Tiểu Bạch Cốt
Chương 113
Edit: Phong Nguyệt
Thật đúng là xấu hổ mà.
Trước đó Ngụy Trang chỉ ở tầng 2, không biết chuyện gì xảy ra, ông thấy một đám người ùa vào, một truyền hai hai truyền ba, càng truyền càng ma hóa ma đầu!
Ngụy Trang không dám tạm dừng, kẹp Bạch Tiểu Cốc dưới nách, vừa chạy vừa nói: “Nghe nói chân ma ăn thịt người!”
Bạch Tiểu Cốc: “Thả ta xuống!”
Ngụy Trang: “Một hơi nuốt chửng tu sĩ Nguyên Anh kỳ!”
Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi, ngươi mau buông ta xuống!”
Ngụy Trang: “Sau đó một hơi ăn hết mười mấy hung thú bát giai!”
Bạch Tiểu Cốc: “Hu hu!”
Đây chính là ông nói gà bà nói vịt.
Ngụy Trang nghe thấy y khóc, vội vàng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, chỉ cần nhanh chóng chạy đi, chúng ta sẽ không bị ăn!”
Bạch Tiểu Cốc tức muốn chết: “Không có chuyện đó, chủ nhân…”
Ngụy Trang nghe y nhắc tới “chủ nhân”, cả kinh: “Trượng phu ngươi đâu, sao hắn vứt ngươi ở chỗ này, hắn không…”
Bạch Tiểu Cốc: “……” Không phải trượng phu, là chủ nhân!
A a a, y sắp bị tên to con chọc tức chết rồi, cố tình tên to con quá mạnh, y không tránh được!
Hoa đào tinh trong ngực Ngụy Trang rụt rụt, Ngụy Trang nhận thấy, vội vàng dỗ thê tử: “Đừng sợ, chúng ta sẽ không vứt bỏ y, có lẽ trượng phu y đã xảy ra chuyện, nếu không sẽ không bỏ y lại.”
Sau đó ông lại nói với Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi yên tâm, ta và Đào Đào nhất định sẽ đem ngươi ra ngoài, không cần đa tạ, nếu có ngày ta xảy ra chuyện, ta cũng hy vọng có người có thể cứu Đào Đào ra.”
Hoa đào tinh cảm động khóc thút thít.
Bạch Tiểu Cốc: “……”
Đời này cốt chưa từng cạn lời như vậy!
Y phải giải thích như thế nào?
Không thể giải thích, y không thể bại lộ thân phận chủ nhân, bại lộ sẽ rất nguy hiểm, nhưng tên to con này sắp sửa mang y ra khỏi cửa, kế hoạch của chủ nhân phải làm sao?
Cũng may kế hoạch không có sơ hở, tuy không ai đoán được biến cố này, song hắn sắp sếp Hứa Nặc ở bên cạnh Bạch Tiểu Cốc chính là vì sợ biến cố.
Hứa Nặc lao kiếm về phía Ngụy Trang: “Buông y ra.”
Ngụy Trang to con, lại cực kỳ nhạy bén, khó khăn né tránh, trợn mắt tức giận: “Cô nương làm gì vậy?!”
Hứa Nặc không nói hai lời cùng ông đấu mấy chiêu.
Bạch Tiểu Cốc: “Hứa Nặc tỷ tỷ!” Sau đó lại nhìn Ngụy Trang hô to, “Ngươi mau buông ta xuống, Hứa Nặc tỷ tỷ cho rằng ngươi muốn hại ta mới công kích ngươi, ngươi chỉ cần buông ta xuống…”
Ngụy Trang hiểu ra, vội vàng buông Bạch Tiểu Cốc xuống, nói với Hứa Nặc: “Được rồi được rồi, là người nhà!”
Hứa Nặc vốn dĩ cũng không động sát chiêu, nếu không Ngụy Trang đã ngã xuống đất, trở thành cái xác to rồi.
Bạch Tiểu Cốc được thả ra, eo bị bóp phát đau, y phục xinh đẹp nhăn nheo, lại còn chậm trễ hội ngộ chủ nhân, tên to con này thật là…
Y đang tức giận, Ngụy Trang bỗng đưa tới một thanh đoản đao: “Ngươi đã có đồng bọn, chúng ta không cần dẫn ngươi đi nữa, thanh đao này cho ngươi tự bảo vệ mình, sau này tái kiến!”
Một bụng lửa giận Bạch Tiểu Cốc bị thanh đoản đao xinh đẹp này dập tắt ngóm.
Ngụy Trang là người tốt, y cảm nhận được.
Chỉ là hơi ngốc.
Được rồi.
Cốt cũng ngốc, không thể ghét tên ngốc to con.
Bạch Tiểu Cốc nhìn Ngụy Trang: “Các người có nơi an thân chưa?”
Bị y thình lình hỏi, Ngụy Trang còn tưởng y muốn hội ngộ với họ sau khi trốn thoát, vội nói: “Bọn ta không có tông môn, nếu ngươi muốn tìm bọn ta, có thể đến thôn Thanh Đường Chiêu Diêu Sơn!”
Hai mắt Bạch Tiểu Cốc sáng lên: “Nếu các ngươi không có tông môn thì gia nhập Thiên Ngu Sơn được không?”
Ngụy Trang: “???”
Tiểu gia hỏa này bị doạ ngốc sao, gia nhập Thiên Ngu Sơn?
Quỷ mới biết sau tối nay, Thiên Ngu Sơn sẽ thành luyện ngục cỡ nào!
Thôi thôi, chỉ sợ y vì trượng phu mất tích mà hồ đồ.
Ngụy Trang rất thương tiếc, không nỡ kích thích y, đáp: “Được được được, chúng ta chạy trước đi, nếu có thể chạy thoát, đừng nói Thiên Ngu Sơn, Luyện Ngục Sơn bọn ta cũng vào!”
Bạch Tiểu Cốc vui vẻ: Cốt thật giỏi, tông môn còn chưa xây xong đã thu được một đệ tử!
Một tiếng thét chói tai đánh gãy đối thoại của họ, người chạy đằng trước tuyệt vọng nói: “Cửa ra bị phong kín rồi!”
Tất cả mọi người tái mặt, tâm như tro tàn.
Xong rồi…
Bọn họ sẽ bị chân ma nuốt chửng!
Từng màn từng màn kế tiếp làm cho bọn họ nghẹn họng trân trối, cả đời khó quên.
Ầm!
Tra Hàng chưởng toạ Thái Hoa Sơn, Đồng Diệp Đan chưởng toạ Cơ Phong Sơn và chưởng toạ Lệnh Khâu Sơn thấy không thoát được, bắt đầu phản kích.
Bọn họ đã chứng kiến sức mạnh của ma thần, cũng đã chứng kiến hỗn độn đáng sợ, lúc này run như cầy sấy.
Nhưng bọn họ không còn đường lui!
Thất Tuyệt Tháp bị phong bế, ma đầu này chắc chắn không chừa đường lui cho họ, cùng với ngồi chờ chết, không bằng liều chết một phen.
Ba người ngã xuống mà có thể trọng thương ma đầu, không chừng có thể cứu sống đệ tử tông môn…
Giờ khắc này, ba người ứng chiến không sợ gì cả.
Con người sẽ vì tính mạng của bản thân mà sợ hãi, cũng có thể vì tính mạng của người khác mà dũng cảm.
Không có đệ tử tông môn, bọn họ sẽ bỏ xuống tôn nghiêm và danh dự để giữ mạng mình.
Còn hiện tại, ở trước mặt vô số đệ tử, bọn họ phải chiến đấu đến cùng.
Cho dù là lấy trứng chọi đá!
Tần Cửu Tịch vốn muốn giết bọn họ, lúc này lại thay đổi suy nghĩ.
Đương nhiên giết bọn họ sẽ có lực sát thương vô cùng lớn, nhưng bọn họ là chưởng toạ các tông môn, nếu tất cả đều chết, Thập Nhị Tiên Sơn sẽ khủng hoảng.
Hắn không chỉ muốn không ai khinh thường Bạch Tiểu Cốc, mà còn muốn thế giới này an tường thái bình.
Nếu thế…
Hắn tùy tiện giao đấu mấy chiêu với đám Tra Hàng, chừa một đường sống cho họ.
Dù vậy, ba vị chưởng toạ cũng đã chật vật bất kham, mấy lần muốn khuỵu ngã.
Tu vi cao nhất của chúng tu sĩ ở đây cùng lắm là Kim Đan sơ kỳ, chưa từng thấy thực lực của Nguyên Anh kỳ lão tổ, biết ba người chắn trước mặt họ có thể ấn chết họ chỉ với một lóng tay, nhưng…
Ở trước mặt chân ma, bọn họ non nớt như đứa trẻ ba tuổi, không hề có sức chống đỡ!
Đó là ma thần ra đời từ thuở thiên địa sơ khai.
Có thể cắn nuốt hỗn độn trong thiên địa.
Sợ hãi và tuyệt vọng tích lũy quá nhiều, họ đã quên mất phải phản ứng như thế nào.
Trốn không thoát, đánh không lại, chỉ có chết.
Phụt!
Tra Hàng phun ra một búng máu đen, cả người loạng choạng.
Đồng Diệp Đan chống cự, khó khăn chống được qua hai chiêu thì bụng bị thương, máu chảy không ngừng.
Xong rồi…
Tầng 1 to như vậy, chen chúc trăm ngàn tu sĩ, vốn nên là một cảnh tượng ồn ào, lại lặng thinh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mọi người đều nhìn thấy hắc ảnh, nhìn thấy sương đen sền sệt, nhìn thấy tử vong.
Đột nhiên…
Ánh sáng trắng loé lên!
Vô số người hít một hơi, trong lòng kinh tủng.
Đúng vậy… Dưới tuyệt vọng cùng cực, nhìn thấy bất luận biến cố gì cũng không mảy may hi vọng, chỉ có kinh sợ!
Sau đó, bọn họ nhìn thấy cảnh tưởng nghẹt thở kia.
Một thân ảnh trắng như tuyết xuất hiện, sợi tóc trắng rũ xuống theo gió, thanh trường kiếm cổ xưa mộc mạc không có chút trang sức nào.
Đó là ai?
Hắc ảnh quấn tới, sương đen như rắn độc bao trùm bạch y.
Tra Hàng trọng thương và Đồng Diệp Đan mặt xám như tro tàn.
Vô dụng, chỉ là chịu chết.
Đệ tử bình thường không rõ, bọn họ cũng không rõ?
Thiếu niên bạch y kia cùng lắm chỉ là Luyện Ký sơ kỳ…
Không đúng!
Tra Hàng phát hiện khác thường đầu tiên.
Đồng Diệp Đan cũng mở to hai mắt.
Thần Khí vô phẩm.
Thanh trường kiếm toả ánh sáng nhàn nhạt là Thần Khí vô phẩm!
Một tiểu tu Luyện Khí kỳ sao lại có một thanh Thần Khí vô phẩm?
Chẳng lẽ thiếu niên bạch y… không, tuyệt đối không phải thiếu niên, y chỉ ngừng dáng vẻ ở giai đoạn thiếu niên.
Tra Hàng và Đồng Diệp Đan nhìn nhau, thấy được hi vọng trong mắt nhau.
Cao nhân lánh đời.
Tu sĩ bạch y có cảnh giới sâu không lường được!
Bọn họ cho rằng y là Luyện Khí kỳ, thật ra cao hơn bọn họ nhiều, thậm chí làm bọn họ nhìn không rõ.
Trên Nguyên Anh kỳ là gì?
Là Hóa Thần kỳ!
Là Hóa Thần kỳ lão tổ!
Được cứu rồi!
Thập Nhị Tiên Sơn được cứu rồi!
Muốn nói ai khiếp sợ nhất, đương nhiên là Ngụy Trang và hoa đào tinh.
Hai phu thê trợn mắt há mồn nhìn Bạch Tiểu Cốc tú thiên tú địa.
Đặc biệt là Ngụy Trang, miệng to đến nỗi đựng vừa một quả trứng ngỗng, hai mắt muốn rớt ra ngoài.
Trời…
Bạch y tóc trắng, khuôn mặt tuyệt thế.
Không phải… không phải tiểu gia hỏa thì là ai?
Bọn họ cho rằng y yếu nhớt, không ngờ lại là cao thủ có thể chống lại chân ma!
Ngụy Trang nhớ tới chuyện mình làm, tức khắc hổ thẹn không thôi, hận không chui xuống lỗ—— Ờm, quá to con, thung lũng mới chui vừa.
Vậy mà ông lại kẹp cao thủ ở dưới nách chạy.
Vậy mà ông không biết tự lượng sức, cho y một thanh đoản đao lam phẩm.
Vậy mà ông…
Có mắt không thấy núi cao!
Ngụy Trang lại nhớ tới.
—— Nếu các ngươi không có tông môn thì gia nhập Thiên Ngu Sơn được không?
Thanh âm trong trẻo trở nên uy nghiêm hơn bao giờ hết, Ngụy Trang mừng rớt nước mắt: Cao cao thủ nhìn trúng tư chất mình, muốn nhận mình làm độ đệ?
Ngụy Trang kích động đến mức run lập cập, thiếu điều xông lên sống mái với chân ma, biểu hiện mình xứng đáng làm đệ tử cao cao thủ!
Ờm, không nên xúc động.
Tình thế trước mắt, xông lên chỉ tổ trì hoãn tốc độ xuất kiếm của cao cao thủ.
Ngụy Trang: Hiểu!
Năng lựa não bổ không thể khinh thường, Ngụy Trang không hề hoài nghi ban nãy ông kẹp Bạch Tiểu Cốc chạy trốn, Bạch Tiểu Cốc không tránh thoát được.
Có gì để hoài nghi?
Tất nhiên là cao cao thủ sợ dùng hơi dùng sức sẽ làm ông bị thương.
Cao cao thủ đang bảo vệ ông!
Ngụy Trang: Sùng bái!
Ừm…
Bạch Tiểu Cốc chưa làm màu xong đã thu hoạch được mấy mê đệ.
Tại sao là mấy? Tên Ngụy Trang miệng rộng đã điên cuồng giới thiệu với những người xung quanh…
Giới thiệu y là cao cao thủ là cao thâm khó đoán như thế nào, thâm minh đại nghĩa như thế nào, mỹ thiện tâm như thế nào …
Hoa đào tinh không ghen, thậm chí còn ‘phu xướng phụ tùy’, gật đầu điên cuồng, muốn không tin cũng không được.
Lại nói đến Bạch Tiểu Cốc…
Nguy hiểm quá, y đi theo Tần Cửu Tịch học một bộ công phu đẹp chứ không xài được.
Kiếm pháp mềm như bông, thân pháp động như không động…
Tất cả mọi người đều có thể ấn y xuống đất chà đạp, ngoại trừ chân ma đại nhân.
Thiết Thiên dò xét, chỉ nhìn một cái đã nhịn không được tự nhốt trong phòng tối.
Không có mắt nhìn, thật sự không có mắt nhìn.
Mẹ, mẹ nó, bơm nước cái gì, bơm đại dương thì có!
Cuối cùng cũng Bạch Tiểu Cốc đi xong chiêu cuối, đâm kiếm về phía hắc ảnh.
Thời gian dừng lại.
Xung quanh yên tĩnh.
Âm lãnh bao trùm cả ngọn Thất Tuyệt Tháp, ầm, hắc ảnh nổ tung, biến mất trong không khí.
Tu sĩ bạch y nhanh nhẹn rơi xuống, mái tóc dài trắng không dính bụi, mi mỏng nhạt màu hơi rũ, liễm diễm thương sinh.
Cạch.
Thất Tuyệt Tháp mở toang, ánh sáng soi rọi đêm tối lạnh lẽo, thắp sáng Thập Nhị Tiên Sơn.
Sau một thoáng lặng im là tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
Đến khi mọi người quay đầu lại, tu sĩ bạch y đã biến mất, lưu tại trong lòng mọi người chỉ có thoáng nhìn kinh hồng kia.
Y là ai?
Y là ai!
Vô số người muốn biết, nhưng không ai biết.
Những người bị Ngụy Trang giới thiệu một hồi cất giọng: “Y là chưởng toạ Thiên Ngu Sơn, vẫn luôn ở Thiên Ngu Sơn lánh đời, lặng lẽ bảo vệ người trong thiên hạ!”
Trong một đêm, Thiên Ngu Sơn thanh danh truyền xa.
Tuy còn không biết tiên danh tu sĩ bạch y, nhưng y đã hoàn toàn xứng đáng là tiên nhân trong mắt Thập Nhị Tiên Sơn!
Duy nhất, chân chính, hoàn toàn xứng đáng——
Tiên nhân!
Bạch Tiểu Cốc đang ở đâu?
Y còn ở tầng 7 Thất Tuyệt Tháp.
Bạch Tiểu Cốc chỉa kiếm vào Tần Cửu Tịch, thoạt nhìn mạnh mẽ tiêu sái, kỳ thật là Tần Cửu Tịch tiến về phía thân kiếm.
Hắc ảnh biến mất, nhưng không phải tử vong.
Mà là tân sinh.
Hết thảy đều tiến hành hoàn mỹ vô khuyết, hiệu quả nên có không thiếu cái nào.
Nếu muốn nói có vấn đề…
Ừm, có một chút sai sót nhỏ.
Cả người Bạch Tiểu Cốc nóng hầm hập, liều mạng túm lấy y phục Tần Cửu Tịch: “Chủ nhân… chủ nhân… cốt nóng quá.”
Tần Cửu Tịch: “…”
Hai má Bạch Tiểu Cốc ửng đỏ, khó chịu chạm vào tay hắn: “Giúp giúp cốt, chủ nhân, cốt…”
Trong trận ‘đại chiến’ vừa rồi, Bạch Tiểu Cốc đứng quá gần Tần Cửu Tịch, bị hỗn độn lây dính.
Ma tộc không sợ hỗn độn, dính một chút không sao.
Có điều…
Tình huống Bạch Tiểu Cốc hơi khác.
Có lẽ là do quả Xích Đề.
Bạch cốt không sợ hỗn độn, quả Xích Đề lại có phản ứng kỳ quái.
Thật là…
Tiên nhân vừa mới đại chiến với ma thần, lúc này nước mắt lưng tròng nhìn ma thần, môi mỏng đỏ tươi, làn da ửng đỏ bất thường, y kéo cổ áo, cọ cọ Tần Cửu Tịch: “Chủ nhân…”
Tần Cửu Tịch siết tay.
Bạch Tiểu Cốc ưm một tiếng, không phải đau, mà là…
Y dựa gần Tần Cửu Tịch, nắm tay hắn đặt lên má mình.
Tần Cửu Tịch như bị hút lấy, không thể động đậy.
Thật ra chỉ cần thu hồi vỏ quả Xích Đề là xong.
Tiểu cốt đầu có thể nhanh chóng tỉnh táo lại.
Quả Xích Đề có rất nhiều, làm lại thân thể khác là được.
Chẳng qua…
Tần Cửu Tịch lựa chọn phương thức khác.
Là phương thức Bạch Tiểu Cốc ngày nhớ đêm mong.
Thôi…
Dẫu sao cũng muốn chuyển linh căn cho y, nơi đây không phải cái địa phương tốt, nhưng…
Cũng không có người quấy rầy.
Tần Cửu Tịch cúi người, hôn lên cánh môi nóng rực của Bạch Tiểu Cốc.
Hết chương 113
Thật đúng là xấu hổ mà.
Trước đó Ngụy Trang chỉ ở tầng 2, không biết chuyện gì xảy ra, ông thấy một đám người ùa vào, một truyền hai hai truyền ba, càng truyền càng ma hóa ma đầu!
Ngụy Trang không dám tạm dừng, kẹp Bạch Tiểu Cốc dưới nách, vừa chạy vừa nói: “Nghe nói chân ma ăn thịt người!”
Bạch Tiểu Cốc: “Thả ta xuống!”
Ngụy Trang: “Một hơi nuốt chửng tu sĩ Nguyên Anh kỳ!”
Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi, ngươi mau buông ta xuống!”
Ngụy Trang: “Sau đó một hơi ăn hết mười mấy hung thú bát giai!”
Bạch Tiểu Cốc: “Hu hu!”
Đây chính là ông nói gà bà nói vịt.
Ngụy Trang nghe thấy y khóc, vội vàng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, chỉ cần nhanh chóng chạy đi, chúng ta sẽ không bị ăn!”
Bạch Tiểu Cốc tức muốn chết: “Không có chuyện đó, chủ nhân…”
Ngụy Trang nghe y nhắc tới “chủ nhân”, cả kinh: “Trượng phu ngươi đâu, sao hắn vứt ngươi ở chỗ này, hắn không…”
Bạch Tiểu Cốc: “……” Không phải trượng phu, là chủ nhân!
A a a, y sắp bị tên to con chọc tức chết rồi, cố tình tên to con quá mạnh, y không tránh được!
Hoa đào tinh trong ngực Ngụy Trang rụt rụt, Ngụy Trang nhận thấy, vội vàng dỗ thê tử: “Đừng sợ, chúng ta sẽ không vứt bỏ y, có lẽ trượng phu y đã xảy ra chuyện, nếu không sẽ không bỏ y lại.”
Sau đó ông lại nói với Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi yên tâm, ta và Đào Đào nhất định sẽ đem ngươi ra ngoài, không cần đa tạ, nếu có ngày ta xảy ra chuyện, ta cũng hy vọng có người có thể cứu Đào Đào ra.”
Hoa đào tinh cảm động khóc thút thít.
Bạch Tiểu Cốc: “……”
Đời này cốt chưa từng cạn lời như vậy!
Y phải giải thích như thế nào?
Không thể giải thích, y không thể bại lộ thân phận chủ nhân, bại lộ sẽ rất nguy hiểm, nhưng tên to con này sắp sửa mang y ra khỏi cửa, kế hoạch của chủ nhân phải làm sao?
Cũng may kế hoạch không có sơ hở, tuy không ai đoán được biến cố này, song hắn sắp sếp Hứa Nặc ở bên cạnh Bạch Tiểu Cốc chính là vì sợ biến cố.
Hứa Nặc lao kiếm về phía Ngụy Trang: “Buông y ra.”
Ngụy Trang to con, lại cực kỳ nhạy bén, khó khăn né tránh, trợn mắt tức giận: “Cô nương làm gì vậy?!”
Hứa Nặc không nói hai lời cùng ông đấu mấy chiêu.
Bạch Tiểu Cốc: “Hứa Nặc tỷ tỷ!” Sau đó lại nhìn Ngụy Trang hô to, “Ngươi mau buông ta xuống, Hứa Nặc tỷ tỷ cho rằng ngươi muốn hại ta mới công kích ngươi, ngươi chỉ cần buông ta xuống…”
Ngụy Trang hiểu ra, vội vàng buông Bạch Tiểu Cốc xuống, nói với Hứa Nặc: “Được rồi được rồi, là người nhà!”
Hứa Nặc vốn dĩ cũng không động sát chiêu, nếu không Ngụy Trang đã ngã xuống đất, trở thành cái xác to rồi.
Bạch Tiểu Cốc được thả ra, eo bị bóp phát đau, y phục xinh đẹp nhăn nheo, lại còn chậm trễ hội ngộ chủ nhân, tên to con này thật là…
Y đang tức giận, Ngụy Trang bỗng đưa tới một thanh đoản đao: “Ngươi đã có đồng bọn, chúng ta không cần dẫn ngươi đi nữa, thanh đao này cho ngươi tự bảo vệ mình, sau này tái kiến!”
Một bụng lửa giận Bạch Tiểu Cốc bị thanh đoản đao xinh đẹp này dập tắt ngóm.
Ngụy Trang là người tốt, y cảm nhận được.
Chỉ là hơi ngốc.
Được rồi.
Cốt cũng ngốc, không thể ghét tên ngốc to con.
Bạch Tiểu Cốc nhìn Ngụy Trang: “Các người có nơi an thân chưa?”
Bị y thình lình hỏi, Ngụy Trang còn tưởng y muốn hội ngộ với họ sau khi trốn thoát, vội nói: “Bọn ta không có tông môn, nếu ngươi muốn tìm bọn ta, có thể đến thôn Thanh Đường Chiêu Diêu Sơn!”
Hai mắt Bạch Tiểu Cốc sáng lên: “Nếu các ngươi không có tông môn thì gia nhập Thiên Ngu Sơn được không?”
Ngụy Trang: “???”
Tiểu gia hỏa này bị doạ ngốc sao, gia nhập Thiên Ngu Sơn?
Quỷ mới biết sau tối nay, Thiên Ngu Sơn sẽ thành luyện ngục cỡ nào!
Thôi thôi, chỉ sợ y vì trượng phu mất tích mà hồ đồ.
Ngụy Trang rất thương tiếc, không nỡ kích thích y, đáp: “Được được được, chúng ta chạy trước đi, nếu có thể chạy thoát, đừng nói Thiên Ngu Sơn, Luyện Ngục Sơn bọn ta cũng vào!”
Bạch Tiểu Cốc vui vẻ: Cốt thật giỏi, tông môn còn chưa xây xong đã thu được một đệ tử!
Một tiếng thét chói tai đánh gãy đối thoại của họ, người chạy đằng trước tuyệt vọng nói: “Cửa ra bị phong kín rồi!”
Tất cả mọi người tái mặt, tâm như tro tàn.
Xong rồi…
Bọn họ sẽ bị chân ma nuốt chửng!
Từng màn từng màn kế tiếp làm cho bọn họ nghẹn họng trân trối, cả đời khó quên.
Ầm!
Tra Hàng chưởng toạ Thái Hoa Sơn, Đồng Diệp Đan chưởng toạ Cơ Phong Sơn và chưởng toạ Lệnh Khâu Sơn thấy không thoát được, bắt đầu phản kích.
Bọn họ đã chứng kiến sức mạnh của ma thần, cũng đã chứng kiến hỗn độn đáng sợ, lúc này run như cầy sấy.
Nhưng bọn họ không còn đường lui!
Thất Tuyệt Tháp bị phong bế, ma đầu này chắc chắn không chừa đường lui cho họ, cùng với ngồi chờ chết, không bằng liều chết một phen.
Ba người ngã xuống mà có thể trọng thương ma đầu, không chừng có thể cứu sống đệ tử tông môn…
Giờ khắc này, ba người ứng chiến không sợ gì cả.
Con người sẽ vì tính mạng của bản thân mà sợ hãi, cũng có thể vì tính mạng của người khác mà dũng cảm.
Không có đệ tử tông môn, bọn họ sẽ bỏ xuống tôn nghiêm và danh dự để giữ mạng mình.
Còn hiện tại, ở trước mặt vô số đệ tử, bọn họ phải chiến đấu đến cùng.
Cho dù là lấy trứng chọi đá!
Tần Cửu Tịch vốn muốn giết bọn họ, lúc này lại thay đổi suy nghĩ.
Đương nhiên giết bọn họ sẽ có lực sát thương vô cùng lớn, nhưng bọn họ là chưởng toạ các tông môn, nếu tất cả đều chết, Thập Nhị Tiên Sơn sẽ khủng hoảng.
Hắn không chỉ muốn không ai khinh thường Bạch Tiểu Cốc, mà còn muốn thế giới này an tường thái bình.
Nếu thế…
Hắn tùy tiện giao đấu mấy chiêu với đám Tra Hàng, chừa một đường sống cho họ.
Dù vậy, ba vị chưởng toạ cũng đã chật vật bất kham, mấy lần muốn khuỵu ngã.
Tu vi cao nhất của chúng tu sĩ ở đây cùng lắm là Kim Đan sơ kỳ, chưa từng thấy thực lực của Nguyên Anh kỳ lão tổ, biết ba người chắn trước mặt họ có thể ấn chết họ chỉ với một lóng tay, nhưng…
Ở trước mặt chân ma, bọn họ non nớt như đứa trẻ ba tuổi, không hề có sức chống đỡ!
Đó là ma thần ra đời từ thuở thiên địa sơ khai.
Có thể cắn nuốt hỗn độn trong thiên địa.
Sợ hãi và tuyệt vọng tích lũy quá nhiều, họ đã quên mất phải phản ứng như thế nào.
Trốn không thoát, đánh không lại, chỉ có chết.
Phụt!
Tra Hàng phun ra một búng máu đen, cả người loạng choạng.
Đồng Diệp Đan chống cự, khó khăn chống được qua hai chiêu thì bụng bị thương, máu chảy không ngừng.
Xong rồi…
Tầng 1 to như vậy, chen chúc trăm ngàn tu sĩ, vốn nên là một cảnh tượng ồn ào, lại lặng thinh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mọi người đều nhìn thấy hắc ảnh, nhìn thấy sương đen sền sệt, nhìn thấy tử vong.
Đột nhiên…
Ánh sáng trắng loé lên!
Vô số người hít một hơi, trong lòng kinh tủng.
Đúng vậy… Dưới tuyệt vọng cùng cực, nhìn thấy bất luận biến cố gì cũng không mảy may hi vọng, chỉ có kinh sợ!
Sau đó, bọn họ nhìn thấy cảnh tưởng nghẹt thở kia.
Một thân ảnh trắng như tuyết xuất hiện, sợi tóc trắng rũ xuống theo gió, thanh trường kiếm cổ xưa mộc mạc không có chút trang sức nào.
Đó là ai?
Hắc ảnh quấn tới, sương đen như rắn độc bao trùm bạch y.
Tra Hàng trọng thương và Đồng Diệp Đan mặt xám như tro tàn.
Vô dụng, chỉ là chịu chết.
Đệ tử bình thường không rõ, bọn họ cũng không rõ?
Thiếu niên bạch y kia cùng lắm chỉ là Luyện Ký sơ kỳ…
Không đúng!
Tra Hàng phát hiện khác thường đầu tiên.
Đồng Diệp Đan cũng mở to hai mắt.
Thần Khí vô phẩm.
Thanh trường kiếm toả ánh sáng nhàn nhạt là Thần Khí vô phẩm!
Một tiểu tu Luyện Khí kỳ sao lại có một thanh Thần Khí vô phẩm?
Chẳng lẽ thiếu niên bạch y… không, tuyệt đối không phải thiếu niên, y chỉ ngừng dáng vẻ ở giai đoạn thiếu niên.
Tra Hàng và Đồng Diệp Đan nhìn nhau, thấy được hi vọng trong mắt nhau.
Cao nhân lánh đời.
Tu sĩ bạch y có cảnh giới sâu không lường được!
Bọn họ cho rằng y là Luyện Khí kỳ, thật ra cao hơn bọn họ nhiều, thậm chí làm bọn họ nhìn không rõ.
Trên Nguyên Anh kỳ là gì?
Là Hóa Thần kỳ!
Là Hóa Thần kỳ lão tổ!
Được cứu rồi!
Thập Nhị Tiên Sơn được cứu rồi!
Muốn nói ai khiếp sợ nhất, đương nhiên là Ngụy Trang và hoa đào tinh.
Hai phu thê trợn mắt há mồn nhìn Bạch Tiểu Cốc tú thiên tú địa.
Đặc biệt là Ngụy Trang, miệng to đến nỗi đựng vừa một quả trứng ngỗng, hai mắt muốn rớt ra ngoài.
Trời…
Bạch y tóc trắng, khuôn mặt tuyệt thế.
Không phải… không phải tiểu gia hỏa thì là ai?
Bọn họ cho rằng y yếu nhớt, không ngờ lại là cao thủ có thể chống lại chân ma!
Ngụy Trang nhớ tới chuyện mình làm, tức khắc hổ thẹn không thôi, hận không chui xuống lỗ—— Ờm, quá to con, thung lũng mới chui vừa.
Vậy mà ông lại kẹp cao thủ ở dưới nách chạy.
Vậy mà ông không biết tự lượng sức, cho y một thanh đoản đao lam phẩm.
Vậy mà ông…
Có mắt không thấy núi cao!
Ngụy Trang lại nhớ tới.
—— Nếu các ngươi không có tông môn thì gia nhập Thiên Ngu Sơn được không?
Thanh âm trong trẻo trở nên uy nghiêm hơn bao giờ hết, Ngụy Trang mừng rớt nước mắt: Cao cao thủ nhìn trúng tư chất mình, muốn nhận mình làm độ đệ?
Ngụy Trang kích động đến mức run lập cập, thiếu điều xông lên sống mái với chân ma, biểu hiện mình xứng đáng làm đệ tử cao cao thủ!
Ờm, không nên xúc động.
Tình thế trước mắt, xông lên chỉ tổ trì hoãn tốc độ xuất kiếm của cao cao thủ.
Ngụy Trang: Hiểu!
Năng lựa não bổ không thể khinh thường, Ngụy Trang không hề hoài nghi ban nãy ông kẹp Bạch Tiểu Cốc chạy trốn, Bạch Tiểu Cốc không tránh thoát được.
Có gì để hoài nghi?
Tất nhiên là cao cao thủ sợ dùng hơi dùng sức sẽ làm ông bị thương.
Cao cao thủ đang bảo vệ ông!
Ngụy Trang: Sùng bái!
Ừm…
Bạch Tiểu Cốc chưa làm màu xong đã thu hoạch được mấy mê đệ.
Tại sao là mấy? Tên Ngụy Trang miệng rộng đã điên cuồng giới thiệu với những người xung quanh…
Giới thiệu y là cao cao thủ là cao thâm khó đoán như thế nào, thâm minh đại nghĩa như thế nào, mỹ thiện tâm như thế nào …
Hoa đào tinh không ghen, thậm chí còn ‘phu xướng phụ tùy’, gật đầu điên cuồng, muốn không tin cũng không được.
Lại nói đến Bạch Tiểu Cốc…
Nguy hiểm quá, y đi theo Tần Cửu Tịch học một bộ công phu đẹp chứ không xài được.
Kiếm pháp mềm như bông, thân pháp động như không động…
Tất cả mọi người đều có thể ấn y xuống đất chà đạp, ngoại trừ chân ma đại nhân.
Thiết Thiên dò xét, chỉ nhìn một cái đã nhịn không được tự nhốt trong phòng tối.
Không có mắt nhìn, thật sự không có mắt nhìn.
Mẹ, mẹ nó, bơm nước cái gì, bơm đại dương thì có!
Cuối cùng cũng Bạch Tiểu Cốc đi xong chiêu cuối, đâm kiếm về phía hắc ảnh.
Thời gian dừng lại.
Xung quanh yên tĩnh.
Âm lãnh bao trùm cả ngọn Thất Tuyệt Tháp, ầm, hắc ảnh nổ tung, biến mất trong không khí.
Tu sĩ bạch y nhanh nhẹn rơi xuống, mái tóc dài trắng không dính bụi, mi mỏng nhạt màu hơi rũ, liễm diễm thương sinh.
Cạch.
Thất Tuyệt Tháp mở toang, ánh sáng soi rọi đêm tối lạnh lẽo, thắp sáng Thập Nhị Tiên Sơn.
Sau một thoáng lặng im là tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
Đến khi mọi người quay đầu lại, tu sĩ bạch y đã biến mất, lưu tại trong lòng mọi người chỉ có thoáng nhìn kinh hồng kia.
Y là ai?
Y là ai!
Vô số người muốn biết, nhưng không ai biết.
Những người bị Ngụy Trang giới thiệu một hồi cất giọng: “Y là chưởng toạ Thiên Ngu Sơn, vẫn luôn ở Thiên Ngu Sơn lánh đời, lặng lẽ bảo vệ người trong thiên hạ!”
Trong một đêm, Thiên Ngu Sơn thanh danh truyền xa.
Tuy còn không biết tiên danh tu sĩ bạch y, nhưng y đã hoàn toàn xứng đáng là tiên nhân trong mắt Thập Nhị Tiên Sơn!
Duy nhất, chân chính, hoàn toàn xứng đáng——
Tiên nhân!
Bạch Tiểu Cốc đang ở đâu?
Y còn ở tầng 7 Thất Tuyệt Tháp.
Bạch Tiểu Cốc chỉa kiếm vào Tần Cửu Tịch, thoạt nhìn mạnh mẽ tiêu sái, kỳ thật là Tần Cửu Tịch tiến về phía thân kiếm.
Hắc ảnh biến mất, nhưng không phải tử vong.
Mà là tân sinh.
Hết thảy đều tiến hành hoàn mỹ vô khuyết, hiệu quả nên có không thiếu cái nào.
Nếu muốn nói có vấn đề…
Ừm, có một chút sai sót nhỏ.
Cả người Bạch Tiểu Cốc nóng hầm hập, liều mạng túm lấy y phục Tần Cửu Tịch: “Chủ nhân… chủ nhân… cốt nóng quá.”
Tần Cửu Tịch: “…”
Hai má Bạch Tiểu Cốc ửng đỏ, khó chịu chạm vào tay hắn: “Giúp giúp cốt, chủ nhân, cốt…”
Trong trận ‘đại chiến’ vừa rồi, Bạch Tiểu Cốc đứng quá gần Tần Cửu Tịch, bị hỗn độn lây dính.
Ma tộc không sợ hỗn độn, dính một chút không sao.
Có điều…
Tình huống Bạch Tiểu Cốc hơi khác.
Có lẽ là do quả Xích Đề.
Bạch cốt không sợ hỗn độn, quả Xích Đề lại có phản ứng kỳ quái.
Thật là…
Tiên nhân vừa mới đại chiến với ma thần, lúc này nước mắt lưng tròng nhìn ma thần, môi mỏng đỏ tươi, làn da ửng đỏ bất thường, y kéo cổ áo, cọ cọ Tần Cửu Tịch: “Chủ nhân…”
Tần Cửu Tịch siết tay.
Bạch Tiểu Cốc ưm một tiếng, không phải đau, mà là…
Y dựa gần Tần Cửu Tịch, nắm tay hắn đặt lên má mình.
Tần Cửu Tịch như bị hút lấy, không thể động đậy.
Thật ra chỉ cần thu hồi vỏ quả Xích Đề là xong.
Tiểu cốt đầu có thể nhanh chóng tỉnh táo lại.
Quả Xích Đề có rất nhiều, làm lại thân thể khác là được.
Chẳng qua…
Tần Cửu Tịch lựa chọn phương thức khác.
Là phương thức Bạch Tiểu Cốc ngày nhớ đêm mong.
Thôi…
Dẫu sao cũng muốn chuyển linh căn cho y, nơi đây không phải cái địa phương tốt, nhưng…
Cũng không có người quấy rầy.
Tần Cửu Tịch cúi người, hôn lên cánh môi nóng rực của Bạch Tiểu Cốc.
Hết chương 113