Tiểu Bạch Cốt
Chương 32
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phong Nguyệt
Tiểu Bạch Cốt đang ngồi trên giường bỗng nhiên bị thu nhỏ, ập thẳng xuống gối.
Gối rất cứng, y ngã từ trên xuống, không ngừng kêu rên, vì quá nhỏ, giọng cũng thay đổi, chất giọng thanh thuý như gió thổi qua rừng trúc, lúc này giòn rụm.
Tựa như măng non thành tinh.
Dáng vẻ cũng y hệt.
Tay nhỏ chân nhỏ, vừa trắng vừa mảnh, dáng vẻ loạng choạng đứng lên muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tần Cửu Tịch: “…”
Có thành thục thế nào thì hắn cũng chỉ là thằng nhóc tóc để chỏm, nét trưởng thành trong mắt rút đi, toát ra vẻ trẻ con.
Hắn vươn ngón tay chạm vào nhóc xương khô.
Bạch Tiểu Cốc: “Á!”
Nhóc xương khô tí hon ôm chặt đầu ngón tay hắn, phòng ngừa té ngã, gối cứng cộm cốt!
Tần Cửu Tịch cười, lông mi cong cong, mắt đen lộng lẫy như sao trời phản chiếu bóng dáng tí hon.
Bạch Tiểu Cốc liếc thấy, ngẩn ngơ: “Ta ở trong mắt ngươi…”
Đâu chỉ có vậy, nháy mắt y còn ở trong lòng bàn tay hắn.
Tần Cửu Tịch cẩn thận xách y lên, đặt trong lòng bàn tay: “Muốn đến học đường với ta?”
Bạch Tiểu Cốc vô cùng thành thật: “Muốn!”
Tần Cửu Tịch lại chọt y một cái: “Nhỏ như vậy, thật sự có thể ôm trong ngực.”
Tiểu Bạch Cốt bị chọt lảo đảo, té ngồi trong lòng bàn tay, tức giận nói: “Đầu ngón tay ngươi lớn quá, nhẹ một chút!”
Tần Cửu Tịch hỏi y: “Đau không?”
Tiểu Bạch Cốt: “Không.”
Tần Cửu Tịch biết y không đau, không nhịn được chọt thêm một cái.
Bạch Tiểu Cốc tức tối: “Không đau, nhưng lớn như vậy sẽ đâm hỏng cốt!”
Thiết Thiên trải qua trăm cay nghìn đắng, vất vả thò đầu ra từ thức hải bạt ngàn như hải dương không đáy thì nghe thấy câu này.
Đệt!
Nó lao tâm lao phổi liều sống liều chết, muốn rã kiếm luôn, kết quả bọn họ đang làm chuyện này?
Có muốn sống nữa không!
Đây là làm một phát trước khi chết, kiếp sau lại gặp?
Là kiếm già, là kiếm ca theo không kịp lũ trẻ các ngươi!
Bạch Tiểu Cốc cũng ngây ngẩn.
Y mới quay cuồng trong lòng bàn tay Tần Cửu Tịch, sao lại biến lớn lên rồi?
Cũng may y không nặng, nếu không Tiểu Cửu Tịch đã bị đè gãy tay.
Bạch Tiểu Cốc không có thời gian nhớ đến mối thù bị chọt, vội hỏi Tần Cửu Tịch: “Cửu Tiểu Tịch ngươi có ổn không?”
Giọng ‘Tần Cửu Tịch’ thay đổi: “Nhóc xương khô.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Vẫn là Tiểu Cửu Tịch, nhưng ánh mắt không giống.
Sâu thẳm trong đôi mắt lộng lẫy có một lớp tím đậm, tím đen quấn nhau, như không trung bị xé rách, khiến người ta run sợ.
Bạch Tiểu Cốc sợ ư?
Bạch Tiểu Cốc dị thường kinh hỉ: “Thiết Thiên đại thần!” Chỉ nhìn đôi mắt đương nhiên nhận không được, nhưng y nhớ rõ giọng đại thần.
“…” Tiếng gọi này làm Thiết Thiên sảng khoái toàn thân, chút bực dọc khi mới ra lập tức vỗ cánh bay đi.
Thôi thôi, người trẻ tuổi mà.
Làm chuyện ấy ấy về mặt tình cảm có thể tha thứ.
Tuổi trẻ khí thịnh.
Thiết Thiên sợ mình lại bị thức hải phong bế nhốt lại, vội nói: “Tần Cửu Tịch đã hoàn toàn rơi vào ảo cảnh, ngươi không thể hùa theo hắn, phải nhanh chóng đánh thức hắn!”
Ảo cảnh… Trong lòng Bạch Tiểu Cốc dâng lên nỗi mất mát: Đúng vậy, nơi này là Thiên Nguyệt ảo cảnh.
Thiết Thiên nói: “Ta không có cách nào câu thông với hắn, lần này có thể ra cũng là vì thức hải hắn bỗng nhiên hổng một lỗ, đại khái là đã xảy ra chuyện khiến hắn không thể tưởng tượng, cơ mà loại cảm xúc này rất nhanh sẽ bị khát vọng mãnh liệt khác bao trùm, ta sẽ nhanh chóng bị nhốt lại.”
Nó nói vừa nhanh vừa thâm thuý, Bạch Tiểu Cốc lé con mắt.
Thiết Thiên làm sao không hiểu tiểu cốt đầu? Nó bỏ qua rắc rối, nói thẳng trọng điểm: “Ngươi thanh tỉnh, ngươi không rơi vào ảo cảnh, thế nên ngươi phải đánh thức Cửu Tịch!”
Câu này Bạch Tiểu Cốc hiểu, y gật gật đầu.
Thiết Thiên sợ y không để trong lòng, ra vẻ nghiêm trọng hơn: “Nếu ngươi không gọi hắn tỉnh, hắn sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này, vĩnh viễn không ra được, ngươi cũng vậy, đời này người sẽ không thể tìm thấy thân thể, biết không?”
Nhóc xương khô run lên, xương cốt dựng đứng: “Đã biết!”
Bảo kiếm Thiết Thiên chưa cũ, thành thạo hù dọa tiểu cốt đầu, nó tiếp tục nói: “Ngươi chỉ cần tìm được thân thể Cửu Đại Tịch, hắn sẽ tỉnh lại.”
Bạch Tiểu Cốc: “Thân thể Cửu Đại Tịch?”
Thiết Thiên: “Đúng! Hắn nhìn thấy bản thân mình sẽ biết đây là ảo cảnh, chỉ khi hắn chịu tỉnh lại, ảo cảnh này mới có thể phá, nhớ kỹ, tìm thân thể hắn, là cỡ lớn, không phải tiểu quỷ này.”
Bạch Tiểu Cốc cố gắng nhớ kỹ: “Vâng vâng, cỡ lớn, nhưng phải đi đâu tìm?”
Thiết Thiên: “Thập Nhị Tiên Sơn.”
Bạch Tiểu Cốc hận không thể ghi chú lại: “Sơn nào?”
Thiết Thiên: “Thiên Ngu Sơn.”
Bạch Tiểu Cốc chớp chớp lửa.
Thiết Thiên: “Cụ thể ở đâu ngươi tự mình đoán đi, ta cũng không biết.”
Bạch Tiểu Cốc vội đồng ý: “Đã ghi nhớ!”
Chà, tiểu ngoan cốt, Thiết Thiên lại tìm về một chút tôn nghiêm của ma kiếm ngàn năm, nó thấm thía nói: “Ngươi không thể nói chuyện tìm thân thể cho Cửu Tịch, nếu không các ngươi vĩnh viễn sẽ không tìm thấy.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Thiết Thiên: “Ngươi phải gạt Tiểu Cửu Tịch hiện tại, hiểu không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Tại sao?” Không có Tiểu Cửu Tịch hỗ trợ, làm sao y tìm được Cửu Đại Tịch?
Thiết Thiên: “Ảo cảnh này là chấp niệm của hắn, hắn không muốn tỉnh, một khi biết tìm lại thân thể sẽ tỉnh dậy, chắc chắn hắn sẽ giấu kỹ thân thể, đến lúc đó ngươi đi đâu tìm?”
Bạch Tiểu Cốc hiểu được khúc ngoặt này, y nghiêm nghị nói: “Hiểu rồi!”
Thiết Thiên khẽ thở phào, nó không muốn luân hãm trong Thiên Nguyệt ảo cảnh với Tần Cửu Khinh đâu. Tần Cửu Khinh tốt xấu còn mộng đẹp, còn nó, chỉ có thể bị nhốt ở thức hải tuổi già neo đơn!
Nên công đạo đã công đạo, còn lại trông cậy vào nhóc xương khô.
Lại nói tiếp, nhóc xương khô thật sự bất thường, Thiên Nguyệt giống tâm ma ảo cảnh, ai tiến vào sẽ bị kích thích khát vọng lớn nhất tâm khảm, có thể vãn hồi tiếc nuối trong đời, dường như được sống lại một lần, khó trách nhiều người chưa tỉnh lại.
Chẳng qua…
Thiết Thiên có thứ nghĩ mãi không ra.
Tâm ma ảo cảnh hung hiểm cũng sẽ không vây chết tu sĩ, vì sao tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh không ai có thể sống trở ra?
Đồng dạng ‘được như ước nguyện’, rốt cuộc Thiên Nguyệt ảo cảnh hung hiểm hơn tâm ma ảo cảnh ở chỗ nào?
Thiết Thiên là một thanh kiếm thiếu hụt nhân tính, nó không nhìn thấu lòng người.
Lúc này Bạch Tiểu Cốc mở miệng hỏi một câu chí mạng: “Thiết Thiên đại thần, rõ ràng đây là ảo cảnh, vì sao lại có linh hồn chân thật?”
Ban đầu Thiết Thiên không nghĩ nhiều, nói: “Cửu Tịch cùng ngươi tiến vào, linh hồn của hắn đương nhiên…”
Bạch Tiểu Cốc: “Không phải Cửu Tịch, là Tần phụ và mẫu thân.”
“Cái gì!” Thiết Thiên giật mình: “Ngươi nói cái gì?”
Một cơn gió lạnh xuyên qua toàn thân, Thiết Thiên bị lời Tiểu Bạch Cốt làm tê da đầu.
Bạch Tiểu Cốc chắc chắn nói: “Hồn phách Tần phụ và mẫu thân ở nơi này, bọn họ là chân thật.” Y không nhìn lầm.
Một ý niệm đáng sợ len vào đầu Thiết Thiên, nó bỗng phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Thiên Nguyệt ảo cảnh không phải tâm ma ảo cảnh.
Thiên Nguyệt ảo cảnh là chân thật!
Đây là quá khứ chân thật… sao?
Nguyệt Tri Tử có thần lực lay động thời không?
Hủy diệt quá khứ, làm gì còn tương lai.
Không ai có thể ra Thiên Nguyệt ảo cảnh, bởi vì khi bọn họ tiến vào, tất sẽ thay đổi, mà một khi quá khứ thay đổi, tương lai của họ sẽ không còn tồn tại!
Thiết Thiên nghĩ đến chuyện mình muốn dặn dò Tiểu Bạch Cốt, nôn nóng nói: “Nhóc xương khô, không thể…” Cảm giác lôi kéo mãnh liệt ập tới, nó sắp bị nhốt ở thức hải lần nữa!
Không kịp nói tỉ mỉ, Thiết Thiên chỉ có thể nói với Tiểu Bạch Cốt: “Không thể thay đổi, đừng thay đổi chuyện đã phát sinh…”
Có tác dụng ư?
Bạch Tiểu Cốc biết quá khứ Tần Cửu Khinh?
Không…
Quá khứ Tần Cửu Khinh không có nhóc xương khô!
Chẳng lẽ hết thảy sớm đã…
Thiết Thiên tuôn mồ hôi lạnh, mà nó đã bị giam trong thức hải vô biên.
Bạch Tiểu Cốc vốn dĩ rất rõ ràng, sọ não trống rỗng ghi nhớ——
Một, tìm thân thể cỡ lớn của Cửu Tịch.
Hai, thân thể Đại Tịch ở Thiên Ngu Môn Thập Nhị Tiên Sơn (Vị trí môn phái của Tần Cửu Khinh).
Ba, chuyện tìm thân thể không thể nói cho Tiểu Cửu Tịch.
Bốn…
Từ đây bắt đầu mơ hồ, câu cuối cùng của Thiết Thiên đại thần có ý gì? Không thể thay đổi chuyện đã phát sinh?
Chuyện đã phát sinh vốn không thể thay đổi được mà?
Đã xảy ra, đã là ngày hôm qua, làm sao thay đổi?
Tựa như giò heo hầm đậu tương ăn vào bụng, không thể lấy ra!
À… Người khác không lấy ra được, y có thể.
Bạch Tiểu Cốc không khỏi bi thương!
Khi Tần Cửu Tịch lấy lại tinh thần, cảm thấy trên người toàn mồ hôi lạnh, mặt sau xiêm y ướt đẫm.
Hình như hắn mơ thấy ác mộng, sau khi tỉnh lại vẫn còn sợ hãi, lại nhớ không rõ mơ thấy gì.
Sao thế này… Rõ ràng hắn mới chơi cùng nhóc xương khô…
Bạch Tiểu Cốc biến lớn trở về, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Tần Cửu Tịch dừng lại, hỏi: “Vừa rồi phát sinh chuyện gì?”
Bạch Tiểu Cốc đóng miệng cái cộp.
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc đóng một hồi, cảm thấy không lễ phép, lại nói: “Không thể nói, nói ra ta sẽ không tìm được thân thể.”
Tần Cửu Tịch ngẩn ra.
Bạch Tiểu Cốc trông mong nhìn hắn.
Tần Cửu Tịch cười một cái, ôn thanh nói: “Vậy không nói.”
Bạch Tiểu Cốc bị nụ cười của hắn làm ấm áp, lại nói: “Chờ có thân thể, ta sẽ nói cho ngươi!”
Tần Cửu Tịch: “Được.”
Một người một cốt, sơ ngộ ở độ tuổi ngây thơ nhất, dễ dàng tín nhiệm nhất.
Tần Cửu Tịch nhớ mãi chuyện vừa rồi: “Ngươi còn có thể thu nhỏ không?”
Tuy không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiểu cốt đầu trưởng thành không thể ôm vào ngực.
Bạch Tiểu Cốc cũng muốn thu nhỏ: “Ta thử xem!”
Tần Cửu Tịch chờ mong nhìn y: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc tắt lửa, lẩm bẩm: “Thu nhỏ thu nhỏ thu nhỏ, ta muốn thu nhỏ!”
Mở mắt ra, Tiểu Bạch Cốt: “…”
Không hề nhỏ, y vẫn lớn như vậy!
Y không biết thu nhỏ thế nào, vừa rồi là ngẫu nhiên hay pháp thuật khi dễ y không có đầu óc, học cũng không nhớ?
Tần Cửu Tịch nhìn ra y mất mát, nói: “Ta thử xem.”
Lần này đến phiên Bạch Tiểu Cốc mong đợi: “Ừm!”
Tần Cửu Tịch nhớ đến tình huống phía trước, khát vọng dâng lên, hắn muốn dẫn Tiểu Bạch Cốt ra cửa, muốn đến đâu cũng mang theo y, muốn mang y nhìn xem bên ngoài ——
Mắt Bạch Tiểu Cốc run thành vũng nước: “Vô dụng.”
Y không nhỏ được, chỉ có thể là một bộ xương lớn ra không thể ra khỏi cửa.
Tần Cửu Tịch suy tư chốc lát: “Chúng ta cùng nhau.”
Bạch Tiểu Cốc: “Ai?”
Tần Cửu Tịch: “Cùng ta nghĩ, nghĩ thu nhỏ.”
Bạch Tiểu Cốc đã hiểu: “Được, chúng ta cùng nhau!”
Bạch Tiểu Cốc tiếp tục lẩm bẩm.
Tần Cửu Tịch cũng tìm về cảm giác ban nãy.
Chờ khi hai người nhìn về phía đối phương——
Tiểu Bạch Cốt vui vẻ nói: “Ta có thể ra cửa!” Hoá ra muốn thu nhỏ là phải cùng Cửu Tịch tâm đầu ý hợp triền triền miên miên một hồi!
Tần Cửu Tịch nâng y trong lòng bàn tay: “Đi, đi ăn cơm.”
Tiểu Bạch Cốt cọ ngón tay hắn: “Được!”
Thu nhỏ thật thần kỳ, thế giới lập tức trở nên rất lớn: Da Tiểu Cửu Tịch thật tốt, nhìn gần trơn bóng như ngọc, mềm mềm, lành lạnh như canh đậu hủ hạnh nhân!
Lạc Trần Viện, trên bàn cơm.
Tần Vịnh và Hứa thị tối qua còn canh cánh ——
Hai đứa trẻ ngủ cùng không có chuyện gì chứ?
Có thể có chuyện gì?
Một tiểu đồng, một tiểu cốt đầu, chỉ chơi đùa hơi trễ mà thôi.
Sau đó…
Có chuyện lớn rồi!
Tần Vịnh nhìn nhóc xương khô bằng ngón cái, run rẩy nói: “Cửu Cửu Cửu nhi, ngươi làm gì tiểu cốt đầu?”
Bạch cốt tí hon giòn giã nói: “Phụ thân mẫu thân, buổi sáng tốt lành!”
Tần Vịnh: “…” Sự đáng yêu tỉ lệ thuận với thu nhỏ ư?
Hứa thị cũng ngây ngẩn: “Tiểu Cốc đây là…”
Bạch Tiểu Cốc giải thích: “Con với Cửu Tịch làm chút chuyện tâm đầu ý hợp triền triền miên miên, sau đó biến thành như vầy nè.”
Tần phụ Tần nương: “…………………”
Cốt, cốt ngôn vô kỵ.
Nhưng lực sát thương quá lớn với người trưởng thành đó!
Hết chương 32
Edit: Phong Nguyệt
Tiểu Bạch Cốt đang ngồi trên giường bỗng nhiên bị thu nhỏ, ập thẳng xuống gối.
Gối rất cứng, y ngã từ trên xuống, không ngừng kêu rên, vì quá nhỏ, giọng cũng thay đổi, chất giọng thanh thuý như gió thổi qua rừng trúc, lúc này giòn rụm.
Tựa như măng non thành tinh.
Dáng vẻ cũng y hệt.
Tay nhỏ chân nhỏ, vừa trắng vừa mảnh, dáng vẻ loạng choạng đứng lên muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tần Cửu Tịch: “…”
Có thành thục thế nào thì hắn cũng chỉ là thằng nhóc tóc để chỏm, nét trưởng thành trong mắt rút đi, toát ra vẻ trẻ con.
Hắn vươn ngón tay chạm vào nhóc xương khô.
Bạch Tiểu Cốc: “Á!”
Nhóc xương khô tí hon ôm chặt đầu ngón tay hắn, phòng ngừa té ngã, gối cứng cộm cốt!
Tần Cửu Tịch cười, lông mi cong cong, mắt đen lộng lẫy như sao trời phản chiếu bóng dáng tí hon.
Bạch Tiểu Cốc liếc thấy, ngẩn ngơ: “Ta ở trong mắt ngươi…”
Đâu chỉ có vậy, nháy mắt y còn ở trong lòng bàn tay hắn.
Tần Cửu Tịch cẩn thận xách y lên, đặt trong lòng bàn tay: “Muốn đến học đường với ta?”
Bạch Tiểu Cốc vô cùng thành thật: “Muốn!”
Tần Cửu Tịch lại chọt y một cái: “Nhỏ như vậy, thật sự có thể ôm trong ngực.”
Tiểu Bạch Cốt bị chọt lảo đảo, té ngồi trong lòng bàn tay, tức giận nói: “Đầu ngón tay ngươi lớn quá, nhẹ một chút!”
Tần Cửu Tịch hỏi y: “Đau không?”
Tiểu Bạch Cốt: “Không.”
Tần Cửu Tịch biết y không đau, không nhịn được chọt thêm một cái.
Bạch Tiểu Cốc tức tối: “Không đau, nhưng lớn như vậy sẽ đâm hỏng cốt!”
Thiết Thiên trải qua trăm cay nghìn đắng, vất vả thò đầu ra từ thức hải bạt ngàn như hải dương không đáy thì nghe thấy câu này.
Đệt!
Nó lao tâm lao phổi liều sống liều chết, muốn rã kiếm luôn, kết quả bọn họ đang làm chuyện này?
Có muốn sống nữa không!
Đây là làm một phát trước khi chết, kiếp sau lại gặp?
Là kiếm già, là kiếm ca theo không kịp lũ trẻ các ngươi!
Bạch Tiểu Cốc cũng ngây ngẩn.
Y mới quay cuồng trong lòng bàn tay Tần Cửu Tịch, sao lại biến lớn lên rồi?
Cũng may y không nặng, nếu không Tiểu Cửu Tịch đã bị đè gãy tay.
Bạch Tiểu Cốc không có thời gian nhớ đến mối thù bị chọt, vội hỏi Tần Cửu Tịch: “Cửu Tiểu Tịch ngươi có ổn không?”
Giọng ‘Tần Cửu Tịch’ thay đổi: “Nhóc xương khô.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Vẫn là Tiểu Cửu Tịch, nhưng ánh mắt không giống.
Sâu thẳm trong đôi mắt lộng lẫy có một lớp tím đậm, tím đen quấn nhau, như không trung bị xé rách, khiến người ta run sợ.
Bạch Tiểu Cốc sợ ư?
Bạch Tiểu Cốc dị thường kinh hỉ: “Thiết Thiên đại thần!” Chỉ nhìn đôi mắt đương nhiên nhận không được, nhưng y nhớ rõ giọng đại thần.
“…” Tiếng gọi này làm Thiết Thiên sảng khoái toàn thân, chút bực dọc khi mới ra lập tức vỗ cánh bay đi.
Thôi thôi, người trẻ tuổi mà.
Làm chuyện ấy ấy về mặt tình cảm có thể tha thứ.
Tuổi trẻ khí thịnh.
Thiết Thiên sợ mình lại bị thức hải phong bế nhốt lại, vội nói: “Tần Cửu Tịch đã hoàn toàn rơi vào ảo cảnh, ngươi không thể hùa theo hắn, phải nhanh chóng đánh thức hắn!”
Ảo cảnh… Trong lòng Bạch Tiểu Cốc dâng lên nỗi mất mát: Đúng vậy, nơi này là Thiên Nguyệt ảo cảnh.
Thiết Thiên nói: “Ta không có cách nào câu thông với hắn, lần này có thể ra cũng là vì thức hải hắn bỗng nhiên hổng một lỗ, đại khái là đã xảy ra chuyện khiến hắn không thể tưởng tượng, cơ mà loại cảm xúc này rất nhanh sẽ bị khát vọng mãnh liệt khác bao trùm, ta sẽ nhanh chóng bị nhốt lại.”
Nó nói vừa nhanh vừa thâm thuý, Bạch Tiểu Cốc lé con mắt.
Thiết Thiên làm sao không hiểu tiểu cốt đầu? Nó bỏ qua rắc rối, nói thẳng trọng điểm: “Ngươi thanh tỉnh, ngươi không rơi vào ảo cảnh, thế nên ngươi phải đánh thức Cửu Tịch!”
Câu này Bạch Tiểu Cốc hiểu, y gật gật đầu.
Thiết Thiên sợ y không để trong lòng, ra vẻ nghiêm trọng hơn: “Nếu ngươi không gọi hắn tỉnh, hắn sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này, vĩnh viễn không ra được, ngươi cũng vậy, đời này người sẽ không thể tìm thấy thân thể, biết không?”
Nhóc xương khô run lên, xương cốt dựng đứng: “Đã biết!”
Bảo kiếm Thiết Thiên chưa cũ, thành thạo hù dọa tiểu cốt đầu, nó tiếp tục nói: “Ngươi chỉ cần tìm được thân thể Cửu Đại Tịch, hắn sẽ tỉnh lại.”
Bạch Tiểu Cốc: “Thân thể Cửu Đại Tịch?”
Thiết Thiên: “Đúng! Hắn nhìn thấy bản thân mình sẽ biết đây là ảo cảnh, chỉ khi hắn chịu tỉnh lại, ảo cảnh này mới có thể phá, nhớ kỹ, tìm thân thể hắn, là cỡ lớn, không phải tiểu quỷ này.”
Bạch Tiểu Cốc cố gắng nhớ kỹ: “Vâng vâng, cỡ lớn, nhưng phải đi đâu tìm?”
Thiết Thiên: “Thập Nhị Tiên Sơn.”
Bạch Tiểu Cốc hận không thể ghi chú lại: “Sơn nào?”
Thiết Thiên: “Thiên Ngu Sơn.”
Bạch Tiểu Cốc chớp chớp lửa.
Thiết Thiên: “Cụ thể ở đâu ngươi tự mình đoán đi, ta cũng không biết.”
Bạch Tiểu Cốc vội đồng ý: “Đã ghi nhớ!”
Chà, tiểu ngoan cốt, Thiết Thiên lại tìm về một chút tôn nghiêm của ma kiếm ngàn năm, nó thấm thía nói: “Ngươi không thể nói chuyện tìm thân thể cho Cửu Tịch, nếu không các ngươi vĩnh viễn sẽ không tìm thấy.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Thiết Thiên: “Ngươi phải gạt Tiểu Cửu Tịch hiện tại, hiểu không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Tại sao?” Không có Tiểu Cửu Tịch hỗ trợ, làm sao y tìm được Cửu Đại Tịch?
Thiết Thiên: “Ảo cảnh này là chấp niệm của hắn, hắn không muốn tỉnh, một khi biết tìm lại thân thể sẽ tỉnh dậy, chắc chắn hắn sẽ giấu kỹ thân thể, đến lúc đó ngươi đi đâu tìm?”
Bạch Tiểu Cốc hiểu được khúc ngoặt này, y nghiêm nghị nói: “Hiểu rồi!”
Thiết Thiên khẽ thở phào, nó không muốn luân hãm trong Thiên Nguyệt ảo cảnh với Tần Cửu Khinh đâu. Tần Cửu Khinh tốt xấu còn mộng đẹp, còn nó, chỉ có thể bị nhốt ở thức hải tuổi già neo đơn!
Nên công đạo đã công đạo, còn lại trông cậy vào nhóc xương khô.
Lại nói tiếp, nhóc xương khô thật sự bất thường, Thiên Nguyệt giống tâm ma ảo cảnh, ai tiến vào sẽ bị kích thích khát vọng lớn nhất tâm khảm, có thể vãn hồi tiếc nuối trong đời, dường như được sống lại một lần, khó trách nhiều người chưa tỉnh lại.
Chẳng qua…
Thiết Thiên có thứ nghĩ mãi không ra.
Tâm ma ảo cảnh hung hiểm cũng sẽ không vây chết tu sĩ, vì sao tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh không ai có thể sống trở ra?
Đồng dạng ‘được như ước nguyện’, rốt cuộc Thiên Nguyệt ảo cảnh hung hiểm hơn tâm ma ảo cảnh ở chỗ nào?
Thiết Thiên là một thanh kiếm thiếu hụt nhân tính, nó không nhìn thấu lòng người.
Lúc này Bạch Tiểu Cốc mở miệng hỏi một câu chí mạng: “Thiết Thiên đại thần, rõ ràng đây là ảo cảnh, vì sao lại có linh hồn chân thật?”
Ban đầu Thiết Thiên không nghĩ nhiều, nói: “Cửu Tịch cùng ngươi tiến vào, linh hồn của hắn đương nhiên…”
Bạch Tiểu Cốc: “Không phải Cửu Tịch, là Tần phụ và mẫu thân.”
“Cái gì!” Thiết Thiên giật mình: “Ngươi nói cái gì?”
Một cơn gió lạnh xuyên qua toàn thân, Thiết Thiên bị lời Tiểu Bạch Cốt làm tê da đầu.
Bạch Tiểu Cốc chắc chắn nói: “Hồn phách Tần phụ và mẫu thân ở nơi này, bọn họ là chân thật.” Y không nhìn lầm.
Một ý niệm đáng sợ len vào đầu Thiết Thiên, nó bỗng phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Thiên Nguyệt ảo cảnh không phải tâm ma ảo cảnh.
Thiên Nguyệt ảo cảnh là chân thật!
Đây là quá khứ chân thật… sao?
Nguyệt Tri Tử có thần lực lay động thời không?
Hủy diệt quá khứ, làm gì còn tương lai.
Không ai có thể ra Thiên Nguyệt ảo cảnh, bởi vì khi bọn họ tiến vào, tất sẽ thay đổi, mà một khi quá khứ thay đổi, tương lai của họ sẽ không còn tồn tại!
Thiết Thiên nghĩ đến chuyện mình muốn dặn dò Tiểu Bạch Cốt, nôn nóng nói: “Nhóc xương khô, không thể…” Cảm giác lôi kéo mãnh liệt ập tới, nó sắp bị nhốt ở thức hải lần nữa!
Không kịp nói tỉ mỉ, Thiết Thiên chỉ có thể nói với Tiểu Bạch Cốt: “Không thể thay đổi, đừng thay đổi chuyện đã phát sinh…”
Có tác dụng ư?
Bạch Tiểu Cốc biết quá khứ Tần Cửu Khinh?
Không…
Quá khứ Tần Cửu Khinh không có nhóc xương khô!
Chẳng lẽ hết thảy sớm đã…
Thiết Thiên tuôn mồ hôi lạnh, mà nó đã bị giam trong thức hải vô biên.
Bạch Tiểu Cốc vốn dĩ rất rõ ràng, sọ não trống rỗng ghi nhớ——
Một, tìm thân thể cỡ lớn của Cửu Tịch.
Hai, thân thể Đại Tịch ở Thiên Ngu Môn Thập Nhị Tiên Sơn (Vị trí môn phái của Tần Cửu Khinh).
Ba, chuyện tìm thân thể không thể nói cho Tiểu Cửu Tịch.
Bốn…
Từ đây bắt đầu mơ hồ, câu cuối cùng của Thiết Thiên đại thần có ý gì? Không thể thay đổi chuyện đã phát sinh?
Chuyện đã phát sinh vốn không thể thay đổi được mà?
Đã xảy ra, đã là ngày hôm qua, làm sao thay đổi?
Tựa như giò heo hầm đậu tương ăn vào bụng, không thể lấy ra!
À… Người khác không lấy ra được, y có thể.
Bạch Tiểu Cốc không khỏi bi thương!
Khi Tần Cửu Tịch lấy lại tinh thần, cảm thấy trên người toàn mồ hôi lạnh, mặt sau xiêm y ướt đẫm.
Hình như hắn mơ thấy ác mộng, sau khi tỉnh lại vẫn còn sợ hãi, lại nhớ không rõ mơ thấy gì.
Sao thế này… Rõ ràng hắn mới chơi cùng nhóc xương khô…
Bạch Tiểu Cốc biến lớn trở về, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Tần Cửu Tịch dừng lại, hỏi: “Vừa rồi phát sinh chuyện gì?”
Bạch Tiểu Cốc đóng miệng cái cộp.
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc đóng một hồi, cảm thấy không lễ phép, lại nói: “Không thể nói, nói ra ta sẽ không tìm được thân thể.”
Tần Cửu Tịch ngẩn ra.
Bạch Tiểu Cốc trông mong nhìn hắn.
Tần Cửu Tịch cười một cái, ôn thanh nói: “Vậy không nói.”
Bạch Tiểu Cốc bị nụ cười của hắn làm ấm áp, lại nói: “Chờ có thân thể, ta sẽ nói cho ngươi!”
Tần Cửu Tịch: “Được.”
Một người một cốt, sơ ngộ ở độ tuổi ngây thơ nhất, dễ dàng tín nhiệm nhất.
Tần Cửu Tịch nhớ mãi chuyện vừa rồi: “Ngươi còn có thể thu nhỏ không?”
Tuy không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiểu cốt đầu trưởng thành không thể ôm vào ngực.
Bạch Tiểu Cốc cũng muốn thu nhỏ: “Ta thử xem!”
Tần Cửu Tịch chờ mong nhìn y: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc tắt lửa, lẩm bẩm: “Thu nhỏ thu nhỏ thu nhỏ, ta muốn thu nhỏ!”
Mở mắt ra, Tiểu Bạch Cốt: “…”
Không hề nhỏ, y vẫn lớn như vậy!
Y không biết thu nhỏ thế nào, vừa rồi là ngẫu nhiên hay pháp thuật khi dễ y không có đầu óc, học cũng không nhớ?
Tần Cửu Tịch nhìn ra y mất mát, nói: “Ta thử xem.”
Lần này đến phiên Bạch Tiểu Cốc mong đợi: “Ừm!”
Tần Cửu Tịch nhớ đến tình huống phía trước, khát vọng dâng lên, hắn muốn dẫn Tiểu Bạch Cốt ra cửa, muốn đến đâu cũng mang theo y, muốn mang y nhìn xem bên ngoài ——
Mắt Bạch Tiểu Cốc run thành vũng nước: “Vô dụng.”
Y không nhỏ được, chỉ có thể là một bộ xương lớn ra không thể ra khỏi cửa.
Tần Cửu Tịch suy tư chốc lát: “Chúng ta cùng nhau.”
Bạch Tiểu Cốc: “Ai?”
Tần Cửu Tịch: “Cùng ta nghĩ, nghĩ thu nhỏ.”
Bạch Tiểu Cốc đã hiểu: “Được, chúng ta cùng nhau!”
Bạch Tiểu Cốc tiếp tục lẩm bẩm.
Tần Cửu Tịch cũng tìm về cảm giác ban nãy.
Chờ khi hai người nhìn về phía đối phương——
Tiểu Bạch Cốt vui vẻ nói: “Ta có thể ra cửa!” Hoá ra muốn thu nhỏ là phải cùng Cửu Tịch tâm đầu ý hợp triền triền miên miên một hồi!
Tần Cửu Tịch nâng y trong lòng bàn tay: “Đi, đi ăn cơm.”
Tiểu Bạch Cốt cọ ngón tay hắn: “Được!”
Thu nhỏ thật thần kỳ, thế giới lập tức trở nên rất lớn: Da Tiểu Cửu Tịch thật tốt, nhìn gần trơn bóng như ngọc, mềm mềm, lành lạnh như canh đậu hủ hạnh nhân!
Lạc Trần Viện, trên bàn cơm.
Tần Vịnh và Hứa thị tối qua còn canh cánh ——
Hai đứa trẻ ngủ cùng không có chuyện gì chứ?
Có thể có chuyện gì?
Một tiểu đồng, một tiểu cốt đầu, chỉ chơi đùa hơi trễ mà thôi.
Sau đó…
Có chuyện lớn rồi!
Tần Vịnh nhìn nhóc xương khô bằng ngón cái, run rẩy nói: “Cửu Cửu Cửu nhi, ngươi làm gì tiểu cốt đầu?”
Bạch cốt tí hon giòn giã nói: “Phụ thân mẫu thân, buổi sáng tốt lành!”
Tần Vịnh: “…” Sự đáng yêu tỉ lệ thuận với thu nhỏ ư?
Hứa thị cũng ngây ngẩn: “Tiểu Cốc đây là…”
Bạch Tiểu Cốc giải thích: “Con với Cửu Tịch làm chút chuyện tâm đầu ý hợp triền triền miên miên, sau đó biến thành như vầy nè.”
Tần phụ Tần nương: “…………………”
Cốt, cốt ngôn vô kỵ.
Nhưng lực sát thương quá lớn với người trưởng thành đó!
Hết chương 32