Tiến Vào Bóng Đêm - Sát Liễu Giá Cá Thần
Chương 7: Nhan Phóng thì làm sao có thể thích cô ta? Thật buồn cười
Màn chế giễu này khiến cô Trương không thể nhìn xuống lớp. Cô ta đã dạy được ba năm, niềm vinh dự về người giáo viên ưu tú này chưa bao giờ tới lượt cô ta, trong lòng cô ta đã tích tụ từ lâu.
Những lời Nhan Phóng nói đã xát muối vào vết thương của cô ấy, mặt cô ấy xanh mét. Cả lớp đều im lặng, không dám thở mạnh.
Cô Trương nở một nụ cười cứng ngắc, cô ta làm sao dám đắc tội với vị tổ tông tới từ kinh thành này được, muốn đắc tội cậu ấy, cô ta cũng không dám. Giọng cô ta mềm mỏng nói: “Em Nhan Phóng nên nghe giảng, đừng hỏi những thứ không liên quan tới lớp.”
“Ồ, đúng là tiêu chuẩn kép.” Cậu ngả người ra sau, mỉm cười Thẩm duy Ngọc ngồi cùng bàn.
Ôn Nguyệt không biết tại sao những giọt nước mắt cô đã cố nén lại rơi xuống như hạt trân châu. Nếu nói mọi người đều không quan tâm cô, cô có thể chịu đựng được. Nếu có người vì cô mà nói, cho dù không phải đặc biệt vì cô, cô cũng sẽ cảm thấy có hàng ngàn ủy khuất đang đồn về phía mình.
Lúc này cô cảm thấy trong lòng mình có một tia nắng ấm áp chiếu vào, giây tiếp theo lại nghe cậu nói: “Cô muốn giảng bài thì giảng nhanh đi, nếu muốn mắng người thì sang một bên.”
Cô cúi đầu, nhìn mũi chân, không khóc nức nở, chỉ có bả vai vợ run nhẹ, là bởi vì cô thật sự không khống chế được.
Hóa ra cậu không chịu được việc cô Trương dạy dỗ người khác trong giờ học……
Cô cố nén cảm giác mất mát, nhưng cô cảm thấy rất cảm kích cậu, ít nhất cậu đã không khoanh tay đứng nhìn.
So với cô thích cậu, là không giống nhau.
Lời cậu vừa nói ra, toàn bộ những người đang hóng chuyện trong lớp mới biết là Nhan Phóng không chịu được cô Trương dạy dỗ người trong lớp, bọn họ còn cho là Nhan Phóng thích Ôn Nguyệt, giúp cô ấy trút giận. Không ít nữ sinh còn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô Trương cười nịnh nọt: “Vậy không nên vì một số người mà làm chậm trễ thời gian của mọi người. Ôn Nguyệt, đi xuống.”
Chuyện này đối với lớp chỉ là chuyện nhỏ, trong lớp rất ít người để ý tới Ôn Nguyệt.
Nhưng Ôn Nguyệt vì chuyện này mà chán nản cả buổi trưa, cô đã chịu đựng đủ cảm giác bị người khác nhắm tới rồi, nhưng không ngờ là lên lớp 12, cô phải chịu đựng cảm giác này thêm lần nữa.
Cô không chịu đựng nổi.
Cô khó khăn dọn dẹp đồ vào cặp, không còn ai trong lớp. Có mấy người ở lớp khác tới, chỉ vào Ôn Nguyệt, sau đó nghe Lý Kỳ Y nói: “Hàn Cười Quân còn nói cái gì mà Nhan Phóng thích cô ta, thật là buồn cười, với nhan sắc như vậy, ai mà thích chứ?”
Trương Linh Lị nói theo: “Đúng vậy, dù nói thế nào cũng không nhìn ra. Nhan Phóng cũng không phải là không có mắt. Liễu Từ mà cậu ấy cũng chướng mắt, thì làm sao có thể thích cô ta? Thật buồn cười.”
“Không tự nhìn xem cô ta có khuôn mặt thế nào.” “Làm gì có, lỡ là cô ta không nhận ra thì sao?”
Tiếng cười nhạo giống như sóng, gần như muốn nhấn chìm cô. Cô cầm cặp sách, gần như chạy như điên để rời khỏi chỗ này.
Khi chạy xuống cầu thang, cô bị trẹo chân xém chút nữa là té ngã. May là vô kịp vịnh tay nắm cầu tháng, mới đứng vững được, tiếp theo cô chạy nhanh.
Nhan Phóng người đang đợi ở lối cầu thang, tính kéo cô lại nhưng không kịp. Cậu thu hồi tay, muốn gọi cô nhưng không kịp, cũng không đuổi theo.
Thấy dáng vẻ của cô giống như bị ma rượt, cậu nhìn về phía phòng học, tay đút vào túi quần bước về phía đó.
Trương Linh Lị: “Cậu nói xem Ôn Nguyệt chạy nhanh như vậy làm gì? Có phải chột dạ hay không? Chẳng lẽ là đang ở cùng Nhan Phóng?”
Dù sau thì trong lớp Nhan Phóng chỉ nói chuyện với Thẩm duy Ngọc, những người khác cậu căn bản không quan tâm. Cô Trương mắng người cũng không phải mới một hai ngày, vì sao Nhan Phóng không nói giúp người khác, mà chỉ nói giúp một mình Ôn Nguyệt, không thể tin được.
“Cậu nói nhảm gì vậy? Nếu chúng ta mù, thì Nhan Phóng cũng không mù.” Bọn họ cũng không mù mà?
Nhan Phóng nghe vậy thì cười nhạt, mọi người lúc này mới nhìn thấy Nhan Phóng đang tựa người vào cửa. Chàng trai đứng dưới ánh hoàng hôn, cười khinh miệt.
Lúc này Nhan Phóng nên chơi bóng rổ chứ, tại sao lại ở chỗ này??
Trong nháy mắt họ có chút xấu hổ, ở sau lưng nói về người khác, để người đó nghe thì nên làm gì bây giờ.
Nhưng cố tình người nghe lại là Nhan Phóng, giáo bá mà đều được mọi người ngầm công nhận, đàn anh đàn chị thấy cậu đều đi đường vòng, đừng nói đến bọn họ làm sao dám chọc giận cậu, liên tục nói xin lỗi.
Dưới cái nhìn đầy tính công kích của cậu, bọn họ cảm thấy hoảng sợ.
“Đừng để tôi nghe thấy các người ở sau lưng nói về tôi, tôi không đánh con gái, nhưng tôi có thể cho các người là ngoại lệ.”
–––––
Tác giả có chuyện nói:
Ôn Nguyệt: Cái gì?! Tên đàn ông chó chết này nói không đánh con gái?
Con chó nào đó: À không phải đâu, đánh trên giường thì có tính là đánh không? Ôn Nguyệt: Không gọi là đánh được, có thể gọi là cung phụng? Bạn **
- -----oOo------
Những lời Nhan Phóng nói đã xát muối vào vết thương của cô ấy, mặt cô ấy xanh mét. Cả lớp đều im lặng, không dám thở mạnh.
Cô Trương nở một nụ cười cứng ngắc, cô ta làm sao dám đắc tội với vị tổ tông tới từ kinh thành này được, muốn đắc tội cậu ấy, cô ta cũng không dám. Giọng cô ta mềm mỏng nói: “Em Nhan Phóng nên nghe giảng, đừng hỏi những thứ không liên quan tới lớp.”
“Ồ, đúng là tiêu chuẩn kép.” Cậu ngả người ra sau, mỉm cười Thẩm duy Ngọc ngồi cùng bàn.
Ôn Nguyệt không biết tại sao những giọt nước mắt cô đã cố nén lại rơi xuống như hạt trân châu. Nếu nói mọi người đều không quan tâm cô, cô có thể chịu đựng được. Nếu có người vì cô mà nói, cho dù không phải đặc biệt vì cô, cô cũng sẽ cảm thấy có hàng ngàn ủy khuất đang đồn về phía mình.
Lúc này cô cảm thấy trong lòng mình có một tia nắng ấm áp chiếu vào, giây tiếp theo lại nghe cậu nói: “Cô muốn giảng bài thì giảng nhanh đi, nếu muốn mắng người thì sang một bên.”
Cô cúi đầu, nhìn mũi chân, không khóc nức nở, chỉ có bả vai vợ run nhẹ, là bởi vì cô thật sự không khống chế được.
Hóa ra cậu không chịu được việc cô Trương dạy dỗ người khác trong giờ học……
Cô cố nén cảm giác mất mát, nhưng cô cảm thấy rất cảm kích cậu, ít nhất cậu đã không khoanh tay đứng nhìn.
So với cô thích cậu, là không giống nhau.
Lời cậu vừa nói ra, toàn bộ những người đang hóng chuyện trong lớp mới biết là Nhan Phóng không chịu được cô Trương dạy dỗ người trong lớp, bọn họ còn cho là Nhan Phóng thích Ôn Nguyệt, giúp cô ấy trút giận. Không ít nữ sinh còn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô Trương cười nịnh nọt: “Vậy không nên vì một số người mà làm chậm trễ thời gian của mọi người. Ôn Nguyệt, đi xuống.”
Chuyện này đối với lớp chỉ là chuyện nhỏ, trong lớp rất ít người để ý tới Ôn Nguyệt.
Nhưng Ôn Nguyệt vì chuyện này mà chán nản cả buổi trưa, cô đã chịu đựng đủ cảm giác bị người khác nhắm tới rồi, nhưng không ngờ là lên lớp 12, cô phải chịu đựng cảm giác này thêm lần nữa.
Cô không chịu đựng nổi.
Cô khó khăn dọn dẹp đồ vào cặp, không còn ai trong lớp. Có mấy người ở lớp khác tới, chỉ vào Ôn Nguyệt, sau đó nghe Lý Kỳ Y nói: “Hàn Cười Quân còn nói cái gì mà Nhan Phóng thích cô ta, thật là buồn cười, với nhan sắc như vậy, ai mà thích chứ?”
Trương Linh Lị nói theo: “Đúng vậy, dù nói thế nào cũng không nhìn ra. Nhan Phóng cũng không phải là không có mắt. Liễu Từ mà cậu ấy cũng chướng mắt, thì làm sao có thể thích cô ta? Thật buồn cười.”
“Không tự nhìn xem cô ta có khuôn mặt thế nào.” “Làm gì có, lỡ là cô ta không nhận ra thì sao?”
Tiếng cười nhạo giống như sóng, gần như muốn nhấn chìm cô. Cô cầm cặp sách, gần như chạy như điên để rời khỏi chỗ này.
Khi chạy xuống cầu thang, cô bị trẹo chân xém chút nữa là té ngã. May là vô kịp vịnh tay nắm cầu tháng, mới đứng vững được, tiếp theo cô chạy nhanh.
Nhan Phóng người đang đợi ở lối cầu thang, tính kéo cô lại nhưng không kịp. Cậu thu hồi tay, muốn gọi cô nhưng không kịp, cũng không đuổi theo.
Thấy dáng vẻ của cô giống như bị ma rượt, cậu nhìn về phía phòng học, tay đút vào túi quần bước về phía đó.
Trương Linh Lị: “Cậu nói xem Ôn Nguyệt chạy nhanh như vậy làm gì? Có phải chột dạ hay không? Chẳng lẽ là đang ở cùng Nhan Phóng?”
Dù sau thì trong lớp Nhan Phóng chỉ nói chuyện với Thẩm duy Ngọc, những người khác cậu căn bản không quan tâm. Cô Trương mắng người cũng không phải mới một hai ngày, vì sao Nhan Phóng không nói giúp người khác, mà chỉ nói giúp một mình Ôn Nguyệt, không thể tin được.
“Cậu nói nhảm gì vậy? Nếu chúng ta mù, thì Nhan Phóng cũng không mù.” Bọn họ cũng không mù mà?
Nhan Phóng nghe vậy thì cười nhạt, mọi người lúc này mới nhìn thấy Nhan Phóng đang tựa người vào cửa. Chàng trai đứng dưới ánh hoàng hôn, cười khinh miệt.
Lúc này Nhan Phóng nên chơi bóng rổ chứ, tại sao lại ở chỗ này??
Trong nháy mắt họ có chút xấu hổ, ở sau lưng nói về người khác, để người đó nghe thì nên làm gì bây giờ.
Nhưng cố tình người nghe lại là Nhan Phóng, giáo bá mà đều được mọi người ngầm công nhận, đàn anh đàn chị thấy cậu đều đi đường vòng, đừng nói đến bọn họ làm sao dám chọc giận cậu, liên tục nói xin lỗi.
Dưới cái nhìn đầy tính công kích của cậu, bọn họ cảm thấy hoảng sợ.
“Đừng để tôi nghe thấy các người ở sau lưng nói về tôi, tôi không đánh con gái, nhưng tôi có thể cho các người là ngoại lệ.”
–––––
Tác giả có chuyện nói:
Ôn Nguyệt: Cái gì?! Tên đàn ông chó chết này nói không đánh con gái?
Con chó nào đó: À không phải đâu, đánh trên giường thì có tính là đánh không? Ôn Nguyệt: Không gọi là đánh được, có thể gọi là cung phụng? Bạn **
- -----oOo------