Tiếng Lòng Của Nghĩa Muội - Lệ Lệ Bối Nhĩ
Chương 4: Hoàn
10
Thẩm Hoài và Thẩm Chi Chi làm chuyện phu thê.
Thẩm mẫu phát điên rồi.
Bà ấy yêu thương Thẩm Chi Chi không phải là giả nhưng Thẩm Hoài mới là mạng sống của bà ấy.
Trong giấc mộng của bà, thê tử của Thẩm Hoài phải là một quý nữ từ thế gia đại tộc, chứ không phải là Thẩm Chi Chi - con của nữ tử thanh lâu.
Thế nhưng, Thẩm Hoài lại nguyện ý cưới Thẩm Chi Chi.
Ta chẳng ngạc nhiên chút nào với tin tức này, bởi vì tâm tư của hắn ta dành cho Thẩm Chi Chi đã vượt qua tình cảm huynh muội từ lâu rồi, ta đã biết điều này từ kiếp trước.
Việc Thẩm Hoài cưới Thẩm Chi Chi cũng nằm trong dự liệu của ta.
Từ khoảnh khắc hắn ta cưới Thẩm Chi Chi trở đi, cuộc đời của Thẩm Hoài coi như chấm dứt, Thẩm gia cũng xong đời.
Thẩm gia có một thiếu phu nhân là con của nữ tử thanh lâu, trên quan trường Thẩm Hoài cũng đừng mong đi được thêm bước nào nữa.
Ta đã hủy hoại Thẩm Hoài, người mà Thẩm phụ, Thẩm mẫu để tâm nhất, hủy hoại căn cơ của Thẩm gia. Xem như họ đã trả giá cho việc dung túng Thẩm Chi Chi, để nàng hại c.h.ế.t ta.
Nhưng ta không ngờ, Thẩm Chi Chi vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nàng ta đã tìm được nghĩa phụ, nghĩa mẫu của ta, để bọn họ vu khống ta vì muốn trèo lên cành cao mà tự nguyện vào thanh lâu bán thân.
Thậm chí còn lấy ra khế ước lúc bọn họ bán ta vào thanh lâu.
Trong chốc lát, lời đồn đại nổi lên khắp kinh thành.
Ta không hề có chút hoảng loạn, chậm rãi phái người đi điều tra, lại phát hiện ra một sự thật khác.
Thân phận của Thẩm Chi Chi.
Nghĩa phụ, nghĩa mẫu của ta không phải người Đại Yến, mà là người Nam Cương.
Lúc này ta mới nhớ lại, từ khi bản thân có ký ức, bọn họ luôn đánh đập và chửi mắng ta, chỉ có ngày mười lăm hàng tháng là họ không đánh ta, bởi vì ngày hôm đó bọn họ sẽ biến mất suốt một ngày một đêm.
Người mà ta phái đi báo lại rằng, vào ngày mười lăm hàng tháng đó, bọn họ sẽ đi đến thanh lâu, nơi mà năm đó họ định bán ta vào.
Bọn họ đến để gặp nữ tử thanh lâu đã sinh ra Thẩm Chi Chi.
Mà nữ tử thanh lâu đó lại chính là muội muội ruột của vua Nam Cương.
Và Thẩm Chi Chi là hậu duệ của hoàng tộc Nam Cương.
Ta có chút kinh ngạc trước thân phận của Thẩm Chi Chi nhưng điều khiến ta càng khiếp sợ hơn chính là Thẩm gia lại dám có ý đồ mưu phản.
Sau khi ta nói thân phận của Thẩm Chi Chi cho Yến Phù Quang biết, Yến Phù Quang lập tức phái người đi điều tra, bức cung nghĩa phụ, nghĩa mẫu của ta.
Cuối cùng mới biết được, lão ma ma bên cạnh Thẩm mẫu cũng là gián điệp của Nam Cương. Năm đó bọn họ tráo đổi ta và Thẩm Chi Chi chính là vì để cho Thẩm Chi Chi có thể gả vào hoàng thất, trở thành Hoàng hậu.
Nếu như Thẩm Chi Chi trở thành Hoàng hậu, sau này sinh ra Thái tử mang huyết mạch Nam Cương thì một nửa giang sơn Đại Yến này sẽ thuộc về Nam Cương.
Điều bọn họ nhắm đến chính là toàn bộ Đại Yến.
Mà Thẩm gia tự biết mình đã đắc tội Yến Phù Quang, không còn hy vọng về tương lai, nên đã nghe theo sự xúi giục của Thẩm Chi Chi, liên hợp với Uy Viễn Hầu phủ - nhà mẹ đẻ của Thẩm mẫu, thông đồng với ngoại địch.
Mấy đời Uy Viễn Hầu phủ đều trấn thủ biên giới phía Nam, giáp ranh với Nam Cương.
Sau khi biết được âm mưu của bọn họ, Yến Phù Quang lập tức lên kế hoạch.
Ta tin rằng hắn có thể xử lý tốt chuyện này, càng cảm thấy thật may mắn. Nếu như không phải ta phát hiện ra thân phận của Thẩm Chi Chi, sợ rằng thật sự không ai ngờ tới Thẩm gia lại có gan mưu phản.
Chỉ là, mưu đồ của Thẩm gia và Uy Viễn Hầu phủ còn chưa kịp bắt đầu, đã bị Yến Phù Quang bóp nát từ trong trứng nước.
Yến Phù Quang đã tố cáo với Đế Hậu, nếu như lần này không phải ta kịp thời phát hiện ra thân phận của Thẩm Chi Chi có dính dấp đến âm mưu phía sau thì có lẽ bách tính sẽ phải trải qua một trận chiến gian khổ.
Từ đó, Đế Hậu cũng không còn chỉ trích ta nữa. Ta biết Yến Phù Quang cố tình nói như vậy là vì hắn muốn bảo vệ ta.
Ta rất vui lòng tiếp nhận ý tốt này của hắn, như vậy chỉ khiến địa vị của ta càng thêm vững chắc hơn.
11
Người Thẩm gia và Uy Viễn Hầu phủ đều bị giam giữ trong nhà lao.
Ngày bọn họ bị phán xử xét nhà diệt tộc, ta đã đến nhà lao thăm bọn họ.
Bởi vì có công tố cáo, ta không những không bị liên lụy mà vị trí Thái tử phi cũng không bị phế bỏ.
Ánh mắt người Thẩm gia nhìn ta giống như nhìn thấy vị cứu tinh.
"Phù Nhi, con mau cứu chúng ta, chúng ta đều là phụ mẫu thân sinh của con mà!"
Thẩm phụ, Thẩm mẫu nhìn ta đầy khẩn thiết: "Con được Thái tử điện hạ yêu thích như vậy. Chỉ cần con cầu xin Thái tử điện hạ, ngài ấy nhất định sẽ nghe theo con!"
Ta cười nhạo một tiếng: "Giờ các người mới nhớ đến con là nữ nhi thân sinh của các người sao?"
"Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân, các người đối xử với ta như thế nào, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ."
"Thời điểm các người tin vào lời của Thẩm Chi Chi, mưu đồ phản nghịch, các người căn bản không hề bận tâm đến sự sống c.h.ế.t của ta, vậy tại sao ta phải cứu các người?"
Thẩm Chi Chi khóc lóc đến đứt gan đứt ruột: "Tỷ tỷ, cho dù tỷ hận muội nhưng phụ thân, mẫu thân là phụ mẫu thân sinh của tỷ mà, sao tỷ có thể làm như vậy chứ?"
Tiếng lòng lại vang lên: [Tỷ tỷ nhất định là vì hận ta nên mới không chịu cứu chúng ta, có phải chỉ cần ta c.h.ế.t đi thì phụ thân, mẫu thân mới được cứu...]
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Thẩm phụ đột nhiên điên cuồng gào lên với Thẩm Chi Chi.
"Nếu không phải ngươi cố ý để chúng ta nghe thấy tiếng lòng của ngươi, hại chúng ta hiểu lầm Phù Nhi, thì sao chúng ta lại không thương Phù Nhi chứ? Là ngươi đã hại phụ tử chúng ta xa cách!"
Ánh mắt Thẩm Chi Chi lảng tránh: "Phụ thân, người đang nói cái gì vậy? Tiếng lòng gì chứ?"
"Đừng giả vờ nữa! Chính ngươi! Chính là tiếng lòng của ngươi nói Phù Nhi tự nguyện bước vào thanh lâu, nói con bé ép ngươi nhảy xuống hồ, nói con bé quyến rũ Thái tử, không còn tấm thân trong sạch, cho nên ta mới đối xử không tốt với Phù Nhi!"
"Tất cả là do cái thứ tiện nhân nhà ngươi đã hại Thẩm gia chúng ta rơi vào tình cảnh thảm hại này!"
Khuôn mặt Thẩm phụ đỏ bừng, Thẩm mẫu cũng sững sờ nhìn Thẩm Chi Chi, không nói một lời.
Còn Thẩm Hoài, ánh mắt hắn ta nhìn Thẩm Chi Chi giống như rắn độc, lạnh lùng thâm hiểm.
"Chi Chi, tại sao chúng ta lại nghe được tiếng lòng của ngươi? Tại sao lại hiểu lầm A Phù? Tại sao lại nghe theo lời ngươi mà đi mưu phản? Ngươi thật sự không biết gì sao?"
Thẩm Chi Chi bắt đầu hoảng sợ: "Ta... Ta không biết."
"Ngươi còn muốn giả vờ đến khi nào?"
Thẩm Hoài đột nhiên đứng dậy, bóp lấy cổ Thẩm Chi Chi: "Chính là tiếng lòng của ngươi nói ngươi là công chúa Nam Cương, nói Nam Cương sẽ phái ra toàn bộ binh lực giúp chúng ta mưu phản!"
"Nhưng tại sao khi quân đội của Uy Viễn Hầu phủ ở biên giới phía Nam bị Yến Phù Quang bao vây, Nam Cương lại không phái binh đến cứu!"
"Ngươi nói cho ta biết tại sao!"
Ta cười vui vẻ: "Ca ca tốt của ta, tại sao à? Đương nhiên là vì nàng ta lừa các người rồi."
"Nàng ta cố ý muốn hại c.h.ế.t các người mà thôi, chẳng lẽ còn chưa rõ sao?"
Chia rẽ ly gián, đâu phải chỉ một mình Thẩm Chi Chi biết làm.
"Bây giờ tất cả đã kết thúc, Thẩm gia không còn, chúng ta đều phải c.h.ế.t! Tất cả là tại ngươi!"
Hai mắt Thẩm Hoài đỏ ngầu, tay bóp cổ Thẩm Chi Chi ngày càng siết chặt. Thẩm Chi Chi bị buộc phải ngẩng đầu lên, thở hổn hển từng hơi.
Ngay sau đó, ta nhìn thấy Thẩm Chi Chi rút từ trong tay áo ra một cây trâm, hung hăng đâm mạnh vào cánh tay Thẩm Hoài.
Thẩm Chi Chi thoát khỏi sự kìm kẹp, nhìn Thẩm phụ, Thẩm mẫu và Thẩm Hoài rồi bật cười lớn.
"Các người cảm thấy là ta đã hại các người sao?"
"Sai rồi! Là các người ích kỷ thiên vị, là các người đối với Thẩm Phù không nghe không hỏi, là các người cân nhắc lợi hại, tham lam vô sỉ nên mới khiến các người đi đến bước đường này!"
(Truyện được đăng duy nhất tại Facebook Thú vui của Khỉ con)
Thẩm Chi Chi nói không sai, bọn họ nghe được tiếng lòng mà Thẩm Chi Chi muốn bọn họ nghe nhưng ta cũng đã để bọn họ nghe được tiếng lòng thật sự của Thẩm Chi Chi.
Bọn họ lại tự lừa mình, không muốn tin tưởng, cuối cùng bị lợi ích xúi giục mà đi tới đường cùng.
"Phụ thân! Khi người biết Thẩm Phù từng ở thanh lâu, người chưa từng nghĩ đến việc bóp cổ g.i.ế.t c.h.ế.t Thẩm Phù để bảo vệ danh tiếng của Thẩm gia sao? Người thậm chí còn không nghĩ đến việc tra rõ chân tướng mà đã vội định tội nữ nhi của mình!"
"Mẫu thân, người để ta bước vào Đông Cung thật sự là vì yêu thương ta sao? Người chỉ muốn chứng minh rằng người do chính tay mẫu thân nuôi dạy có thể trở thành Hoàng hậu! Người là vì thể diện của bản thân mình mà thôi!"
"Còn cả ngươi nữa, Thẩm Hoài. Ngươi mưu phản là vì cái gì? Chẳng phải cũng vì lòng tham của ngươi, vì quyền lực mà ngươi thèm muốn đó sao?"
"Cho dù các ngươi có đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta, cũng không thể thay đổi được sự thật là các ngươi ích kỷ xấu xa!"
"Đủ rồi! Ngươi đi c.h.ế.t đi! Đi c.h.ế.t đi!"
12
Thẩm Hoài rút cây trâm trên cánh tay ra, đâm từng nhát từng nhát lên người Thẩm Chi Chi.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, Thẩm Chi Chi vùng vẫy, miệng liên tục kêu gào cứu mạng...
"Mẫu thân, cứu con... cứu con..."
Nàng ta bò đến bên cạnh Thẩm mẫu, tiếng kêu cứu dần dần yếu đi.
Thẩm Hoài vẫn không ngừng dùng cây trâm đâm từng nhát lên người nàng ta, dường như muốn trút hết mọi bất mãn trong lòng.
Mùi m.á.u tanh tràn ngập bên trong nhà lao, Thẩm Chi Chi toàn thân đẫm m.á.u nằm dưới đất, thoi thóp.
Cuối cùng, nàng ta khẽ cười: "Thẩm Hoài, ta quên nói cho ngươi biết, ta... đang mang thai đứa con của ngươi..."
Nghe được câu nói này, động tác của Thẩm Hoài khựng lại, hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Chi Chi đã c.h.ế.t dưới tay mình.
Trên khuôn mặt bị m.á.u tươi nhuộm đỏ chảy xuống dòng huyết lệ, hắn ta phá lên cười, rồi đột nhiên ôm lấy thi thể của Thẩm Chi Chi khóc lớn.
Thẩm Hoài tự vẫn trong nhà lao, Thẩm phụ, Thẩm mẫu chứng kiến nhi tử c.h.ế.t, không còn động lực sống, cũng theo đó mà tự kết liễu đời mình.
Còn ta ngẩn người nhìn bức thư được viết bằng m.á.u mà họ để lại cho ta.
Họ nói xin lỗi ta, nhưng ta không việc gì phải tha thứ cả.
Bây giờ chúng ta chỉ là không ai nợ ai nữa mà thôi.
Hy vọng kiếp sau, chúng ta đừng làm người một nhà nữa.
Thẩm gia và Uy Viễn Hầu phủ đã không còn, có triều thần dâng tấu nói ta không thích hợp làm Thái tử phi nữa, thỉnh cầu Hoàng đế phế bỏ ta.
Yến Phù Quang ra sức phản đối mọi ý kiến, thậm chí còn dùng chuyện không làm Thái tử để uy hiếp, kiên quyết giữ lại vị trí Thái tử phi cho ta.
Ta hỏi hắn vì sao, hắn mỉm cười dịu dàng nhìn ta, bên trong đôi mắt phản chiếu bóng hình của ta.
"Bởi vì ta chỉ nhận định A Phù là thê tử duy nhất của ta."
- NGOẠI TRUYỆN YẾN PHÙ QUANG -
Ta cảm thấy rất hứng thú với một người, bởi vì nàng ấy mắng ta là lưu manh, còn tát ta một bạt tai. Nàng ấy hình như đã bị hạ thuốc nhưng sức chịu đựng lại rất phi thường, ta ném nàng vào hồ nước lạnh, đôi môi nàng trắng bệch vì lạnh nhưng vẫn không kêu một tiếng.
Dưới ánh trăng mờ ảo trong đêm tối, ta chỉ nhìn thấy đôi mắt long lanh như mặt nước của nàng, đôi mắt ấy khắc sâu trong ký ức của ta.
Lần nữa gặp lại nàng là trong yến tiệc xuân mà phụ hoàng, mẫu hậu tổ chức cho ta.
Phụ hoàng, mẫu hậu muốn ta tuyển phi, thật ra ta rất kháng cự.
Phụ hoàng rất yêu thương mẫu hậu nhưng bởi vì thân là đế vương, không thể cùng mẫu hậu sống một đời một kiếp một đôi, ông đã nạp rất nhiều phi tử.
Ta đau lòng cho những đêm dài cô độc đầy nước mắt của mẫu hậu, cho nên ta đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không để người ta yêu phải chịu cảnh này.
Ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng, nàng ấy tên là Thẩm Phù.
Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy ta muốn cưới nàng, trong đầu ta đã tưởng tượng ra cảnh cùng nàng trải qua quãng đời còn lại.
Thế nhưng ta lại nghe thấy tiếng lòng của một người khác, điều này nghe thật hoang đường nhưng đó lại là sự thật.
Nhưng ta không vui, nàng ta lại dám bội nhọ người mà ta nhìn trúng.
Nàng ta nghĩ ta sẽ vì tiếng lòng của nàng ta mà sinh ra thành kiến với người mà ta nhìn trúng sao?
Sẽ không, trực giác nói cho ta biết, nếu như ta tin, ta sẽ mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời này.
Ta muốn cưới Thẩm Phù, ta nhất định phải cưới nàng.
Không hiểu tại sao, ánh mắt của ta luôn vô duyên vô cớ bị nàng thu hút nhưng nàng dường như không hề thích ta.
Đêm động phòng hoa chúc, nàng cũng không nhiệt tình lắm, chỉ có một mình ta là cố gắng.
Không sao, thời gian còn rất dài, ta sẽ làm cho nàng yêu ta.
Sau đó, bất kể nàng làm gì, ta cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Sau những ngày tháng kiên trì không ngừng nghỉ, nói gì nghe nấy của ta, giờ đây mỗi khi đối mặt với ta dường như nàng sẽ thẹn thùng đỏ mặt.
Ta đoán nàng nhất định đã yêu ta rồi.
Đúng vậy, A Phù của ta yêu ta nhất.
Cho nên, kiếp này, ta chỉ một thê tử duy nhất là nàng.
~ HẾT ~
Thẩm Hoài và Thẩm Chi Chi làm chuyện phu thê.
Thẩm mẫu phát điên rồi.
Bà ấy yêu thương Thẩm Chi Chi không phải là giả nhưng Thẩm Hoài mới là mạng sống của bà ấy.
Trong giấc mộng của bà, thê tử của Thẩm Hoài phải là một quý nữ từ thế gia đại tộc, chứ không phải là Thẩm Chi Chi - con của nữ tử thanh lâu.
Thế nhưng, Thẩm Hoài lại nguyện ý cưới Thẩm Chi Chi.
Ta chẳng ngạc nhiên chút nào với tin tức này, bởi vì tâm tư của hắn ta dành cho Thẩm Chi Chi đã vượt qua tình cảm huynh muội từ lâu rồi, ta đã biết điều này từ kiếp trước.
Việc Thẩm Hoài cưới Thẩm Chi Chi cũng nằm trong dự liệu của ta.
Từ khoảnh khắc hắn ta cưới Thẩm Chi Chi trở đi, cuộc đời của Thẩm Hoài coi như chấm dứt, Thẩm gia cũng xong đời.
Thẩm gia có một thiếu phu nhân là con của nữ tử thanh lâu, trên quan trường Thẩm Hoài cũng đừng mong đi được thêm bước nào nữa.
Ta đã hủy hoại Thẩm Hoài, người mà Thẩm phụ, Thẩm mẫu để tâm nhất, hủy hoại căn cơ của Thẩm gia. Xem như họ đã trả giá cho việc dung túng Thẩm Chi Chi, để nàng hại c.h.ế.t ta.
Nhưng ta không ngờ, Thẩm Chi Chi vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nàng ta đã tìm được nghĩa phụ, nghĩa mẫu của ta, để bọn họ vu khống ta vì muốn trèo lên cành cao mà tự nguyện vào thanh lâu bán thân.
Thậm chí còn lấy ra khế ước lúc bọn họ bán ta vào thanh lâu.
Trong chốc lát, lời đồn đại nổi lên khắp kinh thành.
Ta không hề có chút hoảng loạn, chậm rãi phái người đi điều tra, lại phát hiện ra một sự thật khác.
Thân phận của Thẩm Chi Chi.
Nghĩa phụ, nghĩa mẫu của ta không phải người Đại Yến, mà là người Nam Cương.
Lúc này ta mới nhớ lại, từ khi bản thân có ký ức, bọn họ luôn đánh đập và chửi mắng ta, chỉ có ngày mười lăm hàng tháng là họ không đánh ta, bởi vì ngày hôm đó bọn họ sẽ biến mất suốt một ngày một đêm.
Người mà ta phái đi báo lại rằng, vào ngày mười lăm hàng tháng đó, bọn họ sẽ đi đến thanh lâu, nơi mà năm đó họ định bán ta vào.
Bọn họ đến để gặp nữ tử thanh lâu đã sinh ra Thẩm Chi Chi.
Mà nữ tử thanh lâu đó lại chính là muội muội ruột của vua Nam Cương.
Và Thẩm Chi Chi là hậu duệ của hoàng tộc Nam Cương.
Ta có chút kinh ngạc trước thân phận của Thẩm Chi Chi nhưng điều khiến ta càng khiếp sợ hơn chính là Thẩm gia lại dám có ý đồ mưu phản.
Sau khi ta nói thân phận của Thẩm Chi Chi cho Yến Phù Quang biết, Yến Phù Quang lập tức phái người đi điều tra, bức cung nghĩa phụ, nghĩa mẫu của ta.
Cuối cùng mới biết được, lão ma ma bên cạnh Thẩm mẫu cũng là gián điệp của Nam Cương. Năm đó bọn họ tráo đổi ta và Thẩm Chi Chi chính là vì để cho Thẩm Chi Chi có thể gả vào hoàng thất, trở thành Hoàng hậu.
Nếu như Thẩm Chi Chi trở thành Hoàng hậu, sau này sinh ra Thái tử mang huyết mạch Nam Cương thì một nửa giang sơn Đại Yến này sẽ thuộc về Nam Cương.
Điều bọn họ nhắm đến chính là toàn bộ Đại Yến.
Mà Thẩm gia tự biết mình đã đắc tội Yến Phù Quang, không còn hy vọng về tương lai, nên đã nghe theo sự xúi giục của Thẩm Chi Chi, liên hợp với Uy Viễn Hầu phủ - nhà mẹ đẻ của Thẩm mẫu, thông đồng với ngoại địch.
Mấy đời Uy Viễn Hầu phủ đều trấn thủ biên giới phía Nam, giáp ranh với Nam Cương.
Sau khi biết được âm mưu của bọn họ, Yến Phù Quang lập tức lên kế hoạch.
Ta tin rằng hắn có thể xử lý tốt chuyện này, càng cảm thấy thật may mắn. Nếu như không phải ta phát hiện ra thân phận của Thẩm Chi Chi, sợ rằng thật sự không ai ngờ tới Thẩm gia lại có gan mưu phản.
Chỉ là, mưu đồ của Thẩm gia và Uy Viễn Hầu phủ còn chưa kịp bắt đầu, đã bị Yến Phù Quang bóp nát từ trong trứng nước.
Yến Phù Quang đã tố cáo với Đế Hậu, nếu như lần này không phải ta kịp thời phát hiện ra thân phận của Thẩm Chi Chi có dính dấp đến âm mưu phía sau thì có lẽ bách tính sẽ phải trải qua một trận chiến gian khổ.
Từ đó, Đế Hậu cũng không còn chỉ trích ta nữa. Ta biết Yến Phù Quang cố tình nói như vậy là vì hắn muốn bảo vệ ta.
Ta rất vui lòng tiếp nhận ý tốt này của hắn, như vậy chỉ khiến địa vị của ta càng thêm vững chắc hơn.
11
Người Thẩm gia và Uy Viễn Hầu phủ đều bị giam giữ trong nhà lao.
Ngày bọn họ bị phán xử xét nhà diệt tộc, ta đã đến nhà lao thăm bọn họ.
Bởi vì có công tố cáo, ta không những không bị liên lụy mà vị trí Thái tử phi cũng không bị phế bỏ.
Ánh mắt người Thẩm gia nhìn ta giống như nhìn thấy vị cứu tinh.
"Phù Nhi, con mau cứu chúng ta, chúng ta đều là phụ mẫu thân sinh của con mà!"
Thẩm phụ, Thẩm mẫu nhìn ta đầy khẩn thiết: "Con được Thái tử điện hạ yêu thích như vậy. Chỉ cần con cầu xin Thái tử điện hạ, ngài ấy nhất định sẽ nghe theo con!"
Ta cười nhạo một tiếng: "Giờ các người mới nhớ đến con là nữ nhi thân sinh của các người sao?"
"Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân, các người đối xử với ta như thế nào, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ."
"Thời điểm các người tin vào lời của Thẩm Chi Chi, mưu đồ phản nghịch, các người căn bản không hề bận tâm đến sự sống c.h.ế.t của ta, vậy tại sao ta phải cứu các người?"
Thẩm Chi Chi khóc lóc đến đứt gan đứt ruột: "Tỷ tỷ, cho dù tỷ hận muội nhưng phụ thân, mẫu thân là phụ mẫu thân sinh của tỷ mà, sao tỷ có thể làm như vậy chứ?"
Tiếng lòng lại vang lên: [Tỷ tỷ nhất định là vì hận ta nên mới không chịu cứu chúng ta, có phải chỉ cần ta c.h.ế.t đi thì phụ thân, mẫu thân mới được cứu...]
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Thẩm phụ đột nhiên điên cuồng gào lên với Thẩm Chi Chi.
"Nếu không phải ngươi cố ý để chúng ta nghe thấy tiếng lòng của ngươi, hại chúng ta hiểu lầm Phù Nhi, thì sao chúng ta lại không thương Phù Nhi chứ? Là ngươi đã hại phụ tử chúng ta xa cách!"
Ánh mắt Thẩm Chi Chi lảng tránh: "Phụ thân, người đang nói cái gì vậy? Tiếng lòng gì chứ?"
"Đừng giả vờ nữa! Chính ngươi! Chính là tiếng lòng của ngươi nói Phù Nhi tự nguyện bước vào thanh lâu, nói con bé ép ngươi nhảy xuống hồ, nói con bé quyến rũ Thái tử, không còn tấm thân trong sạch, cho nên ta mới đối xử không tốt với Phù Nhi!"
"Tất cả là do cái thứ tiện nhân nhà ngươi đã hại Thẩm gia chúng ta rơi vào tình cảnh thảm hại này!"
Khuôn mặt Thẩm phụ đỏ bừng, Thẩm mẫu cũng sững sờ nhìn Thẩm Chi Chi, không nói một lời.
Còn Thẩm Hoài, ánh mắt hắn ta nhìn Thẩm Chi Chi giống như rắn độc, lạnh lùng thâm hiểm.
"Chi Chi, tại sao chúng ta lại nghe được tiếng lòng của ngươi? Tại sao lại hiểu lầm A Phù? Tại sao lại nghe theo lời ngươi mà đi mưu phản? Ngươi thật sự không biết gì sao?"
Thẩm Chi Chi bắt đầu hoảng sợ: "Ta... Ta không biết."
"Ngươi còn muốn giả vờ đến khi nào?"
Thẩm Hoài đột nhiên đứng dậy, bóp lấy cổ Thẩm Chi Chi: "Chính là tiếng lòng của ngươi nói ngươi là công chúa Nam Cương, nói Nam Cương sẽ phái ra toàn bộ binh lực giúp chúng ta mưu phản!"
"Nhưng tại sao khi quân đội của Uy Viễn Hầu phủ ở biên giới phía Nam bị Yến Phù Quang bao vây, Nam Cương lại không phái binh đến cứu!"
"Ngươi nói cho ta biết tại sao!"
Ta cười vui vẻ: "Ca ca tốt của ta, tại sao à? Đương nhiên là vì nàng ta lừa các người rồi."
"Nàng ta cố ý muốn hại c.h.ế.t các người mà thôi, chẳng lẽ còn chưa rõ sao?"
Chia rẽ ly gián, đâu phải chỉ một mình Thẩm Chi Chi biết làm.
"Bây giờ tất cả đã kết thúc, Thẩm gia không còn, chúng ta đều phải c.h.ế.t! Tất cả là tại ngươi!"
Hai mắt Thẩm Hoài đỏ ngầu, tay bóp cổ Thẩm Chi Chi ngày càng siết chặt. Thẩm Chi Chi bị buộc phải ngẩng đầu lên, thở hổn hển từng hơi.
Ngay sau đó, ta nhìn thấy Thẩm Chi Chi rút từ trong tay áo ra một cây trâm, hung hăng đâm mạnh vào cánh tay Thẩm Hoài.
Thẩm Chi Chi thoát khỏi sự kìm kẹp, nhìn Thẩm phụ, Thẩm mẫu và Thẩm Hoài rồi bật cười lớn.
"Các người cảm thấy là ta đã hại các người sao?"
"Sai rồi! Là các người ích kỷ thiên vị, là các người đối với Thẩm Phù không nghe không hỏi, là các người cân nhắc lợi hại, tham lam vô sỉ nên mới khiến các người đi đến bước đường này!"
(Truyện được đăng duy nhất tại Facebook Thú vui của Khỉ con)
Thẩm Chi Chi nói không sai, bọn họ nghe được tiếng lòng mà Thẩm Chi Chi muốn bọn họ nghe nhưng ta cũng đã để bọn họ nghe được tiếng lòng thật sự của Thẩm Chi Chi.
Bọn họ lại tự lừa mình, không muốn tin tưởng, cuối cùng bị lợi ích xúi giục mà đi tới đường cùng.
"Phụ thân! Khi người biết Thẩm Phù từng ở thanh lâu, người chưa từng nghĩ đến việc bóp cổ g.i.ế.t c.h.ế.t Thẩm Phù để bảo vệ danh tiếng của Thẩm gia sao? Người thậm chí còn không nghĩ đến việc tra rõ chân tướng mà đã vội định tội nữ nhi của mình!"
"Mẫu thân, người để ta bước vào Đông Cung thật sự là vì yêu thương ta sao? Người chỉ muốn chứng minh rằng người do chính tay mẫu thân nuôi dạy có thể trở thành Hoàng hậu! Người là vì thể diện của bản thân mình mà thôi!"
"Còn cả ngươi nữa, Thẩm Hoài. Ngươi mưu phản là vì cái gì? Chẳng phải cũng vì lòng tham của ngươi, vì quyền lực mà ngươi thèm muốn đó sao?"
"Cho dù các ngươi có đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta, cũng không thể thay đổi được sự thật là các ngươi ích kỷ xấu xa!"
"Đủ rồi! Ngươi đi c.h.ế.t đi! Đi c.h.ế.t đi!"
12
Thẩm Hoài rút cây trâm trên cánh tay ra, đâm từng nhát từng nhát lên người Thẩm Chi Chi.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, Thẩm Chi Chi vùng vẫy, miệng liên tục kêu gào cứu mạng...
"Mẫu thân, cứu con... cứu con..."
Nàng ta bò đến bên cạnh Thẩm mẫu, tiếng kêu cứu dần dần yếu đi.
Thẩm Hoài vẫn không ngừng dùng cây trâm đâm từng nhát lên người nàng ta, dường như muốn trút hết mọi bất mãn trong lòng.
Mùi m.á.u tanh tràn ngập bên trong nhà lao, Thẩm Chi Chi toàn thân đẫm m.á.u nằm dưới đất, thoi thóp.
Cuối cùng, nàng ta khẽ cười: "Thẩm Hoài, ta quên nói cho ngươi biết, ta... đang mang thai đứa con của ngươi..."
Nghe được câu nói này, động tác của Thẩm Hoài khựng lại, hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Chi Chi đã c.h.ế.t dưới tay mình.
Trên khuôn mặt bị m.á.u tươi nhuộm đỏ chảy xuống dòng huyết lệ, hắn ta phá lên cười, rồi đột nhiên ôm lấy thi thể của Thẩm Chi Chi khóc lớn.
Thẩm Hoài tự vẫn trong nhà lao, Thẩm phụ, Thẩm mẫu chứng kiến nhi tử c.h.ế.t, không còn động lực sống, cũng theo đó mà tự kết liễu đời mình.
Còn ta ngẩn người nhìn bức thư được viết bằng m.á.u mà họ để lại cho ta.
Họ nói xin lỗi ta, nhưng ta không việc gì phải tha thứ cả.
Bây giờ chúng ta chỉ là không ai nợ ai nữa mà thôi.
Hy vọng kiếp sau, chúng ta đừng làm người một nhà nữa.
Thẩm gia và Uy Viễn Hầu phủ đã không còn, có triều thần dâng tấu nói ta không thích hợp làm Thái tử phi nữa, thỉnh cầu Hoàng đế phế bỏ ta.
Yến Phù Quang ra sức phản đối mọi ý kiến, thậm chí còn dùng chuyện không làm Thái tử để uy hiếp, kiên quyết giữ lại vị trí Thái tử phi cho ta.
Ta hỏi hắn vì sao, hắn mỉm cười dịu dàng nhìn ta, bên trong đôi mắt phản chiếu bóng hình của ta.
"Bởi vì ta chỉ nhận định A Phù là thê tử duy nhất của ta."
- NGOẠI TRUYỆN YẾN PHÙ QUANG -
Ta cảm thấy rất hứng thú với một người, bởi vì nàng ấy mắng ta là lưu manh, còn tát ta một bạt tai. Nàng ấy hình như đã bị hạ thuốc nhưng sức chịu đựng lại rất phi thường, ta ném nàng vào hồ nước lạnh, đôi môi nàng trắng bệch vì lạnh nhưng vẫn không kêu một tiếng.
Dưới ánh trăng mờ ảo trong đêm tối, ta chỉ nhìn thấy đôi mắt long lanh như mặt nước của nàng, đôi mắt ấy khắc sâu trong ký ức của ta.
Lần nữa gặp lại nàng là trong yến tiệc xuân mà phụ hoàng, mẫu hậu tổ chức cho ta.
Phụ hoàng, mẫu hậu muốn ta tuyển phi, thật ra ta rất kháng cự.
Phụ hoàng rất yêu thương mẫu hậu nhưng bởi vì thân là đế vương, không thể cùng mẫu hậu sống một đời một kiếp một đôi, ông đã nạp rất nhiều phi tử.
Ta đau lòng cho những đêm dài cô độc đầy nước mắt của mẫu hậu, cho nên ta đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không để người ta yêu phải chịu cảnh này.
Ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng, nàng ấy tên là Thẩm Phù.
Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy ta muốn cưới nàng, trong đầu ta đã tưởng tượng ra cảnh cùng nàng trải qua quãng đời còn lại.
Thế nhưng ta lại nghe thấy tiếng lòng của một người khác, điều này nghe thật hoang đường nhưng đó lại là sự thật.
Nhưng ta không vui, nàng ta lại dám bội nhọ người mà ta nhìn trúng.
Nàng ta nghĩ ta sẽ vì tiếng lòng của nàng ta mà sinh ra thành kiến với người mà ta nhìn trúng sao?
Sẽ không, trực giác nói cho ta biết, nếu như ta tin, ta sẽ mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời này.
Ta muốn cưới Thẩm Phù, ta nhất định phải cưới nàng.
Không hiểu tại sao, ánh mắt của ta luôn vô duyên vô cớ bị nàng thu hút nhưng nàng dường như không hề thích ta.
Đêm động phòng hoa chúc, nàng cũng không nhiệt tình lắm, chỉ có một mình ta là cố gắng.
Không sao, thời gian còn rất dài, ta sẽ làm cho nàng yêu ta.
Sau đó, bất kể nàng làm gì, ta cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Sau những ngày tháng kiên trì không ngừng nghỉ, nói gì nghe nấy của ta, giờ đây mỗi khi đối mặt với ta dường như nàng sẽ thẹn thùng đỏ mặt.
Ta đoán nàng nhất định đã yêu ta rồi.
Đúng vậy, A Phù của ta yêu ta nhất.
Cho nên, kiếp này, ta chỉ một thê tử duy nhất là nàng.
~ HẾT ~