Tiếng Lòng Của Tiểu Sư Muội
Chương 12
Quả nhiên.
Ta nhắm mắt lại, mẫu thân ta đã bị hại c.h.ế.t.
Và kẻ hại bà lại chính là người bạn tốt của bà.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Khương Dung trân trối.
Khương Dung vẫn không biết chuyện Tâm Thanh Thạch đã có vấn đề, bèn ngơ ngác hỏi mọi người: "Sao vậy? Tại sao mọi người lại nhìn ta như thế?"
Ta tiếp tục truy vấn: "Ngươi đã hoán đổi mệnh cách của ta, cướp đoạt cuộc sống của ta. Vậy nên khi ta trở về Vân Tiên Tông, ngươi vẫn muốn liên tục hãm hại ta, có phải không?"
"Ta... ta không biết ngươi đang nói gì!" Khương Dung hoảng hốt lùi lại.
Trong lòng nàng lại hét lên: 【Sao nàng ta lại biết chuyện hoán mệnh? Sau khi mẫu thân c.h.ế.t, chỉ còn mình ta biết chuyện này, làm sao nàng ta biết được?】
【Không không! Ta phải giữ bình tĩnh, chỉ cần tỏ ra yếu đuối, mọi người sẽ lại đứng về phía ta.】
Mắt Khương Dung nhanh chóng đỏ hoe, nàng khóc lóc kể lể: "Sư tỷ, hôm nay tỷ bị sao vậy? Sao lại cứ hỏi Dung nhi những chuyện kỳ lạ thế này?"
Ta đáp: "Đừng giả bộ nữa, trả lời câu hỏi của ta đi."
Khương Dung rưng rưng lắc đầu: "Không có, sư tỷ, ta không hề hại tỷ, ngược lại, tỷ mới là người luôn bắt nạt ta mà..."
Ta hỏi tiếp: "Ngươi biết mình bị suyễn nhưng lại không nói với ta, còn nhận lấy con bướm ta cất công đi tìm để tặng cho ngươi, rồi cố tình phát bệnh suyễn. Chẳng phải là ngươi muốn hại ta sao?"
Khương Dung ấm ức nói: "Dĩ nhiên là không phải!"
Nhưng trong lòng nàng lại gào lên: 【Hãm hại ngươi thì đã sao! Đồ t.i.ệ.n nhân, bị kẻ tu luyện ma thuật bắt đi mà không c.h.ế.t, còn dám quay về tranh đoạt với ta, không hãm hại ngươi thì hại ai?】
【Dù sao thì mọi người trong Vân Tiên Tông đều coi ta như bảo bối, chỉ cần ta cố ý phát cơn suyễn, bọn họ sẽ cuống cuồng lao tới bảo vệ ta. Thực tế là như vậy, chỉ cần ta dùng chút thủ đoạn, lũ ngốc này sẽ tin lời ta nói.】
Trong đại điện im lặng như tờ, ánh mắt của mọi người đều tràn ngập kinh ngạc, khó hiểu xen lẫn phẫn nộ. Vừa mới xác nhận có thể nghe được tiếng lòng của Khương Dung, nàng đã tự tay bóc trần tất cả.
Ta tiếp tục hỏi: “Mộc sư tỷ và Đại sư huynh xảy ra mâu thuẫn, có phải ngươi là kẻ đứng sau không?”
Khương Dung vừa khóc vừa lau nước mắt: “Tất nhiên là không phải.”
Nhưng trong lòng nàng lại vang lên: 【Còn chưa xong sao? Chuyện đó thì liên quan gì đến Mộc sư tỷ cơ chứ? Ai bảo nàng ta không biết điều, không chịu đưa giao châu cho ta, đương nhiên ta phải dạy cho nàng ta một bài học! Ta chỉ cần nói với sư huynh rằng Mộc sư tỷ đã làm tổn thương ta, tên Đại sư huynh ngốc nghếch ấy liền tin ngay, lập tức xa lánh Mộc sư tỷ...】
Sắc mặt Đại sư huynh tái mét.
Mộc sư tỷ tức giận, xông lên phía trước: “Khương Dung, kẻ t.i.ệ.n nhân chính là ngươi!”
Khương Dung hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng lùi lại: “Sư tỷ, tỷ muốn làm gì? Đừng nghe Tần Ca ly gián, chuyện của Đại sư huynh không liên quan gì đến ta...”
Vừa nói nàng vừa khóc, tỏ ra hết sức ấm ức.
Nếu là ngày thường, chắc hẳn đã có người lao lên an ủi nàng, nhưng hôm nay, tất cả mọi người chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào nàng.
Khương Dung cảm thấy có gì đó không ổn: 【Chuyện gì đang xảy ra? Sao bọn ngốc này không ai đến an ủi ta? Sư tôn? Các sư huynh? Các ngươi sao lại đứng đó? Thường ngày chỉ cần ta nói một câu, các ngươi liền như c.h.ó chạy tới bảo vệ ta, tại sao hôm nay không động đậy? Nhìn ta bị ức h.i.ế.p mà cũng không đứng ra bảo vệ, thật đúng là lũ vô dụng!】
Sắc mặt của sư tôn và các sư huynh trở nên cực kỳ khó coi.
Các đệ tử khác trong đại điện cũng dùng ánh mắt đầy thương hại nhìn lên vị trí của họ.
Rõ ràng sư tôn và các sư huynh là những người yêu thương Khương Dung nhất, luôn đối xử với nàng tốt nhất, vậy mà nàng lại lăng mạ họ, còn gọi họ là “c.h.ó”?
Ta cười lạnh. Một kẻ như Khương Dung, trong lòng có thể nghĩ tốt cho người khác sao?
Chẳng nói đến Khương Dung, ngay cả những người bình thường cũng có lúc nảy sinh ác niệm. Những suy nghĩ xấu xa nếu không ai nghe thấy thì không sao, nhưng một khi bị phơi bày, chắc chắn sẽ bị lên án.
Khương Dung lớn lên dưới sự dẫn dắt của người mẫu thân độc ác, lại toan tính xâm nhập vào Vân Tiên Tông để cướp đoạt cuộc đời của ta, làm sao nàng có thể là người tốt? Trong lòng nàng từ lâu đã chất chứa đầy ác niệm.
Nhưng nàng che giấu quá giỏi, cộng thêm việc đánh cắp khí vận của ta, nên tất cả mọi người mới đứng về phía nàng.
Giờ đây, khi mọi người đã nghe thấy tiếng lòng của nàng, biết được nàng độc ác thế nào, liệu họ còn có thể yêu thích nàng được không?
“Ta chẳng biết gì cả, sao các ngươi cứ ép ta thế này?”