Tiết Gia Tiểu Nương Tử - Tiếu Giai Nhân
Chương 46: CHƯƠNG 45
Tiết Thụ làm gà xong, đem tới phòng bếp, gọi Diệp Nha ra hầm ăn. Hắn cảm thấy đồ ăn nương tử làm đều cực kỳ ngon, hắn ăn đồ ăn của nàng làm rồi thì không muốn ăn của người khác nữa.
Diệp Nha trả lời một tiếng, đi ra phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy Tiết Tùng tiếp nhận con gà từ trong tay Tiết Thụ, quay đầu nói với nàng: “Đệ muội, muội nghỉ ngơi đi, đêm nay để ta làm đồ ăn cho.”
Giọng nói bình tĩnh tự nhiên, giống như ngày thường.
Diệp Nha rốt cuộc không nhịn được liếc nhìn hắn, đúng lúc hắn cũng đang lặng lẽ chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, con ngươi đen thâm trầm như đầm nước sâu, vĩnh viễn không để người khác nhìn thấu được. Nhưng điều làm nàng kinh ngạc nhất chính là, dường như hắn luôn một mực chờ mong nàng nhìn hắn, nàng vừa ngẩng lên, đôi mắt chuyên chú đó đã giam cầm nàng lại, giống như muốn nhìn thấu vào nội tâm của nàng, nàng kinh hãi, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, ấp úng nói: “Hay để muội làm cho, đại ca, huynh đi nghỉ đi.” Bụng nàng đã hết đau, thân thể cũng không yếu ớt đến mức bắt một đại nam nhân như Tiết Tùng làm cơm giúp nàng.
Rốt cuộc có thể cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, Tiết Tùng cảm thấy phiền muộn cả ngày nay, đều biến mất trong đôi mắt đó.
Hắn nhìn nàng ngẩn ngơ. Thực ra khoảnh khắc đó quá ngắn ngủi, hắn vốn không thể nhìn ra được điều gì. Nhưng thứ hắn thích nhìn nhất chính là dáng vẻ kinh sợ hoặc ngượng ngùng của nàng, khi đó, khuôn mặt trắng nõn của nàng sẽ dần trở nên đỏ ửng, xinh đẹp còn hơn ánh nắng chiều tà, khiến lòng hắn rung động. Trước đây hắn không hiểu cái gì gọi là cảnh đẹp ý vui, bây giờ thì hắn biết rồi, hắn thích nhìn nàng, thích vô cùng, thích đến mức không thể chịu nổi nếu nàng không nhìn lại hắn, thậm chí muốn làm tất cả vì nàng, chỉ để đổi lấy chút quan tâm của nàng dành cho hắn. Hắn không cầu mong nhiều lắm, hắn không cần nàng thích hắn, nhưng hắn thực sự không chịu nổi việc nàng không nhìn hắn, không nói chuyện với hắn.
Lý trí cảnh báo hắn đừng trêu chọc nàng nữa, cứ như vậy, giữ một khoảng cách với nhau, nàng toàn tâm toàn ý sống với nhị đệ, hắn thành thật quy củ làm đại ca của hắn. Nhưng mà, lúc này hắn đang bị nàng giày vò, tinh thần hoang mang, thậm chí sắp phát điên rồi, làm sao còn tâm tình bận tâm đến lý trí nữa? Tựa như lúc hắn không muốn nàng hiểu lầm chuyện hắn thích Hạ Hoa, trong lòng hắn lo lắng bồn chồn muốn giải thích với nàng, thậm chí còn muốn thẳng thắn nói với nàng chuyện hắn không muốn cưới thê tử, hắn biết nàng không thích hắn, cũng không quan tâm đến việc hắn có cưới thê tử hay không, nhưng lỡ đâu, một phần vạn khả năng nàng có chút xíu quan tâm đến hắn thì sao? Hắn có thể tự mình đa tình nhưng không hy vọng nàng có chút ủy khuất nào.
Còn việc tại sao nàng lại thay đổi thái độ, lạnh nhạt khách khí với hắn và tam đệ, trong lòng Tiết Tùng có hai suy đoán. Một là nàng đã phát hiện ra tâm ý của hắn, quyết định trốn tránh. Còn hai là do bản thân mình trong lúc vô tình đã phạm phải lỗi lầm nào đó khiến nàng tức giận. Nàng không vui cho nên không muốn để ý đến hắn, rồi giận lây sang tam đệ.
Do đó, hắn phải biết rốt cuộc là vì lý do gì. Cảm giác bị nàng phớt lờ như vậy, thật sự quá dày vò, hắn muốn trở lại giống trước kia.
Đầu tiên đoán nàng giận hắn đi. Vậy hắn phải nghĩ biện pháp lấy lòng nàng. Từ lúc sáng thấy nàng còn chưa khỏe, hắn đã không muốn nàng vất vả làm cơm trưa rồi, nhưng ngại vì nhị thúc nhị thẩm còn ở đây, hắn không thể nói gì. Bây giờ trong nhà không còn người ngoài, nàng có thể nằm xuống nghỉ ngơi, không cần làm gì hết, cũng không ai chê nàng yếu ớt cả.
Diệp Nha sắp chịu hết nổi rồi, nàng không phải khúc gỗ, bị Tiết Tùng nhìn chằm chằm lâu như vậy, sao lại không có cảm giác gì được chứ?
Nàng cho rằng bản thân sẽ thấy tức giận, nhưng hoàn toàn không có, nàng chỉ cảm thấy khẩn trương, và cả uất ức nữa. Là chính đại ca cảnh cáo nàng không nên suy nghĩ nhiều, bây giờ huynh ấy lại chủ động dành công việc của nàng, còn không e dè nhìn chằm chằm vào nàng, thật ra huynh ấy đang có ý gì đây?
Tiết Tùng không nhúc nhích, Diệp Nha cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cúi đầu đi đến trước mặt hắn, thò tay giựt lại con gà trong tay hắn: “Đại ca, huynh vào phòng nghỉ ngơi đi, muội không sao nữa rồi.” Nàng không cần hắn tốt bụng quan tâm nàng!
Tiết Tùng bị hành vi lớn mật của nàng làm kinh sợ, không buông tay, ánh mắt rơi vào đôi môi mím chặt của nàng, trong lòng cảm thấy bất an.
Diệp Nha dùng sức kéo, nhưng không đoạt lại nổi, con gà trụi lông kia bị hai người giằng co nhẹ nhàng lung lay.
Tính tình bướng bỉnh của nàng bộc phát, ngẩng đầu lên, lần đầu tiên trừng mắt nam nhân nàng chưa bao giờ dám nhìn thẳng này, la lớn: “Đại ca!”
Tiết Tùng cũng là lần đầu tiên thấy nàng tức giận như vậy, mắt hạnh đen bóng vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, bên trong phản chiếu hình bóng của hắn. Cổ họng hắn khẽ nuốt vào, ánh mắt nhu hòa, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Đệ muội, muội còn yếu lắm, vẫn nên để ta làm đi.”
Mặt Diệp Nha đỏ bừng lên, đúng, chính là ánh mắt này, giọng nói này, hắn, hắn...
Nếu quả thực không muốn khiến nàng hiểu lầm, đáng lẽ hắn không nên nhìn nàng bằng ánh mắt đó!
Ngây người trong giây lát, nàng tức giận buông tay, bỏ chạy về phòng.
Tiết Thụ an vị ở cửa bắc, nhìn hai người tranh đến cướp đi, không hiểu tại sao đến cuối cùng nương tử lại bỏ chạy, còn đại ca thì sững sờ đứng đó nhìn rèm cửa. Hắn nhìn vào con gà còn đang lắc lư trên tay đại ca, hoài nghi hỏi: “Đại ca, bộ huynh biết hầm gà bằng thuốc bắc sao? Mà dù sao đi nữa thì chắc chắn huynh cũng không làm ngon bằng nương tử.”
Tiết Tùng lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ liếc hắn, nhẹ giọng răn dạy: “Có ngon hay không cũng không phải làm cho đệ ăn, đây là dành riêng cho đệ muội bồi bổ thân thể.”
Tiết Thụ bĩu môi, con gà đó lớn như vậy, nương tử vốn dĩ không thể nào ăn hết một mình được, nàng nhất định sẽ chia cho hắn ăn chung.
Hắn suy nghĩ một chút, thấy đại ca đã bắt đầu chặt gà, cực nhanh đứng dậy đi vào phòng tây.
Diệp Nha ngốc lăng ngồi nhìn bình mật hoa, nghe thấy tiếng động, quay sang nhìn Tiết Thụ, rồi im lặng không nói gì.
Tiết Thụ tiến tới ôm nàng, lấy lòng hôn tai nàng: “Nương tử, bụng nàng còn đau không?”
Diệp Nha rụt cổ, lắc đầu, sau đó đẩy hắn ra: “Chàng đừng làm rộn, rối tóc ta.”
Tiết Thụ vội lui về sau một ít, chỉnh lại mái tóc phía sau cho nàng, ôm cánh tay nàng cầu xin: “Vậy nàng đi hầm gà đi, đại ca không có khiếu nấu ăn đâu, ta và tam đệ đều không thích ăn đồ của đại ca làm, nếu để huynh ấy hầm gà, nhất định dở ẹc luôn, uổng phí cả con gà, nương tử yêu dấu, ta muốn ăn đồ ăn của nàng làm...”
Đại ca nấu ăn rất tệ?
Nhớ đến dáng vẻ bình tĩnh kiên quyết dành việc nấu ăn lúc nãy của Tiết Tùng, Diệp Nha cảm thấy có chút buồn cười, hỏi lại một lần nữa , "Đại ca thực sự nấu tệ như vậy sao? "
Tiết Thụ trịnh trọng gật đầu, “Mỗi lần đại ca nấu cháo, thường thường chưa kịp đợi cháo chín đã múc ra rồi, lần nào cũng quên bỏ muối cả, ngày bé tam đệ từng phàn nàn với huynh ấy một lần, từ đó đại ca mới bắt ta học nấu cơm.” Lần đó tam đệ ăn xong bị đau bụng, hắn đặc biệt nhớ kỹ chuyện này.
Thì ra không phải cái gì đại ca cũng biết làm...
Sự phát hiện này làm buồn phiền trong lòng Diệp Nha phai nhạt chút, thấy Tiết Thụ vẻ mặt trông đợi nhìn nàng, nàng ngẫm nghĩ, quyết định không thể để lãng phí con gà kia.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài hầm gà, chàng nhóm lửa giúp ta.”
Đôi mắt Tiết Thụ nhất thời sáng lên, cười hì hì theo sau nương tử.
Tiết Tùng còn đang âm thầm hồi tưởng dáng vẻ đỏ mặt xấu hổ của nàng, trong lòng ngọt ngào, căn bản không nghe được cuộc trò chuyện khe khẽ ở phòng tây. Mãi đến khi Diệp Nha và Tiết Thụ đi tới cửa bắc, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ len lén nhìn về phía nàng, muốn xem hai người họ định làm gì. Kết quả vừa nhìn, hắn cả kinh suýt chút nữa cắt vào tay.
Nàng thế mà đang nhìn hắn!
Rình coi bị phát hiện, Tiết Tùng vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu dùng sức chặt gà, một lát sau, nghĩ nàng chắc hẳn đã quay đầu đi, hắn làm bộ lơ đãng nhìn sang bên kia một lần nữa.
Nàng còn đang nhìn hắn!
Tiết Tùng tay chân luống cuống, biết nàng đang nhìn mình không chớp mắt, hắn cảm thấy ngay cả dao cũng sắp không cầm nổi rồi, tùy tiện chặt đại hai cái, cuối cùng thực sự không nhịn được, mới ngẩng đầu hỏi: “Đệ muội, muội đang nhìn gì vậy?” Hắn cố tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng, kỳ thực lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Có Tiết Thụ bên người, Diệp Nha trả lời rất hùng hồn: “Muội muốn nhìn đại ca nấu ăn như thế nào, nghe A Thụ nói huynh nấu ăn ngon cực kỳ, muội muốn học hỏi một chút, có được không?” Nói xong, giả bộ vô tội nhìn hắn, nét mặt bình tĩnh của Tiết Tùng rốt cuộc lộ vẻ bối rối, Diệp Nha cảm thấy vui sướng vô cùng, dựa vào cái gì chỉ cho phép huynh ấy nhìn mình chằm chằm, mà nàng lại không thể nhìn huynh ấy như vậy? Lần trước đại ca làm nàng nghẹn khuất vô cùng, nếu huynh ấy không dành việc với nàng, không cảnh cáo nàng xong còn quan tâm nàng như thế, nàng nhất định sẽ đón nhận lòng tốt của huynh ấy.
Tiết Thụ không biết nương tử của hắn đang cố tình “nói ngược với lòng mình”, còn tưởng Diệp Nha thật sự muốn học hỏi tài nấu ăn của đại ca, hắn sợ hết hồn, vội vã bày tỏ: “Ta không có nói đại ca nấu...A!” Còn chưa dứt lời, cánh tay đã bị nương tử nhéo một cái, hắn lập tức oán giận nói: “Tại sao nàng nhéo ta!” trừng mắt nhìn Diệp Nha.
Diệp Nha nhéo hắn xong, biết việc nói móc của mình đã lộ tẩy, hết dám lộ liễu quan sát Tiết Tùng nữa, quay đầu nhìn ra cửa, khuôn mặt hồng hồng.
Tiết Tùng đang bối rối, nhưng nhìn thấy sự linh động đáng yêu của nàng như vậy, lập tức bình tĩnh lại, tâm tình cực kỳ tốt, chỉ cần nàng không tỏ ra xa cách với hắn nữa, chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ, dù hắn bị nàng chê cười thì cũng có sao đâu.
Hắn chặt gà một cách dứt khoát, rồi thành thật khai báo với nàng: “Đệ muội, thật ra ta không biết hầm gà đâu, lát nữa muội nhất định phải giúp ta, nhắc ta phải bỏ bao nhiêu dầu muối vào, nên hầm bao lâu, lửa như thế nào...có được không?” Hai mắt nhìn chằm chằm vào thớt thịt gà, không dám nhìn nàng, sợ nàng mắc cỡ bỏ đi.
Nghe hắn khai báo thành thật như vậy, Diệp Nha cảm thấy mất tự nhiên, hơi cúi đầu nói: “Đại ca, muội, vừa rồi muội chỉ muốn đùa với huynh chút thôi, cứ để một mình muội làm cho, huynh vào phòng nghỉ ngơi đi.” Đang êm đẹp, nàng bực bội cái gì chứ? Đại ca giành việc nấu ăn là vì muốn tốt cho nàng, tuy rằng hắn thực sự đã làm cho nàng buồn phiền...
Tiết Tùng chặt xong dao cuối cùng, để dao xuống, xoay người nhìn nàng, đôi mắt phượng thâm trầm xưa nay, hiếm thấy mang theo ý cười, “Ta biết muội nói chơi, nhưng ta thực sự muốn học hỏi muội, đệ muội, ba người chúng ta cùng nhau làm được không? Nhị đệ nhóm lửa, ta hầm gà, muội chỉ cần đứng bên cạnh chỉ dẫn là được...”
Hắn thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, nhưng nàng xấu hổ, chung quy vẫn là do sợ hắn. Nếu lúc nào nàng cũng giống vừa rồi, ánh mắt loé sáng, tỏ ra nghịch ngợm, lại thêm chút tính trẻ con, có chỗ nào không thích thì nói thẳng ra, như vậy mới chứng minh nàng đã hoàn toàn hòa nhập vào gia đình này, người một nhà sống thành thật vui vẻ với nhau, chẳng phải tốt hơn sao?
Tâm tình của hắn tốt, giọng nói tự nhiên cũng ôn nhu hơn, Diệp Nha tò mò nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn nhu hòa, lời nói lại quan tâm thân thiết, khiến bầu không khí trở nên thoải mái vui vẻ, thấy thế nàng cũng không đành phát giận, tạm chôn những bất an và hoài nghi xuống đáy lòng, khẽ gật đầu: “Cũng được, nhưng chỉ lần này thôi, việc nấu cơm sau này tốt nhất vẫn nên giao cho một mình muội đi.”
“Được.” Tiết Tùng ngầm nhẹ nhàng thở ra, hắn thực sự rất sợ nàng không đồng ý.
Mọi chuyện quyết định xong, ba người bắt đầu lu bù công việc, phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến tiếng giật mình nhắc nhở hoặc bất đắc dĩ thở dài của Diệp Nha, kèm theo là tiếng cười ha ha của Tiết Thụ, sau đó lại là tiếng giải thích lúng túng của Tiết Tùng, ví dụ như hắn đã lỡ cho vào rất nhiều muối, thế mà còn cố bịa ra mấy lời nói dối biện bạch cho bản thân.
Tiết Bách không thể tập trung đọc sách được nữa, ngồi dựa vào tường nghe tiếng cười đùa náo nhiệt từ phòng bếp vang ra, thích ý nhắm mắt lại, ba người lo làm cơm đi, hắn sẽ ở đây ngồi chờ mát ăn bát vàng!
Mùi thơm càng ngày càng nồng đậm, lan tỏa khắp nơi. Đến lúc dọn cơm xong, bốn người ngồi tề tựu quanh bàn, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối bữa ăn, Tiết Tùng đều chưa từng ngừng suy đoán tâm tư trong lòng Diệp Nha, lúc gần ăn xong, hắm im lặng trong chốc lát, sau đó buông chén đũa xuống, bình tĩnh nói với Tiết Bách: “Tam đệ, buổi trưa nhị hối thúc ta sớm thành thân, nhưng ta không muốn lấy thê tử, tạm thời kéo dài đến mùa thu hoạch, đệ có cách nào giúp ta không? Ta không muốn để nhị thúc lo lắng, nhưng ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, bất luận thế nào đi nữa, ta cũng sẽ tuyệt đối không cưới thê tử.” Vừa nói xong, hắn liền chột dạ, ánh mắt vững vàng khóa vào người tiểu nữ nhân ngồi xéo trước mặt hắn, không buông tha bất cứ biến hóa nào trên mặt nàng.
Sau đó, Tiết Tùng phát hiện, lúc hắn nhắc tới nhị thúc, nàng nhanh chóng rũ tầm mắt xuống, môi đỏ mộng khẽ mấp máy, lúc nghe hắn muốn kéo dài chuyện này, lông mi nồng đậm của nàng giật giật, vai run nhẹ, lúc hắn dứt khoát bày tỏ ý muốn không cưới thê tử, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, lập tức cắn răng vào môi, dường như làm vậy có thể che giấu chút đắc ý nho nhỏ trong lòng nàng, đến khi hắn mừng rỡ muốn thu hồi tầm mắt, nàng lại lặng lẽ giương mắt lên nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thủy linh mông lung kia hiện lên hoảng loạn, nàng nhanh chóng cúi đầu, trên mặt đỏ ửng làm hại hắn không thể khống chế tim mình đập loạn cả lên.
Tiết Tùng chưa từng ăn mật, nghe nói mật rất ngọt, ngọt vô cùng, nhưng hắn cảm thấy, mật dù có ngọt, cũng không sánh bằng cảm giác ngọt ngào thỏa mãn trong lòng hắn lúc này, nàng để ý hắn, nàng thực sự quan tâm chuyện hắn có cưới thê tử hay không, điều này có phải đã chứng minh rằng, trong lòng nàng có hắn, dù chỉ là một chút?
Thế là trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ đến một chuyện, từ lúc sáng sớm nàng đã bắt đầu không để ý đến hắn, khi đó vẫn chưa có chuyện nhị thúc hối thúc hắn cưới thê tử, thế tại sao lúc đó nàng đã tỏ ra tức giận với hắn?
Trước khi ba người cùng nhau làm cơm, Tiết Tùng mơ hồ cảm thấy nàng không phải do tị hiềm mới tránh mặt hắn, nói như vậy, chẳng lẽ hắn đã làm gì sai khiến nàng tức giận?
Ngày hôm qua, trước khi nàng té xỉu mọi việc còn rất bình thường, vậy chỉ có thể là do tối hôm qua hắn đã nói sai hoặc làm sai chuyện gì đó.
Trong đầu Tiết Tùng bắt đầu hồi tưởng chuyện tối qua, nếu nàng đã để ý đến hắn một chút, vậy chắc chắn sẽ không phải vì chuyện hắn tốt với nàng mà làm nàng tức giận....Bỗng nhiên, hắn nhớ tới mấy lời nói cuối cùng với nàng, hắn sợ bị nàng nhìn thấu tâm tư, cố ý bảo nàng không nên suy nghĩ nhiều quá, sau đó hắn liền sãi bước bỏ đi, lúc đó, hình như nàng còn sững sờ đứng đó, A, đừng nói là do câu nói đó gây họa nha!
Đúng rồi đúng rồi, nhất định chính là nó. Nếu trong lòng nàng có hắn, nhất định sẽ vui vẻ vì sự săn sóc của hắn, vậy mà lúc hắn trêu chọc nàng xong còn nói như vậy, nàng nhất định đã cảm thấy rất ủy khuất phải không?
Nghĩ thông suốt, Tiết Tùng cảm thấy hoang mang vô cùng, lòng nóng như lửa đốt, hận không thể giải thích với Diệp Nha ngay lập tức.
Tuy nhiên hắn đã quên, trên bàn cơm cũng không phải chỉ có hắn và nàng, khi hắn nói ra bản thân không muốn cưới thê tử, Tiết Bách liền kinh ngạc nhìn hắn, sau đó, theo tầm mắt của hắn nhìn về phía Diệp Nha đang cúi đầu, ánh mắt qua lại băn khoăn, trong đầu đột nhiên sinh ra một ý niệm hoang đường, nhưng cũng không khó đồng tình, đại ca của hắn, cũng giống như hắn, đã thích nhị tẩu rồi!
Đúng rồi, ngay cả người đi sớm về trễ như hắn còn động lòng với nàng, huống chi đại ca đều ở chung với nàng cả ngày?
Chỉ là, không biết nhị tẩu có thích đại ca không?
Ánh mắt Tiết Bách lóe lóe, quyết định “lửa cháy đổ thêm dầu”: “Đại ca, bây giờ nhà mình đã tốt hơn, tại sao huynh lại không muốn cưới thê tử? Hiện tại chúng ta cũng có chút tiền, huynh đừng nói là vì muốn để dành tiền đọc sách cho đệ, huynh cũng biết, đệ thà rằng không đọc sách, cũng không muốn nhìn huynh cô độc cả quãng đời còn lại.”
Diệp Nha khôi phục tinh thần, bình tĩnh gắp thịt gà cho Tiết Thụ, lựa chọn không nhìn hai nam nhân đang thảo luận chuyện chung thân đại sự này. Tiết Thụ có chút hiếu kỳ tại sao đại ca không muốn cưới thê tử, vừa ăn thịt gà Diệp Nha gắp cho hắn, vừa dùng ánh mắt tò mò nhìn Tiết Tùng.
Tiết Tùng ở trước mặt hai em trai trước nay đều là nói một không hai, hắn không giải thích cái gì, hơn nữa vốn hắn nói ra chỉ là vì muốn xem phản ứng của Diệp Nha, cũng không trông cậy vào Tiết Bách có thể ra chủ ý cho hắn, nói vòng vo: “Không phải bởi vì đệ, là chính bản thân ta không muốn cưới, ta chỉ thuận miệng nói ra, đệ lo đọc sách đi, tự ta sẽ tìm cách.” Nói xong, đứng dậy đi sân sau.
Ngoài trời bóng đêm đã sập xuống, Tiết Bách nhìn đại ca đi đến dưới tàn cây, mới quay đầu nói với Diệp Nha: “Nhị tẩu, tẩu nghĩ sao về chuyện của đại ca?”
Trong lòng Diệp Nha bây giờ cảm thấy rất hỗn loạn, nàng không dám tìm hiểu xem vì sao lúc nàng nghe được Tiết Tùng nghĩ cách từ chối nhị thúc, lại cảm thấy thở phào nhẹ nhỏm, thậm chí càng không dám nghĩ đến việc tại sao Tiết Tùng không muốn cưới thê tử. Nghe thấy câu hỏi của Tiết Bách, nàng có chút chột dạ, cũng không ngẩng đầu lên trả lời, “Chuyện của đại ca tất nhiên sẽ do bản thân huynh ấy quyết định, ta không dám bàn luận, bất quá, tại sao lại có thể không lấy thê tử chứ?” Câu cuối cùng, là lời thật trong lòng nàng, nam đại đương hôn nữ đại đương giá (**trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng), đại ca có lý do gì để không cưới thê tử chứ?
Nghe Diệp Nha trả lời, Tiết Bách im lặng, tâm tình có chút buồn phiền. Tựa hồ bây giờ nàng còn chưa thích đại ca, nhưng sau này thì sao, không ai biết trước chuyện tương lai, nếu nàng thật động tâm với đại ca, huynh ấy có thể vì nàng không cưới, còn hắn thì sao, hắn có thể làm được sao? Hắn không phải đại ca, hắn có rất nhiều trọng trách phải gánh vác.
Rất nhanh, Tiết Bách cũng ăn xong, hắn vội vàng rời khỏi, trên bàn cơm chỉ còn lại Diệp Nha và Tiết Thụ.
“Nương tử, nàng ngủ trước đi, tối nay ta rửa chén cho.”
Tiết Thụ ăn rất no, hắn nhớ kỹ lời dặn của Tôn đại phu và nhị thẩm, không được để nương tử làm việc vất vả, cũng không thể để nàng đụng nước. Buổi trưa hắn cầu xin nương tử hầm gà là vì hắn dự định sẽ phụ giúp nàng một tay, nàng chỉ cần nêm nếm là được, không vất vả, nhưng rửa chén lại là chuyện khác, khi rửa chén cần phải khom lưng đứng lâu, dễ bị đau mỏi eo, còn phải ngâm tay vào nước, hắn không thể để nương tử rửa chén được.
Diệp Nha đang bận thu gom chén đũa, lắc đầu nói: “Không cần đâu, chàng cứ để ta làm đi, chàng ra ngoài giúp ta lùa gà vào chuồng là được.” Thời tiết ban đêm rất lạnh, gà con còn nhỏ, ban ngày thả ra để nó dạo chơi quanh vườn, nhưng buổi tối phải lùa về chuồng, còn phải kê mấy tảng đá chặn lại, coi chừng nửa đêm có chồn trộm ăn gà.
Tiết Thụ suy nghĩ một chút, gà con nhà mình rất biết điều, trời tối liền bắt đầu đi về xung quanh chuồng, rất dễ bắt vào, việc nhẹ như vậy, nên để cho nương tử làm mới đúng. Vì vậy hắn bắt lấy tay Diệp Nha: “Nương tử, ta rửa chén, nàng đi bắt gà.”
Tay hắn ấm áp mạnh mẽ, nắm chặt tay nàng, căn bản là không cho phép Diệp Nha tránh thoát, Diệp Nha ngẩng đầu, nhìn ánh mắt kiên định của hắn, biết hắn là vì đau lòng cho nàng nên mới không muốn nàng làm việc nặng, trong lòng thấy ấm áp, nàng cười với hắn: “Được được được, chàng rửa chén, ta bắt gà, vậy chúng ta so tài xem ai làm xong trước, thế nào?” Nói xong, chuẩn bị ra ngoài.
Tiết Thụ chợt ngăn cản nàng lại, vịn nhẹ vai nàng, nói: “Nương tử, nếu ta thắng thì có phần thưởng không?”
Ánh mắt hắn sáng quắc, giọng nói khàn khàn, nếu Diệp Nha còn không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, thật uổng công làm phu thê với hắn bấy lâu nay. Nàng không khỏi hối hận vì sự nhanh nhẩu của mình, giả vờ nhẹ giọng dỗ hắn.
“Bảo bối...” Nương tử cúi đầu cắn môi, Tiết Thụ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nương tử đang xấu hổ, nếu nàng xấu hổ tức là mọi việc đều dễ dàng hơn.
Diệp Nha nghiêng đầu quan sát sân sau một chút, không thấy bóng dáng Tiết Tùng, biết hắn không ở gần đây mới nhỏ giọng nói: “Chỗ đó của ta còn đau lắm, không thể...”
Tiết Thụ đã sớm đón đầu đường lui của nàng: “Lấy tay cũng được!”
Hắn bật ra lời đối đáp nhanh như vậy, nhất định đã suy tính từ lâu, Diệp Nha tức giận đẩy hắn ra: “Hừm, chờ chàng thắng rồi hãy nói!” vội vã đi sân sau, bước nhanh về phía chuồng gà. Cả ngày chỉ biết suy nghĩ mấy chuyện này, sau này nàng sẽ không coi hắn là trẻ con để dỗ nữa, vốn muốn cho hắn thắng cuộc trong vui vẻ, chứ nàng không muốn lấy bản thân làm trò cá cược chút nào.
Tuy nhiên ông trời đã định là, lần này nàng thua chắc rồi, không phải vì tay chân nàng chậm chạp, mà là vì, trên đường bắt gà, nàng bị người ta quấy rối.