Tiết Gia Tiểu Nương Tử - Tiếu Giai Nhân
Chương 34: CHƯƠNG 34
Sắc trời còn sớm, Tiết Bách nằm nghiêng nói chuyện với Tiết Tùng.
“Đại ca, đệ đoán không bao lâu nữa chúng ta sẽ có cháu trai hoặc cháu gái.”
Tiết Tùng quay đầu nhìn hắn: “Sao lại nói như vậy?”
Tiết Bách cười nhẹ, không trả lời mà hỏi lại: "Gần đây nhị ca nhị tẩu có gây gỗ sao?”
Tiết Tùng không nói, đúng là không có, chẳng lẽ nàng đã hoàn toàn chấp nhận nhị đệ rồi?
Cũng phải, nàng tốt với nhị đệ như vậy, làm sao lại nhẫn tâm không cho hắn chạm vào?
Đang suy nghĩ, từ phòng tây truyền đến tiếng nổ to ầm ầm, giường bên dưới cũng rung lên một chút, hắn bật nhảy dựng lên, vừa nhảy đến trên mặt đất, bên kia lại vang lên tiếng thét chói tai sợ hãi của nàng.
Trong lòng hắn kinh hoảng, còn chưa kịp mang giày, chỉ mặc mỗi trung y đã vọt chạy đi, đập cửa phòng tây: “Nhị đệ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bên trong rõ ràng truyền đến tiếng mưa đập vào, hắn và Tiết Bách đã đuổi tới phía sau liếc nhìn nhau, đoán sơ sơ chắc là mái nhà đã sập rồi, cũng không biết có đập trúng người hay không?
Lúc Diệp Nha bị Tiết Thụ ôm đến bên cạnh đã bình tĩnh trở lại. Biết huynh đệ Tiết Tùng nhất định sẽ chạy qua đây hỏi thăm, nàng nhanh chóng mặc y phục vào, một mặt bảo Tiết Thụ mau chóng ôm chăn nệm đến trên mặt đất để tránh bị mưa xối ướt, một mặt mang giày xuống đất, nhưng vừa muốn bước đi, chân chợt run lên, nếu không phải nàng kịp thời đỡ lấy mép giường e là đã té ngã rồi. Nàng oán hận trừng mắt nhìn Tiết Bách, chịu đựng hai chân run run không ngừng đi mò tìm đá lửa để trong hộc tủ, còn chưa kịp bật lửa, bên ngoài đã có tiếng bước chân, ngay sau đó liền truyền đến tiếng đập cửa vội vàng của Tiết Tùng. Loại thời điểm này nàng cũng bất chấp tóc tai tán loạn, qua loa kéo vạt áo lên, mò mẫm đi mở cửa. Tiết Thụ ôm một đống đồ vật, căn bản là không thể giúp được gì cho nàng.
Trong phòng mặc dù không tính là đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng cũng là cực kỳ tối đen, đôi mắt vốn đã quen với bóng tối cho nên cũng có thể nhìn thấy một chút. Trong chớp mắt cửa phòng vừa mở ra, Tiết Tùng bước nhanh xông vào, không ngờ đúng lúc đụng vào người Diệp Nha chưa kịp tránh ra, cảm giác nàng bị mình đụng trúng sắp ngã vào bên cạnh, trong lòng hắn quýnh lên, bản năng đưa tay đỡ lấy nàng, cũng không ngờ đoán sai vị trí tay nàng, bàn tay to không cẩn thận chạm phải một chỗ đẫy đà mềm mại.
Cảm xúc chưa bao giờ có làm tim hắn nhảy mạnh, giống như bị phỏng đến muốn rụt tay về, nhưng vì là tình huống nguy cấp, mượn bóng đêm che dấu, hắn không biến sắc lấy tốc độ nhanh nhất đem tay chuyển qua chỗ cánh tay nàng, dùng sức nâng lên một chút liền đỡ nàng dậy, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Đệ muội, muội có sao không?” Chờ nàng đứng vững liền lập tức rút tay về.
Động tác Tiết Tùng rất nhanh, lại là chạm nhẹ liền rút ra, trong lòng Diệp Nha lo lắng mái nhà, căn bản không phát giác điểm mẫn cảm trước ngực bị hắn chạm phải. Nàng vừa thầm mắng bản thân mình quá mảnh mai, Tiết Thụ chỉ tiến vào trong chốc lát đã làm chân nàng bủn rủn run run không ngừng, vừa mở miệng an ủi Tiết Tùng: "Không sao không sao, đại ca huynh đừng có gấp, A Thụ cũng không sao cả, chỉ là chỗ mái nhà phía trên đầu giường đã bị sập rồi.” Xoay người đi châm ngọn nến.
Ánh nến đung đưa run rẩy, ngọn lửa từ nhỏ thành lớn, chiếu sáng cả căn phòng.
Đầu giường phía đông trở thành một đống lộn xộn, cỏ tranh bị nước mưa giội vào rơi đầy đất, càng tệ hơn là, theo nước mưa vô tình trút xuống, chỗ thủng nơi mái nhà tranh phía tây cũng rộng ra, nước mưa liên tục rơi xuống, có thể thấy được gần phân nửa mái nhà đều đã hỏng mất rồi.
Tiết Tùng thở dài, vốn tưởng rằng còn có thể kéo dài thêm ba bốn năm nữa, không ngờ tới chỉ một trận mưa to đã làm cho mái nhà tranh này sập trước dự tính của hắn.
Hắn cẩn thận quan sát mái nhà một chút, xác định sẽ không làm ảnh hưởng đến phòng bếp mới quay đầu nói với Diệp Nha: "Đệ muội, muội với nhị đệ ôm chăn nệm dời đến phòng đông đi, sau đó tạm thời ngủ lại nơi đó, bọn huynh sẽ đem đồ đạc trên đất chuyển tới, cũng sẽ ngủ ở đó. Mái nhà bị hư hỏng nặng, đêm nay chắc chắn không thể sửa kịp rồi...Đệ muội, muội ở tạm mấy đêm đi, huynh sẽ mau chóng sửa lại."
Trong làng cũng không có chú ý nhiều như vậy, đại đa số đều là người một nhà cùng ngủ chung một cái giường, nhất là vào những ngày trời đông giá rét, những nhà làm nông cũng không có nhiều củi gỗ để đốt như vậy, để tập trung sưởi ấm, thông thường đều chỉ dùng một ít cho việc nấu nướng. Đương nhiên, nếu nhà có con trai lập gia đình, chắc chắn sẽ được tách ra ở phòng riêng cùng vợ con, còn nếu là nhà có tiền lại chú trọng lễ tiết, cũng đã sớm cho các cô gái ở riêng một phòng. Tiết Tùng không biết Diệp Nha có thói quen mấy người cùng ngủ chung trên một giường lớn hay không, thế nhưng nhà bọn họ quả thật chỉ có hai gian nhà tranh có thể ngủ được.
Diệp Nha từ nhỏ đã ngủ chung một giường với cha mẹ, cũng đã quen rồi, nhưng, nhưng bắt nàng ngủ chung một giường với Tiết Tùng và Tiết Bách, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy xấu hổ rồi. Tuy nhiên nàng cũng biết chuyện này không còn cách giải quyết nào khác, cúi đầu nói với Tiết Tùng: “Không sao đâu.” liền đi theo Tiết Thụ.
“Đai ca, có muốn che cái gì ở giữa giường hay không?” Đợi hai người kia rời đi, Tiết Bách lại gần Tiết Tùng nói nhỏ.
Tiết Tùng mặt không hiểu nhìn hắn: “Che cái gì?”
Tiết Bách mất tự nhiên ho khan một cái, chủ ý tuy không tệ nhưng trong nhà thật sự không có cái gì có thể dùng. Thật ra trong ngăn tủ có một mảnh vải không dùng tới, nhưng muốn đem mảnh vải đó treo lên vừa phải cắt may lại lại phải đóng đinh trên cửa sổ gần mái nhà, một phen công phu như vậy, chẳng phải sẽ càng làm cho nàng cảm thấy mất tự nhiên?
Thấy hắn không nói, Tiết Tùng trầm giọng nói: “Chuyển đồ đi, đừng nghĩ những việc dư thừa, một lát nữa đàng hoàng ngủ là được rồi.” Bốn người cùng ngủ trên một giường, đệ muội làm sao sẽ cho phép nhị đệ làm chuyện ngu ngốc?
“Đệ không muốn…” Tiết Bách thấp giọng muốn giải thích một câu, thấy đại ca cũng không quay đầu lại đã bỏ đi dọn tủ quần áo, đành phải đi đóng cửa rồi tới giúp hắn.
Bên kia Diệp Nha đã vào phòng đông, trải chăn nệm ở góc tường phía đông.
Tiết Thụ đứng ở tại chỗ nhìn nàng, cảm thấy khó hiểu: “Nương tử, tại sao phải để xa như vậy, để kế bên chỗ của tam đệ không phải là được rồi sao.”
Trước khi nương tử đến, ba huynh đệ bọn họ đều ngủ chung, chăn nệm cũng được đặt cạnh nhau, sau đó mỗi khi đến hè tam đệ sẽ chuyển đến ngủ ở phòng tây để thuận tiện cho việc học bài. Hiện tại nương tử đặt chăn nệm của bọn ở xa như vậy, đều sắp sát góc tường phía đông, ở giữa quá trống trải, nhìn vào cảm thấy thực không được tự nhiên cho lắm.
Diệp Nha nghe vậy liền trừng hắn, thấy trên người hắn chỉ mặc một cái quần đùi, không biết tại sao đã nghĩ đến chuyện vui sướng chỉ làm được một nửa lúc nãy, sợ hắn một hồi nữa lại muốn náo loạn, vội vàng thừa dịp hai người kia chưa tới đây nói với hắn: “A Thụ, tối nay ngủ chàng không được ôm ta, không được gọi ta bảo bối, lại càng không cho phép chàng hồ nháo, biết không?”
Tiết Thụ khiếp sợ há to miệng, “Ta không muốn! Ta còn muốn tiến vào!” Hắn chỉ vừa mới nếm được một chút tư vị, tại sao nương tử có thể nói mà không giữ lời gì hết?
Diệp Nha biết hắn nhất định sẽ không chịu, nhất thời vừa tức vừa vội, “Nói cho chàng biết chàng cũng không hiểu, dù sao cũng không cho phép chàng...”
“Nhị đệ, giúp chúng ta vén rèm cửa một chút!” Bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến giọng nói mang theo thở dốc của Tiết Bách, cắt đứt lời của nàng, Diệp Nha vội vàng im lặng, trừng mắt cảnh cáo nhìn Tiết Thụ.
Tiết Thụ nhìn rèm cửa, lại nhìn nương tử đang ngồi ở đầu giường không dám nói một lời, ánh mắt lóe lóe.
Hắn phát hiện một việc. Nương tử giống hệt đám nhỏ hư hỏng trong làng thường xuyên gọi hắn là tên ngốc, đặc biệt thích lặng lẽ giáo huấn hắn bắt nạt hắn, một khi đại ca hoặc tam đệ đi tới sẽ không dám nói nữa. Hừ, là nàng nói đêm nay sẽ cho hắn tiến vào, bây giờ lại muốn nuốt lời, vậy, có phải có đại ca và tam đệ ở đây làm chỗ dựa cho hắn, nàng cũng không dám bắt nạt hắn nữa, nàng sẽ giữ lời làm cho hắn tiến vào?
Hắn không nói đồng ý sẽ không chạm vào nàng, chỉ hướng về phía nàng cười đắc ý một cái.
Diệp Nha choáng váng, hắn làm như vậy là có ý gì? Có cái gì mắc cười đâu?
Nhưng nàng cũng không có cơ hội một mình hỏi hắn, hắn đi theo hai người Tiết Tùng cùng vào cùng ra, cho dù đã đem hết đồ đạc ở phòng tây chuyển vào, hắn cũng là người cuối cùng rửa tay xong mới trở vào. Lúc đó, lúc đó nàng cũng đã trốn vào trong chăn giả bộ ngủ rồi.
Cũng không biết là ai thổi tắt nến, trong phòng trở nên tối om.
Diệp Nha rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nàng lặng lẽ kéo chăn xuống dưới một chút, hít thở không khí tươi mát, vẫn luôn trốn ở trong chăn, buồn bực phải chết.
“Nương tử, nàng còn chưa ngủ sao?” Tiết Thụ ngồi ở bên cạnh mép giường cởi giày, thấy nàng từng chút từng chút thò đầu ra ngoài, có chút giật mình hỏi. Lúc vào cửa cả người nương tử đều giấu ở trong chăn không nhúc nhích, hắn còn tưởng rằng nàng đang ngủ chứ.
Giây phút đó, Diệp Nha thật hối hận tại sao lại không kiên trì thêm chút nữa.
Ngay tại lúc nàng đang cắn răng suy nghĩ có nên giải thích hay không, chợt nghe Tiết Tùng nói: "Nhị đệ, đi ngủ sớm một chút đi, đừng nói chuyện nữa.” Giọng nói trầm thấp, không cho phép cự tuyệt.
Đại ca thật tốt, Diệp Nha siết chặt góc chăn nghĩ như vậy, hắn nhất định là sợ bản thân mình xấu hổ đi, nam nhân săn sóc như vậy mà vẫn chưa cưới được vợ, thật sự là đáng tiếc.
Nhưng mà lập tức nàng cũng không có nhiều tâm tư để suy nghĩ nữa.
Lồng ngực rộng lớn quen thuộc từ phía sau tiến lại gần, dán sát vào nàng, một bàn tay ấm áp nhanh chóng lần mò vào áo trong của nàng, đẩy cái yếm của nàng ra, trực tiếp cầm một bên của nàng xoa nắn, gần như đồng thời, vật thô nóng của hắn cũng đặt ở giữa mông nàng, nhẹ nhàng cọ xát.
Toàn thân nàng như nhũn ra, thừa dịp còn có chút sức lực, nàng đẩy hắn, trái lại càng làm hắn ôm chặt hơn, đôi môi lửa nóng của hắn cắn lỗ tai nàng.
Nàng không dám mắng hắn, sợ bị bọn họ nghe thấy, đành phải xích qua bên cạnh một chút, muốn tránh đi hắn, nhưng hắn lại mặt dày đuổi theo nàng, ép nàng đến sát bức tường, trước mắt là bức tường đất lạnh lẽo, phía sau lại là lồng ngực của hắn đang dán sát vào, nàng không còn cách nào nhúc nhích được nữa. Hết cách rồi, nàng đành phải bắt lấy đôi tay không an phận của hắn đẩy ra bên ngoài, thậm chí lấy khủy tay nhẹ nhàng đụng hắn, dùng chân đá đôi chân đang quấn lên người nàng ra, thật nhẹ nhàng, bởi vì nàng không dám gây ra động tĩnh quá lớn.
“Bảo bối, nàng làm ta đau...” Xương ngực Tiết Thụ bị nàng đụng trúng một chút, rất đau, hắn ủy khuất nhỏ giọng oán giận.
Nhưng vào giờ khắc này, âm thanh dù có nhỏ cỡ nào đi nữa nhưng lọt vào trong tai Diệp Nha cũng không khác gì ngũ lôi oanh tạc, đánh trúng nàng cả người cứng ngắt, mặt nóng đến mức sắp có thể rán chín một cái trứng gà rồi!
Sau một hồi yên lặng, nàng cực kỳ thong thả xoay người lại, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "A Thụ, đừng nói chuyện nữa được không?" Nàng bây giờ căn bản không dám phát ra tiếng động, hoàn toàn dựa vào thổi khí miễn cưỡng phun ra chữ, cho nên há miệng khá lớn, mặc dù vậy nàng vẫn lo lắng bị huynh đệ Tiết Tùng nghe thấy được.
"Vậy nàng đừng đánh ta nữa." Hắn nói giống như đang ăn trộm trả lời nàng, hơi nóng phả vào trong tai, ngưa ngứa khó chịu.
"Vậy chàng cũng đừng chạm vào ta, ngoan ngoãn ngủ đi!" Nàng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Không, nàng đã nói sẽ cho ta tiến..." Hắn càng nói càng lớn, nói đến một nửa bị Diệp Nha bịt kín miệng, nàng tỏ vẻ đáng thương năn nỉ hắn: "Đêm nay không được, lần sau đi, lần sau nhất định sẽ cho chàng."
"Lần sau là khi nào?" Hắn nửa tin nửa ngờ.
Diệp Nha rũ mắt xuống, "Chờ hai chúng ta lại ngủ riêng một phòng đi." Nàng mơ hồ cảm thấy đáp án này có lẽ sẽ không làm cho hắn hài lòng.
Quả nhiên, Tiết Thụ ôm nàng càng chặt, "Không được, ta muốn ngay bây giờ!" Một bên thổi khí nói chuyện, một bên dùng cứng rắn của hắn đâm vào bụng nàng.
Diệp Nha cảm thấy hoảng sợ, nhẹ nhàng nắm lấy, "Như vậy được không?"
Nếu không phải vừa mới được nếm trải tư vị bị phía dưới của nàng chặt chẽ bao lấy, Tiết Thụ nhất định sẽ gật đầu, nhưng mà bây giờ, cái này giống như là so sánh giữa màn thầu và bánh bao thịt, có thể ăn bánh bao thịt, hắn tuyệt không muốn lại tiếp tục gặm màn thầu nữa, hơn nữa điều này là chính nương tử bằng lòng hứa với hắn, đại ca đã từng nói, hứa với người khác điều gì nhất định phải làm được, nương tử không thể lại bắt nạt hắn, ít nhất ở việc này là không được.
Hắn mượn tay nàng nhanh chóng triệt động hai cái, sau đó không chút do dự đẩy tay nàng ra, thở hổn hển cởi bỏ xiêm y của nàng.
Diệp Nha sắp bị hắn chọc khóc lên, nhìn thấy đến cái yếm cũng bị hắn cởi ra, biết đêm nay không thể không thoả mãn hắn, đành phải lùi một bước, "Đợi lát nữa đi, chờ đại ca và tam đệ đều ngủ mới làm có được hay không?" Đây đã là nhượng bộ lớn nhất nàng có thể làm được.
Nàng giống như con mèo nhỏ vùi vào hõm vai hắn, không biết là vì sợ hãi hay vì cái gì mà nhẹ nhàng run rẩy. Dù sao Tiết Thụ cũng đã được như ý, hắn quyết định nghe theo nàng một lần, chỉ cởi xiêm y của nàng, vẫn ôm nàng không nhúc nhích, cúi đầu nói vào tai nàng: "Được, chúng ta sẽ chờ bọn họ ngủ hết mới làm."
Diệp Nha không nói lời nào, dựa vào trong ngực của hắn, nhắm mắt lại.
Diệp Nha hy vọng một lát nữa hắn sẽ chờ không nổi mà ngủ quên, nhưng nàng đã đánh giá thấp sự chịu đựng của hắn hoặc đã đánh giá thấp sự si mê của hắn đối với chuyện này. Lúc nàng đều sắp kiên trì không nổi nữa mà ngủ quên, bỗng bị một tiếng gọi thử "Đại ca" của hắn làm bừng tỉnh.
"Chàng kêu cái gì!" Nàng cực nhanh chặn miệng hắn lại, như muốn hồn phi phách tán, hết cả buồn ngủ.
Tiết Thụ bắt lấy tay nàng, nhỏ giọng nói: "Ta muốn thử xem đại ca đã ngủ hay chưa? Nếu ta gọi huynh ấy mà huynh ấy không trả lời, vậy có nghĩa là huynh ấy đã ngủ rồi." Kêu xong đại ca lại kêu tam đệ.
Diệp Nha tức giận đến muốn véo hắn, lại sợ hắn bị đau mà kêu to lên, chỉ phải cắn răng mắng hắn: "Không được kêu, chàng ngoan ngoãn chờ ta thám thính là được." Ngốc phải chết, cho dù huynh đệ Tiết Tùng còn tỉnh, cũng sẽ không trả lời hắn đi?
Không thèm để ý tới hắn lầm bầm uỷ khuất, nàng tập trung lắng nghe động tĩnh ở đầu giường phía tây, nhưng trên đầu là hơi thở dồn dập của hắn, lỗ tai lại dán nơi lồng ngực đang nhảy thình thịch của hắn, căn bản là không thể nghe được gì cả. Hơn nữa vừa rồi hình như nàng đã ngủ trong chốc lát, ngoài cửa sổ trời vẫn mưa to ầm ầm rơi xuống đất, một màu đen kịt, không có bất kỳ biện pháp nào có thể phán đoán thời gian đã trôi qua bao lâu.
Tiết Thụ không nhịn được nữa.
Hắn chui vào chăn, chính xác chôn đầu vào bầu ngực nàng bởi vì nằm nghiêng mà càng có vẻ đẫy đà hơn, ngậm lấy quả nho nhỏ mút vào. Không cho hắn nói chuyện cũng không cho hắn đi vào, vậy hôn nhẹ sờ sờ chắc là phải được chứ?
Hơi thở Diệp Nha trở nên căng thẳng, lấy tay ngăn cản hắn.
Trong chăn truyền ra một tiếng rầu rĩ "Bảo bối", nàng vội vàng tránh né làm hắn càng sáp lại gần, trong lúc mút liếm phát sinh âm thanh ái muội, tựa như lúc còn nhỏ mẫu thân cho đệ đệ bú sữa vậy.
Diệp Nha sắp mắc cỡ muốn chết. Nàng chôn đầu vào trong chăn, có loại cảm giác như là bịt tai trộm chuông, thế nhưng càng xấu hổ lại càng cảm thấy khẩn trương, thân thể bị hắn đùa bỡn cũng ngày càng mẫn cảm, tay của hắn, môi lưỡi rồi cằm của hắn, thậm chí hơi thở của hắn hôn liếm của hắn đến sự vuốt ve của hắn, đều vô cùng rõ ràng chạy dọc theo da thịt mềm mại xông lên đến, nàng kiềm chế không được run rẩy.
Phía dưới Tiết Thụ sưng phồng dữ dội, hắn vừa hôn vừa sờ sờ nơi đó của nàng, ẩm ướt trơn trượt, thật là nhiều nước.
Nghĩ đến tư vị tốt đẹp lúc tiến vào, hắn chậm rãi chui từ trong chăn ra ngoài, không để ý đến sự thôi đẩy của nàng, nằm trên người nàng, ghé vào bên tai nàng cầu xin: "Bảo bối, ta thật là khó chịu, mau cho ta tiến vào đi!" Nơi đó đã nhắm ngay cửa vào.
Diệp Nha đã sớm bị hắn giày vò mà muốn nổi điên, nàng hiện tại chỉ có thể che miệng của hắn, "A Thụ, đừng lên tiếng, được không?" Nàng có thể xác định bọn họ đang ngủ, chỉ cần hắn không nói chuyện, chỉ cần nàng dẫn đường hắn làm từ từ, thậm chí chịu đựng được sự mạnh mẽ của hắn, nàng cảm thấy mình có thể giúp hắn nhanh chóng kết thúc cuộc vui sướng điên cuồng này.
Tiết Thụ gật đầu, Diệp Nha yên tâm rút tay về.
Nhưng chỉ ngay sau đó, hắn đã giam cầm thắt lưng nàng rồi hung hăng tiến vào, nếu không phải nàng bụm miệng kịp lúc, chỉ sợ đã kêu ra tiếng rồi!
Có chút đau, nhưng càng nhiều là sưng tấy ê buốt, nghĩ đến vật lớn như vậy mà toàn bộ đều tiến vào bên trong nàng, nàng liền khẩn trương muốn chết. Nhưng cố tình vào đêm nay nàng lại không thể cầu xin hắn chậm một chút, không thể động thủ đẩy hắn ra, việc duy nhất nàng có thể làm, chính là dùng tay che miệng mình, không để phát ra một chút âm thanh nào.
Nhưng tính đến cùng kinh nghiệm của nàng vẫn còn ít, làm loại chuyện này, cho dù hai người không nói lời nào, nhưng chẳng lẽ sẽ thật không phát ra một chút âm thanh nào sao?
Hắn nằm trên người nàng ra vào rất nhanh, một cái lại một cái, nhẹ nhàng lặp lại, thân thể va chạm phát sinh tiếng vang nặng nề, kèm theo thanh âm ám muội do vật cứng quấy động trong nước. Cái chăn mỏng manh lay động theo sức lực của hắn từ từ rớt ra, lộ ra lồng ngực cường tráng và một cặp vú đang bị bàn tay to của hắn xoa nắn, một bên vô lực thừa nhận chà đạp, một bên nhẹ nhàng đung đưa, mà chủ nhân của bọn nó đã sớm tóc tai lộn xộn, mồ hôi nhễ nhại, tay nhỏ bé che miệng, không để cho bản thân phát ra tiếng, lại không biết rằng giọng mũi khe khẽ của nàng là câu hồn cỡ nào, nhất là lúc hắn đột nhiên đâm sâu vào, nàng đè nén không được thở dốc rên rỉ như liều xuân dược mạnh nhất, dụ dỗ người muốn nghe càng nhiều, dụ dỗ người càng thêm dùng sức tiến vào nàng.
Bóng tối của đêm đen có thể che giấu cho thân thể quấn quýt va chạm của bọn họ, lại ngăn cản không được thanh âm phát tán khắp nơi.
Thế nhưng bọn họ đã đắm chìm trong dục vọng mãnh liệt như thuỷ triều, một người chỉ biết tận tình hưởng thụ vui sướng đã lâu không được nếm trải, một người thì bị nhiệt tình của hắn hòa tan thành bãi nước, thở dốc liên tục, tất nhiên là không thể nghe được âm thanh thân mật của bọn họ, càng không thể nghe được hơi thở rối loạn của người bên cạnh.
Tiết Bách hận bản thân tại sao đã không ngủ ở tuốt bên trong, nếu cách bọn họ xa một chút có lẽ hắn sẽ không nghe được một phen thì thầm thân mật lúc nãy, sẽ không nghe được tình hình chiến đấu kịch liệt như vậy. Nếu như không nghe được, hắn sẽ không tự động phác họa động tác của bọn họ ở trong đầu, sẽ không biết nhị ca nâng chân của nàng lên đặt trên vai, cũng không biết nàng ở dưới thân hắn phản kháng bất lực, đổi lấy nhị ca càng điên cuồng tiến vào nàng. Nếu như không nghe được, hắn sẽ không chậm rãi tưởng tượng thấy bản thân mình trở thành nhị ca, tưởng tượng nếu nàng đang nằm dưới thân hắn, hắn sẽ làm như thế nào, có lẽ, cũng sẽ giống như nhị ca đi?
Chỗ đó sưng phồng lợi hại, hắn khó chịu, khó chịu đến mức muốn cầm lấy nó, nhưng hắn chịu đựng không hề động thủ bởi vì hắn cảm thấy làm như vậy giống như đang khinh nhờn nàng.
Hắn thử dời đi lực chú ý, bỗng trong cái khổ lại vui sướng nở nụ cười, còn may, cũng không phải một mình hắn, còn có đại ca đang cùng hắn chịu đựng giày vò.
Nhờ vào nhĩ lực vô cùng tốt do hàng năm săn thú rèn luyện được nên cho dù Tiết Tùng ngủ ở đầu giường phía tây, những gì Tiết Bách nghe được, hắn cũng đều nghe được.
Hắn để tay lên ngực, muốn ngăn chặn trái tim đang nhảy lên quá mức kịch liệt này. Nhưng đáng tiếc không như mong muốn, nơi đó càng lúc càng đập dữ dội hơn, sau đó, hắn thế mà lại nhớ đến cái chạm nhẹ chớp mắt kia, tuy rằng chạm vào thời gian rất ngắn rất ngắn, nhưng thực đáng xấu hổ là hắn lại nhớ kỹ nơi đó mềm mại đẫy đà, co dãn đàn hồi, cho dù còn cách quần áo, hắn cũng cảm nhận được một điểm nhô ra, nhị đệ vừa mới ngậm vào, chính là chỗ đó nhỉ?
Hắn chưa từng thấy thân thể nữ nhân, không có cách nào tưởng tượng được bộ dáng bên trong quần áo của nàng, nhưng chính là vì chưa từng thấy nên hắn mới có thể phóng túng bản thân theo động tác của nhị đệ, từ từ tưởng tượng mình thành hắn, mà khi hắn xẩu hổ tỉnh lại từ trong ảo tưởng mê loạn, hắn đã tiến vào nàng rồi, giống như nhị đệ vậy, dùng sức hung hăng đâm vào...
“A...” Lại một tiếng rên rỉ thở dốc không kiếm chế được bật ra.
Nếu không phải chính tai nghe thấy, Tiết Tùng tuyệt đối không tin ôn nhu thẹn thùng như nàng cũng sẽ phát ra âm thanh kiều mị mê người như vậy.
Trách không được nhị đệ luôn kêu nàng là bảo bối, mềm mại như vậy, quả thực rất đúng với nàng.
Hắn giật môi, thử không lên tiếng mà kêu một tiếng: bảo bối...
Không được, hắn đang suy nghĩ lung tung gì vậy!
Tiết Tùng ảo não vỗ ngực một hồi, đang muốn nằm hướng mặt vào tường lại sợ kinh động hai người kia, đành phải tiếp tục giữ nguyên tư thế, nằm thẳng người. Nằm thẳng, vật không chịu khống chế kia sẽ chống lên chăn mỏng, dụ dỗ hắn đi cọ xát một chút.
Cũng may là hắn nhịn được.
Chờ đi, cứ chờ đi, nhị đệ ép buộc đủ rồi, bọn họ sẽ đi ngủ. Cái tên ngốc không có một chút tinh ý này, ngày mai hắn không phải nên đánh hắn một trận chứ, cũng dám ép buộc nàng như vậy, một hồi khóc lớn một hồi lại thút thít, nhất định nàng đã khó chịu muốn chết đi?
Nhưng khi nào bọn họ sẽ ngủ đây?
Tiết Tùng và Tiết Bách khi nào ngủ, Diệp Nha không biết, nàng chỉ biết là nam nhân trên người làm không biết mệt cứ đâm vào người nàng, lần đầu tiên nàng run rẩy tiết ra, hắn chỉ đợi trong chốc lát đã nâng chân nàng gác lên vai hắn, bàn tay to nắm mông của nàng rồi càng dùng sức ra vào, lúc đó nàng đã quân lính tan rã rồi, trong đầu chỉ còn có một suy nghĩ duy nhất, đại ca và tam đệ đều đã ngủ, nàng không thể phát ra tiếng động đánh thức bọn họ.
Sau đó nàng đã hôn mê mất rồi, chờ nàng tỉnh lại lần nữa, thân thể đã dán sát vào tường, cả người hoàn toàn rút vào trong lòng Tiết Thụ, mà hắn, một tay đang xoa nắn ngực của nàng, một tay đang nắm thắt lưng của nàng, nhẹ nhàng chậm rãi từ phía sau ra vào cơ thể nàng, rất chậm rất chậm, chậm rãi đưa vào, chậm rãi rút ra, giống như cuối cùng đã được ăn no, có thể tinh tế thưởng thức. Hắn từ từ thưởng thức, nàng lại khó chịu cực kỳ, ước gì hắn nhanh một chút tiến sâu vào, không cần ôn nhu tra tấn nàng như vậy, bên trong rất ngứa, nàng muốn hắn…dùng sức một chút.
Nàng mơ mơ màng màng chỉ nhớ được, nàng giống như không nhịn được nữa lùi về sau động một chút, nghênh đón hắn, sau đó hắn như phát điên lên, ép mặt nàng xuống dưới, bị thân thể cường tráng lửa nóng dán sát đè nặng lên người, một chút lại một chút mạnh mẽ đánh sâu vào bên trong nàng. Hắn điên lên, nàng cũng chỉ có thể trầm luân sa vào, chỉ còn nghe thấy tiếng hắn thở dốc bên tai nàng, tùy ý để khoái cảm mãnh liệt bao lấy nàng.
Nàng không biết trận hoan ái điên cuồng này kết thúc lúc nào, không biết bọn họ rốt cuộc có nghe thấy hay không, nàng không rảnh bận tâm đến, nàng không còn một chút sức lực nào, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.