Tiếng Lòng Của Nghĩa Muội - Lệ Lệ Bối Nhĩ
Chương 2
4
Yến tiệc xuân là tiệc do Đế Hậu tổ chức để tuyển chọn Thái tử phi.
Thẩm Chi Chi đi theo Thẩm mẫu, đã đợi ở cửa từ sớm.
Thẩm Chi Chi dường như rất thích mặc y phục màu trắng, trông rất mộc mạc, tao nhã.
Còn ta lại ưa chuộng màu sắc diễm lệ.
Ta vừa đi tới, Thẩm Chi Chi liền chạy tới ôm lấy cánh tay ta như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Tỷ tỷ, hôm nay sẽ có rất nhiều quý nữ thế gia tới, muội rất thân với các nàng ấy, đến lúc đó muội sẽ giới thiệu tỷ với các nàng...".
Nhớ lại kiếp trước, Thẩm Chi Chi cũng như vậy, nói sẽ giới thiệu ta với các quý nữ kia, nhưng thực chất lại nói trước mặt bọn họ rằng ta vừa mới được chuộc từ thanh lâu ra, chưa thấy qua sự đời nên mong họ chiếu cố nhiều hơn.
Vì mấy lời của Thẩm Chi Chi mà các quý nữ thế gia đều khinh thường ta, thậm chí còn cô lập, bắt nạt ta.
Ta mỉm cười: "Cảm tạ muội muội, chỉ là tính tỷ trời sinh không thích giao thiệp với người khác, sợ là phụ ý tốt của muội rồi."
Nói xong, ta liền khéo léo rút cánh tay ra khỏi vòng tay của Thẩm Chi Chi.
Thẩm Chi Chi tỏ vẻ tủi thân: "Vâng, muội xin lỗi, là do muội không nghĩ tới việc tỷ không thích náo nhiệt."
Trong lòng lại nghĩ: [Các quý nữ kia đều xuất thân cao quý, tỷ tỷ ở cùng các nàng nhiều hơn, nói không chừng cũng sẽ trở nên đoan trang, rộng lượng. Như vậy đối với tương lai Thẩm gia cũng tốt, sao tỷ tỷ lại từ chối ý tốt của ta chứ?]
Thẩm mẫu nhíu mày: "Thẩm Phù, Chi Chi làm vậy là vì muốn tốt cho con. Con nên tiếp xúc nhiều với các quý nữ thế gia, học hỏi từ các nàng. Nếu không, với mấy thói quen từ thanh... thói hư tật xấu của đám dân đen, dáng vẻ tầm thường của con sao có thể làm Thái tử phi được? Đừng để đến lúc đó làm mất mặt Thẩm gia!"
"Mẫu thân dạy rất đúng, con nhất định sẽ đi theo muội muội học hỏi thật tốt."
Ta đáp lại cho có lệ, trong đầu thì đang suy nghĩ phải làm thế nào để nói cho họ biết, thật ra nữ nhi tốt mà họ yêu thương mới chính là đời sau của nữ tử thanh lâu.
Ta lờ đi ánh mắt chán ghét của Thẩm mẫu ở phía sau, tự mình bước lên xe ngựa.
Sau khi vào cung, Thẩm Chi Chi tỏ ra vô cùng tự tin, được một đám các tiểu thư con nhà quan lại vây quanh.
Còn ta thì yên lặng đứng một bên, không có ý định tham gia, nhưng vẫn bị tìm tới.
"Ngươi chính là tỷ tỷ của Chi Chi? Quả nhiên là hồ ly tinh từ thanh lâu bước ra, ăn mặc như vậy, chỉ biết quyến rũ người khác, đúng là hạ tiện!"
Là biểu muội của Thái tử, Quận chúa Nguyệt Hoa.
Kiếp trước, chính nàng ta là người cầm đầu, cùng Thẩm Chi Chi bắt nạt ta.
Ta cười nói: "Quận chúa phong hoa tuyệt đại, thần nữ dung mạo tầm thường, tự thấy mình không thể quyến rũ người khác như người."
Quận chúa Nguyệt Hoa tức đến tái mặt: "Dám trào phúng Bổn quận chúa, vả miệng!"
"Quận chúa khoan đã!" Thẩm Chi Chi tỏ vẻ rất lo lắng, nàng ta thở dài một tiếng: "Tỷ tỷ, sao tỷ có thể chọc giận Quận chúa như vậy chứ? Quận chúa là muội muội mà Thái tử điện hạ yêu thương nhất, không phải tỷ thích Thái tử điện hạ sao? Nếu tỷ bắt nạt Quận chúa, Thái tử điện hạ càng không thể lấy tỷ đâu!"
Thẩm Chi Chi càng nói, sắc mặt Quận chúa Nguyệt Hoa càng khó coi.
Ai mà không biết, Quận chúa Nguyệt Hoa yêu thích Thái tử đến phát điên, nữ nhân nào dám ngấp nghé Thái tử đều sẽ bị nàng ta xem như kẻ thù.
Rất nhiều quý nữ thế gia đã từng bị nàng ta dạy dỗ một trận, thậm chí còn hủy hoại sự trong sạch của không ít người.
Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn bình an vô sự, bởi vì phụ mẫu của nàng ta đã hy sinh để bảo vệ Đương kim bệ hạ lên ngôi. Chỉ dựa vào phần công lao này, cho dù nàng ta có làm gì, ân sủng cũng sẽ không giảm bớt.
Mà ta hoàn toàn không có ý định phản bác.
[Đấu đi, đấu đi! Tốt nhất là để Thái tử điện hạ nhìn thấy các ngươi cắn xé lẫn nhau. Như vậy Thái tử điện hạ sẽ ghét bỏ các ngươi, cũng sẽ thấy được sự hiền hậu, độ lượng của ta! Vị trí Thái tử phi là của ta! Không ai có thể cướp lấy từ tay ta!]
Quận chúa Nguyệt Hoa vốn định nổi đóa với ta, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Thẩm Chi Chi, sắc mặt thay đổi, khiến người khác khó đoán.
Ta vẫn giữ nụ cười trên môi.
[Nữ nhân điên này nhìn ta làm gì? Còn không mau đánh cái đồ tiện nhân Thẩm Phù này đi? Nhanh lên, đánh đi, Thái tử điện hạ sắp tới rồi. Nếu các người không đánh thì sao Thái tử điện hạ biết mà ghét bỏ các người rồi thấy được điểm tốt của ta chứ.]
Giây tiếp theo, bàn tay của Quận chúa Nguyệt Hoa đã giáng xuống gương mặt Thẩm Chi Chi.
5
Thẩm Chi Chi bị đánh ngã xuống đất, khóe miệng rỉ m.á.u.
"Tiện nhân! Ngươi nói bậy cái gì! Chỉ dựa vào một đứa tiểu thư Thẩm gia giả như ngươi, mà cũng dám cướp Thái tử biểu ca với Bổn quận chúa?"
Thẩm Chi Chi ôm mặt, không thể tin nhìn Quận chúa Nguyệt Hoa: "Quận chúa, người... người đang nói gì vậy, là Thẩm Phù. Thẩm Phù mới là người ngấp nghé Thái tử điện hạ..."
Quận chúa Nguyệt Hoa quay lại nhìn ta, ta nhún vai, mỉm cười vô tội với nàng ta.
[Nữ nhân điên này có bệnh à! Ta làm thiên kim giả của Thẩm gia thì sao! Ít ra vẫn còn tốt hơn nàng, cái đồ vô dụng có cha sinh không có mẹ dạy! Dựa vào cái gì mà ta không thể gả cho Thái tử điện hạ!]
"Đủ rồi, đừng nói nữa!"
Sắc mặt Quận chúa Nguyệt Hoa trở nên nhăn nhó, nàng ta chỉ vào Thẩm Chi Chi đang nằm dưới đất: "Tiện nhân! Bất kể những gì ta nghe được là thật hay giả. Tóm lại, chỉ cần có người dám có ý định đến gần Thái tử biểu ca, ta nhất định sẽ không buông tha cho kẻ đó!"
Nói xong, Quận chúa Nguyệt Hoa quay người rời đi.
Trong ánh mắt Thẩm Chi Chi thoáng hiện lên một tia hoảng loạn khó nhận ra.
Có phải nàng ta đang cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Quận chúa Nguyệt Hoa lại nghe được tiếng lòng của mình?
Còn ta chỉ cảm khái, kỹ năng mà hệ thống ban cho thực sự rất hữu dụng.
Thẩm Chi Chi sắc mặt u ám đứng dậy, nhìn ta với ánh mắt hung ác: "Thẩm Phù, ngươi đừng có mà đắc ý, ngươi cho rằng ngươi là đích nữ Thẩm gia, thì có thể làm Thái tử phi sao?"
"Thái tử điện hạ chỉ có thể là của ta!"
Nói xong, nàng ta khẽ hừ một tiếng rồi vội vàng đi thay y phục, vì Thái tử thật sự sắp đến rồi.
Đi cùng Thái tử còn có Đế Hậu.
Ta nhìn bóng dáng Thái tử Yến Phù Quang, có chút ngẩn ngơ.
Không thể nói là ta hận hắn, chỉ là nếu không phải vì ánh mắt lạnh lùng và sự dung túng của hắn, ta cũng sẽ không c.h.ế.t thảm ở lãnh cung.
Kiếp trước, Đế Hậu từng có ý định tứ hôn cho ta và Yến Phù Quang, lại vì tiếng lòng của Thẩm Chi Chi mà Đế Hậu đã nhận định ta quyến rũ Yến Thời Quang, hành vi không đúng đắn nên đã thu hồi việc tứ hôn.
Nhưng Thẩm gia là thế gia trăm năm, Thẩm phụ là nguyên lão hai triều, đứng đầu bá quan văn võ nên Thái tử phi nhất định phải xuất thân từ Thẩm gia.
Cho nên, Đế Hậu lùi một bước, để Thẩm Chi Chi trở thành Thái tử phi. Hơn nữa, Đế Hậu cũng nghe nói Thẩm phụ và Thẩm mẫu yêu thương Thẩm Chi Chi hơn ta, nên càng cảm thấy Thẩm Chi Chi làm Thái tử phi là tốt nhất.
(Truyện được đăng duy nhất tại Facebook Thú vui của Khỉ con)
Nhưng điều khiến ta không ngờ là Yến Phù Quang lại đích thân đi cầu xin Đế Hậu, nói rằng muốn chọn ta làm Thái tử phi.
Sau đó, ta thật sự tiến vào Đông Cung, trở thành Thái tử phi.
Thế nhưng, Thẩm Chi Chi cũng vào Đông Cung, trở thành Trắc phi của Thái tử.
Yến Phù Quang đối xử với ta rất lạnh nhạt nhưng cũng chưa từng hà khắc với ta. Ta từng nghĩ rằng cứ sống như vậy cũng không tệ.
Nhưng tiếc là trừ Yến Phù Quang, tất cả mọi người đều hy vọng Thẩm Chi Chi trở thành Thái tử phi..
Hoàng hậu không ngừng gây sức ép, sự trách móc từ Thẩm phụ và Thẩm mẫu, những lời mắng chửi của Thẩm Hoài, những lời bàn tán của thái giám và cung nữ, âm mưu của Thẩm Chi Chi, cùng với ánh mắt lạnh lùng của Yến Phù Quang, từng thứ một đều đủ sức đè bẹp ta.
Cuối cùng, sau khi bị Yến Phù Quang bắt gian tại trận, ta bị Hoàng đế đày vào lãnh cung, còn Thẩm Chi Chi thì phái người đến hạ độc ta.
Ta đã giải thích không biết bao nhiêu lần rằng ngày hôm đó ta bị hạ thuốc nhưng Yến Phù Quang không tin ta.
"Ngươi chính là đích nữ Thẩm gia, Thầm Phù?"
Giọng nói uy nghiêm của Hoàng đế kéo ta trở về thực tại.
Ta bình tĩnh quỳ xuống: "Hồi bệ hạ, thần nữ chính là Thẩm Phù."
"Quả thật là một khuôn mặt đẹp, rất xứng với dung mạo của nhi tử ta."
Hoàng hậu nhìn ta từ trên xuống dưới, có vẻ rất hài lòng với dáng vẻ của ta.
Suy cho cùng, dáng vẻ hiện tại của ta đã được rèn luyện từng chút một dưới sự chỉ bảo của bà ấy, theo yêu cầu của bà mà từng bước hun đúc nên.
Cho nên hiện giờ Hoàng hậu nhìn ta, chắc hẳn rất hài lòng.
Chỉ là, Thẩm Chi Chi vẫn còn ở đây.
[Tỷ tỷ từng không màng đến danh dự, quyến rũ Thái tử điện hạ ở Phổ Đà Tự, nhất định là tỷ rất yêu thích Thái tử điện hạ.]
Tiếng lòng của Thẩm Chi Chi khiến sắc mặt Đế Hậu càng ngày càng u ám.
Nhưng ánh mắt của Yến Phù Quang không hề thay đổi, vẫn chăm chú nhìn ta.
"Trông thì có vẻ tốt đẹp, tiếc là trong ngoài không đồng nhất!"
Lời quở trách Hoàng hậu vừa dứt, Thẩm Chi Chi liền lộ vẻ đắc ý.
[Đích nữ thì sao? Còn không phải là bại dưới tay ta! Đợi đến khi ta vào Đông Cung, Thẩm Phù, ngươi sẽ không còn giá trị gì nữa, cứ đợi bị đuổi ra khỏi nhà đi! Ngày ngươi rời khỏi Thẩm gia chính là ngày giỗ của ngươi! Ta mới là tiểu thư duy nhất của Thẩm gia, tương lai sẽ là Hoàng hậu!]
Vẻ đắc ý của Thẩm Chi Chi còn chưa kịp thu lại, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Hoàng hậu nhìn chằm chằm.
6
Những người có thể trở thành Hoàng hậu, đều không phải là kẻ ngốc.
"Lá gan Thẩm phu nhân lớn thật, dám trái ý chỉ của bổn cung!
Trước lời quở trách của Hoàng hậu, Thẩm mẫu vội vàng quỳ xuống: "Thần phụ bị oan!"
"Bị oan? Bổn cung đã hạ chỉ đưa đích nữ các nhà đến dự yến tiệc xuân, ngươi mang theo nghĩa nữ đến là có ý gì? Đại Yến ta phân chia tôn ti rõ ràng, chẳng lẽ ngươi muốn để nghĩa nữ không rõ lai lịch này của ngươi làm Thái tử phi?"
"Thần phụ không dám! Hoàng hậu nương nương xin bớt giận!" Thẩm mẫu cúi đầu chạm đất, toàn thân run rẩy.
Còn ta chỉ đứng nhìn, cũng không cầu xin cho bà giống như kiếp trước.
Kiếp trước, Hoàng hậu cũng dùng tội danh này để hỏi tội Thẩm mẫu, chỉ là không hề tức giận như bây giờ.
Kiếp trước, Hoàng hậu chỉ muốn xem Thẩm gia coi trọng Thẩm Chi Chi đến mức nào.
Nhưng lần này, ta cố ý để Hoàng hậu nghe được tiếng lòng của Thẩm Chi Chi. Đối với một nữ nhân không thể dung thứ cho tỷ tỷ mình, độc ác tàn nhẫn, mưu mô tính toán, Hoàng hậu thật sự rất tức giận.
"Mẫu hậu, hà tất phải tức giận, làm tổn hại đến thân thể." Yến Phù Quang an ủi Hoàng hậu, sau đó quay sang nhìn ta, "Thẩm đại tiểu thư, đứng lên đi."
Giọng điệu mềm mại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Ta có chút khó hiểu, Yến Phù Quang không nghe được tiếng lòng của Thẩm Chi Chi sao?
Theo lý mà nói, không phải hắn nên ghét ta sao?
Dù sao, lần đó chiếm tiện nghi của hắn ở Phổ Đà Tự, chính là ta nha.
Lúc ấy ta vừa mới được biết mình là đích nữ của Thẩm gia, còn chưa được đón về Thẩm gia.
Biết tin tìm được người nhà, ta cảm thấy rất vui mừng, liền đến Phổ Đà Tự để lễ tạ.
Nhưng ta đã bị người ta hạ thuốc, là do Thẩm Chi Chi làm.
Mục đích của nàng ta là để ta đi làm phiền Thái tử, bị xem như thích khách mà g.i.ế.t c.h.ế.t.
Chuyện này là chính Thẩm Chi Chi đã nói với ta trước khi ta c.h.ế.t ở kiếp trước.
Chỉ có điều, đêm đó ta không c.h.ế.t, không có chuyện gì xảy ra, ta bị Yến Phù Quang ném vào hồ nước lạnh, ngâm mình cả đêm.
Yến Phù Quang hẳn là rất ghét ta.
Dù sao, cả kinh đô đều biết Thái tử điện hạ mắc bệnh sạch sẽ.
Nhưng bây giờ thì có chút ngoài ý muốn.
Yến Phù Quang đứng bên cạnh ta, kéo ta cùng quỳ xuống.
"Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần đã chọn xong, nhi thần nhìn trúng đích nữ Thẩm gia."
Sắc mặt Đế Hậu rất khó coi, dù sao ta cũng từng có ý đồ với Thái tử. Trong mắt họ, ta là người tâm tư thâm trầm.
Hơn nữa, còn có Thẩm Chi Chi ở đây.
Tiếng lòng của Thẩm Chi Chi lại vang lên.
[Phải làm sao bây giờ? Tỷ tỷ không còn trong trắng nữa! Nếu bị phát hiện, Thẩm gia sẽ phạm đại tội tru di cửu tộc mất!]
Ta khẽ nhếch môi cười, Thẩm Chi Chi thật đúng là không từ bất kì thủ đoạn nào, vì muốn làm Thái tử phi mà đến những lời vu cáo như vậy cũng dám thốt ra.
Nàng ta để cho Đế Hậu và Yến Phù Quang nghe được tiếng lòng của mình.
Còn lần này, ta lại để tất cả những người có mặt đều nghe thấy tiếng lòng của nàng.
[Sao Bệ hạ và Hoàng hậu lại ngu ngốc như vậy chứ? Ta cũng đã để họ nghe được việc Thẩm Phù quyến rũ Thái tử, thân thể không còn trong trắng rồi còn gì. Sao bọn họ vẫn chưa kéo Thẩm Phù xuống?]
[Thái tử cũng thật là, Thẩm Phù có gì tốt! Ta cũng là đích nữ Thẩm gia mà! Ngài ấy đúng là mắt mù nên mới không chọn ta!]
Trong lòng ta kinh hãi, Thẩm Chi Chi thật to gan, lại dám mắng cả Đế Hậu lẫn Thái tử.
Mọi người có mặt đều nhìn nhau đầy nghi hoặc. Cuối cùng, không ai bảo ai, ánh mắt đều rơi xuống người Thẩm Chi Chi.
Dù sao, đích nữ Thẩm gia, ngoài ta ra thì chỉ có Thẩm Chi Chi.
Thẩm Chi Chi bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn, cả người không được thoải mái.
[Các ngươi nhìn ta làm gì? Một đám ngu xuẩn? Ta là thiên mệnh chi nữ, những người như các ngươi mà cũng dám tranh giành vị trí Thái tử phi với ta, sao không tự soi gương xem mình có xứng hay không!]
Thẩm Chi Chi có khả năng để người khác tùy ý nghe được tiếng lòng của mình, nàng tự phụ cho rằng mình là thiên mệnh chi nữ, cho nên nàng ta hành xử không chút kiêng kỵ gì.
"Người đâu! Kéo nàng ta xuống, đánh c.h.ế.t!"
Người lên tiếng là Yến Phù Quang.
Hắn nhìn Thẩm Chi Chi với ánh mắt chán ghét, đôi mắt sâu thẳm như đang kìm nén cơn giận.
Mặc dù sắc mặt Đế Hậu không tốt nhưng đến cuối cùng vẫn ngăn cản Yến Phù Quang.
Dù sao, việc vô cớ sát hại nữ nhi của thần tử sẽ dẫn tới trăm họ bàn tán.
Việc có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác thật sự quá khó tin, không thể coi là chứng cớ.
Hoàng hậu lấy lý do Thẩm mẫu đưa nghĩa nữ vào yến tiệc, kháng chỉ bất tuân mà đánh Thẩm Chi Chi ba mươi trượng.
Yến tiệc còn chưa kết thúc, Thẩm mẫu đã dẫn ta và Thẩm Chi Chi trở về nhà.
Yến tiệc xuân là tiệc do Đế Hậu tổ chức để tuyển chọn Thái tử phi.
Thẩm Chi Chi đi theo Thẩm mẫu, đã đợi ở cửa từ sớm.
Thẩm Chi Chi dường như rất thích mặc y phục màu trắng, trông rất mộc mạc, tao nhã.
Còn ta lại ưa chuộng màu sắc diễm lệ.
Ta vừa đi tới, Thẩm Chi Chi liền chạy tới ôm lấy cánh tay ta như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Tỷ tỷ, hôm nay sẽ có rất nhiều quý nữ thế gia tới, muội rất thân với các nàng ấy, đến lúc đó muội sẽ giới thiệu tỷ với các nàng...".
Nhớ lại kiếp trước, Thẩm Chi Chi cũng như vậy, nói sẽ giới thiệu ta với các quý nữ kia, nhưng thực chất lại nói trước mặt bọn họ rằng ta vừa mới được chuộc từ thanh lâu ra, chưa thấy qua sự đời nên mong họ chiếu cố nhiều hơn.
Vì mấy lời của Thẩm Chi Chi mà các quý nữ thế gia đều khinh thường ta, thậm chí còn cô lập, bắt nạt ta.
Ta mỉm cười: "Cảm tạ muội muội, chỉ là tính tỷ trời sinh không thích giao thiệp với người khác, sợ là phụ ý tốt của muội rồi."
Nói xong, ta liền khéo léo rút cánh tay ra khỏi vòng tay của Thẩm Chi Chi.
Thẩm Chi Chi tỏ vẻ tủi thân: "Vâng, muội xin lỗi, là do muội không nghĩ tới việc tỷ không thích náo nhiệt."
Trong lòng lại nghĩ: [Các quý nữ kia đều xuất thân cao quý, tỷ tỷ ở cùng các nàng nhiều hơn, nói không chừng cũng sẽ trở nên đoan trang, rộng lượng. Như vậy đối với tương lai Thẩm gia cũng tốt, sao tỷ tỷ lại từ chối ý tốt của ta chứ?]
Thẩm mẫu nhíu mày: "Thẩm Phù, Chi Chi làm vậy là vì muốn tốt cho con. Con nên tiếp xúc nhiều với các quý nữ thế gia, học hỏi từ các nàng. Nếu không, với mấy thói quen từ thanh... thói hư tật xấu của đám dân đen, dáng vẻ tầm thường của con sao có thể làm Thái tử phi được? Đừng để đến lúc đó làm mất mặt Thẩm gia!"
"Mẫu thân dạy rất đúng, con nhất định sẽ đi theo muội muội học hỏi thật tốt."
Ta đáp lại cho có lệ, trong đầu thì đang suy nghĩ phải làm thế nào để nói cho họ biết, thật ra nữ nhi tốt mà họ yêu thương mới chính là đời sau của nữ tử thanh lâu.
Ta lờ đi ánh mắt chán ghét của Thẩm mẫu ở phía sau, tự mình bước lên xe ngựa.
Sau khi vào cung, Thẩm Chi Chi tỏ ra vô cùng tự tin, được một đám các tiểu thư con nhà quan lại vây quanh.
Còn ta thì yên lặng đứng một bên, không có ý định tham gia, nhưng vẫn bị tìm tới.
"Ngươi chính là tỷ tỷ của Chi Chi? Quả nhiên là hồ ly tinh từ thanh lâu bước ra, ăn mặc như vậy, chỉ biết quyến rũ người khác, đúng là hạ tiện!"
Là biểu muội của Thái tử, Quận chúa Nguyệt Hoa.
Kiếp trước, chính nàng ta là người cầm đầu, cùng Thẩm Chi Chi bắt nạt ta.
Ta cười nói: "Quận chúa phong hoa tuyệt đại, thần nữ dung mạo tầm thường, tự thấy mình không thể quyến rũ người khác như người."
Quận chúa Nguyệt Hoa tức đến tái mặt: "Dám trào phúng Bổn quận chúa, vả miệng!"
"Quận chúa khoan đã!" Thẩm Chi Chi tỏ vẻ rất lo lắng, nàng ta thở dài một tiếng: "Tỷ tỷ, sao tỷ có thể chọc giận Quận chúa như vậy chứ? Quận chúa là muội muội mà Thái tử điện hạ yêu thương nhất, không phải tỷ thích Thái tử điện hạ sao? Nếu tỷ bắt nạt Quận chúa, Thái tử điện hạ càng không thể lấy tỷ đâu!"
Thẩm Chi Chi càng nói, sắc mặt Quận chúa Nguyệt Hoa càng khó coi.
Ai mà không biết, Quận chúa Nguyệt Hoa yêu thích Thái tử đến phát điên, nữ nhân nào dám ngấp nghé Thái tử đều sẽ bị nàng ta xem như kẻ thù.
Rất nhiều quý nữ thế gia đã từng bị nàng ta dạy dỗ một trận, thậm chí còn hủy hoại sự trong sạch của không ít người.
Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn bình an vô sự, bởi vì phụ mẫu của nàng ta đã hy sinh để bảo vệ Đương kim bệ hạ lên ngôi. Chỉ dựa vào phần công lao này, cho dù nàng ta có làm gì, ân sủng cũng sẽ không giảm bớt.
Mà ta hoàn toàn không có ý định phản bác.
[Đấu đi, đấu đi! Tốt nhất là để Thái tử điện hạ nhìn thấy các ngươi cắn xé lẫn nhau. Như vậy Thái tử điện hạ sẽ ghét bỏ các ngươi, cũng sẽ thấy được sự hiền hậu, độ lượng của ta! Vị trí Thái tử phi là của ta! Không ai có thể cướp lấy từ tay ta!]
Quận chúa Nguyệt Hoa vốn định nổi đóa với ta, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Thẩm Chi Chi, sắc mặt thay đổi, khiến người khác khó đoán.
Ta vẫn giữ nụ cười trên môi.
[Nữ nhân điên này nhìn ta làm gì? Còn không mau đánh cái đồ tiện nhân Thẩm Phù này đi? Nhanh lên, đánh đi, Thái tử điện hạ sắp tới rồi. Nếu các người không đánh thì sao Thái tử điện hạ biết mà ghét bỏ các người rồi thấy được điểm tốt của ta chứ.]
Giây tiếp theo, bàn tay của Quận chúa Nguyệt Hoa đã giáng xuống gương mặt Thẩm Chi Chi.
5
Thẩm Chi Chi bị đánh ngã xuống đất, khóe miệng rỉ m.á.u.
"Tiện nhân! Ngươi nói bậy cái gì! Chỉ dựa vào một đứa tiểu thư Thẩm gia giả như ngươi, mà cũng dám cướp Thái tử biểu ca với Bổn quận chúa?"
Thẩm Chi Chi ôm mặt, không thể tin nhìn Quận chúa Nguyệt Hoa: "Quận chúa, người... người đang nói gì vậy, là Thẩm Phù. Thẩm Phù mới là người ngấp nghé Thái tử điện hạ..."
Quận chúa Nguyệt Hoa quay lại nhìn ta, ta nhún vai, mỉm cười vô tội với nàng ta.
[Nữ nhân điên này có bệnh à! Ta làm thiên kim giả của Thẩm gia thì sao! Ít ra vẫn còn tốt hơn nàng, cái đồ vô dụng có cha sinh không có mẹ dạy! Dựa vào cái gì mà ta không thể gả cho Thái tử điện hạ!]
"Đủ rồi, đừng nói nữa!"
Sắc mặt Quận chúa Nguyệt Hoa trở nên nhăn nhó, nàng ta chỉ vào Thẩm Chi Chi đang nằm dưới đất: "Tiện nhân! Bất kể những gì ta nghe được là thật hay giả. Tóm lại, chỉ cần có người dám có ý định đến gần Thái tử biểu ca, ta nhất định sẽ không buông tha cho kẻ đó!"
Nói xong, Quận chúa Nguyệt Hoa quay người rời đi.
Trong ánh mắt Thẩm Chi Chi thoáng hiện lên một tia hoảng loạn khó nhận ra.
Có phải nàng ta đang cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Quận chúa Nguyệt Hoa lại nghe được tiếng lòng của mình?
Còn ta chỉ cảm khái, kỹ năng mà hệ thống ban cho thực sự rất hữu dụng.
Thẩm Chi Chi sắc mặt u ám đứng dậy, nhìn ta với ánh mắt hung ác: "Thẩm Phù, ngươi đừng có mà đắc ý, ngươi cho rằng ngươi là đích nữ Thẩm gia, thì có thể làm Thái tử phi sao?"
"Thái tử điện hạ chỉ có thể là của ta!"
Nói xong, nàng ta khẽ hừ một tiếng rồi vội vàng đi thay y phục, vì Thái tử thật sự sắp đến rồi.
Đi cùng Thái tử còn có Đế Hậu.
Ta nhìn bóng dáng Thái tử Yến Phù Quang, có chút ngẩn ngơ.
Không thể nói là ta hận hắn, chỉ là nếu không phải vì ánh mắt lạnh lùng và sự dung túng của hắn, ta cũng sẽ không c.h.ế.t thảm ở lãnh cung.
Kiếp trước, Đế Hậu từng có ý định tứ hôn cho ta và Yến Phù Quang, lại vì tiếng lòng của Thẩm Chi Chi mà Đế Hậu đã nhận định ta quyến rũ Yến Thời Quang, hành vi không đúng đắn nên đã thu hồi việc tứ hôn.
Nhưng Thẩm gia là thế gia trăm năm, Thẩm phụ là nguyên lão hai triều, đứng đầu bá quan văn võ nên Thái tử phi nhất định phải xuất thân từ Thẩm gia.
Cho nên, Đế Hậu lùi một bước, để Thẩm Chi Chi trở thành Thái tử phi. Hơn nữa, Đế Hậu cũng nghe nói Thẩm phụ và Thẩm mẫu yêu thương Thẩm Chi Chi hơn ta, nên càng cảm thấy Thẩm Chi Chi làm Thái tử phi là tốt nhất.
(Truyện được đăng duy nhất tại Facebook Thú vui của Khỉ con)
Nhưng điều khiến ta không ngờ là Yến Phù Quang lại đích thân đi cầu xin Đế Hậu, nói rằng muốn chọn ta làm Thái tử phi.
Sau đó, ta thật sự tiến vào Đông Cung, trở thành Thái tử phi.
Thế nhưng, Thẩm Chi Chi cũng vào Đông Cung, trở thành Trắc phi của Thái tử.
Yến Phù Quang đối xử với ta rất lạnh nhạt nhưng cũng chưa từng hà khắc với ta. Ta từng nghĩ rằng cứ sống như vậy cũng không tệ.
Nhưng tiếc là trừ Yến Phù Quang, tất cả mọi người đều hy vọng Thẩm Chi Chi trở thành Thái tử phi..
Hoàng hậu không ngừng gây sức ép, sự trách móc từ Thẩm phụ và Thẩm mẫu, những lời mắng chửi của Thẩm Hoài, những lời bàn tán của thái giám và cung nữ, âm mưu của Thẩm Chi Chi, cùng với ánh mắt lạnh lùng của Yến Phù Quang, từng thứ một đều đủ sức đè bẹp ta.
Cuối cùng, sau khi bị Yến Phù Quang bắt gian tại trận, ta bị Hoàng đế đày vào lãnh cung, còn Thẩm Chi Chi thì phái người đến hạ độc ta.
Ta đã giải thích không biết bao nhiêu lần rằng ngày hôm đó ta bị hạ thuốc nhưng Yến Phù Quang không tin ta.
"Ngươi chính là đích nữ Thẩm gia, Thầm Phù?"
Giọng nói uy nghiêm của Hoàng đế kéo ta trở về thực tại.
Ta bình tĩnh quỳ xuống: "Hồi bệ hạ, thần nữ chính là Thẩm Phù."
"Quả thật là một khuôn mặt đẹp, rất xứng với dung mạo của nhi tử ta."
Hoàng hậu nhìn ta từ trên xuống dưới, có vẻ rất hài lòng với dáng vẻ của ta.
Suy cho cùng, dáng vẻ hiện tại của ta đã được rèn luyện từng chút một dưới sự chỉ bảo của bà ấy, theo yêu cầu của bà mà từng bước hun đúc nên.
Cho nên hiện giờ Hoàng hậu nhìn ta, chắc hẳn rất hài lòng.
Chỉ là, Thẩm Chi Chi vẫn còn ở đây.
[Tỷ tỷ từng không màng đến danh dự, quyến rũ Thái tử điện hạ ở Phổ Đà Tự, nhất định là tỷ rất yêu thích Thái tử điện hạ.]
Tiếng lòng của Thẩm Chi Chi khiến sắc mặt Đế Hậu càng ngày càng u ám.
Nhưng ánh mắt của Yến Phù Quang không hề thay đổi, vẫn chăm chú nhìn ta.
"Trông thì có vẻ tốt đẹp, tiếc là trong ngoài không đồng nhất!"
Lời quở trách Hoàng hậu vừa dứt, Thẩm Chi Chi liền lộ vẻ đắc ý.
[Đích nữ thì sao? Còn không phải là bại dưới tay ta! Đợi đến khi ta vào Đông Cung, Thẩm Phù, ngươi sẽ không còn giá trị gì nữa, cứ đợi bị đuổi ra khỏi nhà đi! Ngày ngươi rời khỏi Thẩm gia chính là ngày giỗ của ngươi! Ta mới là tiểu thư duy nhất của Thẩm gia, tương lai sẽ là Hoàng hậu!]
Vẻ đắc ý của Thẩm Chi Chi còn chưa kịp thu lại, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Hoàng hậu nhìn chằm chằm.
6
Những người có thể trở thành Hoàng hậu, đều không phải là kẻ ngốc.
"Lá gan Thẩm phu nhân lớn thật, dám trái ý chỉ của bổn cung!
Trước lời quở trách của Hoàng hậu, Thẩm mẫu vội vàng quỳ xuống: "Thần phụ bị oan!"
"Bị oan? Bổn cung đã hạ chỉ đưa đích nữ các nhà đến dự yến tiệc xuân, ngươi mang theo nghĩa nữ đến là có ý gì? Đại Yến ta phân chia tôn ti rõ ràng, chẳng lẽ ngươi muốn để nghĩa nữ không rõ lai lịch này của ngươi làm Thái tử phi?"
"Thần phụ không dám! Hoàng hậu nương nương xin bớt giận!" Thẩm mẫu cúi đầu chạm đất, toàn thân run rẩy.
Còn ta chỉ đứng nhìn, cũng không cầu xin cho bà giống như kiếp trước.
Kiếp trước, Hoàng hậu cũng dùng tội danh này để hỏi tội Thẩm mẫu, chỉ là không hề tức giận như bây giờ.
Kiếp trước, Hoàng hậu chỉ muốn xem Thẩm gia coi trọng Thẩm Chi Chi đến mức nào.
Nhưng lần này, ta cố ý để Hoàng hậu nghe được tiếng lòng của Thẩm Chi Chi. Đối với một nữ nhân không thể dung thứ cho tỷ tỷ mình, độc ác tàn nhẫn, mưu mô tính toán, Hoàng hậu thật sự rất tức giận.
"Mẫu hậu, hà tất phải tức giận, làm tổn hại đến thân thể." Yến Phù Quang an ủi Hoàng hậu, sau đó quay sang nhìn ta, "Thẩm đại tiểu thư, đứng lên đi."
Giọng điệu mềm mại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Ta có chút khó hiểu, Yến Phù Quang không nghe được tiếng lòng của Thẩm Chi Chi sao?
Theo lý mà nói, không phải hắn nên ghét ta sao?
Dù sao, lần đó chiếm tiện nghi của hắn ở Phổ Đà Tự, chính là ta nha.
Lúc ấy ta vừa mới được biết mình là đích nữ của Thẩm gia, còn chưa được đón về Thẩm gia.
Biết tin tìm được người nhà, ta cảm thấy rất vui mừng, liền đến Phổ Đà Tự để lễ tạ.
Nhưng ta đã bị người ta hạ thuốc, là do Thẩm Chi Chi làm.
Mục đích của nàng ta là để ta đi làm phiền Thái tử, bị xem như thích khách mà g.i.ế.t c.h.ế.t.
Chuyện này là chính Thẩm Chi Chi đã nói với ta trước khi ta c.h.ế.t ở kiếp trước.
Chỉ có điều, đêm đó ta không c.h.ế.t, không có chuyện gì xảy ra, ta bị Yến Phù Quang ném vào hồ nước lạnh, ngâm mình cả đêm.
Yến Phù Quang hẳn là rất ghét ta.
Dù sao, cả kinh đô đều biết Thái tử điện hạ mắc bệnh sạch sẽ.
Nhưng bây giờ thì có chút ngoài ý muốn.
Yến Phù Quang đứng bên cạnh ta, kéo ta cùng quỳ xuống.
"Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần đã chọn xong, nhi thần nhìn trúng đích nữ Thẩm gia."
Sắc mặt Đế Hậu rất khó coi, dù sao ta cũng từng có ý đồ với Thái tử. Trong mắt họ, ta là người tâm tư thâm trầm.
Hơn nữa, còn có Thẩm Chi Chi ở đây.
Tiếng lòng của Thẩm Chi Chi lại vang lên.
[Phải làm sao bây giờ? Tỷ tỷ không còn trong trắng nữa! Nếu bị phát hiện, Thẩm gia sẽ phạm đại tội tru di cửu tộc mất!]
Ta khẽ nhếch môi cười, Thẩm Chi Chi thật đúng là không từ bất kì thủ đoạn nào, vì muốn làm Thái tử phi mà đến những lời vu cáo như vậy cũng dám thốt ra.
Nàng ta để cho Đế Hậu và Yến Phù Quang nghe được tiếng lòng của mình.
Còn lần này, ta lại để tất cả những người có mặt đều nghe thấy tiếng lòng của nàng.
[Sao Bệ hạ và Hoàng hậu lại ngu ngốc như vậy chứ? Ta cũng đã để họ nghe được việc Thẩm Phù quyến rũ Thái tử, thân thể không còn trong trắng rồi còn gì. Sao bọn họ vẫn chưa kéo Thẩm Phù xuống?]
[Thái tử cũng thật là, Thẩm Phù có gì tốt! Ta cũng là đích nữ Thẩm gia mà! Ngài ấy đúng là mắt mù nên mới không chọn ta!]
Trong lòng ta kinh hãi, Thẩm Chi Chi thật to gan, lại dám mắng cả Đế Hậu lẫn Thái tử.
Mọi người có mặt đều nhìn nhau đầy nghi hoặc. Cuối cùng, không ai bảo ai, ánh mắt đều rơi xuống người Thẩm Chi Chi.
Dù sao, đích nữ Thẩm gia, ngoài ta ra thì chỉ có Thẩm Chi Chi.
Thẩm Chi Chi bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn, cả người không được thoải mái.
[Các ngươi nhìn ta làm gì? Một đám ngu xuẩn? Ta là thiên mệnh chi nữ, những người như các ngươi mà cũng dám tranh giành vị trí Thái tử phi với ta, sao không tự soi gương xem mình có xứng hay không!]
Thẩm Chi Chi có khả năng để người khác tùy ý nghe được tiếng lòng của mình, nàng tự phụ cho rằng mình là thiên mệnh chi nữ, cho nên nàng ta hành xử không chút kiêng kỵ gì.
"Người đâu! Kéo nàng ta xuống, đánh c.h.ế.t!"
Người lên tiếng là Yến Phù Quang.
Hắn nhìn Thẩm Chi Chi với ánh mắt chán ghét, đôi mắt sâu thẳm như đang kìm nén cơn giận.
Mặc dù sắc mặt Đế Hậu không tốt nhưng đến cuối cùng vẫn ngăn cản Yến Phù Quang.
Dù sao, việc vô cớ sát hại nữ nhi của thần tử sẽ dẫn tới trăm họ bàn tán.
Việc có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác thật sự quá khó tin, không thể coi là chứng cớ.
Hoàng hậu lấy lý do Thẩm mẫu đưa nghĩa nữ vào yến tiệc, kháng chỉ bất tuân mà đánh Thẩm Chi Chi ba mươi trượng.
Yến tiệc còn chưa kết thúc, Thẩm mẫu đã dẫn ta và Thẩm Chi Chi trở về nhà.