Tiến Vào Bóng Đêm - Sát Liễu Giá Cá Thần
Chương 31: Em gọi anh tới mà (hơi H)
Ôn Nguyệt nằm trên giường, nghĩ tới chuyện mình khẩu giao cho Nhan Phóng hồi sáng, vẻ mặt của Nhan Phóng lúc đó rất sướng.
Vừa tưởng tượng tới cảnh đó tiểu huy*t của cô lại bắt đầu ướt, còn có cảm giác ngứa ngáy.
Cô đưa một ngón tay vào tiểu huy*t, vẫn không được thỏa mãn, ngược lại càng khó chịu hơn. Cô học theo dáng vẻ của Nhan Phóng, đưa ngón tay vào khe hở, khuấy đảo lung tung, chỉ khiến vách thịt càng sưng to hơn.
Cô không thể tiến vào được nơi cần tới, lại tiến vào một ngón nữa. Kết quả một ngón tay đã cố hết sức, giờ đến ngón thứ hai thì không vào được, cô cảm thấy tiểu huy*t của mình như muốn rách ra vậy.
Nhỏ như vậy, sao có thể nuốt được cái của Nhan Phóng? Tưởng tượng tới côn th*t đỏ tím của Nhan Phóng, cơ thể cô run lên, d*m thủy tràn ra.
Ngón tay cô thuận thế tiến vào, miệng đắng lưỡi khô, cô còn nghĩ là do mình khác nước. Lúc trước không hiểu, bây giờ cô đã hiểu, đây là do cơ thể thèm khát, cô muốn, muốn Nhan Phóng.
Ban ngày Nhan Phóng làm cô cao trào bằng hai ngón tay, nhưng không lên đỉnh được khi không có côn th*t của cậu.
“Hức hức” cô thấp giọng nức nở, sao cô lại trở nên d*m đãng như vậy chứ, rõ ràng trước kia không có. Lý trí nói cho cô biết, cô nên dừng lại, nếu cứ tiếp tục như vậy cô sẽ sớm trở thành tiểu d*m đãng trong miệng Nhan Phóng mất.
Nhưng vừa nghĩ đến Nhan Phóng, tay cô liền bị tiểu huy*t mút chặt. Lấy không ra, cô cũng không định lấy ra.
Nhớ tới cảnh Nhan Phóng kêu cô tự an ủi trước mặt cậu. “Nhan Phóng……ưm.”
Nhớ tới cảnh Nhan Phóng ôm eo cô, ở trên người cô tiến vào. “A…… Làm em, không được…… ưm a.”
Nhớ tới cảnh cô quỳ giữa háng cậu, giúp cậu ngậm côn th*t.
“Em muốn…… Em là tiểu d*m dãng…… Muốn ăn côn th*t lớn của anh, làm chết em đi, a ưm.”
Ôn Nguyệt cảm thấy chính mình sắp lên đỉnh, não trống rỗng, nói năng lộn xộn, chính cô cũng không hiểu, chỉ nhớ đó là những lờ Nhan Phóng đã từng nói qua.
Nghe lời nói tục tĩu từ trong miệng cậu, cô bắt đầu động tình, không tự giác mà bắt chước theo, tưởng tượng tới dáng vẻ cậu làm tiểu huy*t cô.
Dù sao trong phòng chỉ có một mình cô, không quan trọng mình dáng vẻ gì. Cô không nghĩ tới màn hình điện thoại vẫn luôn dừng ở giao diện trò chuyện với Nhan Phóng, cô vô tình gọi cho cậu.
Bên kia Nhan Phóng thấy đã muộn, nghĩ là cô đã ngủ, định nhắn chúc ngủ ngon, kết quả một lát sau nhận được cuộc gọi của cô.
Truyền vào tai chính là tiếng rên rỉ của cô, máu cậu dồn lên não và háng. Ngày thường cô rất ngoan ngoãn, dạy hư một lần thì đã bắt đầu d*m đãng như vậy rồi.
Trong đầu cậu hiện lên dáng vẻ muốn được làm tình của cô.
Triệu Thác thấy cậu nghe điện thoại sắc mặt liền thay đổi, cậu ta tò mò nghiêng đầu về phía Nhan Phóng.
Nhan Phóng vội tắt màn hình, giơ chân đạp cậu ta một cái, cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Triệu Thác còn chưa kịp nghe thấy gì, ngồi dưới đất ôm chân, nhìn theo bóng lưng Nhan Phóng nói: “Xong rồi xong rồi, anh Nhan xong rồi.”
Mọi người đỡ Triệu Thác đứng dậy, có người vỗ vào trán cậu nói: “Cậu nên câm miệng đi.”
Ngô Xu đúng lúc bước vào cửa, Triệu Thác nhìn thấy cô hai trước mắt sáng ngời, đẩy hết đám người đang đỡ cậu ta ra, lau tóc, đắc ý nói: “Ngô Xu tới rồi.”
Ngô Xu cười mỉm, hỏi người đẹp trai vừa gặp ở cầu thang là ai: “Chàng trai vừa rồi là ai vậy?”
Triệu Thác khoác vai cô ta, đưa cho cô ta một ly rượu: “Về sau cậu sẽ biết.”
*
Ôn Nguyệt sắp lên đỉnh thì tiếng đập cửa bỗng vang lên khiến cô giật mình, khoái cảm liền biến mất.
Cô đứng dậy, đi đến trước cửa, từ mắt mèo nhìn ra, là Nhan Phóng. Đã trễ rồi, cậu còn tới làm cái gì?
Cô ngoan ngoãn mở cửa, nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Váy ngủ nhăn nhúm, đầu ngực nhấp nhô sau lớp vải mỏng, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc, đôi mắt hơi ướt. Rất giống như vừa được đàn ông làm tình, Nhan Phóng nhìn mà miệng đắng lưỡi khô.
Lúc nãy, cậu khởi động xe, một đường chạy thẳng tới đây, tóc tai hỗn độn, một hơi chạy lên đây, hô hấp có chút gấp gáp.
Cô vốn không biết mình đã gọi nhầm cho cậu, cậu đẩy cô vào trong phòng, đóng cửa lại, ý cười trong mắt mang theo vẻ cợt nhã: “Em gọi anh tới mà.”
Vừa tưởng tượng tới cảnh đó tiểu huy*t của cô lại bắt đầu ướt, còn có cảm giác ngứa ngáy.
Cô đưa một ngón tay vào tiểu huy*t, vẫn không được thỏa mãn, ngược lại càng khó chịu hơn. Cô học theo dáng vẻ của Nhan Phóng, đưa ngón tay vào khe hở, khuấy đảo lung tung, chỉ khiến vách thịt càng sưng to hơn.
Cô không thể tiến vào được nơi cần tới, lại tiến vào một ngón nữa. Kết quả một ngón tay đã cố hết sức, giờ đến ngón thứ hai thì không vào được, cô cảm thấy tiểu huy*t của mình như muốn rách ra vậy.
Nhỏ như vậy, sao có thể nuốt được cái của Nhan Phóng? Tưởng tượng tới côn th*t đỏ tím của Nhan Phóng, cơ thể cô run lên, d*m thủy tràn ra.
Ngón tay cô thuận thế tiến vào, miệng đắng lưỡi khô, cô còn nghĩ là do mình khác nước. Lúc trước không hiểu, bây giờ cô đã hiểu, đây là do cơ thể thèm khát, cô muốn, muốn Nhan Phóng.
Ban ngày Nhan Phóng làm cô cao trào bằng hai ngón tay, nhưng không lên đỉnh được khi không có côn th*t của cậu.
“Hức hức” cô thấp giọng nức nở, sao cô lại trở nên d*m đãng như vậy chứ, rõ ràng trước kia không có. Lý trí nói cho cô biết, cô nên dừng lại, nếu cứ tiếp tục như vậy cô sẽ sớm trở thành tiểu d*m đãng trong miệng Nhan Phóng mất.
Nhưng vừa nghĩ đến Nhan Phóng, tay cô liền bị tiểu huy*t mút chặt. Lấy không ra, cô cũng không định lấy ra.
Nhớ tới cảnh Nhan Phóng kêu cô tự an ủi trước mặt cậu. “Nhan Phóng……ưm.”
Nhớ tới cảnh Nhan Phóng ôm eo cô, ở trên người cô tiến vào. “A…… Làm em, không được…… ưm a.”
Nhớ tới cảnh cô quỳ giữa háng cậu, giúp cậu ngậm côn th*t.
“Em muốn…… Em là tiểu d*m dãng…… Muốn ăn côn th*t lớn của anh, làm chết em đi, a ưm.”
Ôn Nguyệt cảm thấy chính mình sắp lên đỉnh, não trống rỗng, nói năng lộn xộn, chính cô cũng không hiểu, chỉ nhớ đó là những lờ Nhan Phóng đã từng nói qua.
Nghe lời nói tục tĩu từ trong miệng cậu, cô bắt đầu động tình, không tự giác mà bắt chước theo, tưởng tượng tới dáng vẻ cậu làm tiểu huy*t cô.
Dù sao trong phòng chỉ có một mình cô, không quan trọng mình dáng vẻ gì. Cô không nghĩ tới màn hình điện thoại vẫn luôn dừng ở giao diện trò chuyện với Nhan Phóng, cô vô tình gọi cho cậu.
Bên kia Nhan Phóng thấy đã muộn, nghĩ là cô đã ngủ, định nhắn chúc ngủ ngon, kết quả một lát sau nhận được cuộc gọi của cô.
Truyền vào tai chính là tiếng rên rỉ của cô, máu cậu dồn lên não và háng. Ngày thường cô rất ngoan ngoãn, dạy hư một lần thì đã bắt đầu d*m đãng như vậy rồi.
Trong đầu cậu hiện lên dáng vẻ muốn được làm tình của cô.
Triệu Thác thấy cậu nghe điện thoại sắc mặt liền thay đổi, cậu ta tò mò nghiêng đầu về phía Nhan Phóng.
Nhan Phóng vội tắt màn hình, giơ chân đạp cậu ta một cái, cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Triệu Thác còn chưa kịp nghe thấy gì, ngồi dưới đất ôm chân, nhìn theo bóng lưng Nhan Phóng nói: “Xong rồi xong rồi, anh Nhan xong rồi.”
Mọi người đỡ Triệu Thác đứng dậy, có người vỗ vào trán cậu nói: “Cậu nên câm miệng đi.”
Ngô Xu đúng lúc bước vào cửa, Triệu Thác nhìn thấy cô hai trước mắt sáng ngời, đẩy hết đám người đang đỡ cậu ta ra, lau tóc, đắc ý nói: “Ngô Xu tới rồi.”
Ngô Xu cười mỉm, hỏi người đẹp trai vừa gặp ở cầu thang là ai: “Chàng trai vừa rồi là ai vậy?”
Triệu Thác khoác vai cô ta, đưa cho cô ta một ly rượu: “Về sau cậu sẽ biết.”
*
Ôn Nguyệt sắp lên đỉnh thì tiếng đập cửa bỗng vang lên khiến cô giật mình, khoái cảm liền biến mất.
Cô đứng dậy, đi đến trước cửa, từ mắt mèo nhìn ra, là Nhan Phóng. Đã trễ rồi, cậu còn tới làm cái gì?
Cô ngoan ngoãn mở cửa, nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Váy ngủ nhăn nhúm, đầu ngực nhấp nhô sau lớp vải mỏng, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc, đôi mắt hơi ướt. Rất giống như vừa được đàn ông làm tình, Nhan Phóng nhìn mà miệng đắng lưỡi khô.
Lúc nãy, cậu khởi động xe, một đường chạy thẳng tới đây, tóc tai hỗn độn, một hơi chạy lên đây, hô hấp có chút gấp gáp.
Cô vốn không biết mình đã gọi nhầm cho cậu, cậu đẩy cô vào trong phòng, đóng cửa lại, ý cười trong mắt mang theo vẻ cợt nhã: “Em gọi anh tới mà.”