Tiến Vào Bóng Đêm - Sát Liễu Giá Cá Thần
Chương 13: Lại trốn ông đây?
Ôn Nguyệt bởi vì nhất thời mềm lòng, chọc tới con sói đói. Cô bị giày vò đến nửa đêm, sofa, bàn, phòng ngủ, phòng tắm, cô cả đêm mơ mơ hồ hồ, không phải đang bị làm, mà là trên đường bị thao, ngay cả tay cũng không nhấc lên được.
Buổi sáng, khi cô được Nhan Phóng bế từ trong chăn ra, cô cảm thấy mình chỉ còn lại hơi thở. Lòng bàn chân cô đau từng đợt, khi đi lại hai chân ma sát phát đau, thật sự là bị làm đến không khép chân lại được. Chân giẫm lên mặt đất, mềm như bông, giống như giẫm lên đám mây.
Hết lần này tới lần khác kẻ đầu sỏ gây tội còn chêu trọc cô: “Bảo bối sao vậy, anh nghe nói phụ nữ bị làm, không phải là được đàn ông tẩm bổ thành hoa tươi sao? Sao em giống như bị yêu quái hút khí âm để bổ dương thế? ”
Ôn Nguyệt bị anh nói đến mặt đỏ bừng, nhỏ giọng cằn nhằn: “Nào có người nói mình là yêu quái? ”
“Em nói gì?” Nhan Phóng hung tợn nhéo nhéo mặt cô.
Sáng sớm Nhan Phóng đi mua bữa sáng, sau khi hai người dùng bữa xong, anh đưa thuốc cho cô, còn giúp cô lấy một ly nước.
Ôn Nguyệt tiếp nhận, lại nhớ tới trận điên cuồng hôm qua, hiện tại đầu óc cô tựa như bột nhão, mơ mơ hồ hồ.
Hai người cùng nhau đi học, tiến vào lớp học. Một người từ cửa trước đi vào, một người cửa sau vào, không ai phát hiện bọn họ dị thường, Ôn Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Quan hệ của bọn họ, theo cô thấy giống như là quang tử*. Hai người vĩnh viễn không thể có liên hệ, chỉ có giao thoa thân thể. Yếu ớt như tờ giấy, vừa đâm là vỡ.
*Quang tử (光死): Nhìn thấy ánh sáng là chết, một câu nói dân dã, dùng để chỉ cái chết của ánh sáng, nó thường được dùng để chỉ sức sống mong manh, sức
đề kháng kém, phụ thuộc mạnh mẽ vào môi trường sinh trưởng cụ thể, ánh sáng ở đây được hiểu là “điều kiện bất lợi”.
Không biết vì sao Nhan Phóng lại đối xử với cô như vậy, nếu hỏi cô có hối hận không? Cô không hối hận. Giống như con thiêu thân hướng về phía ngọn lửa hừng hực, cô dũng cảm nhào về phía trước. Có thể bị thương, nhưng ít nhất là được chạm vào nó.
Thời thanh xuân, yêu thầm ngây ngô mà mộc mạc, len lén giấu ở đáy lòng, khi bị đụng chạm, sẽ một phát không thể vãn hồi. Cô lại cảm thấy mình rất ti tiện, mình không đáng chú ý như vậy, liền bám vào ánh sáng chói mắt.
Trong lòng hoảng sợ, sợ người khác phát hiện anh bị chính mình kéo vào dơ bẩn.
Cô không xứng với anh, đứng ở bên cạnh anh không nên là cô, có lẽ hẳn là Liễu Từ xinh đẹp càng thích hợp, cô ấy có thể tự tin đứng bên cạnh anh.
Thay vì như cô ấy, cô chỉ tránh trong bóng tối, trốn ở góc phòng.
Lại qua hai ngày, chân cô đã khá hơn, hai ngày nay bọn họ cũng không có tiếp xúc gì. Cô không phải là người chủ động, anh cũng sẽ không chủ động tìm cô.
Trong giờ học, cô đi vệ sinh xong, thấy Nhan Phóng và Thẩm duy Ngọc đứng ở hành lang nói chuyện phiếm. Hai ngày nay dường như vô tình hay cố ý, hai người bọn họ cho dù ở cùng một phòng học, cũng rất ít khi gặp mặt.
Nhan Phóng trên mặt mang theo nụ cười nhìn cô. Cô không biết là anh cười với cô, hay là Thẩm duy Ngọc nói cái gì cao hứng, anh mới cười.
Cô theo bản năng cúi đầu, dựa vào tường bên kia bỏ chạy. Nhưng nghĩ đến lần trước, anh chất vấn cô có phải đang trốn anh không, cô không trả lời. Vậy lần này… Có nên tiến lên chào hỏi anh hay không.
Chào hỏi…
Sau khi học sơ trung, cô không có bạn bè, đột nhiên phát hiện ra không biết làm thế nào để chào hỏi người khác tự nhiên.
Một động tác đơn giản, đối với người khác mà nói có thể là bản năng, nhưng cô lại quên mất.
Cô siết chặt góc áo và dừng lại trước mặt họ. Cô cố gắng nhớ lại cách người khác chào hỏi, đại não cô ngắn, không thể nghĩ ra.
Có lẽ anh cũng không thèm để ý cô có chào hỏi hay không.
Cô lấy lại bình tĩnh, bước đi một lần nữa và trở lại lớp học từ cửa sau. Thẩm duy Ngọc nói nửa ngày, thấy Nhan Phóng cũng không đáp lại mình,
dùng khuỷu tay chạm vào anh một cái: “Cậu thấy cái gì vậy? Sao chuyên tâm thế. ”
Nhan Phóng nhìn bóng lưng Ôn Nguyệt, liếm liếm khóe môi, mới thu hồi tầm mắt: “Không có gì. ”
Ôn Nguyệt, em thật giỏi, xuống giường liền không nhận người.
Thẩm duy Ngọc theo tầm mắt của anh nhìn qua, cái gì cũng không nhìn thấy.
Buổi chiều tan học, cô đi bộ trên hành lang, đột nhiên bị kéo vào lớp học bỏ hoang, bên trong là nơi chứa đồ đạc.
Cô chưa kịp hét lớn, miệng cô đã bị môi anh chặn lại. Cô mở to hai mắt, trong căn phòng tối tăm, nhìn người con trai trước mắt mình.
Đột nhiên mông cô bị anh vỗ.
“A.” Ôn Nguyệt dùng đầu lưỡi chống lưỡi anh đẩy ra ngoài, tỏ vẻ kháng nghị. “Lại trốn ông đây?”
- -----oOo------
Buổi sáng, khi cô được Nhan Phóng bế từ trong chăn ra, cô cảm thấy mình chỉ còn lại hơi thở. Lòng bàn chân cô đau từng đợt, khi đi lại hai chân ma sát phát đau, thật sự là bị làm đến không khép chân lại được. Chân giẫm lên mặt đất, mềm như bông, giống như giẫm lên đám mây.
Hết lần này tới lần khác kẻ đầu sỏ gây tội còn chêu trọc cô: “Bảo bối sao vậy, anh nghe nói phụ nữ bị làm, không phải là được đàn ông tẩm bổ thành hoa tươi sao? Sao em giống như bị yêu quái hút khí âm để bổ dương thế? ”
Ôn Nguyệt bị anh nói đến mặt đỏ bừng, nhỏ giọng cằn nhằn: “Nào có người nói mình là yêu quái? ”
“Em nói gì?” Nhan Phóng hung tợn nhéo nhéo mặt cô.
Sáng sớm Nhan Phóng đi mua bữa sáng, sau khi hai người dùng bữa xong, anh đưa thuốc cho cô, còn giúp cô lấy một ly nước.
Ôn Nguyệt tiếp nhận, lại nhớ tới trận điên cuồng hôm qua, hiện tại đầu óc cô tựa như bột nhão, mơ mơ hồ hồ.
Hai người cùng nhau đi học, tiến vào lớp học. Một người từ cửa trước đi vào, một người cửa sau vào, không ai phát hiện bọn họ dị thường, Ôn Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Quan hệ của bọn họ, theo cô thấy giống như là quang tử*. Hai người vĩnh viễn không thể có liên hệ, chỉ có giao thoa thân thể. Yếu ớt như tờ giấy, vừa đâm là vỡ.
*Quang tử (光死): Nhìn thấy ánh sáng là chết, một câu nói dân dã, dùng để chỉ cái chết của ánh sáng, nó thường được dùng để chỉ sức sống mong manh, sức
đề kháng kém, phụ thuộc mạnh mẽ vào môi trường sinh trưởng cụ thể, ánh sáng ở đây được hiểu là “điều kiện bất lợi”.
Không biết vì sao Nhan Phóng lại đối xử với cô như vậy, nếu hỏi cô có hối hận không? Cô không hối hận. Giống như con thiêu thân hướng về phía ngọn lửa hừng hực, cô dũng cảm nhào về phía trước. Có thể bị thương, nhưng ít nhất là được chạm vào nó.
Thời thanh xuân, yêu thầm ngây ngô mà mộc mạc, len lén giấu ở đáy lòng, khi bị đụng chạm, sẽ một phát không thể vãn hồi. Cô lại cảm thấy mình rất ti tiện, mình không đáng chú ý như vậy, liền bám vào ánh sáng chói mắt.
Trong lòng hoảng sợ, sợ người khác phát hiện anh bị chính mình kéo vào dơ bẩn.
Cô không xứng với anh, đứng ở bên cạnh anh không nên là cô, có lẽ hẳn là Liễu Từ xinh đẹp càng thích hợp, cô ấy có thể tự tin đứng bên cạnh anh.
Thay vì như cô ấy, cô chỉ tránh trong bóng tối, trốn ở góc phòng.
Lại qua hai ngày, chân cô đã khá hơn, hai ngày nay bọn họ cũng không có tiếp xúc gì. Cô không phải là người chủ động, anh cũng sẽ không chủ động tìm cô.
Trong giờ học, cô đi vệ sinh xong, thấy Nhan Phóng và Thẩm duy Ngọc đứng ở hành lang nói chuyện phiếm. Hai ngày nay dường như vô tình hay cố ý, hai người bọn họ cho dù ở cùng một phòng học, cũng rất ít khi gặp mặt.
Nhan Phóng trên mặt mang theo nụ cười nhìn cô. Cô không biết là anh cười với cô, hay là Thẩm duy Ngọc nói cái gì cao hứng, anh mới cười.
Cô theo bản năng cúi đầu, dựa vào tường bên kia bỏ chạy. Nhưng nghĩ đến lần trước, anh chất vấn cô có phải đang trốn anh không, cô không trả lời. Vậy lần này… Có nên tiến lên chào hỏi anh hay không.
Chào hỏi…
Sau khi học sơ trung, cô không có bạn bè, đột nhiên phát hiện ra không biết làm thế nào để chào hỏi người khác tự nhiên.
Một động tác đơn giản, đối với người khác mà nói có thể là bản năng, nhưng cô lại quên mất.
Cô siết chặt góc áo và dừng lại trước mặt họ. Cô cố gắng nhớ lại cách người khác chào hỏi, đại não cô ngắn, không thể nghĩ ra.
Có lẽ anh cũng không thèm để ý cô có chào hỏi hay không.
Cô lấy lại bình tĩnh, bước đi một lần nữa và trở lại lớp học từ cửa sau. Thẩm duy Ngọc nói nửa ngày, thấy Nhan Phóng cũng không đáp lại mình,
dùng khuỷu tay chạm vào anh một cái: “Cậu thấy cái gì vậy? Sao chuyên tâm thế. ”
Nhan Phóng nhìn bóng lưng Ôn Nguyệt, liếm liếm khóe môi, mới thu hồi tầm mắt: “Không có gì. ”
Ôn Nguyệt, em thật giỏi, xuống giường liền không nhận người.
Thẩm duy Ngọc theo tầm mắt của anh nhìn qua, cái gì cũng không nhìn thấy.
Buổi chiều tan học, cô đi bộ trên hành lang, đột nhiên bị kéo vào lớp học bỏ hoang, bên trong là nơi chứa đồ đạc.
Cô chưa kịp hét lớn, miệng cô đã bị môi anh chặn lại. Cô mở to hai mắt, trong căn phòng tối tăm, nhìn người con trai trước mắt mình.
Đột nhiên mông cô bị anh vỗ.
“A.” Ôn Nguyệt dùng đầu lưỡi chống lưỡi anh đẩy ra ngoài, tỏ vẻ kháng nghị. “Lại trốn ông đây?”
- -----oOo------