Tiết Gia Tiểu Nương Tử - Tiếu Giai Nhân
Chương 3: Tên ngốc
Sắc trời vừa sáng, khói bếp nhà Tiết gia đã bay ra.
Ngoại trừ Tiết Thụ tinh thần thoải mái, hai huynh đệ của hắn đều rất trầm mặc, bọn họ cố ý thả nhẹ động tác rửa mặt ăn cơm của mình, sợ đánh thức nữ nhân ở phòng tây.
Sau khi ăn xong, Tiết Tùng mang theo túi đựng tên, chuẩn bị đi cùng với Tiết Bách, trước khi đi lại nhịn không được dặn dò nhị đệ ngốc của hắn: "Một lát nữa nàng tỉnh lại, đệ không được khi bắt nạt nàng nữa."
Vẻ mặt Tiết Thụ đều là ý cười: "Đệ có bắt nạt nương tử đâu!"
Tiết Tùng lắc đầu, cùng đi với Tiết Bách đang gấp lên thị trấn đi học, hai người sóng vai rời đi, hắn thừa nhận, hắn không dám ở nhà đối mặt nàng, hắn sợ nàng khóc nháo. Tiết Bách thông minh tiếp tục im lặng, không hỏi đại ca vì sao sớm như vậy đã muốn lên núi. Đi đến chỗ ngã rẽ, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, sau đó mỗi người đi theo một hướng khác, nhưng bọn họ biết, cả ngày hôm nay chắc chắn bọn họ cũng sẽ lo lắng cho hai người ở nhà.
Tiết Thụ trở lại phòng, thấy nương tử còn ngủ, nghĩ đến lời dặn dò trước khi đi của đại ca, hắn quay ra sân sau, ôm bó củi đi nấu nước, chuẩn bị để lát nữa nương tử có thể tắm rửa.
Vì vậy, đến khi Diệp Nha tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đang ở trong một thùng gỗ thật to, chung quanh là hơi nước nóng ấm.
Nàng bị nam nhân ôm vào ngực, nam nhân đó đang giúp nàng chà lau đầu vai.
Bỗng nhiên nhớ đến đêm hôm qua, Diệp Nha khẩn trương nhắm mắt lại, nhất thời không biết nên làm cái gì. Nàng bị người nam nhân luôn miệng kêu nương tử này chiếm đoạt, mà nàng chỉ phản kháng vài cái ban đầu, sau đó thế nhưng có phản ứng... Đã như vậy rồi, bây giờ nên mở to mắt đối mặt xấu hổ, hay vẫn tiếp tục giả chết?
Bàn tay to thô ráp cầm khăn chà lau xuống ngực nàng, Diệp Nha cũng bất chấp tất cả, giãy mạnh muốn thoát khỏi vòng tay của nam nhân, hai tay che ngực: "Ngươi đi ra ngoài!"
Nàng biết, nữ tử mất trong sạch nên tự sát, nhưng nàng đã trải qua cảm giác thống khổ trước khi chết, nàng không có can đảm thử lại một lần nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy mặc cho nam nhân này làm nhục, nàng không làm được. Mờ mịt luống cuống, bây giờ nàng chỉ muốn tự bảo vệ bản thân mình. Còn những chuyện khác, như là tại sao nàng lại rơi vào tay nam nhân này, hắn là ai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau này phải làm sao, nàng không có thời gian quan tâm tới.
Nàng cúi đầu trốn tránh, không dám nhìn mặt nam nhân này. Nàng sợ hắn rất xấu, nếu vậy chuyện đêm qua nghĩ lại càng thêm kinh hãi.
Tiết Thụ nhìn thân hình trắng noãn của Diệp Nha, không rõ nương tử vì sao muốn trốn hắn, hắn thong dong chà xát hai cái, thấy nàng vẫn cúi đầu ôm ngực không nói lời nào, duỗi tay phải tới giúp nàng: "Nương tử, để ta lau dùm nàng, sẽ rất thoải mái đó."
Diệp Nha né tránh tay hắn, quay lưng về phía hắn, ánh mắt quét nhanh chung quanh.
Gian phòng không nhỏ, ngay tại trên nền đất cạnh cửa sổ là một chiếc giường lớn màu vàng, trên giường đã trải sẵn mấy tấm chiếu cũ kỹ, có chỗ đã muốn bị bào mòn, đầu giường có đặt chăn đệm... Trước mắt là tủ quần áo cũ nát, lớp sơn trên bề mặt có nhiều chỗ bị tróc ra, cũng không biết đã dùng bao nhiêu năm. Phía bắc là vách tường đất, mặt trên có một cái cửa sổ bằng gỗ nhỏ, nhìn ra có thể được một góc bầu trời xanh thẳm.
Bên cạnh thùng gỗ có một cái kệ tủ, trên đó có đặt khăn lau, thoạt nhìn trông cũng khá sạch sẽ, nhưng không có xiêm y của nàng.
Một nơi hoàn toàn xa lạ, Diệp Nha nhắm hai mắt lại.
Nàng không có can đảm bước ra khỏi thùng nước trước mặt nam nhân này, càng không có can đảm trần truồng đi ra ngoài tìm quần áo, đoạn trí nhớ ngắn ngủi tối qua, làm cho nàng biết được dáng người nam nhân này rất cao lớn, dù cho nàng có bỏ chạy, thì cũng chỉ cần hai ba bước là hắn có thể bắt nàng lại rồi.
Nàng nên làm cái gì bây giờ, có thể làm được gì bây giờ?
Phía sau truyền đến tiếng động nam nhân đang nghịch nước, hình như hắn không có ý định đùa giỡn nàng nữa, Diệp Nha lặng lẽ mở mắt ra, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, dưới làn nước gợn són, thân thể cường tráng của hắn giống như đang run lên nhè nhẹ.
Nàng cố hết can đảm, giương mắt nhìn hướng nam nhân.
Hắn đang rất nghiêm túc tắm rửa, một mành vải màu xám buộc cao tóc hắn lên, hiện ra cái trán rộng lớn, lông mi cao ngất, dày rậm cúi xuống che đi đôi mắt. Bờ môi của hắn có chút dày, bị hơi nóng bốc lên khiến nó trở nên hồng nhuận. Cánh tay trước ngực dường như đã phơi nắng trong thời gian dài, lộ ra một màu đồng cổ, chỉ có những chỗ xoay vào trong màu sắc mới nhạt một chút.
Nam nhân chà lau bắp đùi xong, không hề báo trước ngẩng đầu.
Chống lại đôi mắt phượng hẹp dài kia, Diệp Nha ngây dại, người này tại sao lại...đẹp trai như vậy?
Tiết Thụ thấy Diệp Nha nhìn trôm hắn, giống như con thỏ nhỏ ẩn mình trong bụi rậm len lén nhìn xung quanh, cảm thấy nương tử nhất định là sợ hãi, nên nhe răng cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng sáng, có chút ngốc, nhưng khuôn mặt tuấn tú bức người của hắn, so với tất cả những nam tử mà Diệp Nha đã gặp qua còn chói mắt hơn rất nhiều, khiến nàng không dám nhìn thẳng.
Mặt lập tức nóng lên, nàng nhanh chóng xoay qua, tức giận bất mãn đêm qua cũng lặng lẽ phai nhạt hai phần. Năm nay nàng mười sáu tuổi, lúc đêm dài yên tĩnh cũng từng nghĩ tới tương lai sẽ gả cho nam nhân như thế nào, nàng cũng từng chờ mong có một tướng công ôn nhu tuấn lãng, nhưng nàng chỉ là một nha hoàn, cùng lắm chỉ xứng với một gã sai vặt mà thôi... Mà bây giờ, nàng vậy mà lại bị một nam nhân xa lạ còn anh tuấn hơn cả thiếu gia trong phủ gọi nàng là nương tử...
"Nương tử, để ta chà lưng cho nàng!" Tiết Thụ vừa mở miệng, khóe miệng đã cong cong, đôi mắt phượng mang theo tràn đầy lấy lòng và chờ mong.
Nam nhân anh tuấn như thế lại bày ra tư thái trẻ con như vậy ở trước mặt nàng... Diệp Nha thiếu chút nữa nhịn không được đồng ý với hắn.
"Không cần, ta, ta tắm xong rồi, quần áo của ta đâu?"
Nàng cúi đầu, giọng nói như muỗi kêu, hiện tại nàng thầm nghĩ mặc xong quần áo, cứ quang lõa như vậy nói chuyện với một nam nhân xa lạ, nàng cảm thấy rất sợ hãi.
Tiết Thụ mím môi, bất mãn nhìn nàng: "Nàng nói dối, ta vừa mới đem nàng ôm vào, còn chưa có rửa mông nữa mà! Đại ca đã từng nói, không tắm rửa sạch sẽ không cho phép bước ra!"
Nghe lời nói quá mức trắng trợn của hắn, Diệp Nha xấu hổ đỏ mặt, "Đại ca của ngươi đâu?" Vạn nhất bị hắn thấy bộ dáng của hai người lúc này...
Hai tay Tiết Thụ lo vắt khăn mặt, chậm rãi tới gần nàng: "Đại ca ra ngoài săn thú rồi, nương tử, để ta kỳ cho nàng nha?" Trước kia đều là hắn đi săn thú cùng đại ca, nhưng bây hắn có nương tử, thầm nghĩ ngốc ở nhà nhìn nàng.
Không có người khác là tốt rồi, Diệp Nha trộm đánh giá Tiết Thụ, thấy ánh mắt hắn trong suốt, dường như chỉ là đơn thuần muốn giúp nàng tắm rửa, lại nhớ đến cuộc trò chuyện đứt quãng tối qua, nàng mơ hồ cảm thấy, nam nhân này hình như có chút vấn đề, nên thay đổi cách đòi quần áo: "Không cần, ngươi tắm xong chưa? Tắm xong rồi thì giúp ta..."
Tiết Thụ cao hứng đánh gãy lời của nàng: "Ta tắm xong rồi, để ta chà lau cho nàng!" Nương tử cho phép hắn chà lưng cho nàng kìa!
Diệp Nha vội vàng trốn sang một bên, quay đầu nói: "Ta thích tự mình tắm, ngươi mang quần áo của ta vào trước đi!" Nàng cảm thấy hắn không có ý định tiếp tục xâm phạm nàng, người lại có chút ngu ngu, giọng điệu nàng cứng rắn thêm vài phần. Bắt nạt kẻ yếu, sợ là bản năng của con người đi.
"A, vậy cũng được", Tiết Thụ dừng một chút, nương tử không thích thì thôi, mắc công chọc giận nàng. Nhưng hắn có chút luyến tiếc, nhìn nàng giống con thỏ nhỏ bị chấn kinh cuộn mình lại trốn tránh, hắn lặng lẽ lấy tay gãi gãi lòng bàn chân của nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàn càng đỏ hơn, hắn cảm thấy rất thỏa mãn, cười hắc hắc đứng lên, “tiểu huynh đệ” giữa hai chân hắn rục rịch đứng lên chào hỏi trước mặt Diệp Nha.
Diệp Nha xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhắm mắt thúc giục hắn đi nhanh chút, không nghĩ Tiết Thụ chỉ là đơn giản đứng lên, “tiểu huynh đệ” liền lắc lư mấy cái, sau đó mới bay người ra ngoài. Hắn không coi ai ra gì chà lau sạch sẽ, phía dưới mặc quần vải thô, phía trên là áo ngắn xanh nhạt, hông đeo đai lưng màu đen, một bộ dáng ngườii nhà nông. "Nương tử, ta đi lấy quần áo cho nàng”. Nói xong đi ra ngoài.
"Ha..."
Rốt cục cũng chịu đi, Diệp Nha thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn cửa sổ gỗ phía nam, nàng cảm thấy mê mang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng rõ ràng ở Tôn phủ, tại sao lại đến nơi này? Lại nghĩ đến trong sạch đã mất, trong lòng Diệp Nha tràn đầy buồn bã.
Không bao lâu sau, Tiết Thụ ôm váy của nàng vào, tranh công nói: "Ngày hôm qua ta cùng đại ca lên núi săn thú, nàng bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, may mắn là rơi ở trong hồ, nếu rơi trên mặt đất, khẳng định té chết !" Nói xong, cầm quần áo và quần áo lót của Diệp Nha khoác lên giá áo, trên cao nhìn xuống nàng. Nương tử thật đẹp, giống như tiên nữ hắn đã mơ ước bấy lâu nay, nhưng đại ca nói nàng không phải tiên nữ, không cho hắn giấu xiêm y của nàng.
Từ trên trời rơi xuống? Rơi vào trong nước?
Diệp Nha thật sự khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng này, cũng không suy nghĩ thêm nữa, dù sao việc quan trọng nhất bây giờ chính là chạy nhanh mặc quần áo, "Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn mặc quần áo." Đáy lòng có chút chua xót, nàng sẽ không khóc, nếu không có nam nhân này, nàng đã chết, nàng nên cảm kích hắn, nhưng, vì sao hắn lại làm ra loại chuyện này với nàng?
Tiết Thụ không động đậy, hắn muốn nhìn nương tử mặc quần áo, thân thể nương tử trắng thiệt.
Diệp Nha đã lãnh giáo qua sự cố chấp của hắn, đành phải khuyên bảo chính mình, cả người cũng bị hắn sờ rồi, còn để ý chuyện này làm gì?
Nàng vội vàng lau mình, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào.
"Ta đi đây."
Nàng vốn muốn cám ơn hắn đã cứu mình, nhưng nghĩ đến hành vi của hắn tối hôm qua, nàng cũng tò mò bản thân vì sao không khóc mắng hắn. Thôi, mắng thì như thế nào, cứ như vậy đi, coi như là trả ân cứu mạng cho hắn...
Tiết Thụ nghe nàng nói muốn đi, gấp đến độ bắt lấy tay nàng, "Nàng đi đâu? Nàng là nương tử ta nhặt về, ta không cho nàng đi!"
Cổ tay Diệp Nha bị hắn bấu đau, nàng tức giận ủy khuất, hung hăng hất tay hắn ra: "Ai nói ta là nương tử của ngươi! Ta muốn đi thì đi!"
Tiết Thụ ủy khuất vô cùng, chặn ở cửa nhìn nàng: "Đại ca nói, ta cõng nàng về, nhất định phải phụ trách với nàng, từ nay về sau, nàng chính là nương tử của ta!"
Hắn cao lớn như vậy làm cho Diệp Nha sợ hãi lui về phía sau hai bước, chẳng lẽ bọn họ muốn giam cầm nàng? Nghĩ như vậy, nước mắt khống chế không được tràn ra.
Nương tử khóc!
Tiết Thụ gấp đến độ xoay quanh, gặp Diệp Nha nói cái gì cũng không để ý đến hắn, hắn bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào nàng: "Nương tử, nàng đừng đi, ta khó khăn lắm mới có nương tử, ta xin nàng đừng đi! Ta sẽ hầu hạ nàng thật tốt, có cái gì ăn ngon đều cho nàng trước, nàng đừng đi được không!" Nói xong, đôi mắt ngận đầy nước mắt, chớp chớp nhìn nàng, hắn thích nương tử, hắn luyến tiếc nàng đi.
Nhìn nam nhân cao lớn đang quỳ trước mặt nàng, nhìn nước mắt trên mặt hắn, tâm Diệp Nha giống như bị đánh một cái.
Từ trước đến nay, chưa từng có người nào đối với nàng như vậy.
Năm đó cha mẹ nhẫn tâm đem nàng bán làm nô tài, nàng cũng từng quỳ xuống khóc cầu, nhưng cuối cùng nàng vẫn bị bán đi. Đến Tôn phủ, địa vị của nàng là thấp nhất, bị người kêu đến kêu đi, không có một chút tôn nghiêm, cuối cùng suýt chút nữa còn bị thất thân...
Trong lúc hoảng hốt, một bàn tay to lớn ấm áp bỗng nhiên phủ lên gương mặt của nàng, động tác mềm nhẹ thay nàng lau đi nước mắt. Diệp Nha khiếp sợ ngẩng đầu, đã thấy nam nhân này không biết đứng lên từ lúc nào, trong mắt rưng rưng, đau lòng nhìn nàng, "Nương tử, nàng đừng khóc ..."
Ma xui quỷ khiến, Diệp Nha hỏi ra một vấn đề.
"Tối hôm qua tại sao ngươi bắt nạt ta như vậy?" Nàng rất ủy khuất, nàng sợ hãi khóc lóc cầu xin hắn, vì sao còn muốn làm như vậy với nàng!
Trong mắt Tiết Thụ hiện lên nghi hoặc, hắn bắt nạt nàng khi nào? Nàng là nương tử của hắn, hắn hận không thể mỗi ngày đều tốt với nàng.
Nhìn ra hắn đang đờ đẫn, biết hắn không rõ, hai gò má Diệp Nha nóng lên, nhắm mắt lại hỏi: "Tối hôm qua tại sao ngươi lại... Nằm đè lên người ta? Hay là do đại ca ngươi dạy ngươi?" Nếu là như vậy, đại ca hắn chắc chắn không phải người tốt!
Tiết Thụ lập tức lắc đầu: "Không có, đại ca không cho ta chạm vào nàng, nhưng đến nửa đêm, nàng giống như bị bệnh, cái trán ướt đẫm, còn rất nóng, ta dùng khăn ướt lau người cho nàng, lúc lau đến mông nàng, phía dưới của ta khó chịu vô cùng, sau đó ta nghĩ đến Đại Hoàng cũng thường thường bổ nhào vào trên người mẫu cẩu run run, hình như rất sung sướng, cho nên ta học theo nó, đúng là rất sung sướng đó. A, nàng nói ta bắt nạt nàng, chẳng lẽ là do nàng không thấy sung sướng sao?"
Lông mi hắn nhíu lại, đôi mắt phượng trong suốt vô tội nghi hoặc nhìn nàng, giống như hắn căn bản không biết, vấn đề hắn vừa hỏi là vô sỉ cỡ nào, khiến người ta không thể trả lời được.
Sung sướng sao? Bắt đầu là muôn vàn đau đớn, sau đó lại biến thành thủy triều cuộn trào mãnh liệt...
Nhưng vấn đề cơ bản ở đây không phải là có sung sướng có được hay không!
Hai gò má Diệp Nha như bị đốt nóng lên, xấu hổ xoay người không nhìn hắn. Nhìn hắn làm gì? Ánh mắt vô tội của hắn, khiến nàng ngay cả lời trách cứ đều không thể nói nên lời, hắn rõ ràng chính là một tên ngốc, nàng có thể nói đạo lý gì với hắn?
Nàng không nói lời nào, trong lòng Tiết Thụ thấy bất an, hắn thử thăm dò xoay người nàng lại, "Nương tử, nàng còn muốn đi hay không?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lấy nhu thắng cương, lấy ngốc khắc nhu, ta hết cứu được rồi, ai bảo ta đặc biết thích mấy tên ngốc chứ! ! !
Ta chưa biết mần mấy vụ update chương như thế lào nên các bạn chịu khó tìm kiếm xíu vậy!!! Ta cũng mới lần đầu edit, nên có j góp ý các bợn cứ cmt thoải mái nha... ka ka