Tiểu Bạch Cốt
Chương 21
Edit: Phong Nguyệt
Nhóc xương khô không quan tâm lời của mình làm người khác hiểu lầm ra sao, ý của y rất đơn giản.
— Cửu Đại Tịch lừa y.
— Cửu Đại Tịch hút khô y, còn cho y ăn thứ quỷ tồi.
—Quỷ giới toàn món ngon như đã nói đâu, sao tất cả đều là đại quỷ đại đại quỷ với đại đại đại quỷ thế?
Bạch Tiểu Cốc chưa thoát khỏi nỗi đau hai ngàn tuổi mới có thể song tu đã bị đòn cảnh cáo này làm tro tàn cốt lạnh.
Quá khổ!
Làm cốt thật sự quá khổ!
Bấy giờ Tần Cửu Khinh mới biết, hoá ra món ngon mà nhóc xương khô nói là món ngon theo nghĩa đen, món ngon trong dân gian.
Nhắc mới nhớ, nhóc xương khô vẫn luôn muốn hóa hình, trở thành con người thực thụ.
Là hắn hiểu lầm y.
Trái tim không quá cứng của “lão phụ thân” lại mềm hơn: “Ngươi không thích ăn lệ quỷ?”
Tiểu Bạch Cốt thành thật nói: “Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ không ăn nhiều thứ thối quắc như vậy, trước kia ở Giáng Sương Cốc, rất lâu ta mới đói một lần, lúc đó cũng chỉ một con nhỏ… Đâu giống hiện tại, một ngày ăn mười mấy con!”
Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Bạch Tiểu Cốc lên án: “Ta đào tim đào phổi đối tốt với ngươi, à, ta không tim không phổi…” Y đổi từ khác, “Ta đào rỗng thân mình đối tốt với ngươi, ngươi lại……”
Tần Cửu Khinh làm sao không hiểu, hắn nhẹ giọng nói: “Là ta không tốt.”
Bạch Tiểu Cốc ngẩng đầu nhìn hắn.
Tần Cửu Khinh nhìn đôi lam hoả, nói: “Xin lỗi.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Công lực Cửu Đại Tịch thâm hậu hơn rồi, không cần chạm vào cốt liên cũng có thể làm xương y ngứa ngáy!
Mị thuật, đây là mị thuật!
Bạch Tiểu Cốc nhắm mắt lại, ghé vai hắn, nhỏ giọng nói: “Tha thứ cho ngươi.”
Trái tim Tần Cửu Khinh nhũn ra.
Bạch Tiểu Cốc cảm thấy mình ‘đầu hàng’ quá nhanh, không có tiền đồ gì hết, bèn biện hộ: “Tuy ta ghét ăn quỷ, nhưng cũng thật sự chỉ có ăn quỷ mới có thể lấp đầy bụng, vẫn phải cảm ơn ngươi cho ta ăn. Hơn nữa, ta không hoàn toàn là vì ngươi mới ăn nhiều quỷ như vậy, ta biết ngươi và Thiết Thiên đại thần đang tu hành, ta biết hai người đang làm chuẩn bị để tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, ta không giúp được nhiều, chỉ có thể ăn vài con quỷ…”
Y càng nói càng nhỏ, càng nói càng ngoan, đừng nói Tần Cửu Khinh, cả Thiết Thiên cũng tê rần.
Tiểu Bạch Cốt có một không hai cỡ này chui đâu ra thế, lão phu cũng muốn… Đệt, đệt, đừng quất!
Được rồi, phòng tối không tồi ha ha!
Tần Cửu Khinh luôn cho rằng tiểu bạch cốt ăn quỷ cũng như phàm nhân thưởng thức mỹ thực, mỗi món khác nhau, thể nào cũng có món vừa ý.
Thế nên hắn mới không cố kỵ bảo tu sĩ Cự Môn Châu hỗ trợ, dẫn dụ nhiều Quỷ Vương như vậy đến.
Ai ngờ nhóc xương khô không thích ăn, thậm chí bóp mũi ăn vì hắn.
Tần Cửu Khinh bị nhóc xương khô làm ấm áp tâm can, hắn hỏi: “Ngươi có thể ăn giò heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho tàu, tổ yến xào thịt gà xé, canh rong biển bao tử heo…?” Trí nhớ hắn rất tốt, nhắc lại tên món ăn không sai chữ nào.
Bạch Tiểu Cốc nghe thấy là thèm: “Không thể, vì không thể nên mới muốn hóa người, có hình người mới có thể no ấm sinh dâm dục!”
Tần Cửu Khinh đứng hình, cứng rắn nói: “No ấm có thể, vế sau không được.”
Bạch Tiểu Cốc lười nhiều lời với hắn: Không dục sao no? Đây là liên kết có được không, e rằng Cửu Đại Tịch chưa đọc sách bao giờ, cái gì cũng không hiểu!
Thôi thôi, dẫu sao y cũng không song tu với hắn, không cần phải dạy hắn.
Sau hai ngày đau lòng, tiểu bạch cốt dần dần bình tĩnh lại, đương nhiên không phải do Cửu Đại Tịch cười quá đẹp mà vì y thông suốt.
Đúng vậy, cốt thông suốt!
Y không nhiều lời với Cửu Đại Tịch, việc cấp bách hiện nay là xông vào Thiên Nguyệt ảo cảnh lấy vỏ quả Xích Đề, sau khi dụ Cửu Tịch nặn thân thể xinh đẹp cho y xong, y sẽ đến Thập Nhị Tiên Sơn tìm Tần Cửu Khinh.
Đúng, Cửu Đại Tịch lừa y nhiều lần như vậy, y cũng muốn lừa hắn một lần!
Y không thèm chờ tới một ngàn năm sau đâu. Đợi y hoá thành người dụ dỗ Tần Cửu Khinh song tu xong rồi nói tiếp, dù sao Tần Cửu Khinh cũng không biết y là một tiểu bạch cốt một ngàn tuổi chưa cập quan.
Sâm Tu chân nhân nói, gạo nấu thành cơm, không tu được cũng phải tu, cùng lắm thì… Y bá cốt ngạnh thượng Khinh!
Nghĩ vậy, Bạch Tiểu Cốc cảm thấy mình thông minh quá!
Sơn hào hải vị nhân gian ơi, ta tới đây!
Đột nhiên có tinh thần, Tiểu Bạch Cốt nhìn Quỷ Vương đuổi theo Kim Như Ý, vui vẻ đâm một cái.
Quỷ Vương: “!”
Kim Như Ý hạ xuống đất, Nguyên Anh lão tổ Lê Phồn đạo trưởng giỏi kiềm chế nằm trên mặt đất không muốn động —— Thân mệt, tâm mệt, lỗ tai bị ô uế!
Tần Cửu Khinh nói với Bạch Tiểu Cốc: “Không muốn ăn thì…”
Bạch Tiểu Cốc hăng hái nói: “Nhanh lên, ngươi nhẹ một chút là được.”
Tần Cửu Khinh: “…”
Lê Phồn: “………………” Không sao, ta có thể, chỉ cần người có thể cứu chúng ta thoát khỏi Quỷ giới, người, người chính là người tốt!
Tuy Bạch Tiểu Cốc không thích ăn quỷ, nhưng chuyện này với y mà nói không phải chuyện xấu.
Bởi vì không ngừng ăn quỷ mà y càng trắng sáng, vốn đã trong như tuyết, hai ngày ngay càng ôn nhuận hơn, song song với đó, khí lực mà y truyền qua cốt liên càng lúc càng mạnh.
Hai ngày nay, Tần Cửu Khinh thử khống chế luồng sức mạnh này.
Tiểu bạch cốt truyền sức mạnh cho cốt liên, hắn lợi dụng Thiết Thiên phóng xuất nó, đừng nói là một hung thú thất giai, chém một lúc ba con cũng không thành vấn đề.
Hung thú ở Cự Môn Châu cùng lắm chỉ tới bát giai, hơn nữa chúng rất hiếm khi lui tới, ngày thường tu sĩ trốn nó như trốn tà, lúc muốn dụ lại dụ không ra.
Cự Môn Châu hoang dã, nguy cơ tứ phía.
Vậy mà trong thời gian ba ngày ngắn ngủi đã an toàn nỗi có thể sánh ngang Thập Nhị Tiên Sơn.
Mặc dù tu sĩ Cự Môn Châu chưa ra khỏi Quỷ giới, nhưng đột nhiên có cảm giác an toàn như được về Thập Nhị Tiên Sơn!
Dẫu Tiểu Bạch Cốt không kén cá chọn canh, hung thú cấp cao cũng cực kỳ hữu hạn, Tần Cửu Khinh rất quý trọng mỗi một lần vung kiếm.
Đáng tiếc hắn quý trọng cỡ nào cũng không có hung thú nào chịu được một kiếm của hắn.
Một Quỷ Vương, một hung thú cấp cao.
Chỉ đủ để hắn thử một kiếm.
Tần Cửu Khinh thiên tư thông minh đến đâu cũng khó tìm được xúc cảm trong thời khắc này.
Cốt liên tràn trề khí lực, Thiết Thiên xuất kiếm quang, Tần Cửu Khinh tập kiếm thuật từ nhỏ, đã sớm khắc vào cơ thể, rút kiếm, vung kiếm, trảm.
Ầm một tiếng, lại là một ngày chém một nhát chỉnh tề.
Hà Thượng và Cảnh Chiêu ngẫu nhiên vây xem: “……………………………………”
Vì sao phụ thân đại nhân nhăn mày? Vì sao phụ thân đại nhân lắc đầu?
Chẳng lẽ phụ thân đại nhân không hài lòng chém hung thú bằng một nhát? Chẳng lẽ phụ thân đại nhân không hài lòng với vết chém ngay ngắn chỉnh tề?
Rốt cuộc muốn như thế nào?
Chẳng lẽ muốn chém bằng nửa kiếm? Nửa kiếm? Muốn dùng nửa chiêu?
Hà Thượng quay đầu nhìn Cảnh Chiêu.
Cảnh Chiêu quay đầu nhìn Hà Thượng.
Hai tên ngốc nhìn nhau.
Tu vi quá thấp hạn chế trí tượng tượng của họ.
*
Mỗi lần dùng kiếm, Thiết Thiên sẽ ra ngoài, nó mà ra thì không thể không lảm nhảm.
“Ngươi không có linh căn, tất nhiên không thể khống chế sức mạnh này.”
“Nói cũng lạ, theo lý thuyết thân thể của ngươi không khác gì người bình thường, nếu người bình thường có khí lực của cốt liên, e rằng sẽ nổ tan xác.”
“Ngươi nên thấy đủ, có thể vận dụng sức mạnh này đã tốt lắm rồi, đừng mong khống chế nó nữa.”
“Lại nói nhóc xương khô ngoan như vậy, có y ở đây, ngươi chém một nhát rồi lại tiếp tục chém một nhát nữa là được chứ gì.”
Ở phương diện này, đúng là Thiết Thiên có quyền lên tiếng, hai ngày này nó cũng đã làm quen sức mạnh của cốt liên, càng làm quen càng hiểu rõ, trong cốt liên là thần lực thuần tuý, thuần túy đến tình trạng chỉ cần tích lũy đúng chỗ, có thể tiến vào Đại Thừa.
Tu chân giới hiện nay chỉ có các cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa.
Hóa Thần đã là chí tôn ở Thập Nhị Tiên Sơn, vạn năm nay không ai chạm đến cảnh giới cao hơn.
Duy nhất có thể xác định chính là sau Đại Thừa là Phong Thần.
Thế giới thần linh, phàm nhân không thể tưởng tượng.
Mới đầu nó chỉ nghĩ tiểu bạch cốt là hàn cốt ngàn năm, xem ra nó coi thường rồi.
Chỉ là không biết nhóc xương khô đã trải qua chuyện gì mới trở thành một tờ giấy trắng, không, một tờ giấy vàng, cái loại bị vấy bẩn ấy.
Có lẽ ngàn năm trước vị đại lão nào đó độ kiếp thất bại, hồn phi phách tán, bạch cốt tái sinh linh thức?
Độ kiếp… Tu vi cao nhất một ngàn năm trước là Nguyệt Tri lão nhân.
Tiểu tử kia cùng lắm chỉ là Hóa Thần kỳ, làm sao nhảy qua Hợp Thể tiến thẳng vào Độ Kiếp được?
Từ Nguyên Anh kỳ trở lên, mỗi khi lên một tầng là thêm khó, nào nói đột phá là có thể đột phá.
Thiết Thiên vô cùng nghi hoặc, nhưng nó không nói cho Tần Cửu Khinh biết.
Thứ nhất tiểu tử này quá trẻ, không hiểu chuyện thế hệ trước; thứ hai, lời nó nói tiểu tử này chả bao giờ nghe lọt lỗ tai!
Đừng hỏi, hỏi chính là hối hận, hối hận theo một ký chủ chỉ biết dùng roi giảng đạo lý!
Đến khi hung thú bát giai duy nhất và mạnh nhất khiến Cự Môn Châu kinh sợ mấy trăm năm nhẹ nhàng bị chém…
Toàn bộ Cự Môn Châu đều phục.
Tâm phục khẩu phục.
Bọn họ không phục không được, cứ cảm thấy không cúi đầu khom lưng, phụ thân đại nhân sẽ lấy bọn họ thử kiếm!
Tần Cửu Khinh không thể khống chế sức mạnh của cốt liên.
Hắn có thể sử dụng, cũng có thể cảm giác được, nhưng trong cơ thể không có linh căn không thể thừa nhận chúng, nói cách khác, giống như đại dương mênh mông vọt vào lục địa, không có sông suối dẫn lưu, sẽ hoá thành cơn sóng dữ.
Sức mạnh kinh người, uy lực cực lớn, nhưng không thể khống chế.
Nếu linh căn của hắn còn…
Tần Cửu Khinh rũ mắt, đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào.
Bạch Tiểu Cốc: “Ợ, hình như ăn không nổi nữa.”
Cốt sinh mộng tưởng của y rõ ràng là nếm hết mỹ thực nhân gian, ai ngờ phải bắt đầu từ lệ quỷ Quỷ giới!
Được rồi, tóm lại đều là ăn, y đã học cách tưởng tượng rồi, chỉ cần đặt cho bọn Quỷ Vương tên hay, vậy thì không khác gì thật sự ăn heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho kho tàu, vịt quay…
Tần Cửu Khinh hoàn hồn, đột nhiên hỏi: “Ngươi có muốn thử không?”
Bạch Tiểu Cốc không hiểu: “Thử cái gì?”
Tần Cửu Khinh khẽ giơ tay, một luồng hoa văn màu tím thẫm từ cổ tay trắng nõn uốn lượn đến lòng bàn tay, khớp xương hơi cuộn lại, bàn tay hơi dùng sức, ma kiếm xuất hiện trong không trung.
Sát khí ma kiếm lạnh lẽo, lệ khí nồng đậm vòng quanh thân, chuôi kiếm là cánh xương ngược, dây đằng quấn quanh đá quý đen nhánh, hướng lên trên là ngón tay thon dài và cốt liên sáng óng ánh.
Bạch Tiểu Cốc ngây người.
Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, y đều cảm thấy màn này quá đẹp!
Tần Cửu Khinh xoay chuôi kiếm về phía y: “Thử thanh kiếm này xem.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Sau một hồi ngơ ngác, Tiểu Bạch Cốt xấu hổ nói: “Có phải không thích hợp lắm không?”
Tần Cửu Khinh và Thiết Thiên lập tức có cảm giác không tốt.
Chắc chắn câu tiếp theo của nhóc xương khô không hề đứng đắn.
Nhưng chỉ là thử kiếm thôi, nhóc xương khô có thể nói gì chứ.
Nghe nhiều, sao không chỉ thích ứng mà còn có chút tò mò vậy nhỉ?
Tiểu Bạch Cốt không phụ sự mong đợi của hai người, thẹn thùng nói: “Đại bảo kiếm của ngươi, sao có thể bỏ trong thân thể… không, tay ta được chứ.”
Hết chương 21
Nhóc xương khô không quan tâm lời của mình làm người khác hiểu lầm ra sao, ý của y rất đơn giản.
— Cửu Đại Tịch lừa y.
— Cửu Đại Tịch hút khô y, còn cho y ăn thứ quỷ tồi.
—Quỷ giới toàn món ngon như đã nói đâu, sao tất cả đều là đại quỷ đại đại quỷ với đại đại đại quỷ thế?
Bạch Tiểu Cốc chưa thoát khỏi nỗi đau hai ngàn tuổi mới có thể song tu đã bị đòn cảnh cáo này làm tro tàn cốt lạnh.
Quá khổ!
Làm cốt thật sự quá khổ!
Bấy giờ Tần Cửu Khinh mới biết, hoá ra món ngon mà nhóc xương khô nói là món ngon theo nghĩa đen, món ngon trong dân gian.
Nhắc mới nhớ, nhóc xương khô vẫn luôn muốn hóa hình, trở thành con người thực thụ.
Là hắn hiểu lầm y.
Trái tim không quá cứng của “lão phụ thân” lại mềm hơn: “Ngươi không thích ăn lệ quỷ?”
Tiểu Bạch Cốt thành thật nói: “Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ không ăn nhiều thứ thối quắc như vậy, trước kia ở Giáng Sương Cốc, rất lâu ta mới đói một lần, lúc đó cũng chỉ một con nhỏ… Đâu giống hiện tại, một ngày ăn mười mấy con!”
Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Bạch Tiểu Cốc lên án: “Ta đào tim đào phổi đối tốt với ngươi, à, ta không tim không phổi…” Y đổi từ khác, “Ta đào rỗng thân mình đối tốt với ngươi, ngươi lại……”
Tần Cửu Khinh làm sao không hiểu, hắn nhẹ giọng nói: “Là ta không tốt.”
Bạch Tiểu Cốc ngẩng đầu nhìn hắn.
Tần Cửu Khinh nhìn đôi lam hoả, nói: “Xin lỗi.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Công lực Cửu Đại Tịch thâm hậu hơn rồi, không cần chạm vào cốt liên cũng có thể làm xương y ngứa ngáy!
Mị thuật, đây là mị thuật!
Bạch Tiểu Cốc nhắm mắt lại, ghé vai hắn, nhỏ giọng nói: “Tha thứ cho ngươi.”
Trái tim Tần Cửu Khinh nhũn ra.
Bạch Tiểu Cốc cảm thấy mình ‘đầu hàng’ quá nhanh, không có tiền đồ gì hết, bèn biện hộ: “Tuy ta ghét ăn quỷ, nhưng cũng thật sự chỉ có ăn quỷ mới có thể lấp đầy bụng, vẫn phải cảm ơn ngươi cho ta ăn. Hơn nữa, ta không hoàn toàn là vì ngươi mới ăn nhiều quỷ như vậy, ta biết ngươi và Thiết Thiên đại thần đang tu hành, ta biết hai người đang làm chuẩn bị để tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, ta không giúp được nhiều, chỉ có thể ăn vài con quỷ…”
Y càng nói càng nhỏ, càng nói càng ngoan, đừng nói Tần Cửu Khinh, cả Thiết Thiên cũng tê rần.
Tiểu Bạch Cốt có một không hai cỡ này chui đâu ra thế, lão phu cũng muốn… Đệt, đệt, đừng quất!
Được rồi, phòng tối không tồi ha ha!
Tần Cửu Khinh luôn cho rằng tiểu bạch cốt ăn quỷ cũng như phàm nhân thưởng thức mỹ thực, mỗi món khác nhau, thể nào cũng có món vừa ý.
Thế nên hắn mới không cố kỵ bảo tu sĩ Cự Môn Châu hỗ trợ, dẫn dụ nhiều Quỷ Vương như vậy đến.
Ai ngờ nhóc xương khô không thích ăn, thậm chí bóp mũi ăn vì hắn.
Tần Cửu Khinh bị nhóc xương khô làm ấm áp tâm can, hắn hỏi: “Ngươi có thể ăn giò heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho tàu, tổ yến xào thịt gà xé, canh rong biển bao tử heo…?” Trí nhớ hắn rất tốt, nhắc lại tên món ăn không sai chữ nào.
Bạch Tiểu Cốc nghe thấy là thèm: “Không thể, vì không thể nên mới muốn hóa người, có hình người mới có thể no ấm sinh dâm dục!”
Tần Cửu Khinh đứng hình, cứng rắn nói: “No ấm có thể, vế sau không được.”
Bạch Tiểu Cốc lười nhiều lời với hắn: Không dục sao no? Đây là liên kết có được không, e rằng Cửu Đại Tịch chưa đọc sách bao giờ, cái gì cũng không hiểu!
Thôi thôi, dẫu sao y cũng không song tu với hắn, không cần phải dạy hắn.
Sau hai ngày đau lòng, tiểu bạch cốt dần dần bình tĩnh lại, đương nhiên không phải do Cửu Đại Tịch cười quá đẹp mà vì y thông suốt.
Đúng vậy, cốt thông suốt!
Y không nhiều lời với Cửu Đại Tịch, việc cấp bách hiện nay là xông vào Thiên Nguyệt ảo cảnh lấy vỏ quả Xích Đề, sau khi dụ Cửu Tịch nặn thân thể xinh đẹp cho y xong, y sẽ đến Thập Nhị Tiên Sơn tìm Tần Cửu Khinh.
Đúng, Cửu Đại Tịch lừa y nhiều lần như vậy, y cũng muốn lừa hắn một lần!
Y không thèm chờ tới một ngàn năm sau đâu. Đợi y hoá thành người dụ dỗ Tần Cửu Khinh song tu xong rồi nói tiếp, dù sao Tần Cửu Khinh cũng không biết y là một tiểu bạch cốt một ngàn tuổi chưa cập quan.
Sâm Tu chân nhân nói, gạo nấu thành cơm, không tu được cũng phải tu, cùng lắm thì… Y bá cốt ngạnh thượng Khinh!
Nghĩ vậy, Bạch Tiểu Cốc cảm thấy mình thông minh quá!
Sơn hào hải vị nhân gian ơi, ta tới đây!
Đột nhiên có tinh thần, Tiểu Bạch Cốt nhìn Quỷ Vương đuổi theo Kim Như Ý, vui vẻ đâm một cái.
Quỷ Vương: “!”
Kim Như Ý hạ xuống đất, Nguyên Anh lão tổ Lê Phồn đạo trưởng giỏi kiềm chế nằm trên mặt đất không muốn động —— Thân mệt, tâm mệt, lỗ tai bị ô uế!
Tần Cửu Khinh nói với Bạch Tiểu Cốc: “Không muốn ăn thì…”
Bạch Tiểu Cốc hăng hái nói: “Nhanh lên, ngươi nhẹ một chút là được.”
Tần Cửu Khinh: “…”
Lê Phồn: “………………” Không sao, ta có thể, chỉ cần người có thể cứu chúng ta thoát khỏi Quỷ giới, người, người chính là người tốt!
Tuy Bạch Tiểu Cốc không thích ăn quỷ, nhưng chuyện này với y mà nói không phải chuyện xấu.
Bởi vì không ngừng ăn quỷ mà y càng trắng sáng, vốn đã trong như tuyết, hai ngày ngay càng ôn nhuận hơn, song song với đó, khí lực mà y truyền qua cốt liên càng lúc càng mạnh.
Hai ngày nay, Tần Cửu Khinh thử khống chế luồng sức mạnh này.
Tiểu bạch cốt truyền sức mạnh cho cốt liên, hắn lợi dụng Thiết Thiên phóng xuất nó, đừng nói là một hung thú thất giai, chém một lúc ba con cũng không thành vấn đề.
Hung thú ở Cự Môn Châu cùng lắm chỉ tới bát giai, hơn nữa chúng rất hiếm khi lui tới, ngày thường tu sĩ trốn nó như trốn tà, lúc muốn dụ lại dụ không ra.
Cự Môn Châu hoang dã, nguy cơ tứ phía.
Vậy mà trong thời gian ba ngày ngắn ngủi đã an toàn nỗi có thể sánh ngang Thập Nhị Tiên Sơn.
Mặc dù tu sĩ Cự Môn Châu chưa ra khỏi Quỷ giới, nhưng đột nhiên có cảm giác an toàn như được về Thập Nhị Tiên Sơn!
Dẫu Tiểu Bạch Cốt không kén cá chọn canh, hung thú cấp cao cũng cực kỳ hữu hạn, Tần Cửu Khinh rất quý trọng mỗi một lần vung kiếm.
Đáng tiếc hắn quý trọng cỡ nào cũng không có hung thú nào chịu được một kiếm của hắn.
Một Quỷ Vương, một hung thú cấp cao.
Chỉ đủ để hắn thử một kiếm.
Tần Cửu Khinh thiên tư thông minh đến đâu cũng khó tìm được xúc cảm trong thời khắc này.
Cốt liên tràn trề khí lực, Thiết Thiên xuất kiếm quang, Tần Cửu Khinh tập kiếm thuật từ nhỏ, đã sớm khắc vào cơ thể, rút kiếm, vung kiếm, trảm.
Ầm một tiếng, lại là một ngày chém một nhát chỉnh tề.
Hà Thượng và Cảnh Chiêu ngẫu nhiên vây xem: “……………………………………”
Vì sao phụ thân đại nhân nhăn mày? Vì sao phụ thân đại nhân lắc đầu?
Chẳng lẽ phụ thân đại nhân không hài lòng chém hung thú bằng một nhát? Chẳng lẽ phụ thân đại nhân không hài lòng với vết chém ngay ngắn chỉnh tề?
Rốt cuộc muốn như thế nào?
Chẳng lẽ muốn chém bằng nửa kiếm? Nửa kiếm? Muốn dùng nửa chiêu?
Hà Thượng quay đầu nhìn Cảnh Chiêu.
Cảnh Chiêu quay đầu nhìn Hà Thượng.
Hai tên ngốc nhìn nhau.
Tu vi quá thấp hạn chế trí tượng tượng của họ.
*
Mỗi lần dùng kiếm, Thiết Thiên sẽ ra ngoài, nó mà ra thì không thể không lảm nhảm.
“Ngươi không có linh căn, tất nhiên không thể khống chế sức mạnh này.”
“Nói cũng lạ, theo lý thuyết thân thể của ngươi không khác gì người bình thường, nếu người bình thường có khí lực của cốt liên, e rằng sẽ nổ tan xác.”
“Ngươi nên thấy đủ, có thể vận dụng sức mạnh này đã tốt lắm rồi, đừng mong khống chế nó nữa.”
“Lại nói nhóc xương khô ngoan như vậy, có y ở đây, ngươi chém một nhát rồi lại tiếp tục chém một nhát nữa là được chứ gì.”
Ở phương diện này, đúng là Thiết Thiên có quyền lên tiếng, hai ngày này nó cũng đã làm quen sức mạnh của cốt liên, càng làm quen càng hiểu rõ, trong cốt liên là thần lực thuần tuý, thuần túy đến tình trạng chỉ cần tích lũy đúng chỗ, có thể tiến vào Đại Thừa.
Tu chân giới hiện nay chỉ có các cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa.
Hóa Thần đã là chí tôn ở Thập Nhị Tiên Sơn, vạn năm nay không ai chạm đến cảnh giới cao hơn.
Duy nhất có thể xác định chính là sau Đại Thừa là Phong Thần.
Thế giới thần linh, phàm nhân không thể tưởng tượng.
Mới đầu nó chỉ nghĩ tiểu bạch cốt là hàn cốt ngàn năm, xem ra nó coi thường rồi.
Chỉ là không biết nhóc xương khô đã trải qua chuyện gì mới trở thành một tờ giấy trắng, không, một tờ giấy vàng, cái loại bị vấy bẩn ấy.
Có lẽ ngàn năm trước vị đại lão nào đó độ kiếp thất bại, hồn phi phách tán, bạch cốt tái sinh linh thức?
Độ kiếp… Tu vi cao nhất một ngàn năm trước là Nguyệt Tri lão nhân.
Tiểu tử kia cùng lắm chỉ là Hóa Thần kỳ, làm sao nhảy qua Hợp Thể tiến thẳng vào Độ Kiếp được?
Từ Nguyên Anh kỳ trở lên, mỗi khi lên một tầng là thêm khó, nào nói đột phá là có thể đột phá.
Thiết Thiên vô cùng nghi hoặc, nhưng nó không nói cho Tần Cửu Khinh biết.
Thứ nhất tiểu tử này quá trẻ, không hiểu chuyện thế hệ trước; thứ hai, lời nó nói tiểu tử này chả bao giờ nghe lọt lỗ tai!
Đừng hỏi, hỏi chính là hối hận, hối hận theo một ký chủ chỉ biết dùng roi giảng đạo lý!
Đến khi hung thú bát giai duy nhất và mạnh nhất khiến Cự Môn Châu kinh sợ mấy trăm năm nhẹ nhàng bị chém…
Toàn bộ Cự Môn Châu đều phục.
Tâm phục khẩu phục.
Bọn họ không phục không được, cứ cảm thấy không cúi đầu khom lưng, phụ thân đại nhân sẽ lấy bọn họ thử kiếm!
Tần Cửu Khinh không thể khống chế sức mạnh của cốt liên.
Hắn có thể sử dụng, cũng có thể cảm giác được, nhưng trong cơ thể không có linh căn không thể thừa nhận chúng, nói cách khác, giống như đại dương mênh mông vọt vào lục địa, không có sông suối dẫn lưu, sẽ hoá thành cơn sóng dữ.
Sức mạnh kinh người, uy lực cực lớn, nhưng không thể khống chế.
Nếu linh căn của hắn còn…
Tần Cửu Khinh rũ mắt, đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào.
Bạch Tiểu Cốc: “Ợ, hình như ăn không nổi nữa.”
Cốt sinh mộng tưởng của y rõ ràng là nếm hết mỹ thực nhân gian, ai ngờ phải bắt đầu từ lệ quỷ Quỷ giới!
Được rồi, tóm lại đều là ăn, y đã học cách tưởng tượng rồi, chỉ cần đặt cho bọn Quỷ Vương tên hay, vậy thì không khác gì thật sự ăn heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho kho tàu, vịt quay…
Tần Cửu Khinh hoàn hồn, đột nhiên hỏi: “Ngươi có muốn thử không?”
Bạch Tiểu Cốc không hiểu: “Thử cái gì?”
Tần Cửu Khinh khẽ giơ tay, một luồng hoa văn màu tím thẫm từ cổ tay trắng nõn uốn lượn đến lòng bàn tay, khớp xương hơi cuộn lại, bàn tay hơi dùng sức, ma kiếm xuất hiện trong không trung.
Sát khí ma kiếm lạnh lẽo, lệ khí nồng đậm vòng quanh thân, chuôi kiếm là cánh xương ngược, dây đằng quấn quanh đá quý đen nhánh, hướng lên trên là ngón tay thon dài và cốt liên sáng óng ánh.
Bạch Tiểu Cốc ngây người.
Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, y đều cảm thấy màn này quá đẹp!
Tần Cửu Khinh xoay chuôi kiếm về phía y: “Thử thanh kiếm này xem.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Sau một hồi ngơ ngác, Tiểu Bạch Cốt xấu hổ nói: “Có phải không thích hợp lắm không?”
Tần Cửu Khinh và Thiết Thiên lập tức có cảm giác không tốt.
Chắc chắn câu tiếp theo của nhóc xương khô không hề đứng đắn.
Nhưng chỉ là thử kiếm thôi, nhóc xương khô có thể nói gì chứ.
Nghe nhiều, sao không chỉ thích ứng mà còn có chút tò mò vậy nhỉ?
Tiểu Bạch Cốt không phụ sự mong đợi của hai người, thẹn thùng nói: “Đại bảo kiếm của ngươi, sao có thể bỏ trong thân thể… không, tay ta được chứ.”
Hết chương 21