Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Chương 179
Đàm Thuần Chi đỡ Trần Mộc Miên xuống xe. Tay anh giữ chặt eo cô, khiến
người ngoài nhìn vào ai nấy đều nghĩ đôi vợ chồng này tình cảm mặn nồng,
không thể tách rời. Chỉ riêng Trần Mộc Miên mới biết rõ, chân cô đã mềm nhũn
đến mức chẳng muốn bước đi.
Cô lườm anh một cái, trong lòng vừa giận vừa thẹn. Đàm Thuần Chi cúi đầu,
ghé sát tai cô thì thầm: “Bà xã đừng giận, tối nay để ông xã bù đắp cho em.”
Trần Mộc Miên đỏ mặt tức giận: “Câm miệng!”
Hôm qua cô bị nhốt trong phòng đá, không cách nào thoát khỏi kết giới, chỉ có
thể lo lắng chờ đợi suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, Đàm Thuần Chi mới về. Việc đầu tiên anh làm không phải thả cô
ra, mà lại tiếp tục quấn quýt đòi hỏi hết lần này đến lần khác. Lúc này, hạ thân
cô vẫn còn đau nhức không thôi.
Đàm Thuần Chi làm ra vẻ vô tội: “Không phải bà xã bảo muốn về sao? Nếu
không, vi phu đã đưa em ở lại Tô Châu chơi thêm vài ngày nữa rồi, chẳng phải
tốt hơn sao?”
Trần Mộc Miên không nhịn được, âm thầm véo anh một cái. Tốt cái gì mà tốt,
nói là ở lại Tô Châu chơi, thực ra chỉ là muốn chơi cô thôi.
Cô đã cố hết sức van xin, bảo rằng mình đang mang thai, thân thể không tiện,
nhưng anh lại càng điên cuồng chiếm đoạt, còn thề thốt rằng đã dùng pháp thuật
bảo vệ cho đứa bé, không ảnh hưởng đến việc ân ái.
Bị anh dày vò đến chẳng còn cách nào khác, cô đành van nài rằng theo lý theo
tình, cả hai cũng phải về nhà lo liệu tang sự cho đàng hoàng. Nếu để người
ngoài biết được, chẳng biết người ta sẽ đàm tiếu thế nào.
Dù gì thì hiện tại họ đang ở nhân gian, vẫn phải tuân theo quy tắc của nhân
gian, không thể để thiên hạ chê cười.
Lúc này, Đàm Thuần Chi mới miễn cưỡng buông cô ra, đồng ý đưa cô về.
Nhưng ngay trên đường trở về, anh vẫn không nhịn được mà ép cô xuống ghế
sau xe, hung hăng chiếm đoạt thêm một lần.
Nghĩ đến việc trong cơ thể vẫn còn lưu lại thứ đó của anh, Trần Mộc Miên
không khỏi cúi gằm mặt, chẳng dám ngẩng đầu nhìn ai.
Đàm Thuần Chi đỡ cô bước vào cửa, ánh mắt đảo qua những tấm vải trắng treo
cao, cùng những chiếc đèn lồng trắng lạnh lẽo.
Trong đại sảnh là một cỗ quan tài lớn, bên trong đặt thi thể của ông hai Đàm.
Đàm Thuần Chi nheo mắt lại, khẽ cười: “Em đang mang thai, cứ về phòng nghỉ
ngơi trước đi.”
Trần Mộc Miên lắc đầu: “Không được, em phải lên thắp một nén nhang.”
Đàm Thuần Chi cười khẩy: “Chân em không đau sao?”
Trần Mộc Miên trừng mắt nhìn anh, giữ vững bước chân, tiến vào linh đường,
dâng cho chú hai một nén nhang.
Cô biết rõ, người trong quan tài kia đã chết hoàn toàn, linh hồn ông ta đã bị lôi
xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh, nên không có chút sợ hãi nào.
Ngược lại, bà Đàm vừa thấy cô đến, liền bảo người đỡ lấy: “Con bé này, đang
mang thai mà sao lại đến những nơi như thế này? Lỡ như đụng chạm đến đứa bé
thì làm sao đây?”
Bà Đàm vội vàng gọi A Nguyệt tới, bảo dìu Trần Mộc Miên xuống.
Đàm Thuần Chi định đi theo, nhưng bà Đàm đã gọi anh lại: “Cha con có chuyện
muốn nói. Yên tâm, vợ con không đi đâu được. Má đã dặn người chăm sóc cẩn
thận rồi.”
Trước lời nói đùa của mẹ, Đàm Thuần Chi chỉ cười nhẹ, không chút ngượng
ngùng, rồi quay người bước đến thư phòng của cha.
Dù sao thì tang sự của nhà họ Đàm cũng là chuyện lớn, khách khứa tới lui vẫn
rất đông. Bà Đàm dù căm ghét chú hai, nhưng bề ngoài vẫn phải làm tròn bổn
phận, nên hậu sự cũng được lo liệu đàng hoàng.
Trong thư phòng, ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Ông Đàm
ngồi lặng lẽ trước bàn, trầm ngâm không nói. Thấy Đàm Thuần Chi bước vào,
ông khẽ gật đầu: “Con về rồi. Mọi chuyện làm đến đâu rồi?”
Đàm Thuần Chi thản nhiên nói: “Cứ làm theo lời cha dặn, chọn một nơi có
phong thủy tốt, chú hai chắc chắn sẽ được yên nghỉ.”
Ông Đàm nghe xong, chỉ lắc đầu: “Ngày hôm ấy trong nhà đã xảy ra chuyện gì,
tuy cha không rõ ràng, nhưng cũng biết chú hai của con sẽ chẳng có kết cục tốt.
Nó đã làm quá nhiều chuyện ác, rồi cũng tự chuốc lấy cái chết. Nhiều năm qua,
cha đã đối xử với hắn hết mức có thể, đến sau này dù xuống âm phủ gặp bà nội
con, cha cũng không thẹn với lòng. Cha chỉ lo lắng một điều…”
“Cha lo lắng chuyện gì?”
“Cha đương nhiên lo cho con. Con hồ ly tinh bên cạnh thằng hai kia, rốt cuộc
lai lịch thế nào, đến nay vẫn không biết tung tích. Chẳng rõ ả ta còn xuất hiện
nữa hay không. Hồn phách của con, có được an toàn không?”
Đàm Thuần Chi gật đầu: “Cha cứ yên tâm. Chuyến đi Tô Châu lần này, con đã
tìm được thần dược, hồn thể của con đã hoàn chỉnh. Chỉ cần đợi đến khi Mộc
Miên sinh con xong, nghiệp chướng của chúng ta sẽ chấm dứt. Từ đó về sau, cả
nhà mình sẽ sống yên bình, trải qua những tháng ngày như người bình thường.”
Ông Đàm đứng dậy, gật đầu nghiêm nghị: “Con ngoan, những năm qua con đã
chịu khổ nhiều rồi.”
Nói rồi, ông tiếp lời: “Hôm nay nhà họ Trần có đưa thiệp đến, nói rằng cô hai
nhà họ, Trần San Na, vài hôm nữa sẽ thành hôn. Tuy Mộc Miên không thân
thiết với nhà đó, nhưng nhà mình đã quyết tâm sống cuộc sống bình thường, thì
chuyện xã giao cần có vẫn phải làm cho tròn lễ nghĩa.”
Đàm Thuần Chi gật đầu: “Cha yên tâm, con biết phải làm thế nào.”
Trần Mộc Miên nghe tin này từ miệng A Nguyệt, ban đầu cô ngạc nhiên, sau đó
lại cảm thấy kỳ lạ.
“Chồng của Trần San Na là ai, trước giờ chẳng nghe nhắc đến, sao tự nhiên lại
kết hôn thế này?”
A Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Là một người đàn ông rất giàu, nghe nói
ông ta nắm trong tay gần nửa thị trường bất động sản Thượng Hải. Nhưng ông
ấy đã lớn tuổi, hình như trước đây còn khắc chết hai người vợ. Cô hai nhà họ
Trần gả cho ông ta, sẽ là vợ ba. Một người đàn ông số sát vợ như vậy, không
biết cô hai nhà họ Trần có khắc chế nổi không?”
Vừa lúc đó, Đàm Thuần Chi bước vào, nghe thấy giọng của Trần Mộc Miên:
“Người đàn ông đó giàu đến mức nào, chẳng lẽ Trần San Na thật lòng muốn lấy
ông ta sao?”
A Nguyệt chưa kịp đáp lời, đã ngẩng đầu thấy Đàm Thuần Chi, chỉ khẽ cười rồi
lui ra ngoài.
Trần Mộc Miên thấy anh đi đến, theo phản xạ muốn dịch ra xa, nhưng vẫn bị
anh ôm ngang người, đặt lên chiếc ghế quý phi.
“Em tò mò như vậy, hay là mấy hôm nữa cùng anh đi dự hôn lễ của em gái em
đi.”
Trần Mộc Miên ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Lễ nghĩa cần có vẫn phải làm,
nhưng người đàn ông đó rốt cuộc là ai? Trần San Na với tính cách kiêu ngạo
như vậy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng lấy đại một người. Chẳng lẽ ông ta còn
xuất sắc hơn anh sao?”
Nghĩ đến chuyện trước kia Trần San Na từng công khai quyến rũ Đàm Thuần
Chi, Trần Mộc Miên vẫn không khỏi bực bội.
Giờ đã xác định được lòng mình, nghĩ lại chuyện đó, cô vẫn còn cảm thấy tức
tối, có phần ghen tuông.
Đàm Thuần Chi cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô, bàn tay bắt đầu không an phận,
lần vào trong áo, mân mê ngực cô. “Em hỏi chuyện này là có ý gì? Chẳng lẽ chê
anh không đủ giàu, không đủ đẹp, hay là do cái ấy của anh chưa thỏa mãn em,
khiến em còn có thời gian nghĩ đến người đàn ông khác?”
Trần Mộc Miên hoảng hốt, vội nắm lấy tay anh: “Đừng làm loạn nữa, chỗ đó
vẫn còn đau. Hơn nữa, trong bụng em còn có con, anh không được làm bậy.
Thật đấy, không tin thì anh nghe đi, con đang phản đối đấy.”
Đàm Thuần Chi đặt tay lên bụng Trần Mộc Miên, khẽ vuốt ve.
“Bây giờ mới ba tháng, linh khí chưa tụ đủ, nó thì biết cái gì mà phản đối.” Nói
rồi, tay anh lại trượt xuống dưới, hướng đến giữa hai chân cô.
Trần Mộc Miên không kìm được, khẽ rên lên: “Đừng mà, em xin anh.”
Đàm Thuần Chi cắn nhẹ vào tai cô, giọng trầm ấm pha lẫn dục vọng: “Tiếp tục
kêu đi, anh thích nghe em gọi như vậy.”
người ngoài nhìn vào ai nấy đều nghĩ đôi vợ chồng này tình cảm mặn nồng,
không thể tách rời. Chỉ riêng Trần Mộc Miên mới biết rõ, chân cô đã mềm nhũn
đến mức chẳng muốn bước đi.
Cô lườm anh một cái, trong lòng vừa giận vừa thẹn. Đàm Thuần Chi cúi đầu,
ghé sát tai cô thì thầm: “Bà xã đừng giận, tối nay để ông xã bù đắp cho em.”
Trần Mộc Miên đỏ mặt tức giận: “Câm miệng!”
Hôm qua cô bị nhốt trong phòng đá, không cách nào thoát khỏi kết giới, chỉ có
thể lo lắng chờ đợi suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, Đàm Thuần Chi mới về. Việc đầu tiên anh làm không phải thả cô
ra, mà lại tiếp tục quấn quýt đòi hỏi hết lần này đến lần khác. Lúc này, hạ thân
cô vẫn còn đau nhức không thôi.
Đàm Thuần Chi làm ra vẻ vô tội: “Không phải bà xã bảo muốn về sao? Nếu
không, vi phu đã đưa em ở lại Tô Châu chơi thêm vài ngày nữa rồi, chẳng phải
tốt hơn sao?”
Trần Mộc Miên không nhịn được, âm thầm véo anh một cái. Tốt cái gì mà tốt,
nói là ở lại Tô Châu chơi, thực ra chỉ là muốn chơi cô thôi.
Cô đã cố hết sức van xin, bảo rằng mình đang mang thai, thân thể không tiện,
nhưng anh lại càng điên cuồng chiếm đoạt, còn thề thốt rằng đã dùng pháp thuật
bảo vệ cho đứa bé, không ảnh hưởng đến việc ân ái.
Bị anh dày vò đến chẳng còn cách nào khác, cô đành van nài rằng theo lý theo
tình, cả hai cũng phải về nhà lo liệu tang sự cho đàng hoàng. Nếu để người
ngoài biết được, chẳng biết người ta sẽ đàm tiếu thế nào.
Dù gì thì hiện tại họ đang ở nhân gian, vẫn phải tuân theo quy tắc của nhân
gian, không thể để thiên hạ chê cười.
Lúc này, Đàm Thuần Chi mới miễn cưỡng buông cô ra, đồng ý đưa cô về.
Nhưng ngay trên đường trở về, anh vẫn không nhịn được mà ép cô xuống ghế
sau xe, hung hăng chiếm đoạt thêm một lần.
Nghĩ đến việc trong cơ thể vẫn còn lưu lại thứ đó của anh, Trần Mộc Miên
không khỏi cúi gằm mặt, chẳng dám ngẩng đầu nhìn ai.
Đàm Thuần Chi đỡ cô bước vào cửa, ánh mắt đảo qua những tấm vải trắng treo
cao, cùng những chiếc đèn lồng trắng lạnh lẽo.
Trong đại sảnh là một cỗ quan tài lớn, bên trong đặt thi thể của ông hai Đàm.
Đàm Thuần Chi nheo mắt lại, khẽ cười: “Em đang mang thai, cứ về phòng nghỉ
ngơi trước đi.”
Trần Mộc Miên lắc đầu: “Không được, em phải lên thắp một nén nhang.”
Đàm Thuần Chi cười khẩy: “Chân em không đau sao?”
Trần Mộc Miên trừng mắt nhìn anh, giữ vững bước chân, tiến vào linh đường,
dâng cho chú hai một nén nhang.
Cô biết rõ, người trong quan tài kia đã chết hoàn toàn, linh hồn ông ta đã bị lôi
xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh, nên không có chút sợ hãi nào.
Ngược lại, bà Đàm vừa thấy cô đến, liền bảo người đỡ lấy: “Con bé này, đang
mang thai mà sao lại đến những nơi như thế này? Lỡ như đụng chạm đến đứa bé
thì làm sao đây?”
Bà Đàm vội vàng gọi A Nguyệt tới, bảo dìu Trần Mộc Miên xuống.
Đàm Thuần Chi định đi theo, nhưng bà Đàm đã gọi anh lại: “Cha con có chuyện
muốn nói. Yên tâm, vợ con không đi đâu được. Má đã dặn người chăm sóc cẩn
thận rồi.”
Trước lời nói đùa của mẹ, Đàm Thuần Chi chỉ cười nhẹ, không chút ngượng
ngùng, rồi quay người bước đến thư phòng của cha.
Dù sao thì tang sự của nhà họ Đàm cũng là chuyện lớn, khách khứa tới lui vẫn
rất đông. Bà Đàm dù căm ghét chú hai, nhưng bề ngoài vẫn phải làm tròn bổn
phận, nên hậu sự cũng được lo liệu đàng hoàng.
Trong thư phòng, ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Ông Đàm
ngồi lặng lẽ trước bàn, trầm ngâm không nói. Thấy Đàm Thuần Chi bước vào,
ông khẽ gật đầu: “Con về rồi. Mọi chuyện làm đến đâu rồi?”
Đàm Thuần Chi thản nhiên nói: “Cứ làm theo lời cha dặn, chọn một nơi có
phong thủy tốt, chú hai chắc chắn sẽ được yên nghỉ.”
Ông Đàm nghe xong, chỉ lắc đầu: “Ngày hôm ấy trong nhà đã xảy ra chuyện gì,
tuy cha không rõ ràng, nhưng cũng biết chú hai của con sẽ chẳng có kết cục tốt.
Nó đã làm quá nhiều chuyện ác, rồi cũng tự chuốc lấy cái chết. Nhiều năm qua,
cha đã đối xử với hắn hết mức có thể, đến sau này dù xuống âm phủ gặp bà nội
con, cha cũng không thẹn với lòng. Cha chỉ lo lắng một điều…”
“Cha lo lắng chuyện gì?”
“Cha đương nhiên lo cho con. Con hồ ly tinh bên cạnh thằng hai kia, rốt cuộc
lai lịch thế nào, đến nay vẫn không biết tung tích. Chẳng rõ ả ta còn xuất hiện
nữa hay không. Hồn phách của con, có được an toàn không?”
Đàm Thuần Chi gật đầu: “Cha cứ yên tâm. Chuyến đi Tô Châu lần này, con đã
tìm được thần dược, hồn thể của con đã hoàn chỉnh. Chỉ cần đợi đến khi Mộc
Miên sinh con xong, nghiệp chướng của chúng ta sẽ chấm dứt. Từ đó về sau, cả
nhà mình sẽ sống yên bình, trải qua những tháng ngày như người bình thường.”
Ông Đàm đứng dậy, gật đầu nghiêm nghị: “Con ngoan, những năm qua con đã
chịu khổ nhiều rồi.”
Nói rồi, ông tiếp lời: “Hôm nay nhà họ Trần có đưa thiệp đến, nói rằng cô hai
nhà họ, Trần San Na, vài hôm nữa sẽ thành hôn. Tuy Mộc Miên không thân
thiết với nhà đó, nhưng nhà mình đã quyết tâm sống cuộc sống bình thường, thì
chuyện xã giao cần có vẫn phải làm cho tròn lễ nghĩa.”
Đàm Thuần Chi gật đầu: “Cha yên tâm, con biết phải làm thế nào.”
Trần Mộc Miên nghe tin này từ miệng A Nguyệt, ban đầu cô ngạc nhiên, sau đó
lại cảm thấy kỳ lạ.
“Chồng của Trần San Na là ai, trước giờ chẳng nghe nhắc đến, sao tự nhiên lại
kết hôn thế này?”
A Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Là một người đàn ông rất giàu, nghe nói
ông ta nắm trong tay gần nửa thị trường bất động sản Thượng Hải. Nhưng ông
ấy đã lớn tuổi, hình như trước đây còn khắc chết hai người vợ. Cô hai nhà họ
Trần gả cho ông ta, sẽ là vợ ba. Một người đàn ông số sát vợ như vậy, không
biết cô hai nhà họ Trần có khắc chế nổi không?”
Vừa lúc đó, Đàm Thuần Chi bước vào, nghe thấy giọng của Trần Mộc Miên:
“Người đàn ông đó giàu đến mức nào, chẳng lẽ Trần San Na thật lòng muốn lấy
ông ta sao?”
A Nguyệt chưa kịp đáp lời, đã ngẩng đầu thấy Đàm Thuần Chi, chỉ khẽ cười rồi
lui ra ngoài.
Trần Mộc Miên thấy anh đi đến, theo phản xạ muốn dịch ra xa, nhưng vẫn bị
anh ôm ngang người, đặt lên chiếc ghế quý phi.
“Em tò mò như vậy, hay là mấy hôm nữa cùng anh đi dự hôn lễ của em gái em
đi.”
Trần Mộc Miên ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Lễ nghĩa cần có vẫn phải làm,
nhưng người đàn ông đó rốt cuộc là ai? Trần San Na với tính cách kiêu ngạo
như vậy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng lấy đại một người. Chẳng lẽ ông ta còn
xuất sắc hơn anh sao?”
Nghĩ đến chuyện trước kia Trần San Na từng công khai quyến rũ Đàm Thuần
Chi, Trần Mộc Miên vẫn không khỏi bực bội.
Giờ đã xác định được lòng mình, nghĩ lại chuyện đó, cô vẫn còn cảm thấy tức
tối, có phần ghen tuông.
Đàm Thuần Chi cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô, bàn tay bắt đầu không an phận,
lần vào trong áo, mân mê ngực cô. “Em hỏi chuyện này là có ý gì? Chẳng lẽ chê
anh không đủ giàu, không đủ đẹp, hay là do cái ấy của anh chưa thỏa mãn em,
khiến em còn có thời gian nghĩ đến người đàn ông khác?”
Trần Mộc Miên hoảng hốt, vội nắm lấy tay anh: “Đừng làm loạn nữa, chỗ đó
vẫn còn đau. Hơn nữa, trong bụng em còn có con, anh không được làm bậy.
Thật đấy, không tin thì anh nghe đi, con đang phản đối đấy.”
Đàm Thuần Chi đặt tay lên bụng Trần Mộc Miên, khẽ vuốt ve.
“Bây giờ mới ba tháng, linh khí chưa tụ đủ, nó thì biết cái gì mà phản đối.” Nói
rồi, tay anh lại trượt xuống dưới, hướng đến giữa hai chân cô.
Trần Mộc Miên không kìm được, khẽ rên lên: “Đừng mà, em xin anh.”
Đàm Thuần Chi cắn nhẹ vào tai cô, giọng trầm ấm pha lẫn dục vọng: “Tiếp tục
kêu đi, anh thích nghe em gọi như vậy.”