Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa - Trang 3

Chương 20: Dạ thám Thiên Khuyết



Sau khi đeo chuỗi hạt lên, vệt xanh tím còn sót lại dần dần rút xuống miệng vết thương. Kiêm Trúc thử vận chuyển linh lực, chuỗi hạt mơ hồ nóng lên, như một tấm màng lọc loại bỏ độc tố trong linh lực.
Y chống chân lên cẩn thận quan sát chuỗi hạt đó, chỉ thấy trên phật châu có khắc một chữ “Thù” màu vàng nho nhỏ.
“Hòa thượng trong thành Doanh Châu, hẳn là người của Vạn Phật tông?”
Hoài Vọng nói rõ ra, “Phật tử Vạn Phật tông, pháp hiệu Thầm Thù.”
Kiêm Trúc bừng tỉnh, chắp tay trước ngực nói một tiếng “phật tử từ bi”, rồi nói với Hoài Vọng, “Ngài xem, ta đã nói là phải xem tình huống để chọn điều có lợi mà.”
Hoài Vọng, “…”
Hoài Vọng liếc y, “Người ta cho ngươi một xâu chuỗi, ngươi đã muốn quy y cửa phật?”
“Chỉ là cảm tạ thôi.” Kiêm Trúc nhúc nhích chân, không tê không đau. Y trở mình một cái như trở cá khô trên giường, đứng dậy, “Giờ đã không sao rồi, ta có thể một mình chiến mười người.”
“Trị ngọn chứ không trị được gốc, vẫn phải nghĩ cách trừ tận gốc.”
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, trước tiên cứ giải quyết những vấn đề có thể giải quyết đã.”
Y nói thế cũng không phải là sai. Bây giờ hai người họ đã đến Doanh Châu, nơi khởi nguồn của linh khí thức tỉnh, sắp chuẩn bị bắt tay vào điều tra vấn đề sau lưng nó.
Hoài Vọng nói, “Chúng ta đi bái phỏng Thiên Khuyết tông trước.”
Đại tông môn đệ nhất Doanh Châu, chuyện lớn như linh khí thức tỉnh, không tin là họ không hay biết chút gì.
Kiêm Trúc gật đầu, “Cũng được.”
Y đã mất liên lạc với Tiết Kiến Hiểu nhiều ngày, Cối Dữu vẫn còn đang nằm trên giường, lần này Hoài Vọng dẫn y đi, nếu như không tra được chút gì chẳng phải là một chuyến đi tay không sao.
Nếu như đến cửa bái phỏng, thì hai người cũng không cần phải che giấu thân phận.
Hoài Vọng lại gỡ cải trang, khôi phục dáng vẻ cả người lấp lánh ánh bạc.
Kiêm Trúc theo hắn cùng nhau đến đăng môn, cổng Thiên Khuyết tông rộng rãi khí thế, nạm vàng điêu ngọc, mùi tiền phả vào mặt.
Y hít sâu một hơi, trong lúc đợi đệ tử gác cổng Thiên Khuyết tông đi vào báo thì quay đầu hỏi Hoài Vọng, “Lần này Tiên tôn dự định giải thích thân phận của ta thế nào?”
Hoài Vọng dường như không hiểu tại sao, nhắc lại, “Không phải huynh đệ sao?”
“Sao ngài không thông hiểu nhân tình gì hết vậy.” Kiêm Trúc sửa lại lời hắn, “Lúc này nên nói là bạn bè.”
Trong lúc hai người còn đang bối rối nên dùng tình tiết tiểu thuyết nào, thì từ đằng xa xa phía trước truyền đến tiếng cười to sang sảng, “Hoài Vọng Tiên tôn đại giá quang lâm, sao lại không nói trước một tiếng!”
Kiêm Trúc ngừng nói, theo Hoài Vọng ngẩng đầu nhìn lại. Trông thấy một nam nhân độ trung niên cường tráng nhấp nhánh nhanh chân ra đón, trường bào màu tím đậm tôn lên quý khí trên người, khí tức của người này lắng đọng, trong mắt lại sáng trong rạng rỡ.
Tông chủ Thiên Khuyết tông, Tiết Tầm Tuyết, tôn hiệu Minh Khuyết Tôn giả, là một trong tám vị đại năng kỳ Hợp Thể.
Hoài Vọng mở miệng, “Tiết Tông chủ.”
Tiết Tầm Tuyết nhiệt tình đi tới trước mặt hai người, ôm quyền cười nói, “Hoài Vọng Tiên tôn đích thân tới, bỉ tông thật là vinh hạnh!” Ông nói xong thì nhìn sang Kiêm Trúc đang đứng bên cạnh, đầu tiên là choáng ngợp với dung mạo của người đứng sau, hỏi tiếp, “Vị này là…”
Kiêm Trúc tự giới thiệu, “Lâm Viễn tông Kiêm Trúc, bạn bè của Tiên tôn.”
Tiết Tầm Tuyết không giấu được kinh ngạc, bật thốt ra miệng, “Tiên tôn còn có bằng hữu?”
Hoài Vọng, “…”
Kiêm Trúc cười khẽ, truyền âm nói với Hoài Vọng: Xem ra chuyện Tiên tôn một thân một mình bốn bể đều biết.
Sắc mặt Hoài Vọng tối sầm lại, Tiết Tầm Tuyết nói dứt lời cũng nhận ra mình đã nói lỡ, vội vàng bù đắp, “Ý của ta là trước đó chưa từng được gặp.”
Kiêm Trúc giải thích, “Quen biết không lâu, vừa gặp mà như đã quen, cứ ngỡ như là huynh đệ ruột thịt, hận không thể kết bái làm huynh đệ tại chỗ.”
Hoài Vọng, “……”
Tiết Tầm Tuyết nghe không hiểu, nhưng ông vẫn rất là chấn động.
Hai người đi theo Tiết Tầm Tuyết đi vào trong sảnh, ly đầy trà rượu, hương thơm tràn ngập khắp nơi.
Kiêm Trúc vừa mới nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, đã nghe thấy truyền âm từ Hoài Vọng: Tu vi của Tiết Tầm Tuyết tăng tiến thêm rất nhiều.
Tay vẫn không ngừng lại cứ như không nghe thấy, môi lại khẽ chạm hai lần, ý muốn nói là đã hiểu.
Tiết Tầm Tuyết hàn huyên hai câu rồi chủ động hỏi, “Lần này Tiên tôn đến, vì chuyện gì sao?”
Hoài Vọng không vạch trần tu vi của ông, chỉ thử dò xét nói, “Nghe nói linh khí ở Doanh Châu thức tỉnh, nên đến xem thử tình huống thế nào.”
Sắc mặt Tiết Tầm Tuyết hơi đổi, lại cười ha ha hai tiếng qua loa tiếp chuyện, “Tiên tôn tin tức linh thông, có điều là chúng ta vẫn chưa thể điều tra nguyên nhân sâu xa hơn, linh khí thức tỉnh là chuyện tốt mà! Mọi người tu hành cũng dễ hơn.”
Là người đứng đầu một tông, đại năng kỳ Hợp Thể, lời giải thích của Tiết Tầm Tuyết trong mắt Kiêm Trúc chỉ là vô nghĩa.
Hẳn là Hoài Vọng cũng nghe ra đối phương lấp liếm, không thâm nhập sâu hơn vào vấn đề đó nữa, hắn “ừm” một tiếng rồi nhìn về phía Kiêm Trúc.
Kiêm Trúc hiểu ý, đặt chén rượu xuống chuyển chủ đề, “Rượu này là rượu ngon, hẳn là cùng một loại với rượu ngon mà Tiết thiếu tông chủ mang theo.”
Nhắc đến con trai, sự chú ý của Tiết Tầm Tuyết lập tức thay đổi, “Kiêm Trúc đạo hữu có quen biết với khuyển tử? Có thể làm cho thằng oắt đó chịu chia sẻ rượu ngon, chắc là quan hệ cũng tương đối tốt.”
“Được thiếu tông chủ ưu ái.” Kiêm Trúc gật đầu, “Hai ta rất thân thiết, cũng hận không thể kết bái làm huynh đệ tại chỗ.”
Tiết Tầm Tuyết bắt đầu ngẫm không biết ngưỡng cửa làm huynh đệ của Kiêm Trúc có vấn đề gì không.
Kiêm Trúc tiếp tục, “Đáng tiếc là sau khi từ biệt ở thành Lộ Tê đã bặt vô âm tín, không biết lần này có thể ôn chuyện được không.”
“Aizz, nói đến thật không khéo.” Tiết Tầm Tuyết tiếc hận, “Khuyển tử bận rộn tu hành, vừa bế quan không lâu, tạm thời không thể gặp được.”
“Thì ra là như vậy.”
Lại là một người nữa bế quan. Ánh mắt Kiêm Trúc rơi xuống dưới đáy chén rượu, màu rượu trong suốt, soi bóng xà nhà chạm khắc phức tạp trên đỉnh đầu.

Sau khi đánh xong một vòng thái cực trên bàn, hai người vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn.
Tiết Tầm Tuyết thấy hai người họ không hề có ý muốn rời đi, chủ động khách sáo nói, “Hai vị đường xa mà đến, không bằng tối nay ở lại chỗ chúng ta nghỉ ngơi.”
Hoài Vọng, “Vậy thì làm phiền Tiết Tông chủ.”
Kiêm Trúc, “Thịnh tình không thể chối từ.”
Tiết Tầm Tuyết, “…”
Lời đã ra khỏi miệng như nước đổ khó hốt, Tiết Tầm Tuyết gọi đệ tử trong môn tới dẫn hai người đến Đông Uyển nghỉ lại.
Đông Uyển của Thiên Khuyết tông chuyên dùng để tiếp đón khách quý, đằng sau đình viện còn có một khoảng lâm viên lớn, các loại linh thực quý hiếm được cắt sửa khéo léo, cầu bán nguyệt và hồ sen xa gần tôn nhau lên.
Đệ tử dẫn đường dẫn hai người đi xuyên qua đình giữa hồ, Kiêm Trúc gọi người đó, “Làm phiền, bọn ta muốn thưởng thức cảnh sắc ở đây một lúc, ngươi cứ về trước đi.”
Người đệ tử đó lui ra, Kiêm Trúc tựa lan can đình gác một chân lên, chuỗi hạt ló ra dưới vạt áo y, vừa khéo bao quanh mắt cá chân y.
Hoài Vọng không ngồi xuống, đứng bên cạnh đảo mắt liếc thoáng qua, “Ngồi đàng hoàng.”
Ngoài đình là hồ sen rộng lớn, sóng nước lăn tăn lóe lên ánh sáng trong trẻo, Kiêm Trúc nghiêng đầu nhìn, một sợi tóc dài theo cơn gió vướng bên môi, “Tiên tôn có quan tâm nhiều quá không vậy?”
Hoài Vọng nghẹn lại, chốc lát sau dời tầm mắt đi, “Tùy ngươi.”
Gió nhẹ dìu dịu, Kiêm Trúc dựa vào lan can chắn ngắm nhìn khung cảnh rất mới mẻ này một hồi, lại nhớ lại Kiêm Sơn thanh tú của mình. Trước khi hai ăn no ngủ đủ không có chuyện gì làm sẽ an vị bên cái hồ trước núi hẹn hò hò hẹn với nhau, quãng thời gian đó chẳng phải còn tốt đẹp hơn làm thần tiên sao?
Tiếc là cả hai người đều có thiên phú dị bẩm, không có việc gì còn thần hồn giao hòa cùng nhau tiến lên một lần, tốc độ tu luyện tăng nhanh như gió, chỉ trong mười mấy năm Hoài Vọng đã đột phá đại thừa.
Sau đó bị lôi kiếp đánh thành tên ngốc như này đây —— Kiêm Trúc quay đầu lại nhìn thoáng Hoài Vọng một cái. Y thở dài ưu sầu, “Haizzz…”
Hoài Vọng nghe thấy tiếng nhìn sang, nghĩ là y lo lắng cho vết thương ở chân mình, suy nghĩ một chút rồi nói, “Thiên Khuyết tông qua lại thân thiết với Dược tông, nếu như bản tôn mời Tiết Tông chủ đứng ra…”
“Thôi đi thì hơn.” Kiêm Trúc vừa nghe đã biết hắn muốn nói gì, vội ngắt ngang lời hắn, “Tiết Tầm Tuyết cũng có một vài vấn đề lớn, tốt nhất đừng để có quan hệ ân tình gì cả.”
Y nói tiếp, “Thật ra chân bị thương chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là bôn ba mấy ngày liền, không thể hưởng thụ cuộc sống.”
Hoài Vọng, “…”
Đáng lẽ hắn nên nghĩ đến từ đầu.
Ngồi bên ngoài một lúc, hai người trở về Đông Uyển, ai về phòng nấy.
Kiêm Trúc nằm trên giường, cứ chờ mãi đến khi bóng đêm giáng lâm. Tông chủ Thiên Khuyết tông Tiết Tầm Tuyết rõ ràng có điều ẩn giấu, với cái tính đó của Tiết Kiến Hiểu không giống như là sẽ bế quan.
Y định đến tối thăm dò Thiên Khuyết tông.
Với tu vi của y bây giờ, chẳng sợ cho dù chỉ có thể sử dụng bảy tám phần lực, thì chỉ cần không đối đầu với Tiết Tầm Tuyết kỳ Hợp Thể, thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Canh giờ càng lúc càng muộn, đêm khuya đã đến.
Đệ tử Thiên Khuyết tông chia thành năm nhóm, đốt đèn thay phiên nhau tuần tra ban đêm. Từng hàng ánh nến sáng rực đi lướt qua trong tông môn, ở một nơi khuất sáng, có một bóng người bất chợt lóe lên.
Kiêm Trúc nghiêng người nấp sau bóng cây, rơi vào trầm tư.
…phù trận cơ quan trong Thiên Khuyết tông có hơi nhiều đến quá đáng không?
Độ khó của việc tránh khỏi các đệ tử tuần tra ban đêm không phải là cao, nhưng muốn tránh hết tất cả các phù trận và cơ quan thì e là sẽ gây ra một ít tiếng động.
Ai mà ngờ được lâm viên buổi sáng trông sơn thanh thủy tú như thế, đến đêm đã biến thành trận Bát Quái vòng vòng lẫn nhau —— quái thạch trong rừng xếp chồng thành trận, theo độn giáp chia thành bát môn Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai (1), một chân đạp vào là sẽ có thể giòn tan đến bỏ luôn là vừa.
Kiêm Trúc dùng thần thức kiểm tra, mấy lần lắc mình tránh khỏi tầng tầng lớp lớp cơ quan, trái đạp vị Khảm, phải thủ vị Chấn, chỉ còn lại vị Cấn để cho đi ra đi vào.
Đang lúc y nhức đầu định thông qua trận pháp tiến vào đằng sau ngọn núi của Thiên Khuyết tông, thì bỗng sáng rực lên trong thoáng chốc, thì ra là đệ tử tuần tra ban đêm quay đầu trở lại.
Lĩnh ngộ Kiêm Trúc trong đạo pháp thì thiên tư kinh người, nhưng trong tính toán trận pháp thì không được tinh thông cho lắm.
Mắt thấy ánh lửa tới gần, bên hông y đột nhiên nhẹ đi.
Tầm mắt thay đổi, khi lấy lại tinh thần thì đã đi ra khỏi trận Bát Quái, sau lưng y nương vào bóng tối dưới mái hiên cong cong.
Hàng đèn lồng đi qua, lại từ từ dần về xa.
Kiêm Trúc thở phào nhẹ nhõm, trông thấy Hoài Vọng đứng trước mặt mình, “Tiên tôn sao lại ra?”
Hoài Vọng thấy đệ tử tuần tra ban đêm đã đi xa, lui lại nửa bước, “Hơn nửa đêm đi lung tung làm gì.”
Kiêm Trúc ôm tay áo nhìn về phương xa, “Định đi tìm tiểu đồng bọn nhắm tí rượu.”
“…”
Tung tích của Tiết Kiến Hiểu đúng là rất quan trọng, Hoài Vọng không có ý định trở lại, cũng đi theo y cùng tìm người.
Đệ tử tuần đêm phía trước núi đông đảo, sau núi thì trải rộng phù trận. Hai người bèn từ rìa ngoài lâm viên nhanh chóng vút đi, định tránh khỏi người đi tuần.
Có Hoài Vọng tu vi đại thừa kề bên người, ẩn náu thoải mái hơn ban nãy rất nhiều. Đi xuyên qua Đông Uyển tránh khỏi Ngũ đường, khi đi gang qua con đường bên cạnh trắc viện, Kiêm Trúc khẽ hít mũi, bỗng dưng nghe thấy một mùi rượu nhàn nhạt.
“Chờ đã.” Hắn kéo Hoài Vọng lại.
Trắc viện trông như vắng vẻ không người, bóng cây um tùm xung quanh, chập chờn theo cơn gió qua, càng có vẻ âm u. Càng đến gần viện xá, càng có thể nghe được mùi rượu nồng nặc.
Kiêm Trúc thử thăm dò hỏi một tiếng, “Tiết Kiến Hiểu?”
Soạt! Trong phòng sứ ngói va chạm, tiếng của Tiết Kiến Hiểu áp vào cửa sổ truyền ra bên ngoài, “Ta đây, ta đây!”
Kiêm Trúc và Hoài Vọng liếc mắt nhìn nhau, hắn giơ tay lên, phù trận bao vây cửa phòng bị phá giải trong phút chốc.
Hai người cùng vào phòng, trong phòng trái lại được bố trí rất là thoải mái, chăn tơ tằm trải tận mấy lớp.
Tiết Kiến Hiểu vọt tới túm lấy tay áo Kiêm Trúc, lệ nóng tròng quanh như là được gặp đồng hương, “Sao ngươi lại tới đây!”
Kiêm Trúc rút tay áo ra, “Ngàn dặm đến thăm tù, cảm động không nào?”
Tiết tiểu thiếu chủ nấc lên một cái, “Hức, không hề cảm động gì hết.”
“…”
Cảm giác tồn tại của Hoài Vọng quá mạnh, Tiết Kiến Hiểu liếc nhìn hắn, mơ hồ đoán được thân phận của hắn, không khỏi kéo Kiêm Trúc qua nhỏ giọng hỏi, “Sao… sao Tiên tôn lại tới đây?”
Kiêm Trúc, “Hành trình ta định ra là hai người đi, hắn là nhân tiện thôi.”
Tiết Kiến Hiểu càng thêm ngạc nhiên nghi ngờ.
Hai người tình huống hiện tại của mình cho đối phương biết sơ sơ, Kiêm Trúc thấy cậu ta hoàn toàn không hay gì về chuyện ở Doanh Châu, lại bị Tiết Tầm Tuyết nhốt trong trắc viện như vậy, chắc là thật sự không biết chuyện.
Kiêm Trúc hỏi chuyện xong, cũng tiện đó cho cậu ta xem vết thương của mình, “Ngươi có thấy vết thương nào giống như vậy trong thành Doanh Châu chưa?”
“Shhh…” Tiết Kiến Hiểu vẻ mặt đau đớn, “Chưa từng thấy, bản thiếu chủ đã rời nhà lâu lắm rồi, muốn hỏi chuyện vết thương tốt nhất là đến Dược tông hỏi, Tạ Thanh Mạc biết rõ hơn.”
“Đi rồi, bị từ chối ngay ngoài cửa.”
“Mẹ nó!” Tiết Kiến Hiểu buột miệng chửi bậy, “Tên chó Tạ Thanh Mạc máu lạnh đó, cái này không chữa cái kia không chữa, còn làm Dược vương gì nữa!”
Kiêm Trúc lý trí nhắc nhở, “Ngươi lớn tiếng quá đó, đến tiền viện còn nghe được.”
Tiết Kiến Hiểu nhanh chóng im lặng, cậu ta kéo Kiêm Trúc, “Tức chết ông đây, cũng vừa hay, ngươi dẫn ta rời khỏi Thiên Khuyết tông, ta dẫn ngươi đi tìm Tạ Thanh Mạc chữa chân.”
Lần này người lên tiếng lại là Hoài Vọng, “Được.”
Đôi bên cùng tính toán một phen, nếu như để hai người Kiêm Trúc Hoài Vọng trực tiếp mang theo Tiết Kiến Hiểu chạy trốn, e là ngày mai Thiên Khuyết tông sẽ giết thẳng đến sơn môn Lâm Viễn tông.
Tiết Kiến Hiểu bố trí lại trong phòng, ngụy tạo hiện trường thành như mình pháp khí phá cửa chạy ra, hẹn xong với Kiêm Trúc: “Trước tiên hai người đưa ta đến “khách điếm Vô Vấn” ở phía nam thành Doanh Châu, sau đó trở về tông môn nghỉ ngơi, ngày mai cứ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra từ biệt, chúng ta gặp lại ở khách điếm.”
Tuy là dễ khiến người ta sinh nghi, nhưng không có chứng cứ trực tiếp.
Kiêm Trúc tán thành phương án này, “Ngươi yên tâm, ta giỏi nhất là vô lại.”
“…”
Có Hoài Vọng đồng hành, nhờ có tu vi của kỳ Đại Thừa cộng thêm sự tinh thông suy diễn (từ điều đã biết tìm ra điều chưa biết) trận pháp, mà ba người trốn đi không làm kinh động đệ tử đang đi tuần tra trong đêm.
Nhưng ngay lúc họ vừa lao ra khỏi sơn môn của Thiên Khuyết tông, đằng sau bỗng dưng có một làn khói báo hiệu bay vọt lên —— xèo, đùng!
Kiêm Trúc giật mình trong lòng, y thấy vẻ mặt Tiết Kiến Hiểu cũng ngơ ngác mờ mịt. Thầm nghĩ chắc chắn là Tiết Tầm Tuyết đã bố trí một loại cấm chế nào đó trên người cậu, một khi rời khỏi tông môn sẽ lập tức phát động cảnh báo.
Hoài Vọng trầm giọng, “Đi mau.”
Rất nhanh, đêm khuya yên tĩnh bị ầm ĩ ồn ào phá hỏng, trong tông môn hỗn loạn tưng bừng: “Mau đi xem trắc viện!” “Thiếu tông chủ chạy!”
Chừng mười tu sĩ Xuất Khiếu cùng nhau điều động, đuổi theo sát sao.
Không biết có phải là do trên người Tiết Kiến Hiểu có dấu vết theo dõi hay không, mà chừng mười vị tu sĩ định vị được chính xác phương hướng của bọn họ.
Bóng người còn chưa đuổi đến, đã có mấy chục đạo công kích từ sau lưng kéo tới.
Tu vi của Tiết Kiến Hiểu không đủ, lẩn trốn gian khổ. Công kích ngày lúc dày đặc, khi Kiêm Trúc xoay người lại không chú ý, một đạo công kích sắc bén cắt qua mắt cá chân của y. “Roẹt”, dây thừng trên chuỗi hạt bỗng nhiên đứt rời.
Lạch cạch, phật châu bằng tử đàn rơi đầy đất.
Kiêm Trúc hít sâu một hơi: Ít nhất gì cũng là chuỗi phật châu tử đàn, dây xâu thế mà lại kém chất lượng như vậy!
Y do bất ngờ nên chưa kịp dừng linh lực, trên chân không còn áp chế, vệt xanh tím thoáng chốc lan tràn ra bắp chân. Cảm giác tê dại đau đớn đồng thời kéo đến, Kiêm Trúc rên lên một tiếng, sau đó bị Hoài Vọng đỡ được, “Đừng dùng linh lực!”
Cùng lúc đó, phù trận trong tay Hoài Vọng kết thành, rào rào ngăn lại hơn mười tu sĩ Xuất Khiếu đằng sau.
Tiết Kiến Hiểu nhìn mà muốn choáng váng: Trong một thời gian ngắn như vậy mà một tay kết trận, còn có thể cùng lúc đối đầu hơn mười tu sĩ kỳ Xuất Khiếu, đây chính là đệ nhất thiên hạ sao?
Thật đúng là ngầu quá đi mất!
Phía sau truyền đến tiếng la hét nổi giận đùng đùng, “Kẻ nào đằng trước bắt thiếu tông chủ của tông môn chúng ta, mau chịu trói đi!”
Trong lòng Kiêm Trúc vẫn chưa buông lỏng, Hoài Vọng có thể tạm thời chống lại người tới, nhưng chỉ cần trên người Tiết Kiến Hiểu vẫn còn dấu vết truy tung, thì hai người họ không thể nào rời tay ra được.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên có một tràng cười sang sảng quen thuộc rơi xuống, tất cả phật châu rớt dưới đất bay vào một lòng bàn tay, “Đừng có ngày nào cũng đánh đánh giết giết, chẳng thân thiện chút nào.”
Kiêm Trúc quay đầu, chỉ thấy một vạt áo cà sa lay động, phật tử Thầm Thù nắm thiền trượng đứng trước mặt mười mấy bóng người, một khuôn mặt đẹp trai rõ rõ ràng ràng, kéo hết toàn bộ thù hận.
Một tu sĩ gầm lên, “Vạn Phật tông, lại là các ngươi!”
Kim Cương Phục Ma quay vờn xung quanh, Thầm Thù cười híp mắt niệm phật một tiếng, phi thân rời đi.
Không còn chuyện ở đây nữa, Kiêm Trúc đã bị Hoài Vọng vớt đi bay ra thật xa, Tiết Kiến Hiểu cùng ở một bên ngắn ngủi thở phào một hơi ngắn ngủi.
“Ngươi thế nào rồi?”
“Còn được.” Kiêm Trúc bị ôm hông, “Chỉ là bị khí lưu ảnh hưởng hơi ngả nghiêng tí thôi.”
“…”
Rất nhanh Thầm Thù đã đuổi theo, “A di đà phật ~ thí chủ, thật ngại quá, chuỗi hạt này có chút khuyết điểm như vậy thôi. Đợi bần tăng trở lại sửa sửa chữa chữa rồi lại khai quang…”
Kiêm Trúc đã không còn khí lực văng tục, “Không có chuyện gì, sản phẩm thuần thủ công đều không thể nào tránh được.”
Hoài Vọng đỡ y lên, “Tạm thời đừng nói gì nữa.”
Thầm Thù nói, “Bên kia không chịu được bao lâu, bần tăng dẫn Tiết thiếu chủ rời đi trước, gặp lại sau.”
Hạn hán lâu rồi đúng lúc được gặp mưa, Tiết Kiến Hiểu không có lý nào đồng ý, “Ta không có vấn đề gì.”
Trong lúc tất cả nhìn nhau đạt thành nhận thức chung, chia binh hai đường cứ như vậy tạm biệt. Hai người đó vừa đi, Kiêm Trúc sau khi nhịn rất lâu cuối cùng cũng bật ra một tiếng rên, y nắm chặt vạt áo trước của Hoài Vọng, “Ưm… chúng ta trở lại.”
“Được.” Không cần quan tâm Tiết Kiến Hiểu nữa, Hoài Vọng trực tiếp hóa thành một vầng lưu quang, mang theo Kiêm Trúc bay vút trở về Thiên Khuyết tông.
Cửa sương phòng Đông Uyển bật ra trong chốc lát.
Lúc Kiêm Trúc được đặt lên giường, chỉ cảm thấy từ trong xương cụt đều đang bỏng rát lên. Không còn phật châu áp chế, thêm vào phản ngược lại trước đó, hạ thân như đối mặt với lửa cháy hừng hực.
Mi tâm y cau chặt, theo bản năng đưa tay kéo vạt áo của Hoài Vọng về phía mình. Hoài Vọng vén quần y lên nhìn thử, thấy vệt xanh tím đã lan ra hết toàn chân, không thể nào hút máu độc ra như lần trước nữa.
Lòng bàn tay của hắn áp lên Kiêm Trúc, nơi da thịt chạm nhau nóng rát, “Kiêm Trúc.”
“Ưm…” Kiêm Trúc khó chịu rên lên một tiếng, sau đó cảm thấy môi mình bị thứ gì đó tách ra, không ngừng có thứ được nhét vào.
Các loại linh được, linh thảo quý giá vừa vào miệng là tan ra ngay, cũng không biết đã bỏ đi bao nhiêu, đau đớn của y mới giảm đi một chút, chỉ còn lại khô nóng.
Một bàn tay đỡ sau lưng y, nâng y lên một chút. Kiêm Trúc thuận thế khẽ nghiêng người về phía trước, nửa ghé vào trong lòng Hoài Vọng, trán gác trên bả vai hắn.
Bàn tay đỡ sau lưng y cứng đờ.
Mồ hôi thấm ra trán Kiêm Trúc, để lại vệt nước lấm tấm trên vai áo Hoài Vọng.
Y nóng, làm bầu không khí trong phòng cũng khô nóng theo.
Hoài Vọng ôm y, cảm giác cả người mình đều đang ứa mồ hôi, không biết là do vội vàng hay vì điều gì khác.
Một tiếng “rột” nho nhỏ vang lên, Kiêm Trúc giơ tay, vạt áo màu xanh rơi xuống đất.
“Kiêm Trúc!” Hoài Vọng đè tay của y lại, còn chưa kịp ngăn cản, đã nghe thấy cửa phòng bị gõ vang lên hai tiếng “cốc cốc”.
Đệ tử tuần đêm đứng ngoài cửa cung kính nói, “Trong tông môn vừa có kẻ trộm vào, sợ quấy nhiễu đến Tiên tôn, nên không biết Tiên tôn có thể cho đệ vào trong kiểm tra một lúc được không ạ?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...