình thứ hai!”
Đỗ Tam sửng sốt.
Đỗ Tứ vội nói: “Bân Bân, không thể, vừa nhìn là biết tiểu thiếu niên đó là thịt trên tim Tần Cửu Khinh, tuy gọi là cha, lại chỉ là con nuôi, không thể có suy nghĩ liên hôn …”
Đỗ Bân Bân đương nhiên biết, hắn ta bất chấp nói: “Con nói để Đỗ gia trở thành sản nghiệp của tiểu thiếu niên.”
Các trưởng lão thót tim: “Cổ phần? Lúc trước cũng nói cho ba phần…”
Đỗ Bân Bân: “Sáu phần!”
Bàn tròn yên tĩnh, ai nấy đều như bị bóp cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.
Chuyện này…
Đỗ Bân Bân cũng thấy tê rần, cả người run rẩy, nhưng hắn cảm thấy suy nghĩ của mình không sai, thậm chí liếc mắt một cái đã thấy được ngàn năm sau.
Sáu phần cổ phần, nghe cực kỳ khủng, song không hề lỗ.
Hắn ta nói: “Quả thật, tặng sáu phần, chúng ta chỉ còn lại bốn phần, nhưng chúng ta có thể giành lấy quyền kinh doanh độc lập và quyền đặt tên của Đỗ gia, con thấy bọn họ cũng không muốn quản lý sản nghiệp …”
Đỗ Uy Ca nhíu mày: “Vậy thì Đan Phù Sơn sẽ không còn thuộc về Đỗ gia.”
Đỗ Bân Bân nhìn phụ thân, nặng nề nói: “Có vảy cẩm lý, ngàn năm sau tài sản Đan Phù Sơn chúng ta sẽ là ngàn tỷ, mặc dù chúng ta chỉ có bốn phần, nhưng tốt hơn bây giờ, huống hồ có một vị ma tu đáng sợ như vậy, Đan Phù Sơn sẽ càng…”
Đỗ Tam không kiềm được nói: “Không cần vảy cẩm lý…” chúng ta cũng không đến nỗi nghèo túng…
Đỗ Bân Bân đem số liệu mấy năm nay mình tự sửa sang cho các vị trưởng lão xem: “Thực tế nửa năm nay, xác xuất cơ bản của chúng ta chỉ có ba phần, cứ tiếp tục thế này e rằng chúng ta sẽ thành Đường Đình Sơn thứ hai.”
Đây cũng là nguyên nhân Đỗ Bân Bân không tiếc hết thảy đại giới cũng phải lấy vảy cẩm lý về.
Trở thành Đường Đình Sơn thứ hai là chuyện Đan Phù Sơn sợ nhất.
Đường Đình Sơn nghèo quanh năm đã quen.
Đan Phù Sơn giàu có ngàn năm, đột nhiên bắt họ trở lại ngày tháng luyện hỏng đan, bọn họ chịu không nổi.
Suốt bốn canh giờ, Đỗ Bân Bân nói khô miệng, nhật ký luyện đan ngàn năm của Đỗ gia bày đầy phòng.
Các trưởng lão Đỗ gia cuối cùng cũng chịu thừa nhận một sự thật.
Bỏ sáu phẩn cổ phần chỉ thiệt trước mắt, lại lợi lâu dài.
Đỗ gia đã đứng ở bên bờ huyền nhai.
Chỉ có vảy cẩm lý không biết sao đột nhiên tăng mạnh mới cứu vãn toà cao tầng đang có xu hướng sụp đổ.
Họ…
Cần nó.
Đỗ Bân Bân hai mắt đỏ bừng, thần thái bình tĩnh, trên gương mặt xấu xí có ánh sáng kiên định: “Nếu mọi người đồng ý, con sẽ đi nói chuyện với họ ngay.”
Các trưởng lão đã không còn hơi sức: “Đi đi.”
Một canh bạc khổng lồ, tệ nhất chỉ là Đỗ gia biến mất, nhưng Đan Phù Sơn còn!
Hắn ta mang theo quyết tâm hùng hồn đi gặp Tần Cửu Khinh và tiểu thiếu niên, lúc sắp gặp mặt, bỗng nhớ tới một vấn đề đáng sợ.
Bọn họ muốn tặng sáu phần cổ phần.
Lỡ hai người này không nhận thì làm sao?
Bọn họ muốn chấp tay dâng sản nghiệp cho họ.
Lỡ người ta chê thì sao?
Cái gì? Ngốc mới không cần, có điên mới chê?
Người đã ghét đến mức muốn chém rớt xương bàn tay để vứt vảy cẩm lý xuống đó!
Đỗ Bân Bân: Hoảng hốt!
Sân tuyết rất thú vị, có điều Bạch Tiểu Cốc không thoải mái, vảy cẩm lý gớm ghiếc cứ quấn y, cúi đầu là thấy, bực!
Trong thế giới băng tuyết sạch sẽ, lại vì ánh sáng ngũ sắc mà như mỹ ngọc phủ bụi trần.
Phủi phủi phủi.
Phủi không được đốt thành tro!
Bạch Tiểu Cốc đã quát, đã dỗ, song vẫn không thể vứt nó xuống.
Y chơi mệt mỏi, gối đầu lên đầu gối Tần Cửu Khinh, nói: “May mà chúng ta không thể sinh con, nếu không phiền chết cốt.”
Đỗ Bân Bân: “………”
Hình như hắn ta đến không đúng lúc.
Hết chương 70
Trên đường về nhà, Đỗ Bân Bân, Đỗ Tam và Đỗ Tứ thổn thức không thôi.
Họ chuẩn bị quá trời, ai ngờ chỉ cần năm quả Xích Đề, quả là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.
Đỗ gia cho rằng mình đã đủ xem linh thạch là rác, không ngờ còn có kẻ thoát tục hơn, đem cỏ rác tinh lọc thành linh thạch!
Về đến nhà, Đỗ gia đang định đại sư gỡ bỏ phong ấn thì…
Chưa thấy đại sư đã thấy Tần Cửu Khinh và con trai bảo bối của hắn.
Bạch Tiểu Cốc đổi y phục đen (không bắt mắt, so với đẹp, Bạch Tiểu Cốc sợ bị nhìn chằm chằm hơn), nằm nhoài trên vai Tần Cửu Khinh khóc hu hu: “Cốt không muốn mọc vảy, cốt không muốn biến thành cá…”
E là từ lúc chào đời đến nay, vảy cẩm lý ngàn năm chưa từng bị chê bai tới vậy.
Mà dù Bạch Tiểu Cốc chê nó thế nào, nó cũng không chịu rời khỏi Bạch Tiểu Cốc.
Đỗ Bân Bân thấy Tần Cửu Khinh, sửng sốt, không khỏi nghĩ lung tung: Cường giả đổi ý?
Nghĩ vậy, hắn ta ôm chặt khăn quàng cổ trắng đã không còn vảy cẩm lý ngàn năm từ lâu.
Tần Cửu Khinh: “Các người chưa lấy đồ của mình về.”
Đỗ Bân Bân ngẩn người, nhìn về phía Đỗ Tam; Đỗ Tam cũng ngẩn người, nhìn về phía Đỗ Tứ; Đỗ Tứ bó tay: “Thứ nên lấy đã lấy.” Mục đích của họ là vảy cẩm lý ngàn năm, những cái khác không quan trọng.
Bạch Tiểu Cốc không chịu được nữa, xoay người cởi bao tay, để lộ xương bàn tay, chỉ vào chiếc vảy kia, nói: “Đồ các người làm rớt!”
Đỗ gia: “…………………”
Đúng là đồ bọn họ rớt, thứ rớt chính là mạch máu ngàn năm của Đỗ gia!
Đỗ Bân Bân nhìn vảy cẩm lý rồi nhìn khăn quàng cổ trong lòng mình, giật mình: “Phong ấn… sao có thể tự phá?” Phong ấn của toàn bộ đại sư chùa Bồ Đề sao nói phá là phá?
Không không không, quan trọng là sao vảy cẩm lý có màu tươi sáng bắt mắt như vậy, thậm chí vảy cũng lớn hơn gấp ba.
Vốn chỉ lớn bằng móng tay cái, hiện giờ lớn như trứng bồ câu!
Một chiếc vảy cẩm lý to nhường này, đừng nói Đỗ Bân Bân trẻ tuổi, Đỗ Tam và Đỗ Tứ lớn tuổi cũng chưa từng thấy!
Còn về chuyện tay Bạch Tiểu Cốc là xương, bọn họ đã không rảnh chú ý nữa.
Trọng điểm quá nhiều, xương trắng đã trở thành chuyện bình thường.
Bạch Tiểu Cốc cố gắng gỡ vảy cẩm lý: “Nó không xuống, sao cũng không chịu xuống…”
Đỗ Bân Bân rỉ máu trong tim: “Nè… nè…” Đại lão à ngài nhẹ tay thôi, đừng làm hư vảy cẩm lý.
Cũng may vảy cẩm lý trơn trượt, phát hiện xương ngón tay cứng thì dịch sang chỗ khác, trơn như tấm màn ngũ sắc bám trên xương bàn tay, càng lúc càng áp sát.
Bạch Tiểu Cốc rưng rưng: “Ta gỡ hư rồi các người có tức giận không?”
Y sắp chịu không nổi nữa!
Sao họ tức giận được, họ sắp bị doạ chết khiếp: Tổ tông à, nhẹ tay một chút, đây là mạng sống của Đan Phù Sơn đó!
Mạng sống bị ghét bỏ thành bộ dáng này, bọn họ cũng tuyệt vọng lắm đấy!
Bạch Tiểu Cốc phát hiện bọn họ ‘tức giận’, chui vào lòng Tần Cửu Khinh, khổ sở nói: “Sao nó ăn vạ cốt, nó xấu như vậy…”
Nghe thấy chữ xấu, Đỗ Bân Bân giật mình.
Đỗ Tam và Đỗ Tứ lặng thinh như xác chết: Ngài bảo cái này là xấu? Ngài chê vảy ngũ sắc tuyệt phẩm có thánh quang lập loè xấu.
Bạch Tiểu Cốc định nghĩa lại từ ‘xấu’ cho Đỗ Bân Bân tự ti từ nhỏ.
Cái này mà xấu, vậy thì Đỗ Bân Bân tình nguyện cùng nó xấu ngàn năm xấu vạn năm xấu đời đời kiếp kiếp!
Vảy cẩm lý không chịu xuống, Bạch Tiểu Cốc đã quát, đã uy hiếp (gỡ hư), quễ này vẫn bất động, tựa như sinh ra trên xương bàn tay của Bạch Tiểu Cốc.
Đỗ gia vây quanh xương bàn tay, nịnh hết lời này tới lời nọ, vảy cẩm lý vẫn không nghe hiểu gì, chỉ bám Bạch Tiểu Cốc.
Ý niệm của nó quá mạnh, làm Bạch Tiểu Cốc ‘nghe’ thấy gì đó.
Vảy cẩm lý: “Không muốn không muốn, không muốn rời khỏi ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc tức giận: “Ta không thích ngươi!”
Vảy cẩm lý: “Hu hu.”
Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi đừng khóc!”
Vảy cẩm lý: “Hu hu.”
Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi khóc ta cũng không cần ngươi!”
Chỉ đơn phương nghe tiếng tiểu bạch cốt cũng đoán ra vấn đề.
Là hai tiểu bằng hữu cãi nhau, vấn đề là hai tiểu bằng hữu… quá kinh thiên động địa!
Đối lập Đỗ gia không hiểu mô tê gì, Tần Cửu Khinh lại hiểu rõ.
Vảy cẩm lý mê muội thần lực trong cơ thể Bạch Tiểu Cốc, lúc trước ở Phúc Lâm Các, bị bọc trong tầng tầng phong ấn mà còn có thể phát huy tác dụng cũng là do cảm nhận được thần lực.
Vảy cẩm lý luôn được quàng trên cổ Bạch Tiểu Cốc, phong ấn dần dần nới lỏng, vảy cẩm lý cảm nhận được thần lực tràn trề xưa nay chưa từng có, làm sao nỡ rời đi.
Linh vật tới giai đoạn Thần sẽ có linh, như Thiết Thiên cũng là vật, cho nên có kiếm linh; còn Vấn Đạo, không nên không có kiếm linh.
Có lẽ có mà bị Quân Thượng Minh áp chế.
Bạch Tiểu Cốc không nhịn được nữa, tức giận: “Ta không cần xương bàn tay này!”
Nếu không thể gỡ xuống, y chặt bỏ xương bàn tay của mình là được, dù sao nó cũng bị vấy bẩn rồi, không bằng mọc ra cái mới.
Đỗ gia bị dọa sợ, vội tiến lên nói: “Không đến mức không đến mức…”
Bọn họ không biết Bạch Tiểu Cốc có thể tái sinh xương cốt, chỉ sợ con trai ma tu thượng cổ bị mất bàn tay vì họ thì ma tu thượng sẽ giận dữ diệt Đỗ gia.
Bạch Tiểu Cốc nhìn Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh trấn an Bạch Tiểu Cốc: “Không có xương bàn tay sao ngươi đeo bao tay trắng?”
Đúng rồi, khối xương lớn như vậy phải ăn rất nhiều lệ quỷ bồi bổ, Đan Phù Sơn làm gì có nhiều lệ quỷ cho y ăn, y không muốn không có xương tay.
Oa một tiếng, Bạch Tiểu Cốc sà vào trong lòng Tần Cửu Khinh khóc.
Vảy cẩm lý xấu xí, vảy cẩm lý xấu xa, vảy cẩm lý đừng có khóc nữa!
Đỗ Bân Bân chặn lại: “Hay hai vị ở lại đây trước, chờ bọn ta mở họp một chút.”
Bọn họ không có cách khác, Đỗ gia không thân quen với vảy cẩm lý cho lắm, chỉ biết tổ tiên dựa vào nó tạo ra ngàn năm phồn thịnh, qua một ngàn năm, vảy cẩm lý lại xuất hiện, bọn họ không hiểu nên nắm giữ nó thế nào, chỉ biết nó rất quan trọng, vô cùng quan trọng.
Tóm lại không thể làm vảy cẩm lý biến mất được, họ cần chút thời gian nghiên cứu…
Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng nói: “Cốt thích phòng tuyết.”
Đỗ Bân Bân còn trẻ, đoán được sở thích của tiểu gia hỏa, vội nói: “Phòng chữ tuyết ở Hạ Tiêu Lâu đúng không? Đỗ gia cũng có! Càng to và đẹp hơn, còn… còn có một cái sân tuyết!” Thật ra không có, nhưng có tiền có thể sai ma khiến quỷ, hắn ta chỉ cần nện linh thạch, nửa canh giờ nữa sẽ có!
Bạch Tiểu Cốc vui vẻ hơn một chút, y nhìn Tần Cửu Khinh: “Cha, chúng ta có thể ở lại không?”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Phải xử lý vảy cẩm lý, tiểu bạch cốt không thích, nó không thể dính y, cho Đỗ gia một ít thời gian, tốt nhất là có thể giải quyết, nếu không giải quyết được thì hắn sẽ tiêu diệt nó.
Trong nháy mắt, vảy cẩm lý cảm nhận được nguy hiểm trùng trùng.
Tiểu bạch dọa nó.
Nam nhân trầm mặc kia lại nghiêm túc!
Vảy cẩm lý: Sợ, nhưng không muốn đi!
Đỗ gia đưa hai vị tổ tông vào thế giới băng tuyết rộng lớn, sau đó lập tức tổ chức hội trưởng lão, mọi người nghe tình huống xong đều: “Chuyện…”
Chuyện lạ của năm, không, chuyện lạ ngàn năm.
Vảy cẩm lý dính người không buông!
Đỗ Bân Bân hoảng hồn: “Chúng ta mau nghĩ cách, kéo dài nữa ta sợ vảy cẩm lý…”
Đỗ Uy Ca khó tin hỏi: “Bọn họ nỡ huỷ thần vật ngàn năm?”
Đỗ Bân Bân, Đỗ Tam: “…”
Đỗ Tứ là võ tu, nhớ đến ánh mắt khi Tần Cửu Khinh nhìn vảy cẩm lý, trái tim căng thẳng: “Vô cùng có khả năng!”
Cảm giác khủng hoảng gấp bội, mọi người ngồi thành vòng tròn, điên cuồng suy nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra gì.
Dẫu sao họ cũng không quen thuộc vảy cẩm lý.
Ngàn năm trước tổ tiên dựa vào vảy cẩm lý làm Đỗ gia phát đạt, ngàn năm sau thiết bồ câu của tổ tiên tiết lộ vị trí vảy cẩm lý cho họ biết…
Bọn họ cực khổ tìm về, chưa kịp ở chung đã mất tiêu.
Thảo luận… có thể thảo luận ra cái gì!
Một canh giờ trôi qua, chợt có cấp dưới tới báo: “Thiếu gia! Tất cả đan dược vừa ra lò, có chín phần thành phẩm, còn có một viên đan dược dị phẩm!”
Đỗ Bân Bân hít một hơi, vội vàng tiếp nhận thư, đọc kỹ lại.
Trước khi họp, hắn ta đã dặn dò hạ nhân, mỗi ngày Đan Phù Sơn đều có rất nhiều đan dược ra lò, bèn cho người thống kê tỷ lệ thành phẩm vào giờ này.
Trăm năm nay, tỷ lệ thành phẩm của Đỗ gia là năm phần, tuy năm phần không thấp, nhưng chi phí leo thang, họ bất đắc dĩ phải dùng túi phúc mở rộng nghiệp vụ để duy trì chi phí.
Không ngờ vảy cẩm lý vừa trở lại một canh giờ, thậm chí chưa đặt vào thần lò đã có công hiệu như vậy!
Đỗ Bân Bân hưng phấn nói: “Quả nhiên vảy cẩm lý đã mạnh hơn!”
Hắn ta đặt số liệu lên bàn, cho phụ thân và các thúc bá xem.
Lúc tổ tiên còn tại thế, Đỗ gia đạt tới thời kỳ luyện đan đỉnh cao, khi đó xác suất thành công chỉ tám phần, hiện giờ cao tới chín phần, đừng thấy chỉ tăng lên một phần, từ tám đến chín, không như từ hai đến ba.
Bao nhiêu người dùng cả đời cũng khó đạt được tỷ lệ này.
Ánh sáng vảy soi vạn trượng, đầu lớn hơn rất nhiều, hiệu quả cũng tăng lên.
Tuy không biết nguyên do là gì, chỉ biết làm vảy cẩm lý vui vẻ, công năng của nó sẽ mạnh hơn.
Vui vẻ… vui vẻ…
Không hổ là người thừa kế của đệ nhất phú hào, đầu óc Đỗ Bân Bân rất linh loạt: “Vảy cẩm lý thích tiểu thiếu niên, không bằng để tiểu thiếu niên coi Đỗ gia là gia đình thứ hai!”
Đỗ Tam sửng sốt.
Đỗ Tứ vội nói: “Bân Bân, không thể, vừa nhìn là biết tiểu thiếu niên đó là thịt trên tim Tần Cửu Khinh, tuy gọi là cha, lại chỉ là con nuôi, không thể có suy nghĩ liên hôn …”
Đỗ Bân Bân đương nhiên biết, hắn ta bất chấp nói: “Con nói để Đỗ gia trở thành sản nghiệp của tiểu thiếu niên.”
Các trưởng lão thót tim: “Cổ phần? Lúc trước cũng nói cho ba phần…”
Đỗ Bân Bân: “Sáu phần!”
Bàn tròn yên tĩnh, ai nấy đều như bị bóp cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.
Chuyện này…
Đỗ Bân Bân cũng thấy tê rần, cả người run rẩy, nhưng hắn cảm thấy suy nghĩ của mình không sai, thậm chí liếc mắt một cái đã thấy được ngàn năm sau.
Sáu phần cổ phần, nghe cực kỳ khủng, song không hề lỗ.
Hắn ta nói: “Quả thật, tặng sáu phần, chúng ta chỉ còn lại bốn phần, nhưng chúng ta có thể giành lấy quyền kinh doanh độc lập và quyền đặt tên của Đỗ gia, con thấy bọn họ cũng không muốn quản lý sản nghiệp …”
Đỗ Uy Ca nhíu mày: “Vậy thì Đan Phù Sơn sẽ không còn thuộc về Đỗ gia.”
Đỗ Bân Bân nhìn phụ thân, nặng nề nói: “Có vảy cẩm lý, ngàn năm sau tài sản Đan Phù Sơn chúng ta sẽ là ngàn tỷ, mặc dù chúng ta chỉ có bốn phần, nhưng tốt hơn bây giờ, huống hồ có một vị ma tu đáng sợ như vậy, Đan Phù Sơn sẽ càng…”
Đỗ Tam không kiềm được nói: “Không cần vảy cẩm lý…” chúng ta cũng không đến nỗi nghèo túng…
Đỗ Bân Bân đem số liệu mấy năm nay mình tự sửa sang cho các vị trưởng lão xem: “Thực tế nửa năm nay, xác xuất cơ bản của chúng ta chỉ có ba phần, cứ tiếp tục thế này e rằng chúng ta sẽ thành Đường Đình Sơn thứ hai.”
Đây cũng là nguyên nhân Đỗ Bân Bân không tiếc hết thảy đại giới cũng phải lấy vảy cẩm lý về.
Trở thành Đường Đình Sơn thứ hai là chuyện Đan Phù Sơn sợ nhất.
Đường Đình Sơn nghèo quanh năm đã quen.
Đan Phù Sơn giàu có ngàn năm, đột nhiên bắt họ trở lại ngày tháng luyện hỏng đan, bọn họ chịu không nổi.
Suốt bốn canh giờ, Đỗ Bân Bân nói khô miệng, nhật ký luyện đan ngàn năm của Đỗ gia bày đầy phòng.
Các trưởng lão Đỗ gia cuối cùng cũng chịu thừa nhận một sự thật.
Bỏ sáu phẩn cổ phần chỉ thiệt trước mắt, lại lợi lâu dài.
Đỗ gia đã đứng ở bên bờ huyền nhai.
Chỉ có vảy cẩm lý không biết sao đột nhiên tăng mạnh mới cứu vãn toà cao tầng đang có xu hướng sụp đổ.
Họ…
Cần nó.
Đỗ Bân Bân hai mắt đỏ bừng, thần thái bình tĩnh, trên gương mặt xấu xí có ánh sáng kiên định: “Nếu mọi người đồng ý, con sẽ đi nói chuyện với họ ngay.”
Các trưởng lão đã không còn hơi sức: “Đi đi.”
Một canh bạc khổng lồ, tệ nhất chỉ là Đỗ gia biến mất, nhưng Đan Phù Sơn còn!
Hắn ta mang theo quyết tâm hùng hồn đi gặp Tần Cửu Khinh và tiểu thiếu niên, lúc sắp gặp mặt, bỗng nhớ tới một vấn đề đáng sợ.
Bọn họ muốn tặng sáu phần cổ phần.
Lỡ hai người này không nhận thì làm sao?
Bọn họ muốn chấp tay dâng sản nghiệp cho họ.
Lỡ người ta chê thì sao?
Cái gì? Ngốc mới không cần, có điên mới chê?
Người đã ghét đến mức muốn chém rớt xương bàn tay để vứt vảy cẩm lý xuống đó!
Đỗ Bân Bân: Hoảng hốt!
Sân tuyết rất thú vị, có điều Bạch Tiểu Cốc không thoải mái, vảy cẩm lý gớm ghiếc cứ quấn y, cúi đầu là thấy, bực!
Trong thế giới băng tuyết sạch sẽ, lại vì ánh sáng ngũ sắc mà như mỹ ngọc phủ bụi trần.
Phủi phủi phủi.
Phủi không được đốt thành tro!
Bạch Tiểu Cốc đã quát, đã dỗ, song vẫn không thể vứt nó xuống.
Y chơi mệt mỏi, gối đầu lên đầu gối Tần Cửu Khinh, nói: “May mà chúng ta không thể sinh con, nếu không phiền chết cốt.”
Đỗ Bân Bân: “………”
Hình như hắn ta đến không đúng lúc.
Hết chương 70