Tiểu Bạch Cốt
Chương 7
Edit: Phong Nguyệt
Tuy nói là lấy tên cho tiểu bạch cốt, nhưng Tần Cửu Khinh vẫn tôn trọng ý kiến của y.
Hắn hỏi y: “Ngươi có thích thứ gì không?”
Tiểu bạch cốt thiếu chút nữa buộc miệng thốt ‘Tần Cửu Khinh’, may mà y đọc sách nhiều nên thông minh, biết người không phải đồ vật, Tần Cửu Khinh càng không phải đồ vật, vì thế không thể nói.
Tiểu bạch cốt lập tức nghĩ đến: “Ăn ngon!”
Thiết Thiên phì cười: “Bạch Cật (ăn chùa) rất hay, vừa ăn chùa lại ngu ngốc… Ai da!”
Tần Cửu Khinh quất nó một roi.
Tần Cửu Khinh thay đổi cách hỏi: “Ngươi có nghĩ đến tên gì không?”
Tiểu bạch cốt lắc đầu.
Trước khi phát hiện thần thư, y chỉ biết ăn và ngủ, sau đó mới có mục tiêu, còn tên —— Tần Cửu Khinh rất dễ nghe, Sâm Tu chân nhân cũng rất thần thánh, còn ai nữa… Tiểu hồ yêu không được, hắn là tình địch!
Tần Cửu Khinh lại hỏi: “Vậy ngươi có ý tưởng gì về tên của mình không?”
Thiết Thiên hoãn thần, lại bắt đầu bô bô: “Ngươi trực tiếp cho y cái tên không phải xong rồi sao, hỏi cái rắm, ôi đệt…” Lại ăn roi, nó đường đường một ma kiếm, trước lạ sau quen như này mà hợp lý ư? Sau này làm sao lăn lộn ở giới thần binh nữa!
Tiểu bạch cốt đúng là có ý tưởng, ngọn lửa trong mắt sáng ngời: “Có!”
Tần Cửu Khinh: “Nói nghe một chút.”
Tiểu bạch cốt nâng cằm, vui vẻ nói: “Giò Heo Hầm Đậu Tương!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Thiết Thiên phụt một tiếng: “Ta nói cái tên Bạch Cật hay lắm rồi… Má nó má nó, lão tử câm miệng được rồi chứ!”
Tiểu bạch cốt không nói giỡn, y hỏi Tần Cửu Khinh: “Ta có thể gọi là Giò Heo Hầm Đậu Tương Không?”
Tên này hay lắm đó, đậu tương thơm, giò heo mềm dẻo, vừa nghe là biết rất ngon, đây là tình danh trong mộng của y!
Thanh niên lạnh lùng có tiếng trên Thiên Ngu Sơn lúc này cũng không thể trụ nổi nữa: “Không hay.”
Tiểu bạch cốt không vui: “Sao không hay!” Dám chê bai giò heo hầm đậu tương của y, Mắt Tím không có mắt nhìn!
Tần Cửu Khinh thay đổi cách nói: “Không thích hợp với ngươi.”
Tiểu bạch cốt: “………” Xuyên cốt!
Tần Cửu Khinh nhận ra cảm xúc của y, biết y muốn khóc: “Tên này…”
Tiểu bạch cốt cố nén không rơi nước mắt, có điều âm thanh trong trẻo vẫn tràn đầy nức nở: “Ngươi chê ta không thơm, chê ta không mềm, ta biết làm sao bây giờ, ta chỉ là một bộ xương khô, không có thịt, cứng vô cùng, nam nhân cứng một chút mới tốt chứ…”
Tần Cửu Khinh: “…”
Thiết Thiên có bị quất chết cũng phải cuồng tiếu: Tiểu sắc cốt này chui ở đâu ra thế!
Tần Cửu Khinh không hề có tâm tình vỗ về trái tim xương khô, lão phụ thân muốn nghe ý kiến của con trai mình để đặt tên, kết quả con trai một hai muốn gọi là “Thằng ngốc”. Xem xem có được không?
Không được!
Tần Cửu Khinh: “Đổi cái khác.”
Tiểu bạch cốt: Tức giận!
Tần Cửu Khinh: “Muốn vỏ quả không?”
Tiểu bạch cốt: “Ngươi uy hiếp ta.”
Tần Cửu Khinh: “Đúng vậy.”
Tiểu bạch cốt: “………” Sâm Tu chân nhân không khinh cốt, tu sĩ trên đời này, ngoại trừ Tần Cửu Khinh ra, đều là đại ác nhân!
Không có vỏ quả không thể biến thành người, không biến thành người không thể yêu đương, không yêu đương… Hức, đại xương khô co được dãn được, tiểu bạch cốt thỏa hiệp: “Đổi thì đổi.”
Tần Cửu Khinh: “Nói.”
Tiểu bạch cốt lùi một bước: “Xương Sườn Kho Tàu?” Hơi cứng rồi đó, được chứ!
Thiết Thiên suýt cười sặc sụa.
Tần Cửu Khinh khẽ hít hà, lạnh lùng nói: “Không được.”
Tiểu bạch cốt tức tối: “Ngươi thật quá đáng, chẳng lẽ xương cốt thì không thể có mộng tưởng sao, ta biết xương sườn kho tàu nhiều thịt hơn ta, nhưng ngươi không thể xem thường cốt như vậy được, hức hức, được được được, ta muốn vỏ quả. Xương hầm đậu tương… Ta tên Xương Hầm Đậu Tương được rồi chứ!”
Thế nào cũng phải bắt y nhận rõ bản thân không có thịt ư, thế nào cũng phải tổn thương cốt trần trụi vậy sao? Y đã không có thịt, muốn cái tên an ủi cũng không được?
Người này thật lãnh khốc vô tình không nói lý!
Hiển nhiên một người một cốt không cùng sóng não.
Tần Cửu Khinh vô cùng kiên nhẫn với y, hắn giải thích: “Đó là tên đồ ăn, ngươi không thể lấy dùng.”
Đôi mắt tiểu bạch cốt lấp loé.
Tần Cửu Khinh tiếp tục nói: “Chúng nó đã dùng, ngươi dùng không thích hợp nữa, hiểu không?”
Tiểu bạch cốt đã hiểu: “Là vậy sao…” Trong giọng tràn đầy mất mát.
Tần Cửu Khinh: “…”
Thiết Thiên cười không ra hơi: “Ngươi coi y đáng thương như vậy, ngươi đồng ý đi, Giò Heo Hầm Đậu Tương… Ui!”
Nếu hỏi thanh kiếm nào thích bị quất nhất thì chính là thiên hạ đệ nhị kiếm này.
Tiểu bạch cốt thất vọng thì thất vọng, nhưng sẽ không giành tên người khác. Làm cốt phải nói lý, mọi việc đều có thứ tự, y không thể cường thủ hào đoạt.
Tiểu bạch cốt héo: “Ta nên gọi là cái gì…”
Tần Cửu Khinh quyết định hỏi tỉ mỉ hơn: “Ngoại trừ mấy cái này, ngươi còn thích cái khác không, ví như màu sắc.” Cái này tương đối an toàn.
Tiểu bạch cốt lập tức nói: “Màu trắng!”
Tần Cửu Khinh nhớ tới lúc nhóc xương khô mặc y phục cũng muốn bạch y, xem ra thật sự thích màu trắng.
“Có thể.”
Tiểu bạch cốt rời xa mỹ thực không còn linh cảm gì nữa: “Ta gọi là Bạch Sắc?”
Thiết Thiên nhỏ giọng lầm bầm: “Vừa bạch vừa sắc, chậc.”
Tần Cửu Khinh lười quất nó, hắn tiếp tục hỏi: “Còn thích cái khác không?”
Tiểu bạch cốt nghiêng đầu nghĩ nửa ngày.
Tần Cửu Khinh chờ y.
Tiểu bạch cốt đột nhiên nhanh trí: “Ta thích sơn cốc này.”
Tuy y vẫn luôn một mình, tuy nơi nơi đều là oan hồn lệ quỷ hôi thối, song hỏi y thích nhất cái gì ngoại trừ mỹ thực và Tần Cửu Khinh viết trong thần thư ra thì chỉ có nó.
Nó khiến y an tâm.
Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Thiết Thiên chậc một tiếng.
Tần Cửu Khinh hỏi hắn: “Bạch Tiểu Cốc thế nào?”
Lam hoả đồng của tiểu bạch cốt nhấp nháy: “Bạch Tiểu Cốt?”
Tần Cửu Khinh: “Cốc trong sơn cốc.”
Đôi mắt tiểu bạch cốt biến thành hoa: “Thích!”
Bạch Tiểu Cốc, tiểu bạch cốt, chính là y!
Chẳng qua… tiểu bạch cốt lại nghĩ tới một chuyện.
Tần Cửu Khinh nhìn thấy: “Thế nào, cảm thấy chỗ nào không thích hợp?”
Tiểu bạch cốt: “Vì sao là Bạch Tiểu Cốc, Bạch Đại Cốc không hay hơn sao.”
Thiết Thiên: “Bạch Đại Cốt ha ha ha ha ha ha ha!”
Tần Cửu Khinh nhìn chiều cao của y: “Ngươi lớn chỗ nào?”
Tiểu bạch cốt: “……”
Mặc dù chiều cao chênh lệnh thật, nhưng Sâm Tu chân nhân nói, cần lớn chỗ kia không cần lớn chỗ này!
Tiểu bạch cốt nói như đúng rồi: “Ngươi chỉ cao hơn ta, chưa chắc lớn hơn ta.”
Tần Cửu Khinh chân thành hy vọng là mình suy nghĩ nhiều.
Tầm mắt Tiểu bạch cốt di chuyển thẳng xuống dưới, hệt như tên cốt háo sắc: “Lại nói, nơi đó của ngươi đúng là… Haizz…”
Tần Cửu Khinh búng trán y: “Được rồi.”
Tiểu bạch cốt che đầu lâu, giận dữ: Lớn thì sao, lớn quá không dậy nổi! Hừ, chắc chắn không lớn bằng Tần Cửu Khinh, tuy Sâm Tu chân chưa tận mắt chứng kiến, có điều dựa vào nhiều năm đứng nhìn từ xa cũng đoán được, phần cứng Tần Cửu Khinh chắc chắn đủ lớn!
Xét thấy mình đã từng thấy bộ dáng loã thể của Mắt Tím, tiểu bạch cốt tạm thời tâm phục, thừa nhận mình là bộ xương nhỏ.
Nhỏ thì nhỏ, đợi y trưởng thành, y sẽ lập tức sửa thành Bạch Đại Cốc!
Vì thế tiểu bạch cốt có tên.
Tên y là Bạch Tiểu Cốc, Bạch trong bạch cốt, Cốc trong Giáng Sương Cốc, không chịu thừa nhận chữ Tiểu.
Bạch Tiểu Cốc càng nghĩ càng thích, cảm thấy một mình vui vẻ không bằng nhiều người cùng vui, y hỏi Tần Cửu Khinh: “Ngươi tên là gì?”
Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Bạch Tiểu Cốc trông mong nhìn hắn: “Ngươi có tên nhỉ? Ngươi là tu sĩ mà.” Tu sĩ lợi hại như vậy, lý nào không có tên?
Tần Cửu Khinh đương nhiên có tên, khắp Thập Nhị Tiên Sơn, gần như không ai không biết.
Nhưng hắn không thể nói cho tiểu bạch cốt biết.
Quân Thượng Minh có vạn linh căn, nhất định sẽ tiến vào Hóa Thần kỳ.
Thần thức của tu sĩ Hóa Thần kỳ có thể bao trùm toàn bộ Tu chân giới, nếu hắn ta nghe được có người thường xuyên gọi Tần Cửu Khinh, chắc chắn sẽ phát hiện.
Bạch Tiểu Cốc là hàn cốt ngàn năm hiếm gặp, vốn cực kỳ nổi bật, nếu bởi vì chuyện này bại lộ hành tung, rước họa…
Tần Cửu Khinh làm sao có thể để nhóc xương khô cứu mạng hắn hãm sâu vào vũng bùn.
Tần Cửu Khinh ngập ngừng: “Cửu Tịch.” Đây là tên trước khi hắn nhập môn, một cái tên huý tràn ngập xui xẻo, bị hắn vứt bỏ.
Bạch Tiểu Cốc: “Cửu Cửu… Tịch!” Thiếu chút nữa là Cửu Khinh! Trời ơi, may mà không phải Cửu Khinh, nếu là Tần Cửu Khinh, chẳng phải y chết chắc sao? Hắn đã gặp qua bộ dáng xương cốt của y, còn yêu đương gì nữa?
Sâm Tu chân nhân nói, tuyệt đối không thể để đối tượng song tu nhìn thấu bản thể của mình, nhìn sẽ bị liệt, liệt chính là bệnh nặng, không chữa được!
Tần Cửu Khinh: “Chỉ có một chữ Cửu.”
Bạch Tiểu Cốc: “Ừm ừm, dễ nghe!”
Có chữ Cửu là dễ nghe, giống Tần Cửu Khinh, Cửu Đại Tịch, cửu bát hấp, cửu thái kê đản, bao tử cửu chuyển… Ôi, thèm quá!
Sau khi trao đổi danh tính, một người một cốt càng thân cận.
Bạch Tiểu Cốc hỏi hắn: “Chúng ta đi đâu tìm vỏ quả Xích Đề?”
Tần Cửu Khinh: “Quỷ giới.”
Bạch Tiểu Cốc từng nghe qua Quỷ giới, Sâm Tu chân nhân nói chỗ đó rất đáng sợ, đừng bao giờ đi, tuy y không biết quỷ có gì đáng sợ nhưng Sâm Tu chân nhân nói không bao giờ sai!
Y cẩn thận hỏi: “Chúng ta phải đến Quỷ giới sao?”
Không đợi Tần Cửu Khinh mở miệng, Thiết Thiên đã bô bô: “Tần Cửu Khinh ngươi tỉnh táo lại đi, ngươi không có tu vi, đến Quỷ giới chính là tự tìm đường chết!”
“Đừng nói Quỷ giới, nếu không có nhóc xương khô, lệ quỷ trong Giáng Sương Cốc đã xé xác ngươi từ lâu rồi!”
“Nếu ngươi ăn nhóc xương khô này, còn có khả năng tồn tại ở Quỷ giới, hiện giờ ngươi như vậy, khác gì tự sát chứ?”
“Huống hồ Quỷ giới giam giữ toàn là ma tu thượng cổ, ngay cả lão tử cũng sợ ba phần!”
Thiết Thiên nóng nảy: “Ê, ngươi có hiểu tiếng người không!”
Tần Cửu Khinh hiếm khi để ý nó: “Ngươi là người?”
Thiết Thiên không phải người: Mẹ nó!
Ma kiếm bị đáp trả đến nghẹn họng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Tần Cửu Khinh, ngươi là người chấp kiếm Thiên Ngu Sơn, ngươi hẳn là rõ ràng hơn ai khác, phong ấn ở Quỷ giới không phải trò đùa, ngươi sẽ có đi mà không có về!”
Tần Cửu Khinh không đáp lại.
Thiết Thiên tiếp tục đe dọa hắn: “Dù ngươi may mắn tồn tại, bị nhốt ở Quỷ giới sẽ báo thù như thế nào? Kẻ thù của ngươi ở Thập Nhị Tiên Sơn!”
Tần Cửu Khinh: “Nếu ngay cả phong ấn Quỷ giới cũng không phá được, nói gì báo thù.”
Thiết Thiên: “…………”
Phá, phá cái gì?
Đệt, tên điên này muốn phá phong ấn Quỷ giới, làm thiên hạ đại loạn?
Đối với ma kiếm như gió thu cuốn hết lá vàng, đối với nhóc xương khô lại là gió nhẹ mưa phùn, Tần Cửu Khinh nhận ra y sợ hãi, nói: “Không có việc gì, Quỷ giới đều là đồ ăn của ngươi.”
Có thể ăn, ăn đồ ngon? Bạch Tiểu Cốc kích động: “Thật?”
Tần Cửu Khinh suy nghĩ: “Ừm.” Bên kia oan hồn lệ quỷ nhiều hơn Giáng Sương Cốc, có lẽ nhóc xương khô có thể ăn.
Bạch Tiểu Cốc không thể tin được: “Ngươi đừng lừa cốt.”
Tần Cửu Khinh ôn thanh nói: “Không lừa ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc kích động: “Được, lại tin ngươi một lần!”
Tốt quá, hoá ra Quỷ giới có giò heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho tàu, tổ yến xào thịt gà xé, canh rong biển bao tử heo, bào ngư trân châu, canh trứng tôm thanh đạm, súp vi cá thịt cua, nấm hầm gà, chân giò hun khói hầm bong bóng cá…
Được ăn miễn phí!
Tần Cửu Khinh?
Ôi chao, chờ bổn cốt nghiên cứu tỉ mỉ rồi tìm ngươi yêu đương sau!
Hết chương 7
Tuy nói là lấy tên cho tiểu bạch cốt, nhưng Tần Cửu Khinh vẫn tôn trọng ý kiến của y.
Hắn hỏi y: “Ngươi có thích thứ gì không?”
Tiểu bạch cốt thiếu chút nữa buộc miệng thốt ‘Tần Cửu Khinh’, may mà y đọc sách nhiều nên thông minh, biết người không phải đồ vật, Tần Cửu Khinh càng không phải đồ vật, vì thế không thể nói.
Tiểu bạch cốt lập tức nghĩ đến: “Ăn ngon!”
Thiết Thiên phì cười: “Bạch Cật (ăn chùa) rất hay, vừa ăn chùa lại ngu ngốc… Ai da!”
Tần Cửu Khinh quất nó một roi.
Tần Cửu Khinh thay đổi cách hỏi: “Ngươi có nghĩ đến tên gì không?”
Tiểu bạch cốt lắc đầu.
Trước khi phát hiện thần thư, y chỉ biết ăn và ngủ, sau đó mới có mục tiêu, còn tên —— Tần Cửu Khinh rất dễ nghe, Sâm Tu chân nhân cũng rất thần thánh, còn ai nữa… Tiểu hồ yêu không được, hắn là tình địch!
Tần Cửu Khinh lại hỏi: “Vậy ngươi có ý tưởng gì về tên của mình không?”
Thiết Thiên hoãn thần, lại bắt đầu bô bô: “Ngươi trực tiếp cho y cái tên không phải xong rồi sao, hỏi cái rắm, ôi đệt…” Lại ăn roi, nó đường đường một ma kiếm, trước lạ sau quen như này mà hợp lý ư? Sau này làm sao lăn lộn ở giới thần binh nữa!
Tiểu bạch cốt đúng là có ý tưởng, ngọn lửa trong mắt sáng ngời: “Có!”
Tần Cửu Khinh: “Nói nghe một chút.”
Tiểu bạch cốt nâng cằm, vui vẻ nói: “Giò Heo Hầm Đậu Tương!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Thiết Thiên phụt một tiếng: “Ta nói cái tên Bạch Cật hay lắm rồi… Má nó má nó, lão tử câm miệng được rồi chứ!”
Tiểu bạch cốt không nói giỡn, y hỏi Tần Cửu Khinh: “Ta có thể gọi là Giò Heo Hầm Đậu Tương Không?”
Tên này hay lắm đó, đậu tương thơm, giò heo mềm dẻo, vừa nghe là biết rất ngon, đây là tình danh trong mộng của y!
Thanh niên lạnh lùng có tiếng trên Thiên Ngu Sơn lúc này cũng không thể trụ nổi nữa: “Không hay.”
Tiểu bạch cốt không vui: “Sao không hay!” Dám chê bai giò heo hầm đậu tương của y, Mắt Tím không có mắt nhìn!
Tần Cửu Khinh thay đổi cách nói: “Không thích hợp với ngươi.”
Tiểu bạch cốt: “………” Xuyên cốt!
Tần Cửu Khinh nhận ra cảm xúc của y, biết y muốn khóc: “Tên này…”
Tiểu bạch cốt cố nén không rơi nước mắt, có điều âm thanh trong trẻo vẫn tràn đầy nức nở: “Ngươi chê ta không thơm, chê ta không mềm, ta biết làm sao bây giờ, ta chỉ là một bộ xương khô, không có thịt, cứng vô cùng, nam nhân cứng một chút mới tốt chứ…”
Tần Cửu Khinh: “…”
Thiết Thiên có bị quất chết cũng phải cuồng tiếu: Tiểu sắc cốt này chui ở đâu ra thế!
Tần Cửu Khinh không hề có tâm tình vỗ về trái tim xương khô, lão phụ thân muốn nghe ý kiến của con trai mình để đặt tên, kết quả con trai một hai muốn gọi là “Thằng ngốc”. Xem xem có được không?
Không được!
Tần Cửu Khinh: “Đổi cái khác.”
Tiểu bạch cốt: Tức giận!
Tần Cửu Khinh: “Muốn vỏ quả không?”
Tiểu bạch cốt: “Ngươi uy hiếp ta.”
Tần Cửu Khinh: “Đúng vậy.”
Tiểu bạch cốt: “………” Sâm Tu chân nhân không khinh cốt, tu sĩ trên đời này, ngoại trừ Tần Cửu Khinh ra, đều là đại ác nhân!
Không có vỏ quả không thể biến thành người, không biến thành người không thể yêu đương, không yêu đương… Hức, đại xương khô co được dãn được, tiểu bạch cốt thỏa hiệp: “Đổi thì đổi.”
Tần Cửu Khinh: “Nói.”
Tiểu bạch cốt lùi một bước: “Xương Sườn Kho Tàu?” Hơi cứng rồi đó, được chứ!
Thiết Thiên suýt cười sặc sụa.
Tần Cửu Khinh khẽ hít hà, lạnh lùng nói: “Không được.”
Tiểu bạch cốt tức tối: “Ngươi thật quá đáng, chẳng lẽ xương cốt thì không thể có mộng tưởng sao, ta biết xương sườn kho tàu nhiều thịt hơn ta, nhưng ngươi không thể xem thường cốt như vậy được, hức hức, được được được, ta muốn vỏ quả. Xương hầm đậu tương… Ta tên Xương Hầm Đậu Tương được rồi chứ!”
Thế nào cũng phải bắt y nhận rõ bản thân không có thịt ư, thế nào cũng phải tổn thương cốt trần trụi vậy sao? Y đã không có thịt, muốn cái tên an ủi cũng không được?
Người này thật lãnh khốc vô tình không nói lý!
Hiển nhiên một người một cốt không cùng sóng não.
Tần Cửu Khinh vô cùng kiên nhẫn với y, hắn giải thích: “Đó là tên đồ ăn, ngươi không thể lấy dùng.”
Đôi mắt tiểu bạch cốt lấp loé.
Tần Cửu Khinh tiếp tục nói: “Chúng nó đã dùng, ngươi dùng không thích hợp nữa, hiểu không?”
Tiểu bạch cốt đã hiểu: “Là vậy sao…” Trong giọng tràn đầy mất mát.
Tần Cửu Khinh: “…”
Thiết Thiên cười không ra hơi: “Ngươi coi y đáng thương như vậy, ngươi đồng ý đi, Giò Heo Hầm Đậu Tương… Ui!”
Nếu hỏi thanh kiếm nào thích bị quất nhất thì chính là thiên hạ đệ nhị kiếm này.
Tiểu bạch cốt thất vọng thì thất vọng, nhưng sẽ không giành tên người khác. Làm cốt phải nói lý, mọi việc đều có thứ tự, y không thể cường thủ hào đoạt.
Tiểu bạch cốt héo: “Ta nên gọi là cái gì…”
Tần Cửu Khinh quyết định hỏi tỉ mỉ hơn: “Ngoại trừ mấy cái này, ngươi còn thích cái khác không, ví như màu sắc.” Cái này tương đối an toàn.
Tiểu bạch cốt lập tức nói: “Màu trắng!”
Tần Cửu Khinh nhớ tới lúc nhóc xương khô mặc y phục cũng muốn bạch y, xem ra thật sự thích màu trắng.
“Có thể.”
Tiểu bạch cốt rời xa mỹ thực không còn linh cảm gì nữa: “Ta gọi là Bạch Sắc?”
Thiết Thiên nhỏ giọng lầm bầm: “Vừa bạch vừa sắc, chậc.”
Tần Cửu Khinh lười quất nó, hắn tiếp tục hỏi: “Còn thích cái khác không?”
Tiểu bạch cốt nghiêng đầu nghĩ nửa ngày.
Tần Cửu Khinh chờ y.
Tiểu bạch cốt đột nhiên nhanh trí: “Ta thích sơn cốc này.”
Tuy y vẫn luôn một mình, tuy nơi nơi đều là oan hồn lệ quỷ hôi thối, song hỏi y thích nhất cái gì ngoại trừ mỹ thực và Tần Cửu Khinh viết trong thần thư ra thì chỉ có nó.
Nó khiến y an tâm.
Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Thiết Thiên chậc một tiếng.
Tần Cửu Khinh hỏi hắn: “Bạch Tiểu Cốc thế nào?”
Lam hoả đồng của tiểu bạch cốt nhấp nháy: “Bạch Tiểu Cốt?”
Tần Cửu Khinh: “Cốc trong sơn cốc.”
Đôi mắt tiểu bạch cốt biến thành hoa: “Thích!”
Bạch Tiểu Cốc, tiểu bạch cốt, chính là y!
Chẳng qua… tiểu bạch cốt lại nghĩ tới một chuyện.
Tần Cửu Khinh nhìn thấy: “Thế nào, cảm thấy chỗ nào không thích hợp?”
Tiểu bạch cốt: “Vì sao là Bạch Tiểu Cốc, Bạch Đại Cốc không hay hơn sao.”
Thiết Thiên: “Bạch Đại Cốt ha ha ha ha ha ha ha!”
Tần Cửu Khinh nhìn chiều cao của y: “Ngươi lớn chỗ nào?”
Tiểu bạch cốt: “……”
Mặc dù chiều cao chênh lệnh thật, nhưng Sâm Tu chân nhân nói, cần lớn chỗ kia không cần lớn chỗ này!
Tiểu bạch cốt nói như đúng rồi: “Ngươi chỉ cao hơn ta, chưa chắc lớn hơn ta.”
Tần Cửu Khinh chân thành hy vọng là mình suy nghĩ nhiều.
Tầm mắt Tiểu bạch cốt di chuyển thẳng xuống dưới, hệt như tên cốt háo sắc: “Lại nói, nơi đó của ngươi đúng là… Haizz…”
Tần Cửu Khinh búng trán y: “Được rồi.”
Tiểu bạch cốt che đầu lâu, giận dữ: Lớn thì sao, lớn quá không dậy nổi! Hừ, chắc chắn không lớn bằng Tần Cửu Khinh, tuy Sâm Tu chân chưa tận mắt chứng kiến, có điều dựa vào nhiều năm đứng nhìn từ xa cũng đoán được, phần cứng Tần Cửu Khinh chắc chắn đủ lớn!
Xét thấy mình đã từng thấy bộ dáng loã thể của Mắt Tím, tiểu bạch cốt tạm thời tâm phục, thừa nhận mình là bộ xương nhỏ.
Nhỏ thì nhỏ, đợi y trưởng thành, y sẽ lập tức sửa thành Bạch Đại Cốc!
Vì thế tiểu bạch cốt có tên.
Tên y là Bạch Tiểu Cốc, Bạch trong bạch cốt, Cốc trong Giáng Sương Cốc, không chịu thừa nhận chữ Tiểu.
Bạch Tiểu Cốc càng nghĩ càng thích, cảm thấy một mình vui vẻ không bằng nhiều người cùng vui, y hỏi Tần Cửu Khinh: “Ngươi tên là gì?”
Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Bạch Tiểu Cốc trông mong nhìn hắn: “Ngươi có tên nhỉ? Ngươi là tu sĩ mà.” Tu sĩ lợi hại như vậy, lý nào không có tên?
Tần Cửu Khinh đương nhiên có tên, khắp Thập Nhị Tiên Sơn, gần như không ai không biết.
Nhưng hắn không thể nói cho tiểu bạch cốt biết.
Quân Thượng Minh có vạn linh căn, nhất định sẽ tiến vào Hóa Thần kỳ.
Thần thức của tu sĩ Hóa Thần kỳ có thể bao trùm toàn bộ Tu chân giới, nếu hắn ta nghe được có người thường xuyên gọi Tần Cửu Khinh, chắc chắn sẽ phát hiện.
Bạch Tiểu Cốc là hàn cốt ngàn năm hiếm gặp, vốn cực kỳ nổi bật, nếu bởi vì chuyện này bại lộ hành tung, rước họa…
Tần Cửu Khinh làm sao có thể để nhóc xương khô cứu mạng hắn hãm sâu vào vũng bùn.
Tần Cửu Khinh ngập ngừng: “Cửu Tịch.” Đây là tên trước khi hắn nhập môn, một cái tên huý tràn ngập xui xẻo, bị hắn vứt bỏ.
Bạch Tiểu Cốc: “Cửu Cửu… Tịch!” Thiếu chút nữa là Cửu Khinh! Trời ơi, may mà không phải Cửu Khinh, nếu là Tần Cửu Khinh, chẳng phải y chết chắc sao? Hắn đã gặp qua bộ dáng xương cốt của y, còn yêu đương gì nữa?
Sâm Tu chân nhân nói, tuyệt đối không thể để đối tượng song tu nhìn thấu bản thể của mình, nhìn sẽ bị liệt, liệt chính là bệnh nặng, không chữa được!
Tần Cửu Khinh: “Chỉ có một chữ Cửu.”
Bạch Tiểu Cốc: “Ừm ừm, dễ nghe!”
Có chữ Cửu là dễ nghe, giống Tần Cửu Khinh, Cửu Đại Tịch, cửu bát hấp, cửu thái kê đản, bao tử cửu chuyển… Ôi, thèm quá!
Sau khi trao đổi danh tính, một người một cốt càng thân cận.
Bạch Tiểu Cốc hỏi hắn: “Chúng ta đi đâu tìm vỏ quả Xích Đề?”
Tần Cửu Khinh: “Quỷ giới.”
Bạch Tiểu Cốc từng nghe qua Quỷ giới, Sâm Tu chân nhân nói chỗ đó rất đáng sợ, đừng bao giờ đi, tuy y không biết quỷ có gì đáng sợ nhưng Sâm Tu chân nhân nói không bao giờ sai!
Y cẩn thận hỏi: “Chúng ta phải đến Quỷ giới sao?”
Không đợi Tần Cửu Khinh mở miệng, Thiết Thiên đã bô bô: “Tần Cửu Khinh ngươi tỉnh táo lại đi, ngươi không có tu vi, đến Quỷ giới chính là tự tìm đường chết!”
“Đừng nói Quỷ giới, nếu không có nhóc xương khô, lệ quỷ trong Giáng Sương Cốc đã xé xác ngươi từ lâu rồi!”
“Nếu ngươi ăn nhóc xương khô này, còn có khả năng tồn tại ở Quỷ giới, hiện giờ ngươi như vậy, khác gì tự sát chứ?”
“Huống hồ Quỷ giới giam giữ toàn là ma tu thượng cổ, ngay cả lão tử cũng sợ ba phần!”
Thiết Thiên nóng nảy: “Ê, ngươi có hiểu tiếng người không!”
Tần Cửu Khinh hiếm khi để ý nó: “Ngươi là người?”
Thiết Thiên không phải người: Mẹ nó!
Ma kiếm bị đáp trả đến nghẹn họng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Tần Cửu Khinh, ngươi là người chấp kiếm Thiên Ngu Sơn, ngươi hẳn là rõ ràng hơn ai khác, phong ấn ở Quỷ giới không phải trò đùa, ngươi sẽ có đi mà không có về!”
Tần Cửu Khinh không đáp lại.
Thiết Thiên tiếp tục đe dọa hắn: “Dù ngươi may mắn tồn tại, bị nhốt ở Quỷ giới sẽ báo thù như thế nào? Kẻ thù của ngươi ở Thập Nhị Tiên Sơn!”
Tần Cửu Khinh: “Nếu ngay cả phong ấn Quỷ giới cũng không phá được, nói gì báo thù.”
Thiết Thiên: “…………”
Phá, phá cái gì?
Đệt, tên điên này muốn phá phong ấn Quỷ giới, làm thiên hạ đại loạn?
Đối với ma kiếm như gió thu cuốn hết lá vàng, đối với nhóc xương khô lại là gió nhẹ mưa phùn, Tần Cửu Khinh nhận ra y sợ hãi, nói: “Không có việc gì, Quỷ giới đều là đồ ăn của ngươi.”
Có thể ăn, ăn đồ ngon? Bạch Tiểu Cốc kích động: “Thật?”
Tần Cửu Khinh suy nghĩ: “Ừm.” Bên kia oan hồn lệ quỷ nhiều hơn Giáng Sương Cốc, có lẽ nhóc xương khô có thể ăn.
Bạch Tiểu Cốc không thể tin được: “Ngươi đừng lừa cốt.”
Tần Cửu Khinh ôn thanh nói: “Không lừa ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc kích động: “Được, lại tin ngươi một lần!”
Tốt quá, hoá ra Quỷ giới có giò heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho tàu, tổ yến xào thịt gà xé, canh rong biển bao tử heo, bào ngư trân châu, canh trứng tôm thanh đạm, súp vi cá thịt cua, nấm hầm gà, chân giò hun khói hầm bong bóng cá…
Được ăn miễn phí!
Tần Cửu Khinh?
Ôi chao, chờ bổn cốt nghiên cứu tỉ mỉ rồi tìm ngươi yêu đương sau!
Hết chương 7